Giã Biệt Tình Xa

Chương 13

"Kia là chòm Đại hùng tinh." Dylan nắm cổ tay Hope và chỉ lên bầu trời đêm. "Và kia là chòm Tiểu hùng tinh.".

Anh đã đúng về chiếc túi ngủ. Bằng cách nào đấy họ đã xoay xở ddược. Chật chội nhưng thoải mái, chiếc túi nằm chỉ cung cấp không gian vừa đủ cho họ nằm nghiêng áp vào nhau. Ngoại trừ giày, họ vẫn mặc nguyên quần và áo len.

Dylan nói với cô rằng cô sẽ thấy cám ơn trong buổi sáng khi cô không phải mặc quần áo lạnh vào. Vì cô chưa bao giờ đi cắm trại trước đây, cô tin lời nói của anh.

Cô nằm gối đầu lên vai Dylan, cơ thể anh tỏa ra hơi nóng như một lò sưởi người. Anh đã thổi một chiếc đệm hơi để lót dưới túi ngủ, và mặc dù mũi cô đang lạnh đi, Hope hoàn toàn không có gì để phàn nàn.

"Kia là sao Bắc cực," anh nói và đưa tay họ về phía tây. "Và Cassiopeia.".

Hope chưa bao giờ say mê những chòm sao và phải tin lời anh về những điều đấy nữa.

"Cô ấy bị trói ngược trên ngai vàng của mình và phải di chuyển vòng quanh thiên đường bằng đầu." Anh đưa tay cô lên môi và hôn những ngón tay cô.

"Anh vui vì em đến đây với anh.".

"Em vui vì anh đưa em đến đây." Không có nơi nào trong tất cả những nơi tuyệt vời cô đã từng ở, hay có thể nghĩ đến trong chính xác giây phút này, mang sức quyến rũ như việc nằm trong chiếc túi ngủ ở một vùng hoang dã của Idaho với Dylan Taber. Người đàn ông cô yêu với cả trái tim và tâm hồn mình.

Anh chống khuỷu tay để nhổm người lên, và cô nhìn vào khuôn mặt trong bóng tối hiện ra trên một bầu trời đầy sao của anh. "Hope?".

"Gì thế?".

"Anh muốn nói với em chuyện này." Anh đặt lòng bàn tay cô áp vào gò má thô ráp và lởm chởm râu của anh. "Trong cuộc đời anh, anh đã ở với những phụ nữ anh không quan tâm và những phụ nữ anh quan tâm rất nhiều. Nhưng anh chưa bao giờ ở với một phụ nữ khiến anh cảm thấy như em." Anh cúi đầu xuống và thì thầm trên môi cô. "Thỉnh thoảng khi anh nhìn em, anh cảm thấy thật khó để thở. Khi em chạm vào anh, anh không để tâm đến việc hít thở nữa.".

Anh hôn cô chầm chậm và ngọt ngào, và với mỗi sức ép của môi và mỗi cái đụng chạm của lưỡi anh, trái tim cô căng lên và nhức nhối. Điều này thật tuyệt vời, đáng sợ và mới mẻ. Anh lùi lại để nói, "Anh không biết chuyện này sẽ dẫn đến kết cục như thế nào, nhưng anh muốn ở bên em. Em rất quan trọng đối với anh.".

Đây không chính xác là một tuyên bố về tình yêu bất tử, nhưng nó châm chích sau mắt cô. Cô lướt tay bên dưới áo len của anh và cào ngón tay vào lớp lông ngắn, mượt mà ở ngực anh. Cô cảm thấy anh hít vào một cách đột ngột và nhịp đập nặng nề của trái tim anh. "Em cũng muốn ở bên anh," cô nói và trái tim cô lại căng tràn.

Sau đấy, với cơ thể mình, cô chỉ cho anh thấy cô cảm thấy như thế nào mà không cần một lời.Và trong đống quần áo lộn xộn và không gian chật chội của chiếc túi ngủ, anh vuốt ve cô như thể anh cũng cảm thấy như thế. Anh vuốt ve cô như thể cô mong manh và rất quan trọng đối với anh. Dưới những vì sao chói sáng, anh làm tình với cô như thể họ là người duy nhất trên hành tinh này. Bên dưới Cassiopeia, cô cảm giác như cô cũng đang đi vòng quanh thiên đường bằng đầu của mình.

Cô quên hết tất cả về sâu bọ, ong và nằm cuộn mình trong vòng tay của người đàn ông cô yêu. Và trong khi điều này đáng sợ một cách khó tin, nó cũng thật lạ thường. Lần đầu tiên kể từ khi cô lái xe vào thị trấn, việc ra đi trở nên không quá hiển nhiên như thế. Cô tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh yêu cầu cô ở lại.

Cô đã phải lòng cảnh sát trưởng của một thị trấn không có đến một trung tâm thương mại Nordstrom, một rạp chiếu phim, hoặc thậm chí là một cửa hàng tạp hóa 7- 11. Cô tự hỏi cô có thể sống thiếu anh nếu anh không yêu cầu cô ở lại hay không.

Buổi sáng, anh làm cho cô một bữa sáng kinh khủng bao gồm cháo yến mạch và trứng khô, chỉ ngon hơn bữa tối thịt hầm khô anh làm tối hôm trước một chút. Anh cười và hôn chỗ tóc rối của cô và bảo cô là đòi hỏi cao.

Họ xếp lại ba lô và đi xuống núi bằng nửa thời gian trèo lên. Khi họ trở về nhà Dylan vào khoảng buổi trưa, họ cởi quần áo và rơi xuống giường mà không buồn tắm rửa để gột sạch bụi trên người.

Kiệt sức, Hope không nhớ là đã ngủ thiếp đi trước khi cô mở mắt ra lần nữa.

Lúc đầu cô thấy hơi mất phương hướng, cô liếc nhìn chiếc bàn cạnh giường và nhận ra chiếc đồng hồ của Dylan. Bên dưới chăn, ngực anh đang áp vào lưng cô và tay anh đặt giữa bộ ngực trần của cô. Qua chiếc quần lót lụa mỏng, cô cảm thấy háng anh xô vào mông cô. Cô cho là cái ôm của anh đã đánh thức cô. Cô vẫn có thể ngửi thấy mùi bếp nấu ăn của Dylan trong tóc và đống quần áo đang nằm cạnh giường.

Mắt cô khép lại, sau đấy mở phắt ra. Cô có cảm giác có người đang quan sát cô và chống khuỷu tay nhổm dậy. Cô liếc đến cuối chân giường. Đôi mắt xanh lục to của Adam Taber đang nhìn chằm chằm lại cô. Khuôn mặt cậu bé trống rỗng, như thể nó không thể hiểu được mình đang nhìn thấy cái gì.

"Dylan," Hope thì thầm. "Dậy đi.".

Phản ứng đầu tiên của anh là ôm ngực cô và kéo cô áp chặt hơn vào ngực anh.

Cô rời mắt khỏi Adam và liếc nhìn qua vai. Cô thúc khuỷu tay vào vầng ngực rộng của anh. "Dylan, dậy ngay.".

"Ừm?" Mí mắt anh mở ra chớp chớp. "Cưng à, anh quá mệt," anh hỏi, giọng anh khàn đi vì ngái ngủ. Nhưng anh không quá mệt để trượt bàn tay xuống bụng, hông cô và ngược lại "Nghĩ kỹ lại, anh không bao giờ quá mệt.".

"Dylan!" Cô nắm tay anh qua chiếc chăn. "Adam đang ở nhà.".

"Cái gì?" Tóc trên ngực anh cù vào lưng cô khi anh nhấc người dậy và liếc đến chân giường. Một sự im lặng kéo dài lấp đầy căn phòng khi bố và con trai nhìn chằm chằm vào nhau. "Adam," anh từ từ bắt đầu, sau đó hắng giọng. "Làm thế nào con về được đến đây?".

"Mẹ đưa con về." Adam chỉ sang bên trái, cả Hope và Dylan chuyển ánh mắt đến một dáng người cao, tóc vàng đang ngả người vào nắm cửa. Cô ta mặc một chiếc quần da màu bơ sữa và một chiếc áo khoác lụa cùng màu. Cô ta trông hơi quen, nhưng Hope không nghĩ là họ đã từng gặp.

"Em đoán là chúng em nên gọi trước," cô ta nói khi đứng thẳng lên. "Em sẽ đợi trong phòng khách để hai người mặc quần áo." Cô giơ tay ra cho Adam. "Đi nào. Hãy đợi bố con ngoài kia.".

Adam nhìn chằm chằm vào bố mình và Hope trong nhiều giây rồi bước ra khỏi phòng.

"Quái quỷ," Dylan chửi thề khi anh đổ ập xuống gối. Anh cào tay vào tóc và nhìn trừng trừng lên trần nhà. "Nó đang làm cái quỷ gì ở nhà thế? Hôm nay không phải Chủ nhật, và Julie đang làm gì ở đây? Chuyện này thật lộn xộn. Đây là một cơn ác mộng chết tiệt.".

Hope ngồi lên và giữ chăn vào ngực. "Anh muốn em làm gì?".

"Em có nhìn thấy mặt Adam không?" Anh thở dài và lấy tay che mặt. "Chết tiệt nếu anh biết. Có lẽ nó sẽ nghĩ em đến đây và bị mệt nên em chỉ nằm xuống nghỉ một chút hay thế nào đấy. Có lẽ em bị ngã, bị đau và phải nằm xuống.".

"Phải, và anh đang giúp em kiểm tra ngực.".

Anh nhìn cô qua những khe ngón tay.

"Adam thấy tay anh di chuyển dưới chăn. Thằng bé không phải ngốc nghếch. Em không nghĩ nó tin vào câu chuyện kệch cỡm nào đấy. Cứ nói với nó sự thật thôi.".

Anh bỏ tay xuống. "Làm ơn đừng bảo anh phải nói gì với con trai mình. Anh thực sự ghét việc người không có con bảo anh phải làm gì. Anh sẽ quyết định điều gì tốt nhất cho nó, và anh không nghĩ giải thích đời sống tình dục của anh là điều tốt nhất với nó lúc này.".

"Được thôi." Cô vứt chăn ra và đứng lên khỏi giường. "Nói với nó điều gì anh muốn." Cô đóng cửa phòng ngủ lại, sau đấy nhặt quần áo lên.

"Hope.".

Cô quay lưng về phía anh, mặc quần soóc vào và cài khuy.

"Hope." Anh đi đến sau lưng và đặt tay lên vai cô. "Anh không nên nói về việc em không có con. Anh xin lỗi.".

Cô túm lấy chiếc áo lót và quay lại nhìn anh. Anh đang xin lỗi nhầm chuyện.

"Em tôn trọng quan điểm đạo đức và việc nuôi con bằng hình tượng của anh.

Thực sự là thế." Cô cài áo lót sau lưng và điều chỉnh dây. Chuyện ấy phải rất khó, nhưng em sẽ không là bí mật xấu xa của anh." Cô nghĩ đến những lần anh đến nhà cô và đỗ xe tải ở nhà Shelly. "Em sẽ không là thứ gì đấy anh phải nói dối hoặc không thể nói đến. Em không muốn sống như thế.".

"Được rồi." Cô với lấy áo và anh giật nó khỏi tay cô. "Chúng ta sẽ giải quyết xong việc này," anh nói. "Bằng cách nào đấy. Nhưng anh cảnh báo em, Adam sẽ không thích điều nó nhìn thấy hôm nay. Nó sẽ không khiến chuyện này dễ dàng cho anh hay cho em đâu." Anh nâng cằm cô lên và nhìn vào mắt cô.

"Người đàn bà ngoài kia là mẹ nó, và nó nuôi một giấc mơ về việc ba bọn anh chuyển về cùng nhau và sống như một gia đình hạnh phúc. Nó đang nỗ lực với việc ấy ...".

"Ôi, lạy Chúa," Hope ngắt lời và túm lấy cổ tay anh. "Juliette Bancroft!".

"Anh tự hỏi em mất bao lâu để nhận ra cô ấy.".

"Cứt thật!" Cô quờ quạng mái tóc đầy bụi của mình. "Em hoàn toàn giống với một đống phân.".

Dylan đưa cho cô chiếc áo. "Trong ngày tồi tệ nhất của mình, em vẫn đẹp hơn Julie.".

Đấy là lời nói dối phóng đại nhất nhưng đột nhiên nó không phải là nỗi lo lắng nhất của cô. Bây giờ cô đã nhớ ra vì sao người đàn bà ở cửa lại trông lại quen thuộc, và cũng không phải vì chương trình truyền hình của cô ta. Hope phải thoát ra khỏi nhà thật nhanh trước khi Juliette nhớ ra họ đã gặp ở văn phòng của Blaine vài tuần trước khi anh ta đưa cho cô tờ đơn ly dị. Trong quá trình ly dị, Hope đã làm vài việc để trả thù chồng cũ của mình. Một trong số chúng liên quan đến một ngôi sao và bộ ngực độn bí mật của cô ta.

Trong khi Dylan mặc một chiếc quần Levis và một chiếc áo phông sạch, Hope nhét chân vào đôi tất bẩn của mình và buộc những sợi dây bốt của Shelly.

"Em nghĩ tốt nhất là em nhanh chóng rời khỏi đây để ba người có thể nói chuyện.".

"Có thể, nhưng anh sẽ đưa em về nhà.".

"Em có thể đi bộ. Chỉ khoảng ba dặm thôi và em còn đi bộ nhiều hơn thế mỗi ngày.".

"Anh sẽ đưa em về.".

"Em muốn đi bộ. Để có thời gian suy nghĩ. Thật đấy.".

"Em chắc không?".

"Có.".

Cô khẽ bước sau Dylan khi họ đi ra hành lang đến phòng khách. Adam ngồi trong một chiếc ghế tựa, lắc mạnh đến mức lò xo ghế rít lên và lưng ghế va vào tường, ầm, cót két, ầm. Nó giương đôi mắt giận dữ nhìn Hope, và khi nhìn thấy tất cả nỗi đau ấy hướng thẳng vào cô làm cô nhức nhối hơn là cô nghĩ có thể.

Nó đâm thẳng vào bên cạnh trái tim cô và nằm lại giống như một cục bướu lạnh lẽo, và cô tự hỏi họ có thể trở thành bạn bè lần nữa hay không. Cô chuyển ánh mắt sang Juliette, người đang đứng quay lưng vào phòng để quan sát bức ảnh lồng khung của Dylan và Adam đặt trên tivi như thể cô ta không nghe thấy gì.

"Adam, đừng làm thế," Dylan nói với con trai. Chiếc ghế va vào tường mạnh hơn.

Juliette quay người và nhìn Dylan. "Em luôn thắc thắc ngôi nhà của anh trông như thế nào. Nó nhắc em nhớ đến ngôi nhà chúng ta đã sống khi Adam còn là một đứa bé.".

"Em chưa bao giờ thích ngôi nhà đấy," anh nói và chỉ một ngón tay vào con trai. "Dừng ngay.".

"Thật ra không phải thế." Mắt Juliette chuyển đến Hope, nếu trong những tình cảnh bình thường, cô đã xấu hổ cùng cực vì diện mạo của mình, đặc biệt so với Juliette Bancroft xinh đẹp và hoàn hảo kia. Nhưng hôm nay, cô chỉ hy vọng rằng bụi bặm trong tóc và những vết bẩn trên áo che giấu được danh tính của cô.

"Adam không nhắc đến chuyện anh có bạn gái.".

"Em sẽ đi ngay bây giờ." Trong đầu Hope nảy ra một ý tưởng thoát ra từ cửa sau, cô chọn kiểu đi nghiêng người qua phòng. "Em chắc rằng mọi người có nhiều chuyện để nói.".

Chiếc ghế bập bênh lao sầm vào tường một lần nữa và Dylan kéo con trai ra khỏi ghế. "Anh sẽ gọi cho em sau. Chào tạm biệt cô Spencer đi, Adam," anh nói.

Adam không thốt ra một tiếng nào, và Hope tiến đến rất gần cánh cửa bếp thì giọng nói của Juliette ngăn cô lại.

"Đợi đã! Tôi biết cô là ai rồi. Cô là vợ cũ của bác sỹ Spencer.".

Hope nhắm mắt lại. Cứt thật!

"Cô làm cho tờ The National Enquirer," Juliette thêm vào.

Hope nhìn từ khuôn mặt giận dữ của thiên thần nổi tiếng của nước Mỹ sang Dylan. Lông mày anh nhíu lại và anh đứng như trời trồng, một tay giữ cánh tay của Adam.

"Không, tôi không làm cho tờ Enquirer nữa, cô nói.

"Cô là nguồn tin mật đã tuồn ra những thông tin riêng và bí mật về những bệnh nhân của bác sỹ Spencer." Giọng nói của Juliette cao lên và cô ta chỉ một ngón tay buộc tội vào Hope. "Cô nói với họ về vụ việc ngớ ngẩn chết tiệt của tôi!" Hope giật lùi lại vì ngôn ngữ của người phụ nữ kia. Nước Mỹ chắc chắn chưa bao giờ nghe thấy những từ ngữ thô tục tuôn ra từ đôi môi của thiên thần hoàn hảo ấy. "Anh ta nói với tôi rằng anh ta không thể chứng minh, nhưng anh ta chắc chắn đấy là cô.".

Trong những trường hợp khác, Hope cho rằng Juliette có quyền tức giận, nhưng không phải trước mặt Adam. "Để biện hộ cho mình," cô bắt đầu, "Blaine là một con lợn và tôi muốn làm anh ta đau đớn. Tôi không nghĩ về việc người khác có thể bị tổn thương, nhưng tôi luôn cảm thấy tồi tệ vì tôi đã làm tổn thương những người khác. Tôi xin lỗi về chuyện đã xảy ra.".

Cuối cùng Dylan thả con trai ra. "Em là phóng viên của tờ The National Enquirer à?".

"Không. Nhưng bốn năm trước, em là nguồn tin mật của họ với vài câu chuyện nội bộ, và sau đấy em viết vài bài báo tự do về những sai lầm trong thời trang. Những thứ kiểu như thế, nhưng bây giờ em không làm thế nữa.".

"Em viết những bài báo về hệ thực vật và động vật, đúng không?".

Cô không muốn nói với anh. Không phải như thế này. "À, không chinh xác là thế.".

"Em viết cái gì? Một cách chính xác.".

Nhưng cô cũng không thể nói dối thêm nữa. Hope lấy một hơi thở sâu và nói, "Em là nhân viên của tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần. Em viết những câu chuyện về Người khổng lồ và người ngoài hành tinh.".

Anh ngả đầu ra sau và nhìn vào cô qua đôi mắt nhíu lại. "Adam, về phòng của con đi," anh ra lệnh mà không hề rời mắt khỏi Hope.

"Con không muốn về phòng.".

"Bố không hỏi con có muốn về phòng hay không. Bố bảo con về phòng.".

Như thể chân thằng bé được làm bằng chì, nó chầm chậm rời khỏi phòng.

Không ai nói gì cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại.

"Vậy là," Dylan bắt đầu, "Toàn bộ những thứ về hệ thực vật và động vật là nhảm nhí. Em viết cho một tờ báo lá cải.".

"Em không đưa tin tức. Em viết những câu chuyện về người ngoài hành tình," cô nói và giang rộng cánh tay. "Đấy là việc em làm.".

"Và lẽ ra anh phải tin em? Sau khi em chẳng làm gì ngoài việc nói dối kể từ khi em lái xe vào thị trấn này? Chúa cứu thế! Ngày hôm qua em chắc hẳn phải cười ngặt nghẽo khi anh chỉ cho em tất cả những bông hoa cho bài báo của em.".

"Em không cười.".

"Và tất cả những thứ về Hiram Donnelly cũng là nhảm nhí, đúng thế không?".

"Không, em định viết bài báo đấy. Em chưa bao giờ ...".

"Làm thế nào em biết về Adam?" Anh ngắt lời.

Cô không biết anh đang hỏi chuyện gì.

"Và bao lâu thì anh sẽ được đọc về con trai mình trên tờ báo của em?".

Phải mất một phút nữa Hope mới hiểu chính xác anh đang có ý gì. Đứa con yêu quý bí mật của thiên thần yêu mến của nước Mỹ sẽ là một tin tức lớn. Chấn động. "Em sẽ không bao giờ làm thế với Adam. Em sẽ không bao giờ làm thế với anh, và cho dù nó khó tin với anh đến đâu, em sẽ không làm thế với cả Juliette.".

"Cô nói đúng, thật khó để tôi tin được," Juliette nói.

Hope nhìn những khuôn mặt trước cô. Juliette không buồn che giấu cơn giận của mình, và Dylan đang trở nên càng xa cách hơn với mỗi giây trôi qua. "Ai cử em đến đây, Hope?".

"Tờ báo của em, nhưng không phải vì lý do anh đang nghĩ đến. Họ cử em đến đây để chụp ảnh và viết báo. Ngay lúc này em đang viết một loạt bài về một thị trấn tràn ngập người ngoài hành tinh." Cô lắc đầu khi trái tim cô quặn lại trong ngực. "Mới chỉ tuần trước em đã sử dụng Eden Hansen. Mái tóc và màu mắt tím của bà ấy, nhưng em thề là em không biết Juliette là mẹ của Adam cho đến hai phút trước đây. Anh phải tin em.".

"Anh nghĩ anh thậm chí còn không biết em.".

Hope lấy tay chặn lên trái tim mình, như thể cô có thể bảo vệ mình trước ánh mắt lạnh lùng của anh. Như thể cô có thể bảo vệ trái tim cô không bị tan vỡ.

"Khi lần đầu tiên em gặp anh, em không kể với anh rằng em làm gì để sinh sống vì nó không liên quan đến anh. Sau khi em quen biết anh, em không biết phải nói với anh rằng em đã nói dối như thế nào,và dường như chưa bao giờ em có được thời điểm đúng đắn.".

"Anh có thể nghĩ đến vài thời điểm em có thể nói. Ví dụ như bất cứ lúc nào giữa ngày Bốn tháng Bảy và hôm nay sẽ rất đúng.".

Không có gì cô có thể nói ngoại trừ, "Anh nói đúng, có lẽ em đã nên nói với anh.".

"Phải. Có lẽ. Trong chính ngày đầu tiên em lái xe vào thị trấn, anh đã tự hỏi điều gì mang một cô gái ở thành phố lớn đến một thị trấn hoang vu như Gospel.

Anh đoán là cuối cùng anh đã biết, và nó không liên quan gì đến Người khổng lồ hay người ngoài hành tinh hay những cảnh sát trưởng thối nát. Em phát hiện ra Adam và đến đây để rình mò cuộc sống của chúng tôi.".

"Anh thực sự tin thế à?".

Miệng anh mím lại thành một đường ảm đạm và anh không nói gì. Anh không phải nói.

"Em nói với anh rằng em sẽ không làm thế với anh, và em sẽ không làm, nhưng em đoán rằng anh sẽ tin em khi anh không đọc thấy nó trên báo." Cô nhìn anh lần cuối cùng và bước ra khỏi cửa, qua những chiếc ba lô họ đã để dựa vào nhà trước khi chạy vào trong và ngã xuống giường.

Mặt trời Idaho thiêu đốt giác mạc cô và cô che mắt khi đi xuống lối đi vào nhà Dylan, qua một chiếc xe cô không nhận ra và đi ra đường. Cô rất cố gắng không yêu anh. Sâu trong lòng cô biết rằng anh sẽ làm tan vỡ trái tim cô. Và cô đã đúng.

Từ giây phút Dylan mở mắt ra và nhìn thấy Adam ở chân giường, cuộc sống của anh đã lao thẳng đến địa ngục.

"Anh nghĩ cô ta sẽ làm gì?" Julie hỏi anh.

"Anh không biết cô ấy sẽ làm gì," anh thành thật trả lời. Anh muốn tin Hope.

Anh rất muốn tin, nhưng anh không tin. "Chúng ta phải nói với Adam rằng chúng ta chưa bao giờ kết hôn. Trước khi nó nghe thấy từ người khác." Anh véo sống mũi như thể nó có thể kìm lại tiếng giộng bất ngờ sau mắt anh. Anh đã nói với Hope quá nhiều về cuộc đời của anh. Với một phóng viên của báo lá cải đã nói dối anh. "Nó cần được biết trước khi đi vào M&S để mua một túi kẹo gôm và đọc về mình trên một tờ báo lá cải ở quầy thu ngân.".

"Phải, em nghĩ đã đến lúc anh nói với nó. Anh có nghĩ rằng có cơ may nào bạn gái anh không đăng báo về vụ này không?".

Anh bỏ tay xuống và nhìn Julie. Cô ấy đang lo lắng về sự nghiệp của mình.

"Em đang làm gì ở đây?".

"Em đưa Adam về nhà.".

"Anh biết rồi. Nhưng tại sao?".

Cô khoanh tay dưới ngực và hít một hơi thở sâu. "À, nhớ khi chúng ta ở sân bay và em nói cần nói chuyện với anh không?".

Anh không nhớ, nhưng điều ấy không có nghĩa là cô ấy không nhắc đến nó.

"Anh có thể đã biết là em đã dành nhiều thời gian ở bên Gerard LaFollete,".

cô bắt đầu, cho rằng anh dõi theo công việc của cô.

"Anh không biết. Có phải anh ta là một diễn viên người Pháp không?".

"Phải, và anh ấy cầu hôn em. Em đã nói đồng ý.".

"Adam nghĩ thế nào về tất cả chuyện này?".

"Ừm, em nghĩ anh có thể nói với nó.".

Tất nhiên cô ấy muốn thế. Dylan ngồi trên mép đi- văng, chống khuỷu tay lên đầu gối và ôm đầu. Trong những tình huống bình thường, anh sẽ không ngại lĩnh trách nhiệm nói với Adam rằng mẹ nó sắp cưới một gã công tử người Pháp.

Chuyện ấy sẽ khiến việc nói về Hope với Adam dễ dàng hơn cho anh, nhưng bây giờ anh không biết anh có hay không có muốn một mối quan hệ với cô hay không. Anh chỉ biết hai điều chắc chắn về Hope:

một là, cô làm việc cho một tờ báo lá cải, và hai là, anh thích được ở bên cô. Hai điều ấy lẽ ra không được loại bỏ lẫn nhau, nhưng chúng lại là thế.

Anh nhìn Julie, đứng đấy như thể cô ấy mong đợi anh sẽ giải quyết chuyện với Adam như anh vẫn làm cho cô. "Không," anh nói. "Em sẽ phải nói với nó.".

"Em đã cố. Gerard gặp bọn em tuần trước để Adam có thể làm quen với anh ấy trước khi em nói với Adam về kế hoạch của em. À, Adam cư xử khó chịu đến mức em không có cơ hội nói với nó về chuyện này. Em đã cố gắng gọi cho anh, nhưng anh không bao giờ ở nhà." Cô ngồi vào chiếc ghế tựa bập bênh và nhét tay vào giữa hai đầu gối. "Nó gọi Gerard bằng từ đ.".

"Oa! Nó gọi bạn trai em là đồ ngu?".

"Không. Đồ đồng tính.".

"Ồ." Từ những gì Dylan thấy về anh ta trên tivi, anh ta trông có vẻ có tiềm năng lung lay theo cách ấy. Vài lần Dylan nói chuyện với Adam trên điện thoại, anh ta có vẻ luôn như thế.

"Anh sẽ nói với Adam về điều ấy, nhưng em sẽ phải nói với nó về kế hoạch kết hôn của em. Mặc dù theo anh, dường như nó đã có khá nhiều ý tưởng về chuyện đấy rồi và đấy là nguyên nhân dẫn đến thái độ của nó." Anh ngả người trên đi- văng. "Chúng ta sẽ cùng nói với nó rằng chúng ta chưa bao giờ kết hôn.”

Nếu chúng ta xử lý việc này ngay bây giờ, anh nghĩ rằng nó sẽ là một chấn động cho nó. Chọn đúng thời điểm có thể tốt hơn, nhưng anh thấy là chúng ta không có cơ hội nào.".

Anh nhún vai; chuyện này có thể tệ đến đâu nữa? Con trai anh đã về nhà chưa đến một tiếng, nó đã nhìn thấy Dylan ở trên giường với Hope, nó đã bị giật ra khỏi ghế và bắt lên phòng. Sự việc chỉ có thể trở nên tốt hơn. "Anh sẽ gọi Adam ra khỏi phòng," anh nói, nhưng dừng lại ở phòng tắm trước để uống bốn viên aspirin.

Hai tiếng sau, anh cho rằng lẽ ra anh nên đâm đầu qua một bức tường, vì tất cả những tác dụng của những viên aspirin đối với anh.

Từ cửa sau anh quan sát chiếc xe thuê của Julie chạy ra khỏi lối đi và tiến về thị trấn. Cô ta đã không thể đặt được chuyến bay rời Sun Valley cho đến chiều hôm sau, và cô ta định ở lại với anh và Adam. Sau vài tiếng đồng hồ với cô ta, không có tí cơ hội nào trong địa ngục này khiến anh đồng ý để cô ta ở lại với anh. Anh đã gọi điện đến Sandman và đặt cho cô ta một phòng cho đêm nay.

Đến buổi sáng, cả thị trấn sẽ biết chuyện của anh, nhưng chỉ một lần anh không quan tâm. Nếu anh phải ở bên Julie thêm một chút thời gian nào, anh không thể hứa anh sẽ không bóp cổ cô ta.

Cô ta đã bịa ra toàn chuyện tào lao, khiến sự việc nghe như thể cô ta đã kết hôn với anh nếu anh cầu hôn. Anh chưa bao giờ hỏi cô ta, bởi vì họ đã nói về chuyện này và quyết định rằng một đứa bé không phải là một lý do đủ để kết hôn. Họ đều quyết định như thế, không phải chỉ có anh, bởi vì sự thật là, nếu cô ta có cảm giác mạnh mẽ về chuyện này, anh đã cưới cô ta ngay cả khi biết đấy là một sai lầm.

Anh đóng cửa sau lại và đi tìm con trai. Anh tìm thấy nó nằm trên giường, úp mặt vào gối khóc. Một chiếc giày đế mềm của nó đã biến mất, tất đã bị đẩy xuống mắt cá chân, và quần soóc vặn vẹo quanh eo. Nó đang biến thành một đống đau khổ đáng thương.

"Con đói không?" Dylan hỏi từ ngưỡng cửa.

"Không." Adam lăn người nằm ngửa, mặt nó lem nhem vì khóc. "Tại sao ba lô của con lại ở ngoài kia?".

"Hope và bố đi đến hồ Sawtooth.".

Adam nhìn bố nó qua cả căn phòng. "Cô ta dùng ba lô của con?".

"Ừ.".

"Con không muốn cô ta đụng vào đồ của con. Con ghét cô ta.".

Dylan đi đến giường. "Chỉ vài tuần trước con vẫn thích cô ấy.".

"Đấy là trước kia.".

"Trước cái gì?".

Adam quay mặt vào tường. "Trước khi hai người làm tình!".

Khoảng một năm trước Dylan đã giải thích về những con chim và con ong cho Adam, nhưng không phải chuyện xấu hổ thực sự này. Anh nghĩ về phản ứng của thằng bé và cẩn thận chọn lời. "Việc Hope và bố làm không có gì sai.

Cả hai đều là người lớn và lẽ ra con đã không ở đây cho đến tận Chủ nhật.".

Adam ngồi dậy và mắt trông như bị lác. "Bố không phải làm thế nữa bởi vì bố đã có con rồi. Hãy để cô ta tìm người khác làm cô ta có con.".

"Cái gì?" Dylan ngồi trên mép giường. "Người ta không làm tình chỉ để có con, Adam.".

"Ừ - hử. Đấy là điều bố nói. Bố nói đàn ông đặt dương v*t vào trong phụ nữ để tạo ra trẻ em.".

Được rồi, có lẽ anh đã làm rối lên những thứ về chim và ong nhiều hơn anh nghĩ. "Đàn ông muốn làm tình với phụ nữ ngay cả khi họ không muốn tạo ra trẻ em.".

"Tại sao?".

"Bởi vì ... à ..." Anh không biết phải nói gì, nhưng anh đã rối tung lên rồi, vì thế anh cho rằng anh phải quanh quẩn với sự thật thôi "À, bởi vì nó có cảm giác thực sự hay.".

"Như thế nào?".

Làm sao bạn có thể giải thích chuyện tình dục với một đứa bé bảy tuổi đầu nhỉ? "Ừm ... giống như cuối cùng con đã gãi được một chỗ ngứa con đã đợi cả ngày để gãi. Hoặc khi chân con lạnh ơi là lạnh và con được chui vào một cái bồn tắm ấm áp và run lên bần bật," anh nói và quan sát thất bại của mình trong mắt con trai.

"Kinh tởm!".

"Con sẽ cảm thấy khác đi trong vài năm nữa.".

Adam lắc đầu. "Không thể nào.".

Dylan cho rằng đã đến lúc thay đổi chủ đề. "Sao con không kể với bố về chuyến đi của con?".

Adam nhìn như thể nó không muốn bỏ qua chủ đề này, nhưng lại thôi.

"Cũng được.".

"Mẹ con nói con đã gặp bạn trai của mẹ, chú Gerard ấy.".

"Chú ấy nói rất buồn cười.".

"Mẹ con cũng nói con gọi chú ấy là đồ đồng tính. Như thế là không hay lắm.".

"Tại sao mẹ không thể ở đây?" Adam hỏi, rõ ràng cho rằng đây cũng là lúc thay đổi chủ đề. Dylan cho phép thằng bé, trong lúc này.

"Không có chỗ nào cho mẹ con ngủ cả.".

"Mẹ có thể ngủ với bố. Như cô Hope.".

Phải, chắc chắn là Hope đã ở lại, nhưng nói thật,chẳng ngủ nghê gì nhiều.

"Chuyện đấy khác. Mẹ con sắp cưới chú người Pháp ấy.".

"Có lẽ thay vì thế bố có thể cưới mẹ," Adam gợi ý khi thằng bé mân mê miếng gạc BandAid trên đầu gối. "Mẹ nói mẹ đã kết hôn với bố nếu bố hỏi mẹ.

Nên bây giờ hãy đi hỏi mẹ đi.".

"Quá muộn rồi. Mẹ con yêu Gerard LaFollete." Dylan vỗ vào đùi mình và Adam bò vào lòng anh. "Có rất nhiều lý do để người ta không cưới nhau, nhưng không phải vì mẹ con và bố chưa bao giờ kết hôn lại có nghĩa là bố mẹ không yêu con. Hoặc," anh thêm vào, phóng đại sự thật lên một chút, "Bố mẹ không quan tâm đến nhau. Bố sẽ luôn yêu mẹ con vì mẹ con đã mang con đến cho bố.

Và nếu bố không có con, bố sẽ buồn suốt đấy.".

"Vâng," Adam ngả đầu trên vai Dylan. "Con là anh bạn thân nhỏ của bố mà.".

"Ừ." Anh vòng tay quanh con trai và siết lại. "Bố vui vì con ở nhà.".

"Con cũng thế. Mandy đâu ạ?".

"Lần cuối cùng bố thấy con chó con của con, nó đang chạy theo lũ công của bà nội và bà nội con đang đuổi theo nó.".

Adam ngả người ra sau và mắt sáng lên. Không ai yêu thích những câu chuyện về những chú chó hư đốn như Adam. "Bà có bắt được nó không?".

"Không, nhưng có lẽ chúng ta nên đi đón nó.".

Adam gật đầu và ngả đầu trên vai Dylan lần nữa.

"Khi mẹ kết hôn, tên con sẽ là Adam LaFollete à?".

"Không, con sẽ luôn là Adam Taber.".

"Thế thì tốt.".

Phải, tốt. Lần đầu tiên kể từ khi Adam bước vào nhà, tình thế có vẻ tốt hơn.

Việc anh nhắc đến hôn nhân của Juliette đúng là một bước đi đúng hướng. Có lẽ Adam đang từ bỏ giấc mơ ba người họ sống cùng nhau. Julie tự do sống cuộc đời của mình, và Dylan đột nhiên cảm thấy tự do hơn rất nhiều để sống cuộc đời của mình. Phải, nhưng giờ thì chuyện ấy đã quá muộn.

"Và bố sẽ không làm tình với cô Hope nữa, đúng không?".

Rốt cục có thể là không có quá nhiều tự do. Anh không biết trả lời như thế nào. Anh biết Adam muốn nghe điều gì, nhưng anh không thể nói điều ấy. Nó sẽ là một bước lùi trong khi cuối cùng anh đã tiến về phía trước. Và trớ trêu là, anh đã không biết anh muốn tiến về phía trước nhiều đến mức nào cho đến khi anh gặp Hope.

Ngồi trên giường của con trai và ôm chặt nó, anh cảm thấy cô đơn hơn hẳn trước đây. Trước Hope, anh biết là anh cô đơn nhưng bây giờ anh cảm thấy nó sâu sắc hơn bao giờ hết. Bằng cách nào đấy cô đã xâm lấn vào trong lòng anh, và giống như cô đã thổi một luồng sống mới vào phổi anh, khiến máu và sức sống của anh tuôn chảy lần nữa. Và có thể bây giờ cô đã ra khỏi cuộc đời anh, anh chỉ cảm thấy trống rỗng.

"Đi đón con chó của con nào," anh nói, vì anh chỉ không thể nói với Adam điều nó muốn nghe. Vẫn còn chưa. Chưa cho đến khi anh biết anh sẽ làm gì.

Chưa cho đến khi anh hiểu ra cảm giác của anh với Hope và toàn bộ đống hỗn độn rối bù này.

Hope sẽ không trốn tránh như thể cô đã làm việc gì sai. Cô sẽ không trốn trong nhà, đi lại trên sàn nhà gỗ cũ kỹ và chạy vụt đến cửa sổ vài phút một lần.

Bảy giờ bốn năm phút tối hôm đấy, cô thay sang chiếc váy hè màu hồng đào, trang điểm và đi ăn tối. Thật không may, nơi cô thích ăn nhất trong thị trấn lại là Cà phê góc ấm áp.

Chiếc máy phát nhạc đang chơi nhạc đồng quê, và mùi vị bữa tối chính xác như lần đầu tiên Hope đặt chân vào bên trong quán. Sự vội vàng của bữa tối đã giảm đi và có một cặp vợ chồng với một đứa con chiếm một khoang, trong khi ba cô gái thiếu niên ngồi ở quầy thu ngân cười cợt và hút thuốc lá.

Rõ ràng, quán Cà phê ấm áp không tuân theo quy định cung cấp một môi trường không thuốc lá và không để tâm đến việc hút thuốc của những người chưa đủ tuổi. Nhưng ít nhất những cô bé kia không có mái tóc màu hồng và những cái ghim an toàn trên mặt.

Hope chọn khoang ngồi gần phía sau và gọi một bánh bơ gơ pho mát không hành và thêm sốt mayo để bên cạnh, một đĩa khoai tây chiên lớn, không muối và một sô cô la lắc. Có lẽ cô có thể tìm thấy nguồn an ủi trong thức ăn dễ chịu.

Làm việc nằm ngoài phạm vi cân nhắc, và cô đã dành gần hết cả ngày cố gắng không khóc và tự hỏi có phải chuyện giữa cô và Dylan đã thực sự kết thúc hay không, tự hỏi cô nên gọi điện cho anh hay chờ anh gọi cho cô. Cô dành cả ngày nhớ lại tất cả khoảng thời gian họ ở bên nhau, đặc biệt là sự gần gũi của đêm hôm trước. Anh quan tâm đến cô; cô nghe thấy nó trong giọng nói của anh và cảm thấy nó trong cách anh vuốt ve cô.

Cô dành nhiều tiếng đồng hồ nghĩ xem cô nên quay lại nhà anh và bắt anh lắng nghe cô, bắt anh tin rằng cô sẽ không bao giờ phản bội anh. Anh phải tin cô, nhưng cô cho rằng cách duy nhất để anh biết chắc chắn là sẽ không xuất hiện một bài báo nào về anh, Adam hay Julie.

Cô lau sàn nhà, giặt đồ và cọ phòng tắm. Cô đã tắm thật lâu, tự chăm sóc da mặt và sửa móng, tất cả nằm trong nỗ lực mang tâm trí cô rời khỏi Dylan. Để tâm trí cô thoát khỏi biểu hiện kín bưng, lạnh lùng của anh khi anh nói với cô anh không nghĩ là anh từng biết cô. Không cách nào có tác dụng.

Paris Fernwood đặt cốc sữa lắc trước mặt cô. Khi cô bồi bàn đặt một chiếc thìa dài và một ống hút lên một tờ giấy ăn, Hope nhớ ngày đầu tiên cô ở trong thị trấn và cuộc gặp lần thứ hai của cô với Paris. Cô nhớ cách Paris nhìn Dylan, đôi mắt nâu của cô ta tan chảy và những đường nét thô thiển của cô ta mềm đi.

Anh khiến cô ta rạng rỡ từ bên trong ra, và Hope tự hỏi cô có nhìn anh giống như thế hay không, và anh có chú ý hay không.

"Cám ơn," Hope nói, kéo ống hút ra khỏi vỏ bọc.

Không hề nhìn lên, Paris lẩm bẩm, "Không có gì," và bước đi.

Lâm ly, Hope nghĩ khi cô quan sát cô bồi bàn đi đến sau quầy thu ngân và đổ gạt tàn thuốc lá. Cô đã nghĩ về Paris như thế trong ngày đầu tiên. Bây giờ cô hiểu rõ hơn một chút. Yêu Dylan Taber không phải một chuyện dễ dàng để vượt qua. Đặc biệt khi cô không biết nó đã thực sự hết thật rồi hay chưa. Cô đang ở trong một nhà tù, trái tim cô chưa vỡ hẳn. Vẫn còn chưa. Cô cảm thấy cô đang đứng bập bênh trên gờ vách đá và Dylan là người duy nhất có thể kéo cô lại.

Cô đút ống hút vào đồ uống và hút một ngụm lớn kem sô cô la đánh đá. Cô đã đặt trái tim vào trong tay anh, và để tùy anh quyết định sẽ làm gì với nó lúc này.

Paris trở lại với đồ ăn của Hope và xé một trang từ cuốn sổ nhỏ màu xanh cô ta để trong túi tạp dề.

"Cô có cần gì nữa không?" cô ta hỏi khi thả tờ giấy trên mặt bàn.

"Tôi nghĩ không cần." Mọi thứ có vẻ đúng như cô đã gọi. "Cám ơn.".

"Ừ - hử." Lần nữa Paris không cả nhìn vào Hope trước khi bước đi.

Hope không biết cô đã làm gì với cô bồi bàn này, nhưng nó chắc hẳn là một sự xúc phạm lớn. Cô đổ sốt cà chua vào đĩa và chấm một vài miếng khoai tây chiên vào. Chúng nóng, ngậy và không tuyệt vời như cô mong đợi. Cô quệt thêm sốt mayonnaise vào bánh hamburger pho mát. Nó cũng không ngon lành gì, nhưng cô cho rằng đây không phải là lỗi của thức ăn. Đấy là do tâm trạng của cô. Cô muốn được an ủi, nhưng thức ăn sẽ không phải là câu trả lời.

Đuôi mắt cô bắt thấy một thoáng đỏ và cô ngước lên nhìn người phụ nữ đứng cạnh bàn mình. Cô đưa mắt từ chiếc quần jeans Ralph Lauren và chiếc áo hai dây lụa đỏ, nhưng ngay cả với bộ tóc giả màu nâu dài đến cằm và cặp kính râm, Hope nhận ra Juliette Bancroft ngay lập tức.

"Nếu cô không muốn thu hút sự chú ý," Hope nói, "Bỏ kính râm ra đi.".

Không hề hỏi cô muốn có người ngồi cùng hay không, Juliette ngồi vào chiếc ghế đối diện Hope. "Cô đã gọi cho Mike Walker chưa?" Cô ta hỏi, nhắc đến tay nhà báo khét tiếng của tờ The National Enquirer. Cô ta bỏ kính ra và nhét nó vào túi.

"Tôi nói với cô rồi, tôi không làm việc cho tờ The National Enquirer.".

"Tôi biết rồi. Cô làm việc cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần, theo như lần cuối cùng tôi xem, nó cũng có mục chuyện phiếm.".

"Đúng thế." Hope dừng lại và ăn thêm vài miếng thịt rán. "Nhưng chúng tôi không trả tiền cho các phóng viên để lục thùng rác của cô. Mọi thứ cô đọc trong chuyên mục chuyện phiếm Hollywood của chúng tôi đều là những tin tức khá cũ rồi.".

Juliette kéo lấy một tờ thực đơn. "Tôi đã nói chuyện với đại diện của mình rồi," cô nói khi nhìn qua tờ thực đơn. "Anh ta đã nói chuyện với luật sư của tôi, người sẽ phát hành một mẫu 'Không bình luận' cho giới báo chí trước khi chúng tôi cảm thấy đúng thới điểm cho một lời tuyên bố." Cô ta lật xem mặt sau của tờ thực đơn.

"Không ai nghe thấy một lời nào từ tôi đâu.".

Juliette nhìn lên. "Vì Dylan?".

"Tất nhiên," cô không ngần ngại trả lời. "Nhưng thậm chí nếu tôi không có cảm giác gì với Dylan, tôi sẽ không bao giờ làm hại Adam.".

"Dylan và tôi đã nói chuyện với Adam, và tôi nghĩ nó sẽ ổn thôi. Tôi là người sẽ bị hại nhất nếu câu chuyện lộ ra," Juliette nói.

"Và tôi nữa," Hope thêm vào. "Dylan sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu anh ấy đọc thấy chuyện ấy trên một tờ báo lá cải.".

Paris đặt một cốc nước xuống bàn. "Cô muốn dùng gì?" cô ta hỏi.

"Đây là nước đóng chai à?" Juliette muốn biết.

"Lấy thẳng từ vòi.".

Juliette đẩy cốc nước sang một bên. "Cô có món gì ít calo không?".

"Sa lát," Paris trả lời.

"Được đấy. Tôi gọi một sa lát gà với sốt dầu giấm.".

"Không có sốt dầu giấm.".

"Vậy cho tôi sốt Thousand Island, nhưng để nó bên cạnh. Và cho tôi Coca ăn kiêng, nhiều đá.".

"Cô có muốn để đá bên cạnh không?".

Ngạc nhiên là vì có lẽ hóa ra Paris biết đùa, Hope nhìn cô ta, nhưng từ vẻ mặt cực kỳ cáu bẳn kia, rõ ràng là cô ta không đùa.

"Trong cốc là được rồi." Juliette lắc đầu khi Paris đi khỏi "Tôi không hiểu làm thế nào người ta có thể chịu đựng được việc sống ở đây.".

"Thực ra, phụ thuộc vào cô thôi," Hope nói và ngạc nhiên vì câu nói của mình ngang với Juliette.

"Cô quen Dylan bao lâu rồi?".

"Đủ lâu.".

"Hôm nay đi vào nhà anh ấy và thấy cô trên giường quả thực là một cú sốc.".

"Tỉnh dậy và thấy cô trong nhà anh ấy cũng là một cú sốc.".

Một nụ cười ngần ngại làm cong khóe môi đỏ của Juliette. "Anh ấy chắc hẳn quan tâm đến cô.".

Hope uống một ngụm sữa lắc. Cô không biết chắc chắn Dylan cảm thấy như thế nào về cô. Ngoại trừ nói với cô rằng cô quan trọng với anh, anh chưa bao giờ thực sự nói gì. Bây giờ có thể cô sẽ không bao giờ biết.

Một cặp đôi ngồi xuống khoang sau Juliette và muốn một chiếc ghế tựa cho đứa con của họ. Paris mang nó đến, và Hope choáng váng vì cô ta vui vẻ và trò chuyện với họ như thế nào.

"Cô không giống với kiểu phụ nữ tôi hình dung với Dylan," Juliette nói, kéo sự chú ý của Hope ra khỏi sự thay đổi của Paris.

"Sao thế?".

"Tôi luôn biết rằng anh ấy sẽ chọn một phụ nữ đẹp, nhưng tôi nghĩ rằng anh ấy muốn ai đấy ... người đơn giản hơn, tôi cho là thế." Juliette nhét một lọn tóc nâu ra sau tai, rồi đặt tay lên bàn. Lần đầu tiên, Hope chú ý đến viên kim cương ấn tượng trên ngón tay cô ta. "Dylan đã nói những gì về tôi với cô?" cô ta muốn biết.

"Không nhiều lắm. Chỉ là cô và anh ấy chưa bao giờ kết hôn và khi anh ấy bỏ đi, anh ấy mang Adam theo cùng," Hope trả lời và cho rằng cô không nợ Juliette cái gì nữa.

"Khi Dylan rời L.A, anh ấy mang Adam theo vì anh ấy là một người bố tuyệt vời." Juliette hạ ánh mắt xuống tay mình. "Người ta nhìn một phụ nữ khác hẳn nếu cô ta từ bỏ quyền chăm sóc con mình, ngay kể cả nếu đấy là tốt nhất cho đứa con, giống như cô ta có gì đấy thiếu sót, như thể cô ta không có trái tim.

Điều ấy nhất định là không đúng. Tôi yêu con trai tôi và tôi không bao giờ có ý giữ bí mật về nó.".

Hope không biết phải nói gì. Cô không có con, sẽ không bao giờ có con, nhưng cô không nghĩ cô có thể từ bỏ quyền chăm sóc con mình cho dù người bố có tuyệt vời như thế nào.

"Tôi chỉ kể với cô chuyện này trong trường hợp cô tiếp tục viết một bài báo.

Tôi kể với cô để cô biết quan điểm của tôi. Tôi trao quyền chăm sóc Adam cho Dylan bởi vì Dylan là một người bố và một người đàn ông tốt. Tôi trao cho anh ấy quyền chăm sóc vì tôi yêu cả hai người họ.".

Khi Hope nhìn vào đôi mắt xanh như thiên đường của thiên thần yêu mến của nước Mỹ, cô tin cô ta. Cô hiểu Juliette Bancroft hay thậm chí thích cô ta hay không không phải là vấn đề. Cô ta đã đúng. Dylan là một người bố tốt và một người đàn ông tốt.

Ngay cả trước khi cô yêu anh, cô đã tạo ra một mối quan hệ với anh, và lần đầu tiên trong một thời gian rất dài, cô đã chia sẻ cuộc đời và những bí mật đen tối, đau đớn của mình. Cô chia sẻ với Dylan bởi vì cô cảm thấy an toàn với anh.

Cô tin anh, và anh cũng tin cô đủ để chia sẻ cuộc đời anh với cô.

Nhưng chỉ ở một giới hạn. Cô đã không nói với anh sự thật về việc cô thực sự làm gì để sống, và anh nói dối cô về người đàn bà đang ngồi bên kia bàn.

Anh nói mẹ của Adam là một bồi bàn. Anh đã không tin tưởng cô nhiều đến thế.

Cô đã nói dối anh, và anh nói dối cô. Có lẽ không phải là khởi đầu tốt nhất cho bất kỳ mối quan hệ nào, nhưng họ có thể vượt qua nó.

Dylan đang trở thành một kẻ đạo đức giả cỡ bự vào lúc này, nhưng điều ấy sẽ nhanh chóng thay đổi. Khi anh nhận ra cô không phải là một nhà báo đưa tin đồn nhảm, anh sẽ phải xin lỗi cô. Cô sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô chỉ hy vọng anh không đợi quá lâu. Cô không phải là một người kiên nhẫn.

Và Adam. Trong thời gian ngắn ở Gospel, cô đã dần quan tâm đến cậu bé, và cơn giận dữ của nó làm cô đau đớn cũng nhiều gần bằng cơn giận của bố cậu bé.
Bình Luận (0)
Comment