Giã Biệt Tình Xa

Chương 14

Dây tai nghe nối với máy nghe nhạc Discman nảy trên mặt trước chiếc áo len xám của Hope khi cô tiến về phố Main. Cặp kính râm che chắn mắt cô trước mặt trời buổi sáng, và đôi tai nghe Jewel mang đến những tiếng thương xót cho trái tim tan vỡ của cô. Cô hít không khí vùng núi lành lạnh vào phổi khi túm tóc đuôi ngựa phất phới và đu đưa trên đầu.

Dylan đã không gọi. Anh đã không gọi đêm hôm trước và anh đã không gọi sáng nay. Hope không phải là người biết chờ đợi. Không khi cô đang cảm thấy như cả cuộc đời mình đang lâm nguy. Cô cho anh đến chín giờ ba mươi sáng nay trước khi cô mặc chiếc quần soóc đi bộ và tiến thẳng đến nhà anh.

Cô yêu anh, và cô cũng chắc chắn rằng anh quan tâm đến cô. Phải mất đến ba năm và hơn một nghìn dặm để tìm thấy anh. Họ có thể giải quyết những vấn đề của mình bởi vì bây giờ cô sẽ không từ bỏ, nhưng càng đến gần nhà anh, bụng cô càng siết chặt lại thành một cái nút. Khi cô bước vào thị trấn, cô không chắc rằng việc xuất hiện ở cửa nhà anh có phải là một động thái khôn ngoan nhất không, nhưng cô đã chờ anh đủ rồi. Cô phải biết chắc anh đang nghĩ gì và cảm thấy gì. Và chính xác là cô quan trọng với anh đến mức nào.

Cô đi vòng quanh góc đường ở Cửa hàng Hansen và đi chậm lại. Một đám đông đã tự tập lại ở cách quán Cà phê góc ấm áp nửa khu nhà, và có vẻ đám đông kia là một đội quay phim, các tay săn ảnh và một đám khán giả hỗn loạn.

Ngay lập tức cô nhận ra mặt sau chiếc mũ cao bồi méo mó của Dylan trong đám đông. Cô kéo tai nghe xuống quanh cổ, và cái nút trong bụng cô siết lại. Cô càng đến gần, nó càng siết chặt hơn.

Giọng Dylan vang lên trên đám lộn xộn. "Cô Bancroft không có bình luận gì," anh nói.

Đám đông chuyển động nhất loạt trên con đường, qua cửa hàng Vũ khí của Jim, và những phóng viên hét lên những câu hỏi không bao giờ được trả lời, thợ ảnh chụp lia lịa, và máy quay phim hoạt động rè rè. Vượt qua tất cả những âm thanh đấy, Hope nghe thấy tiếng khóc của Adam và những lời cầu xin đáng thương những người kia đi đi và để mẹ nó yên. Đám đông vây quanh xe tải của Dylan, và Hope chen lấn qua bức tường di động của những phóng viên. Qua vai của một tay thợ ảnh, cô nhìn thấy Dylan đẩy Juliette và Adam vào xe và đóng cửa lại. Cô dấn người về phía trước và thoát khỏi đám đông hỗn loạn.

"Em không làm việc này," cô hét lên khi cô túm lấy cẳng tay anh.

Cằm anh bạnh ra và mắt anh bùng cháy khi anh nhìn cô. "Tránh xa khỏi tôi ra," anh nói và giật khỏi cái nắm của cô. "Và tránh xa con trai tôi ra." Anh chen qua đám đông đến bên ghế người lái của chiếc xe. Anh khởi động máy, và nếu những tay phóng viên không nhanh chóng dạt sang một bên, Hope không chắc anh sẽ không chèn qua họ.

Khi họ chạy ra khỏi vòng kiểm tỏa, Hope nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Juliette, da cô ta trắng bệch đến mức không lớp trang điểm nào có thể che giấu được cú sốc của cô ta. Cô bắt được một thoáng khuôn mặt của Adam, nước mắt đang lăn xuống má cậu bé, và trái tim cô đau đớn cho nó. Cho cô nữa. Đã hết rồi. Cô đã mất Dylan. Bây giờ anh sẽ không bao giờ tin cô.

Sự không tin tê cứng chiếm hữu cô khi cô nhìn những tay săn ảnh đang chớp những bức ảnh chiếc xe tải bỏ chạy của Dylan. Cô giơ tay lên như thể cô có thể chấm dứt tất cả chuyện này, máy ảnh lách tách, phim cuộn rè rè, Dylan bỏ đi.

Sau đấy đột nhiên mọi thứ dừng hẳn. Đám đông tan ra và cô bị bỏ lại một mình trên lối đi, bén rễ vào nơi Dylan đã bảo cô tránh xa anh ra. Nơi cuộc đời của cô tan ra từng mảnh.

Cô quay về phía những người đang đứng sau cô, trên ngưỡng cửa của những cửa hàng và tràn ra từ quán Cà phê ấm áp. Cô nhận ra khuôn mặt của những người sống ở Gospel, và cô cũng nhận ra vẻ bối rối sửng sốt trong mắt họ.

Hope không biết cô đứng đấy và nhìn chằm chằm vào con đường trong bao lâu, cô cũng không biết cô đi bộ về đường Timberline lâu như thế nào. Bàn chân cô có cảm giác nặng như chì, bàn tay cô lạnh giá, và trái tim cô tơi tả đến mức nhức nhối nếu cô hít thở quá sâu.

Thay vì bước vào nhà, cô đi đến cửa sau nhà Shelly và gõ cửa. Cô không biết bạn cô nghe thấy gì và tin vào điều gì, nhưng giây phút Shelly vừa mở cửa, Hope òa lên khóc.

"Chuyện gì thế?" Cô ấy hỏi và dìu Hope vào trong bếp.

"Chị đã nói chuyện với Dylan chưa?".

"Chưa kể từ khi hai người mượn bốt leo núi của chị.".

Hope vứt kính râm lên mặt bếp của Shelly và quệt đôi má ướt nhẹp của mình. "Anh ấy nghĩ em nói với báo lá cải về anh ấy và Adam," cô bắt đầu.

Shelly đưa cho cô một hộp Kleenex và Hope kể với cô toàn bộ câu chuyện, bắt đầu từ việc thức dậy trong nhà Dylan và thấy Adam nhìn chằm chằm vào cô.

Khi cô kể xong, thậm chí Shelly không có vẻ gì ngạc nhiên.

"À dù mừng vì bây giờ mọi chuyện đã lộ ra," Shelly nói khi cô lấy hai ly rượu từ tủ búp- phê. "Một đứa bé lẽ ra không phải sống với bí mật như thế.".

"Chị vẫn luôn biết à?".

"Ừ." Cô mở tủ lạnh và rót rượu vang nho đen từ một cái hộp. Cô đưa một ly cho Hope. "Dylan là một người bố tuyệt vời, đặc biệt khi xét đến chuyện cậu ấy không có sự giúp đỡ nào, nhưng thỉnh thoảng cậu ấy quá che chở cho đứa trẻ ấy đến mức làm tổn thương nó.".

Hope nhận chiếc ly và nhìn xuống rượu. Bây giờ thậm chí chưa phải là buổi trưa, nhưng cô không quan tâm. "Em nghĩ bây giờ Dylan ghét em." Cô nhớ đến cách anh nhìn cô. "Không, em biết là bây giờ anh ấy ghét em. Anh ấy tin rằng em đến đây để viết bài về câu chuyện này cho một tờ báo lá cải." Cô nhìn lên.

"Chị có tin em không?".

"Tất nhiên chị tin em. Chị biết em cảm thấy như thế nào với Dylan, và hơn nữa, dù không nghĩ em nói với chị là em làm cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần nếu em ở đây để bí mật đào bới những chuyện bẩn thỉu về Adam.".

"Cám ơn." Hope uống một hơi rượu dài.

"Đừng cám ơn chị. Chị là bạn của em mà.".

Cô nhìn mái tóc uốn đỏ và những chấm tàn nhang của Shelly, chiếc áo phông Garth Rules, chiếc khóa thắt lưng to và chiếc quần Wrangler chật qua miệng ly. "Em rất vui," cô nói. Cô đã mất ba năm và hơn một nghìn dặm để tìm thấy không chỉ Dylan, mà còn Shelly. Họ cùng chuyển sang phòng ăn nhỏ ngoài bếp, và Hope thổ lộ với Shelly về cảm giác của cô với Dylan.

"Em không định yêu anh ấy," cô nói. "Nhưng em không thể dừng lại. Em biết anh ấy sẽ làm tổn thương em và đúng là như thế." Cô nói với Shelly về cuộc hôn nhân với Blaine và nguyên nhân thực sự làm nó kết thúc. Và khi cô kể xong, cô nghĩ cô sẽ cảm thấy tốt hơn, nhẹ nhõm hơn chút nào đấy, nhưng không phải. Cô chỉ cảm thấy đau đớn và tan nát hơn.

Wally vào ăn trưa, rồi đạp xe đạp đến nhà Dylan, sau khi Shelly đã gọi điện để chắc chắn là nó có thể đến đấy. Trong khi Shelly đứng nói điện thoại, Hope ngồi đông cứng trong ghế, tai cô căng ra để bắt lấy âm thanh từ cái ống nghe.

Trái tim cô mắc lại trong cổ họng, và khi cô nhận ra cô đang làm gì, cô đứng lên và đi vào phòng khách.

Trong vòng mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, cô và Shelly giải quyết thêm nhiều ly rượu vang và một hộp bánh donut.

"Chị nghĩ em thực sự là một cái thùng chứa," Shelly nói khi Hope không thể ngừng khóc.

"Em thường là một tay say xỉn vui vẻ," Hope nấc nghẹn. "Nhưng em đang quẫn trí đến mức cùng cực!".

"Chị ấn tượng là em vẫn có thể nói 'quẫn trí đến mức cùng cực'.".

Đến khi Hope loạng choạng về nhà, cô đã có một thời gian khó khăn để sắp xếp những suy nghĩ lại với nhau. Mọi thứ trong đầu cô xung đột và khuấy tung lên thành một thứ đặc sệt không thể lý giải được. Cô cố gắng bò vào phòng ngủ, nơi cô tìm thấy chiếc mũ có cốc bia và chiếc quần đùi võ sĩ Dylan đã đưa cho cô mặc vào buổi sáng sau lần đầu tiên họ làm tình. Cô đội chiếc mũ và mặc chiếc quần đùi vào; rồi cô ban cho mình một ân huệ và bất tỉnh. Khi cô thức dậy, đầu cô có cảm giác như thể ai đấy đã đánh cô bằng một tảng bê tông.

Cô ngồi dậy, bụng cô trào lên, và cô chạy vào phòng tắm. Khi cô ngồi trên sàn nhà lát đá hoa lạnh lẽo, mặc chiếc quần của Dylan và nôn ẹo vào bệ sứ, cô nổi giận. Giận chính mình và giận Dylan. Chắc chắn, cô có thể không nên nói dối anh quá lâu, nhưng đấy không phải là lời nói dối to tát. Không giống như anh. Anh nên tin tưởng cô, nhưng anh đã không, và cô không bao giờ nên phải lòng anh. Cô cảm thấy giống như ngày Blaine đưa cho cô tờ đơn ly dị. Giống như cô bị đá vào ngực, chỉ là lần này tệ hơn. Lần này là lỗi của cô, bởi vì lần này cô có thể ngăn cản sự việc này.

Ngay từ đầu, cô đã biết là sẽ không có tương lai với anh, và cô vẫn để nó xảy ra. Ừ, có lẽ 'để' không phải là từ đúng nhưng cô có thể ngăn chặn nó. Cô có thể đã chạy theo hướng khác và nói không với anh vào buổi tối ngày Bốn tháng Bảy đấy. Cô nên bảo vệ trái tim cô trước nụ cười. Và giọng nói trầm khàn làm cô tan chảy và gọi cô là cưng của anh. Cô nên lùi ra xa khỏi cái vuốt ve làm da cô râm ran và trái tim cô đập nhanh hơn. Cô nên tránh ánh mắt dường như vươn đến và vuốt ve cô như cái vuốt ve của bàn tay anh. Cô nên dựng lên vài sự kháng cự, nhưng cô đã không. Cô đã chạy về phía anh ngay cả khi cô biết cô nên chạy về phía khác. Bây giờ cô đang trả giá với một trái tim tan vỡ.

"Tôi sẽ làm gì đây?" cô thì thầm. Một phần trong cô muốn bỏ đi. Xếp đồ lại và đi. Chạy khỏi nơi này. Gospel không phải nhà của cô.

Cô nằm xuống và áp má lên mặt đá sạch và lạnh lùng. Nhưng một phần khác trong cô nổi loạn trước ý nghĩ bỏ chạy. Cô đã bị hạ đo ván trước đây, nhưng lần này cô sẽ không trốn tránh cuộc đời. Cô sẽ không để nỗi đau đánh bại cô lần nữa. Cô không phải là người đàn bà trước lúc lái xe đến Gospel. Cô sẽ không ngã gục. Trái tim cô tan nát và đau khủng khiếp, nhưng cô sẽ sống trên hai bàn chân của mình.

Cô ngóc đầu lên, căn phòng quay mòng mòng, và cô nằm xuống. Ừm, cô sẽ sống trên hai bàn chân của mình. Ngay khi cô có thể nhấc mình khỏi sàn nhà phòng tắm.

Dylan nhìn con trai ngồi bên kia bàn. Adam lăn bắp ngô trên đĩa lần thứ năm trăm trong năm phút qua. Bắp ngô va vào miếng thịt bò Dylan đã cắt cho thằng bé, sau đó lăn lên một cái bánh quy mặn. "Sao con không ăn thay vì chơi với nó?".

"Con ghét ngô.".

"Buồn cười thật. Lần gần nhất chúng ta ăn ngô,và con đã ăn bốn, năm bắp.".

"Bây giờ con ghét nó.".

Ngày hôm qua họ đã tiến một bước. Sau cuộc náo loạn sáng nay, họ đã lùi lại hai bước. Nhìn thấy Juliette giận dữ như thế, Adam đổ lỗi cho mình. Nó đổ lỗi cho cả Dylan. Trong trí óc bảy tuổi của nó, nó cho rằng nếu nó không nghịch ngợm, mẹ nó đã không đưa nó về nhà sớm. Mẹ nó đã không ở Gospel, và những phóng viên kia đã không tìm thấy mẹ nó. Mẹ nó đã không khóc.

"Mẹ con sẽ ổn thôi," Dylan cố gắng an ủi con trai.

Adam nhìn lên. "Mẹ nói họ sẽ hủy bỏ chương trình thiên thần của mẹ.".

Cô ta đã nói rất nhiều thứ trong thời gian lái xe đến sân bay Sun Valley. "Mẹ con chỉ giận dữ thôi. Không ai hủy bỏ chương trình của mẹ con cả." Trong suốt thời gian anh biết Julie, anh biết cô ta có thể trở nên rất bi quan, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô ta bi quan như thế. Cô ta khóc và rên rỉ rằng cuộc sống của cô ta đã hết, và khi anh cố gắng trấn an, cô ta buộc tội anh vô cảm. Cô ta cũng buộc tội anh vì đã mang một phóng viên báo lá cải vào cuộc sống của họ. Cô ta làm rất rõ rằng cô ta đổ lỗi cho anh cũng nhiều như đổ lỗi cho Hope.

Hope. Ngay cả nếu Hope không biết về Adam và Juliette trước khi cô chuyển đến Gospel, cô đã phát tán câu chuyện ngay khi khám phá ra những chi tiết thú vị đấy:

Anh không tin trong một giây rằng cô không chịu trách nhiệm cho cảnh tượng bên ngoài quán Cà phê góc ấm áp đấy. Và dù là cô chối bỏ sự liên quan, ngay cả khi cô đứng đó, vây quanh là những nhà báo và thợ săn ảnh của báo lá cải, nhìn vào mắt anh và nói với anh, 'Em không làm việc này,' anh nghĩ rằng cô có dính líu từ đầu đến chân.

Anh tiến đến mối quan hệ với Hope với suy nghĩ rằng anh sẽ kết thúc nó khi Adam trở về nhà. Anh nghĩ anh có thể dành đôi tuần hưởng thụ sự bầu bạn của cô và trở lại với mọi chuyện như nó vốn thế. Anh đã nhanh chóng phát hiện ra rằng anh không muốn trở lại. Khi cô ở bên anh, cô làm anh cười. Cô khiến anh hạnh phúc, và cô làm cuộc đời anh tốt hơn. Anh đã không muốn từ bỏ điều ấy.

Anh đã không muốn nó kết thúc, nhưng nó đã. Nó đã kết thúc, và đáng buồn cười là nó đã kết thúc theo đúng kế hoạch ban đầu.

"Tại sao con không ăn?" Dylan hỏi Adam.

"Con đã nói rồi, con không thích ngô.".

"Thế còn thịt bò bít tết?".

"Cũng ghét thứ đấy.".

"Bánh quy?".

"Con có thể cho mứt vào không?".

Vì không có chuyện gì diễn ra theo ý Adam kể từ khi nó về nhà, Dylan quyết định chịu thua về bữa tối. Bố không quan tâm." Anh cắn vào bắp ngô và quan sát con trai mở tủ lạnh.

"Mứt nho đâu ạ?".

"Bố đoán là hết rồi. Ăn mứt dâu đi.".

"Con ghét dâu.".

Dylan biết điều đấy không phải là sự thật. Bình thường, Adam vẫn ăn nó.

"Tại sao bố không mua một ít?" con trai anh hỏi, với vẻ như là anh phạm phải một tội lỗi ghê tởm.

Dylan bỏ bắp ngô xuống đĩa và lau tay vào khăn ăn. "Bố cho rằng bố quên mất.".

"Có thể là quá bận rộn.".

Và họ đều biết Adam có ý gì. Hope. Anh đã quá bận rộn với Hope. Kể từ khi họ trở về từ sân bay, Adam đã hậm hực muốn đánh nhau. Dylan nhận ra chuyện gì đang xảy ra và cố gắng không để nó thắng được anh. "Con có ăn tối không?".

Adam lắc đầu. "Con muốn ăn mứt nho.".

"Quá tệ.".

"Bố sẽ không mua mứt cho con à?".

"Không phải tối nay.".

"Con sẽ không thể ăn sáng mà không có mứt." Adam hếch cằm lên trời.

"Bữa trưa nữa. Con nghĩ rằng con sẽ không bao giờ ăn nữa.".

Dylan đứng lên.

"Như thế sẽ giúp bố khỏi phải mất công nấu ăn cho con." Anh chỉ vào đĩa của Adam. "Bây giờ, con chắc là con ăn xong chưa?".

"Rồi.".

"Thế thì đi đánh răng và mặc quần áo ngủ vào." Trong vài phút căng thẳng, Adam tỏ vẻ như nó sẽ chống đối tiếp, nhưng nó bĩu môi dưới và rời khỏi phòng.

Dylan vơ lấy đĩa của Adam và đặt nó trên sàn nhà. "Đây này, chó," anh nói, và Mandy bò ra từ bên dưới bàn ăn, chén sạch số thịt bò và bánh quy trong vài giây. Nó liếm bắp ngô, rồi quay đi.

Anh nên cứu mình khỏi vài phiền phức và ăn tối bằng ngũ cốc, anh nghĩ khi anh cầm đĩa từ sàn nhà lên. Mới chỉ hai từ tiếng đồng hồ trước, anh nghĩ cuộc sống của anh đã lao thẳng xuống địa ngục. Anh đã sai. Nó vẫn chưa phải là đáy địa ngục của anh. Bây giờ. Lúc này mới là địa ngục.

Trước bữa tối, anh đã nói chuyện với mẹ anh trên điện thoại và bằng giọng lạc quan nhất, bà nhắc anh nhớ rằng sự việc luôn có thể tồi tệ hơn.

Phải, anh cho rằng bà đã đúng. Anh có thể bị đá vào đầu hoặc Adam có thể bị ốm, nhưng trừ sự hành hạ về thể xác hoặc bệnh tật, anh không thể thấy rằng sự việc có thể tồi tệ thêm như thế nào.

Dylan để những chiếc đĩa lại trên bàn, chảo trên bếp và thư giãn trước tivi.

Anh lấy điều khiển và bắt đầu bật qua các kênh. Jeopardy! Wheel of Fortune, và Inside Hollywood. Đúng khi anh định lật qua kênh tiếp theo, một bức ảnh của Julie lướt qua màn hình.

"Ngôi sao của Thiên đường trên Trái đất, Juliette Bancroft đã có một đứa con trai bảy tuổi mà cô ấy đã giữ kín với cả thế giới," người phóng viên bắt đầu khi chiếu đoạn phim anh, Julie và Adam rời khỏi quán Cà phê góc ấm áp. "Một nguồn tin mật báo với chúng tôi rằng con trai của Juliette đang sống với bố ở một thị trấn nhỏ Gospel của Idaho, khoảng năm mươi dặm về phía tây của ...".

Dylan quan sát anh xô Julie và Adam vào xe tải. Một vài giây trôi qua, Hope lao qua đám đông và túm lấy tay anh. Cô có vẻ nhợt nhạt và đẹp như từ trước đến giờ. Anh nhìn môi cô chuyển động, nhưng chiếc mic không bắt. Được điều cô nói. Nhưng rồi, anh không cần phải nghe. Anh biết. Anh biết cô bào chữa cho sự vô tội của mình. Tất nhiên, đấy là một lời nói dối, nhưng ngay cả khi anh quan sát hình ảnh của cô mất đi trên tivi, dù là anh biết cô nói dối, có một phần trong anh vẫn muốn tin cô. Cô giày vò anh và có sức mạnh khiến anh muốn cô ngay cả sau những gì cô đã làm. Ngay cả sau những gì anh biết về cô. Cô khiến anh muốn túm lấy cô, lắc cô, ôm cô và vùi mặt anh vào cổ cô.

Ham muốn cô là một nỗi nhức nhối thường xuyên trong lòng anh, giống như anh đang đứng trên mép của một vách đá và hớp không khí.

Ghê tởm với chính mình, anh chuyển tivi sang kênh Cops và vứt điều khiển từ xa trên đi- văng.

Anh sẽ thôi nghĩ sự việc có thể trở nên tồi tệ hơn một cách tuyệt đối. Vì mỗi lần anh nghĩ như thế, chúng đúng là như địa ngục.

Khi anh đi ngủ, suy nghĩ của anh quay lại với Hope. Anh cho rằng nếu anh kiểm tra lý lịch của cô trước khi họ quan hệ với nhau, anh có thể đã ám mình khỏi rất nhiều rắc rối. Bây giờ thì đã quá muộn, nhưng anh nghĩ anh nên làm việc ấy đầu tiên trong buổi sáng. Chỉ để đề phòng.

Nhưng sáng hôm sau, anh thấy những tay săn ảnh đã cắm chốt ở cuối lối đi vào nhà anh. Anh và Adam nhảy vào xe và tiến đến Double T. Họ dành cả cuối tuần cưỡi ngựa và làm những việc vặt anh rể anh chưa thể làm đến,như sửa lại lưới quanh chuồng gà của mẹ anh và lát lại con đường trải sỏi. Julie gọi để báo cho anh biết rằng cô ấy và Gerard đang lẩn tránh trong trang trại nho của nhà anh ta ở Bordeaux và cô ấy lên kế hoạch thực hiện một bài phỏng vấn với tạp chí People trong vài ngày nữa.

Khi Dylan đi làm vào sáng sớm ngày thứ Hai, hầu hết những phóng viên đã biến mất. Anh cập nhật nhanh tình hình trong lúc điểm danh, và bảo Hazel mang cho anh những báo cáo về những vụ tai nạn và kiện tụng trong hai tuần qua. Anh đọc qua những vụ bắt giữ DUI (1) và đọc đơn tố cáo của Ada Dover kiện Wilbur McCaffrey đã cố tình thả chó ra vào buổi sáng để 'làm nhiệm vụ' trong những luống hoa của khách sạn.

(1) Tội lái xe dưới tác dụng của rượu hoặc ma túy.

Anh đợi cho đến khi đọc qua chồng báo cáo trước khi liên lạc với Văn phòng quản lý phương tiện ô tô California. Trong vòng vài phút, anh nhận được địa chỉ của Hope ở Los Angeles và số bảo hiểm xã hội. Một khi anh có được thứ đấy, tìm ra thông tin về cô là vô cùng dễ dàng.

Anh thấy rằng cô thực sự đang làm cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần và cô có ba bút danh. Trước chiếc Porsche, cô sở hữu một chiếc Mercedes, và ngay khi tốt nghiệp đại học, cô làm cho tờ The San Francisco Chronicle và sau đấy là The Los Angeles Times. Anh tìm hiểu những thông tin liên quan đến luật pháp của cô, đọc được ngày cô kết hôn và ngày hoàn thành ly dị.

Anh đào bới sâu hơn và thấy một lệnh hạn chế quấy rối công dân cô đã được xử thắng chống lại một đô vật tên là Myron Lambardo, hay Myron - Máy nghiền. Cô có được nó ba tháng trước khi đến Gospel, và trong phần biện hộ của mình, Lambardo đã tranh cãi rằng anh ta chỉ tức giận và muốn cô Spencer tiếp tục loạt bài về Micky - Yêu tinh phù thủy và biến anh ta trở lại thành một 'gã đàn ông' để mọi người không nghĩ anh ta là một 'kẻ đồng tính.' Tòa án không những chỉ đứng về phía Hope, mà còn ra lệnh bị cáo không được đe dọa, khủng bố hoặc tiếp xúc trực tiếp với nguyên đơn, không gọi điện thoại, không chặn đường của nguyên đơn ở những nơi công cộng hoặc đường phố, và tránh xa nguyên đơn ít nhất một trăm thước ở nơi làm việc, nhà, hoặc những nơi khác mà nguyên đơn có thể yêu cầu.".

Dylan lắc đầu và ngả người trong ghế. Anh cho rằng anh không nên ngạc nhiên bởi điều anh đọc. Cô đã không nhắc đến lệnh hạn chế, tất nhiên, nhưng cũng có rất nhiều thứ quan trọng mà cô không đề cập. Bị săn đuổi bởi người lùn tức giận chỉ là một trong số chúng. Anh tự hỏi còn gì nữa mà anh không biết.

Trong tuần tiếp theo, Hope không cho phép cô tự khóa mình trong nhà. Cô lái xe đến Sun Valley để mua sắm ở vài cửa hàng thời trang và dành nhiều thời gian với Shelly. Cô đã học cách đóng chai hoa quả ngâm, đi hái trái việt quất và tiếp tục làm việc với những bài báo của mình. Cô hoàn thiện nhiều bài cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần và đã gần xong bản nháp thô cho bài báo về Hiram.

Sau khi viết chuyện hư cấu quá lâu, viết chuyện thực chứng tỏ khó hơn cô đã dự liệu, nhưng cô thích thú với thử thách này.

Từ Shelly, Hope biết được rằng nhà Donnelly đã là một bức tranh hoàn hảo về gia đình. Ba đứa con của họ lớn hơn con của Shelly, nhưng cô ấy nhớ rằng chúng chưa bao giờ vướng vào phiền phức và rất biết giữ mình. Hai cậu con trai và một cô con gái, được nuôi nấng bởi cảnh sát trưởng của hạt và người vợ kính Chúa của ông ta. Hiram và Minnie đều là chiếc la bàn đạo đức của cộng đồng.

Giữ mình ở vị trí một gia đình hoàn hảo, nhưng những đứa con của họ chưa bao giờ quay trở lại thăm nom sau khi chúng đã ra khỏi nhà. Bức tranh này đã có gì sai sót khủng khiếp. Nhưng là cái gì?

Hope mất thêm vài ngày để tìm kiếm thêm những thông tin về những người con của Donnelly. Mặc dù không ai trong số chúng nói chuyện trực tiếp với cô, nhưng những gì cô phát hiện đã đủ để trả lời cho những câu hỏi của cô và thêm vào một hướng đi mới cho bài báo.

Cô biết rằng người con trai cả đã chết vì nghiện rượu, người con trai thứ đang ngồi tù vì tội ngược đãi gia đình, và người con gái đang làm một nhà tư vấn khủng hoảng tinh thần. Hope không cần những chi tiết cụ thể để tìm ra điều gì ở sau cánh cửa đóng kia, bức tranh của một gia đình hoàn hảo là một địa ngục bất thường. Điều Hope đặc biệt thấy kinh ngạc là họ tạo dựng được vẻ bề ngoài như thế trong một thị trấn say mê những chuyện của người khác.

Hầu hết thời gian Hope dùng để cố gắng quên Dylan, nhưng cô chưa bao giờ thành công được lâu. Anh xuất hiện trong giấc ngủ và những giấc mơ ban ngày của cô. Anh thậm chí hiện diện trong cả công việc của cô. Trong bài báo về người ngoài hành tinh mới nhất của cô, cô đã thêm vào một vài nét mới. Một nhân vật mới trong hình dáng của một cảnh sát trưởng người ngoài hành tinh mặc trang phục phụ nữ. Cô đặt tên anh ta là Dennis Taylor.

Buổi sáng theo lịch câu chuyện sẽ xuất hiện ở các cửa hàng, cô lái xe đến M&S và chộp lấy số mới nhất của tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần từ kệ báo. Cô lật mở đến trang giữa. Một lần nữa, bài báo của cô lại là câu chuyện chính. Đây là bài báo đầu tiên xuất hiện Dennis, và nó trưng bày anh ta trong trang phục phụ nữ với một cái cổ cơ bắp và một ngôi sao vàng gắn vào đồ lót viền bông. Lẽ ra bài báo đó phải làm cô có cảm giác được minh oan, nhưng không hề.

Cô nói chuyện phiếm với Stanley khi trả tiền cho tờ báo và bỏ đi. Đi đến ô tô, cô giở qua mục chuyện phiếm. Ánh mắt cô lướt qua chuyên mục, nhưng không hề có tin nào đề cập đến Juliette và Adam. Nhưng nó sẽ xuất hiện. Có thể trong ấn phẩm tuần tới.

Hope gấp tờ báo lại và lấy chìa khóa xe từ túi quần jeans. Câu chuyện của cô đã thành công hơn mức tưởng tượng, nhưng cô không cảm thấy gì. Không vui.

Không buồn. Chỉ trống rỗng. Cuộc sống cần có nhiều hơn là những bài báo thành công về người ngoài hành tinh. Như sức sống. Như cởi mở lòng mình, yêu và trái tim nhảy thót lên bởi một anh chàng cao bồi đi bốt cỡ mười hai.

Cô nghĩ cô nghe thấy ai đấy hét tên mình, và cô liếc từ chiếc chìa khóa trong tay đến phía bên kia của bãi đỗ xe. Một bảng hiệu bằng bìa cứng bắt lấy sự chú ý của cô. Nó viết:

BIẾN MICKY THÀNH ĐÀN ÔNG. Cô không thể nhìn thấy ai đang giữ tấm bảng, chỉ thấy một đôi giày đế mềm ló ra từ bên dưới tấm bìa.

Đấy là tất cả những gì cô cần. Cô biết, và nó hất trái tim cô lên cổ họng.

Myron đã tìm thấy cô.

Cô nhảy vào xe và lao ra khỏi bãi đỗ xe, làm một gia đình đi xe đạp giật bắn mình. Khi cô lái đến phố Main, bàn tay cô run rẩy và trái tim cô đập thình thịch trong tai.

Cô không biết lệnh hạn chế của cô có hiệu lực ở Idaho hay không, hay Myron được tự do quấy nhiễu cô ở đây. Cô thực sự không biết làm gì cho đến khi cô lái xe đến khoảng trống bên cạnh văn phòng cảnh sát trưởng. Cô cần câu trả lời và cô cần sự giúp đỡ, nhưng cô thực sự không muốn dính líu đến Dylan.

Có lẽ cô có thể nói chuyện với một trong những tay phó. Cô chắc là phải có ai đấy ngoài Dylan có thể nói với cô điều cô muốn biết.

Cô tìm chiếc Blazer của cảnh sát trưởng và tia thấy nó ở cửa sau. Anh đang ở trong văn phòng. Trái tim đập dồn dập của cô lỡ vài nhịp đau đớn. Cô không muốn lôi kéo anh vào vấn đề của mình. Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, anh đã nói cô tránh xa khỏi cuộc đời anh. Anh thực sự có ý như thế. Và cô cũng định vượt qua chuyện này, cho dù đau đớn nhiều như thế nào, và cho dù cô nhớ anh từng phút, từng giờ, từng ngày nhiều như thế nào. Cô sẽ quên anh, nhưng cô không thể làm thế nếu cô phải gặp và nói chuyện với anh. Sau đấy cô nhớ ra người thư ký như chú chó canh gác của anh và thả lỏng. Ngay cả nếu cô muốn gặp anh, cô không tin rằng Hazel sẽ để cô qua, ngay cả khi tóc của cô bốc lửa và Dylan giữ dụng cụ dập lửa duy nhất.

Hope hít một hơi thở sâu và nhìn vào gương chiếu hậu ô tô. Cô tô lại son đỏ và ước gì cô đã mặc cái gì đẹp hơn là chiếc áo vải bông trắng cài nút phía chiếc quần jeans và chiếc thắt lưng da đen. Không phải quần áo cô đang mặc không đẹp. Nhưng chúng không phải thứ khiến gã nào đấy tự đá vào mông mình vì đã đá cô.
Bình Luận (0)
Comment