Bị Lý Phá Tinh đạp mông không đau chút nào, chỉ là có hơi mất mặt. Cá cầu xin tha thứ: “Anh Tinh, em sai rồi, em sai rồi mà, anh Tinh!!!”
Lý Phá Tinh hung thần ác sát hỏi: “Chú sai ở đâu?!”
Cá lấy hết dũng khí nói: “Em không nên có ý đồ không an phận với người đàn ông của đại ca!”
Lý Phá Tinh hài lòng gật đầu.
Đệt!
Không đúng!
Lý Phá Tinh lại nghiêm khắc đạp mông Cá một phát, giận dữ kêu: “Tế Tu là người đàn ông của anh sao?!!”
Hắn vừa kêu xong, cả thế giới đều yên lặng.
Lý Phá Tinh bị lạc giọng, đoạn đầu thì không sao, tới cái từ “Sao” thì tắt tiếng, đang yên đang lành từ câu hỏi biến thành câu cảm thán tuyên thệ chủ quyền, hết sức ngang ngược.
Cả sân thể dục đều nghe thấy đại ca Tam viện của bọn họ kêu to: “Tế Tu là người đàn ông của anh!!!!”
Đinh tai nhức óc, hiên ngang hùng dũng, dư âm quanh quẩn, kéo dài không thôi.
Tĩnh lặng như chết.
Đá tảng khó khăn hỏi: “Thật, thật vậy sao?”
Một bạn học đi tới, giơ ngón tay cái: “Anh Tinh trâu bò! Tỏ tình cũng khí phách như vậy!”
An Ngộ Trạch ở đội đối phương còn làm động tác cổ vũ Lý Phá Tinh: “Nghe nói AA kết hôn sẽ bị phạt tiền, hai người nhất định phải cố gắng lên nhé!”
Lý Phá Tinh:…
May mắn lúc này trọng tài đã đứng lên, thổi còi nói với bọn họ: “Đừng đùa nghịch nữa! Các thành viên trở về vị trí, trận đấu chuẩn bị bắt đầu!”
Nhóc mập vừa mua đồ ăn vặt về, đúng lúc xem được cả quá trình. Hắn kinh ngạc há hốc miệng, ngồi cạnh Tế Tu, dò hỏi: “Từ bây giờ, tụi tôi gọi, gọi cậu là…Chị dâu à?”
Tế Tu lạnh lùng nhìn hắn một cái, Nhóc mập lập tức rụt cổ, không nói nữa.
Thực ra, Lý Phá Tinh đẹp trai anh tuấn cực kì, không thua kém thành viên boygroup kia chút nào, thậm chí còn nhỉnh hơn. Chỉ tại An Ngộ Trạch có vòng hào quang “Thần tượng”, đa số học sinh khu K7 đều là con nhà bình thường, chưa gặp thần tượng bao giờ, vì vậy vừa nghe An Ngộ Trạch là thần tượng, mọi người không cần quan tâm có biết là ai hay không đã hét rào rào.
Tới lúc thi đấu thực sự, các nữ sinh kia nhoắng cái đã hóa cỏ mọc đầu tường, lắc lư trong gió. Ở đây, An Ngộ Trạch đã hoàn toàn thấu hiểu phương châm “Bóng có vào rổ hay không không quan trọng, nhưng tư thế nhất định phải ngầu phải đẹp trai”, nói thì nói vậy, song cậu ta cũng chơi khá ổn, chí ít không bị coi là kém. Đáng tiếc gặp phải Lý Phá Tinh, hắn chỉ còn nước bị tiêu diệt.
Lý Phá Tinh thoăn thoắt chạy, nhảy trên sân, quả bóng trong tay hắn như trở thành vật sống. Hắn bật người nhảy lên, cơ thể khom thành vòng cung duyên dáng, bắp tay và bắp chân săn chắc hiện lên rõ nét. Tiếng bóng rổ đập vào bảng vang lên, hắn đã ghi trọn một cú ba điểm.
Các thiếu nữ trên khán đài tâm trí không kiên định đã sớm bị hắn hấp dẫn, nhìn bóng vào rổ, các cô kích động hò reo liên tục.
Hôm nay Lý Phá Tinh mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, tuy nhiên vẫn khoe được tỷ lệ cơ thể siêu chuẩn. Lý Phá Tinh vén vạt áo lau mồ hôi trên trán, để lộ phần eo gầy khỏe, mồ hôi chảy xuống men theo cơ bụng của hắn, khiến các cô gái lại hét ầm lên.
“A a a Lý Phá Tinh!!!!”
“Đẹp trai quá đi!!!”
Lý Phá Tinh nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Tế Tu ngồi ở khán đài, toét miệng cười, khoe trọn hàm răng chỉnh tề. Hắn cười đến phóng khoáng khí phách, cả người đều toát lên sự đắc ý và tự tin như muốn nói “Thấy không, ông đây ngầu nhất”.
Một cô gái ngồi ngay trước Tế Tu che miệng hét to với bạn mình: “A a a Lý Phá Tinh vừa cười với mình!!!! Quả nhiên anh ấy vẫn là người đẹp trai nhất!!! Mình bị mỡ heo che mắt mới đi thích người khác hu hu hu…”
Anh ấy đang cười với tôi.
Tế Tu thầm phản bác trong lòng.
Trong giờ giải lao, có nữ sinh bạo dạn đã chạy tới đưa khăn đưa nước cho các nam sinh, Lý Phá Tinh cũng bị các cô vây quanh không nhúc nhích được. Hắn vừa uống ngụm nước, đã nghe một cô gái hỏi: “Lý Phá Tinh, vừa nãy trước khi thi đấu anh nói vậy là có ý gì? Anh thích con trai thật hả?”
Gì cơ?!
Lý Phá Tinh suýt phun nước ra ngoài: “Khụ khụ, sao có thể?! Anh mịa nó… Anh nói nhầm!! Nói nhầm!! Anh không thích đàn ông!!”
Một cô gái cười khanh khách: “Em bảo mà! Sao anh thích nam sinh được, không phải trước kia anh còn đau khổ theo đuổi chị Tịnh Nhiễm của bọn em sao!”
Tống Tịnh Nhiễm…
Lý Phá Tinh nhớ tới cái tên này liền không kìm được thở dài.
Tống Tịnh Nhiễm và Lý Phá Tinh bằng tuổi, nhưng cô là học sinh lớp trọng điểm, thành tích học tập tốt, rất xinh đẹp, nói chuyện thì dịu dàng nhã nhặn. Cô là nữ thần của hơn nửa nam sinh Tam viện.
Đương nhiên trong đó có cả Lý Phá Tinh.
Khi Tống Tịnh Nhiễm múa một tiết mục trong “Dạ hội tạm biệt học sinh năm ba” do trường tổ chức năm ngoái, Lý Phá Tinh bắt đầu ham hố nhan sắc… Khụ, không phải, thích cô từ cái nhìn đầu tiên.
Từ đó về sau, hắn liền trở thành một trong rất nhiều những người theo (liếm) đuổi (cẩu) nữ thần.
Lý Phá Tinh có là liếm cẩu thì cũng là tên liếm cẩu có chất lượng cao nhất, nữ thần cũng hết sức ưu ái hắn.
Quà tặng rồi, phim xem rồi, bữa tối ăn rồi, tay xinh cũng nắm rồi, vậy mà tới hôm sau, nữ thần hai mắt ửng hồng nhìn hắn nói: “Lý Phá Tinh, cậu rất tốt, chỉ là… Chúng ta không hợp.”
Lý liếm cẩu nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của nữ thần, tim như muốn nát tan, không hỏi gì hết, chỉ lặng lẽ đặt khăn tay và bữa sáng cuối cùng vào tay nữ thần, xoay người rời đi.
“Oa, chị Tịnh Nhiễm!” Cô bé vừa nói chuyện bỗng hô lên, Lý Phá Tinh sửng sốt, nhìn theo hướng cô chỉ.
Là Tống Tịnh Nhiễm.
Tống Tịnh Nhiễm mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, cô hiếm có buộc cao mái tóc dài, để lộ cần cổ trắng nõn như thiên ngã, thoạt trông vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Cô đi thẳng về phía Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh thì ngơ ngác đứng tại chỗ.
Kỳ quái là, Tống Tịnh Nhiễm vẫn kinh diễm như trước, nhưng Lý Phá Tinh đã không còn luống cuống tay chân như lúc ban đầu.
Có nữ sinh vô thức nhường chỗ cho cô, Tống Tịnh Nhiễm đưa một chai nước suối cho Lý Phá Tinh, khẽ nở nụ cười, nói: “Cậu muốn uống nước không? Cậu ở trên sân bóng vẫn luôn đẹp trai như vậy.”
Lý Phá Tinh nhận chai nước, đáp: “Mình vẫn thấy tiếc nuối lắm.”
Truyền Ưng: “Ồ? Vì sao vậy?”
Lý Phá Tinh cười không đứng đắn: “Nếu biết cậu đang nhìn mình, nhất định mình sẽ đẹp trai hơn ban nãy gấp mười lần.”
Tống Tịnh Nhiễm có hơi ngượng ngùng, cô cúi đầu, khẽ vén lọn tóc lòa xòa trước trán, cười dịu dàng: “Cậu vẫn nói chuyện thú vị như trước.”
Khi Tống Tịnh Nhiễm rời đi, Lý Phá Tinh vẫn nhìn theo bóng lưng cô, đám Tế Tu tới, Lý Phá Tinh cũng không nhận ra.
Nhóc mập: “Anh, anh vẫn còn vấn vương đấy à?!”
Cá huých Nhóc mập, liếc Tế Tu: “Chị dâu còn ở đây, ông nói gì đấy?”
Lý Phá Tinh vỗ lên gáy Cá: “Chị dâu?! Chị dâu cái gì mà chị dâu?! Nói hưu nói vượn thêm câu nữa xem!”
Cá ôm đầu: “Anh, em sai rồi!! Giờ em biết lỗi thật rồi!!”
Tế Tu liếc bóng lưng Tống Tịnh Nhiễm: “Đó là ai? Bạn gái cũ của anh à?”
Lý Phá Tinh cười hì hì, ôm vai Tế Tu: “Tống Tịnh Nhiễm, hotgirt Tam viện chúng ta, hồi trước suýt nữa anh hẹn hò với cổ rồi. Thế nào? Xinh đúng không?”
“Bình thường.”
Tế Tu lại nhìn chằm chằm Tống Tịnh Nhiễm một chặp, nữ sinh này có vẻ quen mắt, nhưng y không nhớ được mình đã gặp cô ta ở đâu. Tuy nhiên, không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đây là người anh Tinh từng thích, Tế Tu đã cảm thấy cực kì bài xích.
Lý Phá Tinh đang định bảo mịa sao mắt chú cao thế, vừa quay sang đã thấy khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ của Tế Tu. Cũng phải, Tế Tu…Nói thật là đẹp hơn Tống Tịnh Nhiễm.
Úi…
Lý Phá Tinh chuyển mắt, cong ngón tay, nghiêm khắc gõ đầu mình một cái: Sao dạo này mình cứ so sánh Tế Tu với con gái không biết?
Đá tảng lấy chai nước trong tay Nhóc mập, vặn nắp uống ừng ực hết hơn nửa: “Anh Tinh, vừa nãy em nghe nói An Ngộ Trạch có việc, đội kia phải thay người.”
Lý Phá Tinh đưa khăn cho hắn: “Thay ai?”
Đá Tảng: “Tiền Dịch Lai.”
Rõ ràng Tiền Dịch Lai có địch ý với Lý Phá Tinh, từ đầu tới cuối gã đều nhìn chằm chằm hắn, ngay khi Lý Phá Tinh bật người chuẩn bị ném bóng vào rổ, gã hung hăng đâm vào hắn.
Lý Phá Tinh không phòng bị bị tấn công mạnh, gần như lập tức ngã phịch xuống đất!
Lý Phá Tinh nằm dưới đất, cong người ôm chân trái, khuôn mặt nhăn lại vì đau.
Cá vội vàng chạy tới chỗ Lý Phá Tinh xem hắn có bị làm sao không, Đá tảng nổi điên, hắn nghĩ nhất định là Tiền Dịch Lai cố ý, xoay cánh tay muốn tới lý luận với gã, nào ngờ bị đồng đội của gã chặn đường.
Trọng tài đi tới, thổi còi chỉ huy: “Còn đứng đấy làm gì? Không mau đưa người bị thương tới phòng y tế đi?”
Đá tảng tức giận: “Tên họ Tiền kia cố ý!”
Tiền Dịch Lai bắt chước điệu bộ của Lý Phá Tinh sáng nay: “Hôm nay tôi mới chuyển tới đây, không quen biết gì Lý Phá Tinh, sao có thể cố ý được.”
Lý Phá Tinh nổi cáu, rõ ràng chân hắn bị thương khá nặng, thế mà lúc này hắn phẫn nộ quên cả đau, xách chân đứng dậy, đi tới trước mặt Tiền Dịch, đấm thẳng vào mặt gã khi không ai kịp phản ứng!
Đúng là Tiền Dịch Lai mới chuyển tới đây, mà chẳng biết vì sao đã có mấy tên bạn cùng lớp muốn giúp gã ra tay với Lý Phá Tinh, các đồng đội của Lý Phá Tinh cũng nóng máu xông lên đánh nhau với họ.
Sân bóng rổ bỗng thành hỗn chiến. Trọng tài đứng bên cạnh thổi còi đau cả miệng cũng vô ích.
Lúc Tế Tu chạy tới nơi, chân Lý Phá Tinh sắp gãy tới nơi, vậy mà còn thân tàn nhưng chí không tàn, lết cái chân què quặt đánh nhau.
Trong lúc hỗn loạn, Tế Tu bị dính mấy đấm mấy đạp mới kéo được Lý Phá Tinh ra ngoài. Lý Phá Tinh còn ồn ào: “Mịa nó sao chú kéo ra?! Anh còn chưa đánh ngã con chó Tiền kia!”
Tế Tu lạnh mặt nói: “Câm miệng.” Y lấy khăn tay lau vệt máu ở khóe miệng Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh vốn không sợ trời không sợ đất, chẳng biết làm sao, thấy Tế Tu thế này hắn lại không nói ra lời, khí thế yếu hẳn: “Là, là nó đụng anh trước!”
Đệt! Sao nghe như học sinh tiểu học đi mách lẻo thế?!
Tế Tu nhìn chân trái hơi khuỳnh xuống của Lý Phá Tinh: “Có đi được không?”
Lý Phá Tinh đụng đụng mấy cái: “Chuyện cỏn con.”
Tế Tu: “Hay để em cõng anh?”
“Cút đi.” Lý Phá Tinh cười nói: “Có thấy mắc ói không hả!”
Tế Tu đỡ Lý Phá Tinh đi từng bước về phòng y tế. Cả đoạn đường, Lý Phá Tinh đều phải chống bằng chân phải, bụng chân phải của hắn run lên. Lý Phá Tinh vô thức nuốt nước miếng.
Tế Tu: “…Muốn em cõng hay bế?”
Lý Phá Tinh đáng khinh hỏi: “…Bế kiểu công chúa à?”
Tế Tu không nói hai lời bế ngang Lý Phá Tinh lên. Lý Phá Tinh đã có ít nhất mười lăm năm chưa bị ai bế, thấy hai chân mình lơ lửng trên không, hắn có hơi sợ: “Mau! Mau! Mau thả ông xuống!”
Vừa khéo có hai nữ sinh đi ngang qua, thấy Lý Phá Tinh bị người bế, che miệng len lén cười.
Lý Phá Tinh đỏ bừng mặt, đấm lên vai Tế Tu: “Xấu hổ muốn chết, mau thả ông xuống!”
Tế Tu thả Lý Phá Tinh xuống đất, ngồi xổm xuống, Lý Phá Tinh mới như hạ mình nằm sấp lên lưng y: “…Cõng không nổi nữa thì đừng cậy mạnh, để anh xuống, anh tự nhảy tới chỗ đó cũng được.”
Tế Tu cõng người trên lưng, mặt không đỏ nhịp thở không dồn dập: “Em cõng được.”
Chỉ chốc lát, Lý Phá Tinh đã thấy một đống giáo viên và lãnh đạo hấp tấp chạy tới sân thể dục, vừa nhìn đã biết nghe tin báo cáo mọi người đánh nhau.
Lý Phá Tinh ngượng ngùng bảo: “Đến lúc đó các huynh đệ đều bị giáo viên bắt, chỉ mình anh chạy… Có phải không ổn lắm không?”
Không đợi Tế Tu đáp lời, Lý Phá Tinh đã nói tiếp: “Chú nói xem lúc giáo viên xử phạt, anh chủ động đứng lên nhận lỗi, có phải sẽ rất trượng nghĩa không?”
Tế Tu: “Không.”
Lý Phá Tinh: “Tại sao? Không phải anh khoác lác đâu, các huynh đệ đều hết sức chân thành trung tâm với anh, không chỉ bọn họ, hầu hết các nam đồng bào của Tam viện đều hướng về Lý Phá Tinh anh, nếu anh không đầu thú, chắc chắn sẽ không ai khai anh ra…”
Tế Tu: “Lúc em tới tìm anh, em nghe thấy có học sinh gọi điện tố cáo, nói Lý Phá Tinh dẫn người đánh nhau ở sân bóng rổ.”
Tế Tu ngừng một chút, bổ thêm một đao: “Người kia bảo, là Lý Phá Tinh ra tay trước.”
Lý Phá Tinh: “Đệt!”