Tế Tu không đưa Lý Phá Tinh tới phòng y tế, mà ra cổng trường gọi taxi, đi thẳng đến bệnh viện. Khi xe taxi đậu trước mặt bọn họ, Lý Phá Tinh co một chân đứng, kéo tay áo Tế Tu: “Đừng đừng đừng! Tháng này anh tiêu sạch tiền rồi, không đi bệnh viện nổi.”
Tế Tu nói vững vàng: “Em có.”
Lý Phá Tinh thả tay, cười hắc hắc: “Thế không hay lắm…”
Tế Tu quay đầu giả bộ đi: “Vậy thôi.”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh lập tức nhảy đi mở cửa xe: “Anh không ngại được chưa, anh với chú còn phân biệt cái gì?! Sau này anh giàu nhất định sẽ dẫn chú đi ăn ngon uống say!”
Hai người cùng ngồi ở ghế sau, Lý Phá Tinh giờ mới để ý vai áo Tế Tu dính tùm lum máu và mồ hôi của hắn, vậy mà Tế Tu chẳng hề để tâm. Tế Tu cúi đầu kéo ống quần rộng thùng thình của Lý Phá Tinh lên, thấy đầu gối hắn sưng to, tình hình có vẻ không mấy lạc quan. Tế Tu mấp máy môi, khẽ ấn vào đầu khớp xương, cũng đủ khiến Lý Phá Tinh đau nhe răng trợn mắt.
“Khả năng cao là tổn thương tới xương rồi.”
Tế Tu ngẩng đầu, phát hiện Lý Phá Tinh đang đưa đầu ngón tay vuốt gì đó trên bả vai y. Y hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Lý Phá Tinh cào cào vết bẩn trên vai Tế Tu: “Áo bị anh làm bẩn rồi, về anh giặt cho chú.”
Tế Tu: “Anh biết giặt à?”
Lý Phá Tinh nghĩ nghĩ, đáp: “Anh giặt tay không sạch lắm, hay để anh giặt máy giúp chú?”
Cái gọi là giặt máy, chính là chi ba đồng, ôm một đống đồng phục tới phòng giặt là của trường, vứt vào mấy cái máy giặt kêu to như động cơ máy bay.
Thực ra, quần áo của Tế Tu không giặt máy được.
“Không cần.” Tế Tu cầm khăn tay lau máu mới rỉ ra trên trán Lý Phá Tinh: “Anh Tinh, anh không cần khách sáo với em.”
Tế Tu ngừng lại, nhìn vào mắt Lý Phá Tinh, khẽ nói: “Anh Tinh, anh là người đã cứu mạng em.”
Bên ngoài trời sâm sẩm tối, đèn đường đã sáng, xuyên qua cửa xe, ánh lên đôi mắt Tế Tu. Tế Tu nói rất nhẹ, cảm giác chỉ cần không cẩn thận một chút là lời nói sẽ bay theo gió, vậy mà Lý Phá Tinh lại như nghe thấy âm thanh quanh quẩn bên tai, ngưa ngứa, tê tê, khiến trái tim hắn chẳng hiểu sao bỗng loạn nhịp, vì vậy, hắn quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của Tế Tu.
Đầu óc Lý Phá Tinh trở nên hỗn loạn, hắn không gỡ được thứ cảm xúc mơ hồ rối bù này, thế nên dứt khoát bỏ qua luôn: “Thật sao? Anh không cần khách sáo với chú?”
Tế Tu: “Ừ.”
Lý Phá Tinh gãi đầu: “Khụ, cái chân này của anh không tiện, ngày ngày về phòng ngủ trên tầng sáu thì khó quá, cho anh ở nhờ ký túc xá của chú mấy hôm được không?”
Tế Tu: Y sai rồi, y không nên cho rằng Lý Phá Tinh sẽ khách sáo.
Ba tiếng sau, Lý Phá Tinh lê cái chân bó thạch cao, dạng thành chữ đại đường hoàng chiếm đoạt giường của Tế Tu. Tế Tu núp cạnh giường, nhìn địa bàn chỉ chiếm vỏn vẹn một phần ba của mình, thấy sao mà thương cảm, nhỏ yếu, lại bất lực.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Sáng hôm sau, Lý Phá Tinh chống gậy nhảy lò cò tới phòng học. Bất ngờ thay, người đầu tiên xông lên để ý thương tích của hắn không phải là đám Cá, mà là Trần Lâm An vốn không thân thiết với hắn: “Cậu… Cậu sao vậy?” Trần Lâm An khó khăn hỏi.
Lý Phá Tinh chật vật về chỗ ngồi, hiên ngang lẫm liệt nói: “Không thấy à, bị đau chân.”
Trần Lâm An luống cuống chân tay: “Hôm, hôm qua cậu bị thương? Sao, sao mình không biết…”
“Cậu biết làm gì, đám Cá đâu?” Lý Phá Tinh nghển đầu nhìn ngó.
Kỳ lạ, đám Cá và mấy người hôm qua đánh nhau đều không có mặt, ngay cả Tiền Dịch Lai cũng không thấy đâu.
Lý Phá Tinh chợt lạnh toát, lẽ nào hôm qua đánh nhau thực sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?!
Hắn hỏi Trần Lâm An: “Sao mặt cậu lại bị thương? Hôm qua cậu cũng tham gia à, không thể nào…”
Trần Lâm An mặt thoạt đỏ thoạt trắng, không nói gì.
Đúng lúc này, mấy người hôm qua đánh nhau lần lượt vào lớp. Vẻ mặt của bọn họ đều tệ hết sức. Tuy nhiên, khi thấy Lý Phá Tinh phải bó thạch cao, cả đám đều lo lắng chạy tới, Cá còn cố tình huých vào người Trần Lâm An, khiến Trần Lâm An lảo đảo.
Một bạn học hỏi: “Anh không sao chứ?”
Cá: “Sao mà không sao được? Anh Tinh phải bó bột rồi đây này.”
Lý Phá Tinh: “Nứt xương, không phải chuyện gì lớn. Các chú thì sao? Trường phạt thế nào?”
Cá phất tay: “Chuyện hôm qua không phải là vấn đề lớn, đông người đánh nhau, không tra hỏi hết được, chỉ phê bình tập thể rồi bắt viết kiểm điểm một vạn chữ.”
Lý Phá Tinh thở phào, bị vậy là nhẹ rồi: “Nhóc mập với Đá tảng đâu? Sao không thấy bọn họ?”
Cá hung hăng lườm Trần Lâm An, đá xéo: “Cái này anh phải hỏi Trần thiếu gia của chúng ta!”
“Có ý gì?”
Thực ra, chuyện là do Lý Phá Tinh.
Nhóc mập, Đá tảng, Trần Lâm An và Lý Phá Tinh vốn được phân vào cùng một phòng ký túc. Hôm qua bọn họ gặp xui, Lý Phá Tinh không ở phòng, vừa đúng lúc quản ngủ Răng hô đi kiểm tra. Nhóc mập mở đèn WC, lừa quản ngủ là Lý Phá Tinh ở trong nhà vệ sinh, quản ngủ đã đi rồi, ai biết được Trần Lâm An mở cửa nhà vệ sinh, mách với quản ngủ là Lý Phá Tinh đã đi ba đêm không về.
Răng hô nổi điên tại chỗ, nói chưa từng gặp chuyện nghiêm trọng như thế, còn bảo nếu Lý Phá Tinh không về phòng thì khỏi cần đi học nữa. Quản lý ký túc xá và quản lý trường học là hai bộ phận chuyên biệt, Răng hô có quyền lực rất lớn, ông ta quả thực có khả năng đuổi học học sinh.
Quản ngủ đi rồi, Nhóc mập và Đá tảng điên lên, đánh Trần Lâm An. Bọn họ không đánh mạnh, Trần Lâm An nhìn không ra bị đánh, trái lại Đá tảng bị Trần Lâm An cầm ghế đập một lỗ trên đầu. Mà mịa có ai ngờ, Trần Lâm An lại là con trai hiệu trưởng. Bây giờ, trường quyết tâm muốn đuổi học Nhóc mập, Đá tảng và Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh nghe được một nửa đã không nhịn nổi, hắn chống bàn đứng dậy, rõ ràng đứng không vững còn đấm lên mặt Trần Lâm An: “Mẹ nó cậu có thù oán với tôi à?! Tôi ở ký túc xá hay không mắc mớ gì tới cậu?! Cậu thấy ngứa mắt tôi thì cứ nói thẳng, đâm sau lưng là chuyện chó má gì?!”
Mặt Trần Lâm An sưng lên, hắn rụt người, nhắm mắt lại, khẽ run: “Xin lỗi, mình không cố ý… Mình không muốn cậu bị đuổi học…”
Lý Phá Tinh túm cổ áo Trần Lâm An, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mịa nó cậu còn dám nói không cố ý, cậu không cố ý thì đi mách làm gì?! Không cố ý, tại sao Nhóc mập Đá tảng mịa nó đánh cậu một cái cũng bị đuổi học?!”
“Mình không biết… Mình không biết cậu bị thương… Xin lỗi… Mình… Xin lỗi…” Trần Lâm An nói không thành lời, nước mắt chảy xuống gò má sưng đỏ.
“Đệt!” Lý Phá Tinh đánh lộn nhiều năm, thật đúng là lần đầu tiên vừa đấm một quả đã làm người ta khóc, cảm giác cứ như mình là ác bá.
“Mịa nó cậu khóc cái gì, có phải đàn ông không hả?!”
Bỗng, một bàn tay tái nhợt, lạnh như băng đặt lên tay Lý Phá Tinh, gỡ từng ngón từng ngón tay Lý Phá Tinh, kéo tay hắn khỏi cổ áo Trần Lâm An.
Lý Phá Tinh đang định chửi, ngẩng đầu lên mới biết là Tế Tu.
Không biết y đến đây từ lúc nào.
Tế Tu nhíu mày, nhìn cái chân còn bó thạch cao của Lý Phá Tinh: “Bác sĩ bảo anh nghỉ ngơi, anh cứ ngồi xuống đi đã.”
Lý Phá Tinh: “Mịa nó anh nghỉ ngơi kiểu gì? Nhóc mập —“
“Anh nói nhỏ giọng một chút, anh không đau họng à? Tai em nghe phát đau rồi.” Tế Tu cắt lời.
“Anh –“
Tế Tu đặt bánh bao lên bàn Lý Phá Tinh: “Anh ăn sáng trước, em giải quyết giúp anh.”
Lý Phá Tinh giận dữ ngồi phịch xuống, Trần Lâm An bỗng nhỏ giọng nói: “Không phải nứt xương không thể đặt chân xuống đất sao…”
Lý Phá Tinh hung tợn nhìn hắn: “Chân của ông mắc mớ gì tới cậu! Ông muốn để đâu thì để!”
Trần Lâm An mím môi không nói.
Tế Tu bỗng thấy, anh Tinh của y ngốc ngốc mà lại đáng yêu.
Y thở dài, chuyển ghế, cưỡng chế Lý Phá Tinh kê chân lên.
Lý Phá Tinh giùng giằng muốn thả chân xuống, Tế Tu liền nói: “Đừng cử động, anh quên hôm qua bác sĩ bảo gì rồi sao? Nếu anh không chú ý, ba tháng cũng không khỏi được.”
Nghe vậy, Lý Phá Tinh mới để yên.
Tế Tu và Trần Lâm An ra khỏi phòng học. Năm phút sau, Tế Tu quay về, còn Trần Lâm An thì không biết đã đi đâu.
Lý Phá Tinh: “Thế nào rồi?”
Tế Tu: “Em có thể làm chứng tối qua anh bị thương mới không về phòng ngủ, không tới nỗi bị đuổi học. Thậm chí, nếu cầm giấy khám bệnh đến phòng hậu cần có thể xin phép cho anh ở tạm phòng của em. Còn về Nhóc mập và Đá tảng, Trần Lâm An nói chiều nay sẽ tới chỗ bố cậu ta xin, xem có thể đừng đuổi học bọn họ không.”
Lý Phá Tinh sửng sốt: “Có thể xin được sao?”
Tế Tu liếc Lý Phá Tinh như nhìn một tên thiểu năng: “Vậy anh đánh Trần Lâm An thì bạn anh không bị đuổi học nữa à?”
Lý Phá Tinh: “Thế sao cậu ta không mau đi xin đi, đi ngay bây giờ ấy!”
Tế Tu: “Anh đánh Trần Lâm An sưng vù mặt, ít nhất phải tới phòng y tế chườm đá trước, nếu không hiệu trưởng vừa nhìn đã biết con ông ta bị bắt nạt, lúc đó chắc chắn anh sẽ bị đuổi học.”
Lý Phá Tinh nhét bánh bao vào miệng: “…À.”
Hắn nhai nhai bánh: “Ôi chao? Chú có hỏi cậu ta tại sao lại mách anh không? Cậu ta cũng bảo không cố ý, rốt cuộc là có ý gì?”
Tế Tu ném găng tay dùng một lần cho Lý Phá Tinh: “Đeo vào.”
Tế Tu cũng đeo găng tay, nói: “Hình như cậu ta tưởng hai buổi tối hôm trước anh đi suốt đêm không về là ở chung với nữ Omega, sợ sau này anh cũng sẽ không về.”
Lý Phá Tinh nghĩ không thông: “Anh đi suốt đêm không về, ở cùng nữ Omega thì mắc mớ gì tới cậu ta?”
Tế Tu lắc đầu: “Không biết cậu ta nghĩ gì.”
Lý Phá Tinh đang chuẩn bị cắn bánh bao, đầu bỗng lóe sáng. Cái bánh bao in dấu răng từ miệng rơi tọt xuống bàn. Lý Phá Tinh ngơ người đoán: “Lẽ nào cậu ta —“
Tế Tu hỏi: “Cậu ta làm sao?”
“—Cậu ta tưởng anh đi chơi gái? Cậu ta sợ anh ra ngoài dính bệnh, cho nên mới ngăn cản anh?!”