Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 17

Editor: Tịnh

Dường như điện thoại bên kia nói gì đó, tướng quân gật đầu: “Tí nữa tôi gửi địa chỉ sang.”

Bên kia có tiếng xào rau xèo xèo, tướng quân bỏ thêm một câu: “Yên tâm đi, sẽ trả tiền gấp đôi.”

Bên kia rốt cuộc thỏa mãn, cúp điện thoại.

Gió đêm phất phơ, trăng sáng treo cao.

Tám giờ mười bảy phút, Tống Duệ rửa sạch mặt, tiện tay treo khăn mặt lên tường, nhấc lên mặt nạ hồ ly đi ra ngoài.

Tám giờ hai mươi phút, tướng quân cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm nghị, đỉnh đầu ù ù, tình huống không lạc quan lắm: “Tạm ổn rồi.”

Anh quay đầu lại: “Dị năng giả không gian nắm tay nhau đứng thành một hàng.”

Tất cả mọi người nhìn nhau, tuy rằng không biết tại sao nhưng mà vẫn thành thật bước ra, bắt đầu từ Mạnh Tu Viễn.

Mạnh Tu Viễn là một trong bốn thượng tá, dị năng là dị năng không gian. Bởi vì trước kia là tướng quân, sau đó cùng tướng quân bị xuống chức một bậc cùng lúc, bây giờ là thượng tá, thế nhưng dị năng là dị năng cấp bảy hàng thật giá thật.

Tướng quân đưa tay ra, nắm chặt tay Mạnh Tu Viễn, một luồng năng lượng từ lòng bàn tay hai người lan ra. Những người khác nắm tay với Mạnh Tu Viễn cũng thế, cơ bản là không có cách nào chống lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn dị năng không gian trong cơ thể rút mất từng chút một, như thể rớt xuống nước, cả người ướt đẫm.

Dị năng thứ hai của tướng quân đó là có thể trong quá trình tiếp xúc hút đi dị năng của người khác. Nếu như cùng một lúc hút nhiều dị năng của người khác thì sẽ xuất hiện chồng chất.

Nói cách khác anh bây giờ là một dị năng giả vượt qua cấp bảy, thế nhưng dị năng này cũng có hạn chế, bằng không thì đã mạnh nhất đế quốc rồi.

“Không gian, mở!”

Máy phong tỏa dị năng có thể niêm phong được dị năng cấp bảy trở xuống, thế nhưng vượt qua cấp bảy là sẽ không khóa lại được.

Quanh người tướng quân bốc lên vô số ánh sáng trắng, ngang dọc lộn xộn, bao tất cả mọi người lại.

Ầm!

Mặt đất nứt ra một khe lớn, xi măng bê tông sụp đổ, một cái máy đào đất cỡ lớn xuất hiện, đèn sáng chiếu đến, có người ở trên nói to: “Báo cáo tư lệnh, phía dưới không có ai.”

Tám giờ hai mươi phút, Tống Duệ đứng ở cổng trường học, cảm thấy lạnh nên trở về lấy thêm khăn quàng cổ. Sáng nay hắn có mang theo, nhưng sau đó bởi đóng phim mà để ở trong phòng làm việc không lấy ra.

Tám giờ hai mươi ba phút, tướng quân sắp xếp xong xuôi cho mọi người, sau khi kéo mặt nạ da người ra, bứt bím tóc màu trắng ra, mặt nạ cũng đổi thành mặt nạ Trư Bát Giới khi hẹn hò với Tống Duệ. Khoác một cái áo khoác gió bên ngoài bộ tây trang lễ phục, mang theo một cái khăn quàng màu đen, lợi dụng thời gian dị năng còn hiệu lực, trực tiếp truyền tống không gian đến đoàn làm phim của Tống Duệ cách đó không xa.

Tám giờ hai mươi lăm phút, Tống Duệ đang tìm kiếm khăn quàng cổ trong phòng làm việc. Bởi vì ngày hôm nay thử trang phục hơi nhiều, với cả còn có đủ loại máy móc giữ nhiệt, trong phòng làm việc chất đầy đồ linh tinh, tìm vài vòng mới tìm thấy cái khăn lông bị đun nóng ở bên dưới, kéo ra.

Khăn của hắn màu nâu, là loại rất dài, có thể che khuất nửa chiếc mặt nạ hồ ly.

Tống Duệ nắm thật chặt áo khoác, chạy chậm ra ngoài. Đã giao kèo là đúng tám giờ, không ngờ rằng lại kéo dài lâu như vậy.

Bên ngoài thật lạnh, không biết Bạch Vô Trạch có chờ hắn không nhỉ?

Tám giờ ba mươi phút, tướng quân đứng dưới tàng cây, trong tay nhấc theo một hộp thức ăn ngoài, đứng từ xa phất tay một cái với hắn.

Mặc dù là mùa đông, thế nhưng hoa thì nở theo thời tiết, cánh rừng này bốn mùa đều như mùa xuân.

Mái tóc trắng của tướng quân bị gió thổi bay lung tung. Vóc người cao gầy, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, càng nhìn mặt nạ Trư Bát giới càng không hợp với anh.

Tống Duệ khẽ cười: “Đợi có lâu không?”

“Không có.” Tướng quân lắc đầu một cái: “Có việc chậm trễ, vừa tới.”

Tống Duệ ý cười càng sâu: “Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.”

Cảnh cuối cùng quay mãi chẳng đạt, vẫn là đạo diễn thông minh, cắt một đoạn dài thành ba đoạn, kỹ năng diễn xuất của Tống Hân cuối cùng cũng qua cửa, đạo diễn mới thả hắn ra.

Tướng quân giơ giơ thức ăn ngoài trong tay: “Canh của em.”

Tống Duệ nhíu mày tiếp nhận: “Tướng quân ăn chưa?”

Tướng quân lắc đầu một cái: “Vẫn chưa.”

Lịch trình hôm nay của anh kín mít, tuy rằng buổi đấu giá có tiệc rượu, chẳng qua là cũng không ăn nổi trong tình huống đó, chạm hai miếng thì để xuống.

“Vậy thì ăn chung đi.” Tống Duệ nhận thức ăn ngoài, lôi kéo tướng quân tìm ghế gần đó ngồi xuống, mở túi thức ăn ngoài ra, một mùi thơm truyền đến ngay tức thì.

Canh trông có vẻ ok, một chén sềnh sệch, tàu hũ non xay nhuyễn phủ lên trên. Không uổng công ha ha, nguyên liệu đầy đủ.

“Có làm theo yêu cầu của tôi nha.” Hắn dùng cái thìa khuấy khuấy: “Mùi rất thơm.”

Tuy rằng mùi vị không giống vị hắn thường nếm lắm, nhưng vẫn thắng ở sự mới mẻ: “Tướng quân cũng nếm thử đi.”

Tống Duệ múc một muỗng, đưa đến bên môi Bạch Vô Trạch. Bạch Vô Trạch do dự một chút, kéo mặt nạ lên trên, lộ ra môi mỏng nhạt màu.

Tướng quân nhất định không biết, lúc anh mím chặt môi là nghiêm túc tình cảm nhất. Đương nhiên, lúc đỏ mặt cũng rất chi là đáng yêu.

“Mùi vị được chứ?”

Tướng quân xoay đầu, lỗ tai lơ đãng đỏ: “Cũng được.”

Chén canh kia bởi vì ra giá gấp đôi nên đủ suất, hai người anh một muỗng em một muỗng căn bản cũng ăn lửng dạ.

Tống Duệ bưng chén lên, một hơi uống hết canh đến thấy đáy, chỉ có cái thìa trượt vào trong chén.

Nói tới thì đây mới là lần hẹn hò thứ hai của hai người, nhưng lại như thể biết nhau đã lâu, làm những chuyện người yêu trên đời này đều làm một cách tự nhiên.

Chơi trò chơi tình nhân, tay trong tay, hôn môi, uống chung một chén canh, mỗi một việc đều rất thân thiết.

Có lẽ bắt nguồn từ hai bên đều thầm mến lẫn nhau. Tướng quân quan sát chăm chú Tông Duệ không phải một ngày hai ngày, cực quen thuộc với tất cả của hắn. (đêm đêm đi ngắm trai mà không biết mới lạ =)))

Tống Duệ cũng biết tướng quân. Anh là đối tượng hắn yêu thầm thời cấp ba cơ mà, quan sát anh cũng không ít. Với cả, bản thân tướng quân đã hết sức ưu tú, tuy rằng vẫn chưa đủ để rung động, thế nhưng cảm tình là có.

Có khi chính là thế đấy, cảm giác rất lạ lùng, bạn sẽ cam tâm tình nguyện làm một vài chuyện bình thường không muốn làm mặc dù chỉ để ở bên cạnh nhau một ngày.

Tương tựa như hôn môi, chơi trò chơi tình nhân, trước kia Tống Duệ tuyệt đối sẽ không làm, cũng chẳng biết là đã xảy ra vấn đề gì, e rằng ngay cả hắn cũng chẳng biết.

Hắn chỉ biết là nhẫn cũng mua rồi, người này hắn muốn chắc rồi. Sống là của hắn, chết rồi cũng là của hắn.

Có lúc Tống Duệ cũng cố chấp đáng sợ. Nói hắn biến thái cũng cấm có sai. Hắn có thể tiếp nhận tướng quân một cách tự nhiên là cũng bởi vì ba năm thầm mến ở cao trung.

Nói cách khác, cho dù bây giờ tướng quân không đến tìm hắn, tương lai chờ hắn lấy lại được sức lực thì cũng sẽ làm đủ mọi cách để tìm tướng quân, làm tròn kết quả ba năm thầm mến kia.

“Đúng rồi, hôm nay chúng ta đi đâu?” Tống Duệ buộc túi lại, vứt rác vừa ăn xong vào thùng rác gần đó.

“Lúc đầu định dẫn em đến hội triển lãm cơ giáp.” Tướng quân lấy ra một quả trứng: “Hiện tại chỉ có thể đi vào rừng phóng sinh trước.”

“Phóng sinh?” Tống Duệ nhìn thoáng qua. Trông giống như trứng chim cút, trên bề mặt màu trắng có hoa văn lấm tấm rất nhỏ. Có vẻ rất yếu ớt.

“Ừm.” Tướng quân gật gật đầu: “Phóng sinh đối với…” Anh đột nhiên biến sắc: “Không hay rồi, đã chậm.”

Quả trứng kia lắc lư, mặt ngoài nứt ra từng vết từng vết hoa văn, vô số khe hở ngang dọc tối màu. Một cái móng vuốt béo mập thò ra ngoài, sau đó là cánh, đầu. Sau khi hoàn toàn lộ ra thì trông nó khá giống một con chuột con đã mọc cánh, cả người trong suốt, dính đầy chất lỏng, có một vài phần lọt trên tay tướng quân.

Tướng quân: ( _ _)

Chít!

Bình Luận (0)
Comment