Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 18

Editor: Tịnh

“Xấu quá!” Tướng quân ghét bỏ ra mặt.

Sắc mặt Tống Duệ cũng vậy: “Đúng là quá xấu.”

Bé con vừa ra đời cứng đơ cả người, sau đó yên lặng rụt về trong vỏ.

“Ơ?” Tống Duệ ngạc nhiên: “Vậy mà nghe hiểu tiếng người?”

Theo lý thuyết, loài Phi Long này có tiếng nói riêng của mình, cũng giống như động vật, có bản năng và di truyền của giống loài, có rất ít vừa sinh ra đã hiểu tiếng người.

Đúng ra mà nói thì là thú nhân, chờ nó sau khi lớn lên thì có thể biến thân. Chúng giống hệt như thú nhân, có thân thể to lớn trời sinh, lại có dị năng, đã từng là thiên địch của loài người, hiện tại ấy vậy mà lại trở thành hàng hóa buôn bán. Thật đáng buồn, thật đáng tiếc.

Buôn lậu và buôn người đều giống nhau, đều thuộc về buôn bán tội ác tày trời

“Có lẽ là do sống lâu với con người.” Tướng quân nói lại những chuyện đã trải qua: “Lấy được từ trong buổi đấu giá.” Bởi vì tiêu hao quá khủng bố, không nuôi nổi, cho nên quyết định phóng sinh.

“Như vậy à.” Tống Duệ sâu sắc tự trách: “Nhất định là chúng ta vừa nói nó quá xấu, hù nó rồi.”

“Nó xấu thật mà.” Tướng quân lại còn chém một nhát.

“Vậy thì cũng không nên nói thật chứ? Nói thật mất lòng.”

“…”

Tướng quân cạn lời.

Tống Duệ lấy xuống mặt nạ hồ ly, mỉm cười ôm vỏ trứng có bé con rụt vào trong kia: “Đừng sợ, chúng ta không phải người xấu.”

Nó lại càng rụt vào hơn, đôi mắt đen bóng nửa mở, nửa người ngâm mình trong chất lỏng của trứng.

“Dường như nó sợ tôi.” Tống Duệ khó hiểu: “Tôi thân thiện dễ gần thế mà.” Hắn dùng cánh tay chọt tướng quân: “Không mấy, anh tới đi.”

Tướng quân cũng tháo mặt nạ xuống, lộ ra ngũ quan anh tuấn: “Đừng sợ, chúng ta không phải người xấu.”

Nó vẫn co thân thể như cũ, bắt đầu run nhè nhẹ.

“Tại sao?” Tống Duệ không hiểu: “Chẳng phải nói loài Phi Long sẽ trung thành với người đầu tiên nó nhìn thấy sao?”

Nói chuẩn xác là thành mẹ, có tình cảm yêu mẹ.

“Ở đây chỉ có hai chúng ta.” Tống Duệ đánh giá tướng quân từ trên xuống dưới, bỗng tỉnh ra: “Hiểu rồi, ban nãy chúng ta đều mang mặt nạ, nó coi mặt nạ… trở thành mẹ?”

(﹁ “﹁) Tướng quân ghét bỏ ra mặt.

Tống Duệ lại mang mặt nạ vào: “Như vậy được rồi chứ, tiểu yêu tinh rắc rối này.”

Tiểu yêu tinh rắc rối vẫn mặc xác hắn như trước.

“Xem ra người nó nhìn thấy đầu tiên không phải là tôi rồi.” Tống Duệ có chút thất vọng.

Tướng quân cũng mang mặt nạ lên, mắt nó rõ ràng sáng ngời, cẩn thận từng chút một duỗi chân ra thuận theo vỏ, tuy rằng nhỏ xíu, thế nhưng trên chân vẫn có móng.

“Kỳ thực, nhìn kỹ một chút thì rất đáng yêu.” Câu nói này tựa như đang cổ vũ, đầu của nó cũng ló ra thăm dò, cố bò ra bên ngoài. Lúc sắp té, cuối cùng tướng quân cũng đưa tay ra, đón được thân thể yếu đuối.

Bởi vì quá nhỏ, làn da cũng là trạng thái nửa trong suốt bao bọc lấy cơ thể yếu ớt, không nhăn lắm, đuôi thon dài, trên cái đuôi có các mảnh vảy dài. Hai cánh nhỏ nhắn mỏng manh mà trong suốt, có vẻ như đâm một cái là rách.

“Đây là Phi Long gì?” Phi Long có rất nhiều chủng loại. Có Hỏa Diễm Long, cũng có Viêm Băng Long, còn có Thanh Đằng Long. Hỏa Diễm Long ở gần đây nhất, thế nhưng trên lưng Hỏa Diễm Long có một loại hoa văn giống như cánh bướm rất xinh đẹp. Vảy dài như thế này thì mới thấy lần đầu.

Tinh cầu này rất lớn, lớn hơn Trái Đất gấp trăm lần, dùng kỹ thuật bây giờ mà nói, có lẽ là phải thăm dò cả một trăm năm.

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bởi vì có quá nhiều bộ lạc. Trong đó có rất nhiều bộ lạc thần bí mà mạnh mẽ, một khi tiến vào lãnh địa của bọn họ thì sẽ trở thành kẻ địch mà tấn công, rất khó thăm dò.

Cho nên đột nhiên nhảy ra một chủng loại mới thì cũng chẳng hiếm lạ gì, coi như là có phát hiện mới đi.

“Tôi cũng không biết.” Tuy rằng tướng quân đã đi qua bộ lạc thú nhân, nhưng mà mỗi bộ lạc đều có khu vực săn thú riêng, anh cũng chỉ đi qua vài cái mà thôi. Sâu hơn, xa hơn thì sẽ nguy hiểm.

“Vậy làm sao đây?” Tướng quân có vẻ không muốn nuôi lắm.

“Phóng sinh tiếp.” Tướng quân không có tiền. Tuy rằng vừa mới trả nợ xong, không dư cũng không thiếu, lại còn phải tập trung vào nghiên cứu, vẫn thiếu tiền đây này.

“Chẳng lẽ không thể ôm về nuôi sao?” Tống Duệ không hiểu: “Tương lai sẽ là sự giúp đỡ lớn.”

“Đáng tiếc bây giờ nó còn quá nhỏ.” Nuôi lớn ít nhất cũng phải ba năm rưỡi, tiêu tốn trong lúc đó càng chẳng cần nói.

“Như vậy à.” Tống Duệ nghĩ ngợi: “Nếu không thì giao cho tôi đi.”

“Em?” Tướng quân nửa tin nửa ngờ.

Tống Duệ cười khẽ: “Đằng nào tôi cũng không có việc gì, coi như là giết thời gian.”

Từ sau khi hắn không quản lý công ty gần như có thể gọi là nhàn rỗi, bởi vì quá rảnh nên mới muốn tìm chút chuyện để làm, chẳng hạn như đùa giỡn tướng quân.

“Em nuôi hả?” Tướng quân không chắc chắn lắm.

“Sao thế?” Tống Duệ nhíu mày: “Sợ tôi sẽ nuôi chết à?”

“Không phải.” Tướng quân giải thích: “Tôi chỉ lo em sẽ bất tiện.”

“Không đâu.” Tống Duệ đẩy đẩy kính mắt: “Trước đây tôi cũng có nuôi thú cưng rồi.”

Nuôi một con tên là “Hàng năm”, nhặt được bên lề đường, sắp chết khát, hắn tốt bụng đem về nuôi. Kết quả bởi vì cho ăn nhiều quá, nuôi được hai bữa thì chết vì no mất tiêu. Sau đó lại liên tiếp nuôi qua không ít.

Khi đó Tống Thần ngại trong nhà không có hơi người, rất ít khi trở về, hắn liền đặc biệt lưu ý mấy con thú nhỏ lang thang, chuẩn bị mang về nhà nuôi, làm bạn với Tống Thần.

Đáng tiếc bởi vì đều là động vật bị vứt bỏ, trên người chúng ít nhiều cũng có chút khiếm khuyết. Hắn luôn lo sẽ không nuôi sống được nên đặc biệt chú ý, rất sợ chúng ăn ít uống ít. Kết quả, con nào cũng bởi vì chăm kỹ quá mà chết.

Kỳ thực, coi như hắn không làm như vậy, thì động vật bị bệnh cũng đã yếu hơn rất nhiều so với động vật bình thường, khả năng sống sót rất thấp. Lúc nhặt về là đã không thể chạy được, cũng không hoạt bát. Chỉ là hắn muốn chúng nó khá hơn một chút, ăn uống đầy đủ, không lo ăn ở.

“Vậy thì để em nuôi nhé.” Tướng quân bị hắn thuyết phục, giao bé con vẫn còn ẩm ướt cho hắn.

Tống Duệ cũng không chê, lấy khăn quàng cổ xuống ôm nó vào trong ngực. Nó hình như không tình nguyện lắm, vùng vẫy một hồi rồi cuối cùng vẫn phải quỳ dưới trời lạnh giá, ngoan ngoãn nằm xuống, co vào trong khăn quàng cổ run lẩy bẩy.

Tướng quân cuối cùng cũng hiểu biết, kéo khăn quàng cổ màu đen của mình xuống, quấn quanh trên cổ Tống Duệ: “Bên ngoài lạnh.” (﹁ “﹁)

Tống Duệ ngẩn ra: “Tướng quân thật biết quan tâm.”

(﹁ “﹁) mặt tướng quân không được tự nhiên.

“Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua ít sữa bột đi.” Thú cưng trước đây hắn nuôi rất thích sữa bột.

“Ừm.” Tướng quân không có kinh nghiệm, nghe theo Tống Duệ là chuẩn không cần chỉnh.

Chung quanh đây thì có một siêu thị, bởi vì gần trường học, siêu thị bán quà vặt nhỏ cũng có.

Hai người đi bộ, tìm chừng năm phút thì đến một siêu thị cỡ lớn. Tống Duệ quả nhiên rất có kinh nghiệm, vừa vào cửa đã chọn dụng cụ phiên dịch cho thú cưng, đồ ăn vặt và đồ chơi cho thú cưng, còn mua một hộp sữa bò tinh khiết, cuối cùng là đến khu vật dụng hàng ngày.

“Mua mấy bịch tã nữa.” Không tìm được vật dụng chuyên dùng cho thú cưng, chỉ có thể dùng đồ cho em bé để thay thế trước: “Hàng năm trước đây tôi nuôi cũng rất thích cái miếng này.”

Hắn ném bịch nọ vào trong giỏ hàng. Vì để đảm bảo lại lấy thêm hai bịch.

“Hàng năm?” Tướng quân cầm lấy tã chống thấm lên nhìn một chút.

“Ừm.” Tống Duệ giải thích cho anh: “Là một con rùa, tôi đặt nó tên là Hàng năm.”

“Con rùa… ?”

Em mặc tã cho rùa thực sự là không có vấn đề gì sao?
Bình Luận (0)
Comment