Edit: Càfé Sáng
Bên kia Thất Nương được Hứa thị và Lư Thụy cùng một đám nha hoàn hạ nhân túm tụm đưa vào phòng, thì bên này Thiệu Trọng sau khi chào hỏi với nhóm thị vệ Lư phủ xong cũng được thị vệ bên người là Lương Khang đỡ vào trong khoang.
Vừa vào trong phòng, Lương Khang lập tức buông tay, cười khổ nói: “Đã sớm bảo đệ là để huynh đi cho, đệ cứ nằng nặc không nghe, giờ thì hay rồi, trộm gà không được còn mất luôn cả nắm gạo, bị người ta đuổi tới cửa phòng. Nếu không phải đúng lúc gặp được tiểu thư Lư gia, giờ này sợ là đã bị người ta tóm được.”
“Với thân thể này của huynh, chỉ cần bị bắt gặp thì lộ tẩy là cái chắc.” Thiệu Trọng giễu cợt nói. Vóc người Lương Khang cao to cường tráng, cứ cho là toàn thân che vải đen, cũng sẽ bị người ta nhận ra, vì vậy, hắn không thể làm chuyện này được.
Nhìn thấy Lương Khang buồn bực, Thiệu Trọng càng thêm đắc ý, từ trong ngực lấy ra một quyển tập huơ huơ trước mặt Lương Khang, nói: “Huynh cho rằng đệ vô dụng thế sao? Tính toán…nhiều ngày như vậy, sao có thể tay không trở về cơ chứ!” Vừa nói chuyện, y vừa giở từng trang ra, nhanh chóng xem qua một lần. Chỉ là càng xem về sau, sắc mặt y càng thêm nặng nề, đến tờ cuối cùng, lông mày Thiệu Trọng đã nhíu chặt lại.
Lương Khang thấy vậy, cho rằng y trộm phải sổ sách giả, mặc dù có chút buồn bực, nhưng vẫn mở miệng an ủi: “Lão già Cung gia là kẻ xảo quyệt, đệ bị lão ta lừa cũng là chuyện bình thường.”
Thiệu Trọng trầm giọng trả lời: “Cũng không đến nỗi đó.” Dứt lời, y thở dài một hơi, ném quyển sổ vào lòng Lương Khang: “Sổ sách là thật, nhưng mà chỉ có nửa quyển.”
“Hả?” Lương Khang vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, tức giận mắng: “Cái lão hồ ly này, lại còn có chiêu thỏ khôn ba hang nữa chứ. Sao không nghe được chút tin tức gì vậy nhỉ?”
Thiệu Trọng không nói gì, chỉ nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới cười lạnh nói: “Có thể trong tay lão ta chỉ có nửa quyển thì sao?”
“Đúng rồi, vừa nãy có người nhìn chằm chằm vào đệ.” Thiệu Trọng chợt nhớ đến, rồi quay đầu nói với Lương Khang. Lúc y giả làm người mù, sẽ cố tình làm cho ánh mắt trống rỗng, nên cũng thật sự không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Thế nhưng, cảm giác của y rất nhạy bén, y cảm thấy rõ ràng có một ánh mắt sắc bén nhìn mình, nên hỏi thử.
Lương Khang lập tức cười ra tiếng, tức giận nói: “Huynh nói này Trọng ca nhi, huynh cứ tưởng đệ trưởng thành sẽ hiểu chuyện hơn chứ, ai ngờ cái chứng tự luyến vẫn y như cũ. Đúng thật, đệ lớn lên xinh giai, mới vừa rồi dưới lầu có một đám tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào đệ không chớp mắt đó.”
Thiệu Trọng vô cùng bực bội, khẽ cắn môi hờn dỗi không thèm để ý đến hắn nữa.
Lương Khang thấy y lại giở thói trẻ con, đành phải cố nhịn cười, nói: “Được rồi, được rồi, huynh không trêu đệ nữa được chưa. Chuyện hôm nay cũng khá ồn ào, mà đệ cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”
Thiệu Trọng quay đầu không lên tiếng, Lương Khang chỉ cảm thấy buồn cười, muốn bước đến xoa đầu y, lại nghĩ đến mấy năm nay tính tình y ngày càng âm trầm kỳ quái, nên cánh tay vừa giơ lên liền lặng lẽ buông xuống. Mới vừa bước ra đến cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hỏi mơ hồ của Thiệu Trọng: “Huynh vừa nói người đó là ai? Đại tiểu thư Lư gia ư?”
Thiệu Trọng gõ xuống bàn một cái theo thói quen, gương mặt lộ vẻ suy tư. Lương Khang có hơi khó hiểu, suy nghĩ một chút, cũng thành thật đáp: “Là người vừa được nhận làm con thừa tự của Đại phòng Lư gia, tên là gì thì huynh không nhớ rõ.”
“Vừa được nhận làm con thừa tự….” Thiệu Trọng tự lẩm bẩm, trên gương mặt tuấn lãng lộ ra vẻ thâm trầm thành thục không phù hợp tuổi, “Tiểu thư Lư gia….”
Lương Khang vểnh tai, cố gắng nghe xem rốt cục y đang lẩm bẩm cái gì, nhưng Thiệu Trọng lại không chút khách khí nhìn hắn phất tay đuổi đi. Lương Khang tức giận giậm chân, khẽ mắng: “Thằng nhãi khốn kiếp không biết tôn trọng sư huynh nhà ngươi!”
Còn trên lầu hai chỗ Thất Nương, khoang thuyền nhỏ bé lại đầy ắp người, ngoại trừ Lư Thụy và Thái Lam, thì Hứa thị và Hồ thị cũng dắt theo đám nha hoàn thân cận đến thăm hỏi, ngay cả Lư Dập cũng ngồi lì chỗ này không đi. Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên sắc mặt Hồ thị không thể sáng nổi rồi, còn Hứa thị lại càng lo lắng hơn, cứ liên tục tự trách bản thân, vì vậy không chỉ tự mình đến thăm, bà còn dẫn theo đại phu đến bắt mạch cho Thất Nương nữa.
“Sao rồi?” Thấy đại phu cứ híp mắt trầm ngâm không nói lời nào, Hồ thị vô cùng sốt ruột. Có trời mới biết tự dưng đang yên đang lành lại gặp phải chuyện như thế chứ, Hứa thị vất vả lắm mới chọn được một đứa trẻ, mới vừa vào cửa lại có chuyện xảy ra, đừng nói là Hứa thị, đến khi vào Kinh, lão Thái Thái và Hầu gia tất nhiên không thể nào thoải mái rồi.
Đại phu cười cười, lắc đầu nói: “Tiểu thư chỉ bị hoảng sợ, tinh thần không yên thôi, lát nữa uống chút trà tĩnh tâm an thần thì sẽ không sao nữa, không cần lo lắng.”
Sau khi nghe xong, cuối cùng Hồ thị cũng thở ra một hơi. Gương mặt Hứa thị rõ ràng cũng thả lỏng rất nhiều, xoay người bảo Thái Cần xuống bếp bảo người pha trà. Lư Thụy vỗ ngực nặng nề thở ra một hơi, rồi tức tối mắng: “Tên tặc nhân đáng ghét, lại dám bắt người làm con tin nữa chứ, sau này nếu để đệ gặp phải, đệ sẽ dạy dỗ hắn ta một trận.”
Vẻ mặt phồng mang trợn má tức giận của cậu vô cùng đáng yêu, mọi người nhìn thấy đều cảm thấy buồn cười nhưng phải cố nén lại. Chỉ có Lư Dập chẳng thèm để ý, cất tiếng chê cười cậu: “Dựa vào cái thân như mầm đậu của cậu mà đòi dạy dỗ ai chứ? Có mà bị thích khách quăng xuống sông thì có. Đến lúc đó lại phải phiền hà Bích Khả tỷ tỷ xuống vớt cậu lên”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lư Thụy lập tức xung huyết đỏ bừng, giơ nắm đấm lên nói: “Tôi…Rồi tôi sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành nhanh thôi.”
Lư Dập cười nhạo: “Chờ đến cậu trưởng thành, Bích Khả tỷ tỷ đã lập gia đình, có tỷ phu che chở mất rồi, còn cần đến cậu hay sao.”
Lư Thụy nghe vậy thì lập tức buồn bực, cắn môi giậm chân, đôi mắt to tròn lấp lánh, ầng ậng nước mắt: “Sẽ…sẽ không đâu, tỷ tỷ của tôi sẽ không thèm lập gia đình. Cậu đừng có nói bậy!”
“Đúng là đồ trẻ con!” Rốt cục Lư Dập cũng tìm được cơ hội để làm ra vẻ người lớn, cậu ngẩng đầu nhìn Lư Thụy, cứ như đang nhìn một đứa nhóc không hiểu chuyện, “Chỉ có mấy đứa nhóc không hiểu chuyện mới nói những lời như vậy thôi. Đã là nữ nhi, thì đều phải lập gia đình, cậu cứ không hiểu chuyện như thế, cứ một mực quấn quýt như thế, sau này lại làm lỡ dở Bích Khả tỷ tỷ….”
“Nương vả miệng con bây giờ.” Hồ thị tức giận vỗ trán Lư Dập, nhỏ giọng trách mắng: “Nếu con thông minh hiểu chuyện như vậy, sao lại học hành không bằng Thụy ca nhi chứ hả?”
Lư Dập lập tức ngậm miệng, bĩu môi trốn vào góc phòng, làm ra vẻ bị tổn thương. Còn Lư Thụy thì vẫn chìm đắm trong nỗi kinh hoàng to lớn mà Dập ca nhi mang đến cho cậu, cậu cắn môi, hai mắt đỏ au trộm nhìn Thất Nương, nhìn qua vô cùng tội nghiệp, cứ như sáng sớm ngày mai Thất Nương sẽ lập gia đình ngay vậy.
Lần này, ngay cả Hứa thị cũng không biết phải an ủi cậu thế nào.
“Đã trễ lắm rồi!” Hứa thị cười nói: “Nếu Bích Khả đã không có chuyện gì, tất cả mọi người cũng về nghỉ ngơi hết đi. Hôm nay Bích Khả bị kinh sợ, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt.”
Hồ thị nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, vừa bảo Lư Dập lên lầu vừa lặng lẽ nháy mắt với cậu. Lư Dập rất nhạy bén, nên lập tức hiểu ý, đứng dậy túm lấy cánh tay Lư Thụy, khẽ nói: “Cậu cũng đừng không hiểu chuyện như thế nữa, ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, nhanh theo tôi lên lầu đi, rồi để tôi phân tích cho cậu nghe, chứ gì mà lớn thế này lại suốt ngày quấn quýt lấy Bích Khả tỷ tỷ không buông như thế….” Vừa nói chuyện, cũng không thèm để ý xem Lư Thụy có đồng ý hay không, cứ thế mà túm Lư Thụy kéo đi.
Lát sau Thái Cần bưng trà nóng lên, rồi hầu hạ Thất Nương uống. Hơi nóng từ trà bốc lên khiến Thất Nương không nhịn được mà híp mắt lại.
Hứa thị thấy nàng có vẻ mệt mỏi, nên cũng không quấy rầy nữa, sau khi an ủi Thất Nương thêm vài câu, lại căn dặn Thái Lam cẩn thận chăm sóc Thất Nương, sau đó đi cùng Hồ thị trở về phòng.
Nếu trước đó không biết được là Thiệu Trọng, sợ là Thất Nương thật sự bị dọa, nhưng hiện tại, trong đầu nàng chỉ nghĩ về mục đích của anh ta mà thôi. Một thiếu niên mới hơn mười tuổi, thế nhưng lại có thể giả làm người mù liên tục từng ấy năm, có thể thấy được người này có tính kiên nhẫn như loài báo, đương nhiên, cùng với sự kiên trì và nhẫn nại đó, thủ đoạn của anh ta càng khiến Thất Nương sợ hãi hơn.
Chuyện ngẫu nhiên gặp được người Hầu phủ ở bến tàu hiển nhiên đã được mưu tính từ trước, mà mục đích chính là để thuận lợi tiếp cận thuyền của Cung gia. Thế hắn đã làm gì? Giết người sao? Thất Nương vừa nghĩ đến khả năng này đã lập tức tự mình phủ định. Nếu xảy ra chuyện lớn như thế, người trên thuyền Cung gia không thể nào chỉ yên lặng như vậy được. Hay là, trộm cái gì đó? Mà thứ đó lại không thể phơi bày ra? Vậy nên, thuyền cách vách mới chỉ náo loạn một chút rồi sau đó không chút động tĩnh nữa….
Thất Nương suy nghĩ cả đêm, đến khi gần sáng mới mơ mơ màng màng chợp mắt. Nên sáng sớm hôm sau, tinh thần nàng không khỏi không được tốt, người khác nhìn thấy, chỉ cho rằng nàng là bị dọa sợ mà thôi.
Rửa mặt xong rồi đi thỉnh an Hứa thị, vừa bước vào phòng đã thấy không chỉ có Hồ thị, mà hai người Lư Thụy và Lư Dập cũng đã ở đây. Vẻ mặt Lư Thụy hơi hốc hác, bọng mắt cũng hơi xanh, cho thấy tối qua rõ ràng ngủ không ngon giấc.
Còn Dập ca nhi, thì vĩnh viễn vẫn một bộ dáng tinh thần sáng láng, cậu nhìn thấy Thất Nương, liền nhếch miệng cười lộ ra hàm răng chỉnh tề sáng loáng.
Ánh mắt Lư Thụy vẫn còn xúc động, gần như là vừa thấy Thất Nương thì ánh mắt cậu đã lập tức sáng rực lên, lại bị Dập ca nhi bên cạnh túm lại, lúc này cậu mới thu lại một chút, hơi hơi ngẩng đầu, làm ra vẻ lạnh nhạt.
“Buổi tối ngủ không ngon sao?” Hứa thị vẩy tay gọi Thất Nương, để nàng ngồi cạnh bên bà, dịu dàng hỏi.
Thất Nương ngượng ngùng cười, khẽ đáp: “Trời gần sáng mới ngủ được ạ.”
Hứa thị nói: “Đừng nghĩ nhiều, vài hôm nữa sẽ tốt lên thôi.”
Hồ thị cũng chen vào, cười nói: “Đừng nói là Bích Khả, ngay cả muội tối qua cũng ngủ không được đây này, cứ nhắm mắt là mơ thấy ác mộng, sợ đến mức không dám cho nha đầu thổi đèn nữa.”
“Con không sợ!” Lư Dập vỗ ngực đắc ý nói: “Gan con lớn lắm, tối qua ngủ vẫn rất ngon. Thụy ca nhi còn bị dọa phát khóc, vẫn là con dỗ cậu ấy đó.”
“Cậu…cậu cậu….” Gương mặt Thụy ca nhi đỏ bừng, nhưng lại không biết nói dối, chỉ sốt ruột cắn răng “Không phải đã nói là không nói với ai sao, giờ cậu lại nói!”
Mọi người nghe vậy, lập tức cười ha ha. Chỉ có Thất Nương không cười nổi, trong lòng ngược lại còn cảm thấy lên men, khó chịu vô cùng.
Hứa thị thấy vậy, cũng tự nhiên đoán được tâm tư của nàng, mới lên tiếng khuyên giải vài câu, thì thấy Thái Bình đỏ mặt từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Thưa hai vị phu nhân, Thiệu công tử cầu kiến ạ.”
Tay Thất Nương run lên, tim đập thùng thùng như trống.