Edit: Càfé Sáng
“Trọng ca nhi đến sao?” Hồ thị lên tiếng trước, rồi vừa cười vừa nói với Hứa thị: “Trọng ca nhi này cũng thật khách khí quá.”
Hứa thị hiểu ý của bà, nên lập tức cười nói: “Nếu cậu ấy đã đến đây, vậy thì mời vào trò chuyện vậy.” Dứt lời, bà quay sang giải thích với Thất Nương: “Trọng ca nhi là vị Thiệu công tử vừa lên thuyền hôm qua, hai mắt cậu ấy không được tốt, nên con không cần quá mức lảng tránh.”
Thực ra thì văn hóa kinh thành thoải mái hơn những nơi khác rất nhiều, quan to quý nhân thường xuyên mở ra các loại yến hội, để nhóm người trẻ tuổi có thể gặp gỡ lẫn nhau, về sau mới có thể có được mối nhân duyên tốt. Mặc dù Hứa thị vẫn chưa có ý định đính hôn sớm cho Thất Nương, nhưng cũng không muốn đem nàng hạn chế trong Hầu phủ. Mặc kệ thế nào đi nữa, thì quen biết vài người vẫn tốt hơn. Huống chi, thanh danh của Thiệu Trọng ở kinh thành lại vô cùng tốt, không chỉ tướng mạo đường hoàng, mà hơn hết là tuổi trẻ đã tài hoa hơn người, khắp cả kinh thành, người được mấy vị nho sư đồng thời tán thưởng, năng lực như vậy có được mấy ai?
Thất Nương hơi cúi đầu, không để người khác nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình, rồi lại không kềm được mà hung hăng cắn răng, sợ bị mọi người nhìn ra điều gì đó. Trước đó Lư Thụy có nghe Lư Dập kể qua đủ chuyện về Thiệu Trọng, nên đối với người này vô cùng tò mò, không nhịn được mà mở to mắt nhìn chằm chằm, muốn nhìn xem vị nhân tài thiếu niên này rốt cuộc có ba đầu hay sáu tai.
Trong phòng đều là nữ quyến nên Lương Khang không tiện đi vào, chỉ đưa người đến cửa rồi dừng lại. Thái Bình thấy vậy, lập tức vui vẻ trong lòng, đang do dự không biết có nên bước lên đỡ Thiệu Trọng hay không thì y đã tự thân vận động đi vào, từ phong thái đến dáng vẻ không thể nào nhìn ra y là người không nhìn thấy được cả.
Thiệu Trọng giả làm người mù nhiều năm như vậy, từ động tác, đến biểu tình đều diễn vô cùng thành thạo, mọi người sao có thể nhìn ra. Nhưng nhìn thấy y mặt mày sáng sủa, ngũ quan tuấn tú, gương mặt lại luôn treo nụ cười, tác phong nhanh nhẹn, tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại có được phong thái trầm ổn ít người có được, đến ngay cả Hứa thị cũng không kềm được mà hơi hơi gật đầu.
(Càfé: có hơi mâu thuẫn trong câu chữ giữa hai đoạn trên, nhưng mọi người hiểu ý của hai đoạn là thế này: Thiệu Trọng đi vào phòng, phong thái thoải mái tự nhiên không va vấp, hoàn toàn không giống người mù điều này cũng có nghĩa là anh giả mù đã nhiều năm nên mọi cử chỉ, phong thái, biểu cảm đều y như người mù thật, mà đã mù thì sẽ tự có cách xác định phương hướng, không nhất thiết cứ phải mò mẫm mới gọi là mù mọi người nhé!)
Thiệu Trọng vừa khách khí vừa lễ độ hành lễ với Hứa thị, Hứa thị lập tức bảo Thái Cần bưng ghế mềm mời y ngồi, rồi giới thiệu Hồ thị, Lư Dập và Lư Thụy với Thiệu Trọng, khi ánh mắt đưa đến người Thất Nương, Hứa thị ngừng lại một chút, ngẫm nghĩ, rồi tiếp tục nói: “Vị bên trái này là Đại cô nương trong nhà.”
Thất Nương cúi đầu chào Thiệu Trọng một tiếng, Thiệu Trọng khách sáo đứng dậy chào lại nàng, khẽ cười, rồi không nói gì nữa.
“Làm bộ làm tịch! Dối trá!” Thất Nương hung hăng mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm như không có việc gì, quả thật có chút nghẹn khuất. Thấy mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào Thiệu Trọng, không ai chú ý đến nàng, nàng lập tức bắn ánh mắt lăng trì về phía Thiệu Trọng, chỉ hận không thể cho ngay một đao lên mặt y.
Hứa thị và Hồ thị vẫn vừa khách khách khí khí vừa nhiệt tình trò chuyện cùng Thiệu Trọng, còn Thất Nương chỉ lo nghĩ chuyện trong lòng, nên không chú ý đến các bà đang nói điều gì. Đến khi nhìn thấy Lư Dập và Lư Thụy vẻ mặt hớn hở đứng dậy thi lễ với Thiệu Trọng, Thất Nương mới phản ứng lại, giật mình nhìn chằm chằm vào bọn họ, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng trong đầu lại trống rỗng không nói nên lời.
Đến khi cáo từ quay về phòng mình, Thất Nương vẫn nghĩ chuyện hôm nay cứ như một giấc mơ, như thế nào chỉ…trong một chốc, mà sự tình đã vượt ra ngoài vòng kiểm soát của nàng rồi. Thiệu Trọng thế nhưng lại hùa theo Hồ thị, chủ động tỏ vẻ nguyện ý “chỉ bảo” bài vở cho Lư Dập và Lư Thụy? Nếu không có chuyện xảy ra vào tối hôm qua, có lẽ Thất Nương cũng sẽ vui mừng hớn hở như mọi người, nhưng lúc này nàng chỉ có lo lắng và nghi ngờ mà thôi.
“Tiểu thư sao vậy ạ?” Thái Lam thấy sắc mặt nàng không tốt, nên lo lắng hỏi: “Có phải không được khỏe ở đâu không ạ?”
Thất Nương miễn cưỡng cười, “Có hơi đau đầu một chút, chắc do tối qua ngủ không đủ giấc, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”
Nàng nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi: “Thụy ca nhi lên lầu rồi sao?”
Thái Lam trả lời: “Dạ. Dập thiếu gia đi thăm Yên tiểu thư, nên Thụy thiếu gia về phòng một mình.”
“Để tôi lên xem nó một chút.” Thất Nương nhấc chân định đi, rồi như chợt nhớ đến điều gì, quay đầu lại nói: “Vừa rồi ăn điểm tâm dạ dày có chút không ổn nên không ăn được bao nhiêu, bây giờ lại thấy đói bụng.”
Thái Lam cười nói: “Chắc do mới ngủ dậy nên không thấy ngon miệng đấy ạ. Để nô tỳ xuống bếp chuẩn bị thêm điểm tâm cho ngài, hay là, để chốc nữa nô tỳ bưng hẳn qua chỗ Thụy thiếu gia luôn ạ.”
Thất Nương mỉm cười gật đầu, đợi khi Thái Lam quay đi, nàng mới khẽ nâng bước, chậm rãi lên lầu.
Bên này Thiệu Trọng đang trò chuyện với Lương Khang về chuyện trong phòng vừa nãy, “….Hình như đệ bị người nhận ra …..” Thiệu Trọng xoa cằm, bộ dạng có vẻ không xác định được.
Lương Khang hoảng hốt: “Không….không thể nào….”, cẩn thận nghĩ ngợi một chút, rồi hồ nghi nói: “Sao có thể lộ được? Chẳng lẽ vừa rồi trong phòng, đệ làm ra chuyện gì không nên? Đừng nói là đệ thấy tiểu cô nương người ta xinh đẹp, rồi nhìn mấy lần đó chứ?”
Thiệu Trọng tức giận giơ chân đá hắn, tức giận nói: “Đệ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với huynh đó, đừng có mà nói trời nữa.”
Lương Khang cười hắc hắc hai tiếng, gãi đầu nói: “Loại người đọc sách bọn đệ đúng là thích suy nghĩ miên man, cũng không nghĩ xem đệ đã giả vờ bao nhiêu năm rồi, ngay cả cha đệ cũng không nhìn ra, sao có thể tùy tiện bị người khác nhìn ra được. Mà trên thuyền có nhiều người như vậy, đệ cũng chỉ gặp người ta mấy lần, làm sao có chuyện gì chứ?”
Thiệu Trọng cũng không biết là sao, nhưng cảm giác lúc ở trong phòng vô cùng rõ ràng, rõ ràng là có ai đó hung hăng trừng y, cảm giác cứ như có ai đâm kim vào đầu vậy, làm y vô cùng khó chịu.
Hai người nói thêm vài câu, bỗng dưng Lương Khang im bặt, phất tay áo ý bảo Thiệu Trọng im lặng, rồi vểnh tai lắng nghe, sau đó nhỏ giọng nói: “Có người đến đây.”
Nói xong, chợt nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, không bao lâu đã đứng ngay trước cửa. Lương Khang nháy mắt ra hiệu với Thiệu Trọng một cái, đè thấp giọng nói: “Tiếng bước chân này, hẳn là một cô nương, chắc chắn là cô nương nào đó bị đệ mê hoặc nữa rồi.”
“Sợ phải làm hai vị thất vọng rồi.” Thất Nương ngoài cửa lạnh lùng nói.
Lương Khang không ngờ bản thân đã đè thấp giọng nói đến thế, thế nhưng người bên ngoài lại có thể nghe được nên lập tức sửng sốt. Thiệu Trọng cũng nhíu mày, y đã nghe ra được giọng của Thất Nương, ngẫm nghĩ một chút, rồi trầm giọng nói: “Là Đại cô nương phải không?”
“Đúng vậy.” Thất Nương nói thẳng vào vấn đề: “Hơn nữa tính luôn cả buổi tối hôm qua, thì lần này xem như là lần thứ ba tôi và Thiệu công tử gặp mặt.”
Trong phòng “Rầm —” một tiếng, Lương Khang đã ngã ngồi xuống đất, Thiệu Trọng thì gương mặt trắng bệch nghiêm mặt hung hăng trừng hắn, nhìn hắn té ngã cứ như trâu, cứ đến thời khắc mấu chốt, người té ngã đầu tiên thế nào cũng là hắn, thật vô dụng.
“Huynh cũng không làm chuyện gì không thể gặp người, chột dạ gì chứ?” Thiệu Trọng nhận thấy Thất Nương có thính lực hơn người nên cũng không dám nói ra tiếng, chỉ nhìn sang Lương Khang rồi dùng khẩu hình miệng nói với hắn mà thôi. Lương Khang ở cạnh y nhiều năm, nên hai người khá ăn ý, nhìn thấy khẩu hình của y thì nhanh chóng hiểu ra, vội vàng bò dậy, phủi phủi bụi trên quần áo xuống, cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cẩn thận ngẫm lại, buổi tối hôm qua Thiệu Trọng đánh nhau với những người ở tàu bên kia, có lẽ Thất Nương cũng đã nghe được? Tuy rằng trong lòng hiểu được không thể vô duyên vô cớ mà Thất Nương nhắc đến tối qua, nhưng nếu nàng đã không nói rõ, thì y cũng sẽ làm như không biết. Huống chi, Thất Nương cũng không có chứng cớ.
Lương Khang mang bộ mặt không biểu cảm bước ra mở cửa, lại cung kính chào hỏi Thất Nương, cười hỏi: “Đại tiểu thư tìm công tử nhà tôi có việc gì ạ?”
Thất Nương híp mắt nhìn hắn một hồi, ánh mắt thẳng thừng chăm chú, làm Lương Khang bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, cả người phát run, khó khăn lắm mới giữ được nụ cười, thì bỗng dưng Thất Nương nở nụ cười lạnh lùng nói: “Khó trách.”
Đột nhiên nàng thốt ra câu nói quái lạ, thế nhưng Thiệu Trọng lại hiểu được, chân mày lập tức nhướng lên. Còn Lương Khang thì có hơi chậm hiểu, ngạc nhiên sửng sốt, ngốc nghếch hỏi: “Khó trách cái gì?”
“Khó trách bên người có thị vệ võ công cao cường lại không dùng, mà lại tự thân vận động. Đếu đổi lại là tôi, cũng không thể nào yên tâm để người có vóc dáng cao to dễ gây chú ý đi làm được. Chỉ cần lót thêm bả vai, mặc thêm mấy lớp quần áo rồi tự mình ra tay, nếu có bị người khác phát hiện, cũng chẳng thể nghi ngờ đến mình. Tôi nói có đúng không, Thiệu công tử?”
Nếu như không có chuyện của Lư Thụy, thì có thể Thất Nương đối với Thiệu Trọng sẽ tránh xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu, và cũng bỏ qua luôn cả chuyện y bắt cóc nàng không truy cứu nữa, nhưng chỉ cần có liên lụy đến Lư Thụy thì nhất định Thất Nương không thể ngồi yên. Lư gia bây giờ chỉ còn hai tỷ đệ các nàng, nhất là Lư Thụy, lại là huyết mạch duy nhất của Tứ phòng, Thất Nương không thể chấp nhận được cậu gặp bất cứ ủy khuất gì, càng không thể để cậu gặp điều gì bất trắc.
Mà nay bỗng nhiên nhảy ra một tên Thiệu Trọng, làm náo loạn tất cả sắp xếp của Thất Nương.
Một thiếu niên tài cao học rộng, tác phong nhanh nhẹn, tướng mạo đường hoàng, mà nói năng lại thân thiện, quan trọng hơn là, y chỉ lớn hơn Lư Thụy không đến mười tuổi, người như vậy rất dễ dàng lấy được tín nhiệm của Lư Thụy. Nếu như y là bậc chính nhân quân tử cũng không nói làm gì, thế nhưng y lại là kẻ bụng dạ khó lường, làm sao Thất Nương có thể không lo lắng chứ.
Bị Thất Nương thẳng thừng chất vấn, nên ngay cả Thiệu Trọng cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết cười rồi nói: “Lư tiểu thư cứ nói đùa.” Y chắc chắn là Thất Nương không có chứng cớ, nên không dám nói linh tinh.
Nhưng sao Thất Nương có thể dừng tay, nàng chỉ cười lạnh, rồi đi vòng quanh Lương Khang và Thiệu Trọng mấy vòng, ánh mắt như xuyên thấu từ trên xuống dưới hai huynh đệ bọn họ, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Thiệu công tử là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu được có một số việc căn bản không cần chứng cớ. Chỉ cần tôi đem tin tức này truyền ra, người muốn tin tự nhiên sẽ tin mà thôi.”
Thiệu Trọng cười khổ. Y không ngờ rằng tiểu cô nương Lư gia xuất thân thôn dã này lại khó chơi đến thế. Nhưng cuối cùng, y vẫn cố nén không mở miệng hỏi vì sao với Thất Nương. Có thể nói đây là cuộc thi chịu đựng, nếu y lên tiếng trước, thì về sau sẽ rơi vào thế bị động, muốn xoay người đã khó lại càng khó hơn.
Dù sao thì Thất Nương vẫn còn nhỏ tuổi, cứ cho là thông minh, cũng không thể sánh được với người dày dặn kiến thức và kinh nghiệm như Thiệu Trọng được, nên lập tức không kềm chế được mà tiếp tục nói: “Tôi không quan tâm Thiệu công tử muốn lấy thứ gì từ Lư gia, nhưng tôi chỉ khuyên công tử tuyệt đối không được chọc vào đệ đệ tôi. Thằng bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cũng không biết phân biệt người tốt kẻ xấu. Người làm tỷ tỷ như tôi, hiển nhiên phải quan tâm một chút.”
Thiệu Trọng giờ mới biết, hóa ra là câu mời chào của y gây họa.
“Ý của Lư tiểu thư đây là—”
“Cách xa đệ đệ của tôi một chút!” Thất Nương gằng từng chữ một rồi hung hăng nói: “Nếu huynh dám tính toán gì với thằng bé, tôi còn nhiều biện pháp để đối phó với huynh lắm!” Nghĩ nghĩ, cảm thấy lời đe dọa của mình vẫn chưa đủ ác độc, nàng lại nói thêm một câu: “Chắc Thiệu công tử cũng không muốn để người khác biết được, thứ đồ gì đó hiện đang trong tay huynh chứ nhỉ?”
Thiệu Trọng còn miễn cưỡng nặng nề thở được, chứ vẻ mặt Lương Khang bên cạnh đã kinh hoảng lên rồi, không cần phải nói, Thất Nương cũng hiểu bản thân mình đã thành công, lại nở nụ cười lạnh lùng với hai người lần nữa, rồi xoay người bước đi.
Lương Khang vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, Thiệu Trọng bực mình gõ đầu hắn, tức giận nói: “Sao huynh dễ bị kích thích quá vậy hả?!”
Lương Khang vội la lên: “Nàng….sao nàng ấy lại biết?”
“Cứ cho là không biết, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của huynh, người ta còn cái gì không biết nữa chứ.” Thiệu Trọng đặt mông ngồi xuống, cơ thể ngả về phía sau, trên mặt lại lộ ra nụ cười xấu xa, vuốt cằm nói: “Thế mà bị người ta uy hiếp, thú vị thật.”
“Thú vị cái rắm!” Lương Khang giậm chân nói: “Huynh nói chứ đầu của tiểu tử đệ bị lừa đá rồi hả, bị người ta vạch trần đến nơi rồi còn ngồi đây đùa được. Lát nữa cô nương người ta truyền ra bên ngoài, rồi những vất vả bao năm qua của đệ đem đổ xuống sông hết. Huynh thấy đệ đây là muốn chết đúng không, tự dưng lại đi trêu chọc cô nương nhà người ta vậy hả? Trong kinh có bao nhiêu người tự nguyện đem con cho đệ chỉ bảo, sao lại không thấy đệ đồng ý, bây giờ lại cố tình chủ động xin đi giết giặc? Có phải là đệ muốn….”
Thiệu Trọng vuốt cằm cười hắc hắc: “Cái này là huynh không hiểu rồi, thằng nhóc Lư gia kia tướng mạo tốt, thiếu niên đắc chí, một bước lên mây, tuổi còn trẻ sẽ được phong hầu bái tước. Đệ sớm mời chào nó, sau này cũng là một cọc cảm tình.”
Lương Khang kinh ngạc, “Đệ học xem tướng từ khi nào vậy? Học ở đâu, sao trước giờ huynh chưa nghe ai nói vậy?”
Thiệu Trọng không thèm để ý tới hắn nữa.
Lương Khang vẫn tiếp tục truy vấn: “Vậy đệ xem giúp huynh…cái kia…nhân duyên của huynh ấy….”
Thiệu Trọng mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Nếu huynh muốn hỏi là huynh có cưới được Nhị sư tỷ hay không, thì đệ cũng nói cho huynh biết luôn, không có cửa đâu.”
“Sao lại không có cửa chứ?!” Lương Khang lập tức nhảy dựng, giậm chân nói: “Tên tiểu tử đệ chỉ biết ăn nói lung tung, còn bày đặt xem tướng nữa chứ, ngay cả sư phụ còn không biết xem, đệ học từ đâu được hả? Huynh thấy đệ mời chào thằng nhóc kia là muốn hướng về Bình Dương Hầu thì có, đừng tưởng là huynh không biết đệ nghĩ cái gì. Huynh nói đệ nghe, đừng hao tâm tốn sức chi nữa. Bình Dương Hầu người ta không dễ bị mua chuộc vậy đâu. Hơn nữa, chuyện của phủ Quốc công, ông ta là người ngoài cũng không thể nhúng tay vào, cho dù đệ có mượn sức hai đứa nhóc đó, thì cũng chỉ là người ngoài đối với Bình Dương Hầu mà thôi. Không thấy vừa rồi tiểu tổ tông kia nhắc nhở đệ hả, còn ở đó mà nhớ thương Hầu gia nữa.”
Thiệu Trọng liếc mắt nhìn hắn, làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, “Huynh nói rất có lý.”
Lương Khang đảo mắt một vòng, không biết y có cùng ý kiến với mình ở câu nào.
“Tiểu tổ tông kia —” Thiệu Trọng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Huynh thấy đệ cưới nàng ấy có được không?”
Lương Khang: “……….”