Gia Đình Công Hầu

Chương 13

Edit: Càfé Sáng

Lương Khang bị lời nói của Thiệu Trọng làm cho nghẹn họng, sửng sốt một lúc mới bắt đầu ôm bụng cười to, vừa cười vừa nháy mắt với Thiệu Trọng: “Huynh nói này Trọng ca nhi, rốt cuộc là đệ dựa vào cái gì mà tự tin vậy hả, đệ cho là cứ đệ muốn cưới thì người ta sẽ cho cưới hay sao?”

Thiệu Trọng chớp mắt, còn làm ra vẻ đương nhiên đáp: “Không phải huynh đã nói rồi đấy sao, vì đệ đẹp.”

“Nhưng tiếc rằng đệ lại là thằng mù.” Lương Khang còn cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Không có tước vị, lại không thể tham gia khoa cử, ngay cả công danh cũng không có. Thiên kim nhà ai chịu gả cho đệ đây? Nói không phải nói chứ, Trọng ca nhi đệ đó, lúc trước đệ không nên đi con đường này, làm gì không làm, tự dưng đi làm người mù.”

Thiệu Trọng cười lạnh nói: “Nếu đệ không chọn con đường này, thì bây giờ mộ đệ hẳn cũng đã xanh cỏ rồi, làm gì còn có thể rỗi rãnh mà ngồi tán chuyện với huynh thế này.”

Lương Khang lập tức ngậm miệng. Thiệu Trọng không nhắc nhiều đến chuyện ngày xưa, nên Lương Khang cũng không rõ mấy về chuyện trong phủ Quốc công, ngẫu nhiên đùa giỡn vài câu thì Thiệu Trọng cũng chỉ cười cười không phản ứng, làm ra vẻ không có gì nghiêm trọng. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe Thiệu Trọng nhắc đến chuyện cũ với giọng điệu trào phúng lạnh lùng như vậy, nên trong lúc nhất thời, cảm thấy có chút lúng túng.

Thiệu Trọng thấy bộ dáng của hắn như thế, nên không tiếp tục đề tài về Thất Nương nữa, cười hì hì nói: “Xem huynh kìa, chuyện gì cũng có thể thay đổi theo thời gian, mà nay đệ mới bao nhiêu, sao huynh dám chắc đệ không thể kế thừa tước vị được chứ? Hai vị trong phủ Quốc công kia vẫn đang tranh đấu quyết liệt đấy thôi, đệ cứ bàng quan, tha hồ mà xem náo nhiệt. Đợi qua hai năm nữa bọn chúng lưỡng bại câu thương (hai bên đều thiệt), đệ lại tìm một vị “thần y” nào đó chữa khỏi hai mắt…. Cái tước vị đó không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?”

Lương Khang châm biếm: “Chuyện đó có dễ vậy sao, nếu vậy mắc gì đệ lại tốn bao nhiêu tâm tư đi lấy lòng Lư gia kia chứ?” Dưới gối phụ thân Thiệu Trọng, ngoài Thiệu Trọng ra thì còn hai con trai nữa, một là lão Tam do vợ kế Lương thị sinh ra, năm nay mới bảy tuổi, người còn lại là Thiệu Hằng, do sủng thiếp Nghiêm thị của phụ thân Thiệu Trọng sinh ra, nhỏ hơn Thiệu Trọng nửa tuổi, cũng là người mà Cha Thiệu thích nhất.

Theo lý mà nói, cha Thiệu có hai con trai con vợ cả, thì tước vị cũng chẳng thể nào lạc tới tay con thứ là Thiệu Hằng được. Nhưng vì Nghiêm thị có một vị muội muội rất bản lĩnh, mấy năm trước vào phủ Bình Vương làm nha hoàn, về sau lọt vào mắt của Bình Vương, đầu tiên là làm thông phòng, sau lại sinh được con trai, được thăng lên thiếp. Rồi về sau, Vương Phi của Bình Vương qua đời, Vương gia còn chưa tục huyền, Tiểu Nghiêm thị lấy thân phận thiếp thất trở thành người quản lý Vương phủ. Cũng nhờ vậy mà Nghiêm thị cứng lên không ít, nói năng hành động nào còn ra vẻ dịu ngoan như khi xưa, thậm chí ngay cả trước mặt Khang thị, cũng bắt đầu ngông nghênh không ít. Thiệu Hằng cũng biết cách nịn nọt cha Thiệu, làm ông ta vui vẻ, nếu không phải tước vị Quốc Công vẫn còn đang nằm trong tay lão thái gia thì lúc này vị trí thế tử hắn ta cũng đã cướp về tay rồi.

Thiệu Trọng bị Lương Khang chê cười cũng không nổi giận, chỉ cười đáp: “Đệ đây là vì muốn tốt cho đại tiểu thư Lư gia thôi. Huynh xem bộ dáng của nàng đó, tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng tính nết lại không thể xếp vào hàng nhu hòa, sau này gả đi, sợ không thể sống tốt với nhà chồng được. Lại nói, mặc dù trên danh nghĩa nàng là đại tiểu thư Lư gia, nhưng dù sao cũng là con thừa tự, mấy nhà quyền quý chân chính sợ là sẽ không xem trọng nàng. Thay vì kết thân tùy tiện với bọn quan lại sa sút, có khi còn không hợp cãi vả dẫn đến hòa ly, vậy sao không gả cho đệ, ít nhất thì đệ tính tình tốt, người lại đẹp, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài….”

Y cứ liên tục lãi nhãi một đống ưu điểm của bản thân, đang vô cùng đắc ý, thì Lương Khang bên cạnh lại càng nghe càng không nhịn được cười, rốt cục không nhịn nổi nữa vươn tay ra gõ đầu y, nói khẽ: “Trọng ca nhi ơi là Trọng ca nhi, tinh thần lạc quan sáng sủa của đệ quả thật là vô cùng tốt. Nhưng mà — đệ vừa mới nói cái gì hòa ly ấy nhỉ? Thính giác của tiểu tổ tông kia nhạy lắm đấy nhé, đệ không sợ bị nàng ấy nghe thấy —”

Hắn còn chưa nói xong, Thiệu Trọng đã vội vội vàng vàng chạy ào ra cửa, hốt hoảng nhìn về phía mạn thuyền, một lúc lâu sau mới rụt đầu về, thở hổn hển mắng: “Sao huynh không chịu nhắc đệ sớm?”

Lương Khang càng vui vẻ hơn, tiếp tục “tận tình khuyên bảo” y: “Tiểu cô nương người ta mới bao nhiêu? Mười hai mười ba tuổi đi, đệ lại không biết xấu hổ mà đi tính kế người ta, truyền ra ngoài không sợ bị chúng nó chê cười cho à? Cầm thú ôi cầm thú….”

Thiệu Trọng phụng phịu trở về, xách cổ áo Lương Khang ném hắn ra ngoài, lại không chút khách khí đóng sầm cửa lại. Lương Khang há mồm, định gào lên mắng, lại sực nhớ đến đây là thuyền của Lư gia, vất vả lắm mới đè đống lời lẽ thô tục lại, nhe răng nhếch miệng thầm mắng trong lòng, rồi xuống lầu tìm người uống rượu.

Thất Nương ngồi trong phòng Lư Thụy, nhưng vẫn vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên này, khi bắt đầu nghe Thiệu Trọng nhắc đến từ “cưới nàng”, thì nàng cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lúc thì tức giận, chốc sau lại hung ác, dọa Lư Thụy ngồi bên cạnh không dám ho he. Chần chừ hồi lâu, Lư Thụy mới sợ hãi kéo tay áo Thất Nương, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Có chuyện gì uất ức sao?”

“Không việc gì.” Thất Nương xoa đầu Lư Thụy, rồi ngắm nghía gương mặt nhỏ nhắn phúng phính của cậu, đôi mắt long lanh, lông mi rất đẹp, vừa đen vừa bóng, mềm mại và cong vút, lỗ tai và khuôn miệng đều tròn tròn, trông vô cùng phúc hậu. Trách sao Thiệu Trọng lại bảo Thụy ca nhi tốt tướng.

“Vị Thiệu công tử kia, sau này đệ cách xa anh ta một chút.” Ngẫm nghĩ, Thất Nương cảm thấy nên cảnh báo Lư Thụy vẫn tốt hơn.

Lư Thụy chớp chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng, muốn hỏi gì đó, nhưng vẫn không mở miệng.

Thất Nương không tiện nói với cậu việc Thiệu Trọng giả mù cùng với chuyện về thích khách, nên chỉ nói qua loa: “Dù sao thì tỷ vẫn cảm thấy anh ta không phải người tốt, ừm, không được quang mình chính đại lắm, làm việc gì cũng có mục đích cả. Đệ vẫn nên cách anh ta càng xa càng tốt đi.”

Lư Thụy cúi đầu “À” một tiếng, vẻ mặt có chút rối rắm. Thất Nương thấy bộ dáng này của cậu, lập tức biết cậu là đang bằng mặt không bằng lòng, không nhịn được nên gắt lên: “Thụy ca nhi, đệ có nghe tỷ nói không vậy?”

“Nhưng mà, Dập ca nhi lại không nói thế.” Lư Thụy cúi đầu không dám nhìn Thất Nương, nhưng giọng nói lại rất kiên cường: “Dập ca nhi nói, vị Thiệu công tử kia rất thông minh, lại thân thiện, học vấn cũng tốt, trong kinh thành có rất nhiều người muốn mời huynh ấy về dạy, nhưng huynh ấy cũng không đồng ý, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội, tại sao lại….tại sao lại tránh chứ…”

Đây là lần đầu tiên Lư Thụy có ý kiến với lời của Thất Nương, vậy nên, nàng sửng sốt đến mức không kịp phản ứng, chỉ nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, chỉ trong mấy ngày mà thôi, đột nhiên Thất Nương có cảm giác nàng không nhận ra được cậu bé trước mắt này nữa rồi. Cậu bé Lư Thụy ngốc nghếch ngoan ngoãn, luôn cười ngây ngô với nàng lại dường như không phải cùng một người với cậu thiếu niên trước mặt nàng đây.

Thất Nương im lặng bước ra ngoài, không trả lời câu hỏi của Lư Thụy, cũng không hề trách mắng cậu, nhưng càng như vậy, Lư Thụy lại càng bất an hơn.

“Tỷ—” Thụy ca nhi run rẩy thốt lên, nước mắt lại rào rào rơi xuống, vội vàng chạy theo túm tay Thất Nương lại, vừa khóc vừa nói: “Tỷ đừng đi, là đệ không đúng, sau này đệ sẽ nghe lời tỷ, tỷ đừng giận đệ, đừng bỏ mặc đệ mà…..”

Cậu nhóc thút tha thút thít, nước mắt nước mũi ròng ròng, hai mắt đẫm lệ mông lung, muốn bao nhiêu tội nghiệp thì có bấy nhiêu tội nghiệp. Vốn dĩ Thất Nương cũng không giận cậu, giờ lại nhìn thấy bộ dạng đẫm lệ của cậu thế này, bụng dạ lập tức tan chảy, vươn tay nhéo má của cậu, mắng khẽ: “Xem đệ đó, động một cái là khóc, có chỗ nào giống nam tử hán chứ hả?!”

Lư Thụy lau mặt, vẫn mang bộ mặt đáng thương, “Tự dưng tỷ không nói chuyện với đệ nữa, đệ sợ lắm!” Cậu hít hít mũi, lại nói tiếp: “Trương mama nói, sau này không được hở cái là chạy đi tìm tỷ, bằng không, người khác sẽ không vui. Có phải sau này đệ cũng không được nói chuyện với tỷ nữa đúng không?”

Lúc nói chuyện cậu nhóc nhìn Thất Nương mà không chớp mắt, hai mắt trong veo ngập nước, sóng mắt rưng rưng, phản phất như….chỉ cần không chú ý một chút thì nước mắt sẽ lập tức tuôn ra ào ạt. Thất Nương sao nỡ giận nữa, cầm lấy tay cậu, dịu dàng an ủi: “Đừng nói bậy, Thụy ca nhi là đệ đệ của tỷ, cả đời đều như vậy, đệ muốn nói cái gì với tỷ cũng được cả. Trương mama dặn đệ như vậy, là vì đệ đã lớn rồi, không thể suốt ngày dính bên người tỷ được, còn không, sau này người khác sẽ nói, Thụy ca nhi của Lư gia y như tiểu nha đầu, làm gì cũng không biết, chỉ biết đi tìm tỷ tỷ khóc lóc thôi. Như vậy thì không hay!”

Lư Thụy vội vàng lau mặt, rồi bày ra tư thế chững chạc, nghiêm mặt nói: “Đệ có khóc đâu, đệ chỉ….mắt đệ không được thoải mái thôi. Ai da tỷ nhìn giúp đệ xem, xem trong mắt đệ có hạt cát nào không?” Rồi nhìn thấy Thất Nương cười cười, Lư Thụy cũng có chút ngại ngùng, gảy gảy đầu, nhỏ giọng nói: “Tỷ, vậy sau này, Dập ca nhi có rủ đệ đi tìm Thiệu công tử, đệ sẽ không đi nữa.”

Thất Nương ngẫm nghĩ, rốt cuộc lắc đầu, thở dài nói: “Nếu đệ muốn đi thì cứ đi đi, nhưng phải nhớ kỹ, lời nói của người khác không thể tin tuyệt đối được.”

Từ nãy đến giờ, nàng đã suy nghĩ cẩn thận lại một chút, dù sao thì Lư Thụy vẫn phải lớn lên, sau này sẽ còn gặp phải nhiều tình huống phức tạp hơn nữa, không nói đến việc nàng không thể ôm hết tất cả những việc đó vào người được, mà nếu thật sự có thể, cũng không thể ngăn cản được tất cả. Chung quy sẽ có ngày Thụy ca nhi phải tự mình giải quyết, thằng bé phải hiểu biết về thế giới này, hiểu được sự khác biệt giữa người với người, và sự khác biệt giữa trong lòng và ngoài mặt.

Tên Thiệu Trọng này tuy rằng âm hiểm xảo quyệt, nhưng đối với Lư Thụy, tạm thời vẫn chưa có mục đích đê tiện xấu xa gì, tạm thời cứ để Lư Thụy bên anh ta đi, chỉ cần anh ta không làm ra chuyện gì quá đáng, Thất Nương cũng sẽ coi như không nhìn thấy — đi theo tên hồ ly xảo quyệt như vậy, Lư Thụy cũng sẽ có thể lõi đời hơn một chút.

“Tỷ tỷ không giận nữa ạ?” Lư Thụy len lén nhìn mặt Thất Nương, rụt rè hỏi.

Thất Nương tức giận nói: “Đệ có làm gì đâu, tỷ giận cái gì?”

Lư Thụy lập tức cong mắt cười tươi, “Tỷ tỷ không giận thì tốt rồi. Đệ còn tưởng, còn tưởng tỷ tỷ không thèm quan tâm đến đệ nữa chứ. Dập ca nhi cũng nói với đệ, không được dán lấy tỷ tỷ. Nhưng mà ngoài tỷ tỷ, đệ đâu còn người thân nào nữa đâu. Chính Dập ca nhi cũng suốt ngày dán lấy Yên muội muội của cậu ấy, vậy mà còn không biết xấu hổ đi nói đệ.”

Thất Nương cười nói: “Dập ca nhi nói có lý thật mà, đệ đó, đã lớn từng này rồi, nếu sau này mà còn khóc nhè như vậy nữa, tỷ sẽ không để ý đến đệ nữa đâu. Nếu không ấy hả, sau này người ta cứ nhắc đến Thụy ca nhi của Lư gia, thì sẽ nói, ai da, chính là cái cậu hay khóc nhè đó đúng không. Tỷ thật không nâng nổi mặt lên đâu đó.”

Lư Thụy xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn gân cổ cãi lại, “Nói bậy nói bạ, đệ khóc nhè hồi nào?” lúc nói, lại chột dạ đưa tay lau mắt….
Bình Luận (0)
Comment