Khi chuông hết giờ vang lên, tôi sốt ruột, một tay gõ lên mặt bàn.
“Khương Nguyên Lam, ngẩn người làm gì đấy, mau nộp bài thi đi!”
“A… Đúng… A, tôi vẫn chưa ghi tên.” Rõ ràng ngay lúc tôi ngẩn người thì kỳ thi thử cũng đã kết thúc! Xong rồi, đến tên tôi cũng quên viết!
Thầy giáo lắc đầu: “Sao lại lơ đễnh như vậy? Sắp thi tốt nghiệp trung học tới nơi rồi, nhanh chóng lấy lại tinh thần đi!”
“Vâng… thưa thầy…” Tôi cúi đầu, buồn bã cụp tai cùng chiếc đuôi.
Aizz! Thầy à, nếu thầy biết những chuyện mà gần đây em gặp phải, liệu thầy còn có thể bình tĩnh nói ra những lời này sao?
Có điều, những việc như thế này không thể nói ra miệng được… Cuối tuần trước, tôi, vô cùng ngoài ý muốn cũng vô cùng không muốn, cơm ăn chưa no đã nhàn hạ đi lung tung, kết quả, rất bất hạnh bắt gặp anh ba cùng anh bốn nhà tôi đang kịch liệt H! Kỳ thực nhìn thấy cũng thôi đi, anh ba, anh bốn căn bản không có thời gian để phát hiện ra tôi, nhưng xui xẻo thay, cuối cùng lại bị anh cả vừa vặn đi làm về bắt gặp, mà ông anh dịu dàng xinh đẹp tựa thánh mẫu Mari còn không để ý tới chuyện có khiến người ta sợ tới chết hay không, điềm nhiên thốt lên: “Ăn sạch Lam đi, biến nó trở thành đồng loại của chúng ta.” Vì thế, cuộc chiến bảo vệ trinh tiết của tôi bỗng nhiên tăng mạnh lên tới cảnh giới “5P, liệu có gây chết người hay không.”
Còn người nào kém may mắn như tôi không?
Nếu không phải lúc đó anh cả âm trầm, bắt đầu hạ lệnh: “Trừ phi Lam tự nguyện, nếu không thì không ai được phép đụng vào nó!”, tôi đoán chắc chắn mình sẽ không còn mạng mà rời giường. (Trên thực tế, lúc ấy quần áo của tôi đã bị ba người kia lột ra, còn sót lại rất ít) Đáng sợ nhất là buổi tối, khi Thấm ca kể chuyện này cho Ngọc ca, phản ứng đầu tiên của anh ấy không phải giật mình mà là rống to: “Tôi chửi con mẹ nó chứ! Các người dám nhân lúc ông đây không có nhà mà ăn tiệc!” Sau đó không chút do dự bổ nhào về phía tôi, ý đồ dùng hành động để đền bù đắp việc anh ấy bỏ qua con cừu nhỏ này, không ngờ lại bị anh cả nắm cổ áo, ném ra ngoài.
Vì vậy mệnh lệnh “Trừ phi Lam tự nguyện, nếu không thì không ai được đụng đến nó.” chính thức được ghi vào gia quy. (Nhưng mà… anh cả à, chỉ cần em đồng ý là được rồi sao? Chúng ta tốt hay xấu gì thì cũng là anh em ruột, đây chính là loạn luân đấy!)
Nhưng chứng kiến bốn ông anh trai như lang như sói, ánh mắt sáng tới dị thường, đang không ngừng rửa sàn nhà bằng nước miếng, chỉ sợ rằng… chưa chắc bọn họ đã ngoan ngoãn tuân thủ.
Xem ra, muốn bảo vệ được trinh tiết của mình thì phải tự dựa vào bản thân thôi.
(Nhưng cố gắng của tôi hữu dụng sao? Thật sự có thể dùng sao? Có lẽ đó chỉ là hành động càng dãy dụa càng khiến phạm nhân thêm phấn khích thôi, *khóc*)
Kết quả, so với việc đối mặt với kỳ thi đại học thì công tác bảo vệ trinh tiết còn mệt mỏi hơn rất nhiều. Năm ông anh vĩ đại xuất sắc đều là đồng tính, hơn nữa còn không ngại loạn luân đồng tính luyến ái. Anh ba, anh bốn là song sinh, vậy mà còn là một đôi… đây là thế giới gì đây?
Ma ma trên thiên đường ơi, ma ma có thấy con của mình đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi khóc bất lực không? Thế giới người lớn quả nhiên quá phức tạp, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bên cạnh hình tròn là hình elip…
(Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Người giỏi còn có người giỏi hơn, bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác. Luôn có sự vật này vượt trội hơn sự vật khác)Buổi chiều tan học, tên khốn kiếp Ngôn Thâm Cảnh còn dám tới quấy rầy tôi, cắn khăn tay biểu lộ cảm xúc, hận không thể nói “Chỉ cần cậu để cho tôi làm quen anh trai của cậu, cậu đối xử với tôi như thế nào cũng đươc”, vẻ mặt tội nghiệp như hoàng hoa khuê nữ thời Tống bị bán vào lầu xanh, sau đó lại phải đối mặt với cường hào ác bá. ( Tôi cảm thấy… cảm thấy quan hệ giữa tôi với hắn hoàn toàn đảo lộn rồi.) Sau khi chứng kiến cái bộ mặt đó, dạ dày của tôi kịch liệt kháng nghị. Vì vậy, tôi chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất là đem cái tên đầu sỏ kia bắn lên vũ trụ, cho hắn biến thành vệ tinh nhân tạo.
(Có thể mọi người đang nghi hoặc tại sao tôi lại đột nhiên trở nên bạo lực như vậy, nhưng nếu mọi người đã từng trải qua hoàn cảnh trời long đất lở như tôi, chắc chắn mọi người sẽ hiểu “con người mà bị bức đến đường cùng sẽ leo tường mà chạy”. Tôi đã mệt lắm rồi, vậy mà hắn còn “đi mà, đi nha” kêu loạn cả lên, hoàn toàn không để ý tới cảm giác khó chịu của người khác! Thật sự là đến Phật cũng phải phát hỏa!)
Khi tôi kéo tâm trạng nặng nề rời khỏi phòng học, chuẩn bị trở về ngôi nhà khiến cho tôi luôn cảm thấy mâu thuẫn phức tạp thì một việc vô cùng ngoài ý muốn đã xảy ra. Tôi rõ ràng nhìn thấy được một chiếc xe quen thuộc đỗ trước cửa trường học.
Anh cả thấy tôi đi tới, xuống xe đến bên cạnh tôi, cầm tập sách giáo khoa trên tay tôi.
“Anh cả?”
Anh cả cười nhẹ: “Anh cũng vừa hết giờ làm việc nên tới đón em về cùng.”
Quả nhiên, vẻ quyến rũ của anh cả không hề tầm thường, tất cả đám nữ sinh tan học đều vây quanh lại, đôi mắt nổi lên hình trái tim hồng hồng, không muốn rời đi, nhưng đánh chết cũng không ai dám tới gần chúng tôi trong phạm vi một mét. Dù sao, muốn đối mặt với thế giới hắc ám, có khả năng người bình thường không có sức miễn dịch sẽ bị đông cứng thân thể, sợ tới mức linh hồn rời khỏi thân thể, bị hắc bạch vô thường GG (ca ca) kéo tới một thế giới kỳ lạ khác. (Thật ra, tôi thường xuyên nghi ngờ anh cả là người được U Minh giới phái tới nằm vùng. *toát mồ hôi*)
Anh cả mở cửa xe, tôi ngồi lên ghế phụ nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng anh cả (Nguyên nhân không phải do bộ dạng dọa người của anh cả). Không hiểu tại sao, chỉ vì biết anh cả là người đồng tính mà cảm giác của tôi đột nhiên rất lạ lẫm, hơi sợ hãi, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh. Anh cả săn sóc, bảo vệ tôi như vậy, tại sao tôi còn sợ hãi?
Nhưng tôi quả thực tôi nhát gan như vậy đấy, cuối cùng vẫn không dám ngẩng đầu lên, thậm chí đến bàn tay cũng phát run.
Không phải anh cả không thấy được nét mặt của tôi, nhưng vẫn không nói bất luận một câu nào, chỉ ngồi trên ghế lái, tra khóa… đột nhiên, anh ấy buông lỏng tay cầm lái, phủ đến phía trước thân thể của tôi.
Cơ thể tôi đột nhiên nóng bừng, cứng ngắc, chỉ thấy khuôn mặt hoàn mỹ tựa pho tượng của anh ấy cách tôi cực gần, hàng lông mi dài, đôi mắt tràn ngập vẻ nguy hiểm, sắc mặt tái nhợt mà quỷ dị.
Anh ấy vươn tay đến vai lại như chạm tới trái tim tôi, kéo chiếc dây an toàn bên cạnh: “Em quên không cài dây an toàn.” Sau đó, những ngón tay vừa dài vừa trắng kia nhẹ nhàng giúp tôi cài dây an toàn.
Trước đó vài ngày, đôi tay to lớn xinh đẹp này còn đặt trên môi tôi, ôm tôi thật chặt trong lòng.
Trống ngực đập kịch liệt, cơ hồ muốn nổ tung! Tôi không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc bị bắt gặp, cảm giác được anh cả ôm lấy! Làn da cơ hồ muốn hòa tan xúc giác, thân thể cao lớn, bờ vai rộng, toàn bộ những thứ này đều tràn đầy hương vị của anh cả.
Lúc ấy, bàn tay của anh cả đè nặng lên môi tôi có chút lạnh lẽo, có chút hương vị nhẹ nhàng, cũng không quá nặng nề, lại làm cho người ta một mực khó quên.
“Lam.”
Giọng nói của anh cả kéo tôi thoát khỏi những suy nghĩ miên man. Anh ất vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của tôi, chuyên tâm nhìn về phía trước lái xe: “Có phải em cảm thấy rất ghê tởm không?”
“Dạ?”
Giọng anh cả hơi khàn khàn: “Mặc dù bọn anh không cảm thấy gì, nhưng bọn anh đều biết mọi người trong gia đình chúng ta quá khác biệt so với người bình thường. Tất cả mọi người đều làm việc mình thích, sống theo những gì mình muốn, không bị những thứ quy tắc kia ảnh hưởng. Tất cả mọi người đều coi mình là trung tâm, cũng hoàn toàn không muốn nghe lời người khác nói. Bọn anh đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, anh cũng cảm thấy không cần phải thay đổi.”
Đèn đỏ, anh cả chậm rãi dừng xe lại.
“Chẳng qua,” Anh cả dùng ánh mắt lạnh lùng thường thấy của mình nhìn chằm chằm đèn đỏ, song trong ánh mắt ấy lại phảng phất chút gì đó khác biệt: “Em lớn lên trong một gia đình bình thường, muốn em chấp nhận những thứ này… quả thực rất khó khăn. Em còn nhớ rõ những lời anh nói khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không? Nếu như em cảm thấy không có cách nào tiếp nhận, em có quyền chọn cuộc sống mà em muốn. Đương nhiên, anh vẫn lo chi phí sinh hoạt và học phí, đây chính là trách nhiệm của người làm anh.”
… Thật kỳ quái.
Khi nhìn thấy biểu hiện của anh cả như vậy, không hiểu sao khóe môi tôi lại chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Tôi cúi đầu xuống, lấy hai thỏi son dưỡng môi ra, một thỏi có vị ô mai, một thỏi có vị táo. Tôi đã sơ ý, rõ ràng cho tới hôm nay tôi vẫn chưa nói một câu cảm ơn với anh ba, anh bốn.
Kỳ thực, muốn làm dịu môi… chỉ một thỏi là đủ.
Nhưng có nhiều thứ không thể dùng số lượng để cân nhắc, cũng không thể dùng lí lẽ bình thường để đánh giá. Anh cả nói đúng, những thứ kia đều là cái mà người bên ngoài nói là trật tự thế giới.
Cõ lẽ bọn họ rất bất bình thường! Nhưng mà…
“Ở gia đình trước kia, cha em qua đời sớm, cả gia đình đều do mẹ em chèo chống. Thấy mẹ khổ cực như vậy, em thực sự không đành lòng. Mặc dù tiền làm thêm của học sinh cấp ba thực sự không nhiều, nhưng em vẫn hy vọng có thể tận lực trợ giúp mẹ, bất kể là nhiều hay ít cũng tốt. Mẹ là người vô cùng kiên cường cũng vô cùng dịu dàng, em hy vọng có thể giống như mẹ, cố gắng làm tốt tất cả mọi chuyện. Có thể mỗi lần làm thêm đều cảm thấy đói và mệt mỏi, hơn chín giờ tối mới về đến nhà, trong nhà vẫn là một mảnh đen tối, lạnh lẽo không một bóng người. Em đương nhiên hiểu rõ là mẹ rất vất vả, vì cái gia đình này mà ngày đêm vất vả… Thế nhưng… có đôi khi em thực sự cảm thấy… rất mệt mỏi, rất cô đơn… Nếu có mẹ ở bên, cho dù trời có lạnh thì cũng trở nên ấm áp.
Khi mẹ bị bệnh, em thực sự rất vô dụng… không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể nhìn mẹ ngày càng tiều tụy, cuối cùng qua đời, mà em cũng không dám cam đoan cho cuộc sống sau này của mình… Em còn hứa với mẹ, sau này sẽ cố gắng sống tốt, nhưng thật ra, em hiểu rõ đó là điều không thể! Một mình em thì có thể thay đổi cái gì chứ!”
Thật sự rất gay go.
Tôi đã vô ý rơi nước mắt.
Rõ ràng không muốn người khác cảm thấy mình là kẻ yếu đuối, nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt trước mặt anh cả. Từ trước tới nay, tôi vẫn cố biểu hiện rằng mình rất kiên cường, lạc quan sáng sủa, nhưng hình như vẫn chưa đủ, tôi không cách nào diễn vở kịch này thật hoàn mỹ.
Nhưng vì sao, một dòng nước ấm áp không nói lên lời bỗng chậm rãi chảy qua trái tim?
Tôi đột nhiên nghĩ tới biểu lộ của Thấm ca khi chuẩn bị cho tôi gian phòng xinh đẹp đó, từng chi tiết nhỏ nhặt đều được bố trí cẩn thận, nhớ tới biểu lộ của anh ấy khi bày biện lên bàn bộ đồ ăn chỉ thuộc về riêng tôi, nói cho tôi biết, đó là vị trí thuộc về tôi.
Khi Ngọc ca tới trường đón tôi, anh ấy thốt lên một câu rất đương nhiên: “Chúng mày lại dám đè em trai của ông à?”
Rõ ràng anh cả cố tình đến trường đón tôi lại lấy cớ, nói cái gì mà “vừa vặn xong việc”.
Tuy anh ba, anh bốn lúc nào cũng ồn ào, nhưng bọn họ cũng là những người vui vẻ nhất trong nhà. Chỉ cần thấy bọn họ, bao nhiêu phiền não đều bị ném ra sau lưng, thậm chí tôi còn tạm thời quên đi nỗi đau khi mẹ rời xa.
Tôi biết rõ, con người có rất nhiều khuôn mặt.
Mà con người, ai cũng sợ cô đơn.
Ngọc ca cho tôi chiếc điện thoại di động. Anh ba, anh bốn cho tôi son môi. Anh cả cho tôi tiền tiêu vặt. Thấm ca giúp tôi pha hồng trà… không điều gì có thể thay thế những thứ này. Cho dù những thứ này sẽ biến mất theo thời gian, nhưng trong lòng tôi, nó sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Giống như những ký ức về mẹ, đó là vẻ đẹp mà không người nào có thể so sánh được.
Vĩnh viễn không phai màu.
Tôi thở sâu, lau lau nước mắt, cười nói: “Thực xin lỗi, em khóc là do anh cả đối xử với em quá tốt, nhất thời đắc ý.”
“Lam.” Dường như anh cả cũng không nghĩ tôi sẽ đột nhiên kích động rơi nước mắt, tiến tới trước mặt tôi, rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vẫn chưa khô trên khuôn mặt tôi. Khoảng cách gần như vậy khiến tôi giật mình kêu lên một tiếng.
Tôi còn tưởng rằng anh cả muốn hôn mình.
“Xin lỗi, em thật sự không sao cả.” Tôi vội nhận lấy khăn giấy, tự mình lau. Nói đùa, càng nhìn gần lại càng phát hiện anh cả không chỉ đẹp trai ở mức bình thường, là vô cùng quyến rũ mới đúng! (Không được, đừng chảy nước miếng.)
“Lam, em thật sự quyết định như vậy sao?”
“Vâng.” Tôi gật đầu khẳng định: “Anh cả yên tâm đi, em sẽ không rời khỏi nhà đâu.”
Cuối cùng thì đèn đỏ cũng chuyển màu, anh cả nắm chặt tay lái thở phào một hơi, đạp chân ga.
Biểu hiện thở phào của anh ấy khiến tôi khá cảm động.
Anh cả, em nghĩ… cái gọi là anh em không chỉ mang tính chất ngôn từ, cũng không diễn tả những người có huyết thống giống nhau.
Mà ý nghĩa của nó chỉ đơn giản: Chúng ta đều là người một nhà.
Cho nên, tôi không còn cách nào để rời khỏi ngôi nhà kia.
Cho nên, tôi vẫn phải tiếp tục cuộc chiến bảo vệ trinh tiết của mình, vì chỉ có bản thân mình mới là đáng tin cậy nhất!
Về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói của cặp song sinh: “Tiểu Lam đã trở về!” “Tiểu Lam đã trở về!”
Ai nha! Anh ba, anh bốn lại nhào về phía tôi lần nữa! Ai nha! Bọn họ lại chẳng quan tâm mà cuồng hôn tôi một lượt, hôn tới trời long đất lở, nhật nguyệt thôi quang*, đến khi tôi liều mạng dãy dụa mới chịu buông ra!
(*nhật nguyệt thôi quang: Mặt trời, mặt trăng không còn chiếu sáng, tối tăm trời đất)Bọn họ lại trưng gương mặt tươi cười vô địch: “Hoan nghênh trở về, Tiểu Lam!” Oa, cường độ phát sáng hôm nay còn lớn hơn bóng đèn 300w, chói mắt đến nỗi không thể nào nhìn thẳng!
Có điều, tôi không được phép yếu thế!
“Vâng, em đã trở về, anh ba, anh bốn!”
Xong rồi, chứng kiến nụ cười của tôi, bọn họ lại bổ nhào về phía tôi một lần nữa! Không được mà! Anh ba, anh bốn, làm thế nào mà hai người dám lột quần áo của em ở trước cửa thế này? Không được nha, có chết tôi cũng phải tự bảo vệ!
Bữa tối hôm nay quả là hiếm thấy, Ngọc ca lại ở nhà ăn cơm. Lần đầu tiên ăn đồ ăn do tôi nấu, tên Ngọc ca thường xuyên nóng nảy kia rõ ràng ngây người. Nhìn thấy bộ mặt hóa trang toàn chữ gà bới kia vậy mà lại lộ ra vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu, tôi bất giác cười khẽ. Kết quả… mẹ ơi, cười một cái cũng không được sao? Các người cần gì phải biểu hiện vẻ mặt muốn đem đứa em trai đáng yêu của mình ném lên giường, sau đó bắt đầu hành động cởi quần áo?
“Tôi chửi con mẹ nó chứ! Đứa em trai có thể nấu được món ngon như vây, tôi có chết cũng không thể gả nó cho người khác được!”
Em van anh! Ngọc ca, anh cũng biết em là em trai của anh, em làm sao mà “gả” cho người khác được? Nếu muốn thì cũng phải là “lấy” người khác, hiểu chưa? (Chẳng qua, tôi rất hoài nghi, liệu có người phụ nữ nào có thể tiếp nhận cái gia đình biến thái như thế này? Chẳng lẽ tôi có mệnh thiên sát cô tinh*, không có bạn sống chung trong quãng đời còn lại? Đừng vậy nha!)
(*thiên sát cô tinh: Số cô đơn)
Bao nhiêu gian nan trôi qua, cuối cùng bữa tối cũng kết thúc. (Quả là một bữa tối tràn ngập máu và nước mắt!)
Nhanh chóng trở lại những ngày mà học sinh chờ thi đại học nên có thôi!
“Lam, bài tập ra sao rồi?”
Buổi tối, khi tôi đang đấu tranh kịch liệt với anh bạn hàm số lượng giác lại đột nhiên nghe thấy một câu hỏi vô cùng dịu dàng. Tôi ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp gương mặt xinh đẹp phi phàm của Thấm ca. Mẹ ơi! Máu mũi của tôi cuồng phun! Hết cách, ai bảo tôi là một thiếu niên chính trực tràn đầy nhiệt huyết, đang trong thời kỳ trưởng thành. Thấm ca lại còn xinh đẹp hơn cả nữ minh tinh, anh ấy đột nhiên ghé sát mặt như vậy, tôi đâu có sức chống cự!
Ngược lại, Thấm ca không hề tức giận, rút khăn tay lau sạch máu mũi giăng đầy mặt của tôi, vẫn tươi cười dịu dàng: “Đã mười một giờ rồi, anh nghĩ em học bài cũng cảm thấy đói bụng, cho nên anh mang một chút đồ ngọt và cà phê cho em.”
“Cám ơn, Thấm ca.” Thấm ca quả nhiên là thánh mẫu, còn mang đồ ăn khuya cho tôi. Được, tôi nên tôn kính anh ấy mới đúng, tại sao lại trong đầu lại đột nhiên nảy sinh một chút ý tưởng tà ác như thế này? (Tôi dám thề, chỉ cần là đàn ông bình thường sẽ nghĩ tới chuyện đè Thấm ca)
Tôi cầm điểm tâm, wow, thơm quá, mở miệng ăn tiếp một miếng, ăn tới phi thường vui vẻ. Thấm ca lại cầm tờ giấy trên bàn của tôi: “Giấy nguyện vọng? Lam, em vẫn chưa nộp? Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn chưa quyết định học đại học nào hay sao?”
Aizz! Vừa nhắc đến vấn đề này là tôi lại đau đầu: “Hết cách, em cũng không biết mình muốn làm gì trong tương lai… hơn nữa… trước kia ở với mẹ… Chính là mẹ nuôi của em đó. Hoàn cảnh trong nhà không tốt, em vốn không định học đại học. Mặc dù anh cả nói sẽ giúp em học đại học, nhưng em vẫn chưa nghĩ tới sẽ học ngành nào…”
Thầy giáo luôn thúc giục tôi nhanh chóng quyết định, nhưng khổ một nỗi là tôi cũng không đặc biệt yêu thích hoặc am hiểu một khoa nào, đột nhiên bắt tôi quyết định vấn đề quan trọng liên quan tới tương lai như vậy… thật sự rất khó.
Một bàn tay ấm ám khẽ xoa đầu tôi, tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt nhu hòa như nước của Thấm ca, dường như anh ấy đã thấu hiểu phiền não của tôi: “Tiểu Lam, kỳ thực em không cần phải buồn rầu như vậy, có đôi khi nghĩ quá nhiều sẽ không tìm được phương hướng. Em mới mười mấy tuổi, cần gì phải mang áp lực mấy chục năm đè nặng lên người? Em cứ chọn những gì em thích, làm những gì em muốn, vậy là được rồi. Đừng phiền não như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, mọi người đều ủng hộ em! Quan trọng nhất là em cảm thấy vui!”
Gương mặt tươi cười của Thấm ca thật ấm áp. Kỳ thực, trong lòng tôi đã vụng trộm coi Thấm ca như mẹ, nghe tôi kể khổ, xoa đầu tôi, sau đó còn dịu dàng nói cho tôi biết “niềm vui của tôi chính là hạnh phúc của bà”. Cùng tôi nấu cơm, mỗi khi ăn xong sẽ pha cho tôi một ly trà sữa. Buổi tối, mỗi khi tôi học sẽ đưa tới một chút đồ ngọt cùng cà phê. Đúng vậy, đồ ngọt ấy thật thơm, giống như hương vị của chiếc bánh cookie tôi ăn lúc tới đây lần đầu tiên…
Chờ một chút… hương vị bánh cookie…
“Thấm… Thấm ca… đồ ngọt kia… anh lấy ở đâu vậy?”
Thấm ca vẫn như trước, tiếu dung như gió, hoàn mỹ nhu hòa: “Đương nhiên là lấy từ trên bàn tới đây.”
Mẹ ơi! Chẳng lẽ lại là… *Nôn*!
Tôi luống cuống móc tay vào họng, may mắn là chưa ăn nhiều lắm, phải nhanh chóng nhả hết ra! Nôn~~~ nôn~~~~
Cố gắng nôn tới mười phút sau, cuối cùng tôi cũng nhả hết đống đồ ngọt ra ngoài, Thấm ca lại vô cùng tiếc nuối, hỏi tôi: “Nuốt vào rồi, tại sao lại nhả ra? Chẳng lẽ em không thích Thấm ca nữa?” Trời ạ, anh ấy còn can đảm giả vờ khóc trước mặt tôi!
Mệt mỏi ngồi trong toilet, hiện tại, tôi đã triệt để nhận ra một điều: thì ra Thấm ca là người có bộ mặt thiên sứ mà tâm hồn lại là ác ma, quả nhiên anh ấy cũng định XXOO tôi mà! (Chẳng lẽ trong suy nghĩ của mấy ông anh này… không đem tôi ăn sạch sành sành thì không cam tâm sao?)
Rút lại câu nói lúc trước!
Tôi nghĩ mình nên suy nghĩ kỹ càng xem có nên thật sự ở lại nơi này hay không. (Quá nguy hiểm, con cừu nhỏ đặt mình trong bầy sói độc thân… chính là tôi đây!)
Nôn ra hết thì cơ thể đã hoàn toàn mệt mỏi, muộn rồi, hay là đi ngủ sớm một chút đi.
Sắp xếp sách giáo khoa cùng tư liệu cần thiết cho ngày mai, dọn dẹp qua căn phòng (ví dụ điển hình cho tính cách ngoan ngoãn), thay áo ngủ, nhìn qua các vị cha mẹ (Vì có 2 bên) chúc ngủ ngon, lên giường đi ngủ.
Mới đặt lưng xuống ngủ chưa được mười phút, cửa phòng lập tức bị người ta mở ra… xong rồi! Rõ ràng tôi đã quên khóa cửa, anh ba, anh bốn lại tập kích vào ban đêm! Mỗi ngày bọn họ đều dùng phương pháp này để quấy rầy người khác, có để cho tôi ngủ không vậy! Tôi vẫn nhắm mắt nằm yên không tiếng động, nắm chặt chăn, chờ bọn họ tới gần thì tôi chỉ cần ném chăn bông để chạy thoát thân! ( xem xét “công cụ phòng ngừa” của tôi, quả nhiên cả cuộc đời tôi cũng không làm…)
Nhưng thật kỳ quái, tại sao chỉ có tiếng bước chân của một người? Cho tới bây giờ, lúc nào anh ba, anh bốn cũng cùng nhau tập kích, sao lại chỉ có một người? Rất kỳ quái! (Tôi lại không dám mở to mắt xem xét, nếu để cho bọn họ biết tôi còn chưa ngủ thì bọn họ sẽ càng hưng phấn, thực sự rất bi ai…)
Tiếng bước chân trầm thấp thong thả, lại có chút gì đó như đang do dự, đi tới bên cạnh đầu giường của tôi, sau đó…
“Lam?”
Sao lại như vậy?
Đôi tay tôi siết chặt tấm chăn… tại sao lại là anh cả?!!!
Anh cả đến phòng tôi làm cái gì? Từ trước tới nay, anh cả luôn trầm mặc ít nói, rất ít khi nói chuyện cùng chúng tôi, càng hiếm khi tới phòng tôi! Sao đột nhiên anh ấy lại tới phòng tôi vào lúc muộn thế này? Chẳng lẽ muốn nói gì với tôi?
“Lam, em đang ngủ sao?”
Chẳng biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà tôi vẫn không mở mắt, tiếp tục nhắm chặt đôi mắt. Càng không biết vì sao mà tim tôi lại đập rất mạnh, cảm giác kỳ lạ như lúc ở trong xe với anh cả hồi chiều. Cảm giác ấy lại ùa tới, mà tôi vẫn còn muốn giả bộ ngủ say.
Dường như anh cả khẽ thở dài, không rời đi mà là ngồi xuống cạnh đầu giường. Không biết anh ấy muốn làm cái gì, chẳng lẽ… anh ấy đang nhìn tôi?
Chẳng lẽ anh cả lo lắng tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này?
Khi tôi đang miên man suy nghĩ về vấn đề này, cảm giác cẩn thận dịu dàng đến khó có thể tưởng tượng được lại đặt lên môi…
Tôi không cách nào tin vào xúc giác của mình, cảm giác chân thật mang một chút hơi lạnh như băng lại vô cùng nhu hòa đặt trên cánh môi, không nóng lòng xâm nhập thăm dò, mà là phi thường tinh tế, phi thường trân trọng, giống như hôn lên mặt nước, chỉ sợ vừa dùng lực sẽ kinh động tới sóng nước, bất ngờ mà lại như dĩ nhiên, cơ hồ khiến người ta muốn rơi nước mắt.
(Xin tha thứ cho tôi, ai kêu mấy ông anh kia mỗi lần hôn tôi đều vội vã vói đầu lưỡi vào, tôi chỉ thật sự kinh ngạc thôi)
Anh… cả?
Tôi vẫn nhắm mắt, không dám cử động, chỉ mặc anh cả tiếp tục duy trì tư thế đó. Mà kỳ thật anh cả cũng không dừng lại lâu, rất nhanh liền rời khỏi môi tôi. Dường như hắn lại nhìn tôi trong chốc lát mới đứng lên rời khỏi phòng. Tiếng bước chân thong thả trầm thấp giống như lúc mới tiến vào, nhưng cảm giác trong trái tim tôi lại như trời long đất lở.
Nghe được tiếng bước chân của anh cả dần rời xa, tôi không nhịn nổi nữa mà bật người ngồi dậy, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn hét lên lại không cách nào khống chế được nhịp tim đang đập cuồng nhiệt.
Mặt của tôi nóng như bị phỏng, có lẽ rất giống màu cà chua chín.
Bất luận bắt mình tỉnh táo như thế nào cũng không thể khiến nhiệt độ trên gương mặt giảm xuống hoặc khiến trái tim đang nhảy loạn kia yên tĩnh.
Là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Anh cả cho là mình đang ngủ mới hôn mình, hay là, anh ấy vốn có ý nghĩ này?
—Trừ khi Lam tự nguyện, nếu không ai cũng không được phép đụng tới nó!
Nhưng mà, khiến cho bản thân kinh ngạc lại không phải hành động không đồng nhất với lời nói của anh cả, mà là tôi cũng không ghét bị anh cả hôn.
Thậm chí, được anh cả nhẹ nhàng hôn, bảo vệ như báu vật, tôi muốn, cả đời này đều được như vậy…
Ý niệm đó lóe lên trong tâm trí rồi lại biến mất, quả thật khiến tôi muốn tìm một cái ngăn kéo mà trốn vào, không cho ai thấy.
Bởi vì… tôi biết rõ, đây không phải là suy nghĩ miên man.
Đó là ý niệm chân thật nhất của mình.