Kỳ thực, tôi không thể nào giải thích suy nghĩ của mấy ông anh này để các vị hiểu rõ.
Tạm thời không đề cập tới tính cách cùng hành động kỳ quái của bọn họ, dựa vào “chất lượng” cùng điều kiện tốt của bọn họ, tại sao không muốn phụ nữ mà lại thích đàn ông? (còn không ngại loạn luân… *đổ mồ hôi điên cuồng*)
Là một nam sinh cấp ba bình thường chưa quá mười tám tuổi, tôi, đương nhiên yêu thích nữ sinh. ( Có lẽ từ đầu tới giờ, rất nhiều độc giả đã từng hoài nghi, nhưng tôi thật sự tuyệt đối tuyệt đối không phải là tiểu thụ nha!)
Tôi cũng từng hẹn họ với nữ sinh, từ lúc lọt lòng mẹ tới giờ, tôi vẫn chưa một lần nghi ngờ giới tính của mình. Đi tới ngôi nhà này, đối mặt với đủ loại tập kích của mấy ông anh, tôi không chút do dự mà dùng hành động phòng vệ để cự tuyệt. (bọn họ căn bản không thèm để ý tới hành động phản kháng của tôi)
Nhưng khi anh cả hôn tôi, tôi lại không có chút ý niệm muốn kháng cự nào cả, thậm chí còn có cảm giác muốn kéo dài giây phút đó. Bởi vì nụ hôn nhẹ nhàng ấy cũng không giống như đã chạm lên môi của tôi.
Mà là hôn tới trái tim tôi.
Lật qua lật lại cả buổi tối vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, cho nên sáng hôm sau, khi gặp anh cả, tôi liền trưng đôi mắt chứng minh có họ hàng với gia tộc gấu trúc để gặp anh ấy. Anh cả vẫn giống như trước đây, vẻ mặt âm trầm lạnh như băng, cũng không nhắc tới chuyện tối qua, ngược lại còn lo lắng kéo tôi tới trước mặt: “Lam, sắc mặt của em không tốt lắm, có phải cơ thể khó chịu không?”
Nói xong, anh cả cúi người, đặt trán của anh ấy lên trán tôi.
Trong phút chốc, tôi cả kinh mở to mắt, không thốt ra được một lời. Vầng trán lạnh như xác chết của anh cả cơ hồ đối lập với vầng trán nóng bừng của tôi, vừa đụng vào một cái đã phát ra âm thanh “hưng phấn” kỳ dị (cảm giác kích thích siêu mạnh giữa nóng và lạnh). Mà tôi vô cùng mất mặt, rõ ràng vì kích động mà cứ vậy ngất đi, cho đến khi tỉnh lại thì đã tới cổng trường học.
“Lam, em thật sự không sao chứ? Muốn nghỉ ngơi một ngày không?”
“Không có… em không sao…”
Rõ ràng gương mặt siêu cấp đẹp trai của anh cả chỉ cách mắt tôi không đến 2 cm. Tôi sợ tới mức lập tức bưng mũi chạy ra khỏi xe— Nói đùa, nếu tiếp tục ở lại với anh cả, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên trong lịch sử chết vì thiếu máu, nguyên nhân chính là chảy máu mũi! Hơn nữa, lại bởi vì anh ruột của mình mà phun máu mũi! (Tuyệt đối sẽ bị người ta liệt kê vào danh sách biến thái)
“Lam đệ, anh chờ em đã lâu… Anh… sáng sớm hôn may anh có làm một chút bánh quy cho anh trai, còn có mấy chiếc bánh ngọt nho nhỏ này… Ai nha, đây là lần đầu tiên trong đời người ta xuống bếp, có lẽ làm không được tốt lắm, nhưng mà… anh hy vọng anh trai có thể nếm thử, dù sao đây cũng là một mảnh tâm ý của người ta mà, trên mặt bánh đều rải đầy tâm ý của người ta, lấy tình yêu làm gia vị nha~~~~! Em nói có đúng không? Lam đệ… Ai nha~~~~!”
Mới sáng sớm mà tên Ngôn Thâm Cảnh này lại cắm đầy hoa hồng sau lưng, chạy khắp nơi làm hại ánh mắt của người khác, đã vậy còn nói chuyện vô cùng nữ tính, phụ họa thêm cái ngón tay út vểnh lên trời, thật sự là khiến người ta lạnh sống lưng. Nếu là trước kia, cho dù có bắt tôi ngồi lên ghế điện thì tôi cũng nhất định không tin hắn sẽ biến thành cái dạng này!
Hôm nay tôi không có thời gian để mới sáng sớm đã đùa giỡn với hắn. Mau cút đi, máu mũi của tôi sắp phun thành suối rồi!
Vì vậy tôi lập tức ném mấy thứ bánh quy hắn đưa tới bay ra ra ngoài, sau đó nhào vào toilet trong trường học.
Điên rồi! Sắp điên rồi!
Người đó là anh cả mà! Là anh ruột của tôi đó!
Rõ ràng vừa đối diện với anh ấy mà tôi đã đỏ mặt, tim đập nhanh, cuồng phun máu mũi. Trên đời này có đứa em trai nào như vậy sao? (Có bản lĩnh thì tìm tới một tên cho tôi xem)
Không được, bình tĩnh một chút đi! Bình tĩnh một chút!
Nhất định là do chúng tôi đã phải tách ra từ khi còn nhỏ, không có ký ức cùng nhau trưởng thành, anh trai lại là người đàn ông ưu tú như vậy, đột nhiên lại sinh hoạt cùng một nơi, đương nhiên sẽ có chút ít YY. Bình tĩnh một chút, chờ tới khi quen hẳn là được rồi! (Có điều, loại tình huống như thế này cũng có thể làm quen sao? Hơn nữa, có lẽ chưa chờ được tới lúc quen dần với tình huống này thì máu mũi của tôi đã phun sạch rồi…)
Cố gắng trấn an trái tim nhảy còn loạn hơn so với thỏ điên, tôi lau sạch sẽ máu mũi, đi về phòng học. (Có điều, thật là kỳ quái, vì sao vách tường dọc theo hành lang đều có màu đỏ của máu… chẳng lẽ là do tôi phun lên lúc chạy vào đây? Nhiều như vậy sao?)
Bắt buộc bản thân chuyên tâm học tập cho cuộc thi sắp tới.
Đừng nghĩ nữa! Mình là người sắp có một cuộc thi quan trọng mà!
Buổi chiều, giờ tan học, siêu ngoài ý muốn, Ngọc ca lại tới đón tôi.
“Tôi chửi con mẹ nó chứ, nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là ông đây cưỡng gian mấy người!”
Được rồi, Ngọc ca cũng thuộc dạng siêu cấp đẹp trai, cần gì keo kiệt như vậy, nhìn một chút cũng không được sao? Tuy nhiên, dẫu sao Ngọc ca cũng là “mặt hàng” chất lượng, chỉ nhìn một chút thôi cũng là loại hưởng thụ xa xỉ, nhưng vì sao tôi nhìn thấy Ngọc ca lại không cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh? Chẳng những Ngọc ca, mà cả Thấm ca với tướng mạo siêu cấp xinh đẹp quyến rũ, còn có hai ông anh song sinh vô cùng trẻ con là anh ba, anh bốn, tại sao tôi lại không có cảm giác này đối với bọn họ?
Chẳng lẽ… quả nhiên tôi đối với anh cả…
Không được! Không được! Không được!
Chúng tôi là anh em mà! Chảy chung một dòng máu đó! Tôi… tôi không thể vì mấy ông anh ưu tú kia mà bóp méo giới tính, tôi là người dị tính mà! (nếu tiếp tục như vậy sẽ không tìm được đường về nữa)
Đúng! Tôi nhất định chỉ là tạm thời bị mê hoặc mà thôi! Tôi phải tỉnh táo, chờ sau khi thi xong đại học, phải nhanh chóng tìm một người bạn gái! (Hiện tại đang là con cừu nhỏ bị mấy ông anh đẹp trai lang sói dụ dỗ, đang muốn tự mình bò vào miệng GG (ca ca)…)
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc trên trán của tôi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Ngọc ca đang chăm chú nhìn tôi.
“Ngọc ca, sao… làm sao vậy?” Phi! Nhát gan quá, chỉ là một câu nói thôi mà, tôi cần gì phải cà lăm quá mức như vậy! Ngọc ca cũng đâu có ăn thịt người! (có lẽ thế…)
Ngọc ca nhìn tôi chăm chú, nhẹ nhàng hé miệng song lại không nói chuyện, một lúc sau mới thu tay lại: “Tôi chửi con mẹ nó chứ! Cậu liên tục biểu diễn biến đổi sắc mặt, ông lại còn tưởng rằng cậu… thật sự sinh bệnh, đầu có vấn đề!”
Ngọc ca… đang lo lắng cho tôi sao?
Ngoài ý muốn, tôi thật sự có chút vừa mừng vừa lo đấy nha! Khi tôi đang muốn nói lời cảm ơn lại phát hiện vẻ mặt của Ngọc ca quả thực kỳ quái, không cách nào dùng lời lẽ bình thường để hình dung. Chính là… chính là… Rõ ràng anh ấy đang cau mày nhìn tôi từ đầu tới chân, từ chân cho tới… mọi người đã gặp qua một con khủng long bạo chúa chuyên ăn thịt lại đang nhìn mình chưa? Nếu gặp qua rồi thì sẽ biết vì sao cả người tôi lại toàn mồ hôi lạnh như thế này!
Hay là giả vờ không thấy, nếu không còn chưa bị Ngọc ca xơi tái thì tôi đã tắc nghẽn cơ tim mà chết mất!
Song, khi tôi ngồi ở ghế sau trên chiếc xe của Ngọc ca, Ngọc ca khởi động xe máy, lúc này tôi mới phát hiện mình phạm vào một sai lầm vô cùng nghiêm trọng… cho dù tôi có dùng máu tưới đầy bãi cỏ cũng không được phép để Ngọc ca đưa về nhà!
“Ngọc… Ngọc ca… Anh không cần phải vượt qua như vậy… Anh đang đi trên đường dành cho xe tốc hành…”
“Ngọc ca… lúc rẽ… phải chậm lại nha…”
“Ngọc ca… anh lên tới vận tốc 120km rồi… đừng có tăng tốc…”
“Ngọc ca… xe cảnh sát phía sau đã tăng thêm ba cái rồi!!! Anh vẫn không chịu ngừng lại sao?”
“Ngọc ca… xe cảnh sát đều bị anh… cắt đuôi…”
Lúc về đến nhà thì tôi đã ngất đi lần thứ hai trong ngày. Sau này, theo Thấm ca, người đầu tiên chứng kiến cảnh đó hình dung lại thì lúc đó miệng tôi sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, sắc mặt đen tím. Tôi hỏi vì sao Thấm ca không đưa tôi lên xe để tới bệnh viện, Thấm ca lại cười tươi, trả lời: “Lần đầu tiên ngồi sau xe của Hàng Ngọc mà phản ứng như vậy là hết sức bình thường! Nếu như không có phản ứng đó thì mới được phép gọi xe cấp cứu!”
Người ta thường nói, người đã từng trải qua kinh nghiệm tử vong một lần thì nhân sinh quan cùng thế giới quan sẽ có biến hóa giống như trời long đất lở. Tôi cư nhiên có thể run rẩy đôi chân đi mua thức ăn làm cơm chiều. Có đôi khi tôi cũng không kiềm được mà tự khâm phục bản thân. (Từ sau khi tới cái gia đinh này, bộ phận phụ trách cơ năng “giật mình” của tôi đã dần hoại tử, hơn nữa, còn không có hy vọng phục hồi.)
Tối nay nên ăn món gì đây? Anh ba, anh bốn thích ăn đồ ngọt và món chiên, Thấm ca thích đồ ăn nhẹ, Ngọc ca thích ăn thịt… A, cá hôm nay rất tươi… lần trước, tôi làm canh đầu cá, anh cả bình thường rất ít nói chuyện cũng nhẹ nhàng khen một câu… Hơn nữa, anh cả cũng rất thích ăn món cay…
Không được!
Sao tôi có thể để anh cả chiếm hữu tư tưởng của mình một cách dễ dàng như vậy!
Tôi… tôi… tôi tôi… Được rồi, tối hôm nay ăn đóa tiêu ngư đầu* đi… (Không phải! Không phải! Không phải! Không phải tôi vì anh cả đâu! Tôi chỉ vì… bởi vì ớt hôm nay nhìn không tồi… Đúng! cũng bởi vì nhìn cây ớt rất ngon cho nên mới mua! Cho nên không liên quan gì tới anh cả hết!)
(Đóa tiêu ngư đầu: đầu cá hầm ớt thái nhỏ)Mặc dù hôm nay anh cả về muộn nhưng vẫn không quá bữa tối.
“A, hôm nay có đóa tiêu ngư đầu, hay quá! Còn có súp lơ xào với cá viên chiên! Lam, làm sao em biết anh thích món này?”
Không được! Không được! Tại sao mới được anh cả khen một câu mà tôi đã có cảm giác như lá cây phong rụt rè trước gió thế này? Làm thế nào mà nội tâm lại bắt đầu mừng thầm? Làm thế nào mà miệng đã nhịn không được toe toét ra rồi? Phi phi phi, thận trọng một chút, anh cả chỉ nói là thích bữa tối mà thôi, cũng đâu có nói là yêu tôi. (không thể tự động thay đổi nhân vật trong câu nói của anh cả được)
Nhưng mà, tâm trạng thật sự thoải mái nha!
(Chắc không phải thật ra tôi là M* chứ? Người bình thường mà thấy anh cả cười thì phản ứng đầu tiên sẽ là cực độ sợ hãi, cảm thấy bản thân bị dòng nước lạnh chảy từ Seberia đột kích, làm thế nào mà tôi lại cười như hoa mai nở thế này?)
Nhưng mà… trong suốt bữa tối, tôi đều vụng trộm liếc nhìn anh cả. Rõ ràng kiềm nén không được, rồi lại sợ bị người ta phát hiện, không thể thu lại nụ cười vui vẻ trên miệng.
Quá đắc ý nên đã quên tình hình chung quanh.
Cho nên tôi thực sự không phát hiện còn một người khác cũng một mực dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía tôi.
Nhìn tôi chằm chằm quan sát anh cả.
Sau khi ăn cơm xong, tôi tự mình rửa chén đĩa, sau đó tắm rửa sạch sẽ, tinh thần vô cùng phấn chấn, được rồi, phải tiếp tục chiến đầu với một trăm câu bài tập! Tôi hài lòng bước về phòng, đột nhiên nghe được sau lưng vang lên tiếng gọi.
“Lam!”
Ai gọi mình?
Tôi quay đầu lại, ở ngã rẽ trên cầu thang có một ngón tay xuất hiện, ngoắc ngoắc về phía tôi.
Tôi nghi hoặc đi tới lại thấy bóng lưng của Ngọc ca.
Căn cứ kinh nghiệm cũ, chỉ cần có chuyện gì liên quan tới Ngọc ca thì đó không phải là chuyện tốt, đây chính là kinh nghiệm để đời mà đứa trẻ lên ba cũng có thể nhận ra. Vì vậy tôi cẩn thận hỏi trước: “Ngọc ca, anh gọi em?”
Ngọc ca đứng trên bậc thang lập tức quay lại, quả nhiên: “Tôi chửi con mẹ nó chứ! Ông đây đã kêu thẳng tên, không gọi cậu thì chẳng lẽ ông đây trúng gió nên lẩm bẩm một mình hả?”
Tôi vội vàng gật đầu, thuận tiện làm dấu che tai, đảm bảo sẽ giả làm kẻ điếc trong trận mưa gió này, từ nay về sau sẽ cố gắng sống cuộc sống của người tàn tật.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi đi lên tầng ba, đi vào gian phòng của Ngọc ca. Gian phòng kia vẫn cổ quái như vậy, gần đây tôi mới quen được một chút, nếu không, mỗi lần đi qua cửa ra vào sẽ vô cùng kinh hãi, lạnh người… giống như một bàn tay đẫm máu hay một cái đầu tóc tai bù xù bỗng nhiên nhảy lên khỏi mặt nước!
Có đôi khi, quả thực không thể không bội phục Ngọc ca. Ngày nào anh ấy cũng ngủ trong căn phòng như vậy mà không chọc tới mấy thứ nặng âm khí hay sao?
Tuy nhiên, dựa theo cách ăn mặc và phương thức nói chuyện của Ngọc ca, tôi tin tưởng kẻ sợ tới mức phải chạy đường vòng… nên là ma quỷ.
“Con mẹ nó! Cậu đứng ở cửa ra vào làm cái gì, còn không mau lăn lại đây cho ông!”
Ngọc ca gầm rú còn kinh khủng hơn cả ma quỷ, tôi run rẩy đi vào phòng, cố gắng đứng ở vị trí gần cửa, chỉ cần có điều gì kỳ lạ là lập tức quay đầu bỏ chạy ngay.
Nhưng lần này Ngọc ca chẳng làm điều gì cổ quái. Anh ấy cũng vừa tắm xong (trong nhà có N cái phòng tắm), ngồi trên mặt thảm, cầm chiếc khăn lau tóc, khiến mái tóc hạt dẻ ánh tím hiện lên màu sắc vừa kỳ lạ vừa xinh đẹp. Gương mặt thanh tú như tranh vẽ, Ngọc ca hoàn toàn im lặng, lẳng lặng ngồi dưới đất, cơ thể anh ấy là hình ảnh rất đáng được thưởng thức. Kính áp tròng màu tím, lông mi dài nhỏ, gương mặt thanh tú, ngay cả một nam sinh như tôi cũng cảm thấy xinh đẹp.
Đột nhiên, anh ấy ngẩng đầu, phát hiện tôi đang quan sát mình, một lát sau, khủng long ăn thịt lập tức bạo phát.
“Con mẹ nó chứ! Cậu vẫn đứng ở cửa ra vào làm cái quái gì? Còn không mau tới đây ngồi!”
Tiếng gầm rú thô lỗ xé rách hình ảnh nho nhã xinh đẹp, tất cả sự yên tĩnh ấm áp đều bị phá sạch, tôi bị kéo về thực tại, run rẩy chậm rãi đi tới trước mặt Ngọc ca.
Ngọc ca sốt ruột, đưa tay kéo tôi ngồi xuống dưới đất: “Ông đây đâu muốn ăn thịt cậu, khẩn trương cái gì?”
“Hy vọng anh nói thật.” Tôi lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Ngọc ca cầm một chiếc hộp màu đen trên bàn tới đây, lại ngồi trở lại vị trí đối diện tôi. Tôi nhìn anh ấy mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc khuyên tai bằng bạc. Không phải tôi ít khi nhìn thấy những thứ quái lạ, nhưng những chiếc khuyên tai của Ngọc ca đều vô cùng đáng sợ, đủ loại kiểu dáng, hơn nữa lại khoa trương khổng lồ như vậy, cũng chỉ có chiếc khuyên tai này mới hợp với mấy loại trang phục khoa trương kia của anh ấy.
Tuy nhiên, Ngọc ca cầm khuyên tai như vậy là muốn làm gì? Anh ấy đã có lỗ khuyên, chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ấy muốn bấm lỗ khuyên cho tôi?
Đừng đùa, trước kia tôi có xem qua một quyển tiểu thuyết SM*, nam chính cũng bị ông chủ của mình bấm lỗ khuyên cho, còn đeo cả khuyên ở đầu nhũ, khuyên lưỡi, cả “nơi đó” cũng không buông tha. Kết quả, nam chính thiếu chút nữa thăng thiên. Đừng đùa nha, tôi sợ nhất là đau, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện này! Chết cũng không ủng hộ!
Ngọc ca cúi đầu cầm lấy khuyên tai, tôi thì đã chuẩn bị sẵn kế thứ ba mươi sáu, chuồn trước cho êm. Trốn trở về phòng, bê tủ quần áo ra chặn cửa, anh ấy cũng không thể dùng tay không mà đâm thủng tủ quấn áo dày như vậy đâu.
Tôi nhẹ nhàng nhấc chân tay, quyết định không gây ra tiếng động và chuồn êm… cửa ra vào ơi cửa ra vào, ta đang dũng cảm tiến về phía ngươi đây! Hành lang tràn ngập ánh hào quang ơi, tôi phải nhanh chóng rời khỏi thế giới hắc ám cùng ác ma phía sau, thế giới ánh sáng đang vẫy gọi tôi kìa!
Vừa di động được khoảng ba tấc, một bàn tay to lớn lập tức nắm chặt cổ áo của tôi.
“Đừng-mong-chạy-thoát!”
Làn khói hắc ám quanh quẩn phía sau lưng, đạp lên vọng tưởng trở lại thế giới ánh sáng của tôi—Thần thánh ơi! Chẳng lẽ vận may cả đời này của tôi đã bị dùng hết trước khi bước vào ngôi nhà này rồi sao?
“Mẹ nó chứ! Nhìn thấy chưa, đây là máy bấm lỗ khuyên! Ông đây đã chuẩn bị kim xong xuôi cả rồi!” Ngọc ca chưa nói rõ ràng đã đưa thứ kia cho tôi, sau đó chỉ vào vành tai trái của mình: “Chính là chỗ này, cứ thoải mái dứt khoát bấm vào! Bấm hai lỗ!”
Hả?
“Là… là giúp Ngọc ca bấm lỗ khuyên?” Dùng việc phòng ngừa vạn nhất để xác định lần thứ nhất, nếu không muốn quay đâu khóc lóc kể lể, rút lui thì cũng đã quá muộn. Trinh tiết cũng không phải là thứ có thể dùng keo trong suốt để dính lại đâu.
“Nói nhảm! Không bấm lỗ khuyên, chẳng lẽ lão tử lại bảo cậu leo lên thao lão tử hả!”
Hô~~~! Chần chờ nửa ngày, hóa ra Ngọc ca mới là M* nha! Hại em lo lắng anh muốn SM em cả nửa ngày nay chứ! Anh là M thì sớm nói đi! Em sẽ tận lực giúp anh làm đau một chút, thích không? Em cũng không dám đảm bảo đâu! (dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm mà, bất kể là S hay M cũng chưa từng thử qua…)
(S = Sadist: Nghĩa là bạo dâm hoặc là người thích hành hạ người khácM = Masochist: Người khổ dâm hoặc là người thích bị hành hạ.SM = Servant & Master (Người hầu & chủ nhân): Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.)Ai ngờ Ngọc ca lại giáng một đấm xuống: “Con mẹ nó chứ! Ai là M hả, thằng nhóc cậu muốn bị thao sao!”
(Oan uổng quá, em chỉ nghĩ thôi mà, làm sao anh lại biết? Chẳng lẽ ánh mắt của mình thực sự dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy sao?)