Giá Như Em Là Con Gái

Chương 22

Thời gian thấm thoắt trôi, một năm đã trôi qua. Vậy là nó đã mất được một năm rồi. 1 năm, một khoảng thời gian khá lâu. Một năm đó hắn tưởng chừng như một thiên niên kỉ vậy. Một năm không cười lấy một lần. Một năm sống chẳng khác gì tảng băng. Vì ai cơ chứ? Ở trên cao, nó có nhìn thấy tình trạng của hắn hiện giờ không. Đã một năm rồi, vậy mà hắn vẫn chưa nguôi ngoai phần nào. Hắn vẫn đau lắm! Con tim hắn không thể mở cửa để chào đón thêm bất kì người nào nữa. Hình bóng nó đã khắc sâu trong tim hắn rồi. Hắn càng lúc càng trở nên xa lánh mọi người hơn. Như thế thì làm sao yêu thêm một ai được chứ? Cả ngày hắn cứ nghĩ đến nó, rồi đêm lại mơ thấy nó. Hắn coi đó như là điều may mắn của mình. Hắn đã rất sợ sẽ không được gặp lại nó nữa. Hắn rất sợ nó sẽ không về tìm hắn nữa. Đêm nào hắn cũng ngủ rất sớm để được gặp nó và chuyện trò với nó lâu hơn. Có thật là nó về gặp hắn không hay chỉ do hắn nghỉ về nó quá nhiều nên mới mơ thấy nó? Hắn đang chìm đắm trong những suy nghĩ về nó thì bị tiếng của bọn Alan lôi hồn về

- Cậu đang suy nghĩ cái gì thế? Bọn tớ vào mà cũng không biết_Alan tiến đến vỗ vai hắn

- Chắc lại đang suy nghĩ về Lallie chứ gì?_Layla thả người xuống ghế rồi tiếp lời Alan. Vừa nhắc đến tên nó thì cả bọn rũ mặt xuống. Cái tên đó đã khắc sâu trong lòng bọn hắn mất rồi. Không khí trầm xuống đến mức khó chịu, không ai nói với nhau lời nào. Mỗi người đều đang theo đuổi một suy nghĩ về nó. Nhận ra cái sự im lặng đến mức khó thở đó, hắn liền lên tiếng kéo cả bọn quay về

- Chuyện đó sao rồi?

- Chuẩn bị xong cả rồi. Chỉ chờ ngày tập kích nữa thôi!_Alan ngã người ra ghế, mệt mỏi nói_Bao giờ sẽ ra tay?

- 3 ngày sau!_Hắn khoanh tay trước ngực trả lời Alan. Bây giờ trong mắt hắn chỉ chứa đầy sự chết chóc mà thôi! Lúc này hắn thật ra dáng một thủ lĩnh-một thủ lĩnh đáng sợ.

Thời gian qua, hắn đã cho người điều tra lão Phạm Đức Thịnh. Và kết quả thu được thật ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hắn không thể ngờ được lão ta lại là một ông trùm XHĐ. Tổ chức của ông ta là một tổ chức phi pháp. Đây cũng chính là lí do suốt một thời gian dài nó phải nán lại nhà ông ta mà không động thủ. Nó không đủ khả năng để đấu với thế lực hùng mạnh của lão. Nhưng nó đã không nhận ra, bên cạnh nó còn hắn-một bang chủ lừng danh. Chẳng lẽ thế lực của hắn không đủ? Vì nó, hắn sẽ dẹp cái đám xã hội đen đó

Rồi chuyện gì đến cũng đến. 3 ngày sau, hắn dẫn đầu bang của mình tiến đến căn cứ của lão ta. Trước mặt bọn hắn bây giờ là một tòa nhà màu đen cao 5 tầng với một hàng rào người đen toàn là đen. Bọn người này có phong cách ăn mặc khá giống nó đấy. Đen từ trên xuống dưới luôn. Nói là tập kích nhưng giờ trông giống đánh trực diện hơn

- Giải quyết chứ?_Jame quay sang hắn hỏi tỏ vẻ thích thú

- Ừm._Hắn phẩy tay ra hiệu cho bọn đàn em. Hai bên lao vào sáp lá cà. Người này đánh người kia. Dao, kiếm, gậy gộc có đủ. Bên nào sẽ thắng đây? Hắn lao vào đánh tay đôi với tên hội phó XHĐ. Hắn đánh tên kia như đánh cái bao cát ấy. Vì quá tập trung vào tên đó nên hắn không hề để ý đến những tên khác. Một tên lao vào hắn, trên tay tên đó là một con dao găm dài khoảng 20cm. Tên đó vung tay định đâm hắn. Tên này nhìn cũng biết chỉ là hạng tép riu thôi! Muốn đánh lén hắn? Không dễ đâu! Một bang chủ như hắn không thể chết dưới tay một tên cỏn con như vậy được. Hắn vội lách người né đường dao chí mạng đó. Con dao cắt vào tay hắn, máu chảy ra. Hắn ôm lấy cánh tay đang rỉ máu của mình. Nhưng đó lại là cơ hội cho tên hội phó kia ra tay với hắn. Tên đó chộp lấy con dao đang nằm dưới đất rồi đâm về phía hắn. Thoát được một lần, liệu hắn có thoát được lần này không? Khó nói lắm! Khi hắn nhận ra thì con dao đã đến gần hắn rồi. Hắn chẳng thể phản ứng được gì! Hắn sẽ chết sao? Ngay cái lúc tưởng chừng như cái chết đến với mình thì

- Á!!!_Một tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếng hét đó là của ai? Hắn ngước nhìn cái tên đang nằm sài lai trước mặt mình kia, đó là tên hội phó. Tên đó đã chết. Nhưng vì sao hắn lại chết? Hắn quan sát tên đó từ trên xuống dưới nhưng không thấy hung khí đâu cả. Thật khó hiểu! Chẳng lẽ tên đó bị bệnh gì! Nhưng hắn sao lại chết ngay cái lúc quan trọng đó? Thật khó lí giải!

- Ailen, cậu không sao chứ?_Layla lo lắng chạy lại khi thấy tay hắn đang bị thương

- Không sao! Tên hội phó đã chết rồi! Giải quyết luôn đám còn lại đi, đừng cho tên nào thoát_Hắn di dời ánh mắt từ tên hội phó sang Layla

- Ừm_Layla gật đầu cái rụp rồi quay lại công việc của mình. Rồi trận chiến cũng kết thúc. Đám người kia đã chết hết. Bên hắn hầu như không chết nhưng bị thương thì khá nhiều. Nếu hắn không chuẩn bị kĩ càng có lẽ bên hắn đã chết không ít rồi!

- Chất bọn chúng vào trong nhà đó rồi giải quyết đi_Hắn lia mắt khắp một lượt rồi lùi ra xa. Bọn đàn em của hắn loay hoay một lúc rồi cũng lùi ra xa. Vài giây sau,

- BÙM_Một âm thanh lớn vang lên. Tòa nhà năm tầng đó đã sụp hoàn toàn và đang cháy rụi

- Xong rồi!_Sally lau đi những giọt mồ hôi trên trán._Vất vả thật!

- Chúng ta về thôi! Ailen bị thương rồi!_Layla xé vạt áo khoác của Alan băng bó cho hắn. Nhỏ lo lắng cho hắn cũng chỉ vì nó thôi! Nhỏ biết nó rất thích hắn mà và nhỏ cũng rất thương hắn vì hắn đã chung tình với nó đến như vậy. Ấy thế mà có anh lại vì hành động nhỏ nhoi đó của Layla mà nổi cơn ghen. Hỏa khí bốc lên ngùn ngụt.

- Về thôi nào_Alan nói rồi bỏ đi một nước. Rồi bọn hắn cũng nối gót Alan về nhà, nơi đây giờ chỉ còn một mớ hỗn độn với một đống đất đá cùng với xác người đang cháy rụi. Từ trong bóng tối, một người con gái bước ra. Trên môi cô gái đó ẩn hiện một nụ cười rạng rỡ

- Cảm ơn anh, Ailen!_Cô gái đó buông một câu rồi quay lưng đi về hướng ngược lại. Người đó là ai?
Bình Luận (0)
Comment