Nói thật, Tống Triết nghe câu nói đó, thật sự có chút hoảng.
Nhưng cũng may anh đã sớm rõ ràng toàn bộ quá trình sinh sản, anh biết, cảm nhận được đau đớn cũng sẽ không lập tức sinh con, trước khi sinh, thai phụ rất có thể sẽ xuất hiện khả năng co thắt giả, tình huống thấy máu, nhưng trên thực tế vẫn còn một khoảng thời gian mới xuất hiện quy luật co thắt thường xuyên, cũng không cần sốt ruột đi bệnh viện. Nhưng có một số tình huống phải lập tức đi bệnh viện, ví dụ như vỡ nước ối, sốt cao.
Vì thế trên mặt anh ra vẻ trấn định, đỡ Dương Vi nói: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi bụng đau một chút……”
“Hiện tại còn đau không?”
Dương Vi lắc đầu. Tống Triết nghĩ nghĩ, liền nói: “Vẫn nên đi về trước đi.”
Trên đường trở về, Dương Vi lại đau một lần, lần này đau mãnh liệt hơn rất nhiều, trong lòng Dương Vi có chút sợ hãi. Tống Triết lôi kéo tay cô, trầm ổn nói: “Đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Nhìn bộ dáng Tống Triết, Dương Vi cũng không biết vì sao, liền yên lòng. Độ ấm trên tay anh phảng phất như đã truyền cho cô một loại lực lượng nào đó, cơn đau đớn cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
Tống Triết quan sát tình huống đau bụng của Dương Vi, với thời gian tạm thời mà nói là không có quy luật, khi mạnh khi yếu, chắc hẳn không phải quy luật co thắt.
Anh đỡ Dương Vi đỡ trở về nhà, để cô nằm xuống, cẩn thận kiểm tra các tình huống đặc thù như có vỡ ối hay không, có ra máu hay không, có sốt cao hay không, xác định Dương Vi cũng không có dị thường, anh bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Dương Vi nằm trong phòng, nhỏ giọng nói: “Em muốn tắm rửa.”
Tống Triết khoác túi lại đây, anh lại dò hỏi tình huống của Dương Vi lần nữa, gọi điện thoại cho bác sĩ xác nhận thời gian chuyển dạ đầu tiên của Dương Vi xong, anh đỡ Dương Vi đi gội đầu, còn sấy tóc cho cô, thay cho cô một bộ váy xinh đẹp, thậm chí còn mang cả túi đồ trang điểm cho cô.
Thời điểm Dương Vi nằm ở ghế phó lái, liền bắt đầu trang điểm, Tống Triết nhìn bộ dáng cô, nhịn không được mỉm cười.
“Không phải rất sợ hãi sao? Còn có tâm tình trang điểm?”
“Mới đầu thì sợ hãi, hiện tại quen với cơn đau rồi, cũng không …… Tê.” Dương Vi hít một hơi khí lạnh, Tống Triết nhíu mày, “Lại đau?”
Dương Vi không nói chuyện, một lát sau, cô mới nói tiếp: “Lại đau. Tuy nhiên vẫn ổn, so với tưởng tượng của em thì khá hơn nhiều.”
Nói xong, cô soi gương, bắt đầu vẽ lông mày.
Tống Triết biết lái xe ở độ tuổi hai mươi, anh đam mê xe thể thao, những chiếc xe của anh đều cực kỳ phong cách, tất nhiên anh lái xe cũng nhanh như chớp giật. Nhưng mà hiện giờ, anh lại lái xe một cách ổn định vững chắc, cho dù tăng tốc hay phanh lại đều không có bất kỳ cảm giác đột ngột nào, nghiễm nhiên có bộ dáng của một tài xế già. Vì thế cho dù là ở trên xe, cũng không ảnh hưởng tới kỹ thuật hoá trang của Dương Vi.
Cô vừa trang điểm vừa nói: “Lúc trước nhìn nhiều người sinh con a, khi sinh rất xấu xí. Em muốn mình thật xinh đẹp sinh đứa nhỏ này ra.”
“Em vẫn luôn xinh đẹp.”
Tống Triết quay đầu lại nhìn cô một cái, Dương Vi mắt trợn trắng: “Chờ em sinh xong rồi nói sau.”
Khi hai người đến bệnh viện, Dương Vi cũng trang điểm xong, hai người làm thủ tục nhập viện, sau đó Tống Triết bắt đầu ở bên cạnh Dương Vi chờ đợi cơn co thắt.
Ban đêm Dương Vi không ngủ được, Tống Triết cũng không ngủ, nắm tay Dương Vi, có chút khốn đốn.
Dương Vi nhìn mà đau lòng, an ủi nói: “Anh đi ngủ trước đi, chờ tới khi con trào đời, anh sẽ rất bận rộn.”
“Không có việc gì,” Tống Triết lắc đầu, “Anh không ngủ được, anh nói chuyện với em.”
Dương Vi chờ đợi tại sảnh VIP, cơn đau đớn càng ngày càng dày đặc, trên đầu cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm giác càng ngày càng đau.
Hộ sĩ thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra một chút, Tống Triết liền trò chuyện cùng Dương Vi, muốn giảm bớt đau đớn cho Dương Vi.
Nhưng thời điểm đặc biệt đau, Dương Vi vẫn sẽ đau đến mức nắm chặt vòng bảo hộ bên cạnh, một câu cũng không nói nên lời.
Mồ hôi từ trên mặt rơi xuống, Tống Triết giúp Dương Vi lau, Dương Vi nghiêng đầu, có chút bất mãn nói: “Xóa hết lớp trang điểm rồi.”
Tống Triết dở khóc dở cười, anh nhanh chóng an ủi cô: “Không xóa, hiệu quả thấm nước của lớp trang điểm siêu tốt, không có nước tẩy trang căn bản không lau được.”
Lúc này Dương Vi mới yên tâm.
Thời điểm mở được hai ngón tay, Dương Vi bắt đầu đau lợi hại, cô dựa theo phương pháp hít thở mà cô được học trước đó, chậm rãi hô hấp.
Tống Triết không dám quấy rầy cô, chỉ nắm tay cô, vẫn luôn không nói chuyện.
Sảnh VIP cực kỳ an tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe tiếng la khóc của một số thai phụ cách đó không xa, Dương Vi mơ hồ nghe thấy một thai phụ đang mắng người, dường như đang mắng chồng không cho cô ấy tiêm tê khiến cô ấy đau đớn.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chậm rãi nói: “Chồng ơi.”
Tống Triết nhanh chóng lên tiếng: “Hử?”
“Em có thể tiêm tê chưa?”
“Nhanh thôi” Tống Triết chặn lại nói, “Trước lúc mở được 3 ngón tay dễ dàng kéo dài quá trình sinh sản, em rất có thể sẽ xảy ra nguy hiểm, em đã mở được hai ngón tay rồi, chỉ cần mở được 3 ngón tay chúng ta sẽ sinh được.”
Nói xong, thanh âm Tống Triết khàn khàn, anh kéo tay Dương Vi, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi……”
“Chúng ta không sinh.”
Anh nhỏ giọng nói: “Về sau đều không sinh.”
“Đừng,” Dương Vi nghe vậy thì mỉm cười, “Em còn muốn sinh thêm một đứa nữa.”
Tống Triết không nói chuyện, trong phòng thập phần an tĩnh, mà thanh âm của thai phụ đang mắng chửi người kia vẫn còn tiếp tục, Dương Vi quay đầu nhìn Tống Triết ở bên cạnh, đột nhiên nói: “Có phải bởi vì gây tê không tốt cho con nên anh mới không cho em tiêm tê không?”
“Đừng hỏi anh mấy vấn đề vũ nhục chỉ số thông minh như vậy.”
Tống Triết trực tiếp mở miệng: “Mổ lấy thai còn dám, sợ gì tiêm tê? tiêm tê là gây tê ở màng cứng bên ngoài, thông qua máu tiến vào nhau thai tỷ lệ gần như không có, như vậy sẽ có ảnh hưởng gì tới thai nhi? Bởi vì điều này mà không cho vợ tiêm tê hoàn toàn là do chỉ số thông minh có điểm khuyết tật.”
“Nếu sẽ ảnh hưởng con thì sao?”
Nghe được lời này, Tống Triết nói thẳng: “Vậy ảnh hưởng đi.”
Anh dán mặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Dương Vi, bình thản nói: “Con người luôn có một sự thiên vị, ở trong lòng anh, anh nhận thức em trước, sau đó mới nhận thức con, bởi vì em, anh mới yêu thương đứa nhỏ này. Đây là chủ yếu và thứ yếu trong lòng anh, nếu em nói anh không phải một người cha tốt cũng được, nói anh không có trách nhiệm cũng được, nhưng thật sự.”
Thanh âm Tống Triết thấp hèn xuống: “Trong lòng anh, con và em, không có cách nào so sánh.”
Dương Vi nghe vậy, nhịn không được mỉm cười.
Cô đột nhiên cảm thấy, năm đó đi vào Tống gia, đại khái chính là ân huệ của trời cao.
Nếu cô không đi vào Tống gia, khả năng rất lớn, đại khái cuộc sống của cô sẽ nằm trong vòng tròn lầy lội kia, có lẽ sách còn không đọc xong, sau đó quen biết một người đàn ông lớn tuổi chỉ vì muốn nối dõi tông đường mới cưới vợ, tiếp theo vì đứa con, hoặc là vì tiết kiệm tiền thuốc men, khiến cô ở phòng sinh đau đến mức gào khóc.
Cô lẳng lặng hô hấp, phương thức hô hấp chính xác giúp cô làm giảm rất nhiều đau đớn.
Hộ sĩ lại tiến vào kiểm tra một lần, xác nhận tử c.ung của cô đã mở ba ngón tay, để bác sĩ tới gây tê giảm đau.
Trước tiên Tống Triết nói chuyện với bác sĩ gây tê, bác sĩ gây tê để Dương Vi nằm nghiêng cuộn người lên, sau đó mới đem ống tiêm đâm vào bên hông.
Dương Vi cảm thấy đau đớn rất nhỏ, bác sĩ gây tê vừa thao tác vừa nói với hộ sĩ bên cạnh: “Một người chồng tốt, chỉ cần nhìn vào lúc này. Cô xem cảm xúc của sản phụ này ổn định như vậy, tử cu.ng cũng mở thuận lợi hơn, sản phụ bên ngoài ồn ào với chồng lâu như vậy, cảm xúc quá khẩn trương, dựa theo tình trạng của cô ấy, chờ tới thời điểm sinh một chút sức lực cũng cũng không có.”
“Chồng cô ấy cũng thật là,” hộ sĩ bất mãn nói, “Nói cái gì mà vì con, vừa rồi tôi nghe thấy anh ta thương lượng cùng mẹ mình, chính là tiếc tiền.”
Hai người lẩm nhẩm nói chuyện, Tống Triết và Dương Vi nhìn thoáng qua nhau, chờ tới khi bác sĩ gây tê cùng hộ sĩ rời đi, cơn đau đớn của Dương Vi đã gần như không còn.
Bởi vì lúc trước được rèn luyện và học tập, hơn nữa Tống Triết vẫn luôn làm bạn, tâm tình Dương Vi thực bình tĩnh, toàn bộ quá trình đau đớn là có, nhưng không đáng sợ tới mức khó có thể chịu đựng được như Dương Vi nghe được từ miệng người khác. Sau khi tiêm tê, cô gần như không có cảm giác gì.
Tống Triết nắm tay cô, dịu dàng nói: “Ngủ một lát đi, tỉnh ngủ là vào phòng sinh được rồi.”
Dương Vi gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát, cô nói với Tống Triết: “Nếu không anh ra ngoài giúp một chút, bỏ tiền giúp thai phụ kia được tiêm tê đi?”
Tống Triết ngẩn người, một lát sau, anh thở dài nói: “Anh đưa tiền, thật ra rất dễ dàng, nhưng cho dù đưa rồi, thai phụ kia đại khái sẽ phải khổ sở cả đời.”
Dương Vi nghe lời này, liền hiểu ý tứ của anh.
Nếu thai phụ kia cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới đều giống cô ấy, thì tốt. Nhưng nếu cô ấy phát hiện nguyên lai thế giới này còn có người thật sự sống cuộc sống trên mây, có sự đối lập, đó chính là điều thống khổ cả đời.
Nhất thời thương hại và giúp đỡ rất dễ dàng, tuy nhiên người được giúp đỡ thì sao?
Dương Vi không nói gì, một lát sau, Dương Vi chậm rãi nói: “Kỳ thật, cô ấy sinh con xong, cũng sẽ khổ sở cả đời.”
Rất nhiều người bị trầm cảm sau sinh, mặc dù một phần là do nội tiết tố, tuy nhiên trên thực tế cũng bởi vì chính hành động của bản thân người chồng và người nhà cô ấy, vết thương khắc vào trong lòng, trở thành vết sẹo không cách nào khỏi hẳn.
“Đau vì không được tiêm tê chỉ là một chuyện.”
Tống Triết nghe Dương Vi nói, anh suy nghĩ, sau đó nói: “Để anh nghĩ biện pháp đi.”
Tống Triết nói xong, liền gọi điện thoại cho Cao Lâm.
Cao Lâm đã đến từ đêm ngày hôm qua, ngủ ở khách sạn bên cạnh, Tống Triết nói tình huống cho Cao Lâm: “Cậu đi tìm bác sĩ nói một chút, tiền chúng ta bỏ, để bác sĩ nói rằng đó là món quà đặc biệt từ bệnh viện đi.”
Cao Lâm đáp ứng, anh nhanh chóng rời giường, sau đó đi bệnh viện tìm người.
Chờ giải quyết chuyện này xong xuôi, anh quay trở lại, mua bữa sáng cho Tống Triết.
Lúc này Dương Vi đã ngủ rồi, Tống Triết cũng có chút mệt, nhưng anh không dám ngủ, anh ăn sáng nhẹ nhàng, sau đó lẳng lặng canh giữ ở bên người Dương Vi.
Buổi sáng 10 giờ, rốt cuộc Dương Vi cũng được đẩy vào phòng sinh.
Tống Triết muốn theo vào, Dương Vi lập tức nói: “Không, không cần!”
Cô biết sinh nở thực sự rất chật vật, cả đời cô đều không muốn Tống Triết nhìn thấy.
Tống Triết ngây ngốc một lát, anh quá rõ ràng lòng tự tôn cao ngạo của Dương Vi, vì thế anh chỉ có thể dừng bước chân, dịu dàng nói: “Em đừng sợ, có việc gì thì gọi anh, anh ở bên ngoài, vẫn luôn chờ em.”
Dương Vi gật đầu, sau đó bị người đẩy vào phòng sinh.
Dương Vi sinh sản thật sự rất nhanh, không đến nửa giờ liền ra ngoài, toàn bộ quá trình rất thuận lợi.
Thời điểm Tống Triết thấy Dương Vi được đẩy ra, anh nhanh chóng đi vượt lên, cầm tay Dương Vi, quan tâm nói: “Có sao không? Em có khỏe không? Có đau hay không?”
Dương Vi thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Triết, cô suy yếu mỉm cười, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em bé.”
Lúc này Tống Triết mới nhớ tới, ồ, còn có em bé.
Anh vội vàng tiếp nhận con từ trong tay bác sĩ.
Lúc này trên người đứa trẻ còn có một lớp màu trắng, hỗn tạp nhiều thứ dính ở trên người, làn da nhăn dúm dó, nhìn qua còn có chút ghê tởm.
Cao Lâm nhắc nhở nói: “Nếu không đi tắm rửa trước ……”
“Không cần.” Tống Triết lập tức cự tuyệt, “Lớp màng trên người này có tác dụng bảo vệ cho trẻ mới sinh, làn da sẽ tự hấp thu, sức đề kháng cho da của bé sau này mới đủ khỏe, tắm rửa luôn sẽ không tốt.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Cao Lâm có chút khó xử, nhìn đứa trẻ tử xấu xí này, hoàn toàn không biết làm gì.
Nhưng Tống Triết đã sửa thói sạch sẽ trước kia, ôm đứa trẻ nói: “Đi lấy nước tới, nhẹ nhàng lau một chút thì tốt rồi.”
Nói xong, anh cong lưng, để Dương Vi nhìn con nói: “Vợ ơi em nhìn xem, bảo bảo.”
Dương Vi thấy con, nhíu mày, có chút ghét bỏ: “Tại sao lại có bộ dáng này?”
“Qua hai ngày sẽ đẹp.”
Tống Triết cười rộ lên.
Dương Vi không nói chuyện. Trên người cô còn mang theo mùi lạ, trang điểm trên mặt cũng trôi, mồ hôi làm ướt tóc cô, cùng với “sản phụ đẹp nhất” trong tưởng tượng của cô có sự chênh lệch nhất định. Tuy nhiên Tống Triết không có bất cứ điều gì khác thường, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, cúi đầu hôn cô, Dương Vi dùng tay ngăn cản, rũ mắt nói: “Dơ.”
Tống Triết mỉm cười, dịu dàng nói: “Không có, em vẫn rất đẹp.”
Dương Vi được đẩy trở về phòng bệnh, Tống Triết quấn đứa trẻ lại, sau đó dưới sự chỉ đạo của hộ sĩ, sờ somạng giúp em bé uống sữa.
Dương Vi vẫn luôn cau mày, tất cả mọi thứ đối với cô mà nói quá xa lạ, cũng quá mức bất nhã. Trong lòng cô luôn có vài phần khúc mắc như vậy, cảm giác mình chỉ trong một cái chớp mắt, đột nhiên liền già đi. Thanh xuân như hoa không còn nữa, cuộc sống tương lai đều phải làm bạn cùng đứa bé bi bô tập nói này.
Cô có chút khổ sở, nhìn đứa nhỏ này, niềm vui bị đan xen rất nhiều cảm xúc hỗn tạp. Mà Tống Triết vẫn luôn canh giữ ở bên người bé, chờ bé uống xong sữa, anh đặt bé lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, sau đó anh đi đến bên cạnh Dương Vi, dịu dàng nói: “Anh giúp em lau người nhé?”
Dương Vi đáp ứng, cô có chút mỏi mệt, thấp giọng nói: “Em ngủ một lát, anh giúp em lau khô.”
Tống Triết gật đầu, anh đi ra ngoài lấy máy sấy, sấy tóc cho Dương Vi, tóc Dương Vi nhanh chóng trở nên khô mát.
Sau đó anh pha nước ấm, tỉ mỉ lau khô thân mình cho Dương Vi.
Động tác của anh rất nhẹ, độ ấm của vừa vặn thích hợp, Dương Vi lâm vào một loại trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ. Cảm giác như mình vừa được vớt ra từ trong mồ hôi.
Nhiệt độ trong phòng có chút cao đối với Tống Triết, nhưng đối với Dương Vi và em bé mà nói thì lại thích hợp, Tống Triết đổi quần áo cho Dương Vi xong, người đã ra một thân mồ hôi.
Mà Dương Vi đã ngủ thiếp đi, Tống Triết nhìn bộ dáng Dương Vi khi ngủ, rốt cuộc trái tim của anh cũng được buông xuống.
Dương Vi ngủ trên giường, giống như ở nhà, chỉ ngủ một bên, tay chân Tống Triết nhẹ nhàng lên giường, ngủ ở bên kia, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Vi.
Trong phòng an tĩnh lại, Tống Triết ôm Dương Vi, anh cảm giác đây giống như cuộc hành trình của một cuộc sống mới, bọn họ đã lên xe, chỉ chờ đứa nhỏ này, mang theo bọn họ một đường tiến về phía trước.
Thời gian sau đó có chút luống cuống tay chân, người loạn chủ yếu chính là Tống Triết.
Anh gần như một mình thử chăm sóc đứa nhỏ này, trừ bỏ thời điểm bú sữa, bé gần như đều ở cạnh Tống Triết. Thậm chí khi bú sữa, bé vẫn được Tống Triết ôm.
Anh rất nghiêm túc nói với Dương Vi: “Trong thời gian mang thai, cột sống của em đã bị đứa trẻ này kéo căng ra, sự thay đổi nội tiết tố cũng làm giảm lượng can xi trong cơ thể, hơn nữa lại tiêm tê, hậu sản không tĩnh dưỡng thật tốt, em còn muốn ôm con, rất dễ bị đau lưng
Dương Vi nhìn Tống Triết nghiêm túc như vậy, nhịn không được cười: “Anh biết những thứ đó ở đâu vậy?”
“Đọc sách, người khác cũng nói với anh như vậy,” Tống Triết ôm con, hoàn toàn không tính buông tay: “Có nhiều thai phụ bị đau lưng chính là bởi vì không tĩnh dưỡng thật tốt, đang ở cữ lại ôm con. Đứa nhỏ nặng như vậy, em còn muốn ôm con cho con bú, áp lực lên hông sẽ rất lớn. Anh ôm, ôm không được thì cho con ăn sữa bột!”
Dương Vi dở khóc dở cười, vì để tiểu công chúa được uống sữa mẹ, cô chỉ có thể tiếp thu đề nghị của Tống Triết.
Quá trình cho con bú khá thuận lợi, Tống Triết đã chuẩn bị tốt prolactin để lợi sữa.
Ngoại trừ cho con bú, Dương Vi không quản những chuyện khác, đổi tã, dỗ con, đều là một tay Tống Triết xử lý.
Không quá mấy ngày anh đã quen thuộc với quy trình này, thường xuyên một tay ôm hài tử, một tay cầm điện thoại, một bên mắng chửi người.
Đứa nhỏ này ồn ào khiến anh ngủ không tốt, tính tình cũng có chút táo bạo, trên dưới công ty đều nơm nớp lo sợ, nhưng Dương Vi hoàn toàn không có cảm giác, Tống Triết vừa tức giận, chỉ cần cô gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Tống Triết quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ, âm điệu dịu dàng nói: “Làm sao vậy? Có phải đói bụng hay không? Muốn làm gì?”
Dương Vi nhìn Tống Triết biến sắc mặt, cảm thấy có chút buồn cười, cô lắc đầu: “Không có gì, em chỉ muốn gọi anh.”
Tống Triết cũng không giận, mỉm cười nói: “Ừ, em muốn thì cứ gọi anh, em gọi anh là chồng anh sẽ vui vẻ.”
Nhân viên trong điện thoại: “……”
Đủ rồi!
Dương Vi ở bệnh viện mấy ngày, bài tiết hết dịch sản, mỗi ngày Tống Triết đều rửa mặt lau mình mát xa cho cô, còn lấy mặt nạ ngâm nước ấm cho cô đắp mặt.
Có người tới thăm, anh sẽ dựa theo yêu cầu của cô, trước tiên giúp cô trang điểm thật tốt, vì thế thời điểm mọi người tới gặp Dương Vi, đều cảm giác đây hoàn toàn không giống sản phụ, nét mặt toả sáng, tinh thần sáng láng, mà Tống Triết đứng bên cạnh mang theo một đôi mắt gấu trúc, nụ cười đẹp trai cũng không thể che được nét mỏi mệt.
Dương Vi khôi phục thật sự thuận lợi, thậm chí còn được ra việm sớm hơn hai ngày.Tống Triết ôm em bé, Cao Lâm và chị Nguyệt xách túi, đi theo hai người trở về nhà.
Dì Lâm đã bình phục không sai biệt lắm, bà và bảo mẫu mới cùng nhau quét tước nhà cửa, chuẩn bị cơm, sau đó cùng nhóm người Giang Hoài An, Hạ Pi Pi, Võ Ấp, Cố Lam chờ Dương Vi và Tống Triết trở về.
Sau khi trở về, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng trên người đứa trẻ, mọi người thay phiên nhau ôm bé, đứa nhỏ này giống một tiểu công chúa chúng tinh phủng nguyệt ( ý là trăng sao vây quanh, được mọi người che chở)
Dương Vi nhìn thoáng qua Tống Triết vẫn luôn đứng ở bên người cô: “Anh không đi tiếp bọn họ?”
“Tiếp bọn họ làm gì?” Tống Triết không thể hiểu được, “Anh ở chỗ này với em thì tốt rồi.”
“Ở cạnh em có gì mà tốt?”
Dương Vi cười cười, Tống Triết quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, “Vậy bọn họ và em bé có gì tốt mà phải tiếp đón?”
“Hình như anh không một chút để bụng tới con.” Dương Vi có chút kỳ dị phát hiện, Tống Triết lập tức cảm thấy oan uổng, anh nhanh chóng nói, “Em đừng oan uổng anh, anh không để bụng tới con chỗ nào? Anh rất để bụng.”
“Vậy anh……”
“Chỉ là đối với em anh càng để bụng hơn thôi.”
Dương Vi ngẩn người, Tống Triết rũ đôi mắt xuống, nắm tay cô: “Đã có rất nhiều rất nhiều người quan tâm tới con, anh đã đưa con tới thế giới này, tất cả mọi người đều cảm thấy thành thục ổn trọng, anh muốn chính mình có thể gánh vác những đau đớn nhất trên người em, thì tốt rồi.”
Dương Vi không nói chuyện, cô cũng không biết vì sao, nghe Tống Triết nói như vậy, cô liền cảm giác trong nội tâm có chút lên men, lại có chút ngọt ngào.
Con của hai người tên Tống Tư Vi, là một bé gái.
Tống Tư Vi gần như do một tay Tống Triết chăm sóc, ban ngày anh đi làm, buổi tối ôm con, mặc kệ con khóc nháo như thế nào, anh cũng không gây phiền toái cho Dương Vi nửa phần.
Dương Vi từng nhắc nhở anh, như vậy quá mệt mỏi, Tống Triết liền cười nói; “Cũng không phải rất mệt, thể lực anh tốt.”
Nhưng Dương Vi biết, kỳ thật đối với Tống Triết mà nói, anh chỉ cảm thấy, cô sinh con đã đủ khổ rồi, anh phải chịu mệt để chăm con.
Dương Vi không bị trầm cảm sau sinh hay ảnh hưởng khác, Tống Triết sắp xếp mọi thứ, em bé do chị Nguyệt, dì Lâm, bảo mẫu, và Tống Triết thay phiên nhau bế, Dương Vi chỉ đúng giờ cho con ăn, khi thích có thể trêu chọc con.
Mỗi ngày cô đều ngủ sớm dậy sớm, chất lượng ẩm thực tốt, ba tháng sau, cô bắt đầu khôi phục huấn luyện vận động, không đến nửa năm, cô gần như đã lấy lại hình dáng trước khi sinh con.
Nhưng Tống Triết biết, lần sinh còn này vẫn để lại dấu vết trên người Dương Vi, trên bụng cô có những vết rạn không cách nào biến mất, trước khi sinh cô đã bôi rất nhiều chống rạn da, sau sinh lại tiếp tục bôi, còn gia tăng vận động, laser……
Nhưng đều chỉ có thể cải thiện.
Trong sinh mệnh có một số thứ không có cách nào ngăn cản, ví dụ như già cả, ví dụ như đau đớn, ví dụ như rạn da khi mang thai.
Sự xấu xí nằm trên người Dương Vi, khiến Dương Vi gần như không có cách nào chịu đựng.
Thời điểm làm t,ình cô không bao giờ nguyện ý bật đèn.
Cũng không thích để Tống Triết thấy hoàn toàn bộ dáng của chính mình.
Tống Triết cảm nhận được cô khó chịu, anh không có cách nào, anh chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, trông cậy vào một ngày nào đó, thời gian sẽ khép lại miệng vết thương.
Tuy nhiên Tống Tư Vi chậm rãi trưởng thành, bé bắt đầu học được cách bước đi, mà Dương Vi vẫn nhịn không được chú ý tới những vết rạn trên người mình.
Có một ngày Tống Triết về đến nhà, thấy cô tìm kiếm “Làm thế nào để xóa rạn da”, anh đột nhiên ý thức được, chuyện này không thể tiếp tục.
Anh không biết làm gì bây giờ, chỉ là vào lúc ban đêm, anh vẫn luôn hôn lên vết sẹo trên người cô.
Cô vừa tức giận vừa lúng túng, Tống Triết ghé vào trên người cô, đột nhiên có chút nhụt chí.
“Có phải em không yêu anh nữa hay không.” Anh hỏi, Dương Vi hơi hơi sửng sốt, sau đó cô nghe thấy Tống Triết ôm cô nói, “Em không để ý tới anh.”
“Em không có.” Dương Vi vội vàng lên tiếng, Tống Triết buông cô ra, đưa lưng về phía cô nói, “Em không cho anh thân thiết với em.”
“Không có,” Dương Vi thở dài một hơi, cô ôm lấy Tống Triết từ sau lưng, khuyên giải an ủi anh, “Em chỉ cảm thấy rất khó coi.”
“Em đối với vết sẹo khó coi như vậy, về sau anh già nua xấu xí, có phải em cũng muốn vứt bỏ anh hay không?”
Dương Vi hoàn toàn bị Tống Triết chọc cười.
Nhưng mà Tống Triết lại cảm thấy dường như đây là vấn đề thực nghiêm trọng.
Bắt đầu từ ngày đó, Tống Triết liền cáu kỉnh với cô.
Thỉnh thoảng anh sẽ nói, cô ghét bỏ anh già rồi.
Anh có nếp nhăn, anh không thể tùy tiện vận động cơ bắp với tần suất cao giống như trước đây, anh bắt đầu giống một ông chú văn nhã, đi ở trên đường, sẽ có học sinh trung học gọi anh là chú.
Bệnh trầm cảm của Tống Triết đột nhiên tới mà không kịp phòng ngừa, thời điểm Dương Vi nhận được thông báo từ trong tay Cao Lâm, Tống Triết còn đang ôm Tống Tư Vi dạy bé nhận thức chữ, cả người Dương Vi ngây ngốc mất một lát, cô cũng không có thời gian chú ý tới mình, mà mỗi ngày đều chú ý Tống Triết.
Ban đêm có đôi khi cô sẽ đột nhiên tỉnh lại, sợ Tống Triết làm mấy chuyện dại dột bất ngờ.
Cô xem rất nhiều sách, cô tranh chăm sóc con, lại bị Tống Triết cự tuyệt, cô không dám cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Tống Triết, mỗi lần Tống Triết khen cô đẹp, cô sẽ nghiêm túc gật đầu: “Ừ, em biết, em đẹp.”
Dường như Tống Triết cực kỳ không có cảm giác an toàn, thỉnh thoảng anh sẽ hỏi cô: “Về sau anh già rồi, không đẹp trai nữa phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao anh có thể không đẹp trai?” Dương Vi trấn an anh, “Cho dù anh già rồi, cũng là ông lão đẹp trai nhất thế giới.”
“Nhưng vẫn là ông lão.”
“Người đều sẽ già,” Dương Vi nói cho anh một đạo lý lớn, “Chúng ta sẽ có nhiều nếp nhăn, chúng ta thiếu năng lượng, chúng ta sẽ có rất nhiều sai xót, điều đó hết sức bình thường. Về sau có khả năng anh sẽ hói đầu, các cơ của em cũng giãn ra, anh xem, em còn bị rạn da đấy, nhưng em một chút cũng không khổ sở.”
“Thật sự?”
“Thật sự.” Dương Vi lập lời thề son sắt, “Đó là một chuyện hết sức bình thường, anh phải tiếp thu nó.”
Đó đều là đạo lý lớn, tuy nhiên Dương Vi nói lâu rồi, tự nhiên cũng có một loại cảm giác sự thật chính là như thế. Vì để cho Tống Triết không cần sợ hãi mình già đi, Dương Vi làm gương tốt, nói cho anh biết cái gì gọi là chậm rãi già đi.
Dưới sự dẫn dắt của cô, Tống Triết càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp. Dương Vi cảm giác nội tâm rốt cuộc yên ổn xuống dưới.
Có một ngày Tống Triết đi ra ngoài uống rượu cùng Cao Lâm, anh uống say, Dương Vi đỡ anh trở về, mới vừa lên giường, cô liền nghe được Tống Triết mơ hồ nói: “Tôi giả vờ bị bệnh trầm cảm thật vất vả, may là Vi Vi nghĩ thông suốt…… Bằng không cậu nói tôi phải giả vờ tới khi nào? Tới, vì tôi cụng ly……”
Dương Vi: “……”
Buổi sáng ngày hôm sau, cô gọi Tống Triết dậy, dùng tay giặt sạch quần áo cả ngày.
Qua chút thời gian, Tống Tư Vi cũng bắt gọi mẹ, hai người cùng nhau chăm sóc con, cùng nhau làm bạn trong quá trình trưởng thành của Tống Tư Vi.
Từ nhỏ Dương Vi và Tống Triết đã không miễn cưỡng Tống Tư Vi học cái gì, hai người chỉ dành thật nhiều thời gian làm bạn với con.
Các bạn trong lớp đều học học bổ túc, học đàn dương cầm, thời điểm các bạn khác làm mấy chuyện này, thì hai vợ chồng bọn họ lại mang theo Tống Tư Vi cùng chơi game, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau đọc sách.
Thời điểm học lớp một Tống Tư Vi đứng thứ nhất từ dưới lên, Tống Triết đi họp phụ huynh, thầy giáo nghiêm khắc phê bình Tống Tư Vi, nước mắt ở hốc mắt Tống Tư Vi đã rơi vào mắt anh, Tống Triết mặt mang mỉm cười: “Thầy giáo, không có việc gì, đứa trẻ nhà tôi đặc biệt thông minh, chờ đến bài thi sau điểm số sẽ cao hơn.”
Chờ tới khi về nhà, Tống Tư Vi hỏi Tống Triết và Dương Vi: “Cha mẹ, có phải con đặc biệt ngốc nghếch hay không.”
“Không có, con rất thông minh.” Dương Vi trực tiếp trả lời.
“Nhưng con làm bài kiểm tra không tốt.”
Vẻ mặt Tống Tư Vi như đưa đám.
Vào lúc ban đêm, Dương Vi nói thầm với Tống Triết cả đêm.
Bọn họ không thèm để ý đến thành tích của con cái, nhưng bọn họ để ý việc con sinh ra cảm giác thất bại từ thành tích.
Hai người thương lượng một ngày, quyết định chứng minh cho Tống Tư Vi, bé là một đứa trẻ siêu cấp ưu tú.
Sau cuộc họp phụ huynh chính là cuối kỳ, Dương Vi nói với Tống Tư Vi: “Tư Vi, chúng ta nỗ lực hai tháng, học chương trình học của lớp hai đi.”
Tống Tư Vi: “???”
Vì thế toàn bộ kỳ nghỉ Dương Vi bắt đầu tiến hành huấn luyện dày đặc đối với Tống Tư Vi, tự mình nghĩ bài tập, tự mình giám sát, mỗi một từ đơn, mỗi một chữ số, một ngày học mười giờ, hai tháng học xong chương trình học của lớp hai.
Sau khi học xong cả người Tống Tư Vi đều hoảng hốt.
Chờ tới thời điểm khai giảng, Tống Tư Vi tham gia lớp học, kinh ngạc phát hiện ――
Hiểu!
bé đều hiểu!
Tất cả những đề mục đó, bé, đều hiểu!
Lòng tự tin chưa từng có bành trướng, thầy giáo khen khiến Tống Tư Vi có động lực rất lớn, sau khi về nhà, Tống Tư Vi sáng đôi mắt nhìn Dương Vi: “Mẹ ơi, con còn muốn tiếp tục học tập!”
Hai mắt Dương Vi tối sầm.
Cô chỉ muốn dùng thời gian hai tháng để giải quyết trách nhiệm gia đình mà thôi.
Suy nghĩ, Dương Vi quyết định, dạy Tống Tư Vi tự học.
Vì thế cô bắt đầu dạy Tống Tư Vi không cần nghe giảng, tự mình đọc sách, tự mình làm bài tập, tự mình suy nghĩ xem làm thế nào để nâng cao thành tích của mình. Học được cách lập kế hoạch cho toàn bộ tiến độ học tập của mình.
Gia đình toàn lực phối hợp với cô, ví dụ như nói tiếng Anh yêu cầu giao tiếp với người nước ngoài, cô sẽ trả tiền cho các bài học, toán học yêu cầu người chỉ điểm, nên Giang Hoài An bị bắt lại đây làm gia sư cho bé……
Tống Tư Vi hoàn thành toàn bộ chương trình học tiểu học khi học lớp 3, và chương trình học cao trung vào lớp 6.
Trừ lần đó ra, bé còn có nền tảng nói tiếng Anh tuyệt vời tới mức khiến người ta cảm thán kinh ngạc. Trong cuộc họp phụ huynh, giáo viên yêu cầu Dương Vi và Tống Triết chia sẻ kinh nghiệm dậy dỗ con cái, Dương Vi trầm mặc một lát, cô chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy…… so với việc suy nghĩ quản lý con cái, không bằng suy nghĩ quản lý chính mình cho tốt.”
Gương mặt của hội phụ huynh lộ vẻ khinh thường, cảm thấy Tống Triết và Dương Vi chỉ nghĩ đến mình. Tống Triết nhìn ra cảm xúc của mọi người, anh ho nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Ý tứ của vợ tôi chính là, trẻ con có năng lực bắt chước rất mạnh, chúng sẽ bắt chước cử chỉ của người lớn. Ví dụ như Tống Tư Vi vẫn luôn có thói quen dậy sớm, kỳ thật từ trước đến nay chúng tôi không chủ động gọi bé rời giường, là bởi vì tôi và vợ đều dậy sớm, đặc biệt là vợ tôi, cô ấy là người xây dựng nhân cách cho trẻ nhỏ, cô ấy sẽ rời giường lúc 6 giờ sáng, sau đó ra ngoài chạy bộ, khi còn nhỏ Tư Vi thích chơi cùng mẹ, cho nên bé sẽ dặn tôi buổi sáng gọi bé rời giường, để cùng mẹ ra ngoài chạy bộ.”
“Tôi và vợ đều có thói quen đọc sách, thời điểm chúng tôi đọc sách Tư Vi không có chuyện gì để làm, liền đi theo chúng tôi cùng nhau đọc, vợ tôi sẽ đọc sách cho bé nghe, vừa đọc vừa giải thích, quá trình này giúp Tư Vi nhận thức được rất nhiều chữ, cho nên thời điểm học lớp 1, Tư Vi đã có thể theo chúng tôi cùng đọc sách.”
“Chúng tôi không quá kỳ vọng vào con cái nhất định phải trở thành bộ dáng gì, chúng tôi cảm thấy, nếu chúng tôi hy vọng con mình sẽ trở thành bộ dáng gì, chúng tôi nên sống thành bộ dáng đó. Bởi vì trẻ con sẽ bắt chước người lớn, sẽ đi theo bạn, vì thế cần dành thật nhiều thời gian làm bạn với chúng, kỳ thật nó sẽ giúp cho sự phát triển não bộ cho trẻ nhỏ, mà trẻ con thích đọc sách, cũng đặt nền móng cho năng lực lý giải mọi chuyện của trẻ nhỏ, cho nên sau này Tư Vi có thể tự học, năng lực học tập cũng tốt, năng lực tiếp thu cũng rất nhanh.”
“Cho nên đề nghị của tôi và vợ tôi chính là, so với việc đăng ký cho con thật nhiều lớp học bổ túc, dạy dỗ con nên làm cái gì, không bằng làm gương thật tốt, để đồng hành cùng con trong quá trình trưởng thành.”
Tống Triết vừa nói những lời này ra, các phụ huynh đang ngồi ở đây đều sôi nổi vỗ tay.
Tới họp phụ huynh gần như đều là mẹ đi, một lớp cũng chỉ có năm người cha, chỉ có nhà Tống Tư Vi, Tống Triết và Dương Vi đều tới.
Thời điểm kết thúc cuộc họp phụ huynh, giáo viên tới tiễn bọn họ, cảm khái nói: “Trước kia tôi còn lo lắng hai người quá cưng chiều Tống Tư Vi, hiện tại tôi cũng không còn lo lắng, hai người chính là cha mẹ tốt.”
Tống Triết hơi sửng sốt, Dương Vi tạm biệt thầy giáo.
Trên đường trở về, Tống Tư Vi có chút buồn ngủ, bé ngả xuống hàng ghế sau ngủ. Dương Vi nhìn thoáng qua Tống Tư Vi, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh phát ngốc cái gì đấy?”
Tống Triết lái xe, anh nhìn phía trước, đột nhiên hỏi một câu: “Anh là người cha tốt sao?”
“Đúng vậy.” Dương Vi quyết đoán nói, Tống Triết cười khẽ.
“Kỳ thật thời điểm Tư Vi vừa ra đời anh thực sợ hãi, anh sợ mình làm một người cha không tốt. Anh không biết làm cách nào để dạy dỗ một đứa trẻ, anh sợ anh không cho con đủ tình yêu thương. Lại sợ anh không khống chế được tình yêu dành cho con, khiến con kiêu căng ngang ngược. Hôm nay được thừa nhận, kỳ thật anh rất cao hứng.”
“Em cũng vậy.” Dương Vi nghe Tống Triết nói, dường như cô cũng thật vui vẻ, thanh âm cô bình thản, “Em cũng từng lo lắng như anh. Nhưng trong quá trình ở chung cùng Tư Vi, em phát hiện, kỳ thật chúng ta không cần lo lắng như vậy.”
“Chúng ta chỉ cần làm tốt chính mình, đối xử với con như một người trưởng thành, thể hiện tình yêu với con mà không hề giữ lại, sống chung với con một cách bình đẳng.”
“Một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, tương lai sẽ không quá tệ.”
Tống Triết cười quay đầu lại, nhìn thoáng qua Dương Vi.
Bọn họ đột nhiên rất cảm ơn, trước khi làm cha mẹ, bọn họ đã học xong cách làm thế nào để yêu thương một người.
Yêu một người là bản năng, mà biểu đạt tình yêu lại là bản lĩnh.
“Mới phát hiện,” Dương Vi nhìn người đàn ông thành thục lại ôn hòa trước mặt, nhịn không được cảm khái ra tiếng, “Nhiều năm như vậy.”
“Đúng vậy.”
Tống Triết cười: “Nhiều năm như vậy, chúng ta đều già rồi.”
Gặp nhau ở thời điểm chật vật nhất, nhìn thấy mặt xấu xí nhất của nhau, bọn họ bắt đầu đi đến cuối cuộc đời không quay đầu lại, nhưng hai người ở bên nhau, liền cảm thấy, cũng không có gì đáng sợ, càng không có gì tiếc nuối.