【1】
Cố Lam đã đi xem mắt ít nhất 500 lần.
Cô tính như vậy, từ khi cô 22 tuổi, mẹ cô đã bắt đầu sắp xếp cho cô đi xem mắt, mỗi tuần ước chừng 2 lần, mỗi tháng 8 lần, một năm 96 lần, 8 năm kiên trì bền bỉ, tuy rằng ở sau thời kỳ tăng trưởng, đi xem mắt nhưng không gặp mặt, nhưng tổng cộng, cô cũng có ít nhất có kinh nghiệm 500 lần đi xem mắt.
Kinh nghiệm phong phú như vậy, nhưng cô vẫn độc thân, từ lúc còn trong bụng mẹ đến ba mươi tuổi, đào hoa với đối với cô mà nói phảng phất giống như không tồn tại, cô có rất nhiều anh em, nhưng lại không có một đóa hoa đào, ngẫu nhiên nở ra vài nụ, mà không phải là hoa đào, mà là, bách hợp.
Cố Lam đã từng nghiêm túc tự hỏi về vấn đề của chính mình, là tính tình cô không tốt sao?
Không phải, cô hoạt bát rộng rãi, tích cực hướng về phía trước, và cực kỳ thân thiện.
Là cô lớn lên không tốt sao?
Không phải, cô cáo 1m72, khung xương tinh tế cân xứng, chính mình lại làm nhà thiết kế, còn thường xuyên được mời làm người mẫu, thỉnh thoảng còn nhận được giải thưởng về người mẫu, từ góc độ thẩm mỹ mà nói, cô tuyệt đối không kém.
Là điều kiện gia đình cô quá kém sao?
Cũng không phải. Tuy rằng trước kia gia đình cô không được, nhưng cô là con gái một, chính mình lại tích cực hướng về phía trước, trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, tuyệt đối không tính là kém.
Cho nên vì sao cô vẫn độc thân?
Thời điểm đi xem mắt lần thứ thứ năm trăm bảy mươi tám cô gặp được Tần Tu Nhiên, cô nhìn vị giáo sư đẹp trai ở đối diện, thở dài ra tiếng.
“Đại khái là mệnh đi.”
【2】
Chuyện độc thân này, có lẽ chính là vận mệnh.
Đối với Tần Tu Nhiên mà nói, cũng là như thế.
Cố Lam nhìn người đàn ông đối diện, anh mặc tây trang màu vàng nhạt, mắt kính gọng mạ vàng, hình dáng trên mặt sạch sẽ lưu loát, thần sắc thanh lãnh, đáy mắt ẩn chứa vài phần cao ngạo của người có chỉ số thông minh cao đang nhìn xuống người phàm trần.
Anh thực sự anh tuấn.
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Cố Lam nhìn thấy Tần Tu Nhiên. Cô quen biết không ít người đàn ông đẹp trai, nhưng mà đối phương đều là chồng của bạn cô, ví dụ như chồng của Dương Vi là Tống Triết, chồng của Hạ Pi Pi là Giang Hoài An, cùng với người, tuy rằng không phải là chồng của ai, nhưng vẫn chỉ có thể trở thành anh em của cô Võ Ấp.
Tần Tu Nhiên là người đàn ông đầu tiên ở ngoài vòng nhận thức của cô được cô thừa nhận. Diện mạo và phong cách của anh ta tương đối giống với Tống Triết, lịch sự văn nhã, nhưng mà điều hoàn toàn khác với Tống Triết chính là, khí chất lạnh lùng của anh ta, không thích nói chuyện, từ khi anh vừa ngồi xuống đối diện, cô liền cảm thấy tựa như núi băng.
Mà khí chất của Tống Triết là hoa lệ ưu nhã, tùy thời sẽ mang theo hơi thở áp bức, tuy rằng Tống Triết cũng ngạo mạn vô cùng, nhưng trên mặt luôn là mang theo tươi cười khiến người đối diện cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân. Đặc biệt là sau khi phục hôn cùng Dương Vi, quả thực là thái dương nhân tạo, khiến thế giới trở nên ấm áp.
Tần Tu Nhiên là đối tượng do Dương Vi lo lắng cho Cố Lam nên mới giới thiệu cho cô, Dương Vi nói với Cố Lam, mỗi ngày mẹ Cố Lam đều gọi điện thoại cho cô và Hạ Pi Pi, các cô chịu không nổi, hy vọng Cố Lam có thể gả ra ngoài sớm một chút, cho nên Dương Vi tìm kiếm mạch quan hệ của chính mình, rốt cuộc cô đào ra Tần Tu Nhiên người đàn ông lớn tuổi hoàng kim độc thân.
Tần Tu Nhiên năm nay 31 tuổi, là giáo sư ở trường đại học đứng đầu Nam thành, nghe nói anh ta có một công trình nghiên cứu gien mang tính đột phá được đăng ký độc quyền, sau đó trở thành đại cổ đông của một công ty niêm yết, giá trị con người lên tới vài trăm triệu. Tóm lại, là một người đàn ông, có tiền, nhiều vàng, chỉ số thông minh cao.
Cố Lam không rõ loại người như Tần Tu Nhiên này vì sao vẫn còn xót lại, nhưng cô suy nghĩ một chút, cô ưu tú như vậy không phải cũng còn xót lại sao? Vì thế cô đáp ứng sự sắp xếp của Dương Vi, và có buổi gặp mặt đầu tiên cùng Tần Tu Nhiên vào cuối tuần.
Cố Lam đi xem mắt đã như cá gặp nước, sau khi cô ngồi xuống, liền bắt đầu tích cực tìm kiếm đề tài, mà Tần Tu Nhiên vẫn luôn ngồi ở phía đối diện, chỉ phát ra mấy âm tiết đơn âm, ví dụ như “Ừ” “ồ” “Được”.
Cũng may Cố Lam da mặt đủ dày, dựa vào sự đáp lại gần như có lệ của đối phương, cũng có thể hoàn thành cuộc đối thoại.
Cô suy nghĩ, hai người cùng nhau ăn cơm, có lẽ đối phương chỉ không am hiểu cách nói chuyện thôi? Cô không thể khiến bầu không khí trở nên xấu hổ đúng hay không? Dù sao cô cũng nên chiếu cố đối phương một chút.
Vì thế cô chiếu cố tới cuối cùng, rất nhanh đến thời điểm hai người trả tiền, Tần Tu Nhiên đột nhiên nói ra một câu đầu tiên ngoài những âm tiết đơn âm ngày hôm nay: “Vì sao cô vẫn còn xót lại?”
Cố Lam ngẩn người, sau đó cô nghiêm túc suy tư: “Đại khái là mệnh.”
“Điều này không khoa học.”
Tần Tu Nhiên trực tiếp phản bác, Cố Lam nghiêm túc suy nghĩ, cô do dự nói: “Có lẽ, là do tôi quá đẹp trai?”
Rốt cuộc, cô cao 1m 72 hơn nữa mái tóc ngắn cùng với ngũ quan anh khí, đích xác có chút nam nữ không phân biệt, hơn nữa những cử chỉ của cô cũng thập phần trêu chọc phụ nữ.
Dường như Tần Tu Nhiên cảm thấy thực vừa lòng với câu trả lời này. Anh gật đầu, chủ động lên tiếng: “Thanh toán.”
【3】
Cố Lam có chút ngốc.
Trong vòng xem mắt ở Nam Thành có một như vậy một quy củ không quá rõ ràng, đó là nếu nhà trai coi trọng nhà gái, liền thanh toán; nếu không, liền chia tiền. Nhà gái cũng giống vậy, nếu coi trọng đối phương, liền chờ anh ta thanh toán, không ưng, cũng sẽ chia tiền.
Tần Tu Nhiên thanh toán xong, đi theo Cố Lam ra ngoài, Cố Lam còn chưa kịp phản ứng lại, bọn họ rới khỏi nhà hàng, Tần Tu Nhiên nói: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về.”
Lúc này Cố Lam mới phản ứng lại, cô báo địa chỉ nhà mình, đi theo Tần Tu Nhiên lên xe xủa anh, sau đó được Tần Tu Nhiên đưa về nhà. Thời điểm về đến nhà, Cố Lam xấu hổ cười cười nói: “Anh học đại học ở Anh quốc đúng không? Thật đúng là phong cách của một quý ông, trở về còn chăm sóc người……”
Tần Tu Nhiên nhìn cô một cái, trong ánh mắt trầ.n trụi tất cả đều như đang nhìn một người ngu ngốc.
Cố Lam ho nhẹ một tiếng, làm bộ không phát hiện nói: “Cái kia, tôi xuống xe?”
Tần Tu Nhiên gật đầu, Cố Lam đẩy cửa xuống xe, sau đó liền nghe thấy Tần Tu Nhiên nói: “Hai giờ chiều thứ bảy, tôi tới đón cô, đi xem phim.”
Cố Lam ngẩn người, tiếp theo cô nhìn thấy Tần Tu Nhiên giơ tay một cách cao quý, bye bye, sau đó lái xe trực tiếp rời đi.
Tốc độ xe rất nhanh, nhanh như chớp điện, không quá một lát liền biến mất trước mắt Cố Lam.
Qua rất lâu sau, Cố Lam mới phản ứng lại, cô đứng ở giao lộ, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Dương Vi.
“Vi Vi,” cô nuốt nước miếng, “Hôm nay, cái kia Tần Tu Nhiên, thanh toán tiền, và đưa tớ về nhà……”
Dương Vi trầm mặc một giây, một lát sau, cô lập tức nói: “Ổn định! Nhanh chóng tìm thuốc trợ tim uống vào, nhất định phải ổn định! Ngàn vạn lần đừng quá kích động.”
【4】
Làm sao có thể không kích động đây?
Đối với một người bị thúc giục kết hôn tám năm, từ trước đến nay với người luôn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh như Cố Lam mà nói, gặp được một người đàn ông đáng tin cậy với các phương diện điều kiện đều không tồi nguyện ý cùng cô phát triển, cô quả thực muốn khóc.
Kỳ thật cô không ngại kết hôn hay không, bởi vì không ngại, nên cô không có ý niệm vững chắc nào cho việc kết hôn, thực tế cô không hiểu sau khi kết hôn bản thân mình sẽ có gì thay đổi, cô chỉ nghĩ, tìm một người đáng tin cậy, không can thiệp vào sinh hoạt của cô, tùy tiện kết hôn, từ đây ai lo phận nấy, để chống lại sự thúc giục của cha mẹ cùng sự thương hại của bạn bè, vậy là đủ rồi.
Trước nay cô chưa bao giờ có ý tưởng chiến đấu với thế giới, ý tưởng của cô đặc biệt đơn giản, cô muốn tìm một người chồng, giúp cô ngăn cản sự công kích từ mẹ cô.
Thậm chí chấp nhận việc sinh một đứa con, cũng không phải không thể. Rốt cuộc cô thực sự muốn có một đứa con của mình.
Vì tình yêu……
Dựa vào sinh mệnh.
Cố Lam có chút hưng phấn, sau khi trở về, cô liền nhắn tin WeChat cho Tần Tu Nhiên, bắt đầu các loại thăm hỏi.
Tần Tu Nhiên rất lạnh lùng, thậm chí Cố Lam còn hoài nghi có phải anh ta cố ý không dùng WeChat hay không. Một ngày cô nhắn hơn mười tin nhắn, Tần Tu Nhiên mới có thể trả lời một tin, hơn nữa, là âm tiết đơn âm.
Nhưng Cố Lam rất kiên trì, cô nghĩ, Tần Tu Nhiên là một người đàn ông ngành khoa học và công nghệ, đoán chừng không thích nói chuyện, nếu cô am hiểu việc nói chuyện, cô sẽ nhiều lời một chút, cũng không có gì.
Chờ tới buổi tối thứ sáu, nhóm anh em của cô kéo Cố Lam đi chơi game, vì anh em, vì trách nhiệm, cô chơi suốt đêm, mang theo mọi người một đường đi ăn gà. Sau đó rạng sáng 7 giờ, Cố Lam bắt đầu ngủ, ngủ đến mức trời đất tối tăm, một giờ năm mươi phút Tần Tu Nhiên gọi điện thoại tới đây hỏi cô “Chuẩn bị tốt chưa”, cô mới đột nhiên nhớ tới, mẹ kiếp, muốn hẹn hò!
Ở trong điện thoại cô ra vẻ trấn định: “Tôi đã chuẩn bị tốt, anh ở đâu?”
Tần Tu Nhiên trầm mặc một lát: “Tôi cảm giác hình như cô chưa tỉnh ngủ.”
“Không có,” Cố Lam lập tức phủ quyết, đồng thời đứng dậy bắt đầu mở tủ quần áo lấy quần áo, mở loa điện thoại, một mặt gọi điện thoại một mặt mặc quần áo, nói với Tần tu nhiên, “Tôi chỉ làm việc quá bận rộn, có chút mệt mỏi.”
“ồ.” Tần Tu Nhiên lạnh nhạt nói, “Tôi ở dưới lầu nhà cô, cô có thể xuống dưới.”
Nội tâm Cố Lam muốn hỏng mất, nhưng cô vẫn nói: “Tốt, tôi lập tức xuống dưới.”
Nói xong, Cố Lam treo điện thoại, vọt tới toilet, đánh răng rửa mặt, sau đó lao ra khỏi nhà, ấn thang máy, đi tới ven đường.
Quả nhiên Tần Tu Nhiên đã chờ ở nơi đó, khi Cố Lam kéo cửa xe ngồi vào, nghe thấy Tần tu nhiên nói: “Hai giờ năm phút.”
Cố Lam xấu hổ cúi đầu.
Tần Tu Nhiên lạnh nhạt lên tiếng: “Lần sau không nên đến trễ.”
Cố Lam lập tức suy nghĩ, còn có lần sau sao!
Tần Tu Nhiên liếc mắt ngó cô một cái: “Lau bọt kem đánh răng đi, lần sau dậy sớm chút.”
Cố Lam: “……”
【5】
Tần Tu Nhiên đưa cô đến bảo tàng khoa học kỹ thuật.
Sau đó cứ cuối mỗi tuần hai người hẹn hò một lần, những địa điểm Tần Tu Nhiên hứng thú thập phần không có ý tứ, hầu như đều khiến Cố Lam buồn ngủ, nhưng vì muốn giành được hảo cảm của Tần Tu Nhiên, Cố Lam vẫn ra vẻ thích, học đòi văn vẻ. Liên tiếp gật đầu: “Được được được”
“Tốt tốt tốt”
“Thích thích thích”
“Thật lợi hại thật lợi hại!”
Tần Tu Nhiên: “Thỉnh không cần dùng mấy từ thấp kém như vậy để tra tấn lỗ tai tôi.”
Cố Lam: “……”
Thực xin lỗi, tôi làm bẩn sự cao nhã của ngài!
Cố Lam không biết đôi mắt Tần Tu Nhiên như thế nào, dù sao ở tháng thứ ba hai người hẹn hò, một ngày nọ Tần Tu Nhiên đột nhiên đề nghị với cô: “Chúng ta đã tiếp xúc ba tháng.”
“Ừ.”
“Tôi cho rằng mọi người cũng tương đối hiểu biết.”
Không, anh không hề thực sự hiểu biết tôi.
Nhưng Cố Lam không thể nói, cô bảo trì mỉm cười: “Đúng vậy!”
Thần sắc Tần Tu Nhiên dửng dưng: “Tôi muốn xác nhận một chuyện cuối cùng cô, sau khi chúng ta kết hôn có thể không quấy nhiễu lẫn nhau, làm theo ý mình, không cần sinh con sao?”
Không quấy nhiễu lẫn nhau!
Làm theo ý mình!
Không cần sinh con!
Nghe thấy ba điều đó, Cố Lam gần như lệ nóng doanh tròng.
“Đương nhiên,” Tần Tu Nhiên nhìn Cố Lam không có trả lời, bổ sung nói, “Nếu cô muốn sinh con, chúng ta cũng có thể thử tiếp xúc một chút, nhưng tạm thời đối với cuộc sống hiện tại tôi không có bất cứ ý tứ gì, cho nên chúng ta cần phải chậm rãi phát triển.”
Cố Lam đột nhiên hiểu vì sao Tần Tu Nhiên lâu như vậy vẫn còn độc thân, cô thử thăm dò nói: “ý tứ của ngài là…… Ngài không được?”
Tần Tu Nhiên lạnh lùng giương mắt, Cố Lam cảm thấy phảng phất như mình là ngôi sao nhỏ va phải địa cầu, vừa nói một câu như vậy đã bị oanh tạc rồi.
“Ý tứ của tôi là, tinh thần của tôi tạm thời không có cách nào tiếp nhận hành vi dơ bẩn thấp kém như vậy.”
Cố Lam hiểu rằng, loại người tự nhận mình đang đứng trên đỉnh của nền văn minh như Tần Tu Nhiên khinh bỉ loại hành vi động vật này.
Cô gật đầu nói: “Anh yên tâm, không có vấn đề. Con cái anh muốn cũng được, không nghĩ muốn cũng không cần, tôi đều ok.”
Tần Tu Nhiên thở phào một hơi, đạt được nhận thức chung ở vấn đề này, Tần Tu Nhiên cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, anh lấy nhẫn từ trong túi, đẩy đến Cố Lam phía đối diện: “Đeo lên đi, từ ngày mai chúng ta bắt đầu ở chung, sống thử trong nửa năm, nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Này…… Nhanh như vậy?”
Cố Lam nuốt nước miếng, cô có chút sợ Tần Tu Nhiên hối hận.
Tần Tu Nhiên giương mắt nhìn cô: “Còn chưa bị trong nhà thúc giục đủ?”
Thúc giục đủ rồi.
Cố Lam từ trong mắt Tần Tu Nhiên thấy được tình hình của chính mình.
Tần Tu Nhiên trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Tôi cũng từng suy nghĩ đến việc kết hôn vào lúc này, nhưng tôi rất lo lắng chúng ta cũng không thích hợp ở bên nhau, đến lúc đó lại ly hôn, ly hôn đối với tôi mà nói có chút khó có thể tiếp thu, rốt cuộc mỗi một lần kết hôn tốn kém rất nhiều chi phí……”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Cố Lam đeo nhẫn lên, “Chúng ta trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn trước, tôi cũng có thể trả lời cho mẹ tôi.”
【6】
Vì thế Cố Lam cứ như vậy dọn vào nhà Tần Tu Nhiên.
Ngày đầu tiên Cố Lam vào ở, cô mang theo bao lớn bao nhỏ hành lý, Tần Tu Nhiên nhíu mày, nhưng vẫn tránh đường. Cố Lam bắt đầu treo quần áo của mình trong phòng, ngoại trừ quần áo cô cũng có một số tranh phác thảo linh tinh, cô tìm một căn phòng nhìn qua không có đồ vật gì, nói với Tần Tu Nhiên: “Phòng này thành phòng làm việc của tôi được không?”
Tần Tu Nhiên đờ đẫn gật đầu.
Đồ vật của Cố Lam không nhiều lắm, chủ yếu đều dùng cho công việc, vì thế sau khi chuẩn bị tốt phòng làm việc, phòng ngủ cũng thu dọn xong.
Tuy rằng thay đổi không lớn, nhưng vẫn rõ ràng có thể nhìn ra có thêm người ở.
Buổi tối khi ăn cơm, Cố Lam có chút thấp thỏm nói: “Vẫn ổn chứ?”
Tần Tu Nhiên gật đầu: “Có thể chịu đựng.”
“Nhịn không nổi cũng không sao,” Cố Lam trấn an nói, “Chúng ta có thể từ từ, ví dụ như tôi có thể nằm nghiêng?”
“Không cần,” Tần Tu Nhiên bình tĩnh, “Sống thử đã là thời kỳ thích ứng, tôi đã dùng ba tháng để thích ứng với vô, tôi tin tưởng mình có thể.”
Nhưng mà vào lúc ban đêm Tần Tu Nhiên liền cảm thấy mình sai rồi.
Tư thế ngủ của Cố Lam không tốt lắm, còn ngáy ngủ.
Buổi tối Tần Tu Nhiên lẳng lặng nằm trên giường, cảm giác ánh trăng dừng trên mặt, nghe tiếng ngáy của Cố Lam cùng tiếng muỗi vo ve, áo ngủ cùng một màu với ánh trăng, khi cô liều mạng cướp chăn của anh, đối với quyết định của mình anh cảm thấy vô cùng hối hận.
Anh cảm thấy không phải anh tìm vợ, mà là tìm anh em.
Anh thích ứng suốt một đêm, rốt cuộc vào lúc bốn giờ sáng anh không thể nhịn được nữa, đột nhiên ngồi dậy.
Anh tính đánh thức Cố Lam, kết quả Cố Lam trở mình, ôm chăn, cọ cọ vào chăn, vẻ mặt lấy lòng nói: “Nam thần, anh đừng nóng giận……”
Tần Tu Nhiên: “……”
Đột nhiên có chút không hạ thủ được, thôi quên đi.
Nhưng mà một khắc kia Tần Tu Nhiên đã xác định, mình không có khả năng kết hôn cùng người phụ nữ này. Nếu anh kết hôn với cô, nhất định sẽ bởi vì ngủ không đủ giấc mà chết sớm.
Ngày hôm sau Cố Lam tỉnh lại, Tần Tu Nhiên đã chạy tập thể dục về.
Cố Lam nhìn hốc mắt biến thành màu đen của Tần Tu Nhiên, cao hứng chào hỏi: “Nha, sớm như vậy!”
Tần Tu Nhiên nhàn nhạt nhìn Cố Lam, dường như Cố Lam hoàn toàn không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt hồng nhuận, nét mặt toả sáng, Tần Tu Nhiên một mặt đổi giày một mặt nói: “Chuẩn bị một chút, cùng tôi đi ra ngoài.”
Cố Lam có chút ngượng ngùng, ngày đầu tiên sống thử, vị hôn phu liền dẫn cô đi hẹn hò đấy!
Một tiếng rưỡi sau, cô ngồi ở bệnh viện.
“Buổi tối tiếng ngáy của cô ấy rất lớn, phiền anh kiểm tra một chút, nên phẫu thuật thì phẫu thuật, không cần nương tay.”
Cố Lam: “……”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm nhận được tôn nghiêm của một cô gái.
Cố Lam khò khè là do bị viêm mũi, vì thế cô bắt đầu điều trị viêm mũi hơn nữa tăng cường luyện tập cơ miệng, buổi sáng mỗi ngày, cô đều phải vận động khoang miệng 200 lần trước mặt Tần Tu Nhiên, vận động khoang miệng chính là không ngừng duỗi đầu lưỡi.
Cố Lam cảm thấy mình giống như một con Husky được Tần Tu Nhiên nuôi dưỡng.
Mà Tần Tu Nhiên tỏ vẻ: “Cô không có giá trị bằng Husky.”
Vũ nhục nhân cách tôn nghiêm.
Cũng may Cố Lam tâm lớn, cô quyết định không so đo cùng Tần Tu Nhiên, rốt cuộc, cô là một người phụ nữ rộng lượng co được dãn được.
Tần Tu Nhiên người này rất kỳ quái, dường như anh bất mãn rất nhiều điểm về Cố Lam, nhưng rồi lại kiên trì với quá trình sống thử này, Cố Lam có chút nghĩ không ra, dường như mỗi cuối tuần cô đều sẽ hỏi Tần Tu Nhiên một câu: “Anh cảm thấy kết quả sống thử của chúng ta thế nào? Anh nói chúng ta có thể kết hôn sao?”
Thần sắc Tần Tu Nhiên dửng dưng: “Không thể.”
“Vì sao?”
“Tạm thời mà nói, tôi không có bất kỳ sự sẵn sàng nào muốn cưới cô.”
Cố Lam có chút uể oải, Tần Tu Nhiên nói tiếp: “Nhưng cũng không có bất kỳ ý định từ bỏ nào.”
Cố Lam nhẹ nhàng thở ra.
Qua ba tháng, Cố Lam nói với Dương Vi và Hạ Pi Pi việc này, Hạ Pi Pi suy nghĩ, do dự nói: “Không phải anh ta muốn lấy cớ sống thử để chiếm tiện nghi của cậu chứ?”
Cố Lam lâm vào trầm tư.
Vào lúc ban đêm, cô và Tần Tu Nhiên ngủ chung, cô nương theo ánh trăng nhìn Tần Tu Nhiên.
Gương mặt Tần Tu Nhiên, đúng là càng xem càng thấy đẹp, ở dưới ánh trăng, môi anh nhìn qua vừa mềm mại lại xinh đẹp.
Ba mươi tuổi, nói cô chưa từng có một chút rung động nào, đó là không có khả năng. Nam nữ đều giống nhau, phụ nữ không tự nhiên mà lãnh đạm với tì,nh dục, chỉ là từ trước tới nay không tìm được người thích hợp, cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng mà, soái ca ở bên cạnh, ngủ bên người mình, Cố Lam người chịu sự ảnh hưởng bởi nội tiết tố nữ, đột nhiên có chút hơi bối rối.
Cô cân nhắc, nếu sống thử, đã ngủ chung rồi, có nên suy xét, khiến Tần Tu Nhiên chiếm tiện nghi của cô hay không?
Rốt cuộc, đó là người cô muốn kết hôn.
Ma xui quỷ khiến Cố Lam, tiến lại gần Tần Tu Nhiên, Tần Tu Nhiên ở trong đêm đen đột nhiên mở mắt ra, hoảng sợ nhìn Cố Lam: “Cô muốn làm gì!”
Cố Lam hoảng sợ, cô chặn lại nói: “Không không không…… Tôi thấy trên mặt anh có dính ……”
“Vừa rồi cô muốn hôn tôi!” Tần Tu Nhiên hoàn toàn mất khống chế, phẫn nộ lên tiếng, “Tôi nói rồi, linh hồn của tôi không sạch sẽ không được, cô muốn làm cái gì!”
“Tôi không có,” Cố Lam cảm giác mình giống như một phần tử dâm loạn đáng khinh bị người phát hiện, điên cuồng lấy cớ giải thích cho chính mình, “Tôi thật sự không muốn làm gì với anh.”
“Cô có! Cô muốn hôn tôi!”
“Tôi không có!”
“Cô còn giảo biện, vừa rồi tôi còn thấy cô dẩu miệng lên, cô chính là muốn hôn tôi!”
“Tôi không có!”
“Cô có!”
“Tôi không có!”
“Cô có!”
“Tôi……” Cố Lam không vì sao, hỏa khí đột nhiên vọt lên, nhân lúc Tần tu nhiên không kịp phòng bị, cô đột nhiên túm lấy cổ áo Tần Tu Nhiên kéo xuống, đặt một nụ hôn lên mặt anh, sau đó hung tợn nói: “Đúng vậy, tôi có, được rồi chứ?!”
Cả người Tần Tu Nhiên đều sợ ngây người, anh ngơ ngác nhìn Cố Lam, Cố Lam buông anh ra, xoay người, đưa lưng về phía anh nằm ngủ. Lần này Tần Tu Nhiên yên tĩnh, anh ngồi thật lâu, yên lặng nằm xuống, không nói một lời. Cố Lam thống khổ dùng chăn che đầu.
Cô xong rồi, cô thật sự xong rồi.
【7】
Tần Tu Nhiên bắt đầu không nói chuyện với cô.
Cố Lam cảm thấy, đoán chừng mình và anh đã chơi xong rồi.
Thương tâm là có chút thương tâm, rốt cuộc thật vất vả mới có một đối tượng đáng tin cậy chấp nhận muốn thử với cô.
Cố Lam muốn kiên trì một chút, vì thế mỗi ngày cô đều hỏi han Tần Tu Nhiên một cách ân cần, nhưng đáng sợ chính là, lần này ngay cả những từ đơn âm Tần Tu Nhiên cũng không trả lời. Cố Lam ngẫm lại, chỉ có thể mỗi ngày đưa đón Tần Tu Nhiên đi dạy học, nhưng Tần Tu Nhiên không cảm kích một chút nào, mỗi lần thấy xe của cô, đều coi như không nhìn thấy.
Cố Lam làm không hiểu lắm ý nghĩ của Tần Tu Nhiên.
Nói là muốn sống thử, nhưng Tần Tu Nhiên hoàn toàn không phản ứng lại cô, giống như cô không hề tồn tại.
Nói đúng ra là anh không muốn kết hôn, Tần Tu Nhiên cũng không đuổi cô ra ngoài, mỗi buổi tối còn tiếp tục ngủ cùng cô trên cùng một chiếc giường. Tần Tu Nhiên quá thâm trầm, khiến một Cố Lam đầu óc đơn giản hoàn toàn không sờ được. Cô cũng không có dũng khí hỏi anh, chỉ sợ vừa hỏi, Tần Tu Nhiên sẽ nói một câu: “Ồ, không muốn kết hôn, cô cút đi.”
Cố Lam không chấp nhận được những lời này, đến nỗi vì sao không chấp nhận được, cô cũng không nghĩ lại. Mỗi ngày cô đều nghĩ mọi cách lấy lòng Tần Tu Nhiên.
Buổi chiều thứ sáu, Cố Lam ôm một bó hoa ngồi xổm ở cổng trường đại học của Tần Tu Nhiên, sau đó cô nhìn thấy Tần Tu Nhiên áo mũ chỉnh tề từ trong trường học đi ra, cô nhanh chóng đi lên, cao hứng nói: “Giáo sư Tần, nếu không hôm nay tôi mời anh ăn cơm đi? Cổng trường học có một nhà hàng bán ăn cay rát năng (*), chúng ta đi ăn cay rát năng được không? Ăn siêu ngon, anh tin tôi đi, tôi đã ăn hết mấy nhà hàng xung quanh đây mới tổng kết ra được đó.”
(*)cay rát năng: một món ăn cay nổi tiếng của TQ
Đôi mắt Tần Tu Nhiên nhìn thẳng, Cố Lam có chút thất bại, có phải cô nên đưa Tần Tu Nhiên đi ăn bò bít tết hay không?
Tần Tu Nhiên đi được vài bước, thấy Cố Lam không theo kịp, lạnh nhạt nói: “Dẫn đường.”
Nghe được lời này, ngay lập tức Cố Lam giống như Husky dựng đứng lỗ tai lên.
Cô vui vẻ đi lên, nghiêm túc giới thiệu cho Tần Tu Nhiên về nhà hàng cay kia.
Để đến được nhà hàng cay đó cần phải đi xuyên qua một con ngõ nhỏ hẻo lánh, Cố Lam đang nói chuyện cùng Tần Tu Nhiên, nga, hẳn là Cố Lam đơn phương nói chuyện Tần Tu Nhiên, hai người vừa tiến vào ngõ nhỏ, liền thấy một người đàn ông cao 1m8 lôi kéo một người con gái nhìn qua thập phần nhu nhược. Cô gái vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức rơi nước mắt hô to: “Giáo sư Tần, cứu mạng!”
Người đàn ông quay đầu lại, cả giận nói: “Chúng tôi tự giải quyết vấn đề của mình, cút ngay! Đừng trách tôi không khách khí.”
Cố Lam có chút khẩn trương che ở trước mặt Tần Tu Nhiên, nuốt nước miếng nói: “Nếu không chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô nhỏ giọng nói: “Chúng ta báo cảnh sát.”
Sắc mặt Tần Tu Nhiên bất động, nhìn người đàn ông kia, trầm ổn nói: “Đây là học sinh của tôi.”
Cả người đàn ông và người con gái đều ngẩn người, dường như cô gái rõ ràng không nghĩ tới Tần Tu Nhiên vẫn nhớ cô.
Tần Tu Nhiên lạnh nhạt nói: “Năm ba hệ sinh vật, đã từng chọn môn học của tôi.”
“Vậy thì như thế nào!”
Người đàn ông lập tức nói: “Anh còn muốn xen vào chuyện yêu đương của học sinh sao? Anh dạy thật tốt!”
“Tôi đề nghị anh lập tức buông cô ấy ra.”
Thanh âm Tần Tu Nhiên bình tĩnh: “Tôi hoài nghi anh là bọn buôn người.”
“Anh đánh rắm!”
Người đàn ông hùng hổ xông tới, vẻ mặt Tần Tu Nhiên lạnh nhạt, cơ bắp cũng đã bắt đầu căng thẳng, người đàn ông tung nắm tay lại đây, một giây trước khi Tần Tu Nhiên chuẩn bị phản kích, liền nghe thấy một tiếng hét to “Ha!”, tiếp theo anh nhìn thấy một nắm tay mảnh khảnh hung hăng nện ở trên mặt người đàn ông.
Nắm tay tuy nhỏ, nhưng sức lực rất lớn, người đàn ông kia trực tiếp bị một quyền này đánh ngã trên mặt đất, Cố Lam không chút do dự túm lấy cây gậy bên cạnh, đánh về phía người đàn ông.
“Vương bát đản nhà anh dám ở trước mặt cô nãi nãi tôi đánh giáo sư Tần! Anh mẹ nó tìm chết!”
Tay chân Cố Lam được sử dụng cùng lúc, người đàn ông bị cô đánh, bắt đầu ôm đầu khóc rống: “Đúng đúng đúng tôi xin lỗi đại tỷ! Tôi sai rồi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Tôi sai rồi!”
“Xin lỗi giáo sư Tần!”
“Giáo sư tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, về sau tôi cũng không dám làm loại sự tình này nữa.”
“Cút!”
Nghe thấy tiếng cút này, người đàn ông chạy té ngã lộn nhào, sau đó Cố Lam nhìn về phía nữ học sinh đứng một bên, nữ học sinh nhanh chóng nói: “Cảm…… cảm ơn! Tôi đi trước, giáo sư hẹn gặp lại, nữ hiệp hẹn gặp lại!”
Nói xong, nữ học sinh cũng chạy.
Ngõ nhỏ chỉ còn lại Cố Lam và Tần Tu Nhiên, Tần Tu Nhiên nuốt nước miếng.
Anh đột nhiên biết, trước kia Cố Lam đối xử dịu dàng với anh cỡ nào.
Cố Lam có chút ngượng ngùng, cô ném cây gậy sang bên cạnh, cười nói: “Cái kia, giáo sư Tần, ngượng ngùng, tôi khiến một người làm công tác văn hoá bị sợ hãi, ngày thường tôi không như vậy, tôi chính là thấy mấy người xấu, liền cảm giác nội tâm mình có một loại Hồng Hoang chi lực, nhịn không được bộc phát ra ngoài, anh hiểu chứ.”
Tần Tu Nhiên cứng đờ mặt gật đầu.
Cố Lam ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, chúng ta còn tiếp tục đi ăn cay rát năng sao?”
Tần Tu Nhiên trầm mặc thật lâu, tiếp tục gật đầu.
Chờ đến khi hai người tiến vào nhà hàng bán cay rát năng, thời điểm trước mặt mỗi người đặt một chén cay rát năng, Tần Tu Nhiên nhìn chằm chằm cay rát năng, chậm rãi nói: “Cái kia, nếu cuối cùng chúng ta sống thử không thành công, còn có thể trở thành huynh đệ không?” ( chỗ này mình thấy để huynh đệ hợp lí hơn anh em)
Nghe câu nói đó, trong lòng Cố Lam không biết vì sao, đột nhiên có một chút chua xót.
Cô cảm giác mình thật sự rất kỳ quái, tuổi lớn, giống như càng ngày càng đạo đức giả, cô ra vẻ không có việc gì cười rộ lên, vui vẻ nói: “Đương nhiên là được, người như tôi cái gì cũng không nhiều lắm, chính là huynh đệ lại rất nhiều, tới, làm một chén cay rát năng nào!”
【8】
Theo bạn tình cảm bắt đầu biến chất từ khi nào?
Kỳ thật Cố Lam cũng không biết.
Nó tựa như một hạt giống, lặng yên không một tiếng động gieo ở trong lòng, sau đó vô thanh vô tức hấp thu ánh nắng mưa móc, chậm rãi sinh trưởng ở trong lòng.
Ngay từ đầu cô cảm thấy Tần Tu Nhiên vô cùng đẹp trai, sau đó thời điểm mỗi buổi sáng Tần Tu Nhiên nấu mì sợi cho cô ăn, cô cảm thấy ăn rất ngon, tiếp theo một ngày nọ trời mưa to, thời điểm ra cửa thấy Tần Tu Nhiên đứng chờ ở đó, cảm thấy người đàn ông này đặc dịu dàng; khi cô bị sốt cao anh canh giữ ở bên người cô, người ít khi nói cười lại nói chuyện với cô đến hơn nửa đêm, cô cảm thấy tính tình người này thật tốt.
Cô cảm thấy có chút luyến tiếc người này, chính cô cũng biết, kỳ thật Tần Tu Nhiên cũng không thích cô.
Anh không thích phong cách của cô, có đôi khi cô sẽ cân nhắc Tần Tu Nhiên thích dạng người gì, nhưng từ trước đến nay cô không phải người sẽ chủ động tìm chuyện phiền lòng cho chính mình, vì thế cô cũng không nói.
Nhưng mà cô không tìm chuyện phiền lòng, nhưng phiền lòng lại tìm tới cô.
Vào một buổi chiều nào đó sau cơn mưa, cô vô cùng cao hứng thu dọn đồ đạc, từ công ty ra ngoài, tính toán đi tìm Tần Tu Nhiên cùng đi xem phim, sau đó cô nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa.
Cô ấy có thân hình cực kỳ mảnh khảnh, mặc một chiếc váy cotton màu trắng, nhìn qua sạch sẽ trong sáng, trên người cô ấy toát ra một loại ưu nhã không thuộc về trần thế.
Mái tóc màu nâu cuộn sóng nằm rải rác trên cánh tay mảnh khảnh của cô ấy, khiến cả người cô trông mềm mại lại ôn hòa.
Khi Cố Lam bước ra khỏi công ty ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới cô ấy, dạng mỹ nữ như cô ấy không muốn chú ý tới cũng có chút khó khăn. Thứ hai cô là nhà thiết kế, liếc mắt một cái liền nhìn ra được cô gái này chính là một cái mắc áo, quần áo gì tùy tiện mặc trên người cô ấy đều rất đẹp.Trọng điểm vẫn là trên người người này có một khí chất thoát tục.
Cố Lam cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cô không nghĩ ra đã từng gặp qua ở nơi nào.
Cô bước ra ngoài không quá vài bước, liền nghe thấy cô gái đó gọi cô lại: “Cố tiểu thư.”
Cô ấy gọi thật sự khách khí, giác quan thứ sáu của Cố Lam ngay tức khắc khiến cô cảm thấy có chút không ổn, nhưng lý trí lại bảo cô quay đầu lại, khách khí với vị mỹ nữ kia: “Xin chào, cô là?”
“Nha,” mỹ nữ nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, “Tôi là bạn gái cũ của Tần Tu Nhiên.”
Cố Lam mở to mắt, có chút kinh ngạc.
Trước nay Tần Tu Nhiên chưa từng nói qua với cô, cô hoàn toàn không tưởng tượng được, không ngờ Tần Tu Nhiên cũng có bạn gái cũ!
Nhưng Cố Lam nhanh chóng bình tĩnh lại, cô lập tức hiểu lý do cô gái này tới đây tìm mình, cô có chút xấu hổ, một lát sau, cô nói: “Nếu không vào văn phòng tôi ngồi đi?”
Sắc mặt mỹ nữ cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới người này không làm theo kịch bản đã sắp xếp như vậy, nhưng cô ấy nhanh chóng khôi phục thần sắc thong dong, lạnh nhạt nói: “Không cần, đến quán cà phê bên cạnh đi.”
【9】
Vì thế hai người ngồi vào quán cà phê.
Không biết vì sao, Cố Lam cảm thấy có chút chột dạ, cô cảm giác mình phảng phất như là tiểu tam bị bắt quả tang, cô khách khí rót trà cho mỹ nữ đối diện, mỹ nữ đối diện bị hành động cẩn thận tỉ mỉ quan tâm này của cô khiến cho có chút câm nín.
Đây không phải là mở đầu mà cô ta tưởng tượng!
Mỹ nữ ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Cái kia, tôi tên Tô Dung.”
“Nha,” Cố Lam gật đầu, lặp lại nói, “Tô Dung.”
“Tần Tu Nhiên có nhắc tới tôi với cô sao?”
“Không có.”
“Ừ, đó cũng là chuyện bình thường.” Tô Dung gật đầu.
Sau đó hai người lâm vào sự trầm mặc xấu hổ, một lát sau, Tô Dung uống ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Cố Lam phục hồi tinh thần, có chút lúng túng nói: “Ách…… cô hy vọng tôi hỏi cái gì?”
Tô Dung: “……”
Cố Lam ý thức được lời này không quá tốt, cô ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng nói: “Cái kia, bởi vì đối với quá khứ của Tần Tu Nhiên tôi không quá quen thuộc, tôi cảm thấy quá khứ chính là quá khứ, có vấn đề gì hai người cần giải quyết, giải quyết xong nói cho tôi kết quả là được rồi, cho nên tôi cũng không cần hỏi gì. Nếu nhất định phải hỏi…… cô tới tìm tôi làm gì?”
Tô Dung: “……”
Tô Dung hít sâu một hơi, tìm lại tiết tấu của chính mình, chậm rãi nói: “Tôi nghe nói hai người muốn kết hôn.”
“ tung tin vịt.”
Cô còn chưa được làm người yêu chính thức đâu, kết hôn cái gì.
“Cho nên tôi về nước.”
Cô quản chuyện của cô ta làm gì?
Đầu Cố Lam toàn chấm hỏi đen.
“Lúc trước tôi và Tu Nhiên ở bên nhau, tình cảm của chúng tôi rất tốt, anh ấy hy vọng tôi cùng anh ấy về nước, nhưng vì sự nghiệp nên tôi lưu lại nước ngoài. Mấy năm nay, kỳ thật tôi rất hối hận, cho nên vừa nghe thấy anh ấy muốn kết hôn, tôi liền quyết định trở về.”
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lam, nghiêm túc nói: “Cô hiểu tôi tới làm gì sao?”
“ tôi hiểu,” Cố Lam rót thêm trà cho cô ấy, nhanh chóng nói, “Cô ngàn dặm xa xôi trở về làm tiểu tam…… Không đúng,” Cố Lam vội nói, “Đầu óc tôi có chút hỗn loạn, xin lỗi, cô quay trở lại tìm tình yêu đích thực, hy vọng Tần Tu Nhiên tiếp tục cùng cô ở bên nhau.”
Sắc mặt Tô Dung xanh mét.
Cố Lam giương mắt nhìn cô: “Chính là xin lỗi, Tô tiểu thư, tôi không phải Tần Tu Nhiên, cô nói với tôi cũng vô dụng, cô trực tiếp đi tìm anh ấy sẽ tương đối tốt hơn. Kỳ thật tôi và anh ấy cũng chỉ bắt đầu thử qua lại, không có gì. Tình yêu đích thực là bất khả chiến bại, cô đã trở lại, anh ấy đáp ứng, hai người ở bên nhau, tôi chúc phúc cho hai người.”
Nghe được lời này, sắc mặt Tô Dung hòa hoãn hơn một chút, cô nhấp ngụm trà: “Tôi biết, Tu Nhiên sẽ không phản bội tôi.”
“Đúng vậy.” Cố Lam giơ tay nhìn đồng hồ, cô đứng dậy, “Tôi còn muốn về nhà chuẩn bị văn kiện, Tô tiểu thư, tôi đi trước.”
Nói xong, Cố Lam xách túi chuẩn bị rời đi, trước khi đi, cô đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại, nhìn Tô Dung nói: “Cái kia, Tô tiểu thư.”
“Ừ?”
“Hai người đã từng hôn môi chưa?”
Nghe được lời này, Tô Dung ngẩn người, sau đó cô ấy cười rộ lên.
Thanh âm dịu dàng mang theo ý cười: “Khi đó, mỗi ngày chúng tôi đều....” Cố Lam cũng không biết vì sao, cô cảm giác trong lòng mình phảng phất như bị đao cứa, từng trận ghê tởm trào lên.
Kỳ thật cô không định hỏi vấn đề này, nhưng cô nhịn không được, hỏi ra miệng, cô lại cảm thấy ghê tởm, cảm giác tôn nghiêm của mình không hề được giữ lại mà ném cho Tô Dung, để cô ta tùy ý giẫm đạp.
cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Nga, tôi đã biết.”
Cô rũ mắt: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Sau khi về đến nhà, cô ngồi xuống một mình.
Cô nhìn trần nhà, cái gì cũng không nghĩ được.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, trong đầu óc cô đều tràn ngập hình ảnh của Tần Tu Nhiên, cô đặc biệt muốn khóc, nhưng lại cảm thấy thật mẹ nó làm ra vẻ.
Cô gọi điện thoại cho Dương Vi.
Dương Vi đang dỗ con: “Alo?”
Cố Lam không nói chuyện, Dương Vi phát hiện có chút không thích hợp: “Cố Lam?”
“Vi Vi ……” cô khàn khàn lên tiếng, “Cậu nói, thích một người, là cảm giác gì?”
Dương Vi trầm mặc một lát, cô nói: “Chính là, khi cậu hỏi ra những lời này, cậu cảm nhận được cảm giác khổ sở.”
Nước mắt Cố Lam rơi xuống.
Cô chợt nhận ra. Cô thích Tần Tu Nhiên.
【10】
Ngày đó cô ở trong đêm tối chờ Tần Tu Nhiên.
Thời điểm Tần Tu Nhiên trở về, thấy cô không bật đèn.
Tần Tu Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, anh vào cửa, thấy Cố Lam đứng phía trước cửa sổ, anh nhíu mày: “Làm gì?”
Cố Lam rũ đôi mắt xuống, chậm rãi nói: “Cái kia, giáo sư Tần, anh đã từng nói chuyện yêu đương chưa?”
“Nói qua.”
“Vậy vì sao không kết hôn?”
“Tôi về nước, chia tay.”
“Ồ.”
Cố Lam cúi đầu, qua rất lâu, cô chậm rãi nói: “Cái kia, giáo sư Tần, anh có thể hôn tôi hay không?”
Tần Tu Nhiên đứng trong đêm tối không nói gì, Cố Lam cảm thấy trái tim mình như đang bị cứa từng đao. May mắn cô không bật đèn, không nói lời nào, không lên tiếng, nên anh không nhìn thấy cô đang khóc.
Qua rất lâu sau, cô khắc chế ngữ điệu, trấn định nói: “Cái kia, giáo sư Tần, nửa năm đã qua rồi.”
Tần Tu Nhiên trầm thấp lên tiếng “Ừ”.
Ngữ điệu Cố Lam chậm lại: “Tôi cảm thấy, hình như chúng ta không quá thích hợp, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên làm huynh đệ thì tốt hơn.”
Tần Tu Nhiên không nói chuyện, Cố Lam dùng giấy xoa xoa cánh mũi, nhỏ giọng nói: “Hành lý tôi đã thu dọn tốt rồi, đêm nay tôi sẽ trở về, cái kia, giáo sư, nếu còn muốn ăn cay rát năng, nhớ gọi tôi cùng ăn nha.”
“Tôi……” Cố Lam nói bằng thanh âm nức nở, “Tôi rất thích ăn cay rát năng với anh.”
Nói xong, cô ý thức được tiếng khóc của mình đã phát ra ngoài, cô cảm thấy còn tiếp tục nữa thì quá chật vật, vì thế cô nhanh chóng xông ra ngoài, khi đi đến cạnh cửa, Tần Tu Nhiên đột nhiên giữ cô lại.
Cố Lam quay đầu lại, Tần Tu Nhiên lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, dường như anh hạ quyết tâm nào đó, bất ngờ kéo cô đến bên người, anh cúi đầu hôn lên môi cô, vừa mạnh mẽ vừa có chút tàn nhẫn.
“Chúng ta kết hôn.”
Anh bình tĩnh mở miệng, trong thanh âm không có cách nào che dấu sự run rẩy.
“Em thích ăn cay rát năng, mỗi ngày anh đều ăn cùng em.”
【11】
Tần Tu Nhiên nói, anh đã từng nói chuyện yêu đương một lần.
Anh không hiểu yêu đương là gì, đối phương theo đuổi anh mười năm, tất cả mọi người đều nói thử xem, đối phương khóc lóc cầu xin anh, cho dù kết quả như thế nào, đều thử xem.
Nhưng thử một năm, anh không có cách nào sinh ra bất cứ cảm giác nào đối với người phụ nữ kia, thậm chí ngay cả nắm tay anh đều cảm thấy ghê tởm.
Không ai có thể chấp nhận một người yêu như vậy, vì thế cô ta nhục mạ anh là quái thai, và chia tay với anh.
Cô ta liên tục viết thư đe dọa anh, nguyền rủa anh cả đời sẽ không được hạnh phúc.
Anh về nước, rời đi, anh không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người này, vì thế chưa từng công bố nguyên nhân chân thật khiến bọn họ chia tay, chỉ nói với bên ngoài rằng, bởi vì về nước, lý tưởng bất đồng.
Thời điểm Cố Lam nghe hiểu chuyện này, hai người cùng thức dậy từ trên giường.
Cố Lam ngáp một cái: “ em hiểu, giao cho em thu phục đi.”
Cùng ngày, Cố Lam sử dụng truyện cười mắng chửi người đang được lưu hành internet trả lời cho Tô Dung một phong thơ, sau đó Tô Dung bị mắng muốn sụp đổ, tìm tới cửa mắng cô, liên tục tới cửa ba ngày, bị Cố Lam mắng bay trở về quê quán.
Sau đó Cố Lam hỏi Tần Tu Nhiên: “Thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, là vì cái gì?”
Tần Tu Nhiên suy nghĩ: “Là vì chờ em đi.”
Cố Lam nghiêm túc nói: “Không cần có lệ với em.”
Tần Tu Nhiên quay đầu lại, anh nhìn cô, cười rộ lên.
“Bởi vì anh cảm thấy con người không nên để bản năng động vật trong mình vượt qua thiên tính của con người.”
“Vậy hiện tại?”
“Gặp được em, anh phát hiện một người như thế cũng khá tốt.”
“Hử?”
“Bởi vì có thể yêu một người, nó vượt qua cảm giác thiên tính của con người.”
Yêu em, anh mới biết đến niềm vui trên thế gian này.
Yêu em, anh mới biết làm người hạnh phúc đến nhường nào.
- ----HOÀN TOÀN VĂN------