Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 68


Một bước lui lại này của nàng vừa lúc đụng phải bả vai Lý Hoài, Lý Hoài lập tức đưa tay ôm nàng ra sau lưng, lực đạo dù không lớn, nhưng Nguyên Tư Trăn lúc này lại cảm giác cánh tay bên hông thật kiên cố, trong đầu phảng phất như có thêm chỗ dựa, hít sâu một hơi, lại đi về cửa trước.

Dù cho chân hoả nàng dẫn ra có biến hoá như thế nào, những bóng đen ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, như người chết, trong đầu Nguyên Tư Trăn có chút suy đoán, đưa ánh mắt ra hiệu cho Lý Hoài lưu ý.

Nàng ráng chống thân thể kiệt sức lên, liều mạng rút chút sức lực còn lại, ngón tay khẽ run lên bấm một cái pháp quyết, chân hoả ngoài cửa nháy mắt liền bùng lên, bên trong điện Tam Thanh cũng ánh lên vầng hào quang sáng màu tím, bóng người phải chiếu trên cửa cũng biến mất theo.

"Ken két." Quanh mình không còn chỉ còn tiếng nước trằn trọc, phương hướng ánh sáng đỏ còn truyền đến một mảnh tiếng động kỳ quái.

Nhưng Nguyên Tư Trăn lần này dùng hết khí lực của thân thể, không khỏi đầu gối mềm nhũn, ngã người xuống dưới, cũng may Lý Hoài kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng.

Ánh lửa trong hoa sen chợt tắt, bốn phía lại rơi vào bóng tối đen nhánh quơ tay không thấy được năm ngón.

Bên trong bóng tối ám, thính giác trở nên linh mẫn dị thường, nàng có thể nghe được tiếng "ken két" dần dần thu nhỏ, không đầy một lát rồi lại lớn lên, rồi lại biến mất.

Nguyên Tư Trăn lúc này đã xác định được suy đoán trong lòng, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, trong bóng tối, nàng sờ soạng kéo cổ áo Lý Hoài qua, tiến sát bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Cương thi."
Thứ đang bao vây bọn họ trong ngôi miếu Tam Thanh dưới đáy sông này, tất cả đều là cương thi.

Nàng vừa rồi thấy bóng người không nhúc nhích liền hoài nghi, lại dùng ánh lửa chí dương trong đèn hoa sen đi thử, quả nhiên nghe được tiếng bọn chúng rời xa tránh đi, đợi chân hỏa vụt tắt, tất cả lại tụ về.

Dù Lý Hoài ngoài mặt đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống vô cùng hung hiểm, nhưng nghe nói như thế, liền phảng phất cảm thấy trên mặt đất ướt nhem truyền đến một luồng khí lạnh, nhịn không được cứng đờ cả người.

Dù cương thi vốn không nghe được tiếng người, nhưng Nguyên Tư Trăn vẫn vô ý thức hạ nhỏ tiếng hít thở, đợi nàng khôi phục lại một chút khí lực, lại nhỏ giọng nói với Lý Hoài: "Bây giờ, ta đã biết cương thi ở thành Trường An từ đâu mà ra rồi."
Ánh mắt Lý Hoài vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa, hắn cũng nhẹ giọng đáp lại: "Bằng đường thủy, một đường bơi từ Võ Xương đến Trường An."
"Bọn chúng vây quanh cái miếu này lít nhít như vậy, xem chừng số lượng cũng không ít.


Hoá ra bọn chúng đi đường thuỷ bên dưới, cũng khó trách được người đi trên đường không ai phát giác." Nguyên Tư Trăn cảm giác hai chân khôi phục chút khí lực, liền định chống cánh tay Lý Hoài đứng lên, lại bị Lý Hoài kéo trở xuống mặt đất.

"Nàng nằm nghỉ chút nữa đi." Lý Hoài kề sát bên tai nàng nói.

Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng, "Làm sao dám nằm, không mau chóng tìm biện pháp ra ngoài, chờ mấy con cương thi này phá cửa xông vào hay sao?"
"Không vội." Lý Hoài vẫn nhỏ giọng thì thào giống như nàng, âm thanh trầm thấp trong bóng đêm nói: "Muốn vào đã đã sớm tiến vào rồi."
Lý Hoài nói cái này, Nguyên Tư Trăn cũng ý thức được, bọn hắn đã ở trong miếu Tam Thanh này hồi lâu, nếu lũ cương thi này có thể đi vào, sao lại không nhúc nhích đứng bên ngoài chờ lâu như vậy làm gì.

"Là đầu óc ta bị nước cuốn đến mơ hồ rồi." Nguyên Tư Trăn lúc này mới thở phào một hơi, hơi tựa vào người Lý Hoài, trên vạt áo Lý Hoài còn đang rõ nước xuống tách tách, nhưng chẳng biết tại sao lại có thể làm cho Nguyên Tư Trăn cảm thấy một tia ấm áp.

Nàng chậm rãi nghĩ ngơi trong chốc lát, ý thức cũng rõ ràng hơn so với vừa nãy, lại thử kết pháp quyết đốt một ánh lửa nhỏ trong đèn hoa sen, quầng sáng của ngọn lửa kia chỉ đủ để cho bọn hắn trông thấy gương mặt lẫn nhau.

"Chẳng lẽ tổ sư Tam Thanh phù hộ ta, biết sẽ có một tiểu đồ tôn hỏng bét như ta gặp họa, nên lúc này mới cản cương thi ở ngoài cửa? Nếu như vậy, là Vương Gia nhờ ánh sáng của ta đó nha." Nguyên Tư Trăn nhìn thoáng về phương hướng tượng Tam Thanh, nhịn không được nói.

Lý Hoài không nghĩ tới Nguyên Tư Trăn lúc này còn có hứng thú trêu chọc, tuy thở dài, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên một độ cong nhỏ bé không dễ nhận ra, "Vậy ngươi về sau có nhìn thấy Tam Thanh, thay ta cảm tạ vài câu."
"Đó là tất nhiên." Nguyên Tư Trăn cũng cười cười, nàng nghĩ thầm, nếu như thật sự có cơ hội nhìn thấy Tam Thanh tổ sư, sợ là lúc đó nàng đã phi thăng thành thần rồi.

Nguyên Tư Trăn tựa trên người Lý Hoài, hơi xê dịch tư thế, vừa lúc đụng phải bảo kiếm Tru Tà đặt ngay bên cạnh chân nàng, nàng cầm lấy bảo kiếm, đầy nghi ngờ nói: "Hay là do thanh bảo kiếm này? Vương Gia, thanh kiếm này đến tột cùng có lai lịch gì, mới rồi khi ở trong nước, ta cứ cảm giác là nó dẫn chúng ta trôi đi ấy."
Lý Hoài im lặng, hồi lâu mới lên tiếng: "Là một lão đạo sĩ cho ta."
"Đạo sĩ?" Nguyên Tư Trăn hơi sững sờ, nàng sau khi quen biết Lý Hoài liền thấy thanh kiếm này, nhưng thật không ngờ hắn trước đây cũng có chút quan hệ cùng Đạo Môn? Như vậy xem ra, bảo kiếm này cũng là bảo vật của Đạo Môn, vậy có liên quan gì đến ngôi miếu Tam Thanh này không nhỉ?
Nguyên Tư Trăn giơ kiếm vung về hướng cửa trước, Tru Tà bảo kiếm lại vẫn như một thanh kiếm sắt tầm thường, không hề phát ra tiếng vù vù, cũng không có ánh sáng đỏ gì hiện lên, ngoài cửa vẫn chỉ có tiếng nước trầm muộn.

Khi nàng còn muốn thử tiếp, lại bị Lý Hoài cầm lấy chuôi kiếm từ trong tay nàng, chỉ nghe giọng hắn có chút ngưng trọng nói: "Bị bọn cương thi này bao vây, ta lại loạn tâm thần, hiện giờ mới nghĩ đến một chuyện."

"Chuyện gì?" Nguyên Tư Trăn liền vội vàng hỏi.

Thanh âm Lý Hoài dừng một chút, lại nhìn nhìn quanh bốn phía đen nhánh, rồi mới nói: "Vì sao bọn cương thi lại muốn bao vây chúng ta bên ngoài ngôi miếu này?"
Lời này mới nói ra, Nguyên Tư Trăn lúc này mới sáng tỏ vì sao nãy giờ mình vẫn cảm thấy có chỗ nào đó quái dị, nàng chống đầu gối Lý Hoài, đứng lên nói: "Đúng nha! Bọn chúng không tiến về Trường An, lại bao vây hai chúng ta ở chỗ này, chúng ta cũng không phải thần tiên sống gì mà ăn thịt vào có thể trường sinh bất lão, huống chi dựa vào mệnh cách của ta, nhưng vật âm sát bình thường thấy ta đều phải đi đường vòng, đừng nói là tụ lại bao vây."
Lý Hoài không khỏi nhíu mày, lần đầu tiên hắn nghe được Nguyên Tư Trăn nói mệnh cách nàng nặng, thật không ngờ mệnh cách nặng còn có tác dụng xua tan âm khí tà vật?
Hắn chợt nhớ tới trước đây không lâu, tên đạo sĩ gọi là Lăng Tiêu kia đến xem phong thủ Tấn vương phủ, từng nó trong vương phủ có bảo vật trấn trạch, cái bảo vật trấn trạch đó là chỉ Nguyên Tư Trăn hay sao?
"Bọn chúng bao vây chúng ta thì đơn giản chỉ có mấy loại khả năng." Nguyên Tư Trăn ngồi xếp bằng lại, nhìn Lý Hoài khoa tay, bắt đầu nói: "Một là, có cái gì dẫn bọn hắn làm vậy, có lẽ là chúng ta, cũng có lẽ là cái đồ vật nào đó trong miếu này.

Hai là, bọn chúng không muốn chúng ta rời đi, nhưng cái này lại không đúng, chúng ta vốn không thể rời khỏi đáy nước này mà.

Ba là..."
Nàng lời còn chưa dứt, liền nghe Lý Hoài nói tiếp: "Hoặc là, sợ chúng ta."
Nguyên Tư Trăn liền vội vàng gật đầu, "Phải nói là sợ chúng ta tìm thấy cái gì đó.

Lúc đầu ta đã cảm thấy kỳ quái, cái miếu Tam Thanh này chỉ có bao nhiêu đây, chúng ta ở đây hồi lâu rồi, lại không chút nào cảm thấy khó thở hay ngột ngạt, chẳng lẽ, trong miếu này còn có chỗ nào khác cho không khí thổi vào?."
Nàng vừa nói vừa được Lý Hoài đỡ đứng lên, giơ đèn hoa sen tìm tòi bốn phía, "Cái miếu này nhất định có đường thông đến địa phương khác, mà bọn cương thi bên ngoài lại muốn ngăn cản chúng ta, nhưng lại bị cái gì đó ngăn lại ở bên ngoài miếu Tam Thanh, chỉ có thể bao vây ở bên ngoài."
Những cương thi bình thường có thể nhìn thấy thì nói trắng ra đều là người chết, đều chỉ hấp thụ khí âm dương mà cử động, làm gì có thể có tâm tư phức tạp được như vậy.

Nhưng Nguyên Tư Trăn từng đọc được trong sách, cương thi vẫn còn một hơi sinh khí hoặc là lão thi có đạo hạnh cực sâu thì vẫn có thể như có linh trí, hoạt động và suy nghĩ như người sống.

Còn có một loại khả năng nữa chính là, phía sau bọn cương thi này, có thứ gì đó đang chỉ huy bọn chúng cử động.

Hai người tìm kiếm bên trong ngôi miếu tỉ mỉ một vòng, trên tường, trên mặt đất đều gõ gõ, nhưng cũng không có phát hiện gì.


Nguyên Tư Trăn đành phải đứng yên bưng đèn hoa sen trong tay, chậm rãi nhìn chằm chằm bấc đèn biến hóa.

Ngọn lửa đỏ tím có chút chập chờn, cảm thụ được khí tức như có như không trong bóng tối, mãi đến khi ngọn lửa rốt cục nghiêng nghiêng về một chỗ phía sau, Nguyên Tư Trăn lập tức liền nhìn ngược lại.

Phương hướng đó chính là chỗ bệ đứng của ba pho tượng.

Lý Hoài mượn ánh nến yếu ớt mà đi đến trước bệ đá, đưa tay gõ gõ mặt bệ, lại sờ lên tượng Tam Thanh.

Cử chỉ này trong mắt Nguyên Tư Trăn xem ra tuy có chút đại nghịch bất đạo, nhưng hiện nay cũng không thể để ý nhiều như vậy.

Tay Lý Hoài dừng ở trên tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, kẽ tay xẹt qua một tia khí tức như có như không, lúc này mới trầm giọng nói: "Ở chỗ này."
Dứt lời, hắn liền ngồi lên trên bệ đứng, ổn định thân thể, hai tay nắm lấy tượng đá ra sức lắc lắc.

Chỉ nghe vài tiếng đá vỡ vụn vang lên, tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn liền bị Lý Hoài đẩy ngã ra khỏi bệ đứng.

Nguyên Tư Trăn lập tức giơ đèn hoa sen tiến lên, chỉ thấy chỗ vốn dĩ là tượng đá đứng ban nãy lộ ra một cái động sâu, trong động âm lãnh có gió thổi tới trên mặt nàng, suýt chút thổi tắt luôn cả ngọn lửa vốn yếu ớt.

Nàng ổn định tâm thần, dẫn chân hoả từ trong bấc đèn ra tìm kiếm vào trong động, chỉ thấy bên trong cực kỳ vuông vức, bốn vách tường đều xây bằng gạch đá, còn có một phiến đá xếp thành bậc thang kéo dài hướng xuống dưới, thẳng đến chỗ sâu ánh lửa chiếu không tới.

Lý Hoài nhìn Nguyên Tư Trăn gật nhẹ đầu, kéo vạt áo qua bên hông, thuận theo thềm đá mà xuống, Nguyên Tư Trăn thì đi theo phía sau hắn, ánh lửa chân hoả chiếu sáng con đường phía trước.

Hai người không biết có cái càn khôn gì trong động này, đi cực kỳ cẩn thận, qua gần nửa canh giờ mới rốt cục xuống được đến thềm đá cuối cùng, đặt chân lên một con đường càng thêm rộng lớn bằng phẳng.

"Hay thật, không phải thật sự vượt sông từ cái địa đạo này chứ!" Nguyên Tư Trăn nhìn bóng tối âm u trước mắt, nhịn không được chống vách tường thở dốc một hơi.

Lý Hoài đưa tay đỡ lấy nàng hỏi: "Cần nghỉ một chút không?"
Nguyên Tư Trăn lắc đầu nói: "Ta chỉ thở một ngụm được rồi, mau mau đi, mau mau ra ngoài đi."

Nàng vừa định chống vách tường đứng dậy, lại cảm giác trên vách đá dưới lòng bàn tay có chút gập ghềnh, nhờ ánh lửa nhìn lại, nhíu mày nói: "Có chữ viết."
Nàng nắm lấy góc áo lau lau vết rêu xanh trên vách tường, một nhóm chữ nhỏ tinh tế xuất hiện trên vách đá.

Nhưng nàng đọc xong nội dung trong đó, lại không biết nên lo vẫn là nên vui.

Hàng chữ nhỏ kia viết là, "Mộ thành của Tiểu Chủ Chu Đại Huy, để lại một đường vãng sinh."
Lý Hoài cũng đọc hiểu ý trong đó, địa động bọn hắn đang đứng chỉ sợ là do một nhân công xây lăng mộ đã để lại một đường thoát cho chính bản thân mình.

Cái địa đạo này, một đầu thông về hướng miếu Tam Thanh, còn bên kia nối với lấy hoàng lăng của vị Tiểu Chủ Chu Đại Huy.

Nguyên Tư Trăn bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, "Như vậy, đánh bậy đánh bạ mà chúng ta tìm được hoàng lăng tiền triều rồi sao? Cũng không biết chờ khi chúng ta đi lên, có phải đụng vào hang ổ cương thi luôn hay không?."
"Quay trở về không phải cũng thế sao?" Lý Hoài từ tốn nói, nắm lấy tay Nguyên Tư Trăn kéo nàng tiếp tục hướng về phía trước.

Nguyên Tư Trăn đành phải đuổi theo bước của hắn, nàng cảm thụ được ấm áp trong lòng bàn tay Lý Hoài truyền đến, có chút ngây người, lại nghe Lý Hoài nhẹ nói: "Tiền triều khi nào có vị Tiểu Chủ Chu này nhỉ?"
Hoàng thất tiền triều Đại Huy họ Chu, nhưng trong sử sách lại chưa bao giờ ghi chép có vị nào được xưng là Tiểu Chủ Chu, huống hồ cái chữ "Tiểu" này, tuyệt không phải là từ mà một đế vương nguyện ý bị xưng hô.

"Có thể là nhân công kia không thích hắn mới gọi là Tiểu Chủ Chu?" Nguyên Tư Trăn kéo suy nghĩ về, hỏi.

Lý Hoài khẽ lắc đầu, "Có lẽ vậy."
Hai người lại đi hết một canh giờ, rốt cục nhìn thấy bậc thang đi lên, Nguyên Tư Trăn nhóm lửa tìm tòi, cũng thấy không cuối cùng là chỗ nào, không khỏi thở dài ngồi xuống bậc thang, "Để ta nghĩ chút, cái tên nhân công này thật là cũng quá để bụng, địa đạo chạy trốn còn xây nhiều bậc thang như vậy, xây rộng như vậy."
Lý Hoài cũng có chút mỏi mệt, hắn dựa vào vách tường, ngồi vào kế bên Nguyên Tư Trăn, nói: "Có lẽ người muốn chạy không chỉ một mình hắn."
"Chắc là thế rồi!" Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhớ tới cái kia phát quan bằng bạc ban nãy, vội vàng nói: "Còn có mấy quan viên, phi tử cùng cung nhân tuẫn táng cùng kia nữa.

Chờ một lát nếu thật sự tiến vào Hoàng Lăng, ta nhất định phải nhìn cho rõ xem vị Chu Chủ nào mà hung tàn như vậy.

Chàng xem cái số lượng cương thi kia đi, chắc hẳn số người chôn cùng hắn không phải ít.".

Bình Luận (0)
Comment