Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 69


Hai người nghỉ ngơi một lát, liền lại đứng dậy đi dọc theo bậc thang mà lên.

Nguyên Tư Trăn ngay từ đầu còn có tâm tư nói với Lý Hoài vài câu, càng về sau nàng cũng mệt mỏi đến không còn lên tiếng, cũng không dám dừng bước lại, chỉ có thể gắng sức tiếp tục nhấc chân.

Nàng một tay vịn tường, cảm giác được vách tường không còn ẩm ướt như lúc trước nữa, nghĩ có thể đã ra khỏi đáy sông.

Trong cái động đen nhánh nhìn không thấy điểm cuối này, nếu không phải còn một người sống là Lý Hoài ngay trước mắt mình, Nguyên Tư Trăn thật sự nghĩ bản thân đã bị nhốt vào cái khu vực hư ảo gì rồi.

"Vương Gia có nhớ chúng ta đi được bao lâu không?" Hai chân Nguyên Tư Trăn hơi run lên, không thể không dừng lại chống tường, thở.

Trên trán Lý Hoài cũng rịn đầy mồ hôi, nhưng không đến nỗi mệt như Nguyên Tư Trăn, hắn quay người lại nửa đỡ nửa dìu nàng tiếp tục đi về phía trước: "Khi đi lên nàng chớ có tùy ý dừng lại, hết hơi mà đứng lại sẽ càng nản, đi lên sẽ càng khó."
Nguyên Tư Trăn dùng một loại ánh mắt Ngươi là quái vật sao? nhìn hắn, tuy nàng biết Lý Hoài tập võ, đã từng lãnh binh đánh trận, nhưng không nghĩ rằng thể lực hắn tốt như vậy.

Nàng khẽ cắn môi, thầm nghĩ mình cũng không thể để sư môn mất mặt, mượn lực tay Lý Hoài lại tiếp tục cất bước.

"Từ lúc chúng ta xuống đến địa đạo, cũng sắp bốn canh giờ." Giọng nói Lý Hoài trầm ổn, nhưng Nguyên Tư Trăn lại có thể nhìn thấy đôi môi hắn hơi tái nhợt qua ánh lửa yếu ớt.

Hai người ở trên sông giãy dụa một phen, rồi bị cuống vào bên trong miếu, vốn cũng bị chút tổn thương, hiện nay lại đi lâu như vậy, thể lực không tốt cũng là bình thường.

"Bốn canh giờ, trách không được ta thấy đói." Nguyên Tư Trăn vừa thở vừa nói: "Nhưng mà chúng ta cũng sắp ra ngoài rồi, trong đầu ta có đếm bậc thang tính khoảng cách, còn chưa ra được nữa, thì cái Hoàng Lăng này chẳng phải là xây trên đỉnh núi luôn hay sao."
Lý Hoài gật gật đầu, trầm mặc không nói kéo tay Nguyên Tư Trăn, tiếp tục cầm đi lên bậc thanh như không có tận cùng.


Lại qua gần nửa canh giờ, Nguyên Tư Trăn phát giác thềm đá dưới chân không còn tinh tế giống như lúc đầu nữa, vết tích đào đục trên vách tường cũng càng thêm rõ ràng, "Sắp đến rồi, con đường bí mật này càng đến gần Hoàng Lăng lại càng là thô ráp, nhỏ hẹp, chắc nhân công kia sợ bị người ta phát giác đi."
Lý Hoài lúc này mới thả chậm lại bước chân, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, "Nàng cũng hiểu rõ ràng quá nhỉ."
Nguyên Tư Trăn bẹp bẹp miệng, cũng lười đi giải thích, nói thẳng: "Ta bắt yêu trừ sát, tất nhiên có nghiên cứu mấy cái mộ phần này nọ nhiều, nhìn nhiều còn không biết sao?"
"Vậy cái chỗ này thay vì nói là hang ổ cương thi, không bằng nói luôn là vào địa bàn của nàng đi." Ngữ khí Lý Hoài lạnh nhạt, Nguyên Tư Trăn vốn định cãi lại vài câu, bỗng nhiên lại ý thức được Lý Hoài là đang trêu ghẹo nàng?
Nàng không khỏi ngẩn người, nghĩ thầm vẫn là cái phong thái nghiêm túc thận trọng, chững chạc đàng hoàng phù hợp với hắn hơn, cái người này đi trêu ghẹo người khác thật sự cực kỳ kỳ quái.

Ngay lúc nàng suy tư xem phải đáp lời như thế nào, bậc thang trước mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó thì là một cái địa động cực kỳ dốc, lại thô ráp nhỏ hẹp.

Nguyên Tư Trăn lập tức giữ chặt người Lý Hoài đang tiếp tục muốn đi về phía trước, nhíu mày nói: "Bên trên chưa biết tình hình ra sao, nếu như chính xác là hang ổ cương thi, thì phải phí rất nhiều khí lực, đợi chúng ta khôi phục sức lực rồi lại vào cũng không muộn."
Lý Hoài khẽ ừ một tiếng, hắn chống tay vào trên tường thở mấy ngụm bình ổn hô hấp, lại dựa vào vách tường, ngồi xuống dưới đất.

Nguyên Tư Trăn an vị bên cạnh hắn, đợi hơi thở ổn định, liền ngồi xếp bằng tụ khí ngưng thần, trong lòng nàng ẩn ẩn cảm thấy bên trong hoàng lăng chắc chắn không thể nào bình thường được, nếu chỉ có chút cương thi thì nàng cũng không lo lắng, chỉ sợ còn có cái tà vật gì khác, tuy Lý Hoài có Tru Tà bảo kiếm hộ thân, nhưng lại hoàn toàn không thông đạo pháp.

Như vậy nếu rơi vào ác chiến, nàng còn phải phân tâm che chở hắn, nên hiện nay nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nàng lấy tất cả lá bùa trên thân đều bày ra, phần lớn đều ướt sũng nước không thể lại dùng, Nguyên Tư Trăn chọn hồi lâu mới tìm được một hai tấm không quá ướt, liền dán vào mu bàn tay và sau cổ Lý Hoài.

"Mặc dù bùa có hơi ẩm ướt, nhưng dù sao có còn hơn không, Vương Gia ngàn vạn lần đừng có làm rơi." Nguyên Tư Trăn tỉ mỉ giúp hắn dán cho kỹ.

Lý Hoài sờ sờ lá bùa vàng trên mu bàn tay, lần trước hắn nhìn thấy bùa của Nguyên Tư Trăn vẫn là an thần phù dán trên trán hắn, lúc này gặp lại những tờ giấy vàng vẽ lằn ngoằn đầy tinh diệu này, lại nhìn thân ảnh Nguyên Tư Trăn ở bên cạnh hắn không ngừng bận rộn, khẩn trương trong đầu không khỏi nhạt đi rất nhiều.

Hắn nắm Tru Tà bảo kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Nàng không cần quá mức lo lắng an nguy của ta, nếu có yêu tà gì, cứ chuyên tâm đối phó là được."

Nguyên Tư Trăn gật đầu nhẹ, lại móc từ trong tay áo ra một cái túi gấm nhỏ, đem bên trong còn sót lại một chút gạo nếp, nàng trút vào trong bàn tay Lý Hoài, nghiêm túc dặn dò: "Nếu chúng ta tách ra, bùa cùng bảo kiếm nhất định không làm rơi, chàng cứ nhanh chân chạy, chân cương thi không giở lên được, không chạy kịp chàng đâu, nhưng nếu như bị chúng bao vây, chàng cứ quăng gạo nếp ra!"
Lý Hoài thấy thần sắc nàng lo lắng, cũng hiểu rõ vì sao nàng lại khẩn trương như vậy, đành phải trịnh trọng gật gật đầu nói: "Yên tâm."
Hai người không nhiều lời nữa, đứng dậy tiếp tục tiến lên.

Địa động hiện tại hẹp hơn so vớ ban nãy rất nhiều, Lý Hoài phải cúi người xuống mới có thể đi qua được, đi tới mấy chỗ dốc đứng còn phải dùng tay trèo lên, mới có thể tiếp tục hướng về phía trước.

Đợi bò qua một chỗ gần như thẳng đứng, trên đầu Lý Hoài rốt cục cũng nhìn thấy một cái cửa đá.

Nguyên Tư Trăn vội vàng từ phía dưới hắn vọt lên, chen đứng cùng một chỗ với hắn, đưa tay sờ soạng về hướng cửa đá.

Hai người lúc này đang kề sát nhau, Lý Hoài khó tránh khỏi cảm thấy có chút không ổn, nhưng thấy bộ dáng nàng nghiêm túc như thế, không khỏi trong lòng thầm trách bản thân, đã đến nước như vậy rồi còn để ý cái chuyện râu ria gì chứ.

Nguyên Tư Trăn chẳng những không thèm để ý, còn đưa đầu gối chống lên trên đùi hắn mượn lực, rướn người lên lên, nàng dùng tay dán vào trên cửa đá cảm thụ khí tức, hồi lâu mới nhìn Lý Hoài gật đầu nhẹ, chậm rãi đẩy cửa đá ra.

Bởi vì bị phủ bụi nhiều năm, Nguyên Tư Trăn phí khí lực thật là lớn cũng chỉ đẩy ra một cái khe hở, mãi đến khi Lý Hoài ổn định thân thể, cùng nàng đi đẩy, mới đẩy ra được.

Nguyên Tư Trăn híp mắt phun ra tro bụi rơi không ngừng xuống trong miệng, dừng một chút, liền tế ra ngọn lửa tím trong đèn hoa sen ra xem, thấy ngọn lửa kia không có cái gì dị thường, nàng mới cẩn thận từng li từng tí, nhô đầu từ trong địa đạo ra xem xét.

Lý Hoài một mực đứng phía dưới nâng thật vững vàng, từ sau khi cửa đá mở ra, hắn liền một mực ngẩng đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm, Tru Tà bảo kiếm trong tay như ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.

Chợt trọng lượng trên đùi hắn bỗng nhiên nhẹ đi, Nguyên Tư Trăn cả người vịn vào cửa đá nhảy lên, cực kỳ linh hoạt chui vào.


Lý Hoài thấy thân ảnh của nàng đột nhiên biến mất trong bóng đêm, không khỏi trong lòng căng thẳng, vội vàng cũng chui vào trong theo.

"Vương Gia chậm một chút." Nguyên Tư Trăn ở bên trên nói khẽ: "Nơi này trần thấp."
Nhưng lời nói này của nàng hơi chậm, trong đầu Lý Hoài mãi lo lắng cho nàng, khi đứng dậy có hơi dùng sức, liền đụng đầu.

"Đông —— "
Tiếng đụng đầu này dù không lớn, nhưng lại cực kỳ trầm đục, Nguyên Tư Trăn hít một hơi khí lạnh, vội vàng vuốt vuốt cho hắn, lo lắng hỏi thăm: "Không có...!Không có sao chứ?"
Lý Hoài dừng một chút, như không có việc gì tiếp tục chui vào, còn xoay người đi điều tra cái trần trên đỉnh đầu.

Mượn ánh lửa trong đèn hoa sen, Nguyên Tư Trăn sớm biết hai người bọn họ đang ở chỗ nào, kéo Lý Hoài qua nói: "Ta nghe tiếng Vương Gia đụng đầu, ắt hẳn nắp quan tài trên đầu không nặng, chắc chỉ là quan tài của người tuẫn táng thôi."
"Chúng ta đang ở trong quan tài?" Lý Hoài lập tức hiểu rõ ý nàng, vội vàng xem nhẹ đỉnh đầu còn có chút đau, nhờ ánh lửa nhìn xung quanh đánh giá.

Xung quanh bọn hắn, ngoại trừ cái trần thấp, bốn phía còn hiện lên một không gian hẹp dài, khó khăn lắm có thể duỗi người nằm vừa, trên vách còn có chút hoa văn mơ hồ không rõ, cái không gian như thế này trong lăng mộ, trừ trong quan tài thì còn có thể là chỗ nào?
Nguyên Tư Trăn lục lọi đỉnh quan tài, cẩn thận tìm kiếm khe hở nắp quan tài, trong quan tài này không có người nằm, chắc là nhân công kia muốn che giấu tai mắt người, nhất định sẽ không phong kín.

Nàng vừa sờ được một lỗ khảm nhỏ bé, liền thấy Lý Hoài trực tiếp đâm Tru Tà bảo kiếm đến một cái, lại nắm chặt cánh tay vạch một đường, trực tiếp đục ra một lỗ thủng trên quan tài.

Nguyên Tư Trăn giật giật mắt, thanh Tru Tà bảo kiếm lợi hại lại bị hắn dùng như vậy, không khỏi có chút đau lòng, nhưng lỗ hổng vừa bị mở ra chợt có một sợi khí tức âm lãnh xông vào, lập tức làm nàng cảnh giác lên.

Chờ Lý Hoài cạy được một cái khe trên vách quan tài, nàng liền dẫn một ngọn chân hoả chui ra khỏi quan tài, cẩn thận từng li từng tí dò xét xung quanh.

Bên ngoài quan tài vẫn là một màu đen kịt, âm lãnh dị thường, Nguyên Tư Trăn nín thở ngưng thần, nhưng lại chưa cảm nhận được khí tức của vật âm tà nào, có hơi nhẹ nhàng thở ra, lại thôi động ngọn lửa tím bên trong đèn hoa sen.

Tử Hỏa nháy mắt bùng lên, chiếu sáng toàn mộ thất, cũng chiếu sáng luôn một đống hài cốt lít nhích trên mặt đất.


Hô hấp Nguyên Tư Trăn dừng lại, nàng vội vàng ổn định lại tâm thần, mới trèo ra quan tài, nhường vị trí cho Lý Hoài đứng dậy.

"Cái này không phải Hoàng Lăng đâu, đây là hố chôn vạn người á! " Nguyên Tư Trăn vừa liếc nhìn hài cốt trắng tinh đầy đất vừa nhìn Lý Hoài nói: "Những hài cốt này lung tung ngổn ngang, hẳn là nô bộc chôn cùng."
Lý Hoài cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sau khi hắn trèo ra khỏi quan tài, thấy bên trong mộ thất này còn để ngổn ngang lộn xộn nhiều quan tài khác, lạnh giọng nói: "Không giống, nô bộc tuẫn tán, không cần quan tài, giết xong là được rồi."
Hắn lại cúi người xem xét hoa văn bên trên một cái quan tài khác, "Cũng là quan tài hậu phi."
Nguyên Tư Trăn đi đến bên cạnh hắn, cũng đưa tay sờ sờ lên trên vách quan tài, giống như cảm giác được cái gì, có chút nhíu mày đưa tay đẩy, lại trực tiếp đẩy nắp quan tài ra.

Chỉ thấy bên trong chỉ có một bộ xiêm y đã nhìn không ra bộ dáng cùng với ngọc thạch rải rác, nhưng không thấy bất kỳ hài cốt nào.

"Trống rỗng?" Nguyên Tư Trăn lúng ta lúng túng, hơi nghi hoặc một chút, đưa tay sờ sờ bên trong quan tài, thần sắc càng thêm ngưng trọng.

Nàng cứ tưởng rằng bên trong không có thi thể là vì xác chết vùng dậy, cương thi từ trong này chạy ra ngoài, nhưng vách quan tài này còn rất tốt, trong quan tài cũng không có vết tích có ai từng nằm, chẳng lẽ ngay từ đầu đã rỗng không?
Lý Hoài cũng phát hiện ra chỗ quái dị này, nhưng lại chưa thể nghĩ ra nguyên do trong đó, liền nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Đợi ra khỏi cái Hoàng Lăng này, lại suy nghĩ tiếp việc này cũng không muộn."
Nguyên Tư Trăn gật đầu, thu nhỏ lại ngọn chân hoả trên bấc đèn, cùng Lý Hoài vai sóng vai đi trên con đường về phía ngoài mộ thất.

Mộ đạo trong này cũng không có nhiều đường rẽ, có kết nối đến mấy mộ thất khác tương tự, cũng đều là một đống hài cốt cùng mấy cỗ quan tài không ai nằm.

Thẳng đến khi mộ đạo dần dần biến rộng, trên vách cũng xuất hiện chút bích hoạ pha tạp không rõ, liền nghe được bên trong mộ đạo truyền đến tiếng nước nhỏ xuống cực nhỏ.

"Vương Gia, cái Hoàng Lăng này quả nhiên là bị nước cuốn ra, trên tường cũng bị chảy nước đọng, có lẽ những vết tích này chúng ta tìm được, có thể từ bên trong bị phá ra ngoài." Nguyên Tư Trăn đứng bên cạnh quan sát mộ đạo, vừa nói.

Lý Hoài vừa muốn trả lời, thanh kiếm Tru Tà bên hông vẫn luôn yên lặng thật lâu lại phát ra một trận tiếng vù vù trầm thấp.

Hai người lập tức ngừng bước lại, cảnh giác nhìn về hướng phía trước..

Bình Luận (0)
Comment