Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 3

Trong tiết thể dục, Ôn Noãn mặc một chiếc áo thể thao tay dài có mũ, chiếm nửa sân bóng.


 


Ánh nắng chiếu vào làn da trắng muốt của cô, trông rất hồng hào.



 


Nếu nói là con trai thì cô lại xinh đẹp, thanh tú hơn con trai, còn nếu nói là con gái thì cô lại nhìn khôi ngô, tuấn tú hơn con gái.


 


Khó phân nam nữ.


 


Cô chơi bóng rổ không giỏi lắm, nhưng hồi trước có học được mấy chiêu từ các sư huynh, làm cho đám con gái phải không ngừng hú hét.


 


“Ôn Hàn đẹp trai quáaa!” 


 


“Sao lúc trước không nhận ra dáng vẻ cậu í khi chơi bóng rổ ngầu thế nhỉ.”


 


“Đúng đúng, cứ như lột xác biến thành một người khác í.”


 



 


Phương Triết Hàn ngồi dưới rổ bóng, thấy chị em tỏ ra vô cùng săn đón thì không tài nào hiểu được.



 


Chỉ trong một đêm mà số lượng fangirl đã tăng lên một cách điên cuồng.


 


Nhìn dáng người thẳng tắp và dung nhan tuấn mỹ của “Ôn Hàn” rồi dòm lại chính mình, Phương Triết Hàn tự cảm thấy xấu hổ…


 


Mình không xứng làm bạn với cậu ta nữa rồi.


 


Cô chơi một mình rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại có bạn nữ đỏ mặt tía tai chạy tới đưa đồ uống cho cô.


 


“Ôn Hàn, mời… mời cậu uống.”


 


Ôn Noãn vui vẻ nhận lấy, mỉm cười với bạn nữ: “Cảm ơn nhé.”


 


Trái tim nữ sinh nhộn nhạo, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn gì chứ, cậu chơi bóng rổ hay lắm.”


 


“Có dịp sẽ dạy cho cậu.” Ôn Noãn vui vẻ mở nắp chai nước ngọt uống một ngụm.


 


Nữ sinh ngượng chín mặt, không dám nhìn thẳng vào cô, xoay người chạy đi, một đám con gái vây lại.


 


“Hai người nói gì thế?”


 


“Cậu ý nói sẽ dạy tôi chơi bóng rổ.”


 


“Á á á! Ghen tị quá đi mất.”


 


“Hứ, lần sau đến lượt tôi đấy!”


 



 


Ôn Noãn cầm chai nước ngọt đi tới trước mặt Phương Triết Hàn: “Bọn họ nói tôi chơi bóng rổ giỏi.”


 


Phương Triết Hàn trề môi: “Trong mắt đám con gái này, ai đẹp trai thì người đó tự động chơi bóng hay, cậu xem mấy thằng đầu trâu mặt ngựa lớp mình, có chơi giỏi thế chứ giỏi nữa cũng chẳng ma nào thèm nhìn.”


 


Ôn Noãn cười cười, nói thế có khác gì đang khen cô.


 


“Sao Giang Trác vẫn chưa tới?”


 


Phương Triết Hàn nhìn về phía đám con trai lớp 5: “Môn này trùm trường thích thì lên không thích thì nghỉ, trong trường chả ai quản cậu ta cả.”


 


“Thầy giáo cũng không quản sao?” Ôn Noãn kinh ngạc: “Không phải chứ, trường trung học Thập Tam nghiêm khắc lắm mà.”


 


“Những luật lệ của trường chỉ áp dụng cho học sinh bình thường chứ không áp dụng cho học sinh bất bình thường như Giang Trác.”


 


Ôn Noãn hiếu kỳ: “Bất bình thường như thế nào?”


 


Phương Triết Hàn chọc chọc vào ngực mình, nhỏ giọng nói: “Chỗ này của cậu ta có vấn đề.”


 


“Bệnh tim?”


 


“Không phải!” Phương Triết Hàn dáo dác ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cậu ta có vấn đề về tâm lý, nghe nói chuyện này có liên quan tới mẹ cậu ta, năm đó mẹ cậu ta 19 tuổi bị một tên lưu manh làm chuyện đó mới sinh ra cậu ta.”


 


Ôn Noãn kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.


 


“Sau đó phía cảnh sát bắt được bố cậu ta, kết án thật nặng. Mẹ cậu ta là tiểu thư nhà họ Giang nổi tiếng khắp Bắc Thành, sau khi sinh ra cậu ta liền gửi cậu ta tới trại trẻ mồ côi.”


 


“Có điều tính cách của cậu ta thực sự… rất quái đản nên chẳng gia đình nào dám nhận nuôi, sau đó còn làm mù mắt một kẻ chuyên đi bắt nạt, trại trẻ mồ côi cũng không giữ nổi cậu ta nữa, lại trả về cho nhà họ Giang, chịu đựng mấy năm bị ghẻ lạnh, bây giờ mẹ cậu ta đã có gia đình mới, nghe nói ngày hôm mẹ cậu ta kết hôn, cậu ta đã nhuộm trắng nguyên đầu, không biết nghĩ cái gì.”


 


Phương Triết Hàn lại thêm mắm dặm muối: “Trong trường chúng ta có một tên đại ca, nhưng có gân thế nào đi nữa thì thấy Giang Trác cũng phải né thật xa.”


 


Ôn Noãn nhớ lại ngày hôm đó thiếu niên tựa vào bệ cửa sổ ngắm mây, làn da trắng như tuyết, đôi con ngươi màu đen sâu thẳm khiến người khác khó quên.


 


Sao mà… long đong lận đận quá.


 


Nhưng cho dù con đường của cậu ta có chông gai đến mấy, chỉ cần xác định được cậu ta là người đã ra tay với Ôn Hàn, Ôn Noãn nhất định sẽ không buông tha cho cậu ta.


 


Ngay lúc Phương Triết Hàn và Ôn Noãn đang nói chuyện, một quả bóng rổ đột nhiên bay tới.


 


“Ối ối ối! Cẩn thận!”


 


Lời còn chưa dứt, Ôn Noãn đột nhiên nghiêng người, né được quả bóng.


 


Cô quay đầu lại, nhìn thấy mấy nam sinh vóc người cao to đang nhìn mình đầy ác ý: “Ngại quá, quả bóng này thật không có mắt, phiền bạn học Ôn Hàn nhặt nó giúp chúng tôi.”


 


Người mở miệng nói là một nam sinh tóc húi cua mặc một chiếc áo thể thao màu đỏ.


 


Phương Triết Hàn vội nói: “Tôi giúp cậu đi nhặt!”


 


Ôn Noãn kéo cậu lại: “Nhặt cái gì mà nhặt, bộ không thấy cậu ta đang gây sự hả?”


 


Phương Triết Hàn nhỏ giọng nói: “Cậu ta là Hạ Huy, đội trưởng đội bóng rổ, không dễ chọc đâu.”


 


Ôn Noãn thấy bộ dạng nơm nớp của Phương Triết Hàn liền biết cậu tuyệt đối là kiểu học sinh bình thường chuyên bị bắt nạt ở trường, có thể nhịn thì nhịn, có thể nhường thì nhường.”


 


Xem ra… Ôn Hàn cũng bị bắt nạt không ít.


 


Đúng là chẳng ra làm sao.


 


Ôn Noãn nhìn Hạ Huy, lầm bầm nói: “Một đội trưởng bóng rổ quèn thì có gì mà ghê gớm?”


 


“Trời ơi… anh Hàn, đừng tìm chết mà.”


 


Phương Triết Hàn chưa kịp ngăn Ôn Noãn thì chân cô đã móc trái bóng lên, một cước đá mạnh, quả bóng rổ trực tiếp rơi vào thùng rác cách đó không xa.


 


“Ôn Hàn, cậu điên rồi!”


 


Ôn Noãn thoải mái cười: “Ngại quá, tôi chơi bóng đá tốt hơn bóng rổ, nhìn thấy rác thì ngứa chân.”


 


Mấy nam sinh tức tới nỗi không nói nên lời, càng ngạc nhiên hơn bởi việc “Ôn Hàn” kia ngày thường nhát như thỏ đế, sao đột nhiên bây giờ lại trở nên kiêu ngạo như vậy?


 


Hạ Huy tức run cả tay, giật lấy một trái bóng khác trong tay đồng đội, ném về phía cô: “Con gà, cho mày làm màu này!”


 


Lần này, Ôn Noãn không né đi, cô vươn tay ra bắt lấy bóng.


 


Quả bóng rổ ngoan ngoãn xoay vài vòng trên ngón tay cô, sau đó rời khỏi tay bay về phía Hạ Huy với một lực cực mạnh.


 


Có thể thấy trái bóng mà cô ném lại, cho dù xét về lực đạo hay tốc độ đều lớn hơn Hạ Huy rất nhiều.


 


Hạ Huy không ngờ thân thủ của Ôn Noãn lại tốt đến vậy, cậu ta tránh không kịp, bị bóng rổ đập vào trán, đầu óc xây xẩm, ngã đánh nhào.


 


Sắc mặt Ôn Noãn lạnh xuống, sự dịu dàng hòa nhã trong ánh mắt đột nhiên biến mất.


 


Lúc này, cô liếc nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo.


 


Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cô không phải kiểu cứ thích là bắt nạt đâu nhé.


 


Mấy bạn gái trong lớp cũng nhìn thấy cảnh này, nhao nhao nói—


 


“Mắc gì đi bắt nạt người khác vậy.”


 


“Đúng thế, Ôn Hàn của người ta hoà nhã như vậy, có làm gì các cậu đâu.”


 


“Đáng đời nghiệp quật!”


 



 


Mấy nam sinh xấu hổ đỡ Hạ Huy dậy, không nói gì.


 


Ôn Noãn chỉnh tề phủi phủi tay, vừa quay người thì nhìn thấy Giang Trác cùng hai cậu trai khác đi tới sân bóng rổ.


 


Dưới ánh nắng trong veo, cậu ta mặc một chiếc áo len dệt kim rộng rãi, chân xỏ dép lê, vài sợi tóc trắng buông thõng xuống trán, che khuất đôi mắt và sự mệt mỏi nơi con ngươi, cậu ta bước đi như chẳng hề quen ai.


 


Má cậu ta phồng lên, miệng ngậm một cây kẹo mút.


 


Phương Triết Hàn kéo tay áo cô, nói: “Anh Hàn, Tào Tháo tới! Tào Tháo tới!”


 


“Thấy rồi.”


 


Kiểu người như vậy rất khó để người khác không chú ý đến, sự hiện diện của cậu ta quá mạnh mẽ.


 


Dĩ nhiên, giáo viên thể dục cũng đã nhìn thấy cậu ta, hùng hổ quát tên cậu ta lên.


 


Phương Triết Hàn nuốt nước bọt: “Lần này Giang Trác lành ít dữ nhiều rồi.”


 


“Sao thế?”


 


“Ông thầy thể dục lớp 5 khét tiếng dữ dằn, hồi trước đầu gấu gân guốc nhất trường mình cũng bị ổng chỉnh cho phát khóc! Ổng có thể dùng một tay bắt cậu nhét vào trong rổ bóng đấy.”


 


Ôn Noãn nhìn về phía giáo viên thể dục lớp 5, vóc người ông vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, trông chẳng khác gì người mẫu trên áp phích phòng gym.


 


“Thú vị đây.”


 


Ôn Noãn híp mắt cười ngồi xổm bên bồn hoa, tiện tay ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, xem kịch vui.


 


Phương Triết Hàn nhìn dáng vẻ ngậm cỏ lưu manh của cô, thế mà cũng có thể nâng độ đẹp trai lên một tầm cao mới.


 


Cậu ta cũng học theo Ôn Noãn bứt một cọng cỏ, nhưng cho dù có giả bộ thế nào cũng không bắt chước được sự ngầu lòi của cô.


 


Trong nháy mặt, giáo viên thể dục đi đến trước mặt Giang Trác, trừng mắt: “Giang Trác, em còn biết đến lớp cơ đấy!”


 


Giang Trác nhìn ông một cái, cảm thấy có hơi quen quen: “Ông là?”


 


“Em lại còn không nhớ tôi là ai cơ à!”


 


Cậu vò vò mái tóc rối của mình, không cảm xúc nói: “Nhìn có hơi quen ạ.”


 


Giáo viên thể dục tức điên lên, nhưng bộ dạng vô tội của Giang Trác lại không giống như giả vờ, cậu thực sự không nhớ.


 


“Giang Trác, em đừng quá tự phụ, em tưởng nhà trường hết cách với em thật à?”


 


Cây kẹo từ má trái Giang Trác lại chuyển sang má phải, cậu bỗng nhiên tỉnh ra: “Em chào thầy ạ.”


 


“Em xem học thể dục mà em mặc cái gì đây!”


 


Giang Trác cúi đầu nhìn, nói: “Dép ạ.”


 


“Ai cho em mang dép lê học thể dục! Tiết đầu tiên tôi đã nói thế nào, quy định nhà trường ghi rõ không được mang dép lê đến trường! Em đây là cố tình phạm quy!”


 


“Em quên mất.”


 


Giang Trác nghĩ nghĩ, trực tiếp cởi dép ra, đi chân trần trên sân bóng bằng nhựa, mỉm cười với thầy giáo: “Không đi nữa là được chứ gì.”


 


Giáo viên thể dục tức nổ phổi, ông vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, định dạy cho cậu biết thế nào là lễ độ.


 


Mặc dù tốc độ của ông rất nhanh, nhưng không ngờ Giang Trác còn nhanh hơn, cậu ngả người ra sau, né được giáo viên thể dục.


 


Ôn Noãn khẽ híp mắt.


 


Có thể thấy trên người tên này có khinh công, thân thủ vụng về của thầy giáo đừng mong đụng được một cọng lông của cậu.


 


“Được lắm, cởi rồi thì em đừng đi nữa!”


 


Giáo viên thể dục không tóm được người, chỉ có thể xả tức lên đôi dép của cậu, vứt vào thùng rác.


 


Sắc mặt Giang Trác dửng dưng, dẫm chân trần trên sân bóng bằng nhựa, như thể chuyện ban nãy chẳng hề ảnh hưởng đến cậu.


 


Ôn Noãn coi như đã hiểu, đầu óc tên này thật sự rất khác so với người bình thường.


 


Đám con trai trên sân cũng ngừng chơi bóng rổ, đứng hành lễ với Giang Trác.


 


Giang Trác nhận lấy bóng rổ của một nam sinh trong số đó, đứng tại chỗ nhảy lên.


 


Quả bóng rổ vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung, sau đó rơi chính xác vào trong rổ.


 


Đám con trai xung quanh nhìn nhau, không dám đi nhặt trái bóng cậu vừa ném.


 


Giang Trác nhàn nhạt hỏi: “Chơi bóng không?”


 


Lúc này đám con trai mới máy móc nhặt bóng lên, nhưng không ai dám đứng quá gần cậu.


 


Động vật giống đực tụ lại một chỗ, theo bản năng sẽ nảy sinh tâm lý sợ cái mạnh.


 


Khí thế của Giang Trác quá lớn, dễ dàng lấn át đa phần con trai.


 


Nhìn cậu là phát rén.


 


Bên ngoài vạch ba điểm, Giang Trác nhảy lên, giơ tay ném rổ.


 


Ôn Noãn nhìn chân cậu từ phía xa, trắng phải biết.


 


Phương Triết Hàn vươn tay vẫy vẫy trước mặt Ôn Noãn: “Nhìn ngu rồi hả?”


 


Ôn Noãn nhàn nhạt nói: “Haizz, cậu xem trong vòng có vài phút ngắn ngủi, cậu ta đã ném vào rổ nhiều như vậy, kỹ thuật tốt quá chừng, giỏi hơn tôi nhiều.”


 


Phương Triết Hàn nhìn là biết Ôn Noãn là dân ngoài nghề, nói: “Không phải cứ ném trúng nhiều là kỹ thuật tốt, cậu xem mấy đứa con trai xung quanh có ai đi phòng thủ cậu ta đâu, nói là cùng nhau chơi bóng rổ, nhưng thực ra chỉ làm cho có, chẳng ai muốn chơi cùng cậu ta cả.”


 


Ôn Noãn quan sát một lúc, đúng thế thật, không đứa con trai nào dám đến gần cậu, cậu ném rổ thì cứ mặc cậu ném, cũng không thèm đi chặn.


 


Giang Trác chơi rất nghiêm túc, mặc dù vào rổ rất nhiều, nhưng hình như nhìn có hơi… cô đơn.


 


Sự cô đơn không được người khác chấp nhận, trở thành con cừu đen, bị đẩy ra bên ngoài.


 


Ôn Noãn nhặt quả bóng bên cạnh mình lên, đứng dậy đi tới vạch trắng của sân bóng, nhắm thẳng vào rổ.


 


“Binh” một tiếng, bóng của cô đụng văng bóng của Giang Trác, rơi vào rổ.


 


Đám con trai đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Ôn Noãn đang đứng đối diện sân bóng rổ, mỉm cười rạng rỡ.


 


Cô vẫy vẫy tay với Giang Trác: “Hế lô, cùng chơi bóng nhá.”


 


Nhất thời, đám con trai trong sân đều ngơ ra.


 


Tên này đứng ở khoảng cách xa như vậy mà lại có thể ném trúng bóng vào rổ!


 


Ánh mắt biếng nhác của Giang Trác quét về phía cô, cảm thấy nhìn hơi quen, nhưng không nhớ nổi là ai, chỉ lầm bầm nói: “Tới.”


 


Ôn Noãn vui vẻ đi tới, gia nhập vào trận bóng của bọn họ.


 


Nhưng cô có chơi bóng rổ đâu, trong suốt quá trình toàn nhìn chằm chặp Giang Trác, nào thì khiêu khích cậu, nào là chọc giận cậu, thậm chí còn cố tình phạm lỗi ôm lấy cánh tay cậu cướp bóng.


 


Có mấy lần cô còn cố tình đạp lên chân Giang Trác, hơn nữa còn đạp rất mạnh.


 


Có mù cũng nhìn ra được cô đang cố tình gây sự.


 


Phương Triết Hàn xỉu ngang xỉu dọc.


 


Cái gọi là “làm quen một cách bất bình thường” hay là đi khiêu khích người ta thế này hả!!


 


Nằm ICU đến nghiện rồi à!!


 


Giang Trác nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt có vẻ như đang nhắm vào cậu, cậu nhìn dấu giày đen thui trên chân mình, ngừng chơi bóng.


 


“Chơi tôi à?” Khoé mắt cậu nhếch lên, nói toạc móng heo.


 


Ôn Noãn cười hì hì với cậu ta: “Ứm ừmmm.”


 


Phương Triết Hàn: ???


 


Con trai xung quanh: ???


 


Con mẹ nó, “ứm ừmmm” là cái kiểu giọng điệu mà con trai có thể phát ra à?


 


Giọng của “Ôn Hàn” vốn đã thanh, cái tiếng “ứm ừmmm” này còn kéo dài âm cuối… hệt như đang làm nũng.


 


Có mấy nam sinh nghe xong phải thở hồng hộc, mặt đỏ tía tai, thực sự rất muốn đập thằng khùng “Ôn Hàn” này một trận!


 


Vốn dĩ Ôn Noãn đang cố ý khiêu khích Giang Trác, làm cậu buồn nôn… chỉ cần cậu ra tay, cô sẽ có thể biết được thân thủ của cậu.


 


Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp chiêu rồi.


 


Có điều không tài nào ngờ được, Giang Trác lại vò vò mái tóc trắng trên đầu mình, toét ra một nụ cười—


 


“Đáng yêu quá.”


 


Ôn Noãn: ???




Bình Luận (0)
Comment