Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 4

Ôn Noãn cảm thấy ánh mặt trời hôm nay có chút chói chang, cô sắp mở không nổi mắt ra rồi.


 


Cho dù thế nào cũng phải thăm dò xem trình độ cậu nông sâu ra sao.


 

 


Ôn Noãn đi thẳng về phía Giang Trác.


 


Giang Trác rất tự nhiên lùi về sau hai bước, hỏi: “Cậu muốn đánh tôi?”


 


Khoé miệng Ôn Noãn nhếch lên: “Cậu hỏi thẳng thật đấy, nhưng mà… ừ.”


 


Giang Trác nhìn đôi chân trắng trẻo của mình: “Dẫm lên chân tôi, lại còn muốn đánh tôi, má nó, cậu cũng quá đáng thật.”


 


Gương mặt vô tội của cậu làm Ôn Noãn có hơi áy náy.


 


“Tôi… tôi quá đáng chỗ nào, lúc cậu hất đầu thuốc vào mặt tôi, lẽ nào tôi không thấy oan chắc?”


 


Giang Trác nhìn cô thật kỹ: “Ồ, ra là cậu.”


 


Ôn Noãn: “…”


 

 


Giờ mới nhận ra.


 


Giang Trác lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vô cùng thoải mái đưa cho Ôn Noãn: “Việc nào ra việc đó, cho cậu hất lại tôi đấy.”


 


Ôn Noãn nhìn điếu thuốc cậu đưa, tinh tường cảm nhận được ánh mắt sắc bén của giáo viên thể dục bắn tới.


 


Mẹ nó, khùng hả.


 


Chắc chắn là Giang Trác đang gài cô.


 


Ôn Noãn vội vàng lùi về sau một bước, vạch rõ giới hạn với cậu: “Chuyện này thì không cần!”


 


Khóe miệng Giang Trác cong lên, trên má hiện lên một lúm đồng tiền.


 


Khi cậu cười nhìn rất đẹp trai.


 


“Tự cậu nói không cần đấy.” Nói xong, cậu xoay người rời đi.


 


Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu làm cổ họng Ôn Noãn sắp bốc khói tới nơi.


 


Lúc trước giải quyết vấn nạn yêu ún và bắt nạt của ông anh đều rất trôi chảy suôn sẻ, thế mà gặp tên này thì cô chỉ biết bó tay.


 


Ôn Noãn quyết định dùng nắm đấm làm đạo lý, cô hung hăng đuổi theo, đặt tay lên vai Giang Trác: “Đợi một chút.”


 


Nhưng đúng vào lúc này, nam sinh bên cạnh đột nhiên bắt lấy tay cô, hất ra.


 


“Đừng chạm vào cậu ấy.”


 


Nam sinh có một mái tóc đen ngắn, nước da màu lúa mì, ngũ quan nghiêm nghị, nhìn mặt là biết kiểu kiệm lời.


 


Cậu ta lạnh lùng nhìn Ôn Noãn, tựa như… không cho cô đến gần Giang Trác.


 


Dựa vào việc lúc nãy khi người này chụp lấy tay cô, Ôn Noãn có thể cảm nhận được cậu ta có võ công, đây là điều con trai bình thường sẽ không làm được.


 


“Cậu là ai?”


 


“Tôi là bố cậu ấy.” Chàng trai nói một cách tự nhiên.


 


Khoé miệng Ôn Noãn giật giật: “Vậy cậu gọi cậu ta một tiếng con trai xem cậu ta có đáp lại không?”


 


Chàng trai nhìn Giang Trác, cậu chỉ nhất thời nói cho sướng mồm thôi chứ nào có gan gọi thật.


 


Giang Trác nhét đầu thuốc vào trong miệng, không châm lửa mà để thế nhai nhai, cậu quay người, cool ngầu như tổng giám đốc bá đạo—


 


“Thanh Nhi, giải quyết cậu ta đi.”


 


Nam sinh tên “Thanh Nhi” kêu to một tiếng, vung nắm đấm về phía Ôn Noãn.


 


Thế nhưng, Giang Trác lại không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như dự liệu, cậu dừng bước, quay đầu lại nhìn.


 


Ôn Noãn bắt được nắm đấm của Diệp Thanh, sau đó hất ngược lại làm cậu ngả về phía sau, loạng choạng mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững được—


 


“Con trai, bố xin lỗi! Đánh không thắng.”


 


“Cậu phắn đi.”


 


Giang Trác hậm hực nói xong, mặt đối diện với Ôn Noãn, dường như từ bỏ, mặc cô làm sao thì làm.


 


Ôn Noãn dĩ nhiên sẽ không động thủ với cậu trước, làm thế thì có khác gì bắt nạt người khác, cô chỉ muốn khiêu khích cậu để thăm dò thân thủ mà thôi.


 


Cô đi đến bên thiếu niên, hai tay ôm lấy gáy cậu: “Giang Trác, hôm qua tôi thêm Wechat của cậu, sao cậu lại bảo tôi cút đi.”


 


Giang Trác nhìn người con trai thanh tú trước mặt, đuôi mắt hẹp dài, con ngươi lóng lánh như nước, khoé mắt có một nốt ruồi nhạt màu, như ẩn như hiện, quyến rũ như yêu tinh.


 


Cuối cùng cậu mất tự nhiên dời ánh mắt đi: “Ảnh đại diện Wechat của cậu gớm chó đến nỗi làm hôm qua tôi không nuốt nổi cơm, không phắn đi chứ làm sao?”


 


Ôn Noãn nhớ lại, ảnh đại diện Wechat của ông anh mình là nguyên cái mặt to tổ chảng của ổng đang chu môi ra tự sướng, haizz, đúng là gớm chó thật.


 


Cô cười nói: “Vậy tôi đổi ảnh đại diện thì cậu add tôi để kết bạn nhé.”


 


Giang Trác nghĩ nghĩ: “Còn phải xem cậu đổi ảnh đại diện gì.”


 


“Chắc chắn sẽ không làm cậu nuốt không nổi cơm.”


 


Cô ôm lấy cổ của cậu, hệt như đang làm nũng với bạn trai, Giang Trác thậm chí có thể ngửi được mùi kẹo ngọt thoang thoảng trên người cô.


 


Có chút bực bội—


 


“Có thể cách ông đây xa chút không.”


 


Tim của đám con trai xung quanh nảy lên, bọn họ có thể nhìn ra một cách rõ ràng sự tức giận hiện lên trong mắt Giang Trác.


 


Ôn Noãn không sợ Giang Trác giận, chỉ sợ cậu không giận.


 


Cô bèn ghé sát vào người cậu hơn, thầm thì bên tai cậu nói: “Tôi sẽ không…”

 


Giang Trác không nghe thấy cô nói gì, chỉ cảm thấy hơi nóng đang phả ra trên đôi tai mẫn cảm của mình, cả người bỗng căng ra, nơi nào đó sắp bùng nổ rồi!


 


Đúng lúc này, góc áo của Ôn Noãn bỗng bị người khác kéo mạnh ra sau.


 


Khó khăn lắm cô mới chọc giận được ông nội này, thế mà lại bị người khác cắt ngang giữa chừng, thất bại trong gang tấc.


 


Cô bực bội quay người, đang định nổi khùng, ai ngờ bắt gặp một khuôn mặt còn dữ dằn hơn: “Nhìn gì mà nhìn! Đứng đắn coi!”


 


Ôn Noãn bị cô nàng rống cho ngốc luôn.


 


Chị gái nóng bỏng tóc xoăn ngắn này như đang xách một chú cừu non, kéo cô ra phía sau lưng. 


 


Ôn Noãn đánh giá, cô nàng có dáng người thon thả, mặc một chiếc quần jeans rách phối cùng áo croptop, vành tai đeo cả đống hột xoàn, mặt trang điểm đậm, là một chị đại rất xinh đẹp.


 


Chị đại che chở Ôn Noãn ra phía sau, nói với Giang Trác: “Giang Trác, nếu muốn động vào cậu ấy thì phải bước qua xác tôi trước.”


 


Giang Trác: “Cậu là ai?”


 


Chị đại trợn mắt: “Tôi là bạn học hai năm ngồi phía sau cậu, là lớp phó văn nghệ lớp của cậu.”


 


Giang Trác: “Ồ.”


 


Hổng nhớ.


 


“Không nhớ thì thôi! Nếu cậu không muốn bữa tiệc cuối năm lần này phải lên sân khấu rap “Một mình uống rượu say” thì hôm nay hãy nể mặt tôi đừng so đo với cậu ấy.”


 


Giang Trác nghe đến khúc mình phải lên rap, đầu ngón chân căng ra, vội vàng nhường đường—


 


“Đi vui vẻ!”


 


Chị đại kéo tay Ôn Noãn rời khỏi sân bóng rổ.


 


Ôn Noãn ngu mặt, ngoái đầu lại nhìn Phương Triết Hàn, Phương Triết Hàn làm khẩu hình miệng với cô: “Hoa khôi lớp 5, Triệu Ninh Manh, người theo đuổi cuồng nhiệt của cậu!”


 


Ôn Noãn: ???


 


Moá nó, “tôi” thộn như vậy mà cũng có người theo đuổi cuồng nhiệt hả!


 


Triệu Ninh Manh [1], nghe tên thì tưởng là một chị gái cute phô mai que, ai ngờ bà chị này toàn thân mang hơi thở hổ báo.


 


[1]: Manh trong tiếng Trung là dễ thương


 


Chị gái hổ báo kéo Ôn Noãn tới vườn hoa, mở miệng liền mắng xa xả: “Cậu điên rồi hả, dám khiêu khích Giang Trác cơ đấy! Tên đó ghê gớm không nói, còn cả hai người bên cạnh hắn… Lục Vũ có quyền có thế, là con trai của boss ban giám đốc trường mình, chỉ cần một câu là có thể cho cậu thôi học! Nắm đấm của Diệp Thanh cũng có thể đập gãy xương cậu bất cứ lúc nào, cậu dám khiêu khích bọn họ hả?”


 


Ôn Noãn không nói gì, chỉ cười cười nhìn chị gái.


 


Nóng vội thế này, xem ra thực sự rất thích Ôn Hàn đây.


 


Có điều Ôn Noãn quá hiểu anh mình rồi, Ôn Hàn không thích kiểu như Triệu Ninh Manh, ổng chỉ si mê những cô gái ngoan ngoãn dịu dàng thôi.


 


Ôn Noãn cảm thấy, bà chị này tốt hơn loại con gái tâm cơ như Kiều Vận Thi nhiều lắm.


 


Có nhiều lúc, mắt bọn con trai như đui như mù, rõ ràng bên cạnh có cô gái tốt hơn nhưng lại cứ phải ti tiện hạ mình đi theo đuôi người khác.


 


“Tiểu Ninh, đừng lo lắng, cậu ta không làm tôi bị thương nổi đâu.”


 


Hai mắt Triệu Ninh Manh trợn tròn: “Cậu gọi tôi là gì?”


 


“Tiểu Ninh.” Khoé miệng Ôn Noãn cong lên, mỉm cười dịu dàng với cô: “Sau này tôi sẽ gọi cậu như vậy nhé, được không?”


 


Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai má Triệu Ninh Manh ửng hồng thấy rõ: “Hôm nay… cậu uống lộn thuốc hả?”


 


Hồi trước hễ nhìn thấy cô ấy là Ôn Hàn lại chau mày nhíu mi, trước giờ chưa từng mỉm cười dịu dàng hòa nhã với mình.


 


Ôn Noãn an ủi nói: “Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, tôi muốn thăm dò cậu ta mà thôi.”


 


“Thăm dò?”


 


“Lần trước chuyện tôi bị thương sau núi, nghi là có liên quan tới cậu ta.”


 


Sắc mặt Triệu Ninh Manh khẽ biến: “Thật sao?”


 


“Không chắc chắn, cho nên mới phải thăm dò, hai người là bạn học chung lớp, cậu có biết gì về cậu ta không?”


 


Triệu Ninh Manh nhíu mày nói: “Con người Giang Trác… có hơi khác thường, lúc điên lên chẳng quan tâ m đến ai, ngoại trừ Diệp Thanh và Lục Vũ, cậu ta không có bạn bè nào khác. Nhưng theo tôi cậu ta không phải kiểu sẽ đi hại người.”


 


“Tại sao lại nghĩ thế?”


 


“Cậu ta từng ra mặt giúp một nam sinh bị bắt nạt trong lớp tôi, nhưng chuyện này chẳng mấy ai biết.”


 


“Vậy sao.”


 


Tên đầu trắng này cũng chính nghĩa phết.


 


“Cũng có thể chỉ là cậu ta nhất thời nổi hứng, dù sao người này khó hiểu lắm.”


 


Ôn Noãn cũng không thể khẳng định chuyện này là do cậu ta lắm.


 


Nhưng đêm đó có người nhìn thấy cậu ta xuất hiện ở trường học, còn bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, chung quy vẫn có điểm đáng nghi.


 


Tiếng chuông hết tiết vang lên, Ôn Noãn nói với Triệu Ninh Manh: “Được rồi, về trước đi, khoảng thời gian này cậu hãy giúp tôi quan sát Giang Trác, có chuyện gì kịp thời báo tôi biết.”


 


“Không thành vấn đề.” Triệu Ninh Manh vui vẻ nhận lời.


 


Ôn Noãn cười cười, ánh mắt Triệu Ninh Manh cứ dính chặt vào cô, nhìn đến ngây dại.


 


“Cậu” bật cười, cả khuôn mặt sáng rực lên.


 


Hỡi ôi! Đẹp trai chết mất thôi!


 



 


Ban đêm, gió lạnh bên hồ thổi rét căm căm, mặt nước trong veo, phản chiếu ánh đèn mờ ảo của một nửa thành phố.


 


Giang Trác nheo mắt trái, siết chặt dây lò xo của súng cao su, nhắm thẳng vào vầng trăng khuyết trên mặt hồ.


 


“Vút” một tiếng, hòn đá bay ra, mặt trăng lưỡi liềm biến thành vô số mảnh vỡ, rải rác trôi trên dòng sông.


 


Phú nhị đại Lục Vũ ngồi trên cột bê tông chất đống, nhìn Giang Trác.


 


Ánh mắt cậu đen láy, khuôn mặt không cảm xúc, nhưng mỗi lần ngắm bắn đều rất chuẩn.


 


Từ sau tiết thể dục buổi trưa, mặt tên này cứ xị ra, dường như… rất không vui.


 


Nghĩ lại cũng đúng, bị một đứa con trai hết sờ rồi nắn, còn bị hăm hoạ phải lên sân khấu bắn rap, Giang Trác vui được chết liền.


 


Lục Vũ nói: “A Thanh, cậu nói xem, tên nhóc Ôn Hàn kia sao thế nhỉ, ăn phải gan hùm mật gấu hay gì mà hôm nay lại dám… lại dám trêu cả Giang Trác.”


 


Diệp Thanh đang cầm tập vẽ phác thảo, không cảm xúc nói: “Không phải trêu đâu.”


 


“Không phải trêu thì là gì?”


 


Giang Trác nhặt hòn đá dưới chân lên, nhàn nhạt nói: “Là đang thăm dò.”


 


“Thăm dò xem anh Trác của chúng ta có phải trai thẳng không hả?”


 


Diệp Thanh trợn mắt: “Ôn Hàn không giống với lúc trước, trên người cậu ta có võ công.”


 


“Không phải chứ?” Lục Vũ thẳng người: “Tên ẻo lả kia mà biết võ công? Cậu ta mà có võ thật thì lần trước ở sau núi đã không bị người khác xém nữa đập chết! Nếu không có Giang Trác ra tay cứu giúp…”


 


Lời còn chưa dứt, tiếng gió sắc bén vút qua, một hòn đá sượt qua bên má trắng nõn của cậu.


 


Hai mắt Lục Vũ trợn to, tay ôm lấy ngực, nhìn về phía Giang Trác.


 


Giang Trác đặt súng cao su xuống, đôi mắt đen láy nhàn nhạt nhìn cậu: “Chuyện này không được nhắc lại nữa.”


 


Lục Vũ nhỏ giọng làu bàu: “… Cũng chỉ có ba anh em chúng ta mới nói, làm gì có người khác.”


 


Đột nhiên như sực nhớ ra gì đó, Lục Vũ vỗ mạnh vào lưng Diệp Thanh: “Ê ê, hay là Ôn Hàn sau khi bị đập, đột nhiên kinh mạch được đả thông, trở thành cao thủ võ lâm?”


 


Diệp Thanh mệt mỏi né cậu ta, nói: “Không có chuyện đó đâu, bớt xem phim kiếm hiệp đi.”


 


Trong tai nạn bí mật kia, Ôn Hàn bị người khác đánh cho trọng thương, không chết thì cũng tàn phế.


 


Không ngờ nửa tháng sau, cậu ta lại có thể tung tăng đầy sức sống đến trường.


 


Bản thân chuyện này đã vô cùng khó bề tưởng tượng rồi.


 


“Anh Trác.” Diệp Thanh nhìn về phía Giang Trác: “Chúng ta có cần… thử xem cậu ta rốt cuộc là người hay là quỷ không.”


 


Giang Trác đi tới, ngồi lên cột bê tông, nhàn nhạt nói: “Không cần lo chuyện bao đồng.”


 


“Đinh đinh”, tiếng chuông điện thoại vang lên.


 


Giang Trác lấy điện thoại ra, lại là tài khoản có tên “Hàn Hàn” bị mình từ chối lần trước, bây giờ lại add lại—


 


“Giang Trác, đổi ảnh đại diện rồi.”


 


Đúng là đã đổi rồi, đổi thành hình Na Tra phiên bản chibi đang đạp một chân lên Hỗn Thiên Lăng.


 


Tin nhắn kết bạn của Ôn Noãn liên tục gửi tới: Người ngay không lòng vòng – Chiều thứ Hai tan học, tôi muốn mời cậu đi uống trà sữa! :icon mặt cười:


 


Một cơn gió thổi qua, dường như Giang Trác ngửi thấy mùi kẹo ngọt thoang thoảng.


 


Cậu chấp nhận lời mời kết bạn.

Bình Luận (0)
Comment