Editor: SunniePham
Dụng cụ lạnh lẽo như băng khuấy động trong bụng của cô, bụng dưới truyền tới cảm giác như bị rút nước vô cùng chân thật, cảm nhận được hai chân
bị tách ra.... Đột nhiên Vinh Nhung mở mắt ra, phòng ngủ màu xanh lam có màn cửa sổ nhẹ nhàng lay động ở trong gió. Ánh sáng mặt trời chíu chói
cả mắt, cô ngẩn người nhìn nóc nhà trắng noãn, nhất thời giật mình cũng
không biết mình đang ở nơi nào, sau đó thì bám lấy thân thể ngồi dậy.
Phòng ngủ trống rỗng chỉ còn có một mình cô, Vinh Nhung mơ hồ một hồi
mới nhớ lại buổi tối cô có hẹn cùng với Vinh Hưởng. Do ngủ trưa quá lâu nên gương mặt của cô bây giờ toàn là dấu hồng hồng. Cô chậm rì rì từ
trong tủ quần áo tìm cái váy dài Givenchy của Tống Hải Thanh mua, trang
điểm nhạt một chút rồi thoa chút son màu quả quýt. Cuối cùng thì khí sắc cũng trở nên tốt một chút, cô mỉm cười với mình ở trong gương một cái.
*
Vinh Hưởng xe dừng ở trước cửa trường học, trực tiếp gọi vào điện thoại
trong phòng. Vinh Nhung giẫm gót giày xăng-đan nhỏ lên xe, anh lẳng lặng nhìn chăm chú cô một hồi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cười nói một tiếng:
"Rất đẹp".
Vinh Nhung cẩn thận nhìn anh, không gian chật hẹp cũng tràn ngập mùi vị
đặc trưng thuộc về anh, làm cho tim của cô đập không ngừng.
Vinh Hưởng khởi động xe, cả đường đi đều yên tĩnh không nói một lời nào, gương mặt đầy vẻ dứt khoát không lộ ra một chút cảm xúc nào cho cô
biết. Kể từ khi gặp lại, anh luôn là mang kính, tròng kính chặn lại tâm
tư của anh, càng làm cho người ta không đoán được điều gì.
Trong lòng Vinh Nhung lặng lẽ nhảy nhót rồi lại mơ hồ chần chừ, Vinh
Hưởng không còn giống như lúc xưa, luôn im lặng và khó hiểu như vậy. Rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì, rồi lại dẫn cô đi tới nơi nào?
Xe dừng lại ở trước một nhà hội nghị, Vinh Hưởng không có giải thích dư
thừa, hình như anh chắc chắn cô sẽ đi theo. Cho nên anh trực tiếp xuống
xe, đứng ở trước xe yên lặng nhìn cô, hôm nay anh mặc đồ vest càng làm
nổi lên sự kiêu ngạo của chính mình.
Vinh Nhung do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa xe đi theo anh. Nhà hội
nghị này rất có tiếng ở thành phố N này, coi như cô rất ít khi đi đến
mấy chỗ ăn chơi nhưng cũng biết bên trong toàn là ngư long hỗn tạp.
Phục vụ dẫn đường ở phía trước luôn nhìn cô với ánh mắt vô cùng mập mờ,
Vinh Nhung không được tự nhiên nắm chặt lấy tay của mình, bởi vì giày
mang gót nhỏ không quen nên cô cũng đặc biệt cẩn thận.
Lúc đi qua hành lang, Vinh Hưởng đã nhận ra động tác nhỏ của cô, anh cố
tình bước chậm lại để đợi cô. Đến chỗ cửa phòng, hình như là anh dừng
lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô một lúc rồi cuối cùng vẫn đi vào mà không
có chút do dự nào.
Vinh Nhung bị ánh mắt của anh làm cho bản thân trở nên rụt rè, đến khi
nhìn rõ người bên trong đang mỉm cười với mình thì cả người của cô đều
tràn đầy sự lạnh lẽo.
Cô nên sớm nghĩ tới, anh trở lại là để trả thù, làm sao mà đối xử tốt với cô được?
Ánh sáng mập mờ chíu xuống trên người cả nam lẫn nữ, xinh đẹp đến đầy mê hoặc. Chu Tư Thành chìm trong ánh sáng sắc vàng nhìn cô, trên mặt vẫn
kín đáo như cũ, hiện lên một nụ cười đầy sâu xa.
"Đến rồi sao?" Anh và Vinh Hưởng dùng giọng điệu quen thuộc chào hỏi nhau.
Vinh Nhung không biết, nhiều năm như vậy rồi mà bọn họ vẫn còn liên lạc
với nhau hay sao? Bất hòa với người nhà, thậm chí không để lại bất kỳ
câu nói nào mà đã bỏ đi. Nhưng lại có thể giữ mối quan hệ chắc chắn với
Chu Tư Thành?
Thấy cô còn ngây ngốc đứng ở cửa, Vinh Hưởng mới vỗ vỗ vị trí bên cạnh,
"Tới đây." Ý tứ như vua đã hạ chỉ, Vinh Nhung có chút không quen nhưng
vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, âm nhạc điếc tai làm cho
trong lòng của cô trở nên khô nóng và bất an. Vinh Hưởng đưa cho cô một
ly rượu, nhiều màu sắc sóng sánh lưu lại ở bên trong, ngón tay thon dài
lắc nhẹ ly rượu, đôi môi gần như sắp dán lên vành tai của cô.
"Thay anh kính anh Thành một ly đi...."
Vinh Nhung đột nhiên ngẩng đầu không thể tin được, giống như là nhìn anh như một cơn hồng thủy.
Vinh Hưởng vẫn mỉm cười như cũ, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, không biết lời của mình có gì không ổn.
Vinh Nhung tỉnh lại, siết chặt cái ly trong tay, anh muốn cô làm chuyện
ti tiện này sao? Chuyện này có khó khăn gì, anh đã sớm đã biết cô so với cái này còn nhếch nhác hơn mấy trăm lần.... Tâm địa của anh sắt đá cô
cũng đã sớm dùng thân thể của mình để kiểm nghiệm, bây giờ còn có chút
thất vọng để làm gì?
Vinh Nhung khẽ cười đối với Chu Tư Thành rồi nói, "Anh Chu đã lâu không
gặp, em mời anh." Uống một hơi hết cả ly, trong lúc nhất thời cả dạy dày cũng không chịu nổi, hơi nóng thỏi lên làm cho cổ họng của cô trở nên
khó chịu.
Chu Tư Thành cười hài lòng, vỗ vỗ cái mông của bạn gái bên cạnh. Cô gái
quyến rũ đó liếc mắt nhìn Vinh Nhung một cái, trong ánh mắt rõ ràng
mang theo sự kỳ thị và kinh bỉ của ‘người cùng nghề’. Sau đó cô ngượng
ngùng đứng dậy rời đi, Vinh Nhung bắt đầu lo lắng nhìn Chu Tư Thành đang từ bước đi tới gần mình.
Chu Tư Thành ngồi ở bên cạnh cô, mang theo cả người đầy men say: "Hai năm qua, không ít lần anh từng tới trường học tìm em..."
"....Bây giờ cảnh sát đều rất rãnh rỗi sao?"
"Vì nhân dân phục vụ, đồng thời thỉnh thoảng cũng muốn vì mình phục vụ
mình." Chu Tư Thành kề sát cô, hô hấp nóng hổi mang theo mùi rượu nồng
nặc, hình như trước lúc bọn họ đi vào trước anh đã uống rất nhiều, "Làm
gì mà mỗi lần gặp anh đều giống như con nhím vậy?"
"Vậy sao? Sao em không cảm thấy vậy?" Vinh Nhung ngồi xê dịch ra một chút, vô tình lại dịch tới trúng bả vai của Vinh Hưởng.
Vinh Hưởng nghiêng mặt sang một bên nhìn cô, giữa hai lông mày đều là
dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt. Vinh Nhung không khỏi giương nhẹ khóe môi,
đúng lúc vừa rơi toàn bộ vào trong tầm mắt của anh, kết quả như thế anh
hài lòng chưa?
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ khiêu khích của cô làm cho trong lòng của anh
đều hoảng lên, ngay lúc này điện thoại di động của anh lại vang lên,
không thèm nhìn tới số mà trực tiếp nghe máy. Đồng thời anh cũng nhìn về phía Chu Tư Thành mà chào một tiếng, "....Mình đi nhận điện thoại."
Vinh Nhung lạnh lùng nhìn anh rời đi, nhìn lại cánh tay Chu Tư Thành
từng chút đang tiến tới eo của mình. Trong dạ dày liền trào lên cảm giác chua chát....
Vinh Hưởng dựa vào hàng rào chắn, Tô Mộng mơ mơ hồ hồ nói không rõ làm
cho anh càng trở nên buồn phiền, trong nháy mắt liền không có tính nhẫn
nại, "Nói điểm chính."
Lúc này Tô Mộng mới nức nức nở nở nói ra đầu mối, hình như là vừa giận
dỗi với Arvin. Vinh Hưởng im lặng, hai người này giống như con nít ranh, chuyện như vậy cũng muốn kiếm anh giải quyết. Vinh Hưởng tốt tính
khuyên cô mấy câu, đang nói chuyện không bao lâu thì cửa bị đầy ra vang
lên một tiếng ‘rầm’.
Vinh Nhung đứng ở hành lang cùng anh bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt kinh
hoàng trở nên luống cuống cả gương mặt đều trở nên tái nhợt.
Vinh Hưởng bị dáng vẻ của cô làm cho trong lòng trở nên hoảng sợ, nói
nhanh vào điện thoại một câu, "....Chờ anh trở về rồi hãy nói." Sau đó
nhanh chóng cúp điện thoại, không kiềm chế được mà mềm giọng xuống:
"Nhung...."
Vinh Nhung đang nghe câu "Trở về rồi hãy nói" thì lặp tức hiểu rõ người
gọi là ai, cô lại càng cảm giác mình thật đáng buồn đồng thời cũng vô
cùng buồn cười. Một câu cũng không kịp nghe anh nói xong thì đã lảo đảo
chạy ra ngoài.
Vinh Hưởng vội vàng hấp tấp đuổi theo tìm một vòng mới nhìn thấy cô đang ngồi ở bên cạnh hồ phun nước trước nhà hội nghị, giày xăng-̣đan đã bị
đá qua một bên, chân trần ngâm ở trong nước, vạt áo và váy dài đều ươn
ướt trôi ở trên mặt hồ.
Vinh Hưởng ở xa xa chăm chú nhìn cô, dù chỉ là một gò má cũng làm cho
trong lòng của anh như bị đầu độc. Anh thu lại cảm xúc, đi về phía cô.
Khom lưng nhặt lên giày lên rồi đưa lưng về phía cô mà ngồi xuống,
"Không lạnh sao?"
Vinh Nhung không nói lời nào, kể cả việc nghiêng đầu nhìn anh một cái
cũng không cam chịu, tất cả oán khí trong lòng đều bị chèn ép ở ngực
không phát ra được.
Vinh Hưởng từ từ thở dài, đưa tay muốn đi ôm cô. Vinh Nhung lặp tức đưa
tay hất ra anh, vừa chán ghét lại vừa theo dõi tay anh, giống như tay
của anh so quái vật còn đáng sợ hơn.
Mặt Vinh Hưởng lạnh lai khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô, đồng thời
cũng nói ra những lời không dễ nghe gì, "Nhìn em bây giờ giống như cái
gì? So với bà điên thì khác nhau chỗ nào."
Vinh Nhung cười lạnh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh, "Chê em mất
mặt sao? Vậy thì anh có thể đi tìm người khác, chuyện tiếp rượu như vậy
không nhất định phải là em. Tìm em gái của mình đi tiếp rượu, không phải càng làm mất mặt danh phận đại thiếu gia của nhà họ Vinh của anh sao!"
Sắc mặt Vinh Hưởng càng thêm khó coi, giận quá hóa cười, đưa tay bóp lấy đầy cằm cô, buộc cô giương mắt nhìn thẳng vào mình, "Em nói đúng,
chuyện tiếp rượu như vậy hoàn toàn không cần đến em. Đáng tiếc Chu Tư
Thành không có mắt, không có em thì không được."
Vinh Nhung cắn môi đến trắng bệch, cặp mắt xuất hiện một tầng sương mù thật mỏng, giống như một giây kế tiếp sẽ nặn ra lệ .
Tâm trạng của Vinh Hưởng lập tức mềm nhũn ra, đang muốn buông buông cô
ra. Đột nhiên Vinh Nhung đánh loạn xạ về phía của anh, Vinh Hưởng mới
vừa buông tay ra, thì Vinh Nhung liền luống cuống tay chân lau cằm.
Chiếc cằm trắng nõn vốn dĩ đã bị anh dùng lực bóp nên có chút đỏ lên,
nếu để cho cô cứ chà lau như vậy thì nó sẽ càng đỏ nhanh hơn thậm chí sẽ bắt đầu rỉ máu.
Vinh Hưởng run như cầy sấy nhìn cô, thoáng chốc liền trở nên mềm lòng.
Phản ứng đầu tiên chính là đưa tay đi bắt lấy bàn tay không an phận của
cô, "Em làm cái gì vậy?"
Vinh Nhung không để ý tới anh, nhìn thấy tay của anh đang đưa tới thì cô lại vung lên một cái tát. Vinh Hưởng tránh thoát khỏi tay của cô, đồng
thời cũng bắt đầu nổi nóng.
Cô gái này đúng là không biết tốt xấu!
Một tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của cô, "Vinh Nhung?!"
Nước mắt Vinh Nhung cứ thế mà rơi xuống, cả người đều run lên nhắm hai
mắt lại không nhìn anh. Đôi môi run rẩy không còn chút máu nào: "Buông
ta ra, cầu xin anh....Đừng đụng vào em nữa."
Tim của Vinh Hưởng cũng như bị nhéo lấy, cảm giác đau đớn như bị đè nén
lại, bàn tay cũng không tự giác mà trở nên dịu dàng, vỗ về trên lưng của cô: "Nhung Nhung...."
Vinh Nhung cảm nhận được bàn tay của anh mang theo hơi nóng đang chạy
dọc sống lưng của cô. Tất cả các tế bào nhất thời giống như bị co rút
lại, tay chân cô đồng thời từ chối anh, khàn cả giọng kêu "Không cần" .
Trong đầu Vinh Hưởng nổ tung một tiếng. Gương mặt của cô đầy nước mắt la hét không cần, hình ảnh này quá quen thuộc, trí nhớ trùng điệp giống
như đêm đó của bốn năm về trước. Anh run tay, nhẹ nhàng vén đi sợ tóc
đang dính vào gương mặt của cô, vừa đau lòng lại vừa nóng lòng, khàn cả
giọng nói: "Nhung Nhung, nói cho anh biết…. em đã như vậy bao lâu rồi?"
Vinh Nhung vẫn nhắm hai mắt như cũ, thế nào cũng không dám nhìn anh, chỉ là thở nhẹ nhàng. Vinh Hưởng càng muốn giữ chặt cô thì cô lại càng
vùng vẫy kịch liệt hơn, anh không dám động, chỉ là sâu sắc nhìn gương
mặt tuyệt vọng của cô. Là anh đã bức cô đến mức này, người con gái anh
che chở nhiều năm như vậy, cuối cùng anh lại là người tổn thương cô sâu
sắc nhất.
Cho dù bốn năm trước có oán hận đến đâu, cũng không đau lòng như giờ phút này.
Tay Vinh Nhung chống đỡ trước lồng ngực của anh, mơ hồ nói không rõ:
"Tại sao lại đối xử với em như vậy, em hận anh.... anh trả lại đứa bé
cho em...." Cô đứt quãng nói ra một câu chỉ trích không hoàn chỉnh. Cô
muốn hỏi, tại sao nhất định phải là anh, tại sao anh có thể tàn nhẫn tâm địa sắt đá như vậy, chính tay đưa cô đi vào phòng giải phẩu. Ai cũng có thể buộc cô bỏ đứa bé, chỉ duy nhất anh là không thể.
Vết thương đã kết vảy của Vinh Hưởng lại một lần nữa bị cô thứ làm cho
rách ra, cả trái tim đều rỉ máu. Anh cau mày, chứng icteri của cô càng
làm cho anh thêm sốt ruột, chuyện tối hôm đó vào bốn năm trước được cô
nhắc lại. Nhưng khi nhớ tới hình ảnh Tống Hải Thanh trần truồng hiện
lên trong đầu anh, anh cũng không khống chế được hô lên, "Đứa bé gì,
cũng chỉ là một cái trứng được thụ tinh chưa hình thành thôi! Tôi làm
sao có thể cho con của Tống Hải Thanh mang thai con của chính mình! !"
Vinh Nhung nói không ra lời, đôi mắt chứa lệ không thể tưởng tượng nổi.
Cô đưa mắt nhìn anh. Giờ phút này, người đàn ông này lại xa lạ đến mức
đáng sợ như vậy.
(Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là
một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không
thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên
quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một
chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu. Trong bảng phân loại
bệnh quốc tế lần thứ 10 (ICD-10), Hysteria được gọi là rối loạn phân ly. Tỷ lệ gặp ở 0,3-0,5% dân số, thường gặp ở nữ giới. Biểu hiện bệnh rất
đa dạng: Những dấu hiệu dạng cơ thể như mệt mỏi hụt hơi, khó thở, đau
nhức... nhưng không có bằng chứng xác đáng về bệnh cơ thể; Những biểu
hiện về tâm thần kinh như khóc cười, sợ hãi vô cớ, la hét, mất hoặc tăng cảm giác..., ý thức chỉ bị ảnh hưởng)