Editor: SunniePham
Vinh Nhung mấp máy môi, cuối cùng vẫn mệt mỏi không muốn nói tiếp với
anh. Cứ như vậy đi, vấn đề giữa bọn họ vốn là vòng tròn đồng tâm, cho dù có cuộn tròn thế nào đi nữa thì cuối cùng ngọn nguồn cũng chỉ về phía
Tống Hải Thanh. Cô đi chân trần về phía trước, đi tới nơi nào cũng lưu
lại dấu chân ẩm ướt.
Vinh Hưởng đưa tay bắt lấy cổ tay của cô: "Cùng anh trở về!"
"Trở về làm gì, tiếp tục bồi rượu sao? Bộ dáng này của em anh không thấy ngán sao?" Vinh Nhung nhíu mày bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc là cổ tay
lại bị anh nắm chặt, làm thế nào cũng thoát không khỏi tay của anh.
Vinh Hưởng nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Em nghĩ anh như vậy sao?"
Vinh Nhung hít một hơi thật sâu, gương mặt trở nên bình tĩnh đưa mắt
nhìn anh: "Vinh Hưởng, chúng ta nói rõ ràng đi. Bốn năm trước anh đã
nói, khi chúng ta gặp lại nhau thì cũng không phải là anh em. Bây giờ
anh lấy lặp trường gì để trông chừng em, lấy lập trường gì để uy hiếp
em?"
Vinh Hưởng ngẩn ra, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của cô, vốn suy nghĩ của anh
đang rối rắm nhưng giờ lại càng không rõ hơn. Rồi sao đó thì từ từ cười
ra tiếng, cặp mắt như băng lạnh đâm về phía của cô: "Em cho rằng tất cả
mọi chuyện cứ như vậy à? Tống Hải Thanh thiếu tôi bao nhiêu, em so với
người khác vốn dĩ là biết rất rõ mà." Anh đứng rất gần cô, gần đến mức
cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu kia hiện lên sự lạnh lùng dữ
tợn rất rõ ràng, "Tên Chung Hách kia, Tống Hải Thanh rất trông mong em
qua lại với hắn đúng không? Em cảm thấy....Tôi sẽ dễ dàng để cho Tống
Hải Thanh được toại nguyện sao?"
Vinh Nhung cảm nhận hơi thở của anh phả vào trên mặt của mình, ngước đầu lên không hề chớp mắt mà nhìn vào trong mắt của anh. Anh thật sự không
còn thương cô, Vinh Hưởng đã từng yêu cô. Bây giờ trong đầu anh chỉ còn
lại cái chết của Hồng Mộ, còn có sỉ nhục bị đuổi đi của bốn năm về
trước. Vinh Nhung rất muốn cười, nhưng mà lại cười không nổi, chỉ có thể yên cong người mà mang giày vào.
Vinh Hưởng nhìn đầu ngón tay của cô đều đã phát run lên, thắt đi thắt
lại vài lần nhưng cũng không thể nào thắt được dây giày của đôi giày
sandal chẳng hề phức tạp lại. Vinh Hưởng lạnh mặt ngồi nhổm xuống, từ từ giúp cô thắt lại dây giày. Khi ngón tay chạm đến cổ chân trơn mịn của
cô, thì trong lòng anh có chút bi thương. Đây chính là kết cục của bọn
họ, anh không thể thay đổi được. Chỉ có thể mặc cho mọi chuyện tiếp tục, trừ phi....
"Tốt lắm, đi thôi." Vinh Nhung hờ hững nhìn thẳng vào anh, dáng vẻ này của cô giống như là đang coi thường cái chết.
Vinh Hưởng nhịn không được mà khinh thường hừ lạnh một tiếng, trực tiếp
đi tới bãi đậu xe. Vinh Nhung sửng sốt một chút, không phải trở về buổi
tiệc sao? Cô vội vã đuổi theo, không được tư nhiên mà hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Vinh Hưởng từ xa đã lấy chìa khóa xe ra, suy nghĩ một chút lại cười như
không cười nói với cô: "Chẳng lẻ em muốn trở về bồi hắn uống thêm vào ly sao?"
"...."
Vinh Nhung đứng ở cửa xe trừng mắt nhìn anh, nếu như là trước kia thì cô đã sớm nhào tới cắn vào lỗ tai của anh rồi. Đáng tiếc bây giờ, cô chỉ
có thể đứng ở đây mà hờn dỗi.
Vinh Hưởng nhấn cái nút một cái, có chút không kiên nhẫn mà hạ kính xe xuống: "Thật sự là không nở đi sao?"
Ma quỷ mới không nở, chỉ là em không muốn đi xe của anh thôi. Trong lòng Vinh Nhung oán thầm, trên mặt lại đen như cũ giống như không muốn mỉm
cười cho anh coi. Nhưng mà cô lại không biết chạy xe, chỉ có thể chấp
nhận mở cửa xe ngồi vào.
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của cô, trong mắt liền hiện lên ý cười nhìn cô từ kính chiếu hậu.
"Nhìn cái gì?"
"Tùy tiện xem một chút."
"Không cho tùy tiện nhìn em."
"Anh muốn tùy tiện nhìn đó...." Vinh Hưởng đặt tay lên vô lăng, trên mặt hiện lên sự mỉa mai, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận
của cô, anh cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Chỗ khác, em có gì đẹp."
Vinh Nhung mím môi, giận đến cả gương mặt đều đỏ ửng lên. Cô muốn tiếp
tục cào anh nhưng rồi lại nghĩ tới thái độ của anh, trong lúc nhất thời
trong lòng cô tràn đầy mâu thuẫn. Đúng là con quỷ ấu trĩ! !
Vinh Hưởng khỏi động xe, nhưng lại chậm chạm không chịu chạy. Vinh Nhung kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt của anh đang thay đổi rõ ràng, sao người này lại lặt mặt nữa rồi?
Vinh Hưởng liếc nhìn cách đó không xa, phía sau cây cột có bóng người,
khóe miệng anh cong lên. Ngón tay gõ vào vô lăng, cuối cùng trực tiếp
tắt máy.
Vinh Nhung không hiểu: “Sao lại không đi?"
Vinh Hưởng quay đầu nhìn cô, gương mặt trở nên nặng nề. Ánh mắt từ tìm
tòi nghiên cứu như đang có hứng thú, Vinh Nhung có một dự cảm không tốt, ngón tay lần đến chốt cửa, còn chưa kịp mở cửa xe thì anh đã cúi người
nhích lại gần. Một tay của anh giữ chặt lấy Vinh Nhung, tay còn lại chót khóa của cửa xe lại. Từ từ nắm lấy tay cô, vẻ mặt mang đầy ý cười nhìn
cô.
Vinh Nhung bị anh ép xuống nơi giao nhau của cửa xe và ghế da, không
gian nho nhỏ, chóp mũi đều mang hơi thở quen thuộc của anh. Vinh Nhung
hoảng sợ dính sát vào ghế, chỉ sợ anh sẽ gần thêm một chút nữa, "Anh…
anh làm cái gì vậy?"
Vinh Hưởng hạ mí mắt nhìn cô, ngón tay từ từ vuốt ve da thịt ở bả vai
của cô. "Đáng lẻ tôi không muốn chọc giận Tống Hải Thanh sớm như vậy,
bây giờ nhìn.... xem ra bà ta vẫn chưa tin tôi. Nếu vừa rồi chuyện của
chúng ta đã bị nhìn thấy, thì không bằng chúng ta hãy làm thêm nhiều
chuyện kích thích hơn đi."
Đột nhiên Vinh Nhung mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn người
trước mặt. Vinh Hưởng lại mỉm cười với cô, cánh tay luồng qua eo cô,
hoàn toàn ôm cô vào trong ngực của mình. Môi của Vinh Hưởng dán môi của
cô, nhẹ nhàng mổ vào, "Nhung Nhung, em sợ tôi sao? Đêm đó....một chút em cũng không có hưởng thụ được sao?"
Nghe lời nói châm chọc của anh, trái tim Vinh Nhung vẫn không nhịn được
mà đập càng ngày càng nhanh, cố nén nước mắt chua xót đang dâng lên
trong hốc mắt. Mím chặt môi không muốn bị anh chiếm đóng, Vinh Hưởng thử mấy lần cũng không thăm dò được vào trong môi cô. Anh nắm lấy cằm của
cô, ngón tay dùng sức, Vinh Nhung quả nhiên bị đau mà phải mở miệng.
Lưỡi của Vinh Hưởng rất nhanh chui vào, ở trong miệng cô mà dao động tứ phía.
Vinh Nhung lo lắng chống đỡ trước ngực anh, trong đâu lại hiện lên cái
cảnh đêm đó của bốn năm trước cô bị anh đè ở trên bàn sách mà hung hăng
hành hạ. Thân thể cũng bắt đầu không khống chế được mà trở nên run rẩy. Cô vụn về nói không ra lời, lưỡi của anh giống như là một con rắn linh
động, cọ quậy đến mức làm cho đầu óc của cô trở nên trống rỗng.