Lăng Miêu nhận lấy từ tay Kha Nhạc một gói đồ cứng nhắc: “Đưa tôi mấy cái này làm gì?”
“Tôi góp nhặt được một vài tác phẩm trước kia của Mục lão sư, cậu xem qua đi.”
Kha Nhạc phát hiện ra Mục Mục là một người đặc biệt xuất sắc, nếu như có thể mời được anh giúp Lăng Miêu chụp ảnh, bản thân liền được giải phóng, cũng sẽ không phải mỗi khi Miêu Chí ra số mới lại nơm nớp sợ hãi.
Hơn nữa theo tư liệu hắn thu nhập mấy ngày qua, mới phát hiện Mục Mục sống trong sự tán dương của mọi người, ai hợp tác qua cũng đều khen ngợi anh có tính cách ôn hòa, bình dị mà gần gũi, Kha Nhạc nghĩ chuyện này thực có khả năng.
Lăng Miêu mở gói đồ ra, bên trong có mấy tấm đã gặp qua trong phòng khách của Mục Mục, còn có vài tấm thì lại chưa từng xem qua, liền mở ra xem, có tranh phong cảnh, tranh động vật, còn có tác phẩm chụp người mẫu thương mại.
Kha Nhạc khi đó không quên luôn miệng giới thiệu: “Tấm này là Mục lão sư ở Milan chụp hình cho người mẫu A với bộ sưu tập mới.”
Y xem thường: “Cái gì mà người mẫu chứ, mặt thì to bè như mèo Phillipines thành tinh xong mũi với mặt thì như chung một hàng!”
Kha Nhạc ấm ức: “Không thể bởi vì cậu là mèo Siam thành tinh mà kỳ thị mèo Phillipines thành tinh, hơn nữa với gu thẩm mỹ của loài người thì khuôn mặt bánh bao mới dễ thương. Với cả người ta cũng đâu phải là mặt bánh bao, đây rõ ràng là mặt trứng ngỗng!”
“Đúng, nhìn như quả trứng.”
“…” Kha Nhạc: “Vậy cậu xem cái này đi, phong cách giống cậu, mắt to hơn, cằm nhọn hơn, đặc biệt đôi tai rất bắt mắt.”
Lăng Miêu thấy liền không nhịn được cười sằng sặc: “Hahahahaha, búp bê thành tinh à!”
Kha Nhạc không cam lòng mà lật trang kế tiếp: “Đây là kỹ trang Nhật Bản lưu hành gần đây, đôi môi, nhìn xa giống như…”
“Gà thành tinh.” Lăng Miêu kết luận.
Kha Nhạc: “…”
“Cậu không nên như vậy, chọn lấy ba hay bốn tấm, sở dĩ cậu hiểu tài nghệ của Mục lão sư rốt cuộc như thế nào mà, đúng không?”
“Không sai.” Lăng Miêu hời hợt ném đống ánh sang một bên, rồi đem đồ hóa trang tới, trong gương hiện ra khuôn mặt kiều diễm động lòng người, đôi mắt nhìn có phần đăm chiêu ngụ tình, đẹp đẽ gợi cảm, làn da trắng tựa tuyết, tươi đẹp dưới ba nghìn lớp phấn trang điểm.
Thẳng nam Kha Nhạc kìm lòng không đậu mà nuốt một ngụm nước bọt, nếu như trước đó không biết đây là Lăng Miêu, hắn nhất định sẽ quỳ xuống mà nói một tiếng “Nàng”.
“Chúng ta đi, bọn họ cũng đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.” Lăng Miêu nhàn nhạt đáp, đứng lên vươn đôi tay non mềm trắng nõn, phong thái ung dung tựa như phu nhân thế kỷ mười chín.
Kha Nhạc: “…”
“Làm gì mà ngẩn ra thế? Đỡ tôi, cậu nghĩ tôi giỏi đi giày cao gót sao?”
Kha Nhạc: “…Ừ.”
Lăng Miêu vừa xuất hiện tại studio, nhân viên ngay lập tức liền xì xào bàn tán.
“Trời ạ! Anh ta là nam sao?”
“Từ Thái tới, haha…”
“Thì ra mũi của anh ta là thật, tôi còn tưởng là đã qua photoshop.”
“Đúng vậy, mà e rằng có người đã mài hàm dưới của anh ta cũng nên?”
“Mặt như vậy lên ống kính quả thực không tệ, người thật có phần yêu nghiệt chịu không nổi.”
“Thế nhưng tôi cũng đâu thấy tệ lắm.”
“Chỉ có loại thẳng nam dại gái như cậu mới cảm thấy đẹp.”
Lăng Miêu đối với thứ xì xào bàn tán đó đã trở thành thói quen, nhắm mắt bịt tai cho qua chuyện, đột nhiên phía trước xuất hiện một chai nước.
“Không nên để bụng.”
Lăng Miêu không hiểu nhìn Mục Mục: “Cái gì?”
“Tôi nói là những người đó, không nên để bụng.”
“Anh có nghĩ tôi sửa mặt không?” Ở giới này thì mười người đã chín người phẫu thuật, chuyện này chẳng có gì hiếm lạ, ngược lại những người không phẫu thuật lại là số ít.
Mục Mục rất chắc chắn: “Tôi tuy rằng chưa thể nói đã gặp qua rất nhiều người, nhưng một khi gặp người mẫu nào mang vẻ đẹp tự nhiên, tôi liếc mắt liền có thể nhận ra.”
Lăng Miêu nhún vai: “Đáng tiếc người khác không nghĩ như vậy.”
“Người có hàm dưới nhọn lại bị cho là nữ tính mà bài xích trêu chọc, ngược lại người có khuôn mặt vuông vắn lại được cho là trính trực thẳng thắn, cũng đều là bởi vẻ bề ngoài mà tạo nên sự phiến diện.”
Lăng Miêu theo dõi đường cong cơ thể cường tráng của anh: “Không nghĩ người đối diện cũng nghiên cứu về vấn đề này, nhìn vào khuôn mặt vuông vức của anh, ý anh đáng ám chỉ chính bản thân mình hay sao?”
Mục Mục thẳng thắn nói: “Tôi đúng là nhờ diện mạo mà được nhờ, người khác giới thường cho tôi là người đáng tin cậy, tuy rằng tôi biết mình không đẹp trai.”
“Hơn nữa trên thực tế lại cũng không đáng tin?”
“…” Mục Mục: “Điểm này tôi sẽ không tự nhận.”
Lăng Miêu nhận lấy nước từ tay Mục Mục: “Cảm ơn nước của anh, nhưng mà giờ tôi vẫn chưa uống được, còn son môi makeup.”
“Người mẫu rất cực khổ,” Mục Mục nói, “Hôm nay cậu rất đẹp.”
Lời khen Lăng Miêu đã nghe qua rất nhiều, nhưng một câu mộc mạc, miệng bình thản biểu dương, lại làm cho cậu vui thích mười phần, phá lệ mà hưởng thụ.
Đứng gần Mục Mục, trong quá trình đối thoại hương thơm lại phảng phất bay tới, Lăng Miêu nhịn không được lại thầm hít sâu mấy lần, nếu như giờ y là mèo, chắc chắn đã dúi đầu vào ngực anh.
Mục Mục thấy đôi mắt sáng trong kia đột nhiên lại trở nên có phần mơ hồ, thân thiết hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Lăng Miêu nhất thời đánh trống lảng: “Đã bắt đầu được chưa?”
Mục Mục sửng sốt, coi như nữ nhân vật chính trong kịch bản gốc vừa sống lại.
“Đương nhiên.”
Lăng Miêu hướng về phía anh đưa tay ra, đối phương nhìn vì không nhanh nhạy nên chẳng thể hiểu nổi.
Y sau đó cúi đầu nhìn vào chân của mình. Mục Mục lúc này mới chợt vỡ lẽ.
“Chậm một chút, tôi đưa cậu qua.”
Mục Mục đỡ tay Lăng Miêu, cẩn thận dìu y.
“Đi giày cao gót chụp ảnh rất khổ cực, chúng ta hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.”
Lăng Miêu nâng cằm, thể hiện một tạo hình gợi cảm, hiển nhiên đã bắt đầu vào “zone”.
“Ôi trời ơi, tôi muốn thẳng.” Một nam nhân viên lẩm bẩm.
“Anh ấy là đàn ông.” Người bạn tốt của hắn vui vẻ nhắc nhở.
“Tôi muốn cong.” Hắn đổi giọng.
Mục Mục lúc này chụp ảnh so với lần trước đã rút ra kinh nghiệm, muốn thuận buồm xuôi gió, nên ít chỉ bảo soi mói thì hơn, Lăng Miêu có thể đưa ra điều kiện góc chụp, động tác cũng hoàn mỹ vô cùng.
“Rất tuyệt, rất đẹp, chính là như vậy.” Trong miệng anh bao nhiêu lời khen hoa lệ đều bật ra, trợ lý phía sau của Mục Mục cũng cảm thấy thực sự đẹp ngoài ý muốn. Có nhiều nhiếp ảnh gia khen người mẫu cũng vì muốn họ thêm tự tin, nhưng với anh thì không, anh phải thực sự trong đáy lòng cảm thấy thích, mới mở miệng khích lệ người mẫu.
Nhưng mà… Trợ lý lại nhìn người diễm lệ dưới ánh đèn flash, nghĩ thầm, y cũng thực xứng đáng với những điều biểu dương ấy.
Mục Mục chụp hình thuận buồm xuôi gió, tới giờ nghỉ thực cũng không muốn dừng lại.
“Hiện tại hiệu suất làm việc rất cao, còn lại một chút nữa thôi chúng ta chụp không phải sẽ hoàn hảo sao? Miêu Nhi kiên trì một chút nữa.”
Lăng Miêu phát hiện anh còn dùng nickname của mình: “Tốt, tôi không thành vấn đề.”
Mục Mục để y buông lỏng một chút, rồi lại nói giỡn: “Kỳ thực đèn flash có thể tắt đi.”
Lăng Miêu hỏi: “Vì sao? Anh muốn chụp cảnh đêm?”
“Đèn loang loáng thêm cậu nữa thì kỳ thực chói mắt.”
Miêu Nhi trên đài ngơ ngác thưởng thức những lời này, đỏ mặt.
Mục Mục vô ý nói ra lời này mà không nghĩ tới tính sát thương cao, lại một lần nữa giơ camera: “Được rồi, chúng ta bắt đầu.”
…
Lăng Miêu kết thúc chụp hình thì hai chân sượng cứng, lúc đi ra ngoài thiếu chút nữa ngã lộn nhào.
“Cẩn thận.” Mục Mục nhanh nhẹn đỡ y.
Lăng Miêu đau khổ hết sức, đôi giày phải cao tới mười centimet, đừng nói nam giới, ngay cả phụ nữ đi cũng chưa chắc đã có thể khắc chế.
Rốt cuộc cũng được quay trở lại mặt đất, Lăng Miêu thở phào nhẹ nhõm, có điều Mục Mục lại hình như cao lớn hơn.
“Để cậu mặc những thứ này chụp ảnh thực có chút khó.”
Lăng Miêu nói có chút gượng gạo, mắt cũng chẳng nhìn anh: “Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi tháo trang sức.”
Y âm tình bất định khiến Mục Mục cảm thấy vô cùng bất ngờ, không biết mình đã làm gì không đúng, khiến y mất hứng.
“Không… Vai nam giới ngày mai mới chụp, hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Lăng Miêu cũng chẳng quay đầu lại mà bỏ đi, Mục Mục bị vứt bỏ ở đằng sau thì ngẩn người.
Mục Mục không biết, Kha Nhạc càng không hiểu, hắn theo tới phòng hóa trang, hỏi y: “Miêu Nhi ngươi làm sao vậy? Tâm trạng khi này không phải rất tốt sao?”
Lăng Miêu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu đi tìm cho tôi một tấm thảm mèo để cào.”
“Hả?” Kha Nhạc sững sờ, “Tìm thứ đó tại studio?”
“Cậu có đi hay không?” Lăng Miêu giương vuốt.
Kha Nhạc bỗng nhìn thấy một cuộn len.
“Cậu thấy cái này có được không?” Lăng Miêu tức giận, Kha Nhạc sợ phát khiếp, ném cuộn lên ra một bên, bỗng nhiên một con mèo Siam vồ tới, cào xé điên cuồng, cuối cùng bị trói chặt trong đống len, phát ra tiếng kêu là lạ.
Kha Nhạc cả ngươi mồ hôi lạnh nhễ nhại, sợ rằng mình sẽ bị giết người diệt khẩu.
Không biết bây giờ chạy trốn liệu còn kịp?
Bị trói gô, Lăng Miêu dùng ánh mắt uy hiếp bắt trợ lý giúp y gỡ ra.
Kha Nhạc liền vội vàng tiến đến, thuần thục giải phóng Lăng Miêu.
“Miêu Nhi cậu làm sao vậy?” Kha Nhạc không hiểu liền hỏi.
Lăng Miêu thở phì phò không nói lời nào, chẳng nhẽ lại bảo mình vì Mục Mục mà lại lần nữa phát tình? Thân là một con mèo mang huyết thống hoàng tộc, tên người Mục Mục kia thực sự là nỗi ô nhục của trụ mèo cào.
“Cậu hôm nay có về nhà không?” Kha Nhạc hỏi khi Lăng Miêu đã trở lại thành người, y liên tiếp nhiều đêm không về nhà, Kha Nhạc ban đầu còn nổi giận, nhưng tới giờ thì cũng đã quen.
“Không về!” Lăng Miêu cau có nói, y muốn đi tìm tên ô nhục trụ mèo cào kia!
Kha Nhạc cũng biết là như thế, gật đầu: “Ừm.”