Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 5.1

Dường như đã trở thành thói quen khi mỗi ngày đều có một chú mèo ngồi trước cửa đợi Mục Mục vào mỗi tối, mắt thấy mèo Siam liên tục nhiều ngày như vậy, anh cũng không khỏi lo lắng, liệu chủ nhân của nó có đang sốt sắng đi tìm hay không?

Mục Mục là một người hết lòng trong sạch, nhặt được mười tệ cũng phải bằng mọi cách tìm lại người mất để hoàn trả, nói gì tới con mèo thuần chủng vẫn đang sống sờ sờ ngay trước mắt.

Anh mang mèo Siam tới cửa hàng thú nuôi, cất tiếng vọng vào trong: “Có ai không?”

Người chủ đang cầm trên tay chiếc tông đơ xuất hiện, trước khi ra cửa còn phủi xuống một loạt lông chó vướng trên người.

“Xin chào, mua đồ sao?”

Ra tới nơi chợt nhìn thấy mèo Siam đang nằm trước ngực Mục Mục, liền nói: “Đây là mèo Siam sao? Rất ít thấy có người nuôi loài này.”

Hắn đưa tay muốn sờ, nhưng mèo lại nhe nanh, phát ra thứ tiếng kêu uy hiếp, cảnh cáo hắn không nên động vào người mình.

Mục Mục có chút ngượng ngùng: “Nó hình như không muốn bị người khác động vào.”

“Loài mèo tính tình đều khó gần như vậy.” Chủ cửa hàng đã hiểu.

“Tôi tới là muốn hỏi anh đã nhìn thấy con mèo này bao giờ chưa? Có biết ai nuôi không?”

“Ôi chao, đây không phải là mèo của anh sao?”

“Đứng dưới nhà vô tình nhặt được, có vẻ như là mèo đã có chủ.”

Chủ cửa hàng nhớ lại một chút: “Hình như lầu 8 có một nhà nuôi mèo Siam, tôi chưa từng thấy qua, chỉ là nghe chủ nhân có lần đã đề cập tới. Người nuôi mèo là một chàng trai, thường hay tới chỗ tôi mua cá tràng, tôi khá ấn tượng.”

“Vậy anh có cách thức liên lạc nào không?”

Hắn lắc đầu: “Không có, hai ngày nay cũng chẳng thấy anh ta đâu.”

“Vậy làm phiền anh tới khi gặp anh ta có thể giúp tôi hỏi một chút được không?” Mục Mục để lại cho hắn một tấm danh thiếp, “Phía trên là số điện thoại của tôi.”

“Không thành vấn đề!” Chủ cửa hàng vui vẻ đáp ứng.

Mục Mục ôm mèo Siam đi thăm quan một vòng: “Mua cho ngươi một chút đồ ăn.”

Ở cùng mèo Siam đã lâu, Mục Mục phát hiện nó rất thông minh, ăn gì cũng sẽ tự mình lựa chọn.

Anh đi tới quầy bày đồ ăn.

“Muốn ăn cái gì?”

Lăng Miêu không khách khí chỉ vào cá tràng.

Mục Mục cười: “Được rồi, vậy thì lấy cái này.”

Anh chọn lấy vài hộp, thế rồi đặt mèo trên vai, xách túi thong thả đi ra ngoài.

Đi xuống lầu kiếm đồ ăn, Kha Nhạc từ xa thấy Mục Mục đi ra khỏi cửa hàng thú nuôi, vừa định tới chào hỏi, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt đen đen quen thuộc, đang choáng váng bỗng nhiên bị ngưng lại.

Kha Nhạc dụi dụi con mắt, lại còn tưởng mình nhìn sai.

Mục Mục không hề phát hiện ra Kha Nhạc, mang theo mèo Siam vào phòng thứ năm, hắn từ phía sau nhìn rất rõ, móng trắng, đuôi đen, mông cũng đen thế kia, nếu không phải là mèo nhà hắn thì còn nhà ai?

Hắn cho rằng mỗi ngày Lăng Miêu không về đều là đi kiếm mèo cái, ai ngờ lại đến nhà Mục lão sư?

Kha Nhạc kinh hãi, hắn thực không thể để y liều mạng như vậy…

Hắn bước vào cửa hàng thú nuôi, cậu chủ khi nãy thấy Kha Nhạc liền tiếc nuối: “Tại sao cậu không tới sớm một chút?”

“… Hả?”

“Cậu nuôi mèo Siam đúng không?”

“Đúng.”

“Có ở nhà không?”

“… Trốn rồi.”

“Thật tốt quá! Có người nhặt được.”

“… Thực sự?”

Cậu chủ vừa vặn lấy danh thiếp trên bàn đặt lên tay hắn: “Chủ nhà lầu năm nhặt được, anh ta vừa mới đi, cậu nhanh nhanh gọi điện cho anh ta.”

“…” Kha Nhạc cầm lấy danh thiếp của Mục Mục: “Okay, cảm ơn nha.”

Kha Nhạc cầm tấm danh thiếp được thiết kế tinh xảo, trở qua trở lại vài lần, rồi quyết định đút vào túi.

Lăng Miêu một mạch ăn hết ba con cá tràng, bốn chân giãi ra khoan khoái mà nằm ngửa trên đùi Mục Mục, hưởng thụ những cái vuốt ve từ anh trên cái bụng mềm mềm của mình.

Cuộc đời làm mèo coi như đã mãn nguyện AMục Mục nựng xong bụng tròn liền chuyển qua cằm, sau đó còn đùa nghịch với khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Lăng Miêu kéo ngón tay của Mục Mục lên miệng gặm, gặm xong liền liếm, liếm xong lại gặm, đây là sở thích gần đây của nó.

Anh với tên quấy nhiễu kia thì đặc biệt dung túng, hơn nữa mèo Siam cũng chẳng thực sự dùng sức, quá lắm thì ngon tay lưu lại vài dấu răng, cũng chẳng hề hấn gì.

Lăng Miêu gặm xong ngón tay thì bắt đầu gặm đến chân mình, mang giày cao gót đứng một ngày thực như cực hình, bàn chân tê mỏi như sắp gẫy.

Mục Mục thấy mèo Siam phải ra sức, không biết còn tưởng đang nhấm nháp thứ cao lương mỹ vị gì, thuận tay chộp lấy bàn chân mềm mềm kia xoa bóp.

Dễ chịu, Lăng Miêu tiện thể nằm ườn ra trên đùi anh, trong cổ họng phát ra thứ tiếng kêu ô ô làm nũng.

Thật là giỏi, hơi thở của Mục Mục mang mùi thơm dễ chịu, Lăng Miêu nghĩ, nếu có thể như thế này cả đời cũng thực tốt.

Bỗng nhiên mèo Siam trợn tròn hai mắt, Mục Mục vì thế cũng sợ hết hồn.

Lăng Miêu đang bị ý nghĩ của chính mình hù dọa, sao nó có thể nghĩ ra thứ ý niệm cả đời như vậy. Phải biết cuộc đời nó sẽ dài vô tận, chứ không phải ngắn ngùi gần trăm năm như loài người.

Nó thậm chí không dám cam đoan suốt kiếp sẽ thủy chung với cá tràng, nhưng lại dám nghĩ “Cả đời sẽ ở chung với người kia”.

Lăng Miêu cảm thấy lúc nào làm mèo cũng không hay.

“Ta làm đau ngươi sao?” Mục Mục từ trên cao nói vọng xuống.

Nghe thấy giọng nói của người ấy là liền cảm thấy an tâm, Lăng Miêu phát hiện mình đã có phần ỷ lại nơi người con trai này, thậm chí có khi đã đi quá giới hạn.

Giữa người và yêu quái chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, nó cần phải bóp chết ý định này ngay từ trong trứng.

Mèo Siam lật đật chạy tới bên cửa sổ, thâm trầm nhìn ra cảnh phố thị phồn hoa dưới anh trăng dịu nhẹ, để lại anh phía sau, đìu hiu yên lặng tới lạ thường.

“…” Mục Mục: Khung cảnh này thực phiêu đãng mà mơ hồ, thật giống với tính cách của kẻ kia.

***

Bị mèo Siam lạnh nhạt lúc nửa đêm, (nó kiên quyết ngủ trên ghế salon, Mục Mục không biết làm sao cũng đành kệ. Sau nửa đêm liền thấy nó trở về giường, anh sáng sớm thấy mèo đang vùi trong ngực cũng không nói gì), Mục Mục từ sáng đã tới địa điểm ngoại cảnh của buổi chụp hình.

Anh tới quá sớm, Lăng Miêu còn chưa xuất hiện, Mục Mục đơn giản giơ camera lên, quay xung quanh chụp phong cảnh giết thời gian. Bỗng nhiên một thiếu niên bất thình lình xuất hiện trong khung ảnh, đôi mắt trong suốt, khuôn mặt tinh xảo, phảng phất nét đẹp tựa tranh vẽ.

Như bản năng của một nhiếp ảnh gia, anh chụp liên tục vài chục tấm, tới khi mới chợt ngớ người: hành vi của mình chẳng phải đã xâm phạm tới quyền riêng tư của người khác?

Dạo này bận nên thời gian edit không còn nhiều nữa ;; sẽ vẫn cố bò nhưng chắc sẽ chậm hơn, cắt nhỏ ra thế này để up được nhiều, mong mấy thiếm kiên nhẫn với chủ nhà:v
Bình Luận (0)
Comment