Giang Hồ, Cho Ta Ngắm Nhìn Một Chút Nào

Chương 3

Đêm khuya tĩnh lặng không bóng người, phía trong Trần Phủ đèn dầu phần lớn đã tắt, thế nhưng để ý một chút, căn phòng nhỏ phía Đông dường như vẫn còn leo lét ánh đèn.

” Ai, Tam Tự Kinh sao mà dài quá vậy a, cha thật quá đáng, lại để ta phải chép phạt những mười lần ~ “ Bước gần lại để xem, hóa ra là tiểu thư của Trần Phủ hẵng còn đăng đèn chép sách.

” Cốc... cốc “

” Miểu Miểu, nương vào phòng con một chút. “ Lời vừa dứt, cửa phòng lập tức bị mở ra, Lí Chi Nhã tay bưng bát canh gà tiến vào.

” Nương.”

” Ân “. Lí Chi Nhã nhẹ nhàng đặt bát canh lên mặt bàn rồi từ từ tiến về phía Trần Miểu Miểu đang ngồi.

” Nương, người vẫn còn chưa ngủ hay sao? “Trần Miểu Miểu giả bộ quan tâm tới mẫu thân, thực chất nàng dám khẳng định nương là lo nàng chép phạt mệt quá, đặc biệt qua dặn dò nàng nghỉ ngơi một chút... Ha, lại còn mang cả canh gà nữa a, thơm quá ~

” Ta chưa ngủ, ta sợ con đêm muộn chép phạt không xong, liền cố ý qua đây ngồi xem con chép, cha sợ con mệt, còn dặn dò phòng bếp hâm nóng canh rồi bảo ta mang qua đây để giúp con có thêm tinh thần để chép, con mau uống đi.. “

“...”

Đây... đây thật sự là nương sao a?! Nói lời ngon ngọt lại còn mang canh qua cho nàng uống, thế nhưng... tại sao vào đến trong phòng lại thành ra như thế này? Trái tim mỏng manh của ta ~~~

” Nương a ~~ Con mệt quá à, bằng không để sáng mai con lại viết tiếp? “ Trần Miểu Miểu chớp chớp đôi mắt to tròn làm nũng.

Lí Chi Nhã kiên định lắc đầu đầu “ Không được, Miểu Miểu, làm việc sai thì phải gánh lấy trách nhiệm, điều này chính là nên bồi dưỡng ngày từ khi còn nhỏ, con gái của ta, tuyệt đối không thể là người vô trách nhiệm được “

“...”

Trần Miểu Miểu bĩu môi, miệng nhỏ lầm rầm một tràng “ Được thôi, tránh không được thì tiếp tục chép, dù gì cũng chỉ còn ba tờ, hừm “

Nói tới đây, Trần Miểu Miểu lại nâng bát lên tu tiếp một hơi, sau đó đường đường chính chính nghiêm túc chép phạt, lại nói, uống xong bát canh gà kia tinh thần hưng phấn lên rất nhiều, nàng lần đầu tiên mới biết thì ra canh gà lại còn có cả công dụng thần kì như vậy.

” Ai, cuối cùng cũng chép xong, nương, người có thể đi được chưa a? “ Trần Miểu Miểu xoay xoay cổ tay nhức mỏi, ý tứ đuổi khéo Lí Chi Nhã đang ung dung tự tại ngồi bên cạnh.

” Ân, cũng không tồi nga “ Lí Chi Nhã hài lòng gật gù, lại một chập dặn dò Trần Miểu Miểu mấy câu, không phải là muốn làm phiền thì cũng là chuyện nhân sinh trên đời đều lôi ra giảng giải một phen, Trần Miểu Miểu nghe thiếu điều tai trở thành cái bọc kén rồi.

” Được rồi, ta đi đây, con cũng ngủ sớm đi a “ Vươn tay xoay đầu Trần Miểu Miểu, Lí Nhã Chi nhã nhặn đem tập giấy chép phạt của con gái rời đi.

Nhìn theo bóng lưng dần khuất trong màn đêm của Lí Nhã Chi, Trần Miểu Miểu ai oán vò mái tóc rối tung, sau đó quay người nhằm hướng giường ngủ mà đi tới, nàng thực sự muốn mang tất cả những bức bối phát tiết hết trên giường a.

Giờ Tuất, Trần Miểu Miểu xoay người một cái.

Giờ Hợi, Trần Miểu Miểu lại xoay người, tiện thể kéo chăn lên chùm kín thân mình.

Giờ Tí, Trần Miểu Miểu tiếp tục xoay người, đạp tung chăn ra, hắt xì một cái.

Giờ Sửu, Trần Miểu Miểu bật dậy khỏi giường, mặc áo ngoài rồi đi giày vào, chân giậm bình bịch hướng phòng ngủ của Thái Úy mà chạy, sau đó bắt đầu đập cửa rầm rầm.

” Ai đó? “ Trần Thái Úy mơ màng mở mắt, nửa tình nửa mê đi ra mở cửa.

Trần Miểu Miểu nhìn thấy bộ dạng của cha, nghiến rồi lại nghiến răng, sau cùng há to miệng, cắn mạnh vào cánh tay của Trần Thái Úy.

Trần Thái Úy “...”

” AAAAAA!!! “ Tiếng rống to bật ra khỏi miệng, Trần Thái Úy đưa mắt nhìn con thỏ nhỏ thà chết chứ không chịu bỏ răng ra khỏi tay mình Trần Miểu Miểu, xách nàng vứt ra ngoài cửa phòng:

” Trần Miểu Miểu, con ở ngoài cửa tự sám hối cho ta, tối nay cũng đừng hòng ngủ nữa! “

Nói dứt lời, liền thuận tay đóng cửa một tiếng Binh.

Giờ Dần, Trần Miểu Miểu ở ngoài phòng Thái Úy gõ cửa.

” Hừm hừm, cha cho con uống bát canh gà, hại con cả đêm không thể chợp mắt nổi, cha đừng tưởng như thế là xong, hừm hừm hừm...”

” Lộp cộp... Lộp cộp...”

Trong phòng.

Lí Chi Nhã thống khổ bịt cả hai lỗ tai lại “ Lão gia, chàng mau đi khuyên Miểu Miểu ngủ đi thôi, thiếp chịu không nổi nữa rồi “

Trân Thái Úy vớ lấy chăn, trùm kín đầu nói vọng ra “ Hừm, không thể được, nó không để cho ta sống vui vẻ, vậy thì nó cũng đừng mong sống vui vẻ, hừm hừm hừm.. “

Thế mới nói, đúng là cha nào con đấy.....

Giờ Mão, Lí Chi Nhã mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Trần Miểu Miểu đang ngồi trên nền đất lạnh, nàng nhịn không được than: “ Miểu Miểu, cha con đã đi từ lâu rồi, con còn ngồi ở đây làm gì? “

” Làm gì ư? “ Trần Miểu Miểu chỉ vào hai bọng mắt thâm quầng của mình, ủy khuất nói “ Nương, người xem con đi, đây đều là tối hôm qua cha bảo nương mang canh gà tới cho con uống, làm con một đêm không thể ngủ ngon. Nương, là người đưa bát canh tới, người cũng là đồng phạm, người có biết không a?”

Lí Chi Nhã “...”

Giờ Tị.

” Miểu Miểu, cha con sắp về rồi, con nhanh đi phủi lại cho sạch y phục đi “ Lí Chi Nhã nhìn chằm chằm vào y phục dính đầy bùn đất của Trần Miểu Miểu mà hô to.

” Nương, người còn nói, con đã bảo rồi, con không muốn đi trồng rau, là nương một mực bắt con đi a ~”

” Không mang con đi thì làm sao con có thể biết được nương đã phải trồng cực khổ thế nào, xem sau này con còn lãng phí lương thực nữa hay không “

Trần Miểu Miểu nhịn không được lại dẩu môi nhỏ, nàng ấy à, có một mẫu thân mà cái gì cũng tốt a, chỉ có nói nhiều đến mức không thể chịu nổi, ngày nào cũng nói đi nói lại một câu chuyện, cũng không ngại mệt mà nói.

” Được rồi, con nhanh đi phủi quần áo đi, nương muốn xuống bếp xem một chút, hôm nay không biết có canh bổ hay không a, nương thấy cha con gần đây gầy đi không ít “

” Vâng, con lập tức đi ngay...” Trần Miểu Miểu không do dự liền gật đầu, mắt nhìn bóng dáng mẫu thân ngày càng xa, cho đến khi bóng lưng cũng nhìn không thấy nữa, liền đưa tay lên ngoái lỗ tai.

” Nào, mời đi bên này, hai vị trước tiên xin mời ngồi xuống đây đợi một chút, tôi lập tức đi gọi Miểu Miểu qua đây “

Không đợi Trần Miểu Miểu thay cho xong y phục bẩn, ngoài cửa liền truyền tới tiếng nói.

Ách? Là tiếng của cha a. Cha vừa nói cái gì? Có khách đến đây?

Trần Miểu Miểu hiếu kì tiến lại gần cửa, đương lúc mới ló được nửa cái đầu nhỏ ra ngoài, liền bị một nam tử trung niên bắt gặp.

” Ha ha, Thái Úy, không cần mất công tìm nữa, ta thấy thiên kim tiểu thư nhà ngài đã ở đây rồi “

” Cái gì? “ Trần Thái Úy khó hiểu quay đầu lại nhìn, quả nhiên bắt gặp Trần Miểu Miểu đang lén lét lút lút đứng nghe trộm, khuôn mặt lập tức đen đi một nửa. Đứa trẻ này, đúng là không để cho ông chút mặt mũi nào a.

” Hi hi, cha, hai vị này là ai vậy?” Bị bắt tại trận, Trần Miểu Miểu cũng không hề ngại ngùng, nàng cười hai tiếng rồi thản nhiên đi ra, thế nhưng nàng quên rồi, y phục của nàng hãy còn chưa thay xong a.

” Ô...” Nhìn thấy hình hài của Trần Miểu Miểu thực giống như một con sói nhỏ. nam tử hòa nhã cười lên một tiếng, “ Thái Úy, vị thiên kim này là...? “

” Cách vận y phục này, tiểu tử này chính là ngày hôm qua cũng như thế này “ Vốn dĩ cho rằng câu trả lời của Trần Thái Úy sẽ làm cho nam tử hòa nhã kia ngẩn ra một lúc, thế nhưng hắn lại một mực hoài nghi nhìn sang tên tiểu đồ đệ ngồi bên cạnh, đến bao giờ thì tên hài tử này mới chịu chủ động nói chuyện đây?

Đối diện với ánh mắt thăm dò của vị nam tử nhã nhăn kia, Giang Hồ một chút biểu cảm cũng không có, cả thân người giống như một ngọn núi bất động.

Phía bên này, Trần Miểu Miểu đang kinh ngạc không thôi, kia kia kia... kia không phải là sư phụ của nàng sao a? Khi nãy bị cha che khuất nên không để ý, bây giờ nàng mới có thời gian mà nhìn cho rõ, chỉ có điều sư phụ tới đây làm gì? Lẽ nào là tới tìm nàng?

” Ngài... sư phụ? “ Trần Miểu Miểu cẩn thận mở miệng.

Giang Hồ liếc mắt nhìn qua Trần Miểu Miểu,cổ họng bật ra tiếng hừ lạnh lẽo.

Đối với việc này, người ngồi bên cạnh dường như cảm thấy không có gì đáng để giải thích, nhưng đối với Trần Thái Úy mà nói, thật sự ngạc nhiên a,con thỏ nhỏ nhà ông, sẽ chủ động gọi người khác là sư phụ sao? Đây có phải là mặt trời mọc đằng Tây không a?

” Miểu Miểu, đây là ...? “ Thái Úy đối với với câu chuyện có phần không theo kịp này, liền hiểu được hai người mà ông dẫn về phủ hôm nay thân phận hẳn là không bình thường.

Nam tử có tuổi đang ngồi trước mặt đây chính là con trai cả của kim hoàng hậu * Di Duyên, con trai hoàng tẩu của hoàng hậu, đứa bé trai kia, cũng chính là đệ tử của Di Duyên, nghe nói đứa bé này được Di Duyên coi như bảo bối hết mực yêu thương cùng chiều chuộng .Hai người này, là lúc nào, lại cùng Miểu Miểu quen biết?

*Kim hoàng hậu: hoàng hậu đang tại vị

” Haizz, cha, ngày hôm qua con đã nhận người này làm sư phụ, cung phu thật sự không tồi a, nói cách khác, chính là rất hợp khẩu vị của con a, cha thấy thế nào?

Trần Thái Úy “....” Con thỏ nhỏ này, còn không biết tốt xấu ~~

Di Duyên lần đầu tiên trông thấy Trần Miểu Miểu, không tránh khỏi bị khẩu khí của nàng dọa cho có chút sợ hãi, ngẩn người một chập, ánh mắt vừa hay liếc qua chỗ nàng đang ngồi.

” Ha ha, thiên kim tiểu thư quả thật không phải người tầm thường, Thái Úy, không giấu gì ngài, mấy đêm trước ta quan sát trên trời, liền phát hiện đồ đệ của đồ đệ ta đã xuất hiện rồi, lại một phen tính toán, thì ra người đó đang ở trong Bắc Thành này, ha ha, nói đến đây chắc ngài cũng đã đoán ra, không sai, người đó chính là thiên kim tiểu thư đây. “

” Vốn dĩ ta cũng có chút lo lắng, đồ đệ này của ta trời sinh tính cách lạnh lùng, hôm nay vừa vặn có thể gặp mặt tại đây, liền cảm thấy thiên kim tiểu thư cùng với đệ tử của ta chính là trời sinh một cặp a, ngài nói có phải hay không a? “

” Ha ha, chính là như vậy, là trời sinh một cặp. “ Trần Thái Úy há miệng cười ha ha.

Dường như không nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Trần Thái Úy, Di Duyên tiếp tục nói: “ Nếu Trần Thái Úy Đại Nhân đã biết, hẹn ngày không bằng gặp ngày, nhân tiện hôm nay hãy làm lễ bái sư luôn đi “
Bình Luận (0)
Comment