Giang Hồ, Cho Ta Ngắm Nhìn Một Chút Nào

Chương 4

-” Bái sư? “

” Đúng vậy “ Di Duyên gật đầu nói: “ Hôm nay liền có thể bái sư a ~ ta tin tưởng Thái Úy ngài cũng không có gì để từ chối, dù sao điều này đối với ngài hay đối với ta mà nói, đều không phải là chuyện xấu “

” Tuy rằng mẫu thân ta đã sớm quy tiên, thế nhưng ta vẫn là trưởng tử của hoàng đế Đại Lâm, Thừa tướng lại đang đứng chung thuyền với ta, chỉ cần dòng dõi sau này của Thừa tướng không làm phản, ta dù có chết, cũng là đường đường chính chính được ngồi vào vị trí thái tử kia “

” Thái Úy cũng nên biết rằng, lúc này đây là thời cơ để thay đổi toàn bộ cục diện, biểu muội của ta cùng với minh phi * của Ngự Sử đại nhân ( * đây là cách gọi cấp bậc của phi áp dụng ở triều đại nhà Tần, có nghĩa là “ phi “ ở các triều đại khác) quan hệ không tồi, Ngự Sử đại phu từ trước đến nay luôn được xem như là phó thừa tướng, nếu như minh phi của Ngử Sử được phong lên làm hoàng hậu, vậy thì Thái Úy ngài đương nhiên không thể tiếp tục đứng ở thế trung lập nữa rồi “

” Hoàng tử nói đùa rồi, thần từ trước tới nay chưa từng dám nghĩ tới điều đó, thần chỉ có một câu muốn hỏi hoàng tử, xin hoàng tử hãy thật lòng nói cho ta biết “

Trần Thái Úy thu lại chút sầu não ban nãy, bình thản nói. Kì thực những gì hoàng tử nói không sai, nếu Thái Úy thật sự lâm vào hoàn cảnh đó, thì tuyệt đối không thể giữ thế trung lập được nữa, mà ông vốn là học trò vũ của Du thừa tướng, nay lại đứng về phe của Ngự Sử đại nhân, không nói đến có được tin tưởng hay không, ông cũng chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.

Nhưng nếu như vậy, cũng chỉ còn cách chọn nước đi giống như Du thừa Tướng, dựa vào phi để có chỗ đứng trong cung, e rằng đến lúc đó, hoàng thượng sẽ không dễ gì bỏ qua cho thừa tướng, để nắm chắc thế sự triều chính cùng hậu cung, vị trí hoàng hậu này, không thể nói một phi tần bình thường có thể ngồi vào là được.

Điều này thực sự khiến ông khó xử, nhưng hôm nay, ông buộc phải đưa ra quyết định của mình, Miểu Miểu là con gái của ông và Lí Chi Nhã, dù có chuyện gì xảy ra, ông nhất định phải bảo vệ hài tử của mình.

” Thái Úy có gì cứ nói “ Di Duyên cười bảo.

” Hoàng tử hôm nay đến đây, đến tột cùng là vì chuyện của Miểu Miểu, hay là chuyện liên quan đến triều đình? “ Nếu là chuyện của Miểu Miểu, vậy thì hôm nay ông nghĩ thế nào cũng thấy, Miểu Miểu được học võ công là chuyện tốt, hơn nữa nhìn sư phụ của nữ tử nhà ông, có thế thấy cũng là một tiểu tử có trách nhiệm. Bất quá nếu là việc liên quan tới triều đình, ông nhất quyết không để Miểu Miểu bái sư, ông không muốn thấy Miểu Miểu sau này giống như một thanh đoản kiếm, bị người ta lợi dụng mà đấu đá lẫn nhau.

” Việc này thì Thái Úy có thể yên tâm, ta hôm nay đến đây, thực sư là theo ý trời, không liên quan đến việc triều chính “Di Duyên thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt nói.

Trần Thái Úy trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ gật đầu “ Miểu Miểu, con cũng đã gọi hắn hai tiếng sư phụ, từ nay về sau, hắn chính là sư phụ của con, các con đã là người trên một thuyền, thuyền chìm thì người cũng mất, con hiểu đạo lí này không? “

Trần Miểu Miểu ngây thơ lên tiếng “ Yên tâm đi cha, Miểu Miểu chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho sư phụ, người xem, sư phụ lớn lên đẹp như thế, sau này nếu có kẻ nào dám bắt nạt sư phụ, không có con thì hắn biết làm thế nào? “

Giang hồ liếc mắt, im lặng lườm Miểu Miểu một cái.

Trần Miểu Miểu đôi mắt lúng liếng linh hoạt chớp chớp, dường như muốn nói: ta đây chính là có sao nói vậy, ngươi không muốn nghe cũng đâu thể trách ta được, ta là một đứa bé thành thực a~

” Được rồi, đã như vậy, ta xin đem tiểu tử này giao lại cho Thái Úy Đại Nhân, mong ngài quan tâm đến nó một chút. Nga, nhớ kỹ, sau khi cho người đến quét dọn thư phòng của tiểu tử này xong, không cần phái người tới hầu hạ nữa “ Di Duyên thần bí cười cười “ Bằng không...

Lời còn chưa dứt, Di Duyên đã nhanh chân dời đi, Thái Úy cũng không tiện ngăn lại, chỉ phái người cẩn thận đưa Di Duyên hồi phủ, để lại tiền sảnh Trần Miểu Miểu đang giương đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn Giang Hồ.

” Sư phụ, bằng không thế nào? “

Giang hồ: “...”

Ngày hôm đó dưới ánh mắt đầy “ yêu thương “ của Giang Hồ, Trần Miểu Miểu vinh dự đứng tấn tròn một canh giờ ở sân sau hậu viện, hại nàng sau đó mỗi ngày nằm trên giường tay chân lại run rẩy không thôi.

” Ai, mới có mấy ngày thôi, ta đây đã người không ra người quỷ không ra quỷ, học võ như thế nào lại mệt vậy a? đúng là sống không bằng chết mà ~~~ “ Trần Miểu Miểu ai oán than thở.

Tiểu Vũ: “ Tiểu thư, học võ chính là để sau này có thể chịu được cực khổ, người xem Giang công tử, võ công lợi hại như thế, gương mặt lại đẹp như thế, thật là ... “ Nói qua nói lại, chính là hai má đã phủ một tầng hồng đậm, giọng nói cũng nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.

Trần Miểu Miểu liếc nhìn nha hoàn bên cạnh đang không ngừng lẩm nhẩm, lập tức ngồi thẳng dậy: “ Không được, ta không biết còn bị áp bức như thế đến bao lâu nữa a ~, cứ thế này chắc bản tiểu thư phát điên mất!! “ Suy nghĩ một chút, nàng quyết định ra ngoài đi dạo một vòng, ăn vài món bánh trái, vừa hay đã lâu nàng chưa tìm Lí Huy trêu đùa, mối thù lần trước còn chưa kịp báo nha.

Nói là làm, Trần Miểu Miểu lập tức đẩy Tiểu Vũ đang si ngốc ngồi bên cạnh ra để bước xuống giường.

Tiểu Vũ thấy tiểu thư đột nhiên hùng hổ lao ra ngoài thoạt đầu cực kỳ ngạc nhiên, đảo mắt một vòng, vừa hay lại nghĩ tới Giang công tử nhất định là đối với tiểu thư hạ thủ lưu tình, vóc người đã đẹp, lại là một nam nhân hiền lành nhã nhặn, phu nhân tương lai của ngài ấy chắc sẽ rất hạnh phúc a ~~~, nếu người đó là ta...Tiểu Vũ lại đỏ mặt nghĩ ngợi.

Đối với tâm tình của nha hoàn ngốc nghếch nhà mình, Trần Miểu Miểu nửa phần cũng đoán không ra, bằng không với tính cách của nàng, chắc chắn sẽ nói: Không phải là hắn hạ thủ lưu tình, mà là bản tiểu thư đây kiên cường mạnh mẽ.

” Tiểu Vũ, ta tới phòng sư phụ một chút, bài học hôm nay hắn chỉ, ta có vài chỗ không hiểu nên muốn hỏi lại, ngươi không cần phải đi theo ta “

Vốn dĩ Tiểu Vũ định lấy cớ để được đi nhìn Giang công tử một chút, nghe thấy phân phó của tiểu thư, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ buồn bã, cái miệng chu ra nhỏ giọng hờn dỗi.

” Hắc hắc, không đi cùng chính là tốt nhất “

Trần Miểu Miểu nhếch mép rồi nhanh chân chạy tới bức tường biên phía Đông tiểu viện của Úy phủ, bàn tay múp míp đưa lên rà vào cái, khi sờ vào đúng vật cần tìm, miệng nhỏ nhịn không được cong lên, sau đó lấy mảnh vải mang bên người lau sạch thứ kia, một cái nút tròn dần dần lộ ra .Đưa mắt lại gần mới thấy, thì ra thứ bao bên ngoài cái nút kia thực chất chỉ là do nàng trộn bùn đất và rơm rạ mà tạo thành, cùng với lớp cỏ xám ở cũng một chỗ trên tường, vừa vặn nhìn không ra có gì bất thường.

Lại một vòng nữa lau lau chùi chùi, Trần Miểu Miểu vươn tay ra gảy một viên gạch tường, việc tưởng như không thể làm kia lại bị Miểu Miểu làm xong chỉ trong vòng một nốt nhạc, xem ra mấy viên gạch kia thực sự có vấn đề.

Nhìn lại bên này, Trần Miểu Miểu sau khi lôi viên gạch kia ra được phân nửa, liền phi thân đạp vào viên nằm ở vị trí thấp nhất, chân kia tiếp tục đạp viên kế tiếp đi lên, chỉ trong nháy mắt, nàng đã bình an vô sự đứng trên bức tường cao kia rồi.

” Ha, lên được rồi “ Nhẹ nhõm thở hắt ra, Trần Miểu Miểu lại cẩn thận xếp chồng đống rơm rạ lại với nhau nhằm che đi dấu vết của nàng ban nãy.

” A, sao lại không thấy đâu nữa rồi? “

” Ngươi đang làm cái gì vậy? “

Trần Miểu Miểu nghe thấy tiếng nói liền khẩn trương quay đầu, là sư phụ ư? Sư phụ tới đây làm gì? Đúng rồi, sư phụ đến rồi, nàng nếu từ trên đây nhảy xuống, sư phụ khẳng định có thể đỡ được nàng a ~.

Nghĩ vậy, Trần Miểu Miểu giả bộ đạp hụt một bước, cả thân người cứ nhằm phía trước mà đổ tới.

” Bịch “ - âm thanh xác nhận nữ tử ngốc rơi từ trên tường xuống đất mà không có ai đỡ.

....

” AAAAAAA, đau quá, sư phụ a ~ sao người không vươn tay ra đỡ con a ??? Sao người lại nhẫn tâm nhìn con rơi xuống như thế, con là đồ đề của người mà a ~~ “ Trần Miểu Miểu hai tay xoay mông, dẩu môi oán trách.

” Ta là đứng ở phía sau ngươi, ngươi lại chọn té ở phía trước “

Trần Miểu Miểu “...” Hỏng bét, nàng quên mất khoảng cách giữa hai thầy trò bọn họ chính là bức tường vừa dày vừa cao kia.

” Quên đi, ra được là tốt rồi. Ha ha, nào, sư phụ, con dẫn người đi chơi một vòng “ - Kéo tay áo Giang Hồ, Trần Miểu Miểu tươi cười chạy về phía nhà hàng nổi danh nhất thành Bắc - Cẩm Thực lâu.

Giang Hồ cúi đầu nhìn ống tay áo bị đồ đệ nắm lấy, lập tức im bặt nhìn qua chỗ khác.

” Nào nào nào, chính là chỗ này, sư phụ con nói cho người biết, đồ ăn ở chỗ này, thực sự là rất rất ngon a ~~ “ Tiếp tục lôi kéo Giang Hồ, Trần Miểu Miểu vội vã bước vào, thế nhưng vừa đặt chân vào trong quán, chỉ cảm thấy một đàn quạ đen không ngừng kêu gào bay qua bay lại trước mắt, đây... có phải là quá nhiều người rồi không a ~~

Cảm thán xong, Trần Miểu Miểu lại bắt đầu hiếu kì, đang... là có chuyện gì sao? Náo nhiệt thật nha.

Dựa vào lợi thế dáng người nhỏ bé của mình, Trần Miểu Miểu không mất nhiều thời gian đã chen chân được vào trong đám đông, đương lúc nàng đoan bước về phía trước, cổ tay bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy.

” Sư phụ? “ Trần Miểu Miểu khó hiểu nói.

Giang Hồ nhíu mày, phi thân một cái, lập tức đã yên vị ở lầu trên. Dựa theo những gì Trần Miểu Miểu vừa tường thuật, chúng ta có thể biết được, vị trí mà Giang Hồ đang ngồi kia thực chất chính là nơi có cảnh trí đẹp nhất trong quán, từ đó về sau, Trần Miểu Miểu bắt đầu cảm thấy sư phụ của mình chính là một người không- thể- đoán- đúng-được- cảm xúc, thứ hắn lạnh nhạt không hẳn là thứ hắn không thích, thứ hắn hứng thú cũng chưa chắc là thứ hắn quan tâm. Rốt cuộc đây có phải là sự trùng hợp hay không, cũng chỉ có mình Giang Hồ là người hiểu rõ nhất.

Quay lại hiện tại, Trần Miểu Miểu mắt thấy Giang Hồ nhàn nhã ngồi trên lầu hai cũng liều mạng chạy lên đứng sau lưng sư phụ mà xem, bất ngờ cảnh tượng trước mắt dọa nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên. Đây... đây là đang làm gì a ~?
Bình Luận (0)
Comment