Sau một đêm.
Tiêu Tử Phong đi bộ theo bản đồ.
Lộ trình phía sau liền tận lực ít sử dụng kỹ năng.
Thanh danh cao thủ thần bí giẫm lên đầu Chu Tước gỗ có lẽ không lâu nữa sẽ được truyền đi xa.
Nếu còn thường xuyên sử dụng hình thái Chu Tước, thì rất dễ bị lộ áo lót.
Dọc theo đường đi, Tiêu Tử Phong cũng không nhàn rỗi, thường xuyên cầm kiếm gỗ luyện tập vung kiếm.
[100% Tay không tiếp dao sắc LV2 0030/99999]
100 lần vung kiếm mới có thể tích lũy được một điểm kinh nghiệm.
Tranh thủ đem kỹ năng này xoát đầy, sau khi kỹ năng này xoát đầy, thì có thể dùng một chiêu giết được những sinh vật không phải hình người kia.
“Quái vật không thể dùng hai tay chắp trước ngực, không xứng đối địch với ta.”
Ngẫm lại còn tự cảm thấy mình soái.
Trong rừng rậm, có một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn.
Cái miệng to của con quái vật đã chảy nước dãi.
Cảm giác ăn hắn sẽ rất ngon.
Thanh âm linh hoạt kỳ ảo như hài đồng, nhẹ nhàng quanh quẩn trong rừng rậm.
Không có tiếng chuông bạc đáng yêu, chỉ có quỷ dị làm cho người ta nói không nên lời......
Đêm xuống.
“Qủa nhiên bay vẫn nhanh nhất, đi suốt một ngày cũng không thể đến trấn tiếp theo.”
Tuy nhiên vận khí của Tiêu Tử Phong coi như không tệ, tìm được một gian miếu đổ nát.
Sau khi nhóm một đống lửa ở miếu để giữ ấm, thì không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến.
Một hán tử thân cao một mét chín, khôi ngô như gấu, đi vào bên trong.
Hán tử nhìn quét một vòng miếu đổ nát, chỉ thấy một đống lửa.
“A? Sao chỉ có một đống lửa mà không có người.”
"Ngươi tìm ta?"
Một thanh âm đột nhiên truyền đến từ bên cạnh hán tử.
“Mẹ ơi!”
Hán tử khôi ngô như thế, nhưng lại giống như một tiểu nữ sinh, bị dọa đến nhảy dựng lên.
“Sao ngươi đột nhiên lại nhảy ra dọa người vậy?”
“Không có, ta chỉ đứng ở đây thôi.”
Tiêu Tử Phong làm ra vẻ mặt vô tội nói.
“123 người gỗ (đứng tại chỗ không nhúc nhích lão hổ liền không nhìn thấy ngươi, nhưng một khi lão hổ phát hiện ra người, vậy kỹ năng này sẽ mất hiệu lực.))
Hán tử có chút hàm hậu lẩm bẩm nói.
“Ta nhìn lầm.”
Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế.
Bắt đầu từ khi vào miếu này, gã đã nhìn một lượt xung quanh.
Hoặc là người này ẩn thân, đứng ở đó ta cũng không nhìn thấy, hoặc là người này công lực thâm hậu, thừa dịp ta không chú ý len lén đi tới bên cạnh ta.
Về phần tàng hình? Thì chỉ có hái hoa tặc kia mới có năng lực, trong hiện thực làm sao có thể.
Cho nên chỉ có thể là loại thứ hai, công lực người này vượt qua ta.
Tiêu Tử Phong không nói thêm gì, lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Hán tử do dự mãi, mới tiến lên đáp lời.
“Tại hạ Vương Phú Quý, xin hỏi tục danh các hạ.”
"Làm sao ngươi dám?"
Vương Phú Quý: ...
“Trong miếu cũ ở rừng núi hoang vắng, ngươi biết ta là người hay quỷ, là ma hay yêu.”
“Nhớ rõ trong truyền thuyết có một vu thuật, lấy tóc một người, viết tên hắn lên một con rối gỗ, là có thể cách không lấy mạng người.”
Tiêu Tử Phong nói từng câu từng chữ, ánh sáng củi lửa chiếu trên mặt hắn, một nửa sáng, một nửa âm u.
“Các hạ nói đùa rồi.”
Vương Phú Quý cười hai tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.
“Những người bị thần quỷ vu thuật hại chết, thường thường đều cho rằng đây chỉ là một trò đùa.”
Nụ cười của Vương Phú Quý cừng đờ, cẩn thận ngẫm lại, gã nhớ lại những lời nói rồi, quả thật hình như có chuyện như vậy.
Sau khi bị Tiêu Tử Phong hù dọa, Vương Phú Quý lâm vào trầm mặc.
Trầm mặc không bao lâu, lại có tiếng bước chân truyền đến.
Ngón trỏ tay trái của Tiêu Tử Phong vào lúc này nhảy lên một cái, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Có chút thú vị.
Lúc này, một đôi nam nữ tiến vào.
Nữ sĩ mặc áo choàng đỏ, đeo mặt nạ.
Nam sĩ mặc áo xanh vây nhung, dáng dấp coi như tuấn tú, chỉ là khóe mắt cùng vành mắt thâm quầng có chút nặng, thoạt nhìn hư ảo.
Vương Phú Quý thấy bộ dáng này của nam nhân, thì không khỏi chép chép miệng.
“Hán tinh tráng, úng đến hư tử.”
Tiêu Tử Phong liếc mắt nhìn Vương Phú Quý, mẹ kiếp, người này tuyệt đối vẫn còn là chim non, còn là loại người chưa từng loay hoay với ống trúc.
Sau khi hai người vào miếu, nam tử đốt một đống lửa trên một bãi đất trống khác của miếu đổ nát.
Một que gỗ không đáng chú ý bị nam tử ném vào trong đống lửa.
Không có bắt chuyện, cũng không có giao lưu.
Vương Phú Quý nhìn như nam tử thật thà lại không có tự mình đốt lửa, mà là cọ cọ đống lửa của Tiêu Tử Phong.
Vừa nãy hai bên đã nói chuyện, cũng coi như là quen biết, cọ một chút lửa sẽ không quá phận.
Tiêu Tử Phong cũng hào phóng không nói gì.
Chậm rãi, một cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới.
Tiêu Tử Phong và Vương Phú Quý đều bắt đầu ngủ gật.
Tiêu Tử Phong cúi đầu, thiếu chút nữa ngã vào trong đống lửa.
Hắn chỉ kinh động một chút, mà cơn buồn ngủ lại không tiêu tan.
Cũng vì thế mà trong lòng hắn mới cả kinh, thời gian ngủ ban đêm của kiếp này sớm hơn kiếp trước, nhưng so với người cùng thời đại thì hắn đã bị tính là ngủ muộn.
Kế thừa thuộc tính cú đêm, cộng với nguy hiểm vừa rồi, nhưng tại sao cơn buồn ngủ vẫn nồng đậm như vậy?
Không thích hợp!
Tiêu Tử Phong giả vờ ngủ gật, chuẩn bị ngã đầu liền ngủ, thân thể che đậy động tác mở hồ lô, thừa dịp mấy người không chú ý, đem một viên thuốc nuốt vào.
Chỉ bất quá vị thuốc này thật sự rất khó nói, cho dù bỏ thêm chút đường vào bên trong, nhưng cũng chỉ muốn nhanh chóng nuốt xuống.