Vương Phú Quý đang vô cùng buồn ngủ, thì bỗng nhiên một cỗ mùi thối đánh úp tới, khiến gã lầm bầm: "Ai đánh rắm, thật thối!"
Chờ hai người ngủ sâu.
Két két...
Mấy nữ nhân mặc y phục tả tơi, bước đi xóc nảy, thân hình quái dị, đi vào miếu đổ nát.
Giọng nói mang theo âm thanh khàn khàn.
Mấy bóng người này đi tới trước mặt đám người, há miệng rộng có bò, giòi lúc nhúc, chuẩn bị cắn xuống.
Đột nhiên ánh sáng lóe lên, mấy cái đầu thối rữa cứ như vậy lăn xuống.
Trong lúc vung đao, Tiêu Tử Phong đem một viên thuốc nhét vào trong miệng Vương Phú Quý.
“Hì hì hì......”
Một trận cười quỷ dị truyền đến.
Lúc này, Vương Phú Quý rốt cục cũng tỉnh lại.
“Ai cho ta ăn phân sao? Thối như vậy?”
Gã còn chưa chú ý tới mấy bộ thi thể thối rữa trên mặt đất.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Ma quỷ tìm đến cửa rồi.”
Tiêu Tử Phong thờ ơ đáp lại, thế nhưng tay vẫn cầm chặt lấy kiếm.
“Hì hì hì ha ha......”
Tiếng cười quỷ dị lại truyền đến.
Vương Phú Quý hai tay bóp quyền, một thân khí huyết toát ra.
Tiêu Tử Phong thầm nghĩ trong lòng: "Là một Võ phu.”
Chỉ có thể nghe tiếng cười, nhưng lại không thấy bóng người.
Tiêu Tử Phong đột nhiên quay đầu vung kiếm, đánh về phía đôi nam nữ kia.
Lúc này, một sinh vật quỷ dị một mực núp trong bóng tối, đột nhiên nhảy ra.
Hai tay có hoa văn, vừa giống khỉ lại vừa giống báo. Mà nữ nhân áo đỏ kia cũng đứng dậy, nhanh chóng lao về phía Tiêu Tử Phong.
Hai mặt giáp công.
Tiêu Tử Phong, ra sức vung kiếm, vung ra một hình tròn.
Nữ nhân kia tự tin dùng hai tay ngăn cản, kết thúc cũng là hai tay rời nhà trốn đi.
Quái vật đột nhiên nhảy ra, cảm nhận được một cỗ uy hiếp trí mạng, nó dừng lại thế công, lập tức trốn sang một bên.
Tiêu Tử Phong nhân cơ hội này thừa thắng xông lên, lại vung kiếm.
Nam nhân nằm trên mặt đất cũng không giả chết nữa, lập tức đứng dậy, ôm lấy nữ nhân lui về phía sau.
Vương Phú Quý cũng kịp thời phản ứng, gã vung một quyền ra, đánh vào mặt đất nơi quái vật vừa rồi dừng lại.
Mặt đất xuất hiện một chút vết nứt.
Biểu lộ ra một quyền bất phàm vừa rồi.
Tiêu Tử Phong thấy quái vật có người ngăn cản, thì không cố kỵ gì, thừa dịp Vương Phú Quý xoay người dây dưa với quái vật, hắn liền rút kiếm gỗ ra, vung kiếm về phía trước.
Đôi nam nữ đang lui về phía sau đột nhiên hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay hợp thành chữ thập.
Chờ đợi lúc hai người muốn đứng dậy.
Tiêu Tử Phong đã bổ một kiếm xuống, nữ tử biến thành hai nửa.
Máu xanh trong cơ thể phun ra.
Tiếp theo lại vung một kiếm, ghim nam nhân lên cây cột trong miếu hoang.
Tiêu Tử Phong lấn người tiến lên, nam nhân lập tức rơi ra một mảnh bột phấn màu tím.
Tiêu Tử Phong coi như không thấy mà dùng một cước đá vào bắp chân nam nhân.
Cự lực khủng bố đánh úp tới, đá gãy bắp chân nam nhân kia thành mấy đoạn, đến mức lộ cả xương ra ngoài.
Ngay một khác đá vào chân, Tiêu Tử Phong cũng lập tức rút kiếm, chém đứt hai tay đối phương.
Nam nhân kia lập tức ghèo thét đau đớn.
Sau khi Tiêu Tử Phong làm xong tất cả, liền gia nhập vào chiến trường bên kia.
Quái vật triền đấu với Vương Phú Quý chính là "Cử Phụ" được treo giải thưởng ở trấn Đào Hương trước đó.
Cử Phụ cảm giác nguy cơ, nó không tiếp tục chiến đầu mà lựa chọn xông cửa chạy ra ngoài.
Tiêu Tử Phong lập tức ra ngoài vung kiếm.
Con quái vật liền quỳ trên mặt đất.
Nó vừa muốn đứng dậy chạy thoát thì liền bị Tiêu Tử Phong bắn ngân châm ra, ghim trên mặt đất.
Khi Vương Phú Quý đuổi theo, chỉ nhìn thấy quái vật đang trong tư thế chuẩn bị chạy trốn.
Sau khi làm xong tất cả, Tiêu Tử Phong lại quay trở về miếu đổ nát.
Vương Phú Quý thấy Tiêu Tử Phong "sơ suất" như thế, cảm thấy vẫn là người từng trải như mình nên ra tay phòng ngừa trước sau.
Gã vung một quyền về con quái vật, sau đó thu tay lại, ôm lấy bàn tay, bắt đầu không tiếng động hò hét.
Tiêu Tử Phong coi như không nhìn thấy chuyện này, sinh vật bị kim nghệ thuật đâm trúng đều trở nên vô cùng cứng rắn, trước kia hắn lấy rìu chém cũng không hỏng.
Phải biết tuy hắn chưa bước vào con đường tu hành, nhưng một thân khí huyết tràn đầy cùng man lực đáng sợ, người bình thường cũng khó thể so sánh.
Dưới trình độ vậy mà chém không hỏng thì độ cứng rắn này không phải nói đùa.
Tiêu Tử Phong đi tới trước mặt nam nhân bị phế tứ chi, đang lăn lộn trên mặt đất. Hắn tùy tiện sờ soạng hai cái trên mặt đối phương, sau đó lột ra một lớp da người.
Là tên hái hoa tặc bị treo giải thưởng kia.
Lần này thì hay rồi, ba cái treo giải thưởng đã xong hai cái.
Hái hoa tặc lăn lộn trên mặt đất, nghĩ như thế nào cũng không rõ, đối phương làm sao phát hiện mình có vấn đề, càng không rõ đối phương làm sao trong thời gian nhanh như vậy đã giải được độc của mình.
Càng không rõ, tên nhãi thoạt nhìn tuổi còn trẻ này, lại có thực lực của Võ phu lục giới.
Phải biết, thiết thi này của gã chính là lợi khí bằng đồng da sắt, rất khó đả thương được nàng.
Coi như là Võ phu thất giới, cũng không dám nói có thể một kiếm chém chết thiết thi này.
Mặc dù nói thực lực của Tiêu Tử Phong là bát giới, nhưng một thân khí huyết cùng với việc cắn nuốt cỗ kim thi trước đó đã khiến thực lực của hắn sớm bước vào tam giới.
Bởi vậy lực vô cùng lớn, gần như tam giới cũng khó có thể so với hắn.
Hơn nữa Thanh Lân Kiếm là thần binh lợi khí, thiết thi này chỉ có thể nói là dễ đối phó như chặt dưa thái rau.
Tuy nhiên tên hái hoa tặc này lại có chút khó nghĩ.
Tiêu Tử Phong bóp cổ đối phương nói.
“Ta hỏi ngươi đáp.”