Tiêu Tử Phong đứng dậy, có người ném đá lên người hắn.
Một kiếm nhẹ nhàng, chém rớt đầu người kia xuống.
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả đều bị kinh sợ, ngay sau đó bọn họ bắt đầu tranh nhau bò ra ngoài, mặc kệ thương thế trên người, thậm chí dẫm đạp qua nhau. Những người bị thương ở chân bám lấy chân của thôn dân khác, kéo nhau ngã rạp xuoosmg.
Vì thế liền hình thành một hình ảnh như vậy, phía sau lôi kéo người phía trước, có thể chạy thì không quan tâm giẫm đạp lên nhau.
Mọi người đều tuân theo một quy tắc, ta không cần chạy nhanh, nhưng phía sau ta nhất định phải có người.
Tiêu Tử Phong đến trước mặt hòa thượng.
Chỉ vào cảnh tưởng thế thảm ở lối ra.
“Ngươi khống chế Nữ quỷ kia, mới bảo vệ được mạng sống cho bọn họ, nói cách khác ngay từ lúc bắt đầu, thực lực cho dù không mạnh hơn Nữ quỷ nhưng cũng đủ đánh ngang sức.
“Thế nhưng ngươi lo lắng cho những thôn dân này, cho nên mới giằng co với Nữ quỷ lâu như vậy. Thấy gì không? Đây chính là kết quả do ngươi tạo ra.”
Hòa thượng cực kỳ đau lòng, ông ta nhắm mắt lại.
Tiêu Tử Phong cũng nể mặt hòa thượng vừa rồi dùng một kích kia giúp hắn, cho nên cõng ông ta ra ngoài.
Hắn đi đến lối ra, những thôn dân kia không dám điên cuồng bò về phía trước, mà trốn hai bên.
Lạc Y mang theo sư tỷ đi theo phía sau Tiêu Tử Phong.
Chờ đợi những người này đi rồi, các thôn dân lại bắt đầu cẩn thận từng li từng tí bò tới lối ra.
Tiêu Tử Phong cũng không có tâm tình giết chết những thôn dân còn lại kia. Bọn họ không có ai là hoàn chỉnh, trong thôn cũng không có gì để ăn, lại mất đi người cung cấp nuôi dưỡng, tu sửa.
Còn lại những thôn dân kia, Tiếu Tử Phong không có tâm tình giết bọn họ nữa, liền lấy thôn này hẻo lánh.
Do đó những thôn dân này tiếp tục sinh tồn trong một thôn như vậy.
Sau này bọn họ sẽ sinh tồn như thế nào?
Tiêu Tử Phong ít nhiều có thể tưởng tượng, loại trừng phạt này còn đáng sợ hơn so với giết chết bọn họ.
Lạc Y vài lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng rồi muốn nói lại thôi.
Tử Hồng được cõng trên lưng cũng biết tiểu muội mình muốn nói gì: “Đừng nói gì hết, đám người đó không đáng.”
Tuy Lạc Y không rõ cụ thể lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng tin tưởng sư tỷ của mình
Hòa Thượng trên lưng Tiêu Tử Phong không ngừng lẩm bẩm, hình như là ông ta đang niệm kinh phật. Chỉ bất quá hắn nghe không rõ cái này xuất phát từ bộ kinh thư nào.
Khi bọn hắn ra khỏi thôn, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng đã chiếu xuống.
Thôn này không sạch sẽ thoáng đãng như hôm qua, ngược lại là một mảnh rách nát bẩn thỉu.
Thôn làng nhỏ yên bình như hôm qua đã không còn nữa.
Sau khi dân làng trốn khỏi từ đường, một số người bị nhiễm trùng và chết vì sốt cao.
Còn có một bộ phận người, muốn chạy ra khỏi thôn đi tìm một con đường sống, có người trên đường bị dã thú ăn thịt, có người vì bị thương thêm đói khát mà chết trên đường.
Về phần người trong thôn, nếu trong thôn không có lương thực, vậy thì tìm đồ ăn khác.
Thôn trang biến thành vật chứa dưỡng cổ, người cuối cùng cả người đầy vết thương ngã xuống giữa một đống thi thể.
…
Sau khi đi ra khỏi làng, hòa thượng đã khôi phục một chút sức lực, có thể tự mình đi.
“Tại hạ pháp hiệu Tuệ Từ, đến từ chùa Thượng Minh, đa tạ ơn cứu mạng của thiếu hiệp.”
“Không khách khí, tại hạ Tiêu Tử Phong.”
“Ta thấy thiếu hiệp dùng Thanh Lân kiếm, chắc là được quỷ kiếm Lý Mạc Cuồng truyền thừa, nhưng ngày sau kiếm này phải dùng ít, để tránh bị người khác ngấp nghé.”
Trong lòng Tiêu Tử Phong thầm nghĩ: Thì ra lão Lý gọi là Lý Mạc Cuồng, cái tên này rất phách lối.
Tiêu Tử Phong không quan tâm nói: "Người khác nhận ra kiếm này, còn dám tìm ta gây phiền toái, không sợ chủ nhân của kiếm này đến báo thù?”
“Thiếu hiệp nói đùa, Quỷ Kiếm đã chết trong trận chiến với Thanh Sơn Kiếm Tiên! Bị Kiếm Tiên giết thì khó có cơ hội biến thành quỷ vật.
Tuệ Từ cho rằng Tiêu Tử Phong nói đùa.
Tiêu Tử Phong: ...
Hóa ra mười mấy năm nay ta sống chung với ma quỷ sao, đúng là không biết?
Lúc này Lạc Y nói với sư tỷ trên lưng.
“Năm ngàn lượng bạc, còn bắt không?”
Nếu không phải Tử Phong bị thương, không có nổi khí lực thì thật sự nàng rất muốn cho cho sư muội mình một cái tát.
Còn muốn năm ngàn lượng bạc…
Tiêu Tử Phong quay đầu nhìn Lạc Y.
“Não của ngươi bị đánh hỏng rồi sao? Đã như vậy còn muốn kiếm tiền thưởng từ ta?”
“Không sợ não hỏng, nhưng sợ nghèo hỏng.”
Lạc Y thành thật nói.
Tử Hồng dùng một tay che khuất mặt mình, nàng cảm thấy giữ nhữ thế này thì có thể phòng hờ mặt rơi xuống.
Tiêu Tử Phong: ...
"Tại sao sư phụ các ngươi lại muốn cho các ngươi ra ngoài hành tẩu giang hồ?"
Hắn cảm giác chỉ số thông minh của người này thật sự rất có vấn đề.
“Sư phụ ta không có đồng ý.”
Tiêu Tử Phong: ...
Hai người này có thể sống tới hôm nay thật sự là mạng lớn.
“Giang hồ hung hiểm, không phải các ngươi có thể chơi đùa, mau trở về đi.”
“Ta cũng muốn, nhưng không có lộ phí......”
Tử Hồng thực sự nhịn không được, vươn tay che miệng sư muội.
“Ngươi không cần mặt mũi, nhưng ta cần.”
Tiêu Tử Phong lấy ra một tờ ngân phiếu 20 lượng bạc.
Đưa qua.
Lạc Y cầm ngân phiếu trong tay, vui vẻ hô lên.
“Có lộ phí rồi, cám ơn ngươi, ngươi là người tốt.”
Thẻ người tốt+1
Không nên tính là người tốt, ta chỉ tiện tay mà thôi.