Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)

Chương 50 - Tông Môn Chuyên Nghề Bói Toán

Tử Hồng không có ngu xuẩn như sư muội mình, nàng nói với Tiêu Tử Phong:

“Ân tình này chúng ta sẽ ghi nhớ, sau này nếu cần, có thể tới Thập Lý Đại Sơn tìm ta.”

Lạc Y cũng tự giới thiệu: "Ta tên là Lạc Y, sư phụ của của tông môn chúng ta xem bói rất chuẩn, chờ sau này ngươi đến tìm ta, ta đã có thể bói toán cho người khác, đến lúc đó ta có thể tính cho ngươi một quẻ.

“Quên đi, mệnh cách của ta các ngươi cũng không tính ra được.”

Thuật sư tam giới còn không tính ra được, hắn sao có thể trông cậy vào hai cô nương này.

Tam Giới Thuật Sư đều không tính ra được, hắn cũng không trông cậy vào hai cái tiểu nữ sinh, có thể có này bản thảo.

Tử Hồng muốn thử tính một quẻ trước mặt Tiêu Tử Phong, nhưng sau đó ngẫm lại vẫn là quên đi.

Lúc trước ngay cả một chút đồ vật đều không tính tới, lần này lại tính, đoán chừng cũng giống nhau, không cần thiết.

Thiên Diễn Tông.

Thiên Cơ Tử đang chữa thương, đột nhiên cảm nhận được một tái tim đập nhanh, sau đó lại tiêu tan.

“Chẳng lẽ có người muốn hại ta?”

Thiên Cơ Tử lầm bầm lầu bầu.

Sau đó mấy người mỗi người đi một ngả, vì Thượng Minh tự ở hoàng đô, cho nên Tuệ Từ cùng Tiêu Tử Phong đi chung với nhau.

Chỉ có điều trước khi rời đi.

Tử Hồng đột ngột hỏi một câu.

"Ngươi vì sao phải giết Tam Kiếm phái?"

"Họ làm tôi cảm thấy ghê tởm hơn những thôn dân kia.”

Đây là Tiêu Tử Phong trả lời.

Tử Hồng tin, một người rõ ràng có thể chạy, còn muốn trở lại từ đường cứu người, nàng tin tưởng hắn không phải là người xấu.

Lạc Y cũng tin, người cho nàng 20 lượng bạc tuyệt đối không phải người xấu.

Trên đường.

“Hòa thượng, ngươi bị thương thế nào rồi?”

"Vẫn được, chỉ cần không vận công, thì vấn đề không lớn, cần thời gian dài điều dưỡng, chẳng qua huyết độc trong cơ thể hơi có chút phiền toái."

Hơi có chút phiền toái, chỉ là nói khiêm tốn, độc này giống như có giòi trong xương, rất khó thanh trừ, phỏng chừng ngày sau tu hành chỉ sợ rất khó có tiến bộ gì.

Bất quá Tuệ Từ xem ra tương đối thoáng, đây là tự mình lựa chọn, hậu quả này cũng phải tự mình gánh vác.

Tựa như Tiêu Tử Phong nói, xem như trả tiền cho sự lương thiện không đúng chỗ của mình đi.

“Trúng độc, chỗ ta có đan dược giải độc.”

Tuệ Từ cười cười, cự tuyệt ý tốt của Tiêu Tử Phong.

"Độc của ta không giống với bọn Tử Hồng, đây là do tích lũy lâu dài, trúng độc rất sâu, dược giải độc bình thường không thể chữa được, nhưng không sao, ta có thể tự lo liệu, đa tạ ý tốt của Tiêu thiếu hiệp.”

Tiêu Tử Phong trực tiếp ném đan dược vào miệng Tuệ Từ.

Một cỗ mùi hôi thối nồng đậm đánh úp tới, mùi đan dược ghê tởm làm người ta khó có thể nuốt xuống.

Tuệ Từ muốn phun ra.

“Đừng phun, ngàn vạn lần đừng phun, Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan của ta là dùng dược liệu quý báu nhất để chế ra, ngươi mà phun thì thật lãng phí.”

Tuệ Từ nghe nói như thế, liền đem đan dược nuốt xuống.

Sau khi nuốt xuống.

“Ừm?”

Tuệ Từ lại thử vận công một chút.

Huyết độc không còn.

Lập tức, Tuệ Từ thi lễ với Tiêu Tử Phong.

Đan dược có kỳ hiệu như thế nhất định rất có giá trị, mà trợ giúp lần này cũng tương đương giúp ông ta khai thông võ đạo.

Lại tính cả ân cứu mạng lúc trước, nhiều lần ân tình cộng lại, ông ta thực sự khó có thể báo đáp.

“Đại ân như thế, bần tăng khó có thể báo đáp, ngày sau nếu có trợ giúp, cho dù hại đến sinh tử, ta cũng không tiếc.”

“Biết kiếm pháp gì không?” Tiêu Tử Phong hỏi.

Triệu Tuyền Lạc giao thiên chuy bách luyện kiếm pháp, chủ yếu luyện mấy chiêu cơ bản đâm, bổ, chém.

Bình thường lúc đánh nhau cũng không có hiệu quả gì.

Giống như hòa thượng còn có Tử Hồng, thời điểm ra tay, không phải bốc kim quang, thì cũng là bốc lên thanh quang.

Tuy hắn cũng dùng Thanh Lân kiếm chém ra một đạo long khí.

Nhưng vấn đề là, ai lấy át chủ bài ra để đùa giỡn chứ.

"Cái này bần tăng không biết, nhưng bần tăng có một loại chỉ pháp, có thể đạt tới hiệu quả tương tự như kiếm pháp, không biết Tiêu thiếu hiệp nguyện ý học không?"

“Cái gì mà thiếu hiệp, chỉ cần gọi Tử Phong là được. Chỉ pháp như thế nào, nói kỹ một chút.”

“Kim Cương chỉ, một khi luyện thành, dù là đá cứng cũng bị phá vỡ, kim thạch cũng bị chặt đứt.”

Tuệ Từ nói xong, còn biểu diễn một phen, tiện tay vung ra chỉ về phía tảng đá ven đường.

Lập tức, tảng đá vỡ vụn.

Tiêu Tử Phong hai mắt tỏa ánh sáng, chiêu thức kia không tệ.

Sau đó hắn vừa đi, vừa thỉnh giáo Tuệ Từ.

Lạc Y cùng Tử Hồng cũng đang trên đường quay về Thập Lý Đại Sơn.

Lạc Y đỡ lấy Tử Hồng, nói.

“Lần này chúng ta trở về, liệu cha ta có phạt ta không?”

"Khẳng định có!"

Một giọng nam nhân truyền đến.

Lạc Y nghe được tiếng nói quen thuộc này.

Thân thể cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về nói phát ra âm thanh.

Thiên Cơ tử đứng giữa không trung, phía sau còn có mấy vị trưởng lão đi theo.

Nhìn khí tức uể oải của nữ nhi cùng đệ tử thân truyền, rõ ràng là bị thương.

Trong mắt Thiên Cơ Tử có tức giận, nhưng cũng có đau lòng.

Hai vị nữ trưởng lão đứng ra, mang theo Lạc Y cùng Tử Hồng nhanh chóng rời đi.

Trở lại tông môn.

Thiên Cơ Tử cùng đại trưởng lão vận công chữa thương cho hai người, cũng may bọn họ chỉ bị thương nhẹ, không có đả thương cùng căn cơ, cho nên sẽ không để lại mầm bệnh gì.

Coi như may mắn.

Chờ đợi hai người tỉnh táo lại.

Thiên Cơ Tử mới chậm rãi mở miệng: "Tử Hồng, ngươi lần này vụng trộm xuống núi đã bói được quẻ gì?”

Nữ nhi của ông luyện không tới nơi tới chốn, căn bản là không có biện pháp bói toán cho người ta.

Cũng chỉ có Tử Hồng mới có loại bản lĩnh này.

Bình Luận (0)
Comment