Đường đi được một nửa, Tiêu Tử Phong liền không để Nhị Hổ tiễn nữa.
Nhị Hổ nhìn xe lăn của Tiêu Tử Phong đi xa dần, mấy bao thuốc lớn gã đều thấy được, bao gồm cả bình viết kim sang dược.
Thật ra chân của Tiêu Tử Phong đã khỏi hẳn rồi, cái này gã cũng mới biết đến.
Nhị Hổ nhìn hai dấu xe lăn trên mặt đất, suy nghĩ trở lại buổi tối mấy năm trước.
Khi đó chưởng quản mấy con phố này, không phải Hắc Hổ bang, mà là một bang phái tên Ác Báo Bang.
Người trong bang phái khi dễ nam bá nữ, cho vay nặng lãi bức người bán con bán con.
Cũng có người muốn cáo quan, nhưng quan phủ không phải là nơi giải oan cho người bình thường.
Bất cứ ai đi, cũng có thể bị đánh gãy chân vào tối hôm đó.
Đây là lời đe dọa và cũng là lời cảnh báo.
Cho đến một buổi tối nọ, mười mấy thành viên chủ chốt của Ác Báo bang tội ác tày trời đều biến mất chỉ trong một đêm.
Đúng, chính là biến mất.
Không có dấu vết đánh nhau, thậm chí tiền tài trong nhà cũng không có bất kỳ mất trộm nào.
Mười mấy người sống sờ sờ cứ như vậy, trong một đêm hoàn toàn biến mất.
Tìm không thấy nửa điểm dấu vết cùng manh mối.
Về phần nói là nửa đêm rời thành, nói đùa cái gì? Đêm khuya thành trì sẽ đóng cửa.
Thủ thành cũng không phải là những tên quan phủ kia, nơi này là biên cương, phụ trách thủ thành đều là tham gia quân ngũ, người canh giữ cửa thành đều tướng lĩnh.
Đó cũng không phải là loại tiểu bang phái như Ác Báo Bang có thể trèo cao.
Đêm hôm đó Nhị Hổ nhìn thấy Tiêu Tử Phong từ trong sân của bang chủ Ác Báo Bang đi ra.
Lúc ấy gã còn chưa trắng trợn, còn tưởng rằng Tiêu Tử Phong là đến tặng lễ.
Vài ngày sau, tin tức mười mấy người Ác Báo bang biến mất truyền đến.
Nhị Hổ chỉ cảm thấy một trận kinh hãi.
Lúc Tiêu Tử Phong rời đi, thong dong nhẹ nhàng, không giống người khác suy đoán bắt cóc, ám sát, vứt xác.
Nhưng làm người chứng kiến, gã càng nghĩ hơn…
“Thiết Đản, lại đây!”
Nhị Hổ vẫy vẫy tay với Thiết Đản.
“Đại ca, có chuyện gì?”
Thiết Đản hấp tấp chạy tới.
"Ta có việc muốn làm, nơi này giao cho ngươi, làm cho tốt, có nghe hay không?"
Nhị Hổ vỗ vỗ bả vai Thiết Đản.
“Đại ca, chuyện gì mà ngươi muốn tự mình làm? Nếu không để ta giúp?”
Nhị Hổ nghe nói như thế, ánh mắt trầm xuống, một cước đá vào mông Thiết Đản.
Thiết Đản bị đạp suýt ngã xuống đất.
“Ta đi Xuân Hương Lâu.”
Thiết Đản lộ ra ánh mắt bỉ ổi.
“Nghe nói Xuân Hương lâu mới có một nhóm cô nương từ phía nam tới, gọi là Dương Châu Sấu Mã, rất nhuận.”
Ngay sau đó, hai người nhìn nhau cười, lộ ra ánh mắt nam nhân đều hiểu.
“Đại ca, ngươi yên tâm, nơi này ta có thể làm tốt.”
Thiết Đản nhìn bóng lưng Nhị Hổ rời đi, chờ đợi Nhị Hổ hoàn toàn rời khỏi tầm mắt mình.
“Cái kia ai tới đây cho ta, ta có chuyện......”
………
“Đây là kim sang dược.”
Triệu Tuyền Lạc nhìn bình thuốc trước mặt mình, nàng đã ăn đan dược trị thương, hiệu quả mạnh hơn nhiều so với thuốc trị thương bình thường trong dân gian này.
Nhưng nàng cũng không cự tuyệt ý tốt của Tiêu Tử Phong.
“Đúng rồi, ngươi làm gì vậy?”
“Sát thủ! Bằng không ta cũng sẽ không bị người đuổi giết.”
“Khó trách, xem ra cần phải chuẩn bị chạy.”
“Có chuyện gì sao?”
Triệu Tuyền Lạc nghi hoặc hỏi, đêm qua người đuổi giết nàng không phải đã bị xử lý rồi?
“Bang phái lớn nhất trong thành đang phái người tìm ngươi, thậm chí đưa ra một ngàn lượng tiền thưởng, bất luận sống chết.”
“Cái gì? Một ngàn lượng! Ta làm một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy, bang phái gì chứ?”
“Kim Đao bang.”
“Ta không có nhận lệnh chống lại bang phái này.”
Tiêu Tử Phong cảm thấy không đúng, lại hỏi.
“Ngươi chưa từng kết thù oán gì với bang phái này sao.”
“Không có nha.”
“Vậy thì thú vị rồi.”
………
Mặt trời chiều ngã về tây, Hổ ca khiêng túi, lưu lạc chân trời góc bể.
Nhìn lại tòa thành thị gã đã ở gần mười năm này, trước mắt nhìn lại đủ loại chuyện cũ chìm nổi, cùng với đùi hoa trắng ở Xuân Hương Lâu.
Kim Đao Bang là đại bang phái trong thành, gã không thể trêu vào, cũng đắc tội không nổi.
Tiêu Tử Phong là một cao nhân trong kịch bản, gã cũng không thể trêu vào.
Một ngàn lượng bạc trắng rất mê người, nhưng gã vẫn cảm thấy mạng của mình càng đáng giá, hành tẩu giang hồ nhiều năm, gã có thể lên làm đầu mục của một bang phái, chủ yếu chính là một người tự mình hiểu lấy và cẩn thận.
Có bao nhiêu năng lực liền làm bao nhiêu đại sự, những người luôn muốn đánh cược một lần, làm người trên người, thì bây giờ cỏ trên mộ phần đã cao ba mét.
Cuối cùng gã tòa phất phất tay với thành này, xem như lời từ biệt cuối cùng.
Đi trên đường, phát hiện phía trước có một thân ảnh quen thuộc.
Nhị Hổ thăm dò hô một câu.
“Thiết Đản!”
Ai?!
Thiết Đản bị tiếng hét bất thình lình này làm cho hoảng sợ, kinh sợ nhìn về phía sau.
"Hổ ca, là ngươi nha, sao ngươi lại đi sau ta?”
Thiết Đản mặt tràn lệ nóng nhìn Hổ ca.
Hổ ca cũng muốn hỏi vấn đề này, gã chạy trước, nhưng người này tại sao lại chạy phía trước gã?
"Ngươi muốn rời thành?”
“Hổ ca, ngươi không phải cũng rời thành sao......”
Nói xong câu đó, Thiết Đản thầm nghĩ, thật sự coi hắn là kẻ ngốc? Ai ban ngày ban mặt đi Xuân Hương lâu.
Hổ ca xấu hổ gãi gãi đầu.
“Nếu không chúng ta cùng đi, sau này cũng tiện có người chăm sóc.
“Vậy đi, cùng đi.”
“Ai, chỉ là đáng tiếc cho những huynh đệ kia thôi.”
Hổ ca thở dài một tiếng.
"Không có biện pháp a, Hổ ca, nếu chạy hết, Kim Đao bang bên kia sẽ lập tức phát hiện vấn đề, đến lúc đó đều không đi được, bọn họ cũng không nói lý lẽ gì, cũng không thể chết hết, cho nên phải có người còn sống."
Hổ ca theo bậc thang này đi xuống.
“Chết tử tế không bằng còn sống, sau này có cơ hội đốt giấy cho các huynh đệ.”
Nói xong, hai người liền khiêng bao quần áo bước lên hành trình mới......