Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)

Chương 7 - Hỏa Thụ Ngân Hoa Đại Y Vạn

Ban đêm, phố Lão Quan vắng lặng, một đám người lặng lẽ đi tới, tất cả mọi người vây quanh một cái sân nhỏ.

Những năm gần đây, truyền thuyết phố Lão Quan bên này có phong thủy không tốt, còn thường xuyên nghe tiếng ác quỷ tru lên, rất nhiều người đều lục tục dọn ra ngoài, ngoại trừ người trong viện này.

“Vũ đường chủ, chính là nơi này.”

Người nói chuyện là một hán tử hơn hai mươi tuổi, cung kính nói với một tên râu quai nón, trên mặt có vệt sẹo.

“Làm rất tốt, tiền thưởng ta sẽ đốt cho ngươi.”

Trong mắt hán tử tràn đầy vẻ tham lam, mà mười mấy người phía sau hắn cũng như thế.

"Được, được, đốt..."

Lời còn chưa dứt, Võ đường chủ đột nhiên rút đao.

Ánh nhìn của hán tử vừa chuyển, hắn nhìn thấy toàn bộ thân thể của mình.

Mười mấy người đi theo hán tử đến chia tiền thưởng cũng vậy, đều bị người của Võ Đường chủ thanh lý sạch sẽ.

Mười mấy người mang theo tham lam, khó hiểu, nghi hoặc, sợ hãi......

Hóa thành một thi thể lạnh lẽo.

“Nữ tử kia thật hung tàn, thế mà muốn giết sạch người dẫn đường.”

Võ đường chủ nhịn không được tự lẩm bẩm.

Sau đó Võ đường chủ dẫn người trèo tường tiến vào trong viện.

Mới đi chưa được mấy bước, răng rắc một tiếng, có một người giống như là giẫm phải thứ gì?

Hưu hưu......

Có ba người đã bị vài cây mộc mâu đóng đinh chết ở trên tường.

“Mẹ kiếp…”

Lời còn chưa dứt, một người bị kinh hãi, bước chân thụt lùi về phía sau.

Không biết lại giẫm trúng cái gì.

Dẫn đến bộc phát một trận hào quang chói mắt, nhiệt độ kịch liệt bao phủ tất cả mọi người tiến vào trong viện.

Giống như tiếng sấm nổ vang, đánh thức gần nửa tòa thành.

Phố Lão Quan vào giờ khắc này, giống như ban ngày.

Tiêu Tử Phong đẩy xe lăn, thấp giọng thì thào: "Tiêu thạch đường trắng thêm than củi, hỏa thụ ngân hoa Đại Y Vạn.

Triệu Tuyền Lạc ngồi trên xe lăn khác, nhìn vụ nổ kịch liệt ở xa xa, nuốt một ngụm nước miếng, tiếng vang kịch liệt như vậy, làm cho nàng căn bản không nghe rõ Tiêu Tử Phong đang nói cái gì?

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Phong.

“Ngươi sẽ không phải là lão yêu quái thuật sư sống lâu năm, tới đùa ta đi.”

Trong số những người tu hành cũng chỉ có thuật sư mới có thể thân ở phương xa gây ra thiên tượng lớn như vậy.

Nàng đem vụ nổ kịch liệt này quy về một loại địa hỏa của Thiên Tượng.

“Không có, chỉ dùng chút thủ đoạn của người bình thường mà thôi.”

“Người bình thường? Thủ đoạn nhỏ?”

Thật nghi hoặc, trong lòng Triệu Tuyền Lạc không ngừng loạn cào lên, người bình thường đều như vậy sao, hiện tại nàng muốn quay về làm người bình thường thì còn kịp không?

….

Ầm ầm…

“Mở cửa ra! Lý thần y…”

"Ta biết ngươi ở bên trong..."

“Mở cửa ra......”

Một giọng nói cáu kỉnh kèm theo cánh cửa mở ra.

“Nháo cái gì? Có việc thì Lý thần y, không có việc thì Lý lão đầu, gập như vậy, ngươi có lão bà muốn sinh con sao?”

Lão Lý mở cửa phòng, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Tử Phong.

Sau đó liền nhìn thấy nữ nhân ngồi trên xe lăn bên cạnh Tiêu Tử Phong, trên bụng nàng ta còn hơi nhô lên một quả cầu nhỏ.

“Ngươi thật sự làm lớn bụng cô nương nhà người khác rồi.”

"Việc này ngươi không nên tìm ta, ngươi hẳn là tìm Vương bà, từ con phố này đi về bên trái, đi thẳng đến tại ngã ba, quẹo trái, lại đi thẳng..."

Triệu Tuyền Lạc nghe lời này, yên lặng cầm bao quần áo lên ngực.

Đây là bao đồ vật của Tiêu Tử Phong, bên trong có một thanh đao khắc, một kiếm gỗ, còn có một cái hồ lô, cùng với một ít bạc.

Lão Lý xấu hổ cười hai tiếng.

"Ai nha, tại trời tối quá, ta không thấy rõ, hiểu lầm, hiểu lầm, vào trước rồi nói chuyện sau…”

Tiêu Tử Phong đẩy Triệu Tuyền Lạc vào phòng, lão Lý liền đóng cửa lại.

“Đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây làm gì?”

“Nhà ta đã không còn, cũng chỉ có thể tới chỗ ngươi ở tạm một hồi.”

“Nhà ngươi làm sao…”

Lão Lý đầu óc mờ mịt, nhưng ngay lập tức liền nhớ ra cái gì đó.

“Động tĩnh vừa rồi là do ngươi làm.”

Tiêu Tử Phong gật gật đầu.

Lão Lý không khỏi một lần nữa đánh giá Tiêu Tử Phong, ông biết tiểu tử này có bí mật, nhưng ông vẫn xem hắn như người bình thường mà đối đãi, một người bình thường dù có bí mật lớn nhưng cũng không thể quá mức.

Mà tiếng động trước đó, lúc ông vừa mở cửa thì có thể nhìn thấy ánh lửa xa xa.

Tiểu tử này gây chuyện cũng không nhỏ.

Trước đó ở trong phòng, ông cũng nghe thấy tiếng động, nhưng không có ra ngoài nhìn, bên ngoài nếu thật sự có cao thủ gì đang đối chiến, người bình thường nhìn thấy, có lẽ người ta sẽ không để ý, mà ông…có chút khó nói.

Lão Lý đánh một ngáp, nói: “Chỗ này của ta còn có một gian sương phòng, các ngươi ngủ ở đó đi, Tử Phong biết là gian nào rồi.”

“Chỉ có một gian? Nếu không ta chen chúc với ngươi.”

“Chen cái rắm, cô nương nhà người ta tốt như vậy, ngươi không chen mà qua đây chen chúc với ta, tiểu tử ngươi phế rồi sao?”

“Nói bậy gì đấy, nàng ta là người bệnh, còn đang bị thương nữa.”

“Vậy ngươi nhẹ một chút là được.”

Lão Lý nói rất đương nhiên.

Triệu Tuyền Lạc cảm giác mình đã rơi vào ổ trộm cướp, liệu bây giờ rời đi thì còn kịp không?

Sau khi nói xong, lão Lý muốn trở về phòng ngủ chính, thế nhưng trước khi vào phòng, ông quay đầu lại nói.

“Nếu các ngươi không muốn có con sớm thì trên tủ có một bình thuốc màu xanh, để cô nương ăn.”

“Bên cạnh còn có một cái bình màu đỏ, nếu muốn chơi trò thú vị, thì lấy hai viên, nam nữ đểu ăn.”

Sau khi nói xong liền đóng cửa lại.

Để một mình Tiêu Tử Phong hỗn độn trong gió.

Trả thù, trả thù, chắc chắn lão già này nhằm vào hắn.

“Ông lão đó lớn tuổi rồi, đầu óc không tốt nữa.”

Triệu Tuyền Lạc chỉ gật đầu ừm một cái.

Tiêu Tử Phong có tâm kia không, nàng là người rõ ràng nhất. Đêm hôm ấy, nếu Tiêu Tử Phong có sắc tâm thì hoàn toàn có thể lột sạch rồi mới băng bó cho nàng.

Cho dù ngày hôm sau tỉnh lại, nàng cũng không thể nói gì.

Đến sương phòng, Tiêu Tử Phong đốt lò sưởi.

Triệu Tuyền Lạc nhìn căn phòng này chỉ có một cái giường.

“Ngươi lên giường nghỉ ngơi đi.”

“Ngươi thì sao?”

“Ta có biện pháp.”

Triệu Tuyền Lạc cũng không cự tuyệt, dù sao với tình huống hiện tại của nàng, còn khách khí như vậy thì cũng không hợp lý.

Triệu Tuyền Lạc đến bên giường.

Tiêu Tử Phong không biết động thử gì, chỉ có thể đặt hai chiếc ghế dựa đối diện nhau, sau đó dang người nằm lên, như vậy đã xong một chiếc giường đơn giản.Một

Tiêu Tử Phong ngủ ngay bên đống lửa.

Triệu Tuyền Lạc cũng bình tĩnh nằm ở trên giường, chẳng qua tối hôm nay xảy ra chuyện, nhất định sẽ không để cho nàng dễ dàng ngủ như vậy...

Bình Luận (0)
Comment