Kim Đao bang.
Một cỗ áp lực cực kỳ nặng nề, kéo dài cả đại sảnh.
Năm người ngồi ở chỗ này, ánh mắt của bốn người đều tập trung lên người ngồi đầu tiên.
Lạc Phong khẽ nhắm hai mắt.
Tiếng nổ động trời đó, hắn cũng có nghe, mà bây giờ hắn đang ở đây chờ đợi tin tức.
Lúc này, có hai người khiêng một người đi vào đại sảnh.
Hai người thấp thỏm lo âu, một người trong đó to gan báo cáo: "Ngoại trừ Võ đường chủ, những người khác đều đã chết.”
Lạc Phong lập tức mở hai mắt ra, lửa giận ở trong lòng nổi lên, càng bình tĩnh, lửa giận trong lòng lại càng mãnh liệt cuộn trào.
Võ đường chủ, một cao thủ lục giai, hiện tại biến thành bộ dáng như vậy, một mảnh cháy đen, hít vào nhiều mà thở ra ít.
"Người nào làm?”
"Không... không thấy được người, vừa mới... đi vào... đã trúng bẫy..."
“Sau đó…một trận lửa lớn đột nhiên nổi lên…đến quá nhanh căn bản không cho chúng ta kịp phản ứng…”
Nói xong, Võ đường chủ lại hôn mê lần nữa.
Lạc Phong khoát tay áo, hai người liền dẫn Võ đường chủ đi xuống.
Sau khi nghe xong những lời này, bầu không khí lại trở nên yên lặng.
Không có ai lên tiếng, bọn họ ban đầu truy đuổi nữ nhân kia, đối phương chỉ là Kiếm khách thất giai, mà hiện tại một Võ phu lục giai đuổi đến, ngay cả mặt cũng không thấy, thì đã biến thành bộ dáng này.
Trước khi hành động vào tối nay, bọn họ cũng đã hỏi những hộ gia đình xung quang, chỉ biết nơi đó là nhà của một thợ mộc, từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở Cự Bắc thành, có thể nói là một nhân vật nhỏ vô cùng đơn giản.
Lúc này, một trong 5 người bắt đầu nói: "Nếu không..."
Cuối cùng mấy chữ kia vẫn không có phun ra, chuyện này bọn họ không thể mượn lực lượng quan phủ.
Phong thư kia là do bọn họ thương nghị lưu lại cho mình một con đường lui, nhưng cũng có thể trở thành bùa đòi mạng của bọn họ, để quan phủ nhúng tay cũng rất nguy hiểm.
Hiện tại bọn họ không biết người đi nơi nào, hơn nữa bọn họ cũng hiểu rõ một chuyện, người này không có khả năng bọn họ đánh không lại.
Nhưng tiếng nổ chấn động vừa rồi cùng với bộ dáng thê thảm của Võ đường chủ lại nói cho bọn họ biết, mình đã trêu chọc sai người.
Trong lúc nhất thời, đám người này liền rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Gửi thông tin cho Bắc Man bên kia đi!”
“Cái này......”
Bốn người còn lại có chút kinh nghi cùng do dự.
"Lại do dự tiếp, một khi phong thư kia lộ ra ngoài, chúng ta người chết không toàn thây, từ tình huống hiện tại mà xem, nữ nhân kia không chết, một là do tên thợ mộc hoặc phía sau tên thợ mộc kia có cao nhân, bây giờ chỉ có thể để cả thành này chôn cùng bọn hắn.”
Bốn người còn lại thay đổi ánh mắt, thật hung ác nhẫn tâm.
“Làm đi!”
…………
Mấy ngàu sau đó.
Truyền ngôn đường phố Lão Quan có ác linh quấy phá dẫn tới Thiên Lôi Thần phạt, bài trừ tà uế, thiên lực không thể lường, khiến cho thợ mộc sống ở nơi này bị tai bay vạ gió.
Có một số việc, Kim Đao Bang làm rất sạch sẽ, bọn họ để lại một cỗ thi thể biến thành than cốc, là nam hay nữ đều không biết, quan phủ cũng chỉ qua loa đóng nắp quan tài rồi kết luận.
Mà Tiêu Tử Phong đang vung kiếm ở trong nhà lão Lý cũng biết được tin tức về cái chết của mình, hắn không có biểu hiện quá mức chấn động, đây là chuyện đã nằm trong dự đoán của hắn.
Triệu Tuyền Lạc và lão Lý ngồi trong sân uống trà, nhìn Tiêu Tử Phong luyện tập vung kiếm.
“Ta còn đang tò mò không biết tại sao Tiêu Tử Phong không luyện tập kiếm pháp ta đã truyền lại, mà đi luyện tập một bộ vung kiếm này? Lý thần y ông biết không?”
Thương thế của Triệu Tuyền Lạc được Lý thần y băng bó và điều trị lại, tốt hơn nhiều so với trước đó.
“Cái này sao ta biết, tiểu tử kia có chút khác người, từ nhỏ đã thích nói những câu, làm những việc khó hiểu.”
“Không hiểu sao? Có thể nói rõ ràng hơn không.”
Triệu Tuyền Lạc nổi lên hứng thú, dù sao cũng đang nhàn rỗi, nghe chút chuyện giết thời gian cũng tốt.
“Tiểu tử này khi còn bé cầm kiếm gỗ, nói tương lai mình sẽ là thủ lĩnh kiếm đạo, một kiếm có thể khiến tiên nhân kia quỳ xuống.”
“Còn viết qua một bài thơ.”
“Khách nước Triệu phất phơ giải mũ, Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường, Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy, Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi, Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu, Tuốt gươm ra, kề gối mà say.”
“Nghe cảm giác cũng không tệ lắm.”
Mặc dù lão Lý là một y sư, cũng đã xem qua không ít sách y, nhưng lão Lý lại không có hứng thú với những thứ văn nhân lịch sự tao nhã kia, chỉ biết bài thơ này viết cũng không tệ lắm, nhưng cụ thể tốt bao nhiêu, trong lòng ông cũng không biết.
Nghe xong bài thơ này, Triệu Tuyền Lạc dừng lại một chút, lại tinh tế thưởng thức bài thơ.
"Trong mười bước giết người bén nhạy, nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi."
Việc xong rũ áo ra đi, Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm…”
Thiếu niên hào khí, cầm kiếm trong tay, dám làm dám chịu...
Thiếu niên yêu tự do, ngao du rong ruổi thiên địa, muốn làm hiệp khách, trung can nghĩa đảm, không mộ danh, không cầu lợi, một lòng vì hai chữ hiệp khách.
“Đây chính là cách sống ngươi muốn theo đuổi sao?”
Triệu Tuyền Lạc nhìn thiếu niên không ngừng vung kiếm trước sân.
Nhớ lúc trước khi nàng từ trong nhà chạy ra, hắn cũng hăng hái như vậy.
Nghĩ đến hiệp sĩ trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Xử lý một ổ thổ phỉ chặn đường cướp bóc, liền cho rằng mình là người tốt, làm một việc thiện.
Kết quả đánh vào trại của đối phương, bên trong toàn là già trẻ nữ nhân hài tử.
Nào có thổ phỉ gì, chỉ là một ít thôn dân, đã không có ruộng, nhà của mình, quan phủ còn muốn thu thuế nặng nề, nhóm hàng xóm láng giềng xung quanh liền mang theo già trẻ nữ nhân hài tử trốn vào núi sâu rừng già.
Vì nuôi một nhà già trẻ mà lựa chọn xuống núi làm cướp......
Hiệp khách cũng không dễ làm như vậy.