Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 118

(Phần lớn nội dung quyển này được hoàn thành dưới trạng thái phản ứng cao nguyên Tây Tạng, có thể sẽ có bộ phận hồ ngôn loạn ngữ)

Khí hậu chuyển lạnh, sắc trời cũng càng ngày càng đen từ sớm. Vừa mới qua khỏi giờ mùi, mặt trời đã gần đến núi tây. Vùng đất Mân Nam thời tiết nóng ướt, theo thu đến nay, cũng không thấy dễ chịu bao nhiêu.

Những quán rượu vùng ngoại ô, vào canh giờ này sẽ không còn khách đến uống rượu, huống hồ nơi đây vắng vẻ, chỉ có mấy thôn trấn chung quanh, cũng không phồn hoa. Chuyện làm ăn của khách sạn một mực không nóng không lạnh, bất quá cũng có thể sống tạm. Trần chưởng quỹ đã sớm có thói quen lúc mặt trời lên cao thì thức dậy, mặt trời xuống núi thì đóng cửa

Mà giờ khắc này, trên một cái bàn gần cửa sổ có một công tử trẻ tuổi đang ngồi đấy, hơn nữa đã uống rất lâu rồi. Mấy đĩa thức nhắm trên bàn cũng đã thấy đáy, nhưng rượu còn chưa uống xong. Y không những đang uống rượu, hơn nữa còn uống vang tiếng chậc chậc, phảng phất đang uống ngọc dịch quỳnh tương gì đó, không nỡ uống một hớp cạn, nhất định phải nhấp từng chút từng chút một.

Trần chưởng quỹ mặt ủ mày chau tựa ở cạnh quầy hàng, trong lỗ tai nghe tiếng người kia nhấp rượu chậc chậc, trong lòng lại có chút bực bội. Lúc trước ông ta còn có chút kỳ quái, rượu trong tiệm đều là rượu đế nhà mình nhưỡng, tuy nói là không tệ lắm, nhưng cũng không đến mức giống như biểu hiện của vị công tử này. Huống hồ, tuy nói vị công tử này mặc quần áo mộc mạc một chút, nhưng vừa nhìn thì biết là từng thấy qua việc đời, làm sao lại trầm mê vì loại rượu đục này?

Về sau mới biết được, hóa ra vị công tử này xấu hổ vì rỗng túi, chỉ chọn một bầu rượu, thế mà uống đến tận giờ. Trần chưởng quỹ càng nghĩ càng phiền, nếu không phải vì y, lúc này nói không chừng mình đã đóng cửa ôm nàng dâu rồi. Hơn nữa ông nghĩ tới chuyện quỷ quái kia, thì không rét mà run, nếu như không đóng cửa sớm chút, vạn nhất...

Trần chưởng quỹ nghĩ đến đây, toàn thân giật nảy lên, rốt cuộc không lo được đắc tội với người ta, đứng dậy muốn đi dỗ dành vị khách uống rượu không thức thời này. Ông đứng cạnh vị công tử trẻ tuổi, suy nghĩ tìm từ. Công tử kia lại hồn nhiên không phát giác, tiếp tục chép miệng uống rượu.

Trần chưởng quỹ cười bồi nói: "Khách quan, rượu và đồ ăn có hài lòng không?"

Công tử ngẩng đầu lên, cười nói: "Rất tốt rất tốt! Lần đầu ta đến Kiến Châu, không ngờ rượu gạo tự nhưỡng ở nơi đây rõ ràng có một phong vị khác, mới mà không cay, vị ngọt sướng miệng! Quả nhiên giống với phong thổ chỗ này, có phong cách đặc biệt!"

Trần chưởng quỹ nghe y thổi phồng cứ như thật vậy, có chút nói không nên lời đuổi người. Ông cười ngượng nói: "Nghe khẩu âm của khách quan, không phải là người địa phương chứ? Tới đây thăm người thân a, hay là làm ăn?"

Công tử gật đầu đáp: "Đi tìm người bằng hữu, cũng coi như thăm người thân đi! Chỉ vì giữa trưa hôm nay bỏ qua cơm trưa, lúc này mới quấy rầy đến quý điếm. Không ngờ lại có vui mừng ngoài ý muốn a!"

Trong miệng Trần chưởng quỹ không nói, trong lòng lại nói thầm: Ngươi ngược lại thì kinh hỉ, lại uống một hồi, chỉ sợ muốn biến thành kinh hãi rồi.

Ông nói ra: "Khách quan, ngài nhìn a! Ra ngoài đi phía trái ba dặm, là đồi núi thôn, đi về phía nam là trấn Lăng Thủy. Nếu như ngài nhanh chân, thì có thể chạy đến đó trước khi trời tối."

Công tử nhìn theo ngón tay Trần chưởng quỹ, gật đầu, hỏi: "Chưởng quỹ nói vậy có ý gì a?"

Trần chưởng quỹ dứt khoát nói: "Khách quan, ngài xem quán rượu của ta chỉ có một căn phòng lớn này, cũng không có phòng khách. Nếu như khách quan không tìm chỗ ngủ trọ sớm một chút, thì không còn chỗ ở đâu."

Công tử buồn bực đáp: "Sắc trời còn sớm mà, chưởng quỹ đã muốn đuổi ta đi rồi sao?"

Trần chưởng quỹ nhìn hai bên một chút, tựa hồ sợ tai vách mạch rừng, lại đè thấp giọng, nói ra: "Không dối gạt công tử, không xa nơi đây có một tòa đồi Loạn Thạch. Nơi đó có ma quỷ lộng hành á! Công tử vẫn nên thừa dịp ban ngày mà tranh thủ thời gian đi qua đi, bằng không thì khi trời tối, sẽ bị ác quỷ bắt lại á!"

Công tử trẻ tuổi trông thấy bộ dáng cẩn thận dè dặt của Trần chưởng quỹ, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng cuối cùng y nhịn được, nói ra: "Chưởng quỹ, Tô Chuyết ta sợ nhất là phiền phức, thứ hai là sợ nữ nhân, nhưng lại không sợ quỷ đâu. Ông nói nghe một chút, đến cùng là thứ quỷ gì, để ông sợ đến như vậy?"

Vị công tử trẻ tuổi dĩ nhiên chính là Tô Chuyết. Y thua một chiêu cờ ở Quân Sơn, không thể vạch trần âm mưu của sòng bạc Vạn Lợi, thua dưới tay Vệ Tú, đã có hơn nửa tháng rồi. Trong nửa tháng nay, một đám nhân vật giang hồ từng ở Quân Sơn lấy Đỗ Thanh Phong cầm đầu, tuyên dương khắp chốn chuyện này, cuối cùng phá vỡ lời đồn người thông minh nhất giang hồ của Tô Chuyết. Thậm chí rất nhiều người chưa từng gặp Tô Chuyết đều cho rằng, Tô Chuyết chỉ là một tên đạo chích thích mua danh chuộc tiếng, nói quá sự thật mà thôi.

Tin đồn truyền đến trong tai Tô Chuyết, y cũng không để bụng. Y vốn không phải một người thích mưu cầu danh lợi thanh danh, phản phác quy chân như vậy cũng không có gì không tốt. Mà y đi vào một dãy Kiến Châu Vũ Di sơn, dĩ nhiên chính là bởi vì lá thư thần bí kia. Vì Hoa Bình, cho dù nơi này có là đầm rồng hang hổ, cũng phải xông vào một lần. Huống hồ nơi này cũng chẳng phải đầm rồng hang hổ gì, chỉ có một tòa Tụ Nghĩa sơn trang thôi!

Trần chưởng quỹ thấy biểu lộ lơ đễnh của Tô Chuyết, trong lòng cười nhạo: Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, nói khoác không biết ngượng, chờ ngươi thật sự gặp quỷ, chỉ sợ liền muốn kêu cha gọi mẹ.

Bất quá cười mỉa thì cười mỉa, Trần chưởng quỹ vẫn phải nói tốt khuyên bảo vài câu: "Tô công tử, công tử nhất định cho là ta đang nói giỡn chứ? Công tử chớ nên không tin, công tử có biết đồi Loạn Thạch là địa phương nào không? Kỳ thật nói là núi đồi, nhưng so sánh với Vũ Di sơn mênh mông, cũng chỉ tính là một sườn núi mà thôi. Nhưng đồi Loạn Thạch lại có điều kỳ quái! Công tử nhìn cây cối nơi này tươi tốt, nhưng trên đồi Loạn Thạc thì lại không mọc cây lớn, chỉ có thể mọc một ít cỏ. Ta ở chỗ này đất sinh đất nuôi, chỉ ở mười năm trước từng thấy trên đồi Loạn Thạch có cây, về sau thế mà tất cả đều khô héo rồi! Công tử nói xem có phải kỳ quái hay không?"

Tô Chuyết có chút hứng thú, chỉ coi như chuyện lạ thôn dã mà nghe. Bất quá trên núi này không mọc cây lớn, ngược lại thật có chút kì lạ. Nơi đây khí hậu nóng ướt, hẳn là vô cùng thuận lợi cho cây cối sinh trưởng, làm sao lại khô héo được chứ?

Trần chưởng quỹ nổi hứng trò chuyện, dứt khoát ngồi vào đối diện Tô Chuyết, nói tiếp: "Vài ngày trước, trời vừa tối, chung quanh đồi Loạn Thạch sẽ có quỷ hỏa bay ra. Ta đây cũng không phải thuận miệng nói bậy, có thật nhiều người đều nhìn thấy. Nơi đó lại không có cây cối che chắn, trời vừa tối, gió lạnh vi vu. Quỷ hỏa âm u, bay tới bay lui..."

Ông nói đến đây, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, toàn thân hơi hơi run rẩy, tiếp tục nói: "Nửa tháng trước, chưởng môn Vũ Di kiếm phái Lục Thanh Trần đại hiệp đột nhiên chết bất đắc kỳ tử! Chuyện này công tử đã nghe chưa?"

Tô Chuyết gật đầu, nói: "Việc này cũng hơi nghe thấy, bất quá tình hình cụ thể, trên giang hồ ngược lại là mỗi người nói một kiểu."

Trần chưởng quỹ nói: "Vũ Di kiếm phái cách nơi đây cũng chỉ bảy tám dặm đường, chúng ta đều biết là chuyện gì xảy ra, nhưng không dám nói mà thôi! Kỳ thật a, Lục đại hiệp chính là bị lệ quỷ ở đồi Loạn Thạch hại chết!"

Tô Chuyết rốt cục thu hồi vẻ mặt thờ ơ, bắt đầu nghiêm mặt. Câu chuyện Lục Thanh Trần bỏ mình, lúc y ở trên đường đã nghe nói. Trên giang hồ sôi nổi truyền ngôn, rất nhiều người đều nói, Lục Thanh Trần kết thù kết oán với trang chủ Tụ Nghĩa sơn trang Khúc Thánh Châu, bị Khúc Thánh Châu hại chết.

Vũ Di kiếm phái và Tụ Nghĩa sơn trang là hai môn phái lớn nhất ở khu vực Đông Nam, làm hàng xóm vài chục năm, vẫn có chút lục đục. Dù sao một núi không thể chứa hai hổ, hai đại môn phái cùng một vùng, không đánh đến long trời lở đất, đã tính là vạn hạnh rồi.

Tô Chuyết vừa nghe đến tin Lục Thanh Trần đã chết, thì đã ý thức được chuyện này không thể xem nhẹ, mơ hồ có chút lo lắng. Vì vậy y phòng ngừa chu đáo, lập tức viết một lá thư, sai người đưa đến Thiếu Lâm, chỉ hi vọng tới kịp...

Bất quá, chưởng quỷ của quán rượu nhỏ này lại còn nói biết rõ chân tướng, ngược lại để Tô Chuyết có chút ngoài ý muốn. Y hỏi: "Chưởng quỹ, Lục chưởng môn làm sao bị lệ quỷ hại chết vậy, ông nhanh nói nghe chút đi!"

Trần chưởng quỹ vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nói không ra lời, khóe miệng có chút run rẩy. Ông ta ngồi xuống vị trí đối diện cửa tiệm, nếu người nào đó đi tới ngoài cửa, ông đều có thể nhìn thấy trước. Lúc này, có một người vừa vặn chạy tới ngoài cửa.

Người này vừa đứng trước cửa, Trần chưởng quỹ đã nói không ra lời, tiếp theo toàn thân đều run lẩy bẩy.
Bình Luận (0)
Comment