Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 119

Tô Chuyết đã biết từ khi nghe được tiếng bước chân có người đến, chẳng qua bước chân người đến cực nhẹ, đúng lúc đang chạy, vừa đến trước cửa mới để cho người ta phát giác. Điều này khiến Tô Chuyết có chút kỳ quái. Hiện tại còn đang giữa ban ngày, người tới tự nhiên không phải yêu ma quỷ quái gì cả, nhưng Trần chưởng quỹ vẫn còn run rẩy kịch liệt thế.

Tô Chuyết nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ. Đi vào cửa chính là một cô gái, là một cô gái xinh đẹp hơn 20 tuổi. Áo quần toàn thân vải trắng, có chút cũ nát. Nhưng phối trên người nàng thì lộ ra vẻ lộng lẫy trang nhã. Nàng vừa vào cửa, phảng phất mang vào một chùm sáng, chiếu sáng toàn bộ khách sạn.

Nguyên lai bởi vì Trần chưởng quỹ nhìn thấy gương mặt của nàng, mới run rẩy nói không ra lời. Bất quá Tô Chuyết lại không để bụng, trong lòng hắn, cô nương xinh đẹp thì mang ý nghĩa phiền phức. Vóc người càng xinh đẹp, phiền phức tự nhiên cũng lại càng lớn. Y chỉ nhận biết mấy cô nương xinh đẹp, người thứ nhất dĩ nhiên chính là Yến Linh Lung. Hai người quen biết đã vài chục năm, nhưng Tô Chuyết chưa từng chiếm được tiện nghi.

Mà ấn tượng sâu nhất đương nhiên chính là Vệ Tú, một chuyến Quân Sơn, đến nay cũng khó có thể tiêu tan, có lẽ cả đời này cũng khó quên được. Bởi vậy, Tô Chuyết nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tự dứng đến trước cửa, đầu đã hơi lớn lên.

Cô gái đứng ở trước cửa, vẻ mặt có chút kinh hoàng, vào bên trong nhìn sang, chỉ nhìn thấy hai người.

Cô nàng tựa hồ có chút thất vọng, nhưng vẫn lập tức đi về phía Tô Chuyết. Nàng đứng ở trước mặt y, có chút phát run, nói ra: "Công tử, xin cứu tiểu nữ!"

Tô Chuyết sững sờ, cười nói: "Ta không nhìn ra cô có gì cần ta cứu."

Y vừa dứt lời, mấy người xông tới cửa quán rượu. Lần này tiến đến không phải là nữ nhân, mà là mấy nam nhân. Dáng dấp mấy người này cũng khó nhìn, thậm chí xấu vô cùng. Nhưng Trần chưởng quỹ lại càng run rẩy dữ dội hơn, bởi vì ông trông thấy, trong tay mấy người này đều xách đao.

Một hán tử mặt thẹo dần dầu liếc mắt nhìn vào trong tiệm, vừa vặn trông thấy thiếu nữ đang run lẩy bẩy. Hắn bước lên trước, lớn tiếng nói: "Xem ngươi còn muốn trốn đâu! Ngoan ngoãn theo chúng ta đi!"

Nữ tử vô ý thức lui một bước, Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân tựa hồ chỉ được nghe trong miệng của những người kể chuyện, không ngờ mình lại có thể gặp được, quả nhiên cô nương xinh đẹp chính là phiền phức a!

Bất quá y không thể thấy chết mà không cứu, liền mở miệng nói ra: "Hình như các hạ không thấy ta sao?"

Y nói câu này chính là nói cho gã mặt thẹo nghe, gã mặt thẹo sững sờ, nhìn thấy đối phương chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, khinh miệt nói: "Ta không nhìn thấy ngươi thì có quan hệ gì?"

Tô Chuyết gật gù đắc ý nói: "Nếu ngươi không thấy ta, thì còn có thể cảm thông được. Nếu ngươi đã nhìn thấy ta, còn muốn mang vị cô nương này đi, chẳng phải là không thèm đặt ta vào mắt sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, vị cô nương này đang muốn mời ta uống rượu sao?"

Gã mặt thẹo cười ha ha, nói: "Làm sao ngươi biết tiểu tiện nhân này muốn mời ngươi uống rượu hả? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy thân quần áo rách này của cô ta căn bản không có tiền sao?"

Tô Chuyết cười đáp: "Mặc dù vị cô nương này ăn mặc không được tốt, nhưng bên hông có một túi tiền, làm sao lại không có tiền mời ta uống rượu chứ?"

Gã mặt thẹo bỗng nhiên cả giận nói: "Túi tiền đó là nàng trộm của lão tử!"

Tô Chuyết "A" một tiếng, nói: "Không phải là ngươi muốn mời ta uống rượu sao?"

Mặt thẹo đã nghe ra Tô Chuyết cố ý chống đỡ, bị y quấy rối làm cho bực bội không thôi, lớn tiếng nói: "Ngươi là ai? Thức thời cút sang một bên, đừng muốn xen vào chuyện đàn ông!"

Tô Chuyết lạnh nhạt nói: "Nguyên lai ngươi không biết ta là ai, đều do ta không thông báo trước. Tại hạ họ Tô tên Chuyết, Tô Chuyết chính là tại hạ..."

Tô Chuyết nói còn chưa dứt lời, gã mặt thẹo ngơ ngác một chút, lớn tiếng nói: "Ngươi chính là Tô Chuyết sao?"

Tô Chuyết gật đầu, nói: "Không thể giả được!"

Gã mặt thẹo bỗng nhiên cười lên ha hả, nói ra: "Ta nghe qua tên của ngươi, ngươi không phải chính là người thông minh vô cùng trong truyền thuyết sao?" Nói xong nhìn sang hai người bên cạnh, cười càng vui vẻ hơn.

Tô Chuyết không hề nói gì, lẳng lặng đứng đấy. Y đã nghe qua tên hiệu này, trước kia người khác đàm luận đến Tô Chuyết, đều nói người thông minh Tô Chuyết.

Mà bây giờ trước ba chữ người thông minh, nhất định phải tăng thêm một từ trong truyền thuyết, để châm chọc y kỳ thật cũng chẳng thông minh.

Cô gái kia an tĩnh đứng đó, không cảm thấy lời gã mặt thẹo nói ra có gì đáng cười. Tô Chuyết chờ bọn hắn cười xong, nói ra: "Cười cũng cười rồi, vậy thì không nên quấy rầy vị cô nương này mời Tô mỗ uống rượu nữa."

Gã mặt thẹo trừng hai mắt một cái, cả giận nói: "Ngươi biết ta là ai không? Lão tử dông dài với ngươi lâu như vậy, đã là coi trọng ngươi, ngươi đừng có được voi đòi tiên!"

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói ra: "Mặc dù ta không biết tên của ngươi, nhưng lại có thể đoán được lai lịch của các ngươi."

Gã mặt thẹo nghe xong, lập tức hứng thú, nhếch miệng cười nói: "Ồ? Hay là ngươi nói chút xem, ta đến từ chỗ nào?"

Tô Chuyết đánh giá hắn tổng thể, nói ra: "Nhìn quần áo của ba người các ngươi, là thường phục hàng ngày. Lại thêm các ngươi không cưỡi ngựa, chứng minh các ngươi không phải đi xa nhà. Theo ta được biết, phương viên mười dặm nơi đây chỉ có hai môn phái giang hồ. Một là Tụ Nghĩa sơn trang, một nơi khác là Vũ Di kiếm phái. Người của Vũ Di kiếm phái đều sử dụng kiếm, mà cả ba người các ngươi lại đeo đao. Nói rõ các ngươi đều là người của Tụ Nghĩa sơn trang."

Mặt thẹo sững sờ, tiếp theo cười ha ha một tiếng, lớn tiếng nói: "Tiểu tử ngươi vẫn rất có ánh mắt đó, nếu biết lão tử là người của Tụ Nghĩa sơn trang, còn không nhanh cụp đuôi cút xa một chút!"

Cô gái kia bỗng nhiên nói ra: "Công tử, Tụ Nghĩa sơn trang bọn họ thường xuyên ỷ thế hiếp người. Công tử không thể bỏ mặc tiểu nữ a!" Nguyên lai nàng thấy Tô Chuyết biết Tụ Nghĩa sơn trang, lo y sợ mấy kẻ kia, không dám quản việc này.

Tô Chuyết không có nhìn nàng, mà nói với gã mặt thẹo: "Tụ Nghĩa sơn trang kết giao rộng rãi anh hùng thiên hạ, nghe nói trong trang mặc kệ vào thời điểm nào, ít nhất đều có mấy trăm giang hồ hảo hán. Bây giờ xem ra, rừng lớn, thứ chim gì cũng có. Người càng nhiều, khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn, thế mà toát ra mấy tên bị thịt các ngươi làm nhục thiếu nữ yếu đuối!"

Mặt thẹo không ngờ y dám thẳng thắng vũ nhục mình, trong lòng tức giận, tay phải giơ lên, nắm chặt chuôi đao, quát: "Ta thấy ngươi chán sống rồi!"

Lúc này mặc dù đã cuối thu, nhưng những gã này vẫn chỉ mặc một món áo ngoài. Tay phải giơ lên, lộ ra một đoạn cánh tay. Tô Chuyết phảng phất nhìn thấy một hình bóng xanh, nhưng không thấy rõ rốt cục là thứ gì. Mà gã mặt thẹo đã muốn rút đao, Tô Chuyết phản ứng càng nhanh nhẹ hơn, xuất chưởng vỗ nhẹ lên cánh tay đang muốn rút đao của hắn. Cánh tay của gã mặt thẹo lại đút đao vào vỏ.

Hai người còn lại thấy thế, cũng đưa tay rút đao. Tô Chuyết hành động như cũ, ba người thế mà chẳng ai rút đao của mình ra được. Bọn hắn rút đao ra được một nửa, lại đút về, lặp đi lặp lại như thế, lại có chút buồn cười. Trần chưởng quỹ ngơ ngác ngồi ở chỗ cũ, hai chân đã mềm, không đứng dậy nổi. Nhưng thấy tình hình quỷ dị như vậy, tựa hồ lại hơi muốn cười.

Gã mặt thẹo đỏ bừng cả mặt, không ngớt kêu lên: "Quái lạ quái lạ..."

Vừa dứt lời, bảy tám người bỗng nhiên tiến đến trước cửa. Lần này mấy người đi đến, ăn mặc đều rất sạch sẽ, cầm trường kiếm trong tay, liếc mắt nhìn vào phòng lớn. Mấy người nhìn thấy cô gái sau lưng Tô Chuyết, rõ ràng sửng sốt một chút, tựa hồ cũng bị mỹ mạo của nàng làm rung động. Bất quá bọn họ lập tức hồi tỉnh lại, liếc mắt nhìn tên mặt thẹo. Có một người bỗng nhiên nói ra: "Không sai, quả nhiên là người của Tụ Nghĩa sơn trang!"
Bình Luận (0)
Comment