Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 486

Tên ăn mày cũng không quan tâm người kia chạy trốn. Kỳ thật hắn vốn không định giết chết những người này, mặc dù nhớ tới cảnh tượng chết thảm của con gái Trần chưởng quỹ, nhìn thấy quần áo bị xé nát và vết thương bầm tím toàn thân, hắn liền dâng lên dòng máu nóng. Nhưng hắn cũng không định giết những người này, bởi vì hắn biết, bọn chúng chẳng qua là bị người khác sai sử mà thôi.

Hắn muốn tìm chính là kẻ chủ mưu phía sau!

Hán tử kia cũng không có chạy bao xa, vừa cách đạo quán mấy chục bước chân. Hắn đột ngột dừng lại, thân thể đứng thẳng không nhúc nhích. Tên ăn mày từ đầu đến cuối nhìn theo hắn, lúc này cũng không nhịn được sững sờ.

Hán tử kia bỗng nhiên ngã ngửa lên trời, điều này khiến cho tên ăn mày càng thêm cả kinh. Lúc hắn nhìn lại, chỉ thấy chỗ mà ban đầu hán tử kia đứng, giờ phút này đã có một người khác đứng đó. Người này đội mũ rộng vành, sau lưng hất lên áo choàng màu đen có lớp vải trong màu đỏ tươi. Vì khoảng cách xa, tên ăn mày không nhìn ra khuôn mặt của người kia, nhưng có thể cảm nhận được khí thế của đối phương sừng sững như núi cao.

Người kia chậm rãi cắm thanh trường kiếm vào bên hông, nhất cử nhất động để người ta thấy rất rõ ràng.

Trái tim của tên ăn mày trầm xuống, nhưng dưới chân lại không động. Hắn cũng không cần động, bởi vì người kia vừa thu kiếm vào, đã cất bước đi về phía đạo quán. Hắn đi thẳng đến trước cổng đạo quán rồi dừng lại, ngẩng đầu đánh giá tên ăn mày một chút.

Thi thể đầy phòng không có thu hút sự chú ý của người này, ngược lại một tên ăn mày không đáng chú ý lại khiến cho hắn ngay cả nháy mắt cũng không nháy một cái. Đây vốn là một chuyện rất kỳ quái, nhưng hai người đang đứng thì đều không cảm thấy kỳ quái.

Tên ăn mày thản nhiên nói:

- Nhất Kiếm Sương Hàn Lâm Nhược Hư?!

- Không sai!

Áo choàng đen sau lưng người kia theo gió mà phất lên.

- Không ngờ một kiếm khách danh tiếng lẫy lừng thế mà xuất hiện ở trong ngôi đạo quán vô danh này, lại còn giết một tên du côn không tiếng tăm gì nữa! Vậy chẳng phải là làm bẩn một thanh kiếm tốt rồi sao?

Lúc tên ăn mày nói chuyện, thần sắc hoàn toàn không giống như là một tên ăn mày nên có.

Một người có thể có đủ loại thói xấu, nhưng lôi thôi dơ bẩn chỉ là bởi vì một chữ -- lười. Mà giờ khắc này ở trên thân tên ăn mày lại hoàn toàn nhìn không thấy vết tích lười nhác lôi thôi. Ngay cả nụ cười để cho người ta như tắm gió xuân vừa rồi cũng biến mất, lúc này tên ăn mày giống như là một con mãnh thú sung mãn, rục rịch ngóc đầu dậy.

Lâm Nhược Hư nhấc lên mũ rộng vành trên đầu, nói ra:

- Ta cũng không ngờ là, Tô tiên sinh Tô Chuyết đại danh đỉnh đỉnh thế mà giả dạng thành một tên ăn mày, lại còn giết chết bảy tám gã du côn không biết võ công ở trong chốn đạo quán hoang tàn này!

Khóe mắt của tên ăn mày run rẩy. Tóc dài từ hai bên khuôn mặt hắn hất về phía sau, lộ ra toàn vẹn khuôn mặt. Từ trong hình dáng thon gầy này, quả nhiên có thể thấy được bóng dáng ban đầu. Chỉ là bộ dáng này lại rất khó để người ta nghĩ ra, tên ăn mày già nua lôi thôi này chính là Tô Chuyết ôn nhuận như ngọc lúc trước!

Chẳng qua vì sao Lâm Nhược Hư có thể tìm ra được, ngược lại có chút để người ta kinh ngạc. Tô Chuyết cười nhạt:

- Ngươi tới tìm ta sao?

Lâm Nhược Hư gật đầu, đáp:

- Tất nhiên là ta tới tìm ngươi! Có không ít người tìm kiếm ngươi, không ngờ lại để ta chiếm tiên cơ!

Nói đến đây, hắn cũng không khỏi có chút đắc ý.

Tô Chuyết nhìn dáng vẻ đắc ý hưng phấn của hắn, cũng không lên tiếng. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ. Mà tùy tiện phá hủy tâm tình tốt của một người cũng tạo tội nghiệt không nhỏ.

Lâm Nhược Hư lại nói:

- Ngươi có biết không, chẳng những đám người triều đình đang tìm ngươi, trên giang hồ cũng có rất nhiều người đang kiếm ngươi đấy!

- Ồ?

Lâm Nhược Hư cười nói:

- Thiếu Lâm tự, Tứ Hải Minh, Vọng Nguyệt Lâu đang âm thầm tìm kiếm, mà các đại môn phái giang hồ cũng đều xuất động không ít nhân thủ. Ai cũng muốn tìm thấy ngươi đầu tiên, không ngờ lại để ta tìm được trước!

Tô Chuyết không nhịn được bật cười:

- Tô Chuyết ta không phải là đóa hoa, lại để nhiều người như vậy theo mùi mà đến à?

Lâm Nhược Hư lắc đầu, nói:

- Có lẽ trước đây ngươi là đóa hoa, đáng tiếc hiện giờ ngay cả cứt chó ven đường cũng chẳng bằng!

Tô Chuyết lại cười càng vui vẻ hơn:

- Nếu ta là cứt chó? Vậy chẳng phải các ngươi đều là giòi bò theo mùi thúi mà đến ở à?

Lâm Nhược Hư kìm nén đến đỏ mặt, buồn bực nói:

- Tô Chuyết, ta không rảnh đấu võ mồm với ngươi. Ngươi tự thúc thủ chịu trói hay là để ta động thủ?

Tô Chuyết cau mày nói:

- Ta vừa không muốn thúc thủ chịu trói, cũng chẳng muốn động thủ với ngươi.

- Vì cái gì?

Lâm Nhược Hư có chút không hiểu

Tô Chuyết nói:

- Bởi vì tất cả mọi người đều biết, kiếm của Lâm Nhược Hư ngươi rất nhanh, mà lại giết người trong vô hình, giống như sương rơi, còn chưa chú ý thì đã lạnh thấu xương tủy rồi.

Lâm Nhược Hư cười ha ha một tiếng:

- Không ngờ ngươi đúng là có chút kiến thức!

Tô Chuyết nói:

- Ta chỉ muốn hỏi, là nguyên nhân gì để cho vị kiếm khách cao ngạo bực này như ngươi chịu hạ thấp tư thái, ngàn dặm xa xôi tới tìm ta đây?

Khóe miệng của Lâm Nhược Hư cong lên, nói:

- Ngươi có biết không, triều đình đã phát xuống truy nã, chỉ cần bắt được ngươi, mặc kệ là chết hay sống, liền có thưởng vạn ngân lượng!

Tô Chuyết giật mình, đồng thời lại có chút thất lạc:

- Nghĩ không ra nghĩ không ra mà...

Lâm Nhược Hư nhướng mày:

- Nghĩ không ra cái gì?

Hắn biết, một kiếm khách tuyệt đỉnh trên giang hồ vốn nên xem nhẹ danh lợi mới đúng, lại càng không nên chỉ vì một chút bạc thưởng mà trở thành chó săn cho triều đình. Nhưng mà người sống trên đời có ngày nào ngừng dùng tiền chứ? Nếu đều là vất vả kiếm tiền thì làm việc cho triều đình có gì là sai?

Lâm Nhược Hư đã đè tay lên chuôi kiếm bên hông, chỉ cần Tô Chuyết dám mở miệng mỉa mai, cây kiếm của hắn liền muốn khiến cái miệng của Tô Chuyết vĩnh viễn không thốt ra thành lời.

Ai ngờ Tô Chuyết chỉ lắc đầu, đau lòng nhức óc, thở dài:

- Nghĩ không ra cái đầu của Tô Chuyết ta thế mà chỉ đáng giá vạn lượng bạc trắng!

Lâm Nhược Hư trợn trừng hai mắt, không ngờ là Tô Chuyết sẽ nói ra những lời này. Hắn cười lạnh vài tiếng, nói:

- Vạn lượng bạc trắng mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ rồi!

Sắc mặt Tô Chuyết bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Vạn lượng bạc trắng đích xác là đủ mua cái hạng kiếm khách như ngươi!

Lâm Nhược Hư đỏ mặt lên, lập tức nổi giận đùng đùng. Còn không đợi hắn lên tiếng, Tô Chuyết đã mở miệng trước nói:

- Lâm Nhược Hư, ngươi có biết tại sao ta không hề sợ cây kiếm trong tay ngươi không?

Lâm Nhược Hư sững sờ, liền nghe Tô Chuyết nói:

- Bởi vì ta biết, cây kiếm trong tay ngươi căn bản chẳng giết nổi ai!

Hắn cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

- Người trên giang hồ chỉ thấy ngươi rút kiếm nhưng không thấy chiêu kiếm của ngươi. Thế nên ngươi mới có được cái tiếng Nhất Kiếm Sương Hàn. Nhưng mà ta đã sớm biết, sở dĩ ngươi có thể giết người trong vô hình, bởi vì ngươi còn có một tên huynh đệ!

Hắn vừa dứt lời, dưới chân đột nhiên khẽ động, mũi chân đá thẳng vào một cây gậy gỗ. Cây gậy gỗ "Sưu --" một tiếng, bắn về sau lưng Tô Chuyết.

Phía sau Tô Chuyết là pho tượng Tam Thanh lụp xụp ngã đổ, cây gậy gỗ bắn vào một góc xó xỉnh. Lông mày của Lâm Nhược Hư nhảy lên, liền nghe "Choeng" một tiếng. Đó là thanh âm lợi kiếm rời vỏ.

Ngay sau đó vài tiếng "Xoát xoát xoát" không ngừng truyền đến, trong xó xỉnh lại có một người rút kiếm vung quét, chẻ cây gậy gỗ thành mấy khúc rớt xuống đất.

Người này cũng đội mũ rộng vành, phía sau khoác lên áo choàng màu đen có áo lót màu đỏ tươi, cách ăn mặc giống Lâm Nhược Hư như đúc. Tô Chuyết không quay đầu lại, cười lạnh nói:

- Vị bằng hữu này xưng hô như thế nào?

- Lâm Nhược Xung!

Thanh âm này còn âm lãnh hơn nhiều so với của Lâm Nhược Hư.

Từ đầu đến cuối Lâm Nhược Xung nấp ở phía sau tượng Phật, mãi mà không chịu lộ diện. Nhưng Tô Chuyết sớm đã cảm giác được sự tồn tại của đối phương, trái tim của Lâm Nhược Hư không khỏi nhảy lên thình thịch.

Tô Chuyết lạnh lùng nói:

- Đã sớm nghe đến huynh đệ họ Lâm, kiếm pháp của đệ đệ so với huynh trưởng còn phải cao hơn không ít, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Trong mắt Lâm Nhược Hư bắn ra hung quang nuốt người, cả giận nói:

- Tô Chuyết, ngươi không nên biết bí mật này!

- Ồ? Vì cái gì?

Tô Chuyết hỏi.

Lâm Nhược Hư thản nhiên nói:

- Bởi vì một người chết đi khi không còn tri giác thì sẽ không cảm giác được thống khổ! Mà chết như vậy thường thường là hạnh phúc lớn nhất của một đời người!
Bình Luận (0)
Comment