Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 487

Lâm Nhược Hư vừa mới dứt lời, kiếm của hắn đã rời khỏi vỏ.

Tô Chuyết nói chí ít có một câu là sai, kiếm của Lâm Nhược Hư chẳng những có thể giết người, hơn nữa người bị giết cũng không phải là hạng xoàng xĩnh. Chỉ là người anh em ruột thịt của hắn Lâm Nhược Xung, kiếm của hắn càng nhanh hơn cũng càng nhẹ hơn.

Kiếm của Lâm Nhược Hư còn có thể nghe được thanh âm chém rách không khí, nhưng kiếm của Lâm Nhược Xung không chỉ là không nghe được nửa điểm gió rít, thậm chí ngay cả thanh kiếm có tồn tại hay không cũng không thể khẳng định.

Tô Chuyết đối mặt với Lâm Nhược Hư, nhưng trong lòng lại đang phòng bị chuôi kiếm sau lưng. Đây mới thực sự là Nhất Kiếm Sương Hàn!

Song kiếm cùng tới, Tô Chuyết bỗng dưng nhấc cánh tay lên, dựng thẳng lên hai đầu ngón tay, chuẩn xác kẹp chặt thân kiếm của Lâm Nhược Hư. Chẳng qua hai đầu ngón tay của y không có dùng sức, cũng không đánh trật cây kiếm của Lâm Nhược Hư, ngược lại tăng thêm một phần lực đạo cho một chiêu của Lâm Nhược Hư.

Giống như là Tô Chuyết cảm thấy một kiếm này không đủ để đâm chết mình nên còn muốn giúp Lâm Nhược Hư một tay vậy. Lâm Nhược Hư hơi sững sờ, trước mắt bỗng nhiên hoa lên, Tô Chuyết đã không thấy đâu.

Chỉ nghe "Keng" một tiếng, hai thanh kiếm vừa chạm vào liền phân ra. Huynh đệ họ Lâm giao nhau một chiêu, may mà hai người bọn họ khác biệt với lũ du côn kia, ngay lúc thân kiếm giao nhau liền thu chiêu, nếu không chỉ sợ một chiêu này tiếp diễn thì sẽ thấy máu.

Bởi vì kiếm chiêu của hai người đều là chiêu số đòi mạng!

Lần này nếu như không đòi mạng của người khác được thì sẽ là đòi mạng mình. Tô Chuyết đối phó hai người này đều sử dụng thủ đoạn như cùng đối phó với đám du côn kia. Y cũng không nắm chắc tiếp được một kiếm của Lâm Nhược Xung, bởi vậy dứt khoát không thèm nhìn hắn. Đưa lưng về phía Lâm Nhược Xung, không phải là chủ quan, mà là muốn dốc hết tinh thần quan sát kiếm thế của Lâm Nhược Hư.

Tô Chuyết tiếp được kiếm của Lâm Nhược Hư đồng thời nghiêng thân trượt ra hai bước, đồng thời thuận thế kéo theo kiếm của Lâm Nhược Hư. Thân kiếm của Lâm Nhược Hư tăng thêm lực đạo của Tô Chuyết, đủ để chống đỡ Lâm Nhược Xung. Chỉ là hai người bọn hắn phản ứng cực nhanh, thực sự đã khiến Tô Chuyết âm thầm sợ hãi thán phục.

Lâm Nhược Hư vẫn không kìm được toát mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn và Lâm Nhược Xung đứng sóng vai, nhẹ giọng dặn dò:

- Cẩn thận chút! Hắn khó đối phó đấy!

Lâm Nhược Xung giống như chưa tỉnh, hừ lạnh một tiếng:

- Thật sự là có tài!

Tô Chuyết đứng ngoài mười bước, cười nói:

- Số người được ngươi khen ngợi câu này cũng không nhiều lắm chứ?

Lâm Nhược Xung gật đầu:

- Mười năm qua ngươi là người thứ ba!

Tô Chuyết kỳ quái nói:

- Vậy hai người khác là ai?

Lâm Nhược Xung nói:

- Ngươi không cần phải biết!

- Vì sao?

- Bởi vì bọn hắn đã chết!

Lâm Nhược Xung lạnh lùng nói, đưa tay gảy lên thân kiếm, phát ra một tiếng ngân "Ông".

Tô Chuyết gật đầu, dường như rốt cuộc hiểu rõ sự lợi hại của Lâm Nhược Xung. Nhưng y chẳng những không thấy sợ hãi, ngược lại rất nhẹ nhàng nói ra:

- Chẳng qua ta cũng muốn nói cho ngươi biết, hôm nay chỉ sợ ta còn chưa chết!

Y dừng một chút, nói tiếp:

- Vả lại, bình thường ta nói mình không chết được, vậy thì nhất định sẽ không chết!

Thời điểm Tô Chuyết vừa mở miệng nói chuyện, bước chân đã bắt đầu di động. Khi nói đến chữ cuối cùng "Chết", Tô Chuyết đã biến mất không thấy tăm hơi. Lâm Nhược Hư khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra. Lâm Nhược Xung đột nhiên đẩy hắn sang bên cạnh, tiếp theo trường kiếm trong tay đâm nhanh.

Lúc này Lâm Nhược Hư mới trông thấy, không ngờ Tô Chuyết chẳng biết lúc nào đã đứng ở chỗ mình vừa đứng. Nếu không phải ban nãy Lâm Nhược Xung đẩy một cái thì mình sớm đã ăn một chiêu của Tô Chuyết rồi.

Nghĩ không ra võ công của Tô Chuyết lại cao đến mức này! Hèn chi nhiều người như vậy tìm hắn vài tháng mà cũng không bắt được hắn!

Lâm Nhược Hư âm thầm kinh hãi, liền nghe tiếng nói của Tô Chuyết truyền đến:

- Lâm Nhược Xung, nếu hôm nay ngươi đến một mình, chắc là ta sẽ còn nhức đầu một chút. Đáng tiếc ngươi mang theo một gánh nặng rồi!

Lâm Nhược Xung phảng phất như không nghe thấy, kiếm trong tay đâm nhanh vào không khí. Nhưng mà đâm liền hơn mười kiếm cũng không có đụng góc áo của Tô Chuyết.

Tô Chuyết lại nói:

- Huynh đệ họ Lâm, Nhược Hư háo danh, đội lên cái tên Nhất Kiếm Sương Hàn. Nhược Xung thích võ, một lòng chỉ nghiên cứu kiếm thuật đỉnh phong, đáng tiếc hoàn toàn không hiểu thế sự, làm việc gì cũng nghe theo huynh trưởng phân phó. Hai người các ngươi liên thủ cũng chưa chắc thủ đoạn cao bao nhiêu!

Trường kiếm của Lâm Nhược Xung bỗng dưng lướt xuống, dừng ở sau lưng, lạnh lùng nói:

- Nói cũng có chút đạo lý...

Tô Chuyết sững sờ, giống như không nghĩ tới Lâm Nhược Xung lại bất ngờ hào phóng thừa nhận. Lâm Nhược Hư đang không biết vì sao, chợt thấy trường kiếm của Lâm Nhược Xung móc nghiêng, một kiếm xẹt qua lồng ngực của mình!

Hắn và Tô Chuyết đều không ngờ rằng Lâm Nhược Xung đột nhiên lại làm như thế. Trường kiếm của Lâm Nhược Xung vẫn như cũ chỉ xéo bên hông, trên mũi kiếm chậm rãi nhỏ xuống mấy giọt máu tươi. Lồng ngực của Lâm Nhược Hư bỗng nhiên tách ra một vết rách, máu tươi phun ra ngoài. Hắn chỉ vào Lâm Nhược Xung, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Dần dần không còn sức lực, cuối cùng cũng không nói nổi câu nào, nằm xuống đất, một mệnh ô hô.

Tô Chuyết cả kinh trợn mắt há mồm, liền nghe Lâm Nhược Xung lạnh lùng nói:

- Bây giờ ta có thực lực đánh với ngươi một trận hay không?

Tô Chuyết hít sâu một hơi, nói:

- Ngươi dám giết huynh trưởng ruột thịt của mình sao?

- Gặp được đối thủ không dễ, nếu như thật sự vì hắn ảnh hưởng đến kiếm thuật của ta, khiến ta không thể nào phát huy thực lực để đánh với ngươi một trận, vậy chẳng phải là mất hứng hay sao?

Lâm Nhược Xung nói như nước chảy mây trôi, phảng phất như mình mới chỉ giết một con gà.

Tô Chuyết nhịn không được thở dài:

- Rốt cuộc ta biết vì sao ngươi có thể luyện thành kiếm pháp đến bực này rồi!

Y nói xong tách hai tay ra, bày một tư thế. Cuối cùng Tô Chuyết muốn ngưng thần ứng đối. Bởi vì bây giờ kẻ mà y đang đối mặt đã không phải là một kiếm khách phổ thông. Một người có thể vì một trận quyết đấu mà giết chết huynh đệ ở chung nhiều năm, đã có thể coi là một người vô tình hoàn toàn. Mà kiếm trong tay kẻ vô tình tất nhiên cũng là vô tình kiếm.

Vô tình kiếm mới là binh khí đáng sợ nhất trên đời.

Nhưng mà, lúc này bên ngoài đạo quán bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh:

- Ta thấy dù ngươi đã giết đại ca của mình cũng không nhất định là đối thủ của hắn đâu!

Hai người trong phòng đồng thời sững sờ, quay đầu nhìn lại, thì thấy một tên công tử ca nhi văn nhã chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước cổng. Cho dù trời đang rất lạnh, nhưng trong tay người này luôn luôn cầm một cái quạt xếp.

Trong đạo quán Tô Chuyết và Lâm Nhược Xung trông thấy người này, lại trăm miệng một lời kinh hô:

- Là ngươi!

Tô Chuyết liếc nhìn Lâm Nhược Xung, lập tức giật mình. Hèn chi Lâm thị huynh đệ có thể chuẩn xác tìm tới vị trí của mình, hiện tại xem ra là được người trước mắt chỉ điểm!

Người kia cười lạnh một tiếng:

- Đã lâu không gặp! Tô Chuyết, không ngờ công phu của ngươi tiến bộ không ít đó!

Lâm Nhược Xung thâm trầm hỏi:

- Ngươi đến cùng là ai?

Hóa ra Lâm Nhược Xung không nhận ra hắn. Tô Chuyết hơi có chút kinh ngạc. Y nhịn không được cười nói:

- Lâm Nhược Xung, thì ra huynh đệ các ngươi tự nhận là khôn khéo, thế mà cũng thành quân cờ trong tay người khác!

Người kia lại lơ đễnh, chỉ nhàn nhạt báo lên danh hào của mình:

- Lý Tuyên!

Lâm Nhược Xung căn bản chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng phong thái thong dong trấn định của đối phương lại làm cho hắn không khỏi ghé mắt. Lâm Nhược Xung hỏi:

- Ngươi vừa nói câu kia là có ý gì?

Lý Tuyên cất bước vào cửa, thản nhiên nói:

- Không có ý gì, chỉ nói là ngươi không phải là đối thủ của Tô Chuyết! So với tự rước lấy nhục, chi bằng cụp đuôi chạy nhanh đi!

Trên mặt Lâm Nhược Xung lóe lên vẻ phẫn nộ, cả giận nói:

- Ngươi lặp lại lần nữa!

Trường kiếm trong tay của hắn không ngừng rung động, chỉ cần Lý Tuyên dám nói ra một chữ, kiếm của hắn liền sẽ đâm một lỗ thủng. Nếu Lý Tuyên dám nói một trăm chữ, lập tức liền sẽ biến thành tổ ong vò vẽ!

Lý Tuyên không nói gì mà là đập quạt xếp vào lòng bàn tay."Ba ba --" bốn phía đạo quán đột nhiên xuất hiện vô số người, ngay cả trên nóc nhà cũng có người đang đứng, xốc lên mảnh ngói lộ ra một khoảng trời.

Những người này đều ăn mặc như dân chúng bình thường, nhưng ai cũng cường tráng, khổng vũ hữu lực. Trong tay bọn họ cầm đủ loại binh khí, người ở trên nóc nhà thì giơ cũng tiễn từ trên cao ngắm xuống. Bó mũi tên lóe lên hàn quang, chỉ vào Tô Chuyết và Lâm Nhược Xung.

Lý Tuyên cười lạnh nói:

- Xưa nay ta sẽ không nói lần thứ hai. Bây giờ ta cảm thấy ngươi rất ồn ào, không muốn thấy ngươi nữa! Ngươi biết phải làm sao rồi chứ?

Hắn dừng một chút, dường như rất là xem thường Lâm Nhược Xung, lại nói:

- Ta sẽ không nói lần thứ hai!

Vẻ mặt Lâm Nhược Xung âm trầm, không nói một lời. Nhưng Tô Chuyết đã nhìn ra cây kiếm của hắn bắt đầu chần chừ. Hiển nhiên Lâm Nhược Xung đã bắt đầu e ngại, như vậy để Tô Chuyết có chút hiếu kỳ. Xem ra Lâm Nhược Xung không phải là một tên mãng phu, cũng biết đạo lý kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.

Đây đích xác là một người phức tạp. Tô Chuyết không khỏi cảm thấy rất nhiều hứng thú đối với Lâm Nhược Xung. Trên đời còn có việc gì thú vị hơn là nghiên cứu người khác?

Tô Chuyết cười cười, nói:

- Lâm Nhược Xung, xem ra hôm nay ngươi muốn giết ta cũng không có dễ đâu! Ta nói thực sự là không sai mà, ta bảo hôm nay không chết được, thì nhất định không chết được!
Bình Luận (0)
Comment