Ngoài thành Dương Châu, bờ sông Thiên Thủy.
Thiên Thủy là sòng lớn từ Hàn Câu dẫn qua, mặt sông rộng lớn, chẳng những thuận lợi tưới tiêu, thậm chí là chỗ tốt để đàm phán.
Mặt tròi đã thả xuống những tia nắng sớm, rắc những điểm chói lọi.
hai bên bờ Thiên Thủy đã đứng hơn mười kỵ sĩ.
Tiêu Bố Y người ờ bờ bắc Thiên Thủy, ngóng nhìn Vương Thế Sung ở bờ bẽn kia, trong mắt hàm nghĩa phú: tạp ngàn vạn.
Vương Thế Sung làm sao không phải nhưthế?
Hai người thật ra không tính quen thuộc, mấy năm số lằn gặp qua rải rác khỏng có mấy.
Nhưng hai người thoạt nhìn lại hiểu rõ, trong khi Tiêu Bố Y đánh đông dẹp bắc, Vương Thế Sung ở lân cận Tiêu Bố Y, giống nhưmột u linh, như ẩn như hiện.
Nhưng Vương Thế Sung không thể nghi ngờ thất bại cực độ.
hắn thủy chung bời vì Tiêu Bố Y mà bất đắc chí.
Đương nhiên, người có ý niệm này, tuyệt không phải một mình Vương Thế Sung.
Lý Mật trước khi chết, quá nừa cũng sẽ có suy nghĩ, đã có Tiêu Bố Y, tại sao lại có Lý Mật.
Nhưng Vương Thế Sung loại cảm giác này đặc biệt mành liệt, Vương Thế Sung vẫn cho rằng, không có Tiêu Bố Y, Đông Đô vốn hẳn nên thuộc về hắn!
Tiêu Bố Y vẫn đang suy nghĩ, nếu không có mình, Đông Đô có lẽ sẽ thuộc về Vương Thể Sung, nhưng kết cuộc, bọn họ vẫn ngăn không được đại quân Lý Đường.
Không có Tiêu Bố Y, lịch sừ chắc chắn sẽ không như hiện tại, có Tiêu Bố Y hắn, lịch sừ đà sớm không phải là lịch sử lúc trước.
Tiêu Bố Y hắn đi tới nơi này.
chính là đối đằu với kiêu hùng trong thièn hạ.
Không biết trầm ngưng bao lâu, Vương Thế Sung rốt cuộc nói: “Tiêu Bố Y, đà lâu không gặp.
rất là tường niệm”.
Vương Thế Sung lúc này nói ra những lời này.
đương nhiên là thể hiên bản sắc trước sau không thay đổi.
Nhưng mà hắn tự giữ thản phận, hôm nay hắn nói như thế nào cũng là hoàng đế, đối với Tiêu Bố Y gọi thẳng kỳ darih, càng có ý không thùa nhận địa vị của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y cũng không ngại, lại cười nói: “Thế Sung huynh ứng hẹn mà đến.
Làm cho ta rất là vui mừng”.
Tiêu Bố Y như vậy xưng hô.
càng không đem ngôi vị cùa hắn để vào trong mắt.
Trước mắt Tiêu Bố Y tuyên bố ra ngoài, chỉ có Đông Đô mói là chính thống, Vương Thế Sung tự lập là vua, Tiêu Bố Y chỉ xưng hô như ban cũ, cũng không thừa nhận quân vương địa vị của Vương Thế Sung.
Hai người dấu diếm xảo trá khách sáo hai câu.
dù là Vương Thế Sung gian giảo như quỷ, dù là Tiêu Bố Y miệng lười lưu loát, trong lúc nhất thòi cũng cảm thấy không lòi nào để nói.
Cuối đường gặp nhau.
Người tíóiíg khi ờ cuối con đường, đương nhièn nói cái gì cũng đều có vẻ dư thừa.
Hôm nay đàm phán, Tiêu Bố Y đã quyết định, đây là lần cuối cùng hắn cùng Vương Thế Sung đàm phán.
ý
Ngày thứ ba sau khi Vương Hoằng Liệt quay lại Dương Châu.
Vương Thế Sung đà chù động liên lạc Tiêu Bố Y, hẹn hắn bày ngày sau tại hai bờ sông Thiên Thùy gặp mặt.
Nơi này hai bờ sông rộng rãi, mênh mông bát ngát.
Loại cảrih sắc này thường thức đương nhiên không tệ.
nhung Vương Thế Sung dụng ý rất rõ ràng.
Hắn tạm thời không muốn động binh.
Dưới loại trường hợp này, nếu có đại quân ẩn hiện, đương nhiên nhìn là thấy ngay.
Tiêu Bố Y đương nhiên rõ ràng đụng ý của Vương Thế Sung, nhung hắn không chút nào đám khinh thường.
Hắn còn có thể sống đến bây giờ, đơn giản là hắn bất luận lúc nào cũng đều cẩn thận.
Phía trước có giám thị có đại quân ẩn hiện hay không, phía sau hắn ba mươi dặm, lại có thiết kỵ cùa Lý Tĩnh đang chờ.
Sau khi an bài.
hắn mới yên tâm đi tới Thiên Thủy.
Tiêu Bố Y hiểu rằng.
Vương Thế Sung đương nhiên cũng sẽ bố trí thám từ.
noi này cách Dương Châu thật sự không xa, hắn có thực lực giám thị nhắt cừ nhất động của đại quán Tiêu Bố Y.
Loại tình huống này.
chứng minh hai bên đều không có xuất binh.
Dựa theo ý cùa Tiêu Bố Y, hắn rất muốn nhanh chóng cùng Vương Thế Sung gặp mặt, đối với Vương Thế Sung tạo áp lực.
Hắn nhận được tin tức cực xấu.
hắn phải nhanh chóng chạy về Đông Đô, Đông Đô hiển nhiên rất cẩn nữa hắn chủ trì, nhưng mà hắn cảm thấy, nếu như dùng bảy ngày chờ đợi, đổi lấy Vương Thế Sung quy thuận.
thì cũng tính là mua bán có lời.
Thật ra hắn nhất thống thiên hạ mục tiêu không có đổi.
nhung sẽ ờ từng chi tiết mà tiến tới điều chinh.
Mục đích của hắn vốn là muốn hiệp đồng Đỗ Phục Uy thu phục Lịch Dương, Đan Dương cùng với những noi mà Đỗ Phục Uy quản hạt.
Thuận tiện nhìn ngó động tình của Vương Thể Sung.
Sự tình phát triển cho tới tình trạng hiện tại, hắn lại muốn bước thêm một bước, chiêu hàng Vương Thế Sung.
Hắn đợi bảy ngày, suy nghĩ muôn vàn sách lược, đã cùng Lý Tĩnh thương thảo hồi lâu, Đông Đô đà phát tói hơn mười đạo mệnh lệnh khản cắp.
hắn hiều rằng trước mắt lại đến thời khắc nguy cơ, hắn nhất định phải gắng gượng qua của này,
Nhìn sang Vương Thế Sung ở bờ bên kia, Tiêu Bố Y vẫn binh tĩnh, từ trên mặt cùa hắn, không thể nhìn ra bất luận cái gì.
Tuy hắn đà không thể chờ đợi muốn quay lại Đông Đô.
nhưng mà hắn không thể để cho Vương Thế Sung nhìn ra át chù bài cùa hắn, hắn muốn cho Vương Thể Sung cảm thấy, hắn tại Giang Đô cho dù qua cả năm cũng đều được.
Vương Thế Sung hai mắt như chim ưng chưa bao giờ rời khỗi khuôn mặt của Tiêu Bố Y, nhìn thấy hắn đang mặc kim khôi kim giáp, ánh đương chiếu rọi, đem Tiêu Bố Y toàn thản bao phù dưới hào quang vàng rực, không khỏi trong lòng tiỂm mắng.
Hắn thật nhìn không ra tâm tình của Tiêu Bố Y, hắn vốn cảm thấy Tiêu Bố Y sẽ rất sốt
ruột.
Tiêu Bố Y hiện tại vô luận vẻ mặt, khí chất thậm chí cừ chỉ ăn mặc, đều đối với hắn tạo thành áp lực thật lớn.
Đi theo Vương Thế Sung hơn mười người, ngoại trừ thản binh ra, còn có đại tướng tông thân.
Rất nhiều người đều là lẩn đầu trông thấy Tiêu Bố Y, bọn họ đối với Tiêu Bố Y, trong thống hận mang theo sự sợ hãi.
Tiêu Bố Y xuôi nam, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu phục Lịch Dương, trấn an quan Hoài Nam, hôm nay đã hạ non nừa thành trì cùa Giang Đô.
Bọn họ đà biết, ngoại trừ Hu Di ra, Thanh Lưu cùng Toàn Tiêu bị chiến tuyến ngăn cách cũng đà quy hàng Tây Lương vương.
Người này thù đoạn lôi đình làm cho lòng người lạnh giá, chờ khi trỏng thấy Tiêu Bố Y xa xa kim quang bao phù.
bọn họ hầu như cho rằng đó là thằn.
Vương Thế Sung ngoại trừ trong lòng thầm mắng ra, cũng không phương pháp gì.
hắn ăn mặc cũng cực kỳ long trọng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Tiêu Bố Y cho dù không nói lời nào.
cũng đà lợi dụng ánh sáng đến đả kích lòng tin của hắn cùng thù hạ.
Tiêu Bố Y này, có thể nói là không đâu khôngxâm nhập.
Không biết trầm mặc bao lâu, Vương Thế Sung mở miệng lần nữa cười nói: “Tiêu Bố Y, chẳng lẽ ngươi hôm nay hẹn ta tiến đến, là muốn cùng ta cách sông mà nhìn thôi sao?”
Tiêu Bố Y cười to nói :“Nghĩ tới ngày tháng như thoi đưa, Đỏng Đô từ biệt nhiều năm, thật ra ta vẫn đối với Vưang huynh vẫn nhớ như cách mộng”.
Vương Thế Sung thản nhiên nói: “Nếu thật như một giấc mộng, ta lại hy vọng chưa bao giờ tỉnh lại”.
Tiêu Bố Y cảm khái nói: “Nhớ ngày đó ta cùng Vương huynh gặp nhau, một điện xưng thần, cùng được Thánh Thượng coi trọng, vốn tường rẳng nếu có thể liên thủ.
nhắt định có thể bảo vệ quốc gia, mang đến cho thiên hạ an bình.
Tiên đế đại nghiệp chưa xong, lại trên đường mà băng hà, thật sự làm cho chúng ta thổn thức cảm khái.
Trương tướng quân bị lũ giặc làm hại.
Hôm nay được Thánh Thượng ân ngộ chỉ còn lại có ta và người, theo lý thuyết, ta và người hẳn là nên hoàn thành nguyện vọng Thánh Thượng mà bình định thiên hạ”.
Vương Thế Sung trong lòng cười lạnh, trên mặt lại nụ cười không giảm.
Theo hắn thấy.
Tiêu Bố Y cùng hắn không có gi khác nhau, bất quá là Tiêu Bố Y đem tàm cơ giấu càng sâu, thậm chí so với hắn còn biết cách diễn trò hơn.
Dương Quảng chết thi chết.
nhưng Tiêu Bố Y hểt lần này tới lần khác đều làm ra cái loại bộ dáng hiên ngang lẫm liệt này, điều này làm cho Vương Thế Sung rắt không thoải mái.
Nhưng hắn không thể không nói.
Tiêu Bố Y nói rất có đạo lý.
Nếu không phải đối với Tiêu Bố Y vô cùng hiểu rõ, đổi lại người khác nghe những lòi như thể.
rất có thể bị trung nghĩa của Tiêu Bố Y đà động.
Đáng tiếc là, hắn cầỉ có thống hận.
Nụ cười càng đậm, Vương Thế Sung nói: “Chi tiếc, ta và ngươi đều khỏng có hoàn thành nguyện vọng cùa Thánh Thượng”.
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: “Vương huyiứi cớ sao nói ra lời ấy.
ngươi không có hoàn thành nguyện vọng của Thánh Thượng, nhưng ta đà tiếp cận thảnh công.
Hôm nay Hoàng Thái đế hiểu người hiểu chuyện, đà tiêu diệt lũ giặc ở Hà Nam, nhất thống Kinh Tương, trấn an người Thục, Lĩnh Nam đã bình.
Loại đại nghiệp này.
ngươi có thể nào làm như không thấy?” Quân tướng bên bờ nam sắc mặt khẽ biến, không thể không thùa nhận Tiêu Bố Y những năm này xác thực rất có thành tích.
So ra mà nói.
quân Hoài Nam thua kém quá nhiều.
Vương Thế Sung nghe Tiêu Bố Y khoe khoang công tích, trong lòng lại như bị kim châm vậy, “Tiêu Bố Y, ngươi có lòng Tư Mà Chiêu, người qua đường đều biết, cần gi phải giả nhân giả nghĩa ở đây”.
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: “Ta chỉ hiểu rằng, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thồi bật rễ.
Đứng cao hơn người, tất có thị phi.
Một ít lời đồn tuy đối với ta bất lợi.
ta vì thiẻn hạ thái bình, cần gi phải chú ý quá nhiều?”
Vương Thế Sung cừời ha hả nói: “Hay môt câu đứng cao hơn người.
Tiêu Bố Y, dưới gầm trời này hạng người lòng dạ hiểm độc vô sì, là lấy ngươi làm đầu!”
Tiêu Bố Y cũng không tức giận, chỉ thờ dài nói: “Vương huynh, ưu khuyết điềm của bồn vương, không nhọc ngươi tới bình luận, đều có hậu nhân binh luận.
Hôm nay hẹn ngươi đến.
chi là thương cho nỗi khổ của dân chúng Giang Đô.
Vương huvnh nếu như còn nhớ rò năm đó Thánh Thượng coi trọng, thi nên quy thuận Đông Đô.
chớ có tái khỡi tranh chấp”.
“Ngươi dựa vào cái gì?” Vương Thế Sung lạnh lùng nói.
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Bổn vương chỉ bằng sự quan ái đối với dân chúng thiên hạ.
sẽ không thể để cho GiangNam động loạn không ngót!”
Vương Thế Sung cười ngừa tới ngửa lui, cơ hồ cười chảy nước mắt, “Tiêu Bố Y, ngươi có phải muốn nói, bảo ta nhượng ra Dương Châu, quy thuận Đông Đô? Bằng không ngươi sẽ san bằng Giang Đô?”
Vương Thế Sung cười càng vui vẻ, Tiêu Bố Y ngược lại càng ngưng trọng, “Ta niệm tình chuyện cũ cùng Vương huynh, lúc này mới hẹn ngươi tiến đến.
chỉ hy vọng ngươi có thể lấy đại cuộc làm trọng.
Bằng không vọng khởi binh thương, dân chúng khồ sờ”.
Vương Thế Sung sắc mặt cau lại, “Ngươi thật cho rằng liên tục hạ năm thành cùa Giang Đô, là có thể dọa ngã ta sao?”
Tiêu Bố Y thờ dài, ‘Ta không cẩn dọa ngươi, muốn lấy Giang Đô.
đối với ta mà nói, cũng không phải chuyện khó”.
Vương Thế Sung cười lạnh nói: “Tiêu Bố Y, đáng tiếc...!đáng tiếc!”
Tiêu Bố Y nhướng mày, “Vưang huyiứi lời ấy có ý gi?”
Vương Thế Sung thờ ra một hơi, trầm giọng nói: “Đáng tiếc ngươi đã tự thản khó bảo toàn! Ngươi chớ có cho là ta không biết rõ tình hình, Đặu Kiến Đức đà lần thứ hai hưng binh, phá được quan ải Lê Dương, thoáng qua muốn binh bức Đông Đô, trước mắt quàn Đông Đô thương vong thảm trọng, Tiêu Bố Y ngươi còn lớn giọng nói.
để cho ta tìm nơi nương tựa, nhưng có nghĩ ta và ngươi là cùng sau diệt vong không?"
Hắn lời nói vừa dứt, tướng lành Hoài Nam tinh thần chấn động, bờ bên kia lại lặng ngắt như tờ.
“Tiêu Bố Y, ngươi muốn phủ nhân sào?” Vương Thế Sung thấy Tiêu Bố Y khỏng nói.
cười ha hả nói.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Ngươi tin tức còn không chuẩn xác.
ta chẳng những bị mất Lê Dương, còn mất đi Tân Hương.
Đậu Kiến Đức lằn này xác thực dũng mănh, đại quân đà đến phụ cận Huỳnh Dương”.
Vương Thế Sung ngược lại ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Bố Y thẳng thắng thừa nhặn nhưthế, “TiêuBổY...!ngươi...”
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Ta hiểu rõ ngươi kéo dài thời gian gặp mặt.
đơn giản là muốn cho ta lo nghĩ bất an, nhưng ngươi hiển nhiên mười phần sai lầm.
Quân Hà Bắc có mãnh liệt, đến công bất quá chỉ hơn mười vạn đại quân.
Quân Hà Bắc có lợi hại.
cũng bất quá chỉ đến Huỳnh Dương.
Nghĩ tới Lý Mật năm đó hùng binh trăm vạn, đánh tới dưới thành Đông Đô thì có thể thế nào? Còn không phải bị ta đánh ngà.
Đậu Kiến Đức có cường thịnh, nhưng cũng không thể mạnh quá Lý Mật”.
Vương Thế Sung sắc mặt khè biến, cũng không nói gì.
Tiêu Bố Y lên tiếng cười dài nói: “Vương huynh, ngươi thật cho 1ẳng Đậu Kiến Đức là cọng rơm cứu mạng của ngươi sao.
ngươi quả thực cho rẳng.
Đậu Kiến Đức có thể làm khó dễ được ta?”
Vương Thế Sung lạnh lùng nói: “Tiêu Bố Y, Đậu Kiến Đức xác thực không thể vật ngã được ngươi, nhưng ngươi chớ có quên, ngươi hiện tại bốn phía đều chiến.
Lý Uvẻn, Đậu Kiến Đức, Từ Viên Làng, La Nghệ còn cộng thêm ta.
chẳng lè năm người vẫn không thể làm gì được ngươi?”
Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Các ngươi năm người nếu thật liên thủ.
ta đương nhiên không làm gi được.
Nhưng ta muốn lấy Giang Đò của ngươi, ngươi hỏi một chút trong bốn bọn họ.
có ai sẽ cứu ngươi?”
Vương Thế Sung sắc mặt tái nhợt, trầm mặc không nói gi.
Đậu Kiến Đức ngang nhiên hưng binh, đà lấy Lê Dương trọng trấn, tiến sát sườn Đông Đô.
thoạt nhìn vốn là át chủ bài của hắn, nhưng Tiêu Bố Y ngay cả nửa phần khiếp sợ cũng không có, hắn thật không đem Đậu Kiến Đức để ờ trong mắt?
Tiêu Bố Y trên mặt tuv là mim cười, nhưng trong lòng thầm than.
Vương Thế Sung nói không sai chút nào, Đậu Kiến Đức đà tạo nên cho Tiêu BÓ Y phiền toái thật lớn.
vốn ở năm trước, Đậu Kiến Đức đã ngang nhiên hưng binh đến công vùng Hà Nam, Tiêu Bố Y chi là giẳng co.
cũng không phản công, quán Hà Bắc lương tận, chán nản trờ ra.
Các huyện thành bọn họ chiểm được rất nhanh nhả trờ lại.
Bỡi vì dù sao có Lê Dương bóp chăt vếu đạo.
huyện thành có binh thủ.
chi sợ lọt vào quán Tây Lương tiền hậu giáp kích, làm cho toàn quán bị diệt, cho nên Đậu Kiến Đức dứt khoát buông tha các huyện thành chiểm lình, quay lại Hà Bẩc.
Đậu Kiến Đức lằn trước xuất binh, vốn cùng Từ Viên Lãng chia ra hai đường đến chiến Đông Đô.
Nhưng loại còng kích này vừa vặn rơi vào trong kế hoạch của Tiêu Bố Y, quận huyện Đông Bình, có Trương Trấn Chu, Tần Thúc Bảo.
Sử Đại Nại.
Trinh Giảo Kim cùng Bùi Hành Quảng ngũ hổ tướng liên thủ.
Lưu Hắc Thát, La Sì Tín, Từ Viên Lãng tuy cũng là hạng người kiêu hùng, trong lúc vội và cùng khó làm gi được quân Tãv Lương ờ Đông Binh.
Hai bên lẫn nhau đều có thắng có bại.
Đông Bình không lấv được, Đậu Kiến Đức kế hoạch bị kềm hàm, lại liên tục tổn hại đại tướng, mùa đông lương thảo cung ứng không đù.
kế hoạch thất bại.
chi có thể rút về.
Nhưng Đậu Kiến Đức thùa dịp Tiêu Bố Y xuôi nam trần an Lịch Dương, chuẩn bị tiến công Giang Đô, một lần nữa hưng binh.
Lẩn nàv hưng binh, đà chuẩn bị càng thêm đầy đủ.
Tiêu Bố Y tuy có chồ bố trí nhưng vẫn đánh giá thấp độ mạnh mẽ cùng quvết tâm của quân Hà Bắc.
Lẩn này tiến công.
Đậu Kiến Đức dùng Lưu Hắc Thát.
Vương Phục Bảo, La Sĩ Tín ba hồ tướng ngăn chặn bảv tám vạn đại quàn Đông Binh.
Bản thân lại tự dẵn tinh binh tiến công Lẽ Dương.
Lê Dương sau khi bị Lý Tĩnh lấv xuống, mặc dù phòng thủ đà chuẩn bị tốt.
nhưng Đậu Kiến Đức dù sao cũng là kiêu hùng một phương, phương châm tác chiến đã định, đối với Lê Dương cũng là tinh thếbắt buộc.
Kết quả chính là.
quán Hà Bắc cùng quán Tây Lương Đông Binh có thắng bại.
nhưng mà đám người Lưu Hắc Thát đà thành còng ngăn chặn binh lực của đám người Trương Trần Chu.
làm cho bọn họ không cách nào cứu viện Lê Dương.
Đậu Kiến Đức đích thân chi huy binh lực mãnh công Lê Dương cùng Lê Dương Thương, chi dùng mấv ngày, trước hạ Lê Dương, lại lắv Lê Dương Thương.
Tề Lạc, Địch Hồng Xa thủ thành trước sau chết trận, Thư Triển Uv bại trốn, nhưng mà Tề Lạc lúc sắp chết, lại một mồi lửa thiêu Lê Dương Thương! Cũng không phải tự làm chủ.
mà là tuãn theo phương châm của Lý Tình lúc trước, cho dù thủ không được, lương thảo cùng không thể rơi vào tav địch! Nav khác trước, quân Tây Lương cũng khác quân Hà Bắc.
Quản Hà Bắc quân mặc dù cũng đẩy mạnh trồng trọt, nhưng dân sinh mòi mệt.
đại quán viễn chinh, càng cằn Lê Dương Thương.
Quản Tây Lương có sự cung cấp.
đổi với sự dựa vào kho lúa cũng đã giảm đi rắt nhiều.
Lẩn này giao phong, Đậu Kiến Đức mặc dù không có được kho lúa.
nhưng lại ủng hộ sĩ khí quán Hà Bắc thật lớn.
Mà Tiêu Bố Y mất đi Lê Dương, mất đi Lê Dương Thương, mắt đi căn cứ cung ứng bắc phạt sau này, có thể nói là đã bị kềm chế.
Tiêu Bổ Y, Lý Tình sau khi hiểu rõ tin tức này.
đều nhíu mày, nhưng vẫn không hấp tấp.
Từ Thế Tích đà đích thân lãnh binh trần thủ Huỳnh Dương, trước mắt đang cùng quán Hà Bắc giằng co.
Hà Bắc quán lại tại phía bắc Hoàng Hà gây sóng gió.
cấp công HàNội; Trường Bình hai quặn.
Các huyện thành lúc trước buông tha đã thu hồi hết.
hơn nữa thủ quán Hà Nội.
Trường Bình liên tục báo nguy.
Cũng may Tiêu Bổ Y lúc trước vì lấy Thượng Đảng, tiến công Quan Trung, cực kỳ coi trọng hai quặn này, có trọng binh thủ, Đậu Kiến Đức lúc này mới không thể nhanh chóng đắc thủ.
Nhưng kể từ đó.
các vùng giao tiếp Hà Bắc.
Hà Nam.
quán Tâv Lương toàn bộ phòng tuyến báo nguy.
Vương Thế Sung chính vì hiểu rò tin tức này, lúc nàv mới không xem sựuy hiếp của Tiêu Bố Y ra gi.
Nhưng thấv Tiêu Bố Y không chút lo lắng.
Vương Thế Sung trong lòng lại có ý bất an.
Tiêu Bổ Y gặp Vương Thế Sung khôngnói.
mim cười nói: “Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức đi đúng là con đường của Lý Mật khi xưa.
mặc dù nhin như khí thế không kém, nhưng ỡ trong mắt ta.
lại bại vong không xa.
Ngươi muốn đi con đường chết của hắn, thì chi trong một ý niêm của ngươi".
Vương Thế Sung trong lòng giày dụa, trong lúc nhất thòi không biết như thế nào cho
phải.
Tiêu Bố Y chi cằn có chút nào bối rối, hắn đà cảm thấy có thể thừa cơ hội.
nhưng Tiêu Bổ Y hiện tại hiển nhiên đà sớm thành thục, tuy cách sông gặp gờ, cũng đà tạo nên cho hắn áp lực thật lớn.
Tiêu Bố Y lại nói: “Vương Thế Sung, ta cũng không cằn ngươi hôm nay liền đưa ra quyết định, ta có thể cho ngươi ba tháng làm thòi gian quyết định.
Trong ba tháng này, ta sẽ
không đánh Dương Châu”.
Vương Thế Sung không đáp.
Vương Thế Vĩ đà hét to nói: “Tiêu Bổ Y, ngươi thật lớn lối.
hẳn là chúng ta quvết định thòi gian cho ngươi mới đúng".
Tiêu Bổ Y lạnh lùng nói: “Ta cùng Vương Thế Sung đối thoại, không có chỗ cho ngươi chen vào.
Vương thế vĩ.
ngươi nói thêm càu nữa.
ta bắt được ngươi, nhắt định chém không buông tha”.
Vương Thế Vĩ vốn định cười to.
nhưng thấy hai đứa con trai đểu câm như hến.
không khỏi trong lòng rùng minh, lại không dám nói.
Tiêu Bố Y lại nói: “Vương Thế Sung, các ngươi nghe đâv.
từ Vương Thế Sung cho tới binh tướng bách quan Hoài Nam.
kể cả dân chúng Dương Châu, kể từ hôm nav.
trong vòng ba tháng, chi cần bọn ngươi hàng, ta chuvện cũ sè bỏ qua.
còn có phong thường chức quan.
Nhưng sau ba tháng, kẻ nào nểu không quy hàng.
Bổn vương nểu sau khi phá thành, sẽ không có khả năng tiếp tục mạng sống!” Hắn tự tay rút ra một mũi tên, nhẹ nhàngbè gẫy nói: “Bồn vương hôm nay tại Thiên Thùy thề.
nểu như trái lời thể này, sẽ như mũi tênnàv!”
Hắn thanh âm vừa dứt.
quân Hoài Nam sắc mặt đà đại biến.
Vương Thế Sung thẳm kêu không ổn.
hiểu rẳng Tiêu Bố Y đâv là dùng kế rút củi đáy nồi.
Nhưng thật sự so với dùng trọng binh đánh còn muốn âm hiểm hơn.
Bời vì nếu là vây khốn Dương Châu, mọi người hiểu rẳng hẳn phải chết, ngược lại sẽ liều chết chống cự, nhưng Tiêu BÓ Y cho ba tháng kv hạn.
V chí không vững rất nhanh sẽ dao động.
Chờ sau ba tháng, đến lúc đó bẽn cạnh hắn còn có thể còn lại bao nhiêu người?
Vương Thế Sung trong lòng cực kỳ hổi hận, hiểu 1ẳng lần này hoà đàm lại là thất sách, hắn hiện tại cùng với Vũ Văn Hóa Cặp lúc trước đều suy nghĩ như nhau, đó chính là căn bản khôngnên ngay lúc này, cùng Tiêu Bố Y nói bắt luận cái gì.
Tất cả mọi người nhìn sang mũi tên gày trên tav Tiêu Bố Y, áp lực trong lòng không cẩn nói cũng biết.
Người nào cũng biết con ngưỡi của Tiêu Bố Y.
hắn đà thề ai ảng thì không giết, ai cũng không nghi ngỡ mà tin tưởng hắn.
Vương Thế Sung nói không sai, bọn họ đích xác có thể kháng cự một thòi gian ngắn, nhưng mà cho dù kháng được, thì có ý nghĩa gì?
Tiêu Bố Y thấv mọi ngưỡi trên mặt hiện lên vẻ bàng hoàng, hiểu 1ẳng mục đích đà đạt được, nghiêm mặt nói: “Đi con đường nào.
các ngươi nhanh chóng đưa ra quvết định, kv hạn thoáng cái sẽ qua, hối hận thì đã muộn!”
Hắn sau khi nói xong, ghìm ngựa quay lại, thân vệ bên ngưỡi đi theo, chi để lại tướng lãnh Hoài Nam đứng ở bờ sông, thất hồn lạc phách.
Vương Thể Vĩ nhìn về phía hai đứa con trai, trong mắt hàm nghĩa phúc tạp ngàn vạn, Vương Hành Bổn đầu tiên là lắc đầu.
rồi lại gật gật đầu.
tựa như cùng phụ thân nói với nhau cái gi đó.
Vương Thế Sung lơ đãng thoáng nhìn, trong lòng đà trầm xuống.
Tiêu Bố Y sau khi quay lại Vĩnh Phúc.
Lý Tĩnh đang nhíu mày xem địa đồ.
lần này lại không phải địa hình Giang Nam.
mà là địa thế phụ cận Huỳnh Dương.
Tiêu BÓ Y nhìn thấv, cười khồ nói: “Đệ đã nói hết toàn bộ.
chuyện còn lại chi dựa vào huynh”.
Lý Tĩnh tav đặt lèn vai Tiêu Bổ Y , “Bổ Y, đệ làm rất tốt, so với ta mong muốn còn tốt hon rất nhiều.
Đệ yên tâm.
Vương Thế Sung đà có ta thu thập, hắn cũng không thể làm nên được cái gì.
Trầm Pháp Hưng, Phụ Công hai người này cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Đệ an tâm trờ về là được rồi.
Đạo dụng binh, không thể gấp.
ta mặc dù muốn nhanh chút ít thu thập ba người này.
nhưng cằn phái có thòi gian.
Dục tốc bắt đạt”.
Tiêu Bổ Y gặt đầu nói: “Đệ rò ràng điểm ấy, cho nên đệ cũng không hổi thúc huynh”.
Lý Tĩnh lộ ra nụ cười, vui mừng nói: “Có những lời này của đệ.
ta đà vẻn tâm rồi”.
Tiêu Bố Y hòi: “Đậu Kiến Đức lằn này hưng binh xâm phạm, thoạt nhìn rất là hung mãnh.
Huynh có suy nghĩ gi không?”
Lý Tình binh tình nói: “Hung mãnh không sợ.
bọn họ đến công, thật ra càng họp ý ta”.
“Chuyện đó giải thích thế nào?” Tiêu Bố Y tinh thần chấn động.
Lý Tình nói: “Hà Bắc là vùng tứ tắc.
mặc dù địa lợi khôngbẳng Quan Trang, nhưng mà muốn hưng binh đi đánh, rất phi khí lực.
Nhưng Đậu Kiến Đức lẩn này không biết tự lượng sức mình, hưng binh xâm phạm, lặn lội đường xa.
động hơn mười vạn đại quân, khẳng định lương thảo không đủ.
Hà Bắc vốn là căn cơ Dương Quảng chinh phạt Cao Lệ.
dán chúng thuể má rắt nặng, sau ba lẩn chinh phạt Cao Lệ, Hà Bắc mười phẩn mất chín, đà sớm không chịu nồi chinh phạt.
Đã như vậy, chúng ta có thể từ từ làm cho quán Hà Bắc suy sụp.
Bố Y...!thật ra đệ nếu như nhẫn tâm mà nói.
thì buông ra một lỗ hồng, để cho Đậu Kiến Đức công vào, kéo dài chiến tuyến, sau đó chọn dùng phương pháp vườn không nhà trống.
Quản Hà Bắc không còn lương, hơn mười vạn đại quân không công tự bại”.
Nhìn thấy Tiêu Bổ Y mặt có sự khồ sờ.
Lý Tĩnh thờ dài, “Đệ quá nửa là không đành lòng, nhưng mà cũng không sao.
muốn thắng bọn họ còn có phương pháp khác”.
‘Kính xin nhị ca nói rõ” Tiêu Bổ Y chờ mong hòi.
“Thật ra...!ta đà định ra kế sách, nhưng mà kế sách này liên lụy rất rộng, hơn nữa phải nghĩ biện pháp tính kế Lý Uyên, cẩn kiên nhẫn” Lý Tình ỡ bên tai Tiêu Bố Y nói nhỏ vài câu.
Tiêu Bổ Y nhướng mày.
“Nhị ca, ngươi thật có ý định như vậy?”
Lý Tĩnh mim cười nói: “Đệ cũng không nhẫn tám đem chiến trường quyết đấu đặt ở Hà Nam, chúng ta không bẳng đem chiến trường đặt ỡ Hà Bắc.
Bố Y, đệ phải biết 1ẳng, đệ không chiếm địa lợi.
nhưng mà ngươi có một ưu thế quan trọng nhất...!Đó chính là đệ có sự duy trì rất tốt! Vô luận Quan Trung hay là Hà Bắc, bọn họ đều không có năng lực cung cấp như đệ hiện nay.
Tiêu hao chiền đối với đệ mà nói.
cực kỳ có lợi”.
Tiêu Bổ Y đà quvết định, “Được, đệ sẽ dựa vào lời nhị ca nói mà tiến hành!”