Vương Thế Sung sau khi quay lại Dương Châu, không nói lòi nào.
quản thần không dám nhiều lời, thấy Vương Thế Sung tâm tình không tốt, đều lo sợ lùi ra.
Vương Thế Vì đà sớm lôi kéo hai đứa con trai về phù nghị sự, Vương Thế Sung cô độc ngồi ở trong điện, có sự cô đơn nói không nên lòi.
Hắn từ sau khi trờ về, một mực ngồi tới hoàng hôn.
Đắn khi ánh nắng chiều chiếu lên đại điện lấp lánh, nổi lên chút ít ánh vàng sáng ngời.
Vương Thế Sung lúc này mới từ trên ghế rồng đi xuống.
Cung nhân đều không dám nhiều lời, người nào cũng biết vị hoàng đế này tuy thích cười, thế nhưng cũng thích giết.
Hắn khi cười rộ lên, thậm chí có thể cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, thì lại là lúc giết ngươi, có thể giết chính họ nhà ngươi, đào phần mộ tổ tông tám đòi của ngươi lên.
Người đắc tội với Vương Thế Sung, xưa nay đều chết không yên lành, bất quá cũng có một người ngoại lệ.
cung nhân cũng tự biết thân biết phận, biết mình sẽ không trờ thành ngoại lệ.
Bọn họ hiện tại chỉ hy vọng, Thánh Thượng này có thể đùng bữa sáng, quay lại an giấc, vậy bọn họ đã cám ơn trời đất rồi.
Hiện tại cho dù cung nhân cũng đà hiểu rằng, đại quân Tây Lương vương tiệp cận, liên tục lấy năm thành, hôm nay lòng người bàng hoàng, đều tìm đường lui.
Vương Thế Sung rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, thẳn sắc có sự mòi mệt nói khỏng nên lời.
hắn quay lại hậu cung, cũng không có đi tìm phi tần, mà là đi tới một gian phòng rắt lớn.
Cung nhân hộ tống Vương Thế Sung đến trước phòng, đều ngừng bước lại.
Gian phòng này ngoại trừ Vương Thế Sung ra, chỉ có một cung nhản có thể đi vào quét dọn, mà cung nhân đó lại là người câm điếc.
Cung nhân câm điếc này chuyện cả ngày phải làm.
chính là quét dọn gian phòng kia, ngoại trừ Vương Thế Sung ra, đối với tất cả mọi người đều không để ý tới.
Cho nên cũng không có bất luận kẻ nào, có thể từ trong miệng hắn biết được bí mật trong phòng.
Trong phòng rốt cuộc có cái gi, ai cũng muốn biết.
Nhưng ai cũng không dám đi tìm hiểu.
Bọn họ nghe nói, Vương Thế Sung sau khi nhập chù Dương Châu, đà đem gian phòng thiết lập thành cấm địa, trừ hắn cùng cung nhân câm điếc kia ra, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào!
Đà từng có một phi từ của Vương Thế Sung, rất được Vương Thế Sung yêu mến.
khó tránh khỏi được yêu mến mà làm nũng, một ngày cậy được Vương Thế Sung nuông chiều, thét ra lệnh thù vệ mở cùa phòng đi vào xem một vòng.
Nàng vận khí không may.
vừa lúc gặp Vương Thế Sung giá lâm.
Phi từ còn muốn làm nũng, kết quả Vương Thế Sung hạ lệnh, chém tó chi của nàng, móc mắt cùa nàng, cắt đầu lười nàng.
Từnay về sau, không còn có người nào có ý niệm vào phòng trong đầu.
Vương Thế Sung sau khi mờ cừa phòng, ngây người hồi lâu.
Lúc này mới tiến vào gian phòng.
Cung nhân phía sau hắn, thậm chí không dám liếc trộm về phía trong phòng.
Trong phòng hiển nhiên có cổ quái, bời vì mỗi lần Vương Thế Sung sau khi đi ra, đều thay đổi cổ quái.
Cùa phòng đóng lại, ngăn cách bóng lưng Vương Thế Sung, lại ngăn cách khỏng được động tĩnh từ trong phòng truyền đến.
Loại động tĩnh này.
khi bắt đằu còn rất áp lực, tiếp qua một thời gian ngắn, biển thành binh binh bang bang đập phá.
Cung nhân cũng biết, đó là Vương Thế Sung đang phát tiết lùa giận trong lòng.
Hắn thời gian gằn đây thật sự áp lực quá
Nhưng từ tiếng vang binh binh bang bang, lại xen lẫn Vương Thế Sung khàn giọng kêu to.
Cung nhân mặc đù không muốn nghe, nhưng vẫn nghe rò ràng.
Vương Thế Sung đang không ngừng kêu to mấy câu.
Lừa đảo! Đều là lừa đảo!
Vương Thế Sung trong khi kêu to, mang theo sự thống hặn thật sâu, cung nhân cúi thấp đầu, không muốn nhiều lời.
Nhưng mỗi người khóe miệng, đều mang theo nụ cười khinh thường, ở trong mắt bọn hắn, Vương Thể Sung thật là một đại lừa đảo chính cống.
Nhưng Vương Thế Sung đương nhiên sẽ không tự vẩn lương tâm, chửi mình là lừa đảo, vậy hắn mắng là ai? Tất cả mọi người trong lòng, đều có nghi hoặc như vậy!
***
Tiêu Bố Y dẫn theo thân vệ, ngày đêm đi liên tục.
trong vòng một ngày đà trờ về Đông Đô.
Tiêu Bố Y không muốn quấy nhiễu dân chúng, lúc này đây lặng yẻn quay lại.
nhung sau khi đến Đông Đô.
lập tức triệu tập Lô Sờ, Ngụy Chinh, Mà Chu cùng Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích vốn ờ tại Tương Dương.
biết được Tiêu Bố Y trợ lại Đông Đô.
đêm tối đà chạy về Đông Đô.
Đông Đô yên ồn đà lâu, lại bắt đằu có chút ít xao động.
Bởi vì ai cũng biết, quân Hà Bắc thế công hung mành, đà xâm nhập địa vực Hà Nam, chẳng lẽ ông trời không có mắt, căn bản không muốn cho dàn chúng nừa phần an bình?
Nhưng mà dân chúng tuy bất an, nhùỉỊg vẫn hiểu rằng, trời có sập xuống, vẫn có Tây Lương vương đỡ lấy, chuyện mà bọn họ có thể làm.
chính là tận hết sức mỗi phần lực khí chống lại kẻ địch xâm phạm.
Có người ra người, có tiền ra tiền, đương nhiên người tiền đều xuất không ra cũng không sao, ít nhất có thể ở tại đầu đường cuối ngo mắng vai câu quân Hà Bắc tàn bạo.
kiên định lòng tin cùa dân chúng đốikhầng quân Hà Bắc.
Tương Dương sau khi Dương Kiên nhất thống thiên hạ, chấm dứt mấy trăm năm náo động, dân chúng rốt cuộc có mấy chục năm sống tốt lành.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, ngày tốt lại ngắn ngùi như th4 thoáng qua khói lùa lại nổi lên bốn phía.
Cũng may nguy cơ trước mắt, thì đã đến một Tây Lương vương, bọn họ thiệt tinh chân ý hy vọng Tây Lương vương có thể khôi phục thịnh thế như Dương Kiên khi đó.
Từ Thế Tích vừa thấy Tiêu Bố Y, quỳ xuống nói: “Mạt tướng thống linh chiến trận bất lợi, xinTây Lương vươngtrách phạt!.
Tiêu Bố Y dưới tay mãnh tướng vô sổ, nhưng mà soái tài chỉ có hai, một là Lý Tĩnh, một người khác chính là Từ Thế Tích.
Tiêu Bố Y đối với hai người này cực kỳ tín nhiệm, một độc chiếm đại quyền, bình định Giang Nam, một tọa trấn Đông Đô, vì Tiêu Bố Y trù tính đông chinh bắc phạt.
Lý Tình công lao hiển hách, từ Kinh Tương thuận Trường Giang một đường xuôi nam, đánh đâu thắng đó, không gi cản nổi.
So ra mà nói, Từ Thế Tích yếu hơn rất nhiều.
Nhưng Tiêu Bố Y cũng không cho là như vậy, Từ Thể Tích tọa trấn Đông Đô.
ngoại trừ bày mưu
nghĩ kế, cam đoan cung cấp ra, còn vì Tiêu Bố Y huấn luyện ra đại quân Tây Lương nổi danh thiên hạ.
Hiện tại quân Tây Lương, vô luận thiết kỵ bộ binh, dưới sự huán luyện cùa Từ Thế Tích, đà gần đến đinh phong, tác chiến nghiêm minh, huấn luyện có tố chất, có những binh sĩ này, Tiêu Bố Y mới có lòng tin, có thể cùng với bất luận thế lực nào trong thiên hạ đối kháng.
Đám người Trương Tiắn Chu, Tần Thúc Bảo có thể chỉ huy quân Tây Lương kỷ luật nghiêm minh, Từ Thế Tích thật sự không thể bò qua công lao.
Nhìn thấy Từ Thế Tích quỳ xuống bên cạnh, Tiêu Bố Y vội vàng đem hắn nàng dậy nói: “Từ Tướng quân cớ sao nói ra lời ấy, nghĩ tới Đậu Kiến Đức dù sao cũng không phải hạng người hời hợt, chiến trường vô thường thắng tướng quân, nhất thời bị mất thì có là gi?”
Lô Sờ cũng nói: “Tây Lương vương nói rất đúng, Từ Tướng quân thật ra biết được Lê Dương bị vây, đã tới giải vây trước tiên, nhưng ai cũng không nghĩ đến.
Đậu Kiến Đức lại hung mành nhưth4 chúng ta vẫn coi thường quyết tâm của hắn”.
Ngụy Chirih nói: “Từ Tướng quân, trước mắt đương nhiên không phải là lúc kiểm điềm sai lầm, mà là phải nghĩ biện phép đền bù”.
Từ Thế Tích lúc này mới đứng lên.
sắc mặt buồn bực.
Hắn từ nhó thi lòng đà ôm chí lớn.
về sau bái Lý Tĩnh làm thầy, một mực lấy Lý Tình làm mục tiêu, Lý Tình liên chiến báo cáo thắng lọi, khó có một lần bại.
Hắn lại bị mất Lê Dương.
Tiến tới khiến cho đại nghiệp bắc phạt mất đi căn cơ vô cùng tốt.
trong lòng quả thực khó chịu.
Tiêu Bố Y nhìn hắn tâm tình không tốt, hiểu rằng hắn là người vô cùng có trách nhiệm, lúc này mới lấy chuyện thất bại làm sỉ nhục.
Mim cười nói: “Từ Tướng quân mặc dù tọa trển Đông Đỏ.
nhung Lẻ Dương bị chiếm, đương có trách nhiệm.
Như vậy đi.
phạt bổng lộc một năm để làm khiển trách..
Từ Thế Tích có loại cảm giác thoải mái, trâm giọng nói: “Mạt tướng đương nhiên cầu tận tâm tận lực sừa chữa sai lẩm”.
Tiêu Bố Y ý bảo mọi người ngồi xuống, nhớ tới một chuyện nói :“Lê dương bị chiếm đóng.
Địch Hoành Xa, Tề Lạc chết trận, người nhà hai người bọn họ an trí như thế nào?”
Mà Chu nói: “Vi thần đà đem người nhà bọn họ an bài thích đáng, kính xin Tây Lương vương yên tâm”.
Tiêu Bố Y trầm mặc thật lâu nói: “Lê Dương bị chiếm đóng, công tác thống kẻ binh sĩ chết tĩận đà xong chưa?”
Mà Chu lần này hơi có do dự, “Khởi bầm Tây Lương vương, vi thần đã phái người hết sức làm công tác thống kê.
nhưng mà chuyện này có chút hao tổn sức lực.
Vi thần chỉ có thể nói là làm hết sức”.
Tiêu Bố Y gật gật đẩu.
trầm giọng nói: “Vô luận như thế nào, phải nhanh một chút mới được”.
Mã Chu xuất thân hàn môn, nhìn thấy Tiêu Bố Y mặc dù ngồi ờ cao vị, nhưng đối với trắn an binh sĩ cũng không chậm trễ.
trong lòng cảm kích nói: “Vi thằn đà hiểu”.
Tiêu Bố Y sau khi phân phó xong, lại trầm ngẳm suy nghĩ hồi lâu, giống như mặc niệm cho binh sĩ chết tĩận tại Lê Dương vậy.
Mọi người không dám quấy rầy, đành phải bảo trì trầm mặc.
Tiêu Bố Y phục hồi lại tirih thần hòi: “Lê dương bị chiếm đóng, sự việc trọng đại.
Các vị đại nhân không biết có kế sách ứng đối gi?”
Từ Thế Tích nói:“Mạt tướng tại Tưang Dương chậm chạp khỏng kịp xuất binh, chỉ sợ Đậu Kiến Đức dùng kế dụ địch.
Tây Lương vương đà trờ về, Đông Đô không lo.
mạt tướng xin được dẫn binh đi đoạt lại Lê Dương!”
Tất cả mọi người có vẻ tán đồng.
Tiêu Bố Y lại suy nghĩ thật lâu, “Ta khỏng đồng ý lập tức đoạt lại Lê Dương”.
Lô Sờ kinh ngạc nói: “Tây Lương vương cớ sao lại nói như vậy? Nghĩ tới Lê Dương là yểu đạo để chúng ta tiến công Hà Bắc, nếu không đoạt lại.
thi làm thế nào tiến đánh Hà Bắc?”
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Hôm nay quân Hà Bắc nhuệ khí đang thịnh, Lẻ Dương ở trong mắt cùa chúng ta cùng trong mắt cùa bọn họ.
hiển nhiên cực kỳ quan trọng.
Giờ phút này xuất binh đối cứng, đương nhiên sẽ tổn thất thảm trọng”.
Từ Thế Tích rốt cuộc gật đầu, “Nhưng đã có chiến tranh, đương nhiên sẽ có từ vong.
Quân Hà Bắc tại Hà Bắc xưng hùng, mấy năm này quá mức thuận lợi.
nếu có thể cấp cho một gậy đón đầu, bảo đàm làm cho bọn họ sĩ khí hạ xuống, còn có khả năng chia năm xẻ bảy”.
Tiêu Bố Y nhướng mày, nghĩ tới điều gì, “Đúngrồi, La Nghệ hiện tại như thế nào?”
Lô Sờ nhíu mày, “Người này cực kỳ kiêu căng, lòng mang dă tâm, cũng không để ý tới sứ giả cùa chúng ta chiêu an”.
Ngụy Chinh lắc đầu, “Xem ra hy vọng hắn giáp công Đậu Kiến Đức.
rắt không có khả năng”.
Tiêu Bố Y ngược lại không ngoài ý muốn, “Hắn ờ dưới tay Lý tướng quân bị đánh bại, khó tránh khỏi không phục.
Nói đến cho đù Vương Thế Sung cũng còn vọng tưởng lại khởi gió mây, La Nghệ vốn vẫn là kiêu hùng một phương, khó tránh khỏi trong lòng còn có loại suy nghĩ này.
Loại người này..
.hư!”
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiểng, tất cả mọi người nghe ra ý lạnh như băng trong giọng điệu cùa hắn, hiểu rằng Tiêu Bố Y đã động sát tâm.
Nay đà khác trước, ngày xưa người làm loạn, Tiêu Bố Y chỉ thích dùng lễ đối đài.
một điểm quan trọng là, hỳ vọng dựa vào những đạo phỉ đầu hàng này.
khiến cho người trong thiên hạ hiểu rõ, quy thuận mới là đường ra duy nhất.
Nhưng trước mắt đại cuộc đà định, hạng người còn dựa vào noi hiểm yểu chống lại.
đương nhiẽn làm cho người ta khó chịu.
Tiêu Bố Y đà chậm rãi từ chiêu an, biển thành thanh trừ, nếu không quy thuận, hắn đã không có sự nhẫn nại khuyên bọn họ đằu hàng nữa.
Dù sao người nào cũng biết, đạo phỉ trên đời này, đã có thể đếm được trên đằu ngón tay!
Từ Thế Tích nói: “Tây Lương vương, La Nghệ tuy không chịu quy hàng, nhung ta nghĩ, chúng ta vẫn phái thêm mấy lần sứ thẩn nữa mới được”.
“Vậy thì có tác dụng gi?” Lô Sờ nghi ngờ nói.
Từ Thế Tích nói: “Theo ta được biết, La Nghệ lòng lang dạ thú, lại rất đa nghi.
Chúng ta không ngừng chiêu an, cho hắn một cái đường lui.
khiến cho trong lúc nhất thời, cũng sẽ không cùng Đậu Kiến Đức liên thù, nếu như vậy, chúng ta có thể bót đi được một kẻ địch”.
Tiêu Bố Y tán thành nói: “Tốt, chuyện này cứ như thế mà đi làm” Hắn lòi nói chi phân phó một lần, hiểu rằng chuyện còn lại sẽ có một đám thù hạ đi xừ lý.
hơn nữa tuyệt sẽ không quên.
Tiệp đó chuyển dời đến một vắn đề khác, Tiêu Bố Y hòi, “Vương Phục Bảo này rất lợi hại sao?”
Từ Thế Tích lập tức nói: “Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Thát cùng Tô Định Phương, xem như là ba hổ tướng dưới tay Đậu Kiến Đức.
Vương Phục Bảo có năng lựclĩnh quân, còn trên cả Lưu Hắc Thác.
Lần này Trương Trần Chu đại nhân không thể kịp thời trợ giúp Lẻ Dương, có thể nói là cùng Vương Phục Bào này có quan hệ rất lớn”.
Tiêu Bố Y ngón tay gõ bàn, trầm ngâm hồi lâu, “Đậu Kiến Đức chỗ sắc bén, là hắn có rất nhiều bộ hạ trung thành
“Đích xác như thế” Ngụy Chinh thẳng thắn nói: “Hắn có thể nói cùng Tây Lương vương cực kỳ giống nhau, rất nhiều huynh đệ.
đều là sinh tử chi giao”.
Đem Tiêu Bố Y cùng Đậu Kiến Đức so sánh, ngược lại có điểm không kiêng nể gì.
Lô Sờ nhíu mày, âm thẳm thay Ngụy Chinh ngay thẳng này lo lắng.
Tiêu Bố Y chỉ nở nụ cười, “Đúng vậy, hắn có rất nhiều huynh đệ một lòng trung thành.
Các người có phát hiện hay không, chỗ lợi hại của Đậu Kiến Đức khác với Lý Mật.
Đó là Lý Mật có tài, cũng có chí lớn, nhung hắn lại khinh thị thù hạ, không thể phát huy công hiệu lớn nhất của thù hạ.
Cho nên hắn mặc dù có Trình Giảo Kim, Tẳn Thúc Bảo, Vương Quân Khuếch, Đan Hùng tín một đám mãnh tướng, vẫn không thể được việc”.
Tất cả mọi người đều gật đầu, “Tây Lương vươngnói không sai”.
Từ Thế Tích nói: “Đậu Kiến Đức cùng Lý Mật xác thực rất khác nhau.
La Sĩ Tín kiêu căng khó kềm chế, mấy lần phản bội đầu nhập vào nhiều người, nhung đến dưới tay Đậu Kiến Đức, lại khăng khăng một mực, không có lòng phản bội La Sì Tín mười bốn tòng quân.
Thân kinh bách chiến, cũng giống như Vương Phục Bào.
khó đối phó”.
Tiêu Bố Y lại lâm vào trong trầm mặc.
Mọi người hiểu rằng, mỗi lầnBố Y suy nghĩ như vậy, đều có người sẽ không may.
“Đậu Kiến Đức đã có đặc điểm này.
chúng ta cùng hắn đối cứng cũng không thành vấn đề, dù sao đám người Trương Trắn Chu, Bùi Hành Quảng, tuyệt đối sẽ không thua kém so với Vương Phục Bảo cùng La Sĩ Tín”.
Thấy mọi người gật đầu, Tiêu Bố Y chậm rãi nói: “Nhưng đối cứng sẽ đại biểu cho thương vong rất nặng.
Lúc trước Lạc Khấu huyết chiến, ký ức còn như mới mẻ.
ta thật không nhẫn tâm đem binh sĩ Đông Đô lại trải qua một lần nữa.
Nói đến.
kẻ địch chính yếu nhất của chúng ta là Lý Đường, mà không phải Đậu Kiến Đức.
Đem thực lực tiêu hao ở trên người quân Hà Bắc, cũng không sáng suốt”.
Lô Sờ nhắc nhở: “Nhưng nếu không ngăn chặn, chỉ sợ Đậu Kiến Đức rắt nhanh sè binh đến dưới thành”.
“Không phải không ngàn chặn, mà là muốn dụ bọn họ tới đây” Tiêu Bố Y cấn thận nói: “Đậu Kiến Đức binh lấy Lê Dựơng.
phụ cận Lê Dương, chúng ta đà không còn hiềm yếu có thể thù.
Đà như vậy, không bằng tăng thêm binh lực, cố thù hai quận Hà Nội.
Trường Bình.
Sau đó đem chiến tuyến kéo đến phụ cận Ngưu Khảu.
Hổ Lao.
Bằng vào hiềm yếu noi Hổ Lao, bọn họ muốn đột phá, thế khó như lên trời.
Chỉ cần giằng co một đoạn thời gian, chúng ta sẽ có thể tiễu trừ những vây cánh của Đậu Kiến Đức.
chỉ cần đại tướng dưới tay Đặu Kiến Đức sụp đồ, nghi kỵ lẫn nhau, đó chính là lúc chúng ta phản công”.
Tiêu Bố Y đan giản sáng tỗ nòi õ ý đồ, mọi người lại hai mặt nhìn nhau.
Lô Sờ trước hết đặt câu hòi: “Còn không biết Tây Lương vương có diệu sách gì, có thể tiễu trừ vây cánh cùa Đậu Kiến Đức?”
Tiêu Bố Y hòi :“Trước kia chúng ta đà thương lượng qua diệt trừ Vương Phục Bảo.
phía Tào Đán đà có tin tức chưa?”
“Tào Đán này tham tài háo sắc, chỉ lo trước mắt, cũng đang mưu đồ đường lui.
Chúng ta đã thử đi thu mua hắn, hắn thu tiền của chúng ta, nhưng mà chỉ bằng một mình hắn, tuyệt đối không thể đánh ngà Vương Phục Bảo, bời vì Đậu Kiến Đức này rất trọng nghĩa khi đối với Vương Phục Bảo cực kỳ tín nhiệm” Từ Thế Tích nói: “Vì tránh cho đả thảo kinh xà.
chúng ta tạm thời không có sử dụng quân cờ này”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Các ngươi làm rất tốt, Vương Phục Bảo hiện tại ở noi nào?”
“Trước mắt hắn cùng Trương đại nhân tại Đông Bình giằng co, bọn họ lấy Lê Dương, còn không buông tha cho tiến công Đông Binh Kế Hình” Từ Thế Tích nói: “Đông Binh giằng co đã lâu, nếu có thể bị lấy, đó là đả kích rất lớn đổi với chúng ta”.
Tiêu Bố Y cười cười, “Chuần bị giấy bút cho ta”.
Giấy bút rất nhanh đưa ra, mọi người lại không biết Tiêu Bố Y muốn gì.
Dù sao Tiêu Bố
Y sờ đao thì nhiều, sờ bút thì ít, tất cả mọi người rất ngạc nhiên Tiêu Bố Y rốt cuộc muốn viết cái gi.
Tiêu Bố Y lại tự mình mài mực, sau đó đem bút mực đưa tới trước người Từ Thế Tích,‘Ta đọc, ngươi ghi”.
Từ Thế Tích hoi ngạc nhiên, nhung vẫn chấp bút chuẩnbị, hắn văn võ song toàn, tất nhiên không quan tàm ghi một phong thư.
Tiêu Bố Y hơi trẳm ngâm, rồi nói: “Tắt nghe thấy Vương tướng quân đũng quan tam quân, bồn vương xèm như là tri kỷ đà lâu, trông mong có thể gặp một lần”.
Nói đến đây, Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lảu, Từ Thế Tích hòi: “Còn viết gì nữa?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, móc ra vương ấn, đóng ờ trên giấy rồi nói: “Được rồi, hôm nay phái sứ giả, đem phong thư này tìm biện pháp giao cho Vương Phục Bảo”.
Lô Sờ cau mày nói: “Tây Lương vương, người chiêu hàng như vậy, chỉ sợ vô dụng”.
Từ Thế Tích lại nở nụ cười.
“Kế hay”.
Thấy Ngụy Chinh, Lô Sở đều cũng có chút ít không hiểu, Tiêu Bố Y lại dùng vương ấn đóng lên tờ giấy, cười nhìn qua Từ Thế Tích nói: “Chuyện còn lại.
ngươi nên biết làm như thế nào?”
Từ Thế Tích gật đầu, Tiêu Bố Y lại duỗi lưng mòi nói: “Đà khỏng còn việc gì.
ta dẹp đường hồi phù.
để xem hiệu quả”.
Hắn mới định xuất cung, Lô Sờ đột nhiên kêu lên: “Tây Lương vương..
“Chuyện gì?” Tiêu Bố Y hòi.
LÔ Sờ nói: “Tây Lương vương vừa đi Giang Nam đà lâu.
tuy chinh chiến, nhung quần thẳn rất là tường niệm.
Lào thần nghĩ, người hẳn là nên dành chút thời gian gặp bọn họ mới được”.
Tiêu Bố Y nhịn không được bật cười, lúc này mới phát hiện mình làm Tây Lương vương có chút không hợp cách, ít nhất hắn đà lâu không có lâm triều.
Quằn thằn Đỏng Đô đối với thái độ cùa hắn, đã sớm chuyển biến, từ bắt đầu là bài xích, càng về sau là tiếp nhặn.
Rồi đến hôm nay là ỷ lại.
Loại cảm giác này, khiến cho hắn cảm thấy rất không tệ.
Gật gật đầu.
Tiêu Bố Y đi ra khỏi nội cung.
Lô Sờ tiệp đó hỏi thăm Từ Thế Tích: “Từ Tướng quân, lão phu ngu muội, còn không biết Tây Lương vương có diệu kế gì”.
Từ Thế Tích mỉm cười nói: “Chúng ta cách một thòi gian ngắn, thi gỏi cho Vương Phục Bảo một phong thư.
Vương Phục Bảo đối với Đậu Kiến Đức trung thành, đương nhiên sẽ không đầu nhập vào.
Nhưng thư của Tây Lương vương chì cần đưa tới là được, Vương Phục Bảo không thẹn với lương tâm, người bên ngoài đà chưa chắc sẽ cho rằng như vậy”.
Ngụy Chinh vỗ đùi nói: “Thì ra là thể, Tây Lương vương chỉ cần vài phong thư.
có thể khiển cho Đậu Kiến Đức đối với Vương Phục Bảo nồi lên lòng nghi ky.
nếu như chúng ta lại lọi dụng Tào Đán trợ giúp, hoặc là lại dùng chút thù đoạn khác.
Vương Phục Bảo nguy rồi”.
Lô Sờ cũng rốt cuộc hiểu được, phấn chẩn nói: “Chỉ cần Đậu Kiến Đức giết Vương Phục Bảo, quân Hà Bắc nhất định lòng người bàng hoàng.
Đến lúc đó đại quân Hà Bắc, không công tự bại.
Tây Lương vương đưa ra mưu kế này, quả nhiên cao minh!”
Trong khi ba người Từ Thế Tích thương nghị.
Tiêu Bố Y đà ròi nội thành.
Hắn từ vinh Phúc quay lại, ăn mặc tùy tiện, tìm đám người Lô Sờ nghị sự, thoạt nhìn chẳng khác gi dâm chúng tầm thường.
Nhưng mà vô luận quần thần, hoặc là binh tướng thù thành, cũng đà quen với cừ chỉ cùa Tiêu Bố Y.
Tây Lương vương không giống người thường, đây là mọi người đều biết.
Hắn ở tại nội thành dạo qua một vòng, cùng birih sĩ thù thành hàn huyên vài câu, hòi chút ít chuyện vặt, nhưng đã làm cho các binh tướng kích động không thôi.
Tiêu Bố Y thấy mọi người một lòng trung thành, khi ra khòi thảnh, lại thở đài một hơi.
Nhưng hắn thở dài vì cái gi, bản thân hắn cũng không rõ ràng.
Từ Lạc Thủy đi xuống, Tiêu Bố Y đứng ờ một chỗ u tĩnh, nhớ lại rất nhiều.
Hắn sống ở triều đình, chính là bắt đầu từ bên cạnh dòng Lạc Thủy này.
hơn nữa cũng như Lạc Thủy, ngày đêm đều tiến về phía trước.
Nhìn thấy thuyền tới lui trên Lạc Thùy, Tiêu Bố Y khóe mắt ướt át, có lẽ chỉ có ngay tại lúc này, hắn mới là Tiêu Bố Y.
ở những thời điểm khác, hắn chỉ là Tây Lương vương cao cao tại thượng.
Đột nhiên muốn uống rượu, Tiêu Bố Y tuy biết mình sẽ khỏng say.
nhưng nghĩ tới cảm giác uống một chén rượu, cũng động tâm không thôi.
Nhớ rõ phụ cận có một tửu lâu, lúc trước cùng các huynh đệ đà tới qua, Tiêu Bố Y mới định tìm lại, đột nhiên nghe được phụ cận có tiếng ồn ào.
tựa như có người đang ẩu đả.
Tiêu Bố Y lấy làm kỳ, từ khi hắn thống trị Đông Đô cho đến nay.
bách tính an vui, thoạt nhìn đều có chút tư vị không nhặt của rơi trên đường, lại có ai ờ dưới chân thiên tử màgây chuyện thị phi?
Theo tiếng đi qua, mới phát hiện một người thất tha thất thểu từ một từu lâu đi ra, té ngà trên đất, trong miệng còn hô lớn, “Rượu...!cho ta uống rượu”.
Tiêu Bố Y thờ dài, thầm nghĩ cũng chỉ có từu quỷ mới có thể không biết nặng nhẹ như vậy.
Tửu lâu chưởng quẩy cùng tiểu nhị đã sớm vây quanh ở bèn cạnh người nọ, quyền đấm cước đá quát: “Dám ăn quịt này”.
Tiêu Bố Y không muốn để ý tới, xoay người muốn đi.
nhưng mới định cất bước, đột nhiên thân hình cứng ngắc, khó có thể tin quay đầu đi.
nhìn sang tửu quỷ kia, Tiêu Bố Y kinh ngạc một lát, đã bước nhanh đi tới.
Lúc này, một tiểu nhị đang giơ một cây cời lò, muốn đánh tiếp.
Đột nhiên đầu gậy bị một người bắt lẩy, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Dừng tay”.
Tiêu Bố Y cho dù ăn mặc cũng giống như dân chúng, nhung khí chất đã sớm làm cho người ta chú ý tới, tiểu nhị không kim được buông gậy ra, lùi sang bên cạnh hai bước hỏi, “Ngươi là ai?”
Mọi người vây xem có một khắc yên lặng, Tiêu Bố Y không để ý tới mọi người, cúi người xuống, nhìn sang người nọ trên mặt đất.
kinh ngạc nói: “Đỗ tồng quàn, sao lại là ngươi?”
Từu quỷ chán nản không chịu nổi trên mặt đất kia, không ngờ lại là Đỗ Phục Uy!
Tiêu Bố Y chưa bao giờ nghĩ đến qua, kiêu hùng uy chấn một phương Giang Hoài, vậy mà lại đến tình trạng hôm nay.
Chẳng những uống rưọu không có tiền, hơn nữa còn ăn quịt.
bị đánh cũng không thể hoàn thủ.
Trong lòng có lừa giận, Tiêu Bố Y cơ hồ muốn lập tức chất vắn nhưng quan viên có quan hệ rốt cuộc là chuyện gi xảy ra.
Vô luận trước mắt Đỗ Phục Uy như thế nào.
dù sao hắn cũng là một trang hán từ, Tiêu Bố Y đối với hắn chì có kính trọng.
Nhưng Đỗ Phục Uy thân là đại quan triều đình, vinh lộc nhất thời không thua ai, trước mắt tại sao lại chán nản như thế?
Thì ra Đỗ Phục Uy xử lý-.chuyện Lịch Dương xong, sau khi đem mọi chuyện giao cho các nghĩa từxử lý.
lại trờ về Đông Đô, hắn so với Tiêu Bố Y về sớm hơn mấy ngày.
Tiêu Bố
Y khi trờ lại Đông Đô, còn muốn đi tới thăm hắn, không ngờ lại gặp phải ở đây.
Sớm có binh sĩ phát hiện ờ đây có náo động, đuổi đến tới, khi chưởng quầy nhìn thấy Tiêu Bố Y, sắc mặt khẽ biến, còn không dám xác nhận.
Binh sĩ nhìn thấy Tiêu Bố Y, cuống quít quỳ xuống nói: “Tham kiến Tây Lương vương, thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, kính xin thứ tội”.
Bọn họ không biết ờ đây có chuyện gì xảy ra.
nhưng thấy Tây Lương vương đang đỡ một hán tử say, đều kinh sợ toát mồ hôi lạnh.
Chường quầy chân có chút như nhũn ra, cùng các tiểu nhị rầm rầm quỳ xuống xin tội, Tiêu Bố Y mặc kệ, chỉ nhìn sang khuôn mặt của Đỗ Phục Uy, lúc này mới phát hiện, thi ra một lòng hăng hái, chỉ điểm núi sông, đều đã hóa thảnh rượu nhập sầu trường, điểm điểm huyết lệ...!