Tiêu Bố Y nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Phục Uy, hầu như có cảm giác mình nhặn lằm.
Hắn và Đỗ Phục Uy phân biệt cũng không bao lâu, nhung Đỗ Phục Uy biến hóa thật sự quá lớn.
Tiêu Bố Y chưa bao giờ nhìn thấy qua người sup sụp như thế.
Nhưng thấy được đến sự bi thương trên mặt.
Tiêu Bố Y lại hiểu rằng, hắn không có nhặn lầm người.
Bời vì chi có Đỗ Phục Uy, mới có nhiều khắc cốt ghi tâm, ưu thương không thể xóa nhà như vậy.
Đỗ Phục Uy nhìn Tiêu Bố Y, árih mắt rất là trống rỗng, chỉ nói: “Rượu, cho ta uống rượu”.
Tiêu Bố Y quay đằu lại nói: “Mang rượu tới đây!”
Hắn trầm giọng quát, chường quẩy tửu lâu lập tức trờ về đem rượu đến.
Tửu quỷ này mặc dù suy sụp, nhưng lại quen với Tây Lương vương.
Bọn họ đánh bằng hữu của Tây Lương vương, còn có thể lưu lại ở Đông Đô sao? Chường quẩy nghĩ tới đây, hầu như muốn bị hù chết.
Ngã lăn lộn mấy vòng, lại như kỳ tích lấy ra được một vò rượu toàn vẹn.
Tiêu Bố Y bóc bùn phong, đem bình rượu đưa cho Đỗ Phục Uy.
Đỗ Phục Uy vốn mờ mịt, nhìn thấy bình rượu liền đoạt lấy.
ừng ực rót hềt.
Rượu chảy đầm đìa, giội cả toàn thân.
Đến khi uống tiết nừa vò rượu, Đỗ Phục Uy đã tỉnh táo chút ít, mờ to mắt say lờ đờ, lầm bầm hòi.
“Ngưai là Tây Lương vương?”
Tiêu Bố Y ngóng nhìn Đỗ Phục Uy nói: ‘Ta là Tiêu Bố Y!”
Đỗ Phục Uy đột nhiên cười lên ha hả, đem bình rượu đưa qua nói: “Uống!”
Tiêu Bố Y cũng không từ chối, đưa vò rượu lên uống mấy ngụm, khỏng chút cố kỵ.
Vô luận binh sĩ, hay là dân chúng, đều hai mắt nhìn đăm đăm.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến qua, thì ra Tây Lương vương uống rượu, so với bọn hắn còn muốn hào phóng hơn.
Lúc này lại vội vàng chạy đến một Lang tướng, thấy thế lặng lẽ cho binh sĩ đem dân chúng tản đi, bảo chường quầy trở về.
Chường quầy trong lòng thấp thỏm, nhung lại không dám trái, đành phải quay lại từu lâu.
Thực khách trong từu lâu lại ló đầu ra, hiếu kỳ nhìn quarih.
Tin tức Tây Lương vương ở tại đây đà lặng yên truyền đi.
Bọn họ đà nghe quá nhiều truyền thuyết về Tây Lương vương.
Nhưng ít có người gặp qua, khó tránh khỏi Mếu kỳ.
Tiêu Bố Y đối với những cái này, vẫn làm như không thấy.
Hắn không có trách cứ Lang tướng, cũng không có tóc giận dán chúng.
Trên thực tế, hắn hiểu suy nghĩ cùa những người này.
Lang tướng suy nghĩ vì an nguy của hắn.
Dân chúng lại có bản năng trời sinh hiếu kỳ.
Thấy Tiêu Bố Y ùống rượu như uống nước, Đỗ Phục Uy rốt cuộc lộ ra nụ cười đà lâu không thấy, mặc dù có chút ít cay đắng.
“Ta nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy ngươi.
Ngươi đà cho ta mấy mũi nỏ tiễn” Đỗ Phục Uy nhìn về phương xa, “Tiêu Bố Y khi đó, ra tay tàn nhẫn, lại còn có khí chắt thào mãng.
Nhưng từ đó về sau, ta cũng không còn gặp qua Tiêu Bố Y khi đó.
Tiêu Bố Y hiện tại, là Tây Lương vương cao cao tại thượng, tùy tiện đi tới chỗ nào.
đều là tiền hô hậu ùng”.
Tiêu Bố Y sau khi nhìn chung quanh, rốt cuộc nói: “Có đôi khi.
ta càng ưa thích cuộc sống cùa các ngươi”.
Đỗ Phục Uy nờ nụ cười, tràn đầy thê lương.
“Cuộc sống của chúng ta? Thê từ phản bội, con cái oán hận.
Ngươi thực sự thích?”
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Đối với tất cả những gì ngươi gặp phải, ta cũng rất là bất đắc dĩ.
Có lẽ ta không bức bách ngươi căng như vậy, ngươi sẽ không thay đổi thành như hôm nay?”
Đỗ Phục Uy bưng lấy vò rượu, ngồi ở dưới đất lảm bẳm nói: “Ngươi không bức bách ta căng nhưvậy? Nói như vậy.
tất cả đều là tại ngươi?”
Tiêu Bố Y thờ dài.
“Nếu như ngươi nghĩ như vậy sẽ thoải mái hơn chút ít.
Đại khái có thể suy nghĩ nhưvậy”.
Đỗ Phục Uy cười cay đắng.
“Đúng vậy.
Ngươi cũng biết, ta chỉ là lừa mình dối người.
Tây Lương vương, ngươi có thể có hôm nay, còn đối với ta không tệ, còn an ủi ta, ta rất vui mừng.
Dân chúng ờ dưới tay ngươi, có lẽ thực sẽ có những ngày tháng tốt lành.
Huynh đệ cùa ta buông binh khíxuống,Ss không bị triều đinh giết chết”.
Tiêu Bố Y dứt khoát ngồi xệp bằng xuống, tựa ờ góc tường.
Các binh vệ tròng mắt như muốn rơi xuống, lại có loại cảm giác thân thiết Bởi vì bọn họ cảm thấy, Tây Lương vương này cực kỳ tùy tiện cùng hiền hòa.
“Ta cả đòi dốc sức làm.
nhưng lại là một kẻ vô tích sự” Đỗ Phục Uy tiệp tục nói: “Thật ra ta cũng rất muốn đem sai lầm, đều đổ lên trên người của ngươi.
Không có Tiêu Bố Y ngưoi.
Đỗ Phục Uy ra sẽ sống rất tốt.
Không có Tiêu Bố Y ngươi, ta có lẽ còn có thể giày dụa vài năm.
Không có Tiêu Bố Y ngươi, có lẽ lão bà cùa ta, huynh đệ cùa ta còn đang ở bên cạnh ta”.
Phàrih một tiếng, Đỗ Phục Uy đã ném bình rượu, dùng sức vung cánh tay.
lẻn tiếng hô to: “Nhưng ta hiểu rằng, đó là lừa mình dối người! Không có Tiêu Bố Y ngươi, thì còn có Lý Bố Y, Trương Bố Y.
Đỗ Phục Uy ta, vẫn là kết cuộc như hôm nay”.
Bình rượu vỡ tan, binh sĩ Gp chút khẩn trương.
Tiêu Bố Y lại khoát khoát tay, để cho bọn họ lui ta phía sau.
Nếu như Đỗ Phục Uy phát tiết mà nói, có thể làm cho hắn sống tốt hơn một ít.
Tiêu Bố
Y nguyện ý cùng hắn.
“Phượng Nghi thật ra nói không sai, Phụ Công nói cùng không sai, nhưng ta cũng không sai” Đỗ Phục Uy lộ ra nụ cười sầu thảm nói: “Nhưng chúng ta ngay từ đằu.
đà đi lên một con đường không lối về.
Nếu có một ngày, nếu như có thể Ta thà rẳng không làm tồng quán này.
Ta có thể có thời gian cùng thân nhân.
Ta thà rằng ta là Phụ Công, ta cũng không muốn lại làm Đỗ Phục Uy!”
Hắn khàn giọng gào thét, trên cồ nổi gân xanh, “Nhưng như vậy có thể sao?”
Tiêu Bố Y chi có thể đặt tay lên vai hắn, “Đỗ tổng quản, ngươi nên nhìn rộng rãi chút ít, ngươi còn có đứa con” Hắn đối địch miệng lười lưu loát, giống như đao kiếm.
Nhưng hiện tại khuyên bảo, lại nhiều ít có chút vô lực.
ĐỖ Phục Uy môi giật giật nói: “Ngươi nói không sai, ta còn có đứa con.
Cho nên ta sẽ không chết.
Ngươi yên tàm ta sẽ không chết”.
Hắn không nói thêm lời nào, lảo đảo đứng lên, lại đi về phía từu lâu.
“Tây Lương vương.
Ta còn muốn uống rượu.
Ngươi có chuyện của ngươi.
Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi”.
Hắn lúc này, tuy đứng không vững, nhưng thoạt nhìn đà rất tinh táo.
Tiêu Bố Y hiểu rằng hắn muốn yên tĩnh, cũng không đi theo.
Mới định rời đi, Đỗ Phục Uy đột nhiên kêu lên: “Tây Lương vương”.
“Chuyện gì?” Tiêu Bố Y trầm giọng hòi.
Đỗ Phục Uy xoay người lại, trên mặt có sự mê man, đột nhiên hỏi một câu cực kỳ cổ quái: “Ngươi tin trên đòi này, có thần tiên quỷ quái không?”
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, do dự thật lâu, “Thần quỷ mà nói, ta cũng khỏng quá mức hiểu rõ.
Đối với ta mà nói, đối với chuyện không biết, thi khỏng nói tới tin hay không tin.
Bởi vi chúng ta dù sao cũng không biểt” Hắn nói được rất huyền bí.
đơn giản là bản thân hắn cũng đà cực kỳ huyền ảo.
Đỗ Phục Uy suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nói: “Ta thà rằng tin tường”.
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Tin hay không tin, đều là do ngươi quyết định.
Người khác không thể làm chù”.
“Thần cũng tốt, quỷ cũng tốt.
Ta chỉ hy vọng, ta có thể ờ nơi đó đền bù sự tiếc nuối của mình” Đỗ Phục Uy nói xong câu này, thất tha thất thải địa đi đến từu lâu.
Lúc này, đã không có người nào dám ngăn đón.
Người có thể cùng Tây Lương vương kề vai sát cánh.
Chưởng quẩy tửu lâu nịnh bợ còn không kịp.
Tiêu Bố Y cân nhắc mấy câu cùa Đỗ Phục Uy, trong lúc nhất thời khỏng rõ có ý tứ gì.
Đợi hồi lâu, Đỗ Phục Uy rốt cuộc không thấy nữa, Tiêu Bố Y lúc này mới khoát khoát tay, gọi chường quầy đi qua.
Chường quầy toàn thân đồ mồ hôi, run giọng nói: “Tham kiến Tây Lương vương.
Tiểu nhân có mắt không tròng”.
“Người không biết không có tội” Tiêu Bố Y khoát khoát tay.
trầm ngâm một lát.
“Người này là Đỗ Phục Uy, Trụ Quốc trên triều đình.
Ngươi khoản đài cho tốt.
không được chậm trễ.
Nếu là tổn thất gi, triều đình sẽ đền bù lại cho ngươi gấp đôi”.
Chường quầy không biết nên vui hay buồn, liên tục gật đầu nói: “Nhất định nhất định.
Không dám không dám”.
Tiêu Bố Y lúc này mới xoay nguời rời đi, nhưng khi xoay người lại nhìn thấy một người ờ một bên cách đó không xa đi qua Tiêù Bố Y tâm sự đầy cõi lòng, nhất thời không có lưu ý-
Đến khi cảm thấy người nọ hình như có chút quen thuộc, quay đầu nhìn lại, thấy người nọ bước nhanh lên từu lâu.
đà không thấy bóng dáng, không khỏi lộ ra sự nghi hoặc.
Hắn khẳng định, tìắh biết người nọ, nhưng trong lúc nhất thời không biết là ai.
Đang suy nghĩ có nên quay lại gặp mặt hay không.
Lô lão Tam vội vàng đuổi tới, thấp giọng ở bên tai Tiêu Bố Y nói vài câu.
Tiêu Bố Y tinh thẩn chấn động, cũng bất chấp người nọ, bước nhanh về phủ.
Nhưng trong lòng luôn có sự nghi hoặc.
Tiêu Bố Y khi đi đến trước phù thì rốt cuộc dừng lại, kinh ngạc nói: “Là hắn.
Hẳn là hắn!”
Lô lão Tam bị dọa cho nhảy đựng, “Là ai?”
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Vừa rồi ta ờ tại từu lâu nhìn thấy bóng dáng một người.
Cảm thấy quen thuộc.
Giờ đây nhớ ra, hắn hẳn là Quý Thu!”
Lô lão Tam bật cưòi nói: “Hắn còn sống sao?”
Quý Thu mặc dù không có bi thảm như Đỗ Phục Uy, nhung thực sự cũng tính là đường đời nhấp nhô.
Đi theo Vương Thế Sung thất bại, lại bị Tiêu Bố Y bắt lấy, bị buộc bất đắc dĩ làm nội gián.
Nhưng hắn hiển nhiên không có gặp thời thành công.
Kết quả ngược lại.
thất lạc ờ trong loạn quân.
Vốn loại nhân vật này, đừng nói trong lịch sừ, cho dù là người bên cạnh, cũng khó mà đối với hắn có cảm xúc gì.
Nhưng Lô lão Tam không ngờ.
người này lại đến Đông Đô.
“Hắn không muốn sống nữa sao?” Lô lão Tam nói, “Thần sẽ đi giải quyết hắn”.
Tiêu Bố Y khoát khoát tay, “Tính gì, hắn có lẽ còn muốn Ngân thanh quang lộc đại phu gì đó?”
Lô lão Tam nhịn không được cười lên, “Vậy hắn chẳng phải muốn quan mà không muốn sống sao.
Phải biết rằng, ờ trước mặt Vương Hoằng Liệt, hắn lại phản bội chúng ta”.
Tiêu Bố Y cười cười, “vẫn câu nói đó.
Không có khả năng yêu cầu mỗi người đều là người trung nghĩa.
Chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của họ.
Nhưng hắn đi tới Đỏng Đô.
dù sao cũng là chuyện kỳ quặc, không biết hắn muốn gi.
Lào Tàm, ngươi tìm hai hảo thù theo dõi hắn thừ xem.
Đỗ Phục Uy đang ở từu lâu, nhớ rõ đừng để cho Đỗ Phục Uy cảm thấy chúng ta đang giám thị hắn”.
Lô lão Tam gật đầu, cấp tốc đi làm.
Hắn hiện tại xem như tàm phúc của Tây Lương vương.
Thoạt nhìn quả thực so với Tiêu Bố Y còn muốn bề bộn hơn.
Tiêu Bố Y nhìn bóng lưng của hẳn, cũng có chút đồng tình với hắn.
Mấy huynh đệ này, vì đền bù chuyện sai cùa lão Nhị, chỉ có càng thêm dụng tàm làm việc.
Mà những huvnh đệ cùa hắn trước kia, Mộ Nho, A Tú hiện tại đã là Lang tướng, lo chức trách cũng ít cùng hắn bôn ba.
Tiễn Đầu, Mạc Phong còn đang ờ thảo nguyên.
Ngoại trừ buôn bán ngụa ra, còn phụ trách truyền tin tức từ thảo nguyên về.
Hòe mập ờ đâu không rõ.
không có gặp qua Còn Dương Đắc Chí?
Nghĩ đến Dương Đắc Chí, Tiêu Bố Y chỉ có thờ dài.
Hắn tôn trọng lựa chọn của người khác.
Cũng cảm thấy mấy huynh đệ trước mắt.
ngoại trừ Hòe mập cùng Dương Đắc Chí ra, hẳn là sống cũng không tệ.
Nhưng cũng có khả năng, hai người bọn họ cũng có cuộc sống mà mình muốn.
Tiêu Bố
Y nghĩ tới đây, đà đi tới trước phòng của Tư Nam.
Đẩy cùa phòng đi vào.
Tiêu Bố Y thấy Tư Nam khoanh chân đả tọa.
Cuộc sống của Tư Nam cũng rất đơn giản.
Ăn cơm, nghỉ ngoi, luyện công.
Sau đó là suy nghĩ cùng bảo vệ hắn.
Gặp Tiêu Bố Y tiến đến.
Tư Nam nói: “Lại muốn đi?” Đi theo Tiêu Bổ Y, nàng vĩnh viễn không có lúc nào dừng lại.
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Nhất thòi cũng sẽ không đi Đông Bình.
Nhưng mà có người đến đây, cô có thể sẽ cảm thấy hứng thú”.
“Côn Luân, cầu Nhiêm, hay Lý Huyền Bá?” Tư Nam nhiều ít có chút hứng thú.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Cô suốt ngày chi nhớ thương ba nam nhàn này sao?” Hắn như có thâm ý, TưNam nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói: “Còn có một người”.
Tiêu Bố Y tim bắt đầu gia tốc, giả bộ nhưbình tĩnh hòi: “Là ai?”
“Là Bùi Cù hoặc là Thiên Nhai” Tư Nam chân thành nóỊ nhìn thấy Tiêu Bố Y trong mắt có sự thất vọng, TưNam khó hiểu nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Bố Y vội ho một tiếng, “Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi.
Người đến đây không có công phu cao minh.
Hắn chỉ là một người bình thường”.
Tư Nam nói: “Ngươi không phải là người rảrih rỗi không có chuyện gì thì đi tìm người khác.
Người này hẳn là cùng ta và ngươi có quan hệ”.
Tiêu Bố Y ậm ừ vài câu, “Túng nhiên thị thiên cồ phong lưu.
Phong tiêu tiêu.
Nhân miều miều...”
TưNam lập tức tỉnh ngộ lại, “Là lào nhân bán mi kia?”
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Không sai”.
Tư Nam thần sắc đột nhiên có chút khẳn trương.
“Hắn sẽ biết chuyện của mẹ ta sao?” Nàng đối với chuyện này, một mực không nóng không lạnh.
Là vì thời gian đà lâu, hoặc bởi vì vốn có chỗ mâu thuẫn, hoặc cũng là bời vì nàng đà trải qua nhiều lần thất vọng, không muốn trải qua loại đả kích này nữa.
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Ta cũng không biết.
Không bằng ta và cô cùng đi nghe một chút chuyện cũ cùa hắn?” Tư Nam rốt cuộc gật đầu, đi theo Tiêu Bố Y ra khỏi gian phòng, đi tới một gian đại sảnh.
Trong sảrih, Mông Tiần Tuyết đang cùng một lão giả trò chuyện cảnh sắc thảo nguyên.
Lão giả hai mắt đục ngầu, khuôn mặt già nua, lưng còng, đúng là lão giả bán mi mà Tiêu Bố
Y đà thấy qua hai lần.
Tiêu Bố Y nhìn thấy lão giả, trong lúc nhất thòi cảm khái tạo hóa trêu người.
Lúc trước hắn và Dương Đắc Chí, Bùi Minh Thúy ăn mì.
nào đâu nghĩ đến.
sẽ có ngày cùng hắn gặp lại tại Đông Đô.
Thòi đại này, nhiều khi chia tay có thể đại biểu cho vĩnh biệt.
Khi nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y nhịn không được nhìn về phía Mỏng Trần Tuyết, thấy nàng cũng đang ôn nhu nhìn mình.
Trọng lòng hoi động, không biết nàng có phải cũng đang nghĩ nhưvậy hay không.
Lào giả mặc dù tại Mã Ắp, nhưng dù sao cũng có tới thảo nguyên.
Mông Trần Tuyết tới tiệp đài lào, quá nửa cũng muốn nghe xem chuyện ờ thảo nguyên.
Lào giả nhìn thấy Tiêu Bố
Y vào phòng, muốn đứng lên.
Tiêu Bố Y bước nhanh qua, mim cười nói: “Lào nhân gia, ngàn dặm xa xôi mời người đến đây, thật xin lỗi”.
Lão giả nhìn sang Tiêu Bố Y, thật lâu mới nói: “Khách quan, ta nhận ra người”.
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, hắn mời lão giả tiến đến.
cũng không có dùng thân phận Tây Lương vương.
Chỉ sai người đem bài hát lúc trước nói cho lào giả nghe, sau đó nói có chuyện cũ thinh giáo lão giả.
Dù sao đối với bài hát này.
ai cũng nói không chừng đều có quan hệ.
Tiêu Bố Y thấy lào giả tuổi già, không đành lòng gây khó xừ.
thẳm nghĩ có thể đến thi đến.
không đến thi thôi, cũng không tính.
Lão giả lại tiến đến.
cũng làm cho Tiêu Bố Y có chút dự kiến không đến.
Tiêu Bố Y mỉm cười hòi: “Không ngờ chuyện cách nhiều năm, người còn nhớ rõ ta”.
Lão giả nói: “Lúc trước có người xấu đánh hỏng lều cùa ta.
ngươi cho hai ta xâu tiền.
Ta đà nhớ rõ ngươi, về sau ngươi lại cùng một tiểu thư như có bệnh đi ăn mì.
ta khi đó nghe nói ngươi hình như là đại tướng quân.
Nghe nói có người ở Đông Đô tìm ta, không biết tại sao.
ta vẫn cảm thấy là ngươi tìm ta Cho nên mặc dù không muốn, nên vẫn đến đây”.
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ tới hai xâu tiền có công hiệu lớn như vậy.
Càng không nghĩ đến lão giả còn nhớ rõ tướng mạo của mình.
Nhưng trong lòng luôn luôn chút ít nghi hoặc.
Trông thế nào, lão giả đều là người tuổi già hoa mắt ù tai.
Cho dù mình cho hắn tiền, hắn sao có thể nhớ lâu đến như vậy?
Nghi hoặc chôn ở trong lòng, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Thật ra ta lần này mòi lào nhân gia tiến đến, chỉ là nghĩ, nếu có khả năng, người không bằng ở lại Đông Đô để sống qua tuổi già? Mã Ấp binh đao qua lại.
Ta nghe nói, qua ngày nào hay ngày đó”.
Lão giả môi mấp máy hai cái, “Ta còn phải trờ về.
Ta lần này.
nhất địtih phải trở về”.
Ai cũng nghe ra, lào không phải khách sáo nói như vậy, mà là kiên định phải trờ về.
Tiêu Bố Y nghĩ mài mà không rõ, khôngbiếtMãẤp có cái gì đáng giá để lào lưu luyến.
Bởi vì hắn đã nghe rõ ràng, lão giả xưa nay đều là lè loi một mình, cũng không có bất kỳ vướng bận gì
Lão giả chấp nhất phải trờ về như vậy.
Nếu như Tiêu Bố Y cho một giải thích, đó chính là tâm tình lá rụng về cội.
Bời vì vô luận là ai.
khi phải chết, luôn sẽ nghĩ quê cũ.
Tiêu Bố Y xem ra lào giả già nua, trong lúc nhất thời ngược lại lo lắng lão có thể kiên trì trờ về hay không.
“Thật ra ta lần này mòi lào nhân gia đến đây.
Lào nhản gia họ Từ phải không?” Tiêu Bố YhỏL
Lão giả gật gật đầu, ‘Ta ở nhà đứng hàng lão thất.
Ngươi gọi ta là Từ lão thất là được
rỗi”.
Tiêu Bố Y mỉm cười, “Họ gì, tên gì cũng không quan trọng.
Ta gọi người là lão nhân gia là được rồi” Hắn là có tình cảm mà nói, không ngờ lào giả lại lắc đầu.
trên mặt tràn đầy vẻ ngơ ngẩn, “Không quan trọng sao? Ta cho đến bây giờ, còn muốn biết, nàng họ gì.
Nhưng thật ra ta cũng biết, quá nùa là si tâm vọng tường”.
Tiêu Bố Y khẽ giật mình, sau hồi lâu hòi, “Nàng là ai?” Lào giả khi nói tới chữ nàng.
Tiêu Bố Y đương nhiên nhận ra lão giả rất tường niệm tới cô gái kia.
Lào giả lắc đằu.
“Ta cũng không biết là ai.
Khách quan, ta nghe nói.
người muốn biết lai lịch cùa bài hát kia?”
Tiêu Bố Y thấy lão chuyển chù đề, cũng không nhiều lòi, vội hỏi: “Không sai, ta xác thực đối với bài hát vô cùng có hứng thú.
Nhưng không biết là xuất xứ ờ đâu?”
Lào giả trầm ngâm thật lâu mới nói: “Thật ra bài hát này là gia gia dạy cho ta Lúc trước gia gia của cũng ta coi như là văn sĩ một phương.
Nhưng người chết đà lâu rồi”.
Tiêu Bố Y thầm nghĩđây chẳng phải là nói nhảm sao.
Gia gia của lão mà còn sống, đó chính là yêu quái.
Nhưng mà lão giả kết luận như vậy, ngược lại hoàn toàn đẩy ngã những gì bọn họ suy nghĩ.
Tiêu Bố Y chỉ cho là lào giả từ chỗ mẫu thân của Tư Nam mới biết được bài hát này.
nào đâu nghĩ đến hoàn toàn không phải như vậy.
Tư Nam càng ngạc nhiên mờ to hai mắt, chỉ suy nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân cùng lào giả này là người một nhà? Lão giả này lại là thân nhân cùa mình.
Bẳng không mẫu thân làm sao mà biết được bài hát này?
Hai người đều đăm chiêu, cũng không thúc giục.
Chỉ chờ lào giả tự nói ra.
Bời vì hai người cũng biết, lão giả đà gần đất xa trời.
Cho dù bọn họ không thúc, cũng thích cùng người khác nói đến chuyện cũ.
Mông Trằn Tuyết đột nhiên nói: “Từ lão nhân ta, nghe nói người cũng quen với công chúa Trần quốc?”
Nàng hiểu rằng Tiêu Bố Y sự tình bận rộn, vừa rồi cũng cùng lão giả hàn huyên hồi lâu, thấy lão giả trong lúc nhất thòi nhớ lại chuyện xưa, không biết khi nào mới có thể đi vào chính đề.
Lúc này mới đi thẳng vào vắn đề.
Tiêu Bố Y rò ràng tàm ý của Mông Trần Tuyết, hướng về phía nàng cười.
Mông Tiần Tuyết trong mắt lóe lên hào quang vui sướng.
Đây vốn là một chi tiết nhò.
TưNam lơ đàng thoáng nhìn qua, rồi dời ánh mắt đi.
Lão giả phục hồi lại tirih thần, thở dài nói: “Người đã già, tất nhiên là khó tự điều khiển.
Vị phu nhàn này nói không sai.
Ta xác nhận biết công chúa Trần quốc.
Bất quá ta quen vói nàng cũng không phải là Tuyên Hoa phu nhân.
Mà là Dung Nhi công chúa Tỷ muội các nàng thực sự rất giống nhau.
Nhưng Tuyên Hoa phu nhân nhu hòa chút ít.
Dung Nhi công chúa tính cách lại cương liệt”.
Khăn lụa trên mặt Tư Nam không gió mà bay, nhung vẫn không hòi thăm điều gì.
Tiêu Bố Y nhíu mày, “Không biết lão trượng tại sao biết Dung Nhi công chúa?”
Lão giả cười khổ nói: “Nhà cùa ta vốn ịhông kém.
nhung cha ta thích bài bạc, đem gia nghiệp đánh sạch, làm cho gia gia của ta tức chết.
Mà ta khi đó.
trong nhà đà là nhẫn như chùi, dựa vào danh khí của gia gia nên đi vào trong nội cung làm hạ nhân, đến bây giờ bán mì mà sống.
Gia gia của ta nếu ở cừu tuyền có biết, quá nửa sẽ mắng ta bất hiểu”.
Tiêu Bố Y chi có thể một lần nữa trờ lại chù đề, “Dung nhi công chúa, về sau như thế nào?”
Lão giả nhìn sang phía trước, hai con ngươi đục ngầu, “về sau Trẳn quốc bị Đại Tùy tiêu diệt.
Long từ long tôn cùa Tĩần quốc chết thì chết, bị bắt thi bị bắt.
Tuyên Hoa công chúa bị Dương Quảng bắt vào trong cung, lại bị cha hắn nhét vào hậu cung” Hắn là người của Trần quốc, đối với người đứng đầu Tùy triầi gọi thẳng kỳ danh, cũng không khách khí.
Tiêu Bố Y cũng không ngại, lại hỏi: “Dung Nhi công chúa không có bị bắt sao?”
Lào giả lắc đầu nói: “Không có, nàng đã sớm lập gia đinh, đà sớm ròi khỏi cung.
Vị hôn phu văn võ song toàn, lúc ấy tại Trần quốc cũng không kém.
Hai người vào lúc mất nước, mang theo những hạ nhân chúng ta một đường nhằm hướng đông trốn đi, tới ven biển ẩn cư, cũng qua được một đoạn thời gianan ổn.
Bài hát này, ta ngày thường khi hát, Dung Nhi công chúa cũng nhớ rõ.
Thật ra khi đó chúng ta rất nhiều người sầu nào nước mắt nhà tan, mỗi ngày đều hát bài hát này.
về sau Dung Nhi công chúa sinh đôi, đều là nữ.
lớn lên giống như đúc rất được người ta yêu mến”.
Tư Nam thân hình kịch liệt rang động, nắm chặt nắm tay.
Lào giả cũng không có chú ý, Tiêu Bố Y liếc nhìnTưNam, tiệp tục nói: “Cặp song sinh kia về sau như thế nào?”
Lào giả cất tiếng thờ dài, “Hồng nhan bạc mệnh.
Không ngờ cặp song sinh kia cũng không ngoại lệ.
Chúng ta ẩn cư yên vui, nào đâu nghĩ đến, có một ngày kia có cường đạo đến đánh cướp.
Bọn họ người rất nhiều, chù công bị bọn họ giết chết, cặp song sinh kia cũng bị cướp đi một.
Nếu không về sau đến một thần tiên, chúng ta chỉ sợ đều bị bọn họ giết tuyệt.
Thẳn tiên cứu Dung Nhi công chúa và mấy hạ nhân chúng ta.
Ta về sau không còn gặp qua hắn.
Người tới giết chù công nhất định là do cầu hoàng đế Đại Tùy phái tới” Lào giả nghiến răng nghiến lợi.
thống hận không thôi.
Tiêu Bố Y một mực tỉ mỉ tìm kiếm manh mối.
Nghe đến đó.
trong lòng khẽ động.
“Người nói các ngươi khi gặp đại nạn, thì có một thần tiên đến?”
TưNam ánh mắt cũng chợp động, như nghĩ tới điều gi.
Lão giả nói: “Đúng vậy, người nọ thực sự là thần tiên.
Chù công vốn võ công rất cao, nhưng còn không chống lại được những cường đạo kia.
bị những ngứời kia giết chết.
Nhưng người nọ sau khi đến, chỉ nhấc tay đã chế phục đạo tặc cằm đầu.
Hắn không phải thằn tiên thi là cái gi?”
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Cái này chỉ có thể nội íà võ công của hắn cao cường.
Không có thể nói hắn là thẳn tiên?”
Lão giả lắc đầu nói: “Người nọ tiên phong đạo cốt, khi ra tay có thể nói là ngự phong mà đi.
Nếu người mà nói, làm sao có thể có loại bản lành này? Khách quan, ngươi có thể bay sao?”
Tiêu Bố Y chi có thể lắc đầu.
“Không thể”.
Tiêu Bố Y hiểu rằng lão đã là thâm căn cố đế, nên không muốn ờ tại vẩn đệ này dây dưa.
Nhưng hết sức tò mò thần tiên là ai.
nhịn không được hòi: “Thần tiên họ gì?Người có biết không?”
“Ta không biết” Lão già không ngoải dự kiến nói.
nhung thoáng qua nhớ ra cái gì đó.
“Ta nhớ được đạo tặc kêu lên darih xưng của thần tiên”.
Tiêu Bố Y gấp giọng hòi: “Darihxưng là gi?”
Lào giả lâm vào trong trầm tư, hồi lâu mới nói: ‘Bạo tặc nói, Côn Luân, người khác sợ ngưoi, Lý Bát Bách ta cũng không sợ ngươi! Ta nghĩ thằn tiên ngoại hiệu là Côn Luân?”
Tiêu Bố Y bỗng nhiên đứng lên, thất tharih nói: “Thần tiên là Côn Luân?”