“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đi vào trong!!!” Cuồng Sư quát.
Lần trước Cẩu Thặng đã tàn nhẫn kể rõ chân tướng Cuồng Sư, nay tiếng hét của ông ta vang dội giữa không trung càng chứng minh tên của ông ta rồi.
Phạm Đoàn Đoàn liếc mắt nhìn thác nước xanh biếc đang chảy, nhìn rất sâu nha. Nàng có chút khó khăn hỏi Cuồng Sư: “Nhưng mà… đi vào như thế nào?”
“Lặn xuống nước để đi hay sao?” Ngũ Thi Hùng hỏi.
Mọi người không hề quay đầu chất vấn Ngũ Thi Hùng, bởi vì vấn đề hắn hỏi, nghe cũng rất có đạo lý.
Theo thường lệ, cửa khẩu để vào thác nước, hoặc là có một loạt các hòn đá nhỏ, người tới chơi, chỉ cần giẫm lên các cục đá, từng bước từng bước đi vào, ví như Thủy Liêm động.
Hoặc là có vài chiếc thuyền nhỏ, người canh giữ thác nước nhìn thấy khách tới chơi, thì thổi một tiếng còi, ngay khoảnh khắc đó sẽ có thuyền tới đón, ví như Song Long động.
Nhưng mà hòn đá lẫn thuyền, ở thác nước của Ác Nhân Cốc này, đều không có.
Sợ là phải hao tổn sức lực để đi rồi.
Đúng lúc này, Cuồng Sư tà mị cười một tiếng.
Ông ta hơi nghiêng người, chỉ đại đao vào thác nước, tay áo quét gió, hét lớn một tiếng: “Mở!!!”
Thác nước như mành che, trái phải tách ra, Ác Nhân Cốc xanh biếc chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người: Ngươi coi, dòng suối nhỏ vẫn chảy! Ngươi coi, con nai con đang chạy nhảy trong động! Ngươi coi, mặt trời cười đến sáng lạn, hoa nhi, tiểu thảo… ngươi coi! Ngươi coi!
Ngươi thử nhìn một cái thôi!
Không biết đám người xung quanh Phạm Đoàn Đoàn nghĩ gì, đều che miệng biểu tình như muốn nôn mửa vội vàng chạy vào.
Cẩu Thặng được Cuồng Sư ôm vào trong.
Đi vào Ác Nhân Cốc, mọi người phát hiện trong cốc không một bóng người.
“Thẩm Ý!!!” Cuồng Sư rống một tiếng đinh tai nhức óc, vang vọng khắp cốc, ông ta không gọi người lại chậm chạp không di chuyển.
“Sư phụ! Ngũ sư bá! Các người mau tới đây!” Trịnh Năng Lượng phát hiện manh mối, gọi mọi người đi qua. Mọi người phát hiện trên mặt đất có mấy chữ, bởi vì viết trên đất, nên không thu hút sự chú ý của người ta.
Hàng chữ kia viết là: Hung thủ diệt cốc ->
Mọi người đồng thời quẹo đầu sang phải, nhìn thấy bên cạnh có khắc một chữ ‘Bộ’.
Bộ Đầu đã tới, hơn nữa còn tiêu diệt Ác Nhân Cốc.
Biết được tin này, có người vui mừng, ví như Phạm Đoàn Đoàn và Ngũ Thi Hùng, Trịnh Nnag8 Lượng, bọn họ cảm thấy Bộ Đầu thật kiêu ngạo.
Có lo lắng, ví như Cuồng Sư, lập tức cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt, trái tim vỡ nát, tay chân lạnh lẽo.
Có lo lắng, như Phó Nhậm Lương, lo lắng sư huynh sư phụ sư bá sau này sẽ bị bao nhiêu người đuổi giết, báo thù… Phó Nhậm Lương thậm chí lo lắng, nếu như mười năm hoặc hai mươi năm sau, có một vị cô nương Ác Nhân Cốc tới giết hắn, nhưng lại yêu hắn, hắn nên làm gì bây giờ?
Đây quả thực là vấn đề nan giải.
Tất nhiên cũng có người không thể nói chuyện, ví như Cẩu Thặng vẫn đang hôn mê vì sặc nước.
Phó Nhậm Lương liếc mắt nhìn Cẩu Thặng, cảm thấy Cẩu Thặng nhắm hai mắt như vậy thật tốt, không cần để ý vẻ mặt của hắn, càng không cần lo lắng hắn sẽ nói cái gì.
Bởi vì Cẩu Thặng ngất xỉu, căn bản không nói được.
Cẩu Thặng, hôn mê.
Bốn chữ đầy đủ.
“Bộ Đầu!!!!!!” Mối thù thâm sâu, Cuồng Sư tê tâm liệt phế điên cuồng rống một tiếng, sợi tóc dựng ngược về phía sau, đôi mắt đỏ bừng.
Cuồng Sư rút đao, vung đao, cánh tay cứng ngắc, đao rơi xuống.
Cuồng Sư giật mình nhìn phía sau, cái miệng mở lớn chưa kịp khép lại, nay càng mở ra lớn hơn.
Không biết từ đâu chợt xuất hiện chín người, nháy mắt bao vây Phạm Đoàn Đoàn, bốn người phái Nga Mi. Thân thủ của những người này nàng không nhìn thấy được, đương nhiên đều là cao thủ đệ nhất, nếu như bọn họ ra tay, điểm huyệt, chặt cổ, đều dễ dàng lấy tính mạng đám người Phạm Đoàn Đoàn.
Nhưng chín người này chọn cách thả khói mê, bốn người Phạm Đoàn Đoàn rơi vào mê mang.
Cuồng Sư chỉ tay vào người cầm đầu, lắp bắp nói: “Nương ---” Cuồng Sư nghẹn ngào một phen, cổ họng đắng chát: “Tử.”
Người cầm đầu nọ chính là cốc chủ Ác Nhân Cốc Ngạn Nhận Cốt, đừng tưởng tên Ngạn Nhận Cốt hung ác, bà là một vị mỹ phụ trung niên, cực kì xinh đẹp --- hơn nữa bà còn là người duy nhất trên đời, khiến cho Cuồng Sư nhìn thấy liền sửa bệnh tâm thần, biến thành nữ nhân lắp bắp.
Nói chung là sợ vợ!
“Nương, nương tử vì sao nàng gạt ta nói là cốc bị diệt?” Cuồng Sư bỏ mặc đại đao, đi lên phía trước nhìn trái nhìn phải cẩn thận quan sát Ngạn Nhận Cốt: “Nương tử a, Bộ Đầu có làm gì nàng không?”
“Chỉ là một ả ôm đàn tỳ bà với 18 tên hòa thượng hoàn tục thôi, có thể làm khó được ta ư?” Ngạn Nhận Cốt cực kì tự tin với võ công của chính mình.
Nàng là người thứ hai trên giang hồ, ngoại trừ người kia, còn trẻ tuổi, nhưng có võ công đạt đến độ xuất quỷ nhập thần.
Đôi mắt Ngạn Nhận Cốt trầm xuống, nghĩ tới một chuyện, lại quay sang hỏi Cuồng Sư: “Tướng công, sao chàng đoán được Bộ Đầu vào cốc khiêu chiến?”
Rõ ràng bà ta chỉ viết một chữ ‘Bộ’, sao tướng công của bà có thể đoán được đầy đủ tên Bộ Đầu.
Đáy lòng Ngạn Nhận Cốt ngọt ngào, cảm thấy kiêu ngạo, hình như lấy đúng người rồi.
Vẻ mặt Cuồng Sư cứng đờ: “Trên giang hồ ngoại trừ Bộ Đầu, còn có người thứ hai họ ‘Bộ’ sao?”
Chắc chắn không có, nhưng không hiểu sao trong đầu Cuồng Sư lại lóe lên hình ảnh một nam nhân tóc xoăn lỗ mũi to, quần áo đỏ tươi, gào thét bay ngang qua đỉnh đầu ông ta.
Khẳng định là ảo giác.
Cuồng Sư lắc lắc đầu, như sư tử lắc đầu, tỉnh táo lại.
Ông ta nhớ ra lần này vào cốc có chuyện quan trọng, vội vàng kéo Ngạn Nhận Cốt đi lên, chỉ vào Cẩu Thặng nằm hôn mê trên đất, nói: “Nương tử, mau cứu người.” Cuồng Sư nhìn về phía sau, ngoắc nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng: “Thẩm Ý!!! Mau tới đây cứu người!!!”
Thẩm Ý nhìn rất đẹp mắt, cười lên càng thêm tuấn tú, toàn thân hắn mặc màu trắng, hết sức mê người. Hắn cũng không vội, chậm rãi đi lên, vừa đi vừa cười nói: “Sư tử huynh, ngươi muốn ta cứu ai?”
Đi đến chỗ kia, Thẩm Ý dừng chân, cơ thể dừng lại đột ngột, thiếu chút nữa ngã xấp mặt.
Sắc mặt Thẩm Ý trắng bệch, ánh mắt không thể tin nhìn Cẩu Thặng trên mặt đất: “Giáo chủ đại nhân?”
Ngạn Nhận Cốt đứng một bên, cũng đồng dạng không thể tin chuyện xảy ra trước mắt.
Giáo chủ ma giáo, người duy nhất có võ công cao siêu hơn bà, thật sự là thiếu niên nằm chật vật trên mặt đất này sao?
Ngạn Nhận Cốt cảm thấy, mới có mấy tháng, nhưng giống như nhìn thấy hai thiếu niên hoàn toàn khác nhau: Trước là người luôn mặc áo gấm trắng như tuyết, đứng ở chỗ cao nhất để nhìn chúng sinh, bấm tay lấy tánh mạng người ta. Sau là… Ngạn Nhận Cốt thực sự không đành lòng miêu tả.
“Hình như giáo chủ đại nhân bị trọng thương.” Cuồng Sư quay sang nhìn chín đại ác nhân còn lại, nói ra nghi ngờ trong lòng ông ta: “Trước đó vài ngày, ta ở khách điếm thì gặp giáo chủ đại nhân, hắn mới bị Thập Bát sai đá một cái nhẹ, liền hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy ta thật sự kinh hoảng, về sau suy nghĩ cẩn thận, cực kì sợ hãi.”
“Còn nói mấy chuyện này làm gì!” Ngạn Nhận Cốt đẩy Cuồng Sư một cái, bà lại đẩy Thẩm Ý, ra lệnh: “Mau đi cứu hắn!”
“Được, được!” Lúc này Thẩm Ý mới hồi phục tinh thần, vội vàng lên cứu Cẩu Thặng.
Thẩm Ý không hổ danh là thần y, nhanh chóng cứu Cẩu Thặng tỉnh dậy. Mười vị ác nhân hỏi Cẩu Thặng tường tận mọi chuyện hắn trải qua, Cẩu Thặng nói cho bọn họ biết Thiếu Lâm Võ Đang liên kết bày mưu, cộng thêm thương tổn do trúng độc trên núi Võ Đang, ngã xuống sườn núi.
Ngạn Nhận Cốt nghe xong, im lặng nửa ngày. Mặc dù Cẩu Thặng trẻ tuổi, nhưng bà chưa từng xem hắn là tiểu bối, vẫn kính trọng gọi hắn một tiếng “Giáo chủ đại nhân”, xong rồi mới hỏi.
Ngạn Nhận Cốt hỏi Cẩu Thặng: “Giáo chủ đại nhân, vì sao người lại chạy tới núi Võ Đang? Còn nữa, tại sao lại rớt xuống núi Nga Mi?”
Cẩu Thặng trầm ngâm: Hai vấn đề này, hắn ngược lại không ngờ tới.
Cẩu Thặng có chút hoang mang trả lời: “Bản giáo chủ cũng không biết.”
Ngạn Nhận Cốt nghe xong gật gật đầu: Võ công của Cẩu Thặng xuất thần nhập hóa, chớp mắt có thể đi ngàn dặm cũng không có gì kì lạ. Về phần vì sao lại tới núi Võ Đang, có lẽ do hắn cao hứng a?
“Giáo chủ đại nhân, xin cho Thẩm mỗ thi châm trên người ngài.” Thẩm Ý bày ra một loạt ngân châm gia truyền, lấy một cây châm, hơ trên lửa nóng: “Châm một lần, có thể khôi phục nội lực trong cơ thể. Tổn thương trên người, thì bôi thuốc mỡ của ta, ba ngày có thể khỏi hẳn. Còn chân của ngài, trước mắt phải từ từ điều trị….”
“Không vội.” Cẩu Thặng rũ mắt nói một tiếng, trên mặt không chút cảm xúc.
Trong lòng hắn bỗng nhiên hiện lên một vị ngu ngốc nào đó, nàng toàn làm những việc ngu ngốc. Chỉ một giây thôi, hắn bỗng nhiên cảm thấy hai chân không đứng lên được cũng tốt.
Suy nghĩ thoáng qua.
Cẩu Thặng ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi Thẩm Ý: “Thẩm công tử, khi nào thì chân bản giáo chủ mới có thể lành?”
“Nếu ngày ngày thi châm, chừng nửa tháng. Nếu như uống thuốc, cần một tháng.” Thẩm Ý thành thật trả lời.
Cẩu Thặng suy nghĩ một chút: “Vậy thì uống thuốc đi.” Hắn lại hỏi Ngạn Nhận Cốt: “Ngạn cốc chủ, mấy kẻ sai vặt phái Nga Mi đi theo bản giáo chủ, ngươi xử lí thế nào?”
“Giết.” Ngạn Nhận Cốt trả lời ngắn gọn.
Cẩu Thặng nằm trên giường, bàn tay siết chặt, thân thể cũng run lên. Thẩm Ý đang châm cứu, vốn dĩ chỉ đâm vào một chút, nay lại đâm tới tận đáy.
Trên da thịt trắng như tuyết của Cẩu Thặng chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Thẩm Ý vội vàng quỳ một gối: “Giáo chủ đại nhân, Thẩm mỗ nhất thời mạnh tay, đắc tội đắc tội!”
Hắn lại vội vàng đi tìm vải và thuốc để xử lý vết thương cho Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng liếc mắt nhìn Thẩm Ý, chậm rãi nói: “Ngươi quả thật mạnh tay.”
Sắc mặt Cẩu Thặng rất nghiêm túc, hoàn toàn không chút lúng túng.
Hắn lại lấy uy nghiêm này nói chuyện với Ngạn Nhận Cốt: “Mấy kẻ sai vặt đó khiến bản giáo chủ buồn bực, giết cũng được.”
Nghe tới đó, Cuồng Sư thật sự không nhịn được. Ông ta không nhịn được đứng ra vạch trần sự thật: “Giáo chủ đại nhân, vì sao ngài lại gọi bọn họ là kẻ sai vặt. Ta nhớ rõ, chất nữ Bộ Đầu nói nàng là sư phụ ngài. Hơn nữa, rõ ràng ngài muốn đi theo bọn họ tới Liêu quốc a…” Cuồng Sư rùng mình một cái, ánh mắt Cẩu Thặng như đao kiếm phóng tới, khiến Cuồng Sư sợ tới mức câm nín.
Đồ đệ?
Nói tới đây Ngạn Nhận Cốt cực kì thích thú.
Bà ta nháy mắt mấy cái, nói sự thật cho Cẩu Thặng biết: “Thật ra ta không giết bọn họ, ta nhốt bốn người họ, cùng với mười chín người Bộ Đầu vào thủy lao rồi.”
Cẩu Thặng nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, ngược lại nhắm mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Có liên quan gì tới bản giáo chủ đâu.”
Ngạn Nhận Cốt giơ tay sờ sờ cằm: Vì sao trước khi nhắm mắt Cẩu Thặng lại thở phào một hơi?
“Sao lại không liên quan!” Ngạn Nhận Cốt xưa nay rất thích trêu đùa: “Nếu đúng như tướng công nói giáo chủ là đồ đệ của nha đầu kia, như vậy có nghĩa nha đầu kia là sư phụ của giáo chủ đại nhân rồi…” Ngạn Nhận Cốt lý luận rất mạch lạc: “Chẳng phải người ta có câu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
Ngạn Nhận Cốt suy nghĩ sâu xa, nghĩ tới Cẩu Thặng sẽ làm mẫu thân, sư phụ Cẩu Thặng làm phụ thân, Ngạn Nhận Cốt càng thêm hưng phấn: “Ha ha, giáo chủ đại nhân, ngài cũng có ngày một ngày làm thầy cả đời làm cha!”
“Cha?” Cẩu Thặng không thèm nhấc mắt lên, cực kì khinh thường: “Ai có khả năng làm cha bản giáo chủ?”
Ngạn Nhận Cốt đẩy hắn một cái: “Ha ha, giáo chủ đại nhân, ngài thật sự diễn kịch đến mức hồ đồ rồi nha!”
Cẩu Thặng bị Ngạn Nhận Cốt đẩy một cái liền mở mắt, đôi mắt hắn thật sự lạnh lùng, không chút cảm tình: “Ngạn cốc chủ, ngươi thật sự cảm thấy nàng xứng với bản giáo chủ ư?” Cẩu Thặng tự hỏi, sau đó tự phủ nhận: “Bản giáo chủ sẽ nảy sinh tình cảm với loại người ngốc nghếch, nông cạn, tham tiền, xui xẻo như nàng ư? Hừ --” Cẩu Thặng cười lạnh một tiếng: “Qủa đúng là truyện cười!”
“Ha ha ha ha ha!” Ngạn Nhận Cốt không nhịn được, bật cười: Nếu đúng như lời Cẩu Thặng nói, vì sao hắn không đồng ý để Thẩm Ý châm cứu, lại lựa chọn uống thuốc. Bởi vì sợ không thể ở lại Ác Nhân Cốc quá lâu, muốn đi theo nha đầu kia đến Liêu quốc…
Ha ha ha ha ha ha.
“Thật vậy sao?” Ngạn Nhận Cốt truy hỏi Cẩu Thặng: “Khẩu thị tâm phi sẽ bị thiên lôi đánh đó!”
“Bản giáo chủ chưa từng nói dối.” Cẩu Thặng cũng cười, khóe miệng bày ra nụ cười thản nhiên: “Bản giáo chủ miệng nói lòng nghĩ, không sợ thiên lôi đánh.”
“Ầm, ầm ---” Ban ngày lại có tiếng sấm, trời trong quang đãng. Một đạo thiên lôi cùng với điện năng đánh xuống, xuyên qua nóc nhà, ngay lập tức đánh thẳng vào đầu Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng bị sét đánh, tắt thở, cháy thành than, trở thành một bãi vụn.