Giáo Chủ Đại Nhân Giết Trăm Lần Không Chết

Chương 9

Cẩu Thặng nhấc mắt lên, đối diện ánh mắt Phạm Đoàn Đoàn.

Đụng phải tầm mắt nàng, hắn trầm giọng nói: “Không có kiến thức a….” Cẩu Thặng lại hỏi Phạm Đoàn Đoàn: “Không nhắc tới chuyện này. Bản giáo chủ muốn hỏi, chương sau chân của bản giáo chủ bình phục có thể đứng dậy được phải không?”

Phạm Đoàn Đoàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, cao quý lạnh lùng trả lời: “Tùy duyên.”

Trong lòng Phạm Đoàn Đoàn có một giọng nói khác: Kỳ thật, kỳ thật, luân gia đang suy nghĩ khi nào thì để hắn đứng lên.

Nàng cực kì khó hiểu, lập tức giơ ngón tay lên, chọc chọc môi mình, chỉ có một cái thôi mà.

Phạm Đoàn Đoàn xấu hổ nhìn Cẩu Thặng nói: “Ta đi mua thuốc trị thương cho ngươi.”

Nàng chạy như điên xuống dưới lầu.

Phạm Đoàn Đoàn xuống lầu, ngay chỗ cầu thang, chỉ mới một bàn chân bước ra ngoài, liền có thanh đại đao cửu hoàn trên trên cổ.

Phạm Đoàn Đoàn quay đầu nhìn, đại đao càng ngày càng gần cổ nàng, lạnh lẽo dán lên da thịt nàng, giống như chỉ một giây sau sẽ cứa đứt cổ của nàng.

“Không cần phải quay đầu lại, là gia gia ngươi Cuồng Sư!!!” Cuồng Sư cầm đao đứng sau lưng nàng nói: “Dì nợ cháu gái trả!!! Nạp mạng cho Cuồng Sư gia gia của ngươi!!!”

“Ai nha Đoàn Tử!” Lệ nương đột nhiên từ trong góc nhảy ra, hướng về phía Phạm Đoàn Đoàn thân thiết nói: “Ta vừa định nhắc nhở ngươi, nhưng hình như đã chậm một bước ngươi bị Cuồng Sư uy hiếp rồi à?”

Khóe miệng bên trái của Phạm Đoàn Đoàn kéo lên, cười ha ha: Ngươi nói thử xem?

“Đoàn Tử ngươi quả thực đang bị uy hiếp a, ngươi coi sức của ta trói gà không chặt, để ta đi gọi người.” Lệ nương xoay người quay sang vẫy tay với những người cách đó không xa: “Ngũ công tử, Trịnh công tử, Phó công tử!”

Lệ nương lại quay đầu nhìn Phạm Đoàn Đoàn một cái, trong mắt ẩn chứa gợn sóng, ví như là, trong lòng nàng không biết làm sao: Đoàn Tử, tự cầu phúc đi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.

Ngũ Thi Hùng, Trịnh Năng Lượng và Phó Nhậm Lương đang ở phía xa, nhìn thấy Lệ nương vẫy tay, bọn họ lập tức chạy tới.

Ba người cách Phạm Đoàn Đoàn một thước đồng thời dừng lại.

“Sư muội, ngươi bị bắt cóc rồi!” Ngũ Thi Hùng nói: “Muội xem võ công của sư huynh kém cỏi không đủ sức đấu với Cuồng Sư.”

“Sư phụ, không ngờ người bị bắt rồi!” Trịnh Năng Lượng và Phó Nhậm Lương nói: “Ngay cả sư phụ cũng không đánh lại người ta, thì làm sao đồ đệ có thể là đối thủ của Cuồng Sư.”

Ngũ Thi Hùng, Trịnh Năng Lượng, Phó Nhậm Lương và Lệ nương đứng thẳng một hàng: Chúng ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi.

Hai bên khóe miệng của Phạm Đoàn Đoàn kéo lên, hai mắt híp lại, đen mặt hỏi bốn người: “Các người đứng thành một hàng, định cùng nhau hát phúng điếu cho ta sao?”

Phạm Đoàn Đoàn cho rằng bản thân chắc chắn phải chết, nhưng không hiểu sao Cuồng Sư lại thu đao.

Khi Phạm Đoàn Đoàn quay đầu, đã không thấy bóng dáng Cuồng Sư đâu. Phạm Đoàn Đoàn hỏi đám người Ngũ Thi Hùng, bốn người lắc đầu, tỏ vẻ khinh công Cuồng Sư quá cao quá nhanh, nên không nhìn thấy Cuồng Sư đi về hướng nào.

Thật ra, Cuồng Sư chỉ bay lên lầu mà thôi.

Đại đao của hắn đặt trên cổ Phạm Đoàn Đoàn, đang định chém xuống một phát, nhưng hắn liền nhìn thấy Cẩu Thặng di chuyển xe lăn tới bên cửa sổ. Cẩu Thặng ở trên lầu, lạnh lùng nhìn Cuồng Sư, khiến cho cơ thể Cuồng Sư run rẩy, toàn thân ớn lạnh.

Tay Cuồng Sư run lên, lập tức hạ đao xuống.

Cuồng Sư lên lầu, cắm đao xuống sàn, quỳ một gối hành lễ với Cẩu Thặng.

“Cuồng Sư ---” Cẩu Thặng gọi tên Cuồng Sư trước, hắn nửa ngồi nửa dựa vào xe lăn, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Người của bản giáo chủ…” Cẩu Thặng chậm rãi mở mắt ra, phong đạm vân khinh liếc mắt nhìn Cuồng Sư một cái: “…. Ngươi cũng dám động?”

Tiểu Sư Tử chán sống rồi hả?

“Dạ bẩm giáo chủ đại nhân!! Cuồng Sư không dám!!!” Cuồng Sư quát lên.

Khuôn mặt Cẩu Thặng trắng bệch, đang định mắng hắn, nhưng kìm chế tính tình, giọng nói không chút cảm xúc: “Nhỏ giọng thôi.”

Cuồng Sư không cam lòng, không kìm chế được nên thân thể vùng lên: “Bẩm giáo chủ đại nhân!!! Bà nương Bộ Đầu kia đã ăn cắp bí mật quan trọng của Ác Nhân Cốc ta!!! Nếu Cuồng Sư không bắt cháu gái của nàng!!! Sao có thể đổi được bí mật????!!!!”

“Việc quan trọng lúc này không phải đổi…” Trong nhóm ác nhân Cẩu Thặng không đánh giá cao chỉ số thông minh của Cuồng Sư, hắn nói: “Bộ Đầu đang trên đường tới Ác Nhân Cốc, việc cấp bách hiện tại chính là mau chóng quay về báo cho Ngạc Nhận Cốt, sớm chuẩn bị.”

Ngạc Nhận Cốt là cốc chủ đại nhân của Ác Nhân Cốc.

Cuồng Sư quỳ nửa ngày, vỗ trán, chợt hiểu mọi chuyện.

Hắn chắp tay hành lễ với Cẩu Thặng: “Lời nói của giáo chủ đại nhân!!!! Đối với Cuồng Sư chính là tinh túy trong sữa bò!!!” Cuồng Sư lại ‘rầm’ cái, cúi lạy: “ Cuồng Sư thay mặt Ác Nhân Cốc!! Đa tạ giáo chủ đại nhân cứu mạng!!!”

Cẩu Thặng nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay, ý bảo Cuồng Sư đi ra ngoài.

“Đa tạ giáo chủ chỉ điểm!!!” Cuồng Sư cảm ơn thêm một tiếng, mới từ mặt đất đứng dậy, lùi về sau ba bước tới gần cánh cửa, rồi đi ra ngoài.

Khoảnh khắc Cuồng Sư khép cửa phòng lại, giọng nói lạnh lùng của Cẩu Thặng vang lên, lọt vào lỗ tai Cuồng Sư: “Ngươi tên Hoa Thuận, quả là sai lầm.”

***********

Ngày hôm sau, đám người Phạm Đoàn Đoàn rời khỏi khách sạn Long Môn, tuy nhiên phát hiện Cuồng Sư đi phía sau bọn họ.

“Sư phụ, Cuồng Sư theo dõi chúng ta, sợ rằng có vấn đề!” Trịnh Năng Lượng nhắc nhở Phạm Đoàn Đoàn.

“Sư phụ, Cuồng Sư muốn chặt đầu người!” Phó Nhậm Lương sợ tới mức bật khóc.

Ngũ Thi Hùng nghe vậy, bàn tay cầm vò rượu hạ xuống thấp, quay đầu nhìn Cuồng Sư, hoảng sợ hỏi Phạm Đoàn Đoàn: “Hắn cũng uống say?”

“Bản giáo chủ nghĩ…” Cẩu Thặng ngồi yên trên xe lăn, nhưng không nhịn được. Hắn nói với mọi người: “Cuồng Sư chỉ tiện đường thôi.”

Ngũ Thi Hùng uống một ngụm rượu, nhớ ra Phạm Đoàn Đoàn từng nói: Đồ đệ này của nàng, đầu óc có chút vấn đề, chỉ cần ha ha với hắn là được rồi.

Ngũ Thi Hùng mạnh mẽ đi lên, cảm xúc nhấp nhô, không tránh khỏi nhiều chuyện: “Sư muội, đồ đệ này của muội quả thật đáng thương, lại ảo tưởng bản thân là giáo chủ ma giáo.”

Phạm Đoàn Đoàn nhíu mày nghiêm mặt, lấy tay xoa ngực Ngũ Thi Hùng, nghiêm túc nhắc nhở hắn: “Tập trung vào sự đồng cảm của huynh một chút.”

Đám người Phạm Đoàn Đoàn đi được mười lăm ngày, thì đến một chỗ thanh sơn bích thủy. Dãy núi phía xa giống như hàng lông mày của mỹ nhân, xanh biếc như màu mực, tô vẽ hoàn hảo, không đậm không nhạt. Gần đó có một thác nước chảy từ trên núi xuống, chảy thành một hồ nước trước mặt mọi người. Trong hồ có vài cây sen, hoa sen rơi rụng, trên mặt nước còn có lá sen khô, chỉ không thể tưởng tượng ngó sen dưới bùn trông như thế nào.

Bên ven hồ có trồng cây dâu, hương thơm ngọt ngào, tăng thêm vẻ đẹp cho khung cảnh.

“Thật là đẹp!” Trịnh Năng Lượng khen.

“Đúng vậy.” Phó Nhậm Lương cảm thán: “Đáng tiếc không thể ngắm phong cảnh, chúng ta phải nhanh chóng tới Đại Liêu, không thể dừng lại để quan sát kĩ càng.”

Trịnh Năng Lượng không chút phản bác hay quan tâm nhị sư đệ, tiếp tục khen ngợi: “Phong cảnh thật đẹp!”

“Phong cảnh đẹp!” Cuồng Sư cũng mở miệng khen: “Rốt cuộc cũng trở về Ác Nhân Cốc rồi!!!”

Nơi này là Ác Nhân Cốc?

Phạm Đoàn Đoàn, Ngũ Thi Hùng, Trịnh Năng Lượng, Phó Nhậm Lương đồng thời hướng mắt về phía Cuồng Sư: Sao bọn họ lại đi đến Ác Nhân Cốc chứ?

Không đúng, phải nói là tại sao Ác Nhân Cốc lại ở đây?

Không ngờ Ác Nhân Cốc lại ở chỗ này!

Thật sự là không thể ngờ được, nó ở địa phương này…

Mọi người nhìn Cuồng Sư, Cuồng Sư lại nhìn Cẩu Thặng kinh hãi la lên: “Không được!!! Cẩn thận xe lăn trượt!!!!”

Bùn đất bên hồ thấm nước, khó tránh khỏi trơn trượt. Mọi người đều đứng bằng hai chân, cho dù bị trượt, cũng có khả năng giữ thăng bằng, cùng lắm là lún xuống bùn. Nhưng Cẩu Thặng không thể đi lại, hắn ngồi trên xe lăn, bánh xe là hình tròn nha.

Vừa mới trượt đi, để đến được hồ. Da mặt Cẩu Thặng rất mỏng, nhất quyết không chịu kêu cứu. Hắn âm thầm lấy tay ngăn cản bánh xe, nhưng bởi vì sợ mọi người biết được, nên động tác cực kì nhẹ nhàng. Mà động tác như vậy làm sao có thể khống chế nổi bánh xe chứ?

Cẩu Thặng và xe lăn đồng thời rơi xuống hồ.

Trong lòng Phạm Đoàn Đoàn lo lắng, nhìn thấy Cẩu Thặng với xe lăn rớt xuống nước, bắn lên bọt nước. Mặc dù cách vài bước chân, nhưng Phạm Đoàn Đoàn lại cảm thấy bọt nước này bắn tung tóe trong lòng nàng, khiến cho nàng phải hoảng hốt.

Phạm Đoàn Đoàn nhún người nhảy vào trong hồ theo Cẩu Thặng.

Nàng chìm xuống nước, cơ thể bỗng nhiên trở nên nặng nề. Sợi tóc bay tán loạn trong nước, trước mắt một màu xanh biếc do đó không nhìn rõ lắm.

Nhìn không rõ, nhưng vẫn muốn mở mắt nhìn, tìm kiếm Cẩu Thặng, Cẩu Thặng ở nơi nào?

Trái tim Phạm Đoàn Đoàn sợ hãi, giống như hồ nước xanh biếc này xuất hiện con sóng lớn.

Khả năng bơi lội của Phạm Đoàn Đoàn rất tốt, nàng bơi một vòng mới nhìn thấy Cẩu Thặng. Dường như hắn không biết bơi, cho nên khổ sở vùng vẫy, hai cánh tay đập lung tung, hai chân bất động.

Tất nhiên chỉ uổng phí công sức.

Phạm Đoàn Đoàn nhìn thấy cơ thể Cẩu Thặng từ từ chìm xuống, lòng của nàng cũng chìm theo, nhanh chóng bơi tới chỗ hắn, kéo hắn lên.

Cẩu Thặng bị sặc nước, vì vậy miệng mở lớn, giống như con cá đang thổi bọt khí. Hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng nói không thành lời, hô hấp cực kì khó khăn.

Ở trong nước, Phạm Đoàn Đoàn mơ hồ thấy khẩu hình miệng của Cẩu Thặng, giống như hắn muốn nói: Cứu hắn, hắn không thể hô hấp?

Hắn lại há miệng, khẩu hình miệng nói: Nhanh.

Phạm Đoàn Đoàn suy nghĩ, lúc này nàng phải hành động thôi, không chút do dự, không chút xoắn xuýt, hy sinh sự trong sạch của nữ nhân tiến lên giữ chặt lấy gáy hắn, đè môi nàng lên môi hắn, chậm rãi truyền khí cho hắn.

Sau đó, truyền khí trở thành nụ hôn, triền miên, da diết, dịu dàng như nước.

Một lát sau, nàng nhe răng cắn môi hắn, xuất hiện một tia máu, thấm vào miệng đối phương. Lên bờ, răng môi vẫn còn lưu lại mùi hương, mùi vị rất sâu đậm.

Phạm Đoàn Đoàn lắc đầu: Nguyên văn lịch sự đoan trang sao có thể sử dùng tình tiết cũ rích như vậy?!

Vì thế sau khi Phạm Đoàn Đoàn kéo Cẩu Thặng lên bờ, nàng không truyền khí cho hắn nữa.

Bởi vì không có ai giúp hắn, cho nên Cẩu Thặng vẫn bị đuối nước. Hắn giống như thi thể nằm trên mặt đất, khuôn mặt không còn một giọt máu.

Nhưng bởi vì cơ thể nằm trong bùn, cho nên không bị trượt vào trong hồ nước : )

“Tam sư đệ chết rồi.” Phó Nhậm Lương vừa khóc vừa nói.

“Tam sư đệ sẽ không chết.” Trịnh Năng Lượng liều mạng lắc đầu, nhưng cũng không nhịn được chảy nước mắt.

“Chết cái rắm!!!!” Cuồng Sư đứng bên cạnh nổi giận lôi đình, vẫy tay gọi người đến: “Còn không mau đưa hắn vào Ác Nhân Cốc!!!! Tên Thẩm Ý kia ở trong cốc!!! Nhất định có thể cứu người sống lại!!”

Thẩm Ý là một trong thập đại ác nhân, trên giang hồ có tên là Độc Vương. Hắn vốn là phó giáo chủ của Ngũ Độc phái, nhưng bởi vì tất cả người trong Ngũ Độc giáo bao gồm cả giáo chủ đều bị giết sạch, nên gia nhập Đường Môn.

Sau đó, giáo chủ lẫn toàn bộ người của Đường Môn bị chém ngang lưng, hắn liền trốn vào trong Ác Nhân Cốc tránh nạn.

Độc giả, thần y, từ xưa đến nay đều có quan hệ, độc giả nhất định sẽ thông thạo y thuật, nếu Thẩm Ý chịu cứu người thì hắn chính là thần y số một số hai của giang hồ.

Đám người Phạm Đoàn Đoàn nghe tiếng Cuồng Sư quát, trước tiên xoa cằm, sau đó hỏi: “Nhưng mà cửa vào Ác Nhân Cốc ở đâu?”

Cuồng Sư giậm chân, lòng nóng như lửa đốt: “Tất nhiên là ở phía sau thác nước!!!”

“Hả thác nước?” Phạm Đoàn Đoàn buột miệng nói ra: Thác nước trước mặt có một cái tên thật kì quái.

“Tất nhiên là thác nước rồi!!!” Cuồng Sư dùng đao khều mấy ngọn cỏ dưới chân ra, liền thấy một bàn đá, trên đó khắc hai câu: Phóng khách du a bộc, tang ngẫu phù bích trì.

“Đây chính là tuyên ngôn của Ác Nhân Cốc chúng ta đối với người bên ngoài!!” Cuồng Sư phấn chấn nói: “Là tuyên ngôn! Cũng là cảnh cáo! Báo cho chúng sinh biết, phàm là kẻ tự tiện xông vào cốc đều không có kết cục tốt đẹp!” Hắn kiêu ngạo vỗ ngực, giọng nói vang dội: “’Tự tiện xông vào phải chết’ hoặc là ‘tự tiện xông vào sẽ giết không tha’, đây chính là phong cách của phái ta! Với đẳng cấp của Ác Nhân Cốc tất nhiên phải dùng uy khí mạnh mẽ!”

Cuồng Sư lập tức bật cười, nụ cười thật điên cuồng.

Đám người Phạm Đoàn Đoàn sợ đến ngây người.
Bình Luận (0)
Comment