Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 106

Edit: Thảo My

"Tất cả mọi người trước đừng kích động, chuyện này chúng ta phải điều tra xong mới quyết định, chuyện lần này có liên quan với hai người lần trước lão Lục bọn họ thăm dò. Nhưng mà, chúng ta đến nay cũng không tra ra người kia, cho nên, chuyện lần này chúng ta xuống tay từ trên người Hiên Viên Ưu, cẩn thận thăm dò, nhất định có thể tra ra người kia là ai."

Nói xong, Lôi Ngạo Thiên nhìn về phía Đại Hộ Pháp, nói: "Lão Đại, ngươi thông báo Nam Đường chủ, để cho hắn tập trung nhân lực điều tra Hiên Viên Ưu, lại từ Hiên Viên Ưu tra ra người kia là ai? Nếu như chuyện này thật là có liên quan đến Hiên Viên Ưu, chúng ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ."

Nếu như những người này vì thỏa mãn lợi ích của mình, mà không để nhiều sinh mạng vô tội ở trong mắt, như vậy những người này thật dùng cái chết cũng không thể trả lại.

"Mấy ngày nay mọi người đều khổ cực, đi xuống trước nghỉ ngơi đi. Buổi tối chúng ta lại chuẩn bị bàn rượu và món ăn, mọi người tụ họp."

"Dạ, Giáo chủ!" Các hộ pháp đồng thanh lên tiếng, xoay người rời đi.

Tâm Nương bưng thức ăn cùng cháo gà nhanh nhẹn đi vào phòng của Tô Nhược Mộng, lưu loát đặt đồ ở trên bàn nhỏ bên giường, mỉm cười đưa cháo gà nóng hổi tới trong tay Tô Nhược Mộng, nói: "Tam muội, ăn cơm."

Nói xong, không nhịn được cúi đầu dịu dàng nhìn tiểu Bảo Bảo mở hai mắt vừa tròn vừa lớn, tò mò khẽ đảo mắt. Ha ha, tiểu Bảo Bảo này thật là đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, lông mi dày có chút nhếch lên giống như cánh bươm bướm, thật rất đẹp mắt, càng nhìn mắt càng không dứt ra được.

Khóe miệng của nàng giương nụ cười tràn đầy ngọt ngào, đuôi lông mày hàm xuân, đưa tay ôm Bảo Bảo qua, cúi đầu cười pha trò: "Bảo Bảo, ngươi là tiểu nam tử hán, trưởng thành phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ ngươi nha. Tới, Đại di hôn một cái." Nói xong, liền cúi đầu hôn một cái trên mặt mũm mĩm của Bảo Bảo.

Nàng mỗi ngày tới đây đưa thức ăn, cũng sẽ ôm Bảo Bảo và Bối Bối một cái, mỗi một lần đều là lông mày vui sướng mắt cười, yêu thích không buông tay.

Bảo Bảo và Bối Bối là nhũ danh của Lôi Chấn Vũ và Tô Lôi Vũ, đây là nhũ danh Tô Nhược Mộng lấy cho bọn hắn, nàng cảm thấy đứa bé có một nhũ danh đáng yêu, càng thêm lộ ra vẻ dễ thương, huống chi hai đứa bé này chính là bảo bối của mọi người.

Tô Nhược Mộng nhận lấy cháo gà, ngẩng đầu nhìn Tâm Nương dáng vẻ tình thương của mẹ tràn đầy, không nhịn được trêu ghẹo: "Đại tỷ, ngươi nếu như thích tiều hài tử, vậy dứt khoát sớm ngày cùng lão Nhị thành thân, như vậy rất nhanh sẽ có thể làm mẹ. Đợi đến khi đó, ngươi còn lo lắng ôm không đủ sao?"

Tâm Nương giả vờ giận dữ lườm nàng một cái, gương mặt vẫn không nhịn được một hồi đỏ rực, hờn dỗi: "Ngươi chớ nói lung tung."

"Ta nào có nói lung tung? Chẳng lẽ đại tỷ không thích Bảo Bảo và Bối Bối nhà ta sao?" Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm nàng, hỏi. Vẻ mặt bao hàm thú vị đánh giá dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, thật là khó có được, Tâm Nương tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, lại cũng có tư thái của tiểu nữ nhi như thế.

Không thể không nói, sức mạnh của ái tình quả thật là vô địch.

Tâm Nương thành thực gật đầu một cái, nói: "Thích."

"Vậy Bảo Bảo và Bối Bối nhà ta có phải đứa bé hay không?" Tô Nhược Mộng tiếp tục kiểm kê, từng điểm dẫn nàng nhảy vào trong hố.

"Đúng"

"Vậy ta đâu có nói lung tung? Ngươi chính là thích đứa bé, thích đứa bé thì nhanh chóng thành thân, mình sinh. Sinh một đứa bé mắt giống ngươi, lỗ mũi giống lão Nhị, đôi môi giống ngươi, lỗ tai giống lão Nhị. Ha ha, đại tỷ, ngươi suy nghĩ một chút, đây là một việc chuyện tốt đẹp dường nào." Cuối cùng, Tô Nhược Mộng hài lòng dương dương phát biểu tổng kết nàng sắp xếp sẵn.

Tâm Nương bị nàng mang vào trong hình ảnh tốt đẹp, cúi đầu nhìn Bảo Bảo trong ngực, giống như thấy được đứa bé dáng dấp có chút giống nàng, lại có chút giống Nhị hóa như trong miệng Tô Nhược Mộng nói. Trên mặt không khỏi tản mát ra một hồi vầng sáng ôn nhu, cộng thêm trên mặt nàng không tự chủ hiện ra thẹn thùng, thật giống như một bức tranh thiếu nữ hoài xuân, trong khoảng thời gian ngắn đẹp không thể tả.

Rất nhanh nàng đã phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Tam muội, ngươi cũng đừng lại lấy đại tỷ ngươi tới tìm trò cười, ngươi nhanh uống cháo gà, đừng để lạnh."

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn qua cháo gà trong chén, không nhịn được nhíu mày một cái, mím mím môi, nhìn về phía Tâm Nương cầu xin tha thứ, nói: "Đại tỷ, ta có thể bắt đầu từ ngày mai không cần uống loại cháo gà béo ngậy này nữa không? Ta rất ngán."

"Phốc." Tầm mắt Tâm Nương từ trên người Bảo Bảo chuyển qua gương mặt tựa như mướp đắng, nhìn dáng vẻ mím miệng khô quắt của nàng, nhịn không được bật cười, khẽ mở cánh môi, nói: "Tam muội, loại gà dầu vừng này là món ăn tốt nhất trong tháng ở cữ, ngươi bây giờ nhân cơ hội tẩm bổ thân thể thật tốt. Huống chi Bảo Bảo và Bối Bối còn cần sữa của ngươi, ngươi muốn không uống cháo gà, cũng sẽ không có người đáp ứng ngươi."

Tô Nhược Nộng cúi đầu im lặng nhìn cháo gà trong chén, cho dù tốt cũng không thể ngày ngày đều uống, một ngày ba bữa uống? Dù là sơn trân hải vị ai ăn lâu không chán?

"Tam muội, ngươi cứ uống đi. Ngươi không uống, đứa bé nơi nào đủ sữa uống?"

Nói xong, nàng thả Bảo Bảo lại trên giường, thấy Bối Bối đã ngủ rồi, cũng không ôm nàng. Thật ra thì, nàng như thế nào lại không hiểu? Đồ liên tục uống mấy ngày, người uống cũng ngán.

Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, nhất cổ tác khí uống toàn bộ một bát canh lớn vào.

Cốc cốc cốc...

"Phu nhân, thuộc hạ cầu kiến!" Ngoài cửa vang lên âm thanh của Thất hộ pháp.

"Lão Thất, vào đi." Tô Nhược Mộng buông chén xuống, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú ngước mắt nhìn về phía Tâm Nương, khóe miệng cười một tiếng, trừng mắt nhìn, cười nói: "Đại tỷ, ta đã nói? Ngươi hôm nay thế nào mặt mày hàm xuân, khóe miệng nụ cười nhộn nhạo, thì ra là Nhị hóa đã về. Xem ra, sức quyến rũ Nhị hóa này không nhỏ, ha ha!"

Nghe vậy, sắc mặt Tâm Nương càng thêm đỏ lên, nhẹ lườm nàng một cái, đưa lên tay làm bộ muốn cù lét nàng, khóe mắt liếc qua liếc lại đã thấy Thất hộ pháp đi vào trong phòng, liền thu tay về, nhìn Tô Nhược Mộng cau mũi, trừng mắt liếc. Lặng lẽ dùng thần ngữ nói với nàng một câu: "Lần này bỏ qua ngươi, lần tới tìm ngươi tính sổ."

"Ha ha!" Tô Nhược Mộng cười đến được đắc ý, rất vui vẻ. Nhìn về phía Thất hộ pháp cười nói: "Lão Thất, ngươi đã về rồi! Ôn dịch Tử Long huyện tất cả đều khống chế được chưa? Là ngươi một người trở lại? Hay là lão Nhị bọn họ cũng trở lại?"

Nàng không đề cập tới những người khác, cố tình cũng chỉ hỏi lão Nhị, Thất hộ pháp liếc mắt nhìn Tâm Nương đứng ở mép giường, lập tức hiểu ý tứ của Tô Nhược Mộng. Vểnh môi cười yếu ớt nói: "Các hộ pháp còn có Thủy Lạc cô nương đều trở về, chỉ là, lão Nhị chuyến này không cẩn thận bị bệnh, bây giờ còn chưa khôi phục?"

"Cái gì? Nhị hóa bị bệnh? Hắn tại sao không có nhắn tin nói cho ta biết?" Tâm Nương vừa nghe, lập tức nóng nảy, nghiêng đầu nhìn Thất hộ pháp cấp bách hỏi.

Thất hộ pháp đưa tay vỗ vỗ đầu mình, mặt ảo não nhìn Tâm Nương, cái bộ dáng này của hắn, càng làm Tâm Nương gấp gáp.

"Thất hộ pháp, ngươi nói cho ta biết nhanh lên, Nhị hóa hắn bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

"Cái gì?" Thất hộ pháp mặt khổ sở nhìn Tâm Nương một chút, lại nhìn Tô Nhược Mộng một chút, cắn răng, nói: "Lão Nhị Tâm......"

Phịch một tiếng, lời hắn còn chưa nói xong, Tâm Nương đã lóe ra khỏi phòng, vô cùng lo lắng chạy đi tìm Nhị hộ pháp. Thất hộ pháp nhìn cửa phòng, nghĩ đến Tâm Nương chợt lóe đi mất không khỏi nhíu nhíu mày, trong đầu hiện lên bộ dạng Tâm Nương trước kia lạnh lùng, quả quyết, thông minh, khéo léo.

Hắn hơi sững sờ, nhìn về phía Tô Nhược Mộng trên giường có chút biểu lộ vô tội nói: "Phu nhân, Tâm Nương, nàng cũng là? Lời ta còn chưa nói xong?"

Tô Nhược Mộng mỉm cười lắc đầu một cái, nói: "Lão Thất, ngươi thay đổi nghịch ngợm hơn. Nhìn, Đại tỷ của ta bị ngươi dọa hốt hoảng luôn rồi, ha ha. Chỉ là, vui đùa thích đáng có thể làm sâu thêm tình cảm của bọn họ. Chuyện ôn dịch lần này, khổ cực các ngươi."

"A, không khổ cực! Ngược lại phu nhân chịu khổ, thuộc hạ cả gan hỏi một chút, phu nhân sinh non có liên quan với việc lấy máu hay không?" Thất hộ pháp lắc đầu một cái, ánh mắt không khỏi liếc về phía hai đứa bé giữa giường.

Ngoắc ngoắc khóe môi, Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, nói: "Chuyện này không có quan hệ với việc lấy máu, ta sinh non là bởi vì Nghê Hoa bí mật lên Tử Long Lĩnh." Nói xong, nàng nhìn mặt của Thất hộ pháp hiển nhiên không quá tin tưởng, rồi nói tiếp: "Thật không có quan hệ, có phải Nhị Lôi Tử làm khó dễ ngươi hay không? Hắn chỉ trích ngươi sao? Ngươi cũng không giải thích, chuyện này sao có thể là trách nhiệm của ngươi? Lão Thất, ngươi đừng lo lắng, chờ hắn trở về phòng, ta lại giải thích với hắn."

Thất hộ pháp biết thực lực của Tô Nhược Mộng, nếu như không phải bởi vì mất máu quá nhiều, nếu như không phải bởi vì thể lực không tốt, nàng không thể nào để Nghê Hoa có cơ hội có thể lợi dụng, cho nên, trong này vẫn có trách nhiệm của hắn.

Nếu như thời gian trở lại ôn dịch khi đó, hắn vẫn sẽ chọn hỏi lấy máu của Tô Nhược Mộng, chỉ là, lần này hắn nhất định sẽ nói cho Lôi Ngạo Thiên. Thật ra thì, trong lòng hắn rất rõ ràng, Lôi Ngạo Thiên không có ý tứ trách hắn, hắn chỉ tức giận mình gạt hắn.

Thất hộ pháp liếc mắt nhìn gương mặt vẫn nhợt nhạt của Tô Nhược Mộng, trong lòng càng thêm tự trách, thật may là phu nhân và Tiểu Giáo chủ, Tiểu Tiểu Tỷ không có chuyện gì, nếu không, hắn thật không có biện pháp tha thứ cho mình. Hắn rút tinh thần về, ngồi xuống ghế bên giường, nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân, để thuộc hạ thay ngươi bắt mạch."

"Ừ." Tô Nhược Mộng đưa tay tới, nhìn hắn khuyên giải an ủi: "Lão Thất, ngươi thật không nên tự trách, ta và bọn nhỏ đều rất tốt. Nếu như ngươi bởi vì chuyện này vẫn tự trách, ta sẽ có áp lực tâm lý. Nghe nói, sản phụ không thể gây tổn thương cho tinh thần, dễ dàng lưu lại mầm bệnh, đúng không?"

Tô Nhược Mộng nói đến đây, trong lòng không khỏi cười thầm mình, lại cầm lý do này đến ép buộc người.

Thất hộ pháp buông lỏng tay ra, khe khẽ gật đầu, nói: "Ta hiểu. Phu nhân mất máu quá nhiều, hơn nữa mang thai và sinh con, thân thể quá suy yếu, cần điều dưỡng thân thể thật tốt. Thuộc hạ sẽ mang hết khả năng thay phu nhân điều dưỡng thân thể, xin phu nhân toàn lực phối hợp, nếu như thân thể phu nhân không thể mau sớm khỏe, thuộc hạ chỉ sợ cả đời sẽ tự trách."

Hắn biết Tô Nhược Mộng rất sợ uống thuốc, cho nên, những lời này hắn cũng nói trước.

Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn hắn một cái, khá lắm, hắn lại dùng phương pháp nàng mới vừa uy hiếp hắn, trả lại đủ. Cái gì gọi là hiện học hiện mại, đại khái giống Thất hộ pháp là ví dụ hoàn mỹ.

"Được, ta nhất định phối hợp."

"Vậy thuộc hạ đi xuống kê đơn thuốc, phu nhân nghỉ ngơi."

"Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Thất hộ pháp rời đi.

......

Phanh ——

Mới vừa trở lại trong phòng, đứng ở bình phong thay quần áo, chuẩn bị đi tìm Tâm Nương Nhị hộ pháp bị một tiếng vang mở cửa thật lớn làm cho sợ hết hồn. Hắn mặc áo đơn đứng dậy, tức giận trừng mắt về phía người ở cửa phòng.

Khi hắn thấy rõ người tới là Tâm Nương, không khỏi hơi ngẩn ra, ấp úng động môi dưới: "Tâm Nương, ngươi..."

"Ta cái gì ta? Ngươi Nhị hóa này, tại sao bị bệnh không nói cho ta biết? Lòng của ngươi thế nào? Thất hộ pháp nói ngươi ở dưới chân núi bị bệnh, không trách được ngươi lâu như vậy cũng không nhắn tin cho ta? Ngươi tại sao như vậy? Ngươi không biết ta sẽ lo lắng sao?"

Tâm Nương không chút nào nhận thấy không thích hợp, sải bước đi tới phía hắn, vừa đi, vừa liên hoàn đặt câu hỏi, hỏi đến Nhị hộ pháp sửng sốt lại sững sờ, căn bản không biết làm như thế nào trả lời nàng? Chỉ là nhìn thẳng nàng cười khúc khích.

"Làm sao ngươi không nói lời nào? Cười khúc khích làm gì?" Trong lòng Tâm Nương có chút tức không nhịn nổi, suy nghĩ mình mới vừa từ chỗ Tam muội tới đây một đường ý loạn tâm sợ mà đến, mà bây giờ hắn cười khúc khích và trầm mặc, để cho nàng có loại kích động muốn nổi giận.

Bàn tay đưa ra, vừa định đánh một cái vào lồng ngực hắn, nhưng lời nói của Thất hộ pháp lại nhảy lên trong đầu nàng, để cho nàng chợt rút tay về. Nghĩ thầm: "Mình đang làm gì đó? Tại sao có thể tính toán chi li với một bệnh nhân chứ?"

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thả nhẹ âm điệu hỏi: "Làm sao ngươi không nằm trên giường? Nhanh, đến trên giường nằm đi, ngươi muốn ăn cái gì nói cho ta, ta lấy cho ngươi. Không xem trọng thân thể của mình, ngươi không biết người ta sẽ lo lắng sao? Cái gì?" Nói xong câu nói sau cùng, Tâm Nương bị lời nói của chính mình dọa sợ.

Mình đang làm gì đó? Nói trắng ra như vậy không bị người ta cười nhạo mới là lạ?

Nhị hộ pháp nhếch môi, cười đến ánh nắng mặt trời rực rỡ, đưa tay một tay kéo Tâm Nương gần trong ngực mình, ôm chặt lấy, quả muốn khảm nàng vào thân thể của mình, hoặc là để nàng trở thành một phần thân thể mình, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Một tay của hắn vòng ngang hông Tâm Nương, một tay khác khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, tham lam hít hương thơm trên người nàng, ôn nhu nói: "Tâm Nương, thật xin lỗi! Để cho nàng lo lắng. Chỉ là, nàng có thể hiểu lầm ý tứ của lão Thất rồi, trái tim ta vẫn cảm giác ẩn ẩn đau đớn, ta liên tục mất hồn mất vía, nhưng mà, đây tất cả đều không phải bởi vì ta sinh bệnh, mà bởi vì ta mắc bệnh tương tư."

"Ngươi... Ngươi liên hiệp với Thất hộ pháp đi trêu ta sao? Dáng vẻ mới vừa của ta có phải thoạt nhìn rất ngốc hay không, cười đã?" Tâm Nương nghe lời nói của hắn, không khỏi nổi đóa, tức giận đẩy hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, thở phì phò chỉ trích.

Hắn đây cũng quá đáng? Thì ra hắn là lấy sự hốt hoảng lo sợ của nàng làm chuyện cười nhìn?

Nhị hộ pháp dùng sức nắm chặt bả vai Tâm Nương, không để cho nàng nhích tới nhích lui, tròng mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt nóng bỏng lại chân thành, dáng vẻ nóng vội giải thích: "Tâm Nương, nàng đừng hiểu lầm ta, ta căn bản cũng không biết lão Thất nói với nàng cái gì? Ta làm sao nào cùng hắn liên thủ chứ? Ta mới vừa từ đại sảnh nghị sự trở lại, ta đang chuẩn bị thay quần áo đi xem nàng."

Nói xong, sau khi hắn thấy trên mặt Tâm Nương có nhè nhẹ mềm hoá và bình tĩnh, rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: "Ta có thể thề với trời, ta mới vừa nói những lời đó đều là lời thật lòng, ta không có ý cười nhạo nàng. Tâm Nương, ta nghe nàng nói, nhìn nàng lo lắng cho ta, ta thật cảm thấy rất vui vẻ, thật ấm áp. Nàng làm ta cảm động, để cho ta có một loại cảm giác trở về nhà, để cho lòng của ta không lại lưu lạc nữa. Tâm Nương, một năm ước hẹn của chúng ta nói trước kia kết thúc được không? Gả cho ta, được không?"

Tâm Nương, hít mũi một cái, vành mắt ửng đỏ mặt cảm động, mang theo hơi giọng mũi, nói: "Ta... Ta..."

"Tâm Nương, ta có thể thề với trời, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, xem nàng quan trọng hơn bản thân. Trong cuộc sống sau này, ta dùng sinh mạng của ta để yêu nàng, bảo vệ nàng, bảo vệ nhà của chúng ta."

Nhị hộ pháp thấy Tâm Nương ấp a ấp úng, nóng nảy cướp lời nói, một lòng kiên quyết muốn Tâm Nương gật đầu đồng ý.

"Nhà?" Tâm Nương có chút động lòng nhìn hắn, hỏi ngược lại.

Nhị hộ pháp liên tục gật đầu, nói: "Đúng, nhà, nhà thuộc về chúng ta. Tâm Nương, gả cho ta, được không?"

"Ừ." Tâm Nương đỏ mắt, hơi nhẹ gật đầu, khóe miệng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

"Cái gì?" Ngay khi hạnh phúc tới, Nhị hộ pháp lại có vẻ có chút không quá tin tưởng.

"À?"

"Nàng lặp lại lần nữa."

"Ừ."

"Ừ cái gì?"

Tâm Nương nhìn dáng vẻ ngây ngốc kia, nhất thời giọng nói hạnh phúc đầy tràn, cười nói: "Ta nguyện ý!"

"Hắc hắc!"

"Cái gì?" Nhị hộ pháp kéo Tâm Nương qua, cúi đầu hôn lên môi anh đào của nàng, trằn trọc mút, song song đầu nhập trong thế giới ngọt ngào.
Bình Luận (0)
Comment