Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 107

Edit: Thảo My

"Nha ——" Lạc Băng Vũ lông mày vui mừng mắt cười đùa với Bảo Bảo đột nhiên hét to một tiếng, nhìn trước ngực mình một mảnh ẩm ướt, ôm Bảo Bảo sững sờ nhìn về phía Tô Nhược Mộng. Mọi người theo tiếng nhìn qua nàng, nhìn vệt nước trước ngực nàng, đều không nhịn được nở nụ cười.

"Băng Vũ, Bảo Bảo nhất định là rất thích ngươi, hắn không tùy tiện đi tiểu trên người người khác đâu." Bạch Thiển cười ha hả nói.

Tô Nhược Mộng lườm nàng một cái, nhìn về phía Lạc Băng Vũ, cười nói: "Băng Vũ, chúc mừng ngươi. Ta nghe lão nhân gia nói, nếu như người nào chưa thành thân bị nước tiểu của trẻ sơ sinh vẩy lên người, nhất định bên trong sắp có tin mừng."

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó, đều lả tả nhìn Tô Nhược Mộng, miệng đồng thanh hỏi: "Thật có loại cách nói này?"

"Thật sự có cách nói này, ta giống người nói bậy nói bạ sao?" Tô Nhược Mộng bất mãn nhìn thoáng qua các nàng, không nhịn được lên tiếng thay mình nói rõ. Mặc dù nàng có ý tứ cười nhạo Lạc Băng Vũ, nhưng mà ở kiếp trước, nàng đúng là có nghe qua loại truyện này.

"Hắc hắc, không giống." Mọi người vội vàng lắc đầu, ngay sau đó mặt trêu ghẹo nhìn hướng Lạc Băng Vũ.

Lạc Băng Vũ bị mọi người nhìn ngượng ngùng, vội vàng đổi chủ đề, nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Lạc bên cạnh, nói: "Lạc Nhi, ta nghe nói, đại ca ta ở dưới chân núi cũng dính phải ôn dịch, trong lúc đó, vẫn luôn là ngươi ở đây bên cạnh hắn không ngủ không nghỉ chăm sóc hắn. Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi chăm sóc đại ca ta tốt như vậy."

Nghe vậy, lực chú ý của mọi người thành công chuyển từ trên người Lạc Băng Vũ sang trên người Thủy Lạc, đều là tò mò quan sát nàng.

Thủy Lạc thấy mọi người nhìn nàng như vậy, khuôn mặt nhỏ bé không khỏi đỏ lên, nhìn về phía Lạc Băng Vũ khoát tay áo, nói: "Mọi người đi ra khỏi nhà, nên chăm sóc lẫn nhau, việc rất nhỏ, Băng Vũ không cần khách khí như thế. Hơn nữa, Phượng tộc chúng ta cùng Ma Giáo các ngươi đã là người một nhà, người một nhà không cần phải nói lời như thế."

Lạc Băng Vũ nói, khiến trong đầu nàng không khỏi nổi lên, tình cảnh miệng đối miệng mớm thuốc, nghĩ tới đây nàng giả bộ cúi đầu nhìn Bối Bối, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến có thể nặn ra nước. Chỉ là sau đó, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác Bát hộ pháp cố ý đang trốn nàng. Hai người trong lúc đó, không hề giống như trước đây, chung đụng giống như bạn hữu nữa.

Thủy Lạc nghĩ tới những ngày nay Bát hộ pháp xa lánh, trong lòng giống như bị thứ gì chặn lại, trầm trầm, buồn buồn, khiến nàng có chút không thở nổi, để cho nàng có loại phiền não không hiểu.

Mọi người không bỏ qua trong ngượng ngùng bí mật mang theo mất mác trên mặt Thủy Lạc, đều hoài nghi giữa nàng và Bát hộ pháp xảy ra chuyện gì, chỉ là ở dưới tình huống không biết sự tình đã trải qua, mọi người ăn ý lựa chọn không đề cập tới không hỏi.

Lạc Băng Vũ ấm áp nở nụ cười, nói: "Lời tuy là nói như vậy, nhưng mà, làm muội muội ta vẫn muốn cám ơn ngươi."

Ha ha! Có vấn đề, xem ra mình phải tìm thời gian thật tốt hỏi đại ca một chút, trong khoảng thời gian này hắn và Thủy Lạc xảy ra chuyện gì? Nếu như có thể giải quyết chuyện lớn cả đời của đại ca, đó là chuyện không gì tốt hơn. Nếu như cha mẹ bọn họ ở dưới suối vàng biết, nhìn đại ca thành thân, nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối.

"Lạc Nhi, Băng Vũ, các ngươi ôm Bảo Bảo và Bối Bối tới cho ta, bọn họ đến thời gian bú sữa mẹ rồi. Các ngươi vừa trở về, mấy ngày nay cực khổ, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tô Nhược Mộng không ở trước người cho bú sữa, cho dù đối phương là nữ tử, nàng cũng cảm thấy rất xấu hổ, hoàn toàn không buông ra được.

"Dạ! Vậy chúng ta đi về trước." Lạc Băng Vũ và Thủy Lạc đồng thanh lên tiếng, song song giao Bảo Bảo và Bối Bối vào trong ngực Tô Nhược Mộng.

"Tam muội ( Tam tỷ), ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Lăng Cẩn Tịch và Bạch Thiển lên tiếng dặn dò, xoay người rời đi. Mấy ngày nay, họ đã rất rõ ràng thói quen này của Tô Nhược Mộng.

Buổi tối, Lôi Ngạo Thiên một thân đầy mùi rựou trở lại trong phòng, hắn phản phản phục phục súc miệng, lại nhai một chút trà xanh, nhẹ nhàng thở  mấy hơi vào lòng bàn tay mình, tinh tế ngửi vào, sau khi xác định không có mùi rượu, khóe miệng hắn mới khẽ nhếch cười đi tới bên giường, ôm Bối Bối qua, mạnh mẽ hôn một phen.

Hắn rất thích Bảo Bảo và Bối Bối, mỗi ngày trở lại trong phòng chuyện đầu tiên chính là ôm bọn họ, hôn bọn họ, chọc Tô Nhược Mộng cũng không khỏi ghen ghét.

Tô Nhược Mộng đã từ trong ánh mắt hắn, thấy được hắn vui sướng, vì vậy, lên tiếng hỏi: "Nhị Lôi Tử, ngày hôm nay xảy ra chuyện tốt gì? Nhìn chàng vui vẻ, nói mau nghe một chút." Thật vất vả thoát khỏi những ngày ôm trái dưa hấu, lại phải bắt đầu cuộc sống ở cữ không thể ra cửa phòng.

Nếu không phải có Bảo Bảo và Bối Bối, nếu không phải Tô thị và Hàn Nhứ còn có bọn tỷ muội ngày ngày đến tâm sự với nàng, nàng sớm biến thành chứng bệnh tự bế rồi. Vì vậy, nàng dưỡng thành một thói xấu, đó chính là thích nghe ngóng bát quái bên ngoài.

"Nương tử, ta hôm nay thật sự rất vui vẻ. Mới vừa sau khi cơm nước xong, lão Nhị nói với ta, hắn muốn cùng đại tỷ thành thân, nói là đại tỷ đã đồng ý." Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười nói.

Hắn nghe đến sau đó liền lập tức trở về phòng, quả muốn trước tiên chia sẻ cái tin tức tốt này cùng với nàng. Hắn và các hộ pháp tình cảm rất sâu, nhìn bất kỳ trong bọn họ có được hạnh phúc, hắn đều vui vẻ hơn bọn hắn.

"Thật? Đại tỷ đã đồng ý?" Tô Nhược Mộng có chút không dám tin hỏi, mặc dù biết giữa bọn họ có tình cảm, nhưng mà, nàng thật không nghĩ đến Tâm Nương sẽ sảng khoái đồng ý xuất giá như vậy.

Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, cười nói: "Là thật."

"Vậy chúng ta vừa là bà gia (nhà chồng) vừa nương gia (nhà mẹ), đây là muốn gả hay là muốn cưới? Ha ha." Nét mặt Tô Nhược Mộng tươi cười như hoa nói, trong lòng rất là cảm thấy vui vẻ cho hai người có tình.

"Ha ha! Nương tử nói không sai, chúng ta vừa là bà gia vừa là nương gia, cho nên, chúng ta gả cưới đều ở cùng một nơi rồi. Nương tử, Tử Long Lĩnh chúng ta lại thêm một chuyện vui, xem ra, chúng ta phải khẩn trương thay bọn họ thu xếp, lại để cha mẹ chọn cho bọn hắn một ngày thật tốt."

"Không sai! Không sai! Phượng tộc chúng ta gả trưởng lão, cũng không thể quá mức đơn giản."

"Cũng không phải sao, hộ pháp Ma Giáo chúng ta cưới nương tử cũng giống như vậy, không thể quá mức đơn giản." Lôi Ngạo Thiên cười phụ họa, dừng lại, khẽ thở dài một cái, lại nói: "Đáng tiếc lão Đại còn chưa có đối tượng, xem ra, ta phải để cha mẹ ta thay hắn thu xếp một mối hôn sự, để hắn nối tiếp hương khói cho Nguyễn gia."

Nguyễn Dịch lớn hơn hắn hai tuổi, mà bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa Nguyễn gia cùng Hách Liên gia có nguồn gốc sâu xa, hắn sao có thể không lo lắng cho hôn sự của Đại Hộ Pháp đây?

Tô Nhược Mộng có thể hiểu được tâm tình của Lôi Ngạo Thiên, nhưng nàng vẫn chân thực nói: "Nhị Lôi Tử, tâm tình lo lắng của chàng ta có thể hiểu, nhưng mà, chuyện hôn nhân không vội vàng được. Có lẽ là bởi vì duyên phận thuộc về lão Đại còn chưa tới, ngươi cũng không thể bởi vì gấp gáp ép hôn lão Đại với một người."

Lấy tính tình của Đại Hộ Pháp, nếu như Lôi Ngạo Thiên để hắn cưới một nữ tử, hắn bảo đảm không nói hai lời liền cưới. Hắn từ nhỏ đến lớn đều lấy Lôi Ngạo Thiên là trời, chỉ cần Lôi Ngạo Thiên muốn, Lôi Ngạo Thiên nói, hắn đều nhất định sẽ nghe, tuân, làm theo.

Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, nói: "Ta hiểu, nàng yên tâm, ta sẽ không cầm hạnh phúc cả đời của lão Đại ra đùa."

"Ừ."

Ngày hôm sau, chuyện Nhị hộ pháp và Tâm Nương sắp lập gia đình, cả Tử Long Lĩnh truyền ra.

"Lão Nhị, ngươi được! Nhanh như vậy đã giành phía trước của các huynh đệ rồi, bình thường nhìn ngươi ngốc nghếch, không ngờ phương diện này của ngươi vẫn có chút tài năng?" Tam Hộ Pháp vỗ vỗ bả vai Nhị hộ pháp, cười trêu ghẹo hắn, bất quá trong lòng hắn thật sự cảm thấy vui vẻ cho Nhị hộ pháp.

"Lão Nhị, Giáo chủ có nói cho ngươi biết chọn ngày nào hay không? Huynh đệ chúng ta cũng chuẩn bị trước hậu lễ cho ngươi." Ngũ hộ pháp nói xong, trừng mắt nhìn những người khác, mọi người lập tức hiểu ý, vội vàng gật đầu nói đúng.

Lục hộ pháp: "Đúng vậy, đúng! Huynh đệ thành thân, chúng ta cũng không thể hẹp hòi." Hắn yên lặng ở trong lòng bồi thêm một câu, náo động phòng mới là quan trọng nhất.

Nhị hộ pháp cười gãi gãi đầu, nói: "Giáo chủ nói, muốn mời lão giáo chủ và Tô lão phu nhân thương lượng một chút, để bọn họ chọn cho chúng ta một ngày thật tốt. Hắc hắc, các huynh đệ cũng cố gắng lên, chớ hâm mộ ta."

"Ha ha!" Mọi người nghe Nhị hộ pháp một bộ dạng tự cho mình là người từng trải, ăn ý nhìn nhau, cười lên ha hả.

Trên đời này còn có một loại hạnh phúc, đó chính là nhìn người mình quan tâm hạnh phúc.

Cười nói chúc mừng, Tứ hộ pháp hâm mộ nhìn vẻ mặt xuân phong của Nhị hộ pháp, trong ánh mắt có chút cầu xin nhìn về Bát hộ pháp, mà Bát hộ pháp cũng là một bộ thương mà không giúp được gì nhìn về phía hắn lắc đầu một cái. Về chuyện lão Tứ và Tiểu Lê Tử, hắn chẳng thể giúp được gì, Lạc Băng Vũ nói muốn chờ hắn thành thân, nàng mới xuất giá. Nhưng hắn bây giờ đi đâu tìm người thành thân, hắn cũng không muốn tùy tiện sắp xếp hôn sự của mình, hắn hi vọng tương lai cùng một nửa kia có thể ân ái giống như giáo chủ và phu nhân.

Trong đầu Bát hộ pháp không khỏi nổi lên cánh môi mềm lại trơn bóng trong giấc mộng, loại cảm giác đó có chút chân thật, nhưng hắn lại cảm thấy là ở trong mộng. Hắn không nghĩ tới chủ nhân cặp môi kia sẽ là Thủy Lạc, bởi vì trong mắt hắn, cô nương cùng tuổi với Lạc Băng Vũ chính là một muội muội.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn phát hiện trong ánh mắt Thủy Lạc nhìn hắn cất dấu một ít thứ, điều này làm cho hắn có chút không biết làm sao, trực giác muốn tránh xa nàng, giảm bớt cơ hội đơn độc cùng một chỗ với nàng.

Tứ hộ pháp khẽ thở dài một hơi, thầm than trong lòng, xem ra là cùng người không cùng mạng, mình và Băng Vũ còn có phải nhịn. Cõi đời này có nhiều muội muội vẫn gả, ca ca cưới sau, thật không biết Băng Vũ vì sao một lời cắn chặt không thả lý do ca ca cưới trước, muội gả sau này?

......

Trong rừng cây rậm rạp, ánh mặt trời lẻ tẻ từ giữa khe hở của lá cây rơi xuống, lấm tấm vết lốm đốm chiếu xạ trên mặt đất, làm rừng cây càng nổi lên thêm yên tĩnh mà mộng ảo.

Trong rừng cây an tĩnh, chợt truyền đến tiếng bước chân, âm thanh từ xa đến gần, phút chốc sau, trong rừng cây chậm rãi xuất hiện bốn đạo bóng dáng. Bốn người vây tại một chỗ thì thầm với nhau, tựa hồ đang thảo luận kế hoạch gì, âm thanh tinh tế vang vọng ở giữa rừng.

Qua một hồi lâu, bọn họ giống như nhất trí thông qua kế hoạch, bốn người nhanh chóng rời khỏi rừng cây.

Sắc trời muộn lặng lẽ lại tới, trên không Ưu vương phủ Hiên Viên triều đột nhiên thoáng qua bốn đạo bóng dáng, bọn họ nhanh nhẹn giống như chim, dễ dàng nhảy vào trong viện có ngọn đèn dầu sáng ngời. Bọn họ tránh thoát lính gác trùng điệp, tập thể ngồi xổm dưới cửa sổ một căn phòng.

Trong phòng truyền đến tiếng thở dốc mập mờ, âm thanh kia truyền đi cả khu vườn cũng có thể nghe rõ ràng. Nhưng những lính gác kia giống như không thấy gì, sắc mặt như cũ tuần tra viện như thường.

Trong bọn họ một người đưa ra một ngón tay, ở trên giấy lót cửa sổ nhẹ nhàng đâm một lỗ nhỏ mở ra, quan sát tình cảnh bên trong phòng.

Trong phòng, hương thơm quanh quẩn, trên đất y phục tán lạc hỗn độn, tấm màn không kéo trên giường lớn khắc hoa, đang trình diễn hình ảnh làm người ta chảy máu mũi.

Giường lớn khắc hoa nhẹ nhàng lay động, tiếng thở dốc cùng âm thanh yêu kiều như tấu vang hòa âm.

Những người khác nghe âm thanh bên trong, rối rít đưa tay đâm mở cửa sổ giấy, tò mò quan sát tình hình chiến đấu bên trong. Trời ạ, tình hình chiến đấu này cũng quá kịch liệt?

Qua một hồi lâu, tình hình chiến đấu bên trong càng lúc càng kịch liệt, bọn họ rút ánh mắt về, trong ánh mắt có bội phục đối với nam tử kia. Choáng nha, hắn cũng quá chỉnh? Nhất định trước đó uống thuốc gì?

"Ơ, Ưu Vương Gia, ngươi thật đúng là Khổng Vũ có lực, thời gian quá lâu, cũng rất đa dạng." Đột nhiên trong phòng vang lên thanh âm nhàn nhạt hài hước, trên giường hai người đang giao chiến đột nhiên cứng đờ, Hiên Viên Ưu nhanh chóng kéo chăn đắp thân thể của nữ tử kia.

"A......" Sắc mặt nữ tử hồng hào, ngẩng đầu nhìn bốn nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng, không nhịn được hét ầm lên, chỉ là, nàng mới vừa hé miệng, đã bị người cách không điểm trúng á huyệt.

Trong mắt mê ly của Hiên Viên Ưu rất nhanh hiện lên một tầng hàn băng, không để ý chút nào thân thể trần truồng đứng lên, nhặt một cái quần đơn trên mặt thảm, ở ngay trước mặt bọn họ mặc vào.

Đáng chết, vì nữ nhân kia quá mất hồn, hắn cả sau có người im hơi lặng tiếng đến gần, cũng không nhận ra được. Đám người này trên mặt cũng treo nụ cười hài hước, rất rõ ràng bọn họ đã miễn phí quan sát một lúc lâu.

Những kẻ vô dụng bên ngoài kia, lại để cho người vào phòng hắn, cũng không biết. Nếu đối phương mới vừa xuống tay với hắn, hắn sợ là đã sớm chết đến mấy lần.

Ngũ hộ pháp liếc mắt nhìn cái cao cao nhô lên trong quần lót của Hiên Viên Ưu, vẻ mặt cợt nhã huýt sáo một cái, cười nói: "Người tạm được, chính là không biết có thể tới cả một ngày một đêm hay không?" Nói xong, khóe miệng hắn tràn ra một nụ cười gian manh.

"Lão Ngũ, nếu như ngươi muốn biết, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?" Tam Hộ Pháp cười nhắc nhở hắn.

"Các ngươi cũng muốn biết?"

"Cái này có thể có, ha ha." Tứ hộ pháp nhếch môi cười, ngay sau đó sắc mặt lại như sương lắc mình ra, nhanh chóng ném viên thuốc vào trong cổ họng nữ tử trên giường.

"Ngươi..... Cái gì?" Đồng thời, Hiên Viên Ưu hé miệng muốn trách cứ người, cũng để người ta đút vào một viên thuốc. Sắc mặt hắn xanh mét, mắt lộ ra hung quang trừng mắt nhìn bọn hắn, quát: "Các ngươi là ai? Mới vừa cho ta ăn là cái gì?"

"Chúng ta là người nào?" Lục hộ pháp trở tay chỉ mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Ưu Vương Gia, ngươi ở đây thiết kế hại người thê thảm, có phải nên điều tra một số nhân vật hay không? Ngươi cả chúng ta là ai cũng không biết, ngươi còn vọng tưởng động thủ với chúng ta?"

Hiên Viên Ưu nhíu nhíu mày, thất kinh nhìn bọn hắn, nói: "Ta không biết ngươi ở đây nói gì? Nơi này là vương phủ, nếu như các ngươi muốn sống,  giao thuốc giải ra đây, ta có thể miễn các ngươi tội chết."

Hiên Viên Ưu nhanh chóng tính toán thân phận của những người này, rất nhanh cho ra kết luận, những người này là người trong Ma Giáo. Chỉ là, hắn rất bất ngờ, người của Ma giáo thế nào nhanh như vậy đã tra đến trên đầu hắn? Hắn rõ ràng làm sự kiện ôn dịch kia không chê vào đâu được, vậy bọn họ tra được như thế nào?

"Ha ha! Ngươi miễn chúng ta tội chết? Ngươi vui đùa cũng có chút lớn?" Tứ hộ pháp ôm bụng, cười lớn, giống như hắn nghe đến truyện cười nhất trên thế giới.

"Các ngươi...... Nhất định là chán sống, một đám không biết sống chết." Hiên Viên Ưu bị bọn hắn làm thẹn quá hóa giận, lắc mình rút ra bảo kiếm treo trên tường, không chậm trễ chút nào công về phía Tứ hộ pháp, động tác của hắn nhanh chóng hung dữ, khiến các hộ pháp khẽ ghé mắt.

Trong nháy mắt, hai người đánh thành một đoàn, đã qua mấy chiêu, lại có điểm thắng bại khó phân.

Tứ hộ pháp thoáng qua Hiên Viên Ưu một kiếm, nhếch miệng lên, đột nhiên tựa như tia chóp thoáng qua, Hiên Viên Ưu định nhãn lại cổ đã bị hắn nắm được, mặt Hiên Viên Ưu đang đỏ lên, cặp mắt nhô lên nhìn hắn chằm chằm.

Tứ hộ pháp lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt hiện ra nồng nặc khinh thường và ý lạnh, hừ, đùa chơi hắn ta một phen, hắn ta còn tưởng rằng mình thật rất lợi hại. Hắn cũng chỉ là muốn chọc giận hắn ta, để cho hắn ta động thủ, có thể để cho hiệu lực của thuốc trong cơ thể hắn phát huy nhanh hơn một chút.

"A... Ừ..." Nữ tử trên giường âm thanh đột nhiên khàn khàn rên rỉ, nàng gắt gao cắn góc chăn, nhưng lại khó nén được cảm giác khác thường toàn thân. Lúc dược lực phát tác, nàng đã đoán được bọn họ cho nàng ăn là thuốc gì rồi. Bây giờ lo lắng duy nhất của nàng là mình không nhịn được bò ra ngoài chăn, lo lắng mấy người xông vào trong phòng là hái hoa tặc.

Hiên Viên Ưu nghe tiếng rên rỉ của nàng kia, chỉ cảm giác toàn thân mình bị một trận lửa đốt lên, xao động không dứt.

Tứ hộ pháp thấy dược lực trong cơ thể Hiên Viên Ưu cũng đã phát tác, liền xốc hắn lên, giống như ném giẻ rách ném hắn đến trên giường.

Mọi người thấy Hiên Viên Ưu không kịp chờ đợi bò vào trong chăn, âm thầm lặng lẻ không tiếng động lui ra khỏi phòng. Bọn họ biết một khi dược lực phát tác Hiên Viên Ưu không có khả năng từ trên người nữ tử kia leo xuống, mà những lính gác bên ngoài kia, càng không thể nào nghe loại âm thanh này còn chạy vào nhìn.

Bọn họ hiện tại cứ yên tâm rút lui, bởi vì, ngày mai sẽ có tin tức bọn họ muốn truyền tới. Hiên Viên Ưu này nhất định ngay cả chết cũng không được an nhàn, còn có thể làm chuyện cười cho người ta ở trà dư tửu hậu hơn vài chục năm. Hắn sẽ trở thành sỉ nhục và trò cười của hoàng thất Hiên Viên triều.

Bọn họ kể từ sau khi nhận được tin tức của Nam Đường chủ, tự động xin đi giết giặc tiến đến Hiên Viên triều chính tay đâm Hiên Viên Ưu. Bọn họ điều tra biết Hiên Viên Ưu thích trầm luân trong dục vọng, cho nên trước khi tới nơi này, bọn họ cố ý để Thất hộ pháp thay hắn chuẩn bị một loại dược đặc hiệu như vậy, hắn sẽ chết dưới hoa mẫu đơn.

Bọn họ chỉ tra ra Hiên Viên Ưu và Nghê Hoa có cấu kết, cũng không tra ra được nam tử thần bí đêm hôm đó là ai. Nhưng mà, bọn họ cũng sẽ không buông lỏng điều tra Đông Lý triều bên kia, tin tưởng người kia nếu quả thật có tham dự, Hiên Viên Ưu và Nghê Hoa chết như vậy cũng đủ khiến hắn kinh sợ, để hắn thấy rõ sự thật.

Ngày hôm sau, mặc dù Hoàng thất Hiên Viên triều nghiêm lệnh không cho phép công bố nguyên nhân chân chính cái chết Hiên Viên Ưu, nhưng mà, về nguyên nhân cái chết Hiên Viên Ưu, vẫn bị phát tán ra ngoài, đưa tới chấn động người trong thiên hạ, hơn nữa nhanh chóng truyền đến các nước chung quanh.

"Lão Tứ, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, hiện tại nên chạy trở về tham gia tiệc đầy tháng của Tiểu giáo chủ và Tiểu Tiểu Tỷ rồi."

"Được, lên đường!"

Tam, Tứ, Ngũ, Lục hộ pháp chạy về Tử Long Lĩnh, đã là một ngày trước tiệc đầy tháng của Bảo Bảo và Bối Bối, người lên lên xuống xuống Tử Long Lĩnh, đã bắt đầu chuẩn bị tiệc đầy tháng ngày hôm sau. Đối mặt một lễ lớn như vậy, Lôi Cận hạ lệnh ngày mai ở trên bãi đất bằng phẳng tụ tập ba ngày ba đêm, toàn bộ người trên núi dưới núi tham dự.

Đối với ngày này người trông mong ngóng chờ nhất là Tô Nhược Mộng, mấy ngày nay mặc dù thời tiết tính ra là mát mẻ, nhưng mà, đối với nàng mùa đông khắc nghiệt cần phải rửa tắm, một tháng không tắm, một tháng không gội đầu, thật sự là một chuyện rất đau khổ.

Cọt kẹt ~ Tâm Nương dẫn bọn tỷ muội ôm quần áo mới, chăn mới, đi tới trong phòng của Tô Nhược Mộng, chuẩn bị thay một bộ chăn mới trên giường nàng. Họ cũng chuẩn bị cho mỗi đứa trẻ một phần lễ đầy tháng.

"Tam tỷ, mẹ nói rồi, ngươi từ hôm nay có thể tắm gội đầu, nhưng mà, phải chú ý nước ấm, tạm thời tốt nhất không nên đụng nước lạnh." Tâm Nương vừa để khay trong tay lên bàn, vừa nghiêng đầu đối diện Tô Nhược Mộng trên giường, dặn dò.

Bạch Thiển cười hì hì buông quần áo mới của bọn nhỏ xuống, không kịp chờ đợi đi về phía bên giường, thò tay ôm lấy Bối Bối, cười nhìn về phía Tô Nhược Mộng, chế nhạo: "Tam tỷ, chúc mừng ngươi rốt cuộc khôi phục tự do, bắt đầu từ hôm nay, ngươi cũng không cần ngày ngày nắm chúng ta gặng hỏi chuyện bên ngoài nữa. Tinh thần bát quái của ngươi trong khoảng thời gian, thật là làm ta cảm phục."

Trong khoảng thời gian này, Tô Nhược Mộng ở cữ chân vẫn không ra khỏi phòng, mỗi ngày chỉ cần bắt được họ sẽ hỏi cái này hỏi cái kia.

"Ha ha! Tam muội, ngươi đừng để ý Tứ muội. Mẹ nói rồi, vốn là ngày mai mới là ngày đầy tháng chính thức, nàng biết ngươi mấy ngày này buồn bực đến hỏng, cho nên, cũng để cho ngươi qua tháng ở cữ trước nửa ngày."
Bình Luận (0)
Comment