Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 108

Edit: Thảo My

Tiệc đầy tháng náo nhiệt mở đủ ba ngày ba đêm, trên dưới Tử Long Lĩnh đoàn tụ một đường, nâng cốc nói cười.

Hiên Viên Ưu và Nghê Hoa chết đi xác thực tác dụng kinh sợ với người ẩn vào chỗ sâu nhất, trong hơn hai tháng sau đó, hắn cũng không ra cái gì nữa, cũng không ra mặt nữa, giống như hắn không tồn tại. Nhưng mà, Lôi Ngạo Thiên vẫn không cho người ta ngừng điều tra hắn, hắn tin tưởng, người này mới là kẻ nguy hiểm nhất, chỉ cần có hắn ở đây, Tử Long Lĩnh nhất định còn có thể lâm vào trong hỗn loạn lần nữa.

Đối với đoàn người Phượng tộc suy tính đến thân thể Tô Nhược Mộng, trải qua thương nghị nhất trí quyết định đợi đến khi Bảo Bảo và Bối Bối qua 100 ngày, lại lên đường trở về Phượng tộc xử lý sự vụ.

Ngày này ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không có bóng mây, thời tiết đã bắt đầu nóng bức, đầu mùa hè đã đến gần.

Hôm nay là ngày Bảo Bảo và Bối Bối tròn 100 ngày, sau khi Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng ôm Bảo Bảo và Bối Bối đi Trung Nghĩa Đường dâng hương trở về, giao bọn họ cho phu thê Lôi Cận. Mà Tô Nhược Mộng, Lôi Ngạo Thiên và người trong Phượng tộc cùng với Nhị, Lục, Bát hộ pháp, còn có Phó Linh Tử cùng nhau đi tới Phượng tộc cổ xưa thần bí.

Bọn họ chạy hơn một tháng, đi tới phía đông Đông Lý triều, dừng ở một chỗ trong núi sâu sương mù dày đặc quanh quẩn, đại thụ cao chọc trời và bụi mây khổng lồ. Nơi đó xe ngựa không vào được, bọn họ chỉ đành phải đi bộ, mà lại còn phải từng bước theo sát sau lưng Thủy Noãn và Thủy Lạc, bởi vì nhìn trong rừng rậm như tầm thường, thật ra che kín huyền cơ.

Trước khi vào núi, Thủy Noãn để người không trong Phượng tộc đều ăn vào một viên đan dược màu đỏ, viên đan dược kia dùng để giải độc chướng, thật ra sương mù dày đặc này cũng không phải là sương mù đơn giản, mà là độc chướng trí mạng. Trừ người trong Phượng tộc, những người khác chỉ cần hít vào một ít sẽ chết bỏ mạng, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu không người nào có thể đi vào Phượng tộc.

Đi ra sương mù dày đặc quanh quẩn rừng rậm, đập vào mắt bọn họ là một địa phương đẹp như tiên cảnh, nơi đó trăm hoa đua nở, như nước chảy, theo tiếng nước chảy róc rách ngó lên trên, tận cùng dòng nước cách đó không xa chính là một thác nước chảy thẳng xuống dưới, tung hoành xuyên qua giữa núi.

Trừ Tô thị và Thủy Noãn, Thủy Lạc ra, những người khác đều là há to mồm, mặt kinh ngạc nhìn cảnh sắc nguy nga này. Trong bọn họ cũng không ai gặp qua cảnh sắc thác nước tráng lệ, to lớn như vậy.

Thác nước này còn hùng vĩ hơn thác nước Lư Sơn trong thơ Lý Bạch, ngẩng đầu nhìn lại, căn bản là không nhìn tới đầu thác nước, giống như thác nước này chính là từ trong đám mây trắng trong bầu trời xanh thẳm chảy ra.

Chảy bay thẳng xuống dưới ba ngàn trượng, nghi ngờ là Ngân Hà Lạc Cửu Thiên. Dùng để hình dung thác nước này thích hợp hơn thác nước Lư Sơn kia.

"Đi thôi! Nơi này đã không có độc chướng, chỉ là, mọi người vẫn phải cẩn thận đi phía sau theo ta và Lạc Nhi, ngàn vạn đừng để lạc." Thủy Noãn nhìn bộ dạng của bọn họ, trong vẻ mặt để lộ ra nồng nặc tự hào, đưa tay chỉ con đường phía trước, nhẹ giọng dặn dò.

Chỉ cần xuyên qua kết giới đằng sau thác nước, bọn họ có thể đi tới Phượng tộc rồi, chỉ là, nếu như không phải là người hữu duyên với Phượng tộc thì không cách nào bước qua kết giới. Trong tổ huấn Phượng tộc có nói, nếu như không phải là người hữu duyên, nếu như mạnh mẽ bước vào kết giới, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tàn tật hoặc là thương tổn tới sinh mạng.

Nàng lúc tới cũng đã nói rõ với bọn họ, nhưng mà, mấy người này lại một mặt theo tới, bọn họ cố chấp khiến nàng không cách nào cự tuyệt, chỉ hy vọng chờ lúc trước khi tới kết giới, bọn họ có thể tạm thời thay đổi chủ ý.

"Giáo chủ, ngươi xem cá trong con sông này, dáng dấp bọn họ thật kỳ quái. Màu sắc trên người rực rỡ tươi đẹp giống như cầu vồng, mau nhìn, bọn họ lại có thể quấn mình trong bọt nước mình phun ra, thật là đẹp." Nhị hộ pháp kinh ngạc nhìn cá kỳ quái bơi lại bơi qua, thành đoàn chơi đùa trong sông.

Đây chính là cá Phượng tộc sao? Quả thật không giống cá phía ngoài.

Hắn vốn tưởng rằng Phượng tộc cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết, dù sao dáng dấp Tâm Nương bọn họ giống như đúc người bên ngoài, cũng không có nhiều lỗ mũi, cũng không có nhiều miệng. Bây giờ nhìn đến cá trong con sông này, hắn không khỏi cảm khái, Phượng tộc chính là Phượng tộc, nó nhất định thần kỳ.

Mấy người Lôi Ngạo Thiên, Lục, Bát hộ pháp và Tô Nhược Mộng ngạc nhiên nhìn cá trong nước sông, nhìn những con cá xinh đẹp kia, bọn họ quả muốn xuống nước chơi đùa cùng chúng, hoặc là bắt một con lên nhìn vì sao dáng dấp bọn nó kỳ lạ như vậy?

Thủy Noãn như nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ, trước khi bọn hắn chưa hành động liền ngăn cản bọn hắn lại: "Mọi người ngàn vạn đừng đụng đến cá trong con sông này, màu sắc trên người bọn họ mặc dù rất đẹp mắt, nhưng mà, đây tuyệt đối là một loại biểu tượng mê hoặc người. Chỉ cần ở lúc nguy hiểm đến, trên người bọn nó sẽ phóng ra một loại dịch, đây chính là nọc độc trí mạng."

"Cái gì?" Người mới vừa trong lòng vẫn còn đang tính toán lúc trở lại, muốn bắt cá trở về, nghe lời nói của Thủy Noãn, đều không khỏi khẽ run hạ thân.

Trời ạ! Thì ra con cá này giống ma cô nhan sắc tiên diễm sao? Đồng dạng là đẹp mắt còn có phát độc, đồ thấy trên đời, thật đúng là không thể lấy bề ngoài ra đánh giá.

Mọi người theo Thủy Noãn dọc theo bờ sông thẳng tắp đi về phía thác nước kia, âm thanh dòng chảy xiết va chạm với đá xa xa đã rõ ràng truyền vào trong lỗ tai mọi người, đến lại gần hơn, giống như mưa phùn rơi xuống trên người mọi người.

Đang ở cách thác nước hai trượng, Thủy Noãn đi ở phía trước dẫn đường ngừng chân, nàng quay đầu lại, nhìn tân Tứ Đại Trưởng Lão, nói: "Lạc Nhi, Tâm Nhi, Thiển Nhi, Tịch Nhi, các ngươi là một đời tân Tứ Đại Trưởng Lão, phải học được như thế nào mở nước ra. Các ngươi đến trước mặt ta, ta tới dạy các ngươi."

Trong Phượng tộc chỉ có Phượng chủ và trưởng lão có thể mở cửa nước ra, bình thường cũng chỉ họ có thể ra Phượng tộc, trừ phi có người theo trưởng lão đi ra ngoài, nếu không chỉ có lực lượng cá nhân, căn bản không cách nào mở cửa nước an toàn ra ngoài.

"Dạ, Thủy trưởng lão ( nãi nãi)." Bốn người đồng thanh lên tiếng, nhất tề đi tới trước mặt Thủy Noãn, đứng lại.

Thư Dĩ Tâm, Thủy Lạc, Bạch Thiển, Lăng Cẩn Tịch xếp thành một hàng đứng lại, theo lời Thủy Noãn nói, hai mắt nhắm lại, tập trung tinh lực, lắng nghe khẩu lệnh vô thanh của Thủy Noãn. Mọi người chỉ thấy sau khi bốn người các nàng thấy Thủy Noãn động môi dưới, theo sát khẽ mở miệng, lại nghe không thấy họ đọc thứ gì.

Chốc lát sau, họ dừng lẩm nhẩm khẩu quyết, mở hai mắt ra, cùng nhau đưa tay phải ra, dùng ngón tay trỏ và ngón giữa song song đồng thời phát lực chỉ hướng thác nước. Chỉ chốc lát sau, thác nước một giây trước còn chảy không dứt, sau một giây đã thần kỳ ngừng lại, giống như thời gian dừng ở giờ khắc này.

"Mọi người nhanh vào trong thạch động sau thác nước đi, thác nước chỉ có thể dừng lại một khắc đồng hồ (15 phút)." Thủy Noãn thấy thác nước ngừng lại, liền nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn mọi người gấp giọng giải thích.

"Nhạc mẫu đại nhân, nương tử, đi, chúng ta đi vào." Dứt lời, Lôi Ngạo Thiên  tay phải vòng quanh hông Tô Nhược Mộng, tay trái vòng quanh Tô thị, khinh thân nhảy lên, tựa như tia chóp nhảy vào trong thạch động sau thác nước.

Không cần giây lát, mọi người đã trước sau vận chuyển khinh công bay vọt vào trong hang đá, hang đá này rất rộng rãi, cũng rất sáng sủa. Trên  tường đá khảm tám viên dạ minh châu to như nắm tay, bọn họ giống như tự nhiên lớn lên ở trên, hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ dấu vết khoảng cách nào với vật không phải là tự nhiên, bọn nó chiếu hang đá u ám này sáng trưng, giống như ban ngày.

Ngay cả các hộ pháp kiến thức bao rộng, khi bọn hắn thấy những trân châu khảm tại trên thạch bích, vẫn không nhịn được khẽ hé miệng, thán phục không thôi, tất cả bọn họ thấy hôm nay đều là chuyện bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng nhau khóa chặt dạ minh châu trên thạch bích, đột nhiên tai truyền đến tiếng nước chảy rào rào, thác nước mới vừa dừng lại mãnh liệt chảy xuống, đánh vào trên tảng đá phát ra âm thanh chấn động cực lớn, cũng thành công đưa tinh thần bọn họ từ trên dạ minh châu kéo trở lại.

Thác nước ngăn cách ánh mặt trời phía ngoài, giờ khắc này, dạ minh châu trên thạch bích giống như tản mát ra ánh sáng sáng ngời hơn ra ngoài, soi sáng trưng cả thạch động. Mọi người không nhìn dạ minh châu nữa, mà là quan sát thạch động rộng rãi bằng phẳng lại không có vật gì.

Cuối thạch động là một cửa đá hình trái tim, trên mặt cửa đá điêu khắc một con Phượng Hoàng, mà phía sau cửa đá cũng loáng thoáng có thể thấy ánh mặt trời. Mọi người không cần suy nghĩ nhiều cũng đại khái có thể đoán được đi qua cửa đá hình trái tim này, có thể đi tới Phượng tộc rồi.

Thủy Noãn đi tới trước mặt các hộ pháp ngừng lại, đưa tay chỉ cửa đá hình trái tim, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các vị, cửa đá hình trái tim này chính là chỗ kết giới ta đề cập tới với mọi người, kết giới là mắt thường mọi người không cách nào nhìn thấy, mọi người đừng tưởng rằng không nhìn thấy, nó sẽ không có đủ lực sát thương."

"Ta lại nhắc lại một lần, kết giới này chỉ có người hữu duyên với Phượng tộc mới có thể đi vào, mà nếu nói người hữu duyên chính là người dần dần sinh tình với nữ nhi Phượng tộc, cũng là người yêu thật lòng mới có thể an toàn bước qua. Tình cảm giữa Lôi giáo chủ và Phượng chủ chúng ta, mọi người chúng ta đều rõ như ban ngày, mà những người khác, ta khuyên mọi người tự giải quyết cho tốt. Chớ không nên để an nguy của mình ở trong lòng, các ngươi có thể lựa chọn ở chỗ này chờ chúng ta ra ngoài."

Giọng điệu Thủy Noãn cứng rắn vừa dứt, Nhị hộ pháp đã nóng vội cướp lời nói: "Ta muốn đi theo Giáo chủ đi vào, trong Phượng tộc có người có dị tâm tồn tại, nếu như không cho ta vào, không cho ta theo bên cạnh phu nhân và Giáo chủ, ta không cách nào an tâm ở lại chỗ này. Hơn nữa, ta một mảnh thật lòng với Tâm Nương, ta không sợ kết giới này." Nói xong, hắn thâm tình khẩn thiết nhìn Tâm Nương, tròng mắt đen lóe lên.

Tâm Nương bị hắn làm cảm động đến lệ hai mắt lóng lánh, nhìn về phía hắn liên tiếp gật đầu.

Nàng tin tưởng hắn! Cho nên, nàng cũng không lo lắng kết giới này.

Nhị hộ pháp chạy đến trước mặt Tâm Nương, đưa tay dắt tay nàng, gương mặt kiên định.

Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ thân thiết nắm tay nhau, ngoắc ngoắc khóe môi, khẽ mỉm cười, ngay sau đó nhìn về phía Lục hộ pháp, Bát hộ pháp và Phó Linh Tử bên cạnh, nói: "Tiểu Linh Tử, lão Lục, lão Bát, các ngươi ở lại chỗ này chờ chúng ta thôi. Ta không muốn các ngươi mạo hiểm, chuyện này phải nghe Thủy trưởng lão, nàng sẽ không đe dọa."

"Giáo chủ, chúng ta cũng muốn đi vào. Giống như lão Nhị nói, chúng ta không cách nào an tâm ở lại chỗ này, chúng ta muốn đi bên cạnh giáo chủ và phu nhân." Lục hộ pháp và Bát hộ pháp miệng đồng thanh cự tuyệt.

Phó Linh Tử nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Sư phụ ta nói qua, vận mệnh của ta cùng phu thê Lôi Giáo chủ cột chung một chỗ, chỉ cần các ngươi an toàn, ta nhất định không có việc gì. Cho nên, ta cũng muốn đi vào, ta tin tưởng, ta nhất định sẽ là người hữu duyên với Phượng tộc."

Nói xong, hắn xoay người đi tới trước mặt Bạch Thiển, mặt chân thành nói: "Bạch Thiển, ngươi có thể thỏa mãn một tâm nguyện của ta hay không?"

Bạch Thiển nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu nam tử này không gì không làm được vì sao phải để nàng thỏa mãn tâm nguyện của hắn? Nàng hơi ngẩn ra, trong lòng có một âm thanh mãnh liệt, bảo nàng đồng ý thỉnh cầu của Phó Linh Tử. Vì vậy, nàng khe khẽ gật đầu, nói: "Ngươi nói trước xem, nếu như ta có thể giúp, ta nhất định sẽ không nói câu thứ hai."

Bạch Thiển nói rất là phù hợp, nếu như nàng sớm biết lời kế tiếp của Phó Linh Tử, đoán chừng nàng sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy.

"Ta muốn dắt tay ngươi qua kết giới."

"Cái gì? Cái này..." Mặt Bạch Thiển bá một cái đỏ rực lên, nàng đỏ mặt, cà lăm khó xử quét nhìn dáng vẻ cười như không cười của mọi người, lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, uốn éo xoắn ngón tay mình.

Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng Bạch Thiển, lại chăm chú nhìn Bạch Thiển nhìn Phó Linh Tử, cười nhẹ một tiếng, nói: "Tứ muội, chuyện này ngươi ngay trước mặt mọi người đã đồng ý, ngươi không được chơi xấu. Hơn nữa, giữa nam nữ giang hồ, nào có nhiều quy định cứng nhắc như vậy? Nơi này đều là người mình, sẽ không ai tuyên truyền chung quanh."

Bản lãnh của Phó Linh Tử, Tô Nhược Mộng không chút hoài nghi, nếu hắn nói như vậy, vậy hắn nhất định không làm chuyện không có nắm chắc. Nghĩ đến ban đầu hắn và Tứ muội không đánh không quen biết, nghĩ đến Tứ muội ly kỳ cứu hắn, nàng có một loại dự cảm, tất cả giữa hai người này, có lẽ cũng là sâu xa bên trong đã định trước. Có lẽ, sau khi trải qua một bước dắt tay qua kết giới, bọn họ cũng có thể tu thành một đôi tình nhân nhỏ ân ái.

"Đúng vậy, chúng ta tất cả đều nghe được."

"Phu nhân nói không sai, mọi người đều là nhi nữ giang hồ, thời khắc đặc biệt, một chút tiểu tiết có thể tạm thời để ở một bên."

"Không sai! Tứ muội, ngươi còn mắc cỡ ngại ngùng như vậy, không giống cá tính của ngươi. Trừ phi?" Tâm Nương được người yêu nắm tay thật chặt, cười đến gương mặt hạnh phúc. Nàng nhìn Bạch Thiển thẹn thùng, không nhịn được lên tiếng kích nàng.

Mấy ngày nay, nàng ít nhiều cũng nhìn thấu một ít tâm ý của Phó Linh Tử đối với Bạch Thiển. Hôm nay nếu hắn không sợ, hắn đã nắm chắc, nàng lại cảm thấy đây đối với Tứ muội mà nói là một việc liên quan đến đại sự hạnh phúc. Chỉ cần bước qua kết giới, vậy đã nói rõ giữa hai người có tình yêu tồn tại, hoặc là nói, bọn họ là người hữu duyên với nhau.

"Trừ phi cái gì?" Bạch Thiển không hiểu câu nói của Tâm Nương.

"Trừ phi trong lòng ngươi còn có những ý nghĩ khác."

"Đại tỷ, ngươi... Ta không để ý tới ngươi. Hừ!" Bạch Thiển thẹn quá hóa giận dời đi tầm mắt, chuyển mắt nhìn Phó Linh Tử, nói: "Tiểu Linh Tử, ta đồng ý với ngươi. Chỉ là, chúng ta đã nói trước rồi, nếu như ngươi xảy ra điều gì ngoài ý muốn? Ngươi cũng không nên trách ta."

"Ta bảo đảm sẽ không trách ngươi." Phó Linh Tử giơ tay phải lên, nghiêm túc bảo đảm. Nói xong, hắn cũng đi tới bên cạnh Bạch Thiển, đứng lại.

Lần này lại lo lắng cho Lục hộ pháp và Bát hộ pháp, Lục hộ pháp từ trước đến giờ là một người nhanh mồm nhanh miệng, hắn thấy Phó Linh Tử dũng cảm như thế, cũng đứng ở trước mặt Lăng Cẩn Tịch, nhìn nàng vẻ mặt có chút quẫn bách nói: "Lăng cô nương, tại hạ cùng ngươi qua kết giới được không?"

Hắn cho tới bây giờ không phủ nhận mình sinh lòng ái mộ với Lăng Cẩn Tịch, hắn cũng nghĩ tới muốn sau khi tất cả thái bình thổ lộ với nàng, mới vừa nhìn hành động của Phó Linh Tử, hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt chính là một cơ hội tốt, cơ hội tốt chứng minh mình thật lòng.

Sự kiện này, mặc kệ kết cục như thế nào, hắn đều sẽ không có bất luận câu gì oán hận. Nếu như có thể thuận lợi bước qua kết giới, vậy hắn cũng coi như không phải tương tư đơn phương rồi.

Lăng Cẩn Tịch không ghét Lục hộ pháp, nhưng tự nhận cũng không có hảo cảm mãnh liệt. Nàng từ trước đến giờ quen thanh tâm quả dục, hơn nữa từ nhỏ lớn lên ở Vô Quả Cốc ngăn cách với thế giới, nàng đơn thuần như tờ giấy, căn bản cũng không biết cái gì là tình yêu nam nữ? Cho nên, nàng cũng không biết mình đối với Lục hộ pháp nhiều hơn người khác mấy phần chú ý đại biểu cho cái gì?

"Ta có thể đồng ý, nhưng mà, như vậy có thể để ngươi gặp nguy hiểm hay không?" Đáy lòng Lăng Cẩn Tịch có chút bận tâm an nguy của hắn, trực giác của nàng nếu như bởi vì mình nhất thời mềm lòng, mà để cho hắn bị thương, nàng sẽ tự trách.

Lục hộ pháp vui mừng lắc đầu một cái, nói: "Chết sống có số, mặc kệ như thế nào, ta đều sẽ không oán giận bất luận kẻ nào. Quyết định này làquyết định sáng suốt nhất ta đã làm, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận."

Lăng Cẩn Tịch nghe lời nói của hắn, nhìn hai tròng mắt đen kiên nghị, một góc trong lòng nhất thời mềm xuống, khi đó một cảm giác khác thường đột nhiên quàng lên tim nàng. Nàng nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu.

Duy nhất chỉ có Bát hộ pháp có chút không biết làm sao cho phải? Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Noãn, cung kính hỏi: "Thủy trưởng lão, chẳng lẽ cho tới bây giờ cũng chưa có người bên ngoài có thể một mình tiến vào Phượng tộc sao? Có tình huống đặc biệt hay không?"

Hắn nhìn Lục hộ pháp và Phó Linh Tử đều đã tìm được người nắm tay cùng nhau đi vào kết giới, ngẫm lại mình một thân một mình, hắn không khỏi bối rối.

Thủy Noãn lắc đầu một cái, nhìn hắn nói: "Bát hộ pháp là một người thông minh, nên biết lão thân cũng không cuồng ngôn, chuyện này ngươi phải tin tưởng ta, chớ tồn tại cái gì may mắn trong lòng. Nếu như bất luận kẻ nào cũng có thể tiến vào Phượng tộc, Phượng tộc chúng ta cũng sẽ không thần bí như vậy rồi."

"Nhưng mà, ta..."

"Bát hộ pháp vẫn an tâm ở chỗ này chờ đi, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn của Phượng chủ và Lôi giáo chủ, điểm này ngươi hoàn toàn có thể yên tâm." Thủy Noãn chặn lời nói của Bát hộ pháp lại, kiên định lắc đầu, nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Lão Bát, ngươi ở lại chỗ này đi." Lôi Ngạo Thiên cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ, hắn thậm chí ngay cả Lục hộ pháp cũng không muốn để cho hắn mạo hiểm, nhưng mà, hắn mới vừa nhìn thấu tâm ý của lão Lục với Lăng Cẩn Tịch, hơn nữa một ít lời nói mới vừa của lão Lục, khiến hắn cảm động chỉ có thể lựa chọn ủng hộ hắn.

Bát hộ pháp nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nóng nảy nói: "Giáo chủ, ta không muốn ở lại chỗ này, ta muốn bồi các ngươi đi vào chung."

"Lão Bát, ngươi ở lại chỗ này thôi. Ta và Nhị Lôi Tử không chỉ có trách nhiệm với an nguy của ngươi, chúng ta còn phải có trách nhiệm với Băng Vũ, chúng ta không thể để ngươi mạo hiểm." Tô Nhược Mộng cũng vội vàng gia nhập đội khuyên bảo.

Mặt Bát hộ pháp vẫn quật cường lắc đầu một cái, giọng điệu kiên định nói: "Không được!"

"Bát hộ pháp, nếu như ngươi kiên quyết muốn đi vào, không bằng sẽ để cho ta giúp ngươi cùng nhau đi." Đang lúc này, Thủy Lạc đứng ở trước mặt Bát hộ pháp, ngẩng đầu không trốn không tránh nhìn hắn, đề nghị.

"Hồ đồ!"

"Không được!"

Thủy Noãn Bát hộ pháp miệng đồng thanh cự tuyệt, đều là đổi sắc mặt, mà sắc mặt Thủy Lạc càng thêm khó coi, một bộ dạng muốn khóc lên, chỉ là nàng đè nén tâm tình của mình, không để cho mình rơi nước mắt.

Nàng đã chủ động như vậy, vì sao hắn còn cự tuyệt? Chẳng lẽ trong mắt hắn, nàng lại thật sự kém như vậy sao?

Tay Thủy Lạc ẩn ở trong ống tay áo siết thật chặt, nàng mặt quật cường nhìn về phía Thủy Noãn, nói: "Nãi nãi, ngươi đừng ngăn cản ta. Ta trưởng thành, ta biết rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm? Ngươi không phải từ nhỏ đến lớn đã dạy bảo ta, nhất định phải trung thành với tim mình sao? Hiện tại ta làm quyết định chính là quyết định sâu trong nội tâm ta, chẳng lẽ nãi nãi bây giờ là muốn nói cho ta biết, ngươi trước kia dạy đều nói dối, người không thể trung thành với tim mình?"

Thủy Noãn nghe lời nói của Thủy Lạc, không khỏi giật mình, hơi hé miệng, gương mặt không thể tưởng tượng nổi. Trầm ngâm một lát, màu sắc đọng lại đáy mắt nàng đã biến mất, lộ ra ánh sáng lóng lánh, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Lạc Nhi trưởng thành, nàng thật không nghĩ đến Lạc Nhi vẫn tuỳ tiện, lớn lên vẫn như đại tiểu hài có thể nói ra lời như vậy.

"Được, nãi nãi không can thiệp, ngươi tự quyết định là được rồi, chỉ là, ngươi không được hối hận."

Thủy Lạc kiên định lắc đầu một cái, nói: "Ta sẽ không hối hận!"

Mọi người đều bị Thủy Lạc dũng cảm cảm động, Bát hộ pháp cũng không ngoại lệ, chỉ là cảm động là cảm động, hắn thủy chung không cách nào mang đôi môi trong mộng với Thủy Lạc nhập làm một. Ở trong lòng hắn, chủ nhân đôi môi đó chính là một nửa kia trong đời của hắn.

"Cái gì? Thủy cô nương, chuyện này vạn lần không được!" Bát hộ pháp mặt áy náy nhìn Thủy Lạc, nói.

"Tại sao? Ngươi quyết định ở lại chỗ này? Hay là ngươi thật sự nghĩ một mình mạo hiểm?"Thủy Lạc không bởi vì hắn lần nữa cự tuyệt mà lùi bước, ngược lại ngửa đầu nhìn hắn, hỏi nguyên nhân chân chính.

Bát hộ pháp nuốt một ngụm nước bọt, chợt cảm thấy có chút nhức đầu không dứt, hắn chưa bao giờ đề cập đến chuyện cảm tình, cũng chưa từng cự tuyệt cô nương nào. Hôm nay hắn phải trước mặt mọi người, lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt một cô nương tốt, hắn thật sự có chút không làm được, nhưng hắn lại không thể không nhìn nguyên tắc của mình.

Bát hộ pháp chỉ có thể lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.

Mọi người ngược lại nhìn không được, rối rít đứng ở bên Thủy Lạc, bất mãn chỉ trích Bát hộ pháp.

"Lão Bát, ngươi cũng quá làm kiêu chứ? Mọi người đều là nhi nữ giang hồ, ngươi cần phải như vậy không? Ngươi mới vừa không phải nói không câu nệ tiểu tiết sao? Hiện tại thế nào tự mình không làm được?"

"Lão Bát, đừng nói huynh đệ không đứng ở bên ngươi. Chuyện này ngươi thật quá không phúc hậu, Thủy cô nương người ta cũng tự nguyện cùng ngươi đi qua kết giới, ngươi một đại nam nhân còn có cái gì không được tự nhiên?"

"Lạc đại ca, nếu như ngươi thật muốn vào Phượng tộc, ngươi chính là theo Lạc Nhi nói làm đi. Trừ người trong Phượng tộc, cho tới bây giờ cũng không có ai có thể một mình bước qua kết giới."

"Lão Bát, ngươi hoặc là ở tại chỗ này, hoặc là làm theo Thủy cô nương nói? Đây là giáo chủ ra lệnh, ngươi biết hậu quả của bất tuân kháng lệnh." Lôi Ngạo Thiên không cách nào không để ý tới, ở dưới ánh mắt nhờ giúp đỡ của Tô Nhược Mộng, hắn chỉ cho ra hạ sách này.

Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất rồi, bởi vì không thể để Bát hộ pháp ở lại chỗ này, hắn thật sự có thể sau khi bọn họ đi, tự mình qua kết giới, đây ngược lại không phải là điều hắn muốn thấy.

Ai cũng nhìn ra được tâm ý của Thủy Lạc đối với lão Bát, có lẽ, con đường cũng không giống nhau. Cùng lắm thì, chờ một chút, hắn lưu ý tình huống lão Bát nhiều hơn, tin tưởng lấy thực lực của hắn, cũng là có thể bảo vệ lão Bát.

Bát hộ pháp rũ đầu, âm thầm làm lựa chọn.

Thủy Lạc đứng ở trước mặt Bát hộ pháp chỉ cảm thấy sau lưng có một trận gió mạnh thổi qua, gió này tới quá đột ngột, không hề báo động trước khiến nàng bổ nhào lên trước.

"Lạc Nhi cẩn thận!"

"Cái gì?" Bát hộ pháp nghe được tiếng kinh hô của mọi người, nhìn Thủy Lạc sẽ phải hôn tảng đá trên đất, phản xạ có điều kiện tính đưa tay kéo tay nàng. Gió mạnh mẽ thổi qua, khiến hắn không chuẩn bị tâm tư, phịch một tiếng té xuống đất, mà Thủy Lạc bị hắn kéo qua, thẳng tắp nhào tới trên người hắn, hai người môi dán thật chặt ở chung một chỗ.

Bát hộ pháp chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc trong mộng đánh tới, cánh môi che ở trên môi mình, để cho hắn có loại cảm giác chưa thỏa mãn. Hắn bản năng mút xuống môi của Thủy Lạc, cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt.

"Lão Bát, ngươi ở đây làm gì?" Tràn đầy thú vị hài hước kéo hắn từ trong mộng ảo trở lại, giống như thùng nước lạnh từ trên đầu hắn tưới xuống, khiến hắn tỉnh táo vô cùng. Hắn mhìn môi mình vẫn còn dán trên môi Thủy Lạc, nhìn nàng đỏ ửng mặt, vội vàng đẩy nàng ra.

Mọi người luống cuống tay chân đỡ Thủy Lạc lên, mà Bát hộ pháp cũng nhanh chóng đứng lên. Hắn không nhìn ánh mắt trêu ghẹo của mọi người, nhìn chằm chằm Thủy Lạc, hỏi: "Thủy cô nương, thời điểm ta bị bệnh, nhờ có ngươi hết lòng chăm sóc và mỗi ngày không gián đoạn mớm thuốc."

Thủy Lạc nghe được hắn nhắc tới mớm thuốc, lại nghĩ tới bọn hắn mới vừa môi đối môi, mặt vốn là ửng đỏ lập tức càng thêm đỏ lên, đỏ đến tựa như có thể nặn ra nước. Mà nàng như vậy, xác nhận hoài nghi trong lòng Bát hộ pháp.

Mới vừa môi của bọn hắn che cùng một chỗ, trong đầu hắn đột nhiên thoáng qua một hình ảnh, hắn nhìn thấy một cô nương lúc mình hôn mê lấy miệng mớm thuốc. Thì ra là nàng? Mình tại sao không nghĩ tới người này sẽ là nàng? Dù sao lúc ấy mình ngã bệnh chỉ có nàng ở bên cạnh mình.

Ai, thật là trì độn!

"Lạc đại ca, không cần khách khí!"

Bát hộ pháp nhìn nàng hơi cười một cái, chuyển mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, thuộc hạ lựa chọn cùng Thủy cô nương đi qua kết giới."

Thủy Noãn nhéo lông mày thật chặt, trong lòng có chút không vui, nhưng mới vừa là một hồi bất ngờ, nàng cũng không thể nói người ta không nên tốt bụng đưa tay kéo Lạc Nhi? Mà theo nàng mới vừa quan sát, Thủy Lạc thật thích tên tiểu tử này, mà tên tiểu tử mặc dù về mặt thái độ đã có biến hóa, nhưng mà, còn cần thời gian dài khảo hạch.

"Ai, thật là nữ nhi lớn không dùng được." Thủy Noãn hơi thở dài một cái, không nhịn được nói thầm ở trong lòng.

"Vậy thì tốt, tất cả mọi người theo lời Thủy trưởng lão nói cùng nhau tiến vào kết giới, nếu như có xuất hiện khác thường, các ngươi cũng không thể mạnh mẽ qua kết giới. Ta không hy vọng các ngươi quyết định như vậy, nếu như các ngươi vì vậy mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ không có cách nào tha thứ cho mình. Cho nên, chút nữa nên làm như thế nào? Tất cả mọi người hiểu chưa?"

Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, nghiêng đầu nhìn Nhị, Lục, Bát hộ pháp và Phó Linh Tử, không yên lòng dặn dò.

"Dạ, thuộc hạ hiểu." Mấy người đồng thanh lên tiếng, lần lượt dắt tay bạn gái của mình, đứng ở bên người Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, tâm tình khẩn trương chuẩn bị bước vào trong kết giới.

Thủy Noãn và Tô thị là hai tỷ muội đặc biệt tốt dắt tay đi vào, họ dễ dàng đi vào trong cửa hình trái tim. Người ở bên ngoài xem, họ tiến vào cửa chỉ giống như cửa bình thường, căn bản cũng không mơ hồ giống như Thủy Noãn nói.

Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu tròng mắt dịu dàng nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Nương tử, chúng ta cũng vào thôi?"

"Được!" Tô Nhược Mộng khẽ gật đầu, mặc cho hắn dắt tay nàng đi về phía cửa hình trái tim giám định xem có giống truyền thuyết kia. Hai người không có một tia khác thường xuyên qua cửa hình trái tim, chẳng qua khi Lôi Ngạo Thiên mặt thâm tình nhìn về phía Tô Nhược Mộng, hắn kinh ngạc kêu lên.

"À? Nương tử, cái này... Tóc của nàng..."

Tô Nhược Mộng kỳ quái nhìn hắn một cái, cúi đầu nhìn về phía tóc rủ xuống ở trước ngực, khi nàng nhìn tóc đen nhánh sáng bóng, nàng cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Đây là chuyện gì? Bọn họ chỉ là tay nắm tay qua một kết giới, thế nào tóc bạc của nàng biến thành đen?

Tô thị cặp mắt rưng rưng đi đến trước mặt Tô Nhược Mộng, nhìn nàng vui mừng khóc nói: "Mộng nhi, thật sự là quá tốt, tóc của con lại biến thành đen."

"Chúc mừng Phượng chủ." Mặt Thủy Noãn cũng nở nụ cười nhìn nàng, từ trong thâm tâm chúc. Nói xong, ánh mắt của nàng lại bắt đầu nặng nề nhìn về phía bốn đôi nam nữ còn chưa qua kết giới. Nàng thật lo lắng mỗi một đôi trong bọn họ, nếu như không thể qua kết giới, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.

Tay nàng rủ xuống ở hai bên thân thể không tự chủ nắm chặt thành quyền, trên trán tràn ra tầng mồ hôi mịn.

Nhị hộ pháp và Tâm Nương liếc nhau một cái, hai người đều là mặt kiên nghị bước vào kết giới, bài trừ tạp niệm, chỉ để lại tình yêu đối với nhau. Sau khi thành công bước qua kết giới, Nhị hộ pháp không kiềm hãm được ôm ở Tâm Nương, đều là khuôn mặt hạnh phúc.

Mọi người nín thở chờ đợi, từng đôi lần lượt đến, mọi người sau lưng cũng không khỏi bị mồ hôi lạnh ướt một hồi lại một hồi.

Bạch Thiển và Phó Linh Tử an toàn qua kết giới, trong lòng Tô Nhược Mộng vừa mừng vừa lo, vui mừng chính là lại thành một đôi có tình, hơn nữa còn là người nàng quan tâm; sau buồn là lão Lục và Lăng Cẩn Tịch, giữa bọn họ không có bao nhiêu quan hệ, nàng thực là lo lắng.

Tay Lục hộ pháp khẽ run dắt lấy tay Lăng Cẩn Tịch, bởi vì hắn run run, khiến lòng Lăng Cẩn Tịch luôn luôn yên tĩnh như nước cũng hơi khẩn trương. Bọn họ nắm tay, theo lời Thủy Noãn nói, trong đầu chỉ nhớ kỹ đối phương, trung thành với tim mình, từng bước từng bước đi tới cửa.

Hô ~~

Sau khi bước ra kết giới, bọn họ nhìn nhau, đồng thời thở ra một hơi thật dài, rễ chân tình khác thường nảy sinh ở trong lòng bọn họ.

Một đôi cuối cùng, cũng là một đôi mọi người lo lắng nhất, kết giới bên này mười người mắt không chớp nhìn hai người nắm tay từ từ đến. Bọn họ rất muốn có lòng tin với bọn họ, nhưng mà, mới vừa thái độ của Bát hộ pháp thật là để cho bọn họ không yên lòng.

"Lão Bát, ngươi quả thật không cho chúng ta thất vọng."

"Hô ~~, lão Bát, ngươi biết không? Ta mới vừa khẩn trương quên mất hô hấp, lão Bát, ngươi vẫn tốt chứ."

"Ha ha! Lão Bát, chúc mừng ngươi!"

"Cùng vui! Cùng vui!" Bốn nam tử vui vẻ vây tại một chỗ, chắp tay lẫn nhau thở dài chúc, giống như hôm nay là hôn lễ tập thể của bọn họ, đám người Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ, đều là cười cong mặt mày.

"Khụ khụ..." Thủy Noãn ho nhẹ mấy tiếng, thành công cắt đứt mấy nam tử hưng phấn, nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, nói: "Không còn sớm nữa, các ngươi theo ta vào Phượng tộc thôi."

"Dạ!"

Sau khi qua kết giới, còn có một đoạn đường thật dài phải đi, mà con đường không đơn giản, đều che kín huyền cơ.

Mọi người theo sát ở sau lưng Thủy Noãn, đại khái lại đi một canh giờ, Thủy Noãn đi tuốt ở đàng trước rốt cuộc dừng bước, xoay người nhìn về phía bọn họ sau lưng, nói: "Đến!"

Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn lại, nhất thời tinh thần sảng khoái, đập vào mắt là bốn núi vây quanh bình nguyên, từng dãy nhà màu trắng. Căn nhà nơi này tất cả đều là nhà gỗ, chỉ là bọn họ sơn toàn bộ nhà gỗ thành màu trắng, làm người khác chú ý nhất ấy là giữa những căn phòng màu trắng là một căn nhà màu sắc rực rỡ, nhiều màu sắc như vậy sơn lên căn nhà, nhưng không làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác quái dị, ngược lại có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Căn nhà kia không chỉ có màu sắc rực rỡ khác với những căn nhà khác, hơn nữa nó còn rộng gấp mấy lần những căn nhà khác, cũng cao hơn gấp mấy lần, trên nóc căn nhà dựng lên một con Phượng Hoàng điêu khắc trông rất sống động.

Lại là Phượng Hoàng? Mọi người cơ hồ có thể kết luận chỗ đó chính là cung điện Phượng chủ.

Tô thị nhiệt huyết đầy mắt nhìn quê hương đã lâu, nước mắt lả tả rớt xuống.

"Mẹ, làm sao ngươi khóc?" Tô Nhược Mộng đưa tay cầm tay Tô thị, nhẹ giọng hỏi.

Tô thị lắc đầu, hít mũi một cái, nói: "Mẹ không có việc gì! Mẹ chỉ là nhìn thấy quê nhà quen thuộc, vui mừng."

"Phượng chủ, đi thôi! Thuộc hạ dẫn ngươi đi cung điện." Thủy Noãn nói xong, chuyển mắt mặt nghiêm túc nhìn một đời tân Tứ Đại Trưởng Lão, nói: "Lạc Nhi, Thiển Nhi, Tâm Nhi, Tịch Nhi, các ngươi ở bên ngoài có quan hệ thân mật với Phượng chủ cũng tốt, ta hi vọng các ngươi ở Phượng tộc, nhất định phải cẩn thủ bổn phận trên dưới. Ở Phượng tộc, các ngươi không phải là tỷ muội kết nghĩa kim lan, mà là Phượng chủ và tân Tứ Đại Trưởng Lão. Hiểu chưa?"

"Chúng ta biết rồi." Tứ nữ vội vàng lên tiếng.

Tô Nhược Mộng thấy gương mặt nghiêm túc của Thủy Noãn, cũng không nói chuyện. Dù sao, nàng đã sớm thương lượng xong với Lôi Ngạo Thiên, sau khi xử lý xong chuyện tình ở Phượng tộc, nàng trở về Tử Long Lĩnh. Lần này nàng trở về chỉ là vì hoàn thành sứ mạng của mình, nhưng mà, nếu như muốn nàng một mực sống ở nơi này, đó là không thể nào.

Tại lúc tất cả chuyện tình chấm dứt, nàng sẽ để quyền lực Phượng chủ xuống, để các Trưởng lão tiếp tục trông coi Phượng tộc. Mà nàng trở lại cuộc sống hạnh phúc trước kia thuộc về nàng và Nhị Lôi Tử  —— trồng ruộng, dưỡng bánh bao.

Mọi người mới vừa đi không xa, đã nhìn rất nhiều người từ trong phòng đi ra, chậm rãi tiến lên đón bọn họ.

"Nhị Trưởng Lão, ngài tìm được Phượng chủ sao?"

"Nhị Trưởng Lão, ngài cực khổ."

"Nhị Trưởng Lão, ngài lần này trở về, còn phải đi ra ngoài sao?"

"Nhị Trưởng Lão, bọn họ là ai à?"

"......"

Mọi người từng hàng ngăn ở trước mặt bọn hắn, thân thiện nhìn Thủy Noãn hỏi han, hỏi lạnh hỏi ấm, từ cảnh tượng nơi này thấy được địa vị cao quý của Thủy Noãn ở trong con dân Phượng tộc.

"Khụ khụ." Thủy Noãn ho nhẹ hai tiếng, đưa tay làm một dấu tay dừng lại, chỉ vào Tô Nhược Mộng bên cạnh cười yếu ớt, giới thiệu với chúng con dân: "Các vị, xin yên lặng một chút! Đây chính là Phượng chủ chúng ta, Phượng chủ ba ngày sau sẽ cử hành nghi thức đăng vị, xin mọi người tin tưởng, Phượng chủ nhất định có thể dẫn dắt chúng ta hướng đến tương lai tốt đẹp hơn."

Mọi người nghe lời nói của Thủy Noãn, đều lả tả nhìn Tô Nhược Mộng, trong các nàng có không ít người nhận ra Tô thị đứng ở bên cạnh Tô Nhược Mộng, lập tức liền biết, nữ tử dáng dấp giống như đúc Tô thị lúc tuổi còn trẻ nhất định là Phượng chủ các nàng.

Tận mắt thấy Phượng chủ khổ đợi đến, họ không chỗ nào không kích động nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, đều lả tả quỳ xuống, đồng thanh tham bái: "Phượng chủ kim an!" Âm thanh tham bái chấn động làm đau màng nhĩ Tô Nhược Mộng, cũng lay động lòng của nàng.

Nhiệt tình của các nàng, thấy ánh sáng hy vọng trên mặt các nàng, ánh sáng trong mắt các nàng, không chỗ nào không khiến Tô Nhược Mộng rung động.

"Tất cả mọi người đứng lên đi! Ta sẽ cố gắng hết khả năng, để Phượng tộc khôi phục thịnh vượng trước kia." Trong ánh mắt Tô Nhược Mộng tràn đầy kiên định, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, đưa tay cao quý tao nhã phóng khoáng làm dấu tay, vẻ vương giả phong nhã tài hoa bẩm sinh trên người nàng khiến mọi người cảm phục và tin cậy.

Đây chính là Phượng chủ các nàng, mà họ tin tưởng, tương lai không lâu, Phượng tộc mà có thể khôi phục thịnh vượng trước kia.

Họ tin chắc!

"Tạ Phượng chủ!" Mọi người lại đồng thanh tạ ơn, đứng dậy, tự giác tách ra đứng ở hai bên ven đường, để lại cho các nàng con đường dài thật dài.

Tô Nhược Mộng dẫn đầu mọi người, vừa đưa tay chào hỏi mọi người hai bên, vừa bước lên trước, cái này khiến Tô Nhược Mộng có loại cảm giác giống chủ tịch nước duyệt binh quốc khánh.

Đi qua con đường thật dài, họ rốt cuộc đi tới trước mặt căn nhà nhiều màu sắc, mà nơi đó có một nhóm người chờ đợi từ lâu, cầm đầu là hai lão phu nhân tóc trắng. Họ rưng rưng nhìn các nàng đi từng bước một tới, càng đến gần lại càng không nhịn được liên tiếp lau lệ.

"Thuộc hạ tham kiến Phượng chủ, Phượng chủ kim an!" Lăng Xuân và Liên Khai dẫn mọi người quỳ xuống, đồng thanh tham bái.

"Đại Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão mau mau đứng lên!" Tô Nhược Mộng bước nhanh về phía trước, tự mình đỡ họ dậy, sau đó nhìn mọi người phía sau các nàng, nói: "Tất cả mọi người đứng lên đi!"

"Dạ, tạ Phượng chủ."

"Phượng chủ một đường cực khổ, mời vào cung nghỉ ngơi một chút." Lăng Xuân và Liên Khai nhìn nhau, đều thấy hài lòng với tân Phượng chủ trong mắt nhau, hai người miệng đồng thanh mời Tô Nhược Mộng vào cung điện nghỉ ngơi.

Ba ngày sau, nghi thức Phượng chủ đăng vị.

Từ ba ngày trở lại Phượng tộc tới nay, Tô Nhược Mộng mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, nàng giây phút tranh đoạt để quen thuộc sự vụ Phượng tộc,  chuyện cũ Phượng tộc, hoạch định tương lai cho Phượng tộc. Bởi vì rời Bảo Bảo và Bối Bối hơn một tháng, nàng cũng đã sớm hận không thể phi thân lập tức trở về Tử Long Lĩnh, ôm bọn hắn một cái, hôn nhẹ bọn họ. Đều nói mẹ vĩnh viễn nhớ thương đứa bé, thật sự một chút cũng không giả.

Nghi thức đi qua, Tô Nhược Mộng không kịp chờ đợi cùng các Trưởng lão mới cũ đi đến Bách điểu lâm, gọi Phượng cầm ra, khôi phục Bách điểu lâm.

Cộc cộc lộc cộc...... Ba chiếc xe ngựa một trước một sau ngay sau đó từ trên đường chạy như bay, giương lên bụi bậm cao cao. Tô Nhược Mộng có loại cảm giác nằm mộng, nàng thật không ngờ chuyện tiến triển được thuận lợi như vậy.

Nàng bằng tốc độ nhanh nhất xử lý xong sự vụ Phượng tộc, lại thành công khuyên Lăng Xuân, Thủy Noãn Liên Khai, để các nàng tiếp tục chủ trì sự vụ Phượng tộc. Bởi vì các nàng cũng quen thuộc với Phượng tộc hơn bất luận kẻ nào, cũng nhiệt tình yêu thương Phượng tộc, giao Phượng tộc vào trong tay các nàng, nàng rất yên tâm.

"Nhị Lôi Tử, ta có loại cảm giác nằm mộng, chúng ta thật là từ Phượng tộc ra sao? Chúng ta thật là đang chạy về nhà sao?" Tô Nhược Mộng rúc vào trong ngực Lôi Ngạo Thiên, có chút không quá tin tưởng hỏi.

Lôi Ngạo Thiên cúi mắt xuống nhìn nàng thật sâu, nói: "Nương tử, đây tất cả đều là thật."

Lần này, hắn thật sự lại một lần nữa lau mắt mà nhìn nàng, những sự vụ phức tạp kia nàng xử lý, lại giống như là trò đùa đơn giản, dễ dàng. Nàng lấy nửa tháng xử lý xong sự vụ Phượng tộc, lại thành công khuyên tiền Trưởng lão tiếp tục chủ trì sự vụ.

Càng làm cho hắn cảm giác mới mẻ là nàng ở ngày đăng vị, tuyên bố với tất cả con dân nàng một ý chỉ trọng đại, đó chính là từ thế hệ này của nàng bắt đầu, sau này Phượng chủ đều do con dân Phượng tộc bầu bằng phiếu, không do nữ nhi Tô thị tiếp nhận. Nàng nói ra lý do, lấy tài ăn nói của nàng, không người nào có thể không đồng ý, hoàn toàn mang người ta vào trong đủ loại cuộc sống tốt đẹp theo chế độ công bằng như nàng nói.

Nàng không chỉ thoát khỏi sứ mạng mình, lại để cho đời sau nàng ít đi một sứ mạng, cho họ tự do. Lần này, nàng còn nghĩ một đời tân Tứ Đại Trưởng Lão ra Phượng tộc, để Lăng Xuân họ chiêu mộ hiền lương, đổi cũ thay mới, không hề theo quy định cứng nhắc qua các đời Phượng tộc nữa.

Đây rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Nàng luôn khiến hắn không ngừng  kinh ngạc vui mừng, luôn để cho hắn không ngừng lau mắt mà nhìn nàng, hắn thật rất may mắn, đời này có thể gặp được nàng, yêu nàng, cưới được nàng.

"Nhị Lôi Tử, ta thật là nhớ Bảo Bảo và Bối Bối!"

"Ta cũng vậy!"

"Chờ chúng ta trở về, bọn họ cũng nửa tuổi rồi. Ta thế nào cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, không thấy được bọn nhỏ trong thời gian này, ta cảm thấy rất dày vò. Ta về sau, không bao giờ để bọn họ rời đi ta nữa." Tô Nhược Mộng thở dài ngắn than thở một lần.

Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm sát nàng, nhu tình thành thực nói: "Được! Về sau, người một nhà chúng ta cũng không tách ra nữa, chúng ta đi đâu đều mang bọn họ. Nương tử, nàng nói như vậy có được không?"

"Được!"
Bình Luận (0)
Comment