Giọng nói của Tô Dĩ Kha không lớn, là âm lượng bình thường lúc nói chuyện nhưng ở trong phòng học im lặng lại phá lệ làm cho từng chữ một nghe được rất rõ ràng.
Bên dưới lại vang lên những âm thanh xì xào.
“Đóng camera? Thầy ấy làm vậy để làm gì?”
“Gần đây có nhiều chuyện kích thích vậy à?”
“Không ngờ tôi lại có chút mong chờ nha, ha ha.”
Lâm Phụ Tinh quen tay hay việc hack vào hệ thống camera, sau khi làm hết một loạt động tác thì sự khiếp sợ cũng đã vơi bớt, cậu hỏi: “Sao anh có thể nhận chức giáo viên được vậy?”
Tô Dĩ Kha dựa vào bên cạnh bàn trên bục giảng dùng khuỷu tay chống đỡ nửa người trên, lật giáo án xem: “Kiêm chức(*) chứ sao, bằng không chỉ dựa vào việc mở quán mì thì tôi sống thế nào được.”
(*) Làm thêm nhiều việc“Mì của anh tôi sao còn có thể ăn nổi nữa đây? Ngày nào đó tôi nói một câu ăn không ngon, quay đầu một cái anh lại đánh trượt tôi, thế thì hy vọng thi đậu vào khu A của tôi trở thành bọt biển rồi?”
“Tôi mà là người như vậy à?”
Lâm Phụ Tinh rất nghiêm túc gật đầu: “Rất giống.”
“…” Tô Dĩ Kha huých một cái vai cậu, “Cậu đừng có đóng hết toàn bộ, lấy video ghi hình của mười phút trước bổ sung vào đi.”
Lâm Phụ Tinh làm theo: “Rốt cuộc đóng camera lại để làm gì? Anh tính làm chuyện trái pháp luật à?”
Tô Dĩ Kha nghĩ nghĩ, trả lời: “Cũng không hẳn, chỉ là có nó bên cạnh gây ảnh hưởng, đóng cho bớt việc.”
“Được thôi, ngày nào đó bị Đế Quốc tra ra thì trăm lần đừng có khai ra tôi là được.”
Lâm Phụ Tinh thiết lập tốt camera, lúc trước Giản Mộc từng nói qua còn có camera mini được giấu kĩ, Lâm Phụ Tinh xử lý tốt hết thảy, tua lại đoạn video đã quay vào mười phút trước.
Sau khi làm xong hết, Tô Dĩ Kha kéo tấm màn che lại, cả phòng học chợt trở nên tối sầm.
Phương Triết ồn ào: “Thầy à, thầy vừa kéo màn vừa đóng camera lại, chỉ còn thiếu bước chuẩn bị thiết bị này nọ nữa thôi, em còn tưởng rằng thầy muốn xem phim cấm đấy!”
“Ồ—!”
Toàn bộ nam sinh bên dưới cũng nhốn nháo theo, nữ sinh đỏ bừng cả mặt.
Tô Dĩ Kha mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm: “Không xem phim, chúng ta sẽ tâm sự về thời tiết, nói về một ít hạn chế, cấp bậc sản xuất gì đó.”
Anh ta nhấn mạnh từng chữ cuối cùng, giọng điệu bông đùa.
Không biết là tên nào huýt sáo trước một cái, cả đám nam sinh bắt đầu thi nhau gõ bàn, dẫn nhau làm bậy.
“Được rồi, không nói đùa nữa.” Tô Dĩ Kha ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại, vào vấn đề chính, “Trước khi vào tiết học, tôi muốn hỏi các bạn vài câu, về Đế Quốc và khu A, các bạn biết được những gì?”
“Rất tuyệt.” Có người trả lời.
“Tráng lệ, rất giàu có.”
“Phải đầu thai lần nữa mới có thể đến chỗ đó.”
Tô Dĩ Kha: “Hết rồi?”
Mọi người trầm mặc.
Tô Dĩ Kha lại hỏi: “Như vậy, vì sao Đế Quốc phải chia thành khu A và khu B?”
Không ai trả lời.
Mấy thứ này trên sách giáo khoa không nhắc đến, giáo viên cũng sẽ không tự nhiên nói về nó, mà cha mẹ của mình cũng là người thuộc khu B cả, căn bản không biết được những điều ấy.
Chờ một lúc, Tô Dĩ Kha nói: “Vào hai thế kỷ trước, trật tự thế giới khác hoàn toàn so với hiện tại, thời gian đó thế giới còn chưa có trở thành Đế Quốc. Từ rất nhiều quốc gia, nhiều hệ thống chính trị và nhiều nền văn hóa khác nhau cùng tồn tại chung với nhau, hình thành một loại hệ thống tương đối ổn định.”
“Nhưng trong thế kỷ 21, toàn bộ thế giới đón nhận một trận thảm họa đến từ thiên nhiên, ‘Bão mặt trời"(1).”
(1).“Không ai có thể ngờ được mặt trời là người bạn thân thiết đồng hành sớm chiều với chúng ta lại âm thầm cướp đi một nửa sinh mệnh, một nửa tài nguyên trên toàn thế giới này. Mà con người làm sao để có thể tiếp tục tồn tại? Phải dựa vào tài nguyên.”
“Lúc đó các quốc gia còn sót lại chỉ có thể liên hợp lại với nhau, cùng đóng góp tài nguyên, về sau dần dần phát triển thành Đế Quốc như hiện tại. Nhưng tài nguyên là một cán cân không bình đẳng, mãi mãi không thể đủ để nuôi sống mọi người, cũng không có cách nào gánh vác nổi sự tăng trưởng dân số liên tục. Vì vậy, chính vào lúc đó Nhà vua của Đế Quốc đã nghĩ ra một biện pháp.”
“Tách toàn bộ Đế Quốc thành hai khu vực, cũng chính là khu A và khu B, các bạn có thể nhìn thấy được giao lộ biên giới đã phân chia toàn bộ Đế Quốc đó. Dốc hết tài nguyên vào khu A, tự do phát triển, còn khu B tất nhiên đã hoàn toàn bị vứt bỏ, tự sinh tự diệt.”
“Vì vậy, các bạn chỉ biết rằng khu A rất tốt đẹp, khu A cực ngầu, các bạn căn bản không tưởng tượng được đến tột cùng một câu so sánh kém của khu B so với khu A là sự khác biệt nghiêng trời lệch đất thế nào. Chỉ riêng về phương diện khoa học kỹ thuật mà nói thôi thì khu A hiện nay đã phát triển đến trình độ kỹ thuật của thế kỷ 23 rồi, mà ở khu B cả nền văn minh lẫn văn hóa vẫn dậm chân tại thế kỷ 21, thậm chí còn có xu hướng thụt lùi.”
“Điện thoại, máy tính, những thứ này ở khu A đã sớm thành đống sắt vụn. Hiện tại phía bên kia đang sử dụng chính là con chip T0, về cái này, Lâm Phụ Tinh, cậu hẳn là biết rõ.”
Lâm Phụ Tinh từng sống ở khu A, sự chênh lệch trong đó bản thân đã lĩnh hội qua rồi.
“Thật hay giả vậy anh Lâm?” Phương Triết hạ giọng hỏi, “Con chip T0 kia là cái gì vậy?”
Chuyện liên quan về Đế Quốc, về khu A khu B trước nay chưa từng có người bàn luận qua, Tô Dĩ Kha mở ra đề tài này đã gợi lên hứng thú của mọi người, bây giờ đều vểnh tai lên nghe Lâm Phụ Tinh giải thích.
Lâm Phụ Tinh cố gắng hết sức dùng những từ ngữ đơn giản nhất để nói: “Chúng ta bây giờ đang sử dụng là điện thoại, phân loại một cách đơn giản thế này, một cái là được lắp ráp vỏ bên ngoài còn một cái là hệ điều hành độc lập. Hệ điều hành này là do con người tạo ra, sử dụng ngôn ngữ máy tính để thiết lập, cho nên nó một không gian hoạt động làm việc độc lập.”
“Những thao tác ấy cần phải trải qua ba bước, đầu tiên phải đưa ngôn ngữ của con người dịch thành ngôn ngữ máy tính, sau đó từ ngôn ngữ máy tính tiến hành đưa ra chỉ thị, cuối cùng hệ thống nghe theo làm việc.”
“Ngôn ngữ máy tính kết hợp giữa con người và hệ thống hay còn gọi là ‘trí tuệ nhân tạo’, cái này hai bên sẽ tiến hành kết nối một loại ngôn ngữ trung gian. Mà nếu con người có thể tiến hành kết nối trực tiếp cùng Trí Năng thì có thể lược bớt đi một bước phiên dịch thành ngôn ngữ máy tính, đơn giản hóa ngay từ bước đầu đưa ngôn ngữ chỉ thị nhảy cóc đến bước đưa ra kết quả luôn, như vậy càng bớt việc.”
“Loại chip T0 chính là ra đời như thế, cấy con chip vào trong não, dựa vào các tín hiệu xung điện sinh học để kết nối đến thùy thái dương, não giữa cùng với hệ limbic(2), từ đó dựa vào suy nghĩ của chính chủ để tiến hành hàng loạt thao tác rồi trực tiếp đưa các ý nghĩ trong đầu phóng ra trước mắt.”
(2).Các thuật ngữ chuyên nghiệp quá nhiều làm cho tất cả những người còn lại rơi vào trạng thái đần người luôn. Suy nghĩ của Trần Tân xoay nhanh, hiểu rõ hỏi: “Nói cách khác nếu như muốn gửi tin nhắn thì chỉ cần chớp mắt một cái là đã có thể gửi đi hay là lúc muốn xem bản đồ cũng như vậy, chỉ cần nghĩ đến nó thì trước mắt sẽ xuất hiện bản đồ như mong muốn hả?”
Lâm Phụ Tinh: “Phải.”
Trong phòng học vang lên một loạt tiếng kinh ngạc.
“Cái này còn không phải chính là kết nối với suy nghĩ sao?”
“Ôi đệt, đây chính là những gì có trong phim khoa học viễn tưởng đấy phỏng?”
Phương Triết lại hỏi: “Anh Lâm nè, bình thường cậu hay nhận viết gì đó là làm cái gì vậy?”
Bình thường Lâm Phụ Tinh vẫn luôn ngồi viết code, chỉ là nó quá cao siêu nên mọi người cũng không chủ động chạy tới hỏi làm gì. Lần này vì đang nhắc đến vần đề như vậy nên khó tránh khỏi muốn hỏi thêm vài câu.
Lâm Phụ Tinh nghĩ nghĩ, trả lời: “Lời nói của tôi vẫn là về trí tuệ nhân tạo. Tuy rằng chip T0 đã thay thế kỹ thuật AI trên diện rộng sau khi ra đời nhưng với cá nhân tôi lại cho rằng thì trên thực tế chip T0 không phù hợp với chủ nghĩa nhân đạo.”
“Trước đây là cố hết sức để biến người máy thành con người, đến hiện tại thì lại là đưa con người biến thành người máy.”
“…”
“Được rồi, đề tài này kết thúc ở đây.” Tô Dĩ Kha gõ bàn làm cho mọi người tập trung về phía mình, “Các bạn nên nhớ là tôi gợi ra đề tài này muốn cho các bạn biết rõ sự chênh lệch thế nào sau đó cố gắng học tập thật tốt. Cho nên còn một vấn đề nữa, vì lý do gì mà Đế Quốc chỉ bảo hộ cho những đứa trẻ từ dưới mười tám tuổi trở xuống?”
“…”
Rõ ràng vẫn luôn bày ra phía trước nhưng chưa từng có ai suy nghĩ đến nó, dường như từ khi có ý thức thì bất luận con người ở trong thời đại nào đi nữa thì cũng luôn có một luật lệ hướng đến việc bảo hộ người dưới mười tám tuổi.
“Cũng giống vậy trường học ở khu B là do Đế Quốc đảm nhận, từ nội dung giảng dạy cho đến trình độ học vấn cũng không thua kém gì so với khu A, tại sao lại như vậy?” Tô Dĩ Kha nói, “Phát triển Đế Quốc cần nhân tài, mặc kệ là khu A hay khu B luôn có người tài hoặc người cố gắng vươn lên xuất hiện, Đế Quốc sẽ không buông tha bất kì người nào có sức đóng góp. Mười tám tuổi thi vào trường đại học chính là cơ hội duy nhất dành cho tất cả mọi người ở khu B đã sớm bị Đế Quốc vứt bỏ đi này.”
“Về việc thi đậu vào khu A ra sao chắc chắn đã có giáo viên nói qua với các bạn rồi, phần này không bị hạn chế nên tôi sẽ không nói thêm nữa. Vậy vì sao nói trường học là cảng tránh gió cuối cùng? Vì cái gì mà Đế Quốc sẽ cho mỗi người trong trường học một quyền lợi bảo hộ? Vì lý do gì mà trường học cần phải ngăn cách với khu vực đời sống ngoài kia? Lại nói vì sao người ngoài không thể đi vào trường học được?”
Tô Dĩ Kha liên tiếp tung ra các câu hỏi phía sau, tiếng nói chợt ngừng lại rồi đưa mắt nhìn một lượt xung quanh phòng học.
“…” Như cũ chẳng có ai lên tiếng.
Từ lúc sinh ra cho đến khi tới trường, rồi sau khi thi đại học xong hoặc là đến khu A hoặc là ở lại khu B tiếp tục sinh sống, nhiều vấn đề như thế chưa từng ở trong phạm vi quan tâm lo lắng của bọn họ, dù sao người bên cạnh mình cũng như thế, thấy có người đến khu A thì trong lòng sẽ cực kỳ hâm mộ nhưng bản thân lại bình thường không có gì nổi bật bèn nỗ lực hơn trong cuộc sống, nhạt nhẽo đến mức tầm thường.
Tô Dĩ Kha nói tiếp: “Bởi vì chiến tranh.”
“Các bạn nên biết là bây giờ cũng không phải là một thời kỳ hòa bình gì cả. Những bạn nào chọn học môn lịch sử thì chắc đã biết rõ rồi, hiện tại việc bàn giao quyền lực của Đế Quốc là dựa theo chế độ thừa kế. Mà từ xưa đến nay những thời đại trải qua chế độ thừa kế có bao nhiêu cái có được một khoảng thời gian hòa bình lâu dài?”
“Một khi chiến tranh nổ ra thì phải phát triển làm sao?”
“Bọn họ sẽ không tác động vào khu A bởi vì ở đó là toàn bộ trung tâm của Đế Quốc, cũng sẽ không kéo trường học vào, cho dù là chỗ nào đi nữa thì cũng cần người trẻ tuổi, cần người có sức sản xuất. Vậy cuối cùng chỗ nào phải đứng mũi chịu sào?”
Tô Dĩ Kha từng bước dẫn đường đến đáp án, mãi đến khi có người run rẩy trả lời: “Là… là khu B.”
Tô Dĩ Kha: “Khu B là khu ổ chuột của Đế Quốc, tất cả ở đây đều là vật không có giá trị gì đối với Đế Quốc.”
—Hết chương 21—