Lời này của Tô Dĩ Kha nói tương đối gọn gàng dứt khoát, khu B đối với Đế Quốc không có giá trị nào, không có là không có mà cái “không có giá trị gì cả” ấy chính là người ở đây, ký ức và cả người thân.
Đề tài này thật sự quá nặng nề, lần đầu tiên mọi người sinh ra một loại ý thức như vậy khi đối diện với sự thật này. Không khí trong phòng học phút chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Cuối cùng vẫn là Lâm Phụ Tinh đến phá vỡ bầu không khí nặng nề ấy: “Khó trách anh lại phải kêu đóng hết camera rồi kéo rèm lại, lút lút bàn luận vấn đề này sẽ bị xử phạt đấy.”
“Ừm, tôi đây cũng chỉ nói tí về phần rìa của nó thôi.” Tô Dĩ Kha kéo rèm cửa ra, ánh sáng từ bên ngoài cửa hắt vào trong, mọi người bỗng giật mình một cái, Tô Dĩ Kha mở túi tài liệu lấy ra một xấp bài thi trong đó, “Đã nói hết cả rồi, các bạn tự về nhà suy nghĩ sẽ hiểu được, tiếp theo chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra trắc nghiệm nhỏ để tôi biết được trình độ học tập của các bạn đến đâu.”
“…”
Đề thi trắc nghiệm đột xuất của Tô Dĩ Kha không tính là khó, dựa theo thang mức độ khó dễ của bài thi mà ra đề. Vào tuổi này những chuyện mà đám nhóc nam nữ sinh này có thể để tâm đến cũng không nhiều lắm, trôi qua nửa tiết làm bài kiểm tra trắc nghiệm đột xuất thì bầu không khí chán nản cũng đã bay đi hết phân nửa rồi. Tô Dĩ Kha chỉ là muốn khuyên bảo bọn họ thôi, chẳng qua lời nói khá thực tế nên làm cho vấn đề trở nên đáng sợ hơn.
Tiết sau là giờ thể dục, Tô Dĩ Kha không dạy lố giờ, thu đủ bài làm của mọi người rồi thì lúc chuông reo là cho bọn họ đi luôn.
Lúc sắp hết tiết thể dục thì Giản Mộc mới đến, càng gần ngày đi thi nên Hầu Phương Hoa đã sớm đánh tiếng qua với các giáo viên của hai lớp rằng những lúc nào cần thì có thể cho ba người họ rời khỏi lớp.
Bên ngoài sân bóng rổ đang có một đám nữ sinh vây xung quanh xem Lâm Phụ Tinh chơi bóng.
Thiếu niên lướt nhanh qua những bức tường người, vạt áo lay động, xương bả vai săn chắc và đường cong vòng eo thon gọn hiển hiện rõ theo từng động tác của cậu. Hai tay Lâm Phụ Tinh làm một động tác giả, quả bóng rổ nảy lên từ bên dưới, cậu đưa tay bắt được sau đó lập tức nhảy lên —
Nhóm nữ sinh vây xem xung quanh phát ra một hàng dài tiếng thét chói tai.
Quả bóng rổ bay về trước theo một đường cong hoàn hảo, nhắm chính xác rơi vào giữa khung giỏ rồi nện mạnh xuống nền đất, bật lên.
Lâm Phụ Tinh nhìn thấy Giản Mộc đang đứng ngay bên ngoài bèn giơ tay vẫy vẫy về phía anh, nữ sinh xung quanh lại hét chói tai.
Nam sinh chơi bóng giao hữu với nhau nên cũng không quá cứng nhắc, sau khi bóng vào rổ sẽ có được chút ít thời gian nghỉ ngơi, cả hai đội đều hướng về đối phương bắt đầu cà khịa lẫn nhau, Lâm Phụ Tinh bước đến cạnh khung bóng rổ nhắn tin với Giản Mộc.
[Lâm Gà Gáy]: Chờ tôi mười phút nữa, trận này đấu sắp xong rồi.
[J]: Được.
Mười phút tiếp theo Lâm Phụ Tinh càng đấu càng hăng, các động tác giả lẫn mánh khóe trộn cả vào nhau mà dùng, chỉ cần bóng đến tay cậu thì y rằng bóng chắc chắn sẽ rơi vào rổ. Nhóm nữ sinh điên cuồng hò hét chụp ảnh liên tục, một tiết thể dục giao lưu tình bạn thân thiết cứ thể bị biến thành một trận bóng rổ nội bộ đánh đến cuồng nhiệt.
Chờ Lâm Phụ Tinh chơi xong lại không nhìn thấy bóng dáng Giản Mộc đâu, cậu cúi đầu đang muốn mở phần mềm xã hội ra thì Trần Văn Tĩnh bỗng xuất hiện trước mặt cậu còn cầm theo một chai nước lạnh đưa cho cậu.
“Anh Lâm, uống, uống nước không?”
Gò má cô nàng đỏ bừng, giọng nói rất nhỏ, mãi vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn.
Lâm Phụ Tinh: “?”
Tôi mọc ra ở trên đất đấy à?
Nhưng mà giờ phút này Lâm Phụ Tinh có chút khó xử.
Cậu cũng không nhận nước từ nữ sinh.
Nguyên nhân không phải do cậu, chỉ là một cảm giác ga lăng không thể nói rõ, không cần thứ gì từ con gái.
Có nhiều lúc Lâm Phụ Tinh cũng tự hiểu bản thân rất hai lòng.
Nhìn qua thì Trần Văn Tĩnh là một bộ dáng nhất định phải đưa nước cho cậu bằng được nên khi thấy Lâm Phụ Tinh không có động tĩnh gì bèn bước lên một bước lên một bước nhỏ, cầm lấy chai nước nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay của cậu: “Không cần sao…?”
Lâm Phụ Tinh nhìn trái phải khắp nơi, vừa lúc nhóm người tản ra bớt liền có thể thấy được Giản Mộc đang đi từ phía máy bàn nước tự động sang sân bóng rổ bên đây, trên tay còn cầm theo hai chai nước, Lâm Phụ Tinh chạy lại chỗ anh: “Không cần đâu, Giản Mộc giúp tôi mua rồi, cảm ơn nha!”
Giản Mộc nhìn Lâm Phụ Tinh một đường chạy đến bên người mình, tùy tiện lấy đi một chai nước rồi vặn nắp bình cứ thế ngửa đầu uống luôn.
“Anh…” Giản Mộc không kịp ngăn cậu lại.
Lâm Phụ Tinh vừa chơi bóng xong nên rất khát nước, uống liền một lần hết cả nửa chai, đến khi uống xong mới hỏi lại: “Làm sao đó?”
Giản Mộc: “… Chai đó em uống qua rồi.”
“Uống qua thì uống qua.” Con trai uống chung chai nước với nhau là chuyện rất bình thường, lúc nào nhớ tới thì còn cách một tẹo còn đã không nhớ thì cứ thế tu thẳng thôi, chẳng tên nào chê tên nào. Lâm Phụ Tinh đó giờ vẫn luôn tùy tiện như thế, có khi nào thèm để ý mấy thứ vụn vặt như vậy.
“Ồ…” Giản Mộc liếm khóe môi.
Anh để ý.
Anh hôn môi gián tiếp cùng với anh Phụ Tinh.
Lâm Phụ Tinh đi về phía nhà vệ sinh: “Tôi đi thay quần áo đã, Đại Hải không có xuống học tiết này, lát nữa chắc sẽ tự mình đi qua đó.”
“Ừm.” Giản Mộc chủ động cầm lấy cặp sách của Lâm Phụ Tinh, “Em giúp anh cầm, anh vào trong thay đi.”
Lâm Phụ Tinh nở một nụ cười thật tươi: “Cảm ơn cậu nha, Giản Mộc.”
Cậu đóng cửa ngăn lại sau đó cởi cái áo ngắn tay ra vắt lên trên ván cửa, dùng khăn mặt đã hơi ướt nước lau sơ thân thể, miệng thì nói luyên thuyên: “Tiết trước không phải là giờ của Tô Dĩ Kha sao? Anh ta nói cho chúng tôi về khu A, khu B, còn có chiến tranh nữa. Cậu thấy chuyện này như thế nào?”
Tiếng nói trong nhà vệ sinh vắng tanh, Giản Mộc đứng ngay bên ngoài cửa ngăn đưa vào một cái áo thun sạch sẽ khác cho Lâm Phụ Tinh, nói: “Chiến tranh sẽ mau chóng nổ ra.”
Thế cục của Đế Quốc không cho phép người ngoài bàn luận, nhưng ít nhiều gì cũng lộ ra ngoài chút manh mối, Tưởng Khê vẫn thường xuyên cùng Lâm Phụ Tinh thảo luận về vấn đề này.
Giản Mộc: “Quan hệ giữa Thân vương và Hoàng đế cũng không tốt, Hoàng đế không có con nối dõi nên không thể thừa kế nhưng ngài lại có thực quyền. Thân vương thì có con nối dõi, có thể kế thừa di vật của đời trước nhưng trong tay lại không có quyền lực. Thế lực của hai bên đối chọi gay gắt, bề ngoài nhìn thì Đế Quốc cỏ vẻ phồn vinh, thật ra bên trong đã sớm mục nát.”
Giọng nói của anh hơi dừng lại.
Lâm Phụ Tinh đẩy cửa ra, cầm áo thun gấp gọn lại bỏ vào trong cặp: “Cho nên cần phải có một thế lực thứ ba phá vỡ cục diện này.”
Giản Mộc trầm giọng: “Chuyện này chúng ta không nên nói tiếp.”
Lâm Phụ Tinh nhún nhún vai: “Nhưng đang nói mất rồi.”
Cái đạo lý gì thế này, Giản Mộc cười: “Anh à, nếu là anh thì anh sẽ chọn như thế nào?”
Nếu thật sự xảy ra chiến tranh, mọi người chắc chắn phải chọn một bên để đứng.
Lâm Phụ Tinh không trả lời, xoa xoa cằm nói: “Vấn đề này, hình như trước kia có người đã từng hỏi tôi rồi.”
Chẳng có lý do gì, Lâm Phụ Tinh chỉ chợt nhớ đến chuyện trước đây, người đó cùng cậu cách một giao lộ biên giới, tên nhóc không biết tên vừa xinh đẹp lại vừa rất kiêu căng ấy.
Nhưng mà hầu hết những lời nói lúc đó chẳng qua là những từ ngữ ngây thơ chưa hiểu chuyện của bọn trẻ mà thôi. Nhưng nhóc con ấy lại còn nói rất nghiêm túc, cậu cũng nghe một cách chăm chú.
Nhóc con nói, nhóc muốn thay đổi thế giới.
Lâm Phụ Tinh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó trời rất đẹp, từng cụm mây tan mất một nửa, nơi cuối chân trời lộ ra một tia sáng vàng mỏng manh như là ánh mặt trời lấp ló phía sau.
Nhóc con còn hỏi cậu, là anh thì anh sẽ chọn thế nào?
Lâm Phụ Tinh ngẫm nghĩ cẩn thận một lúc, từng chữ một nói ra đáp án cho nhóc.
“Anh ơi, lúc đó anh đã trả lời ra sao?” Giọng nói phá lệ dịu dàng của Giản Mộc vờn quanh bên tai cậu.
“Tôi à.” Lâm Phụ Tinh cầm cặp sách đeo lên trên vai, chân bước đi trên con đường trong sân trường, “Tôi nói tôi không chọn.”
Bầu trời âm u suốt nhiều ngày cuối cùng cũng hé ra được chút ánh nắng, bây giờ đã gần chạng vạng, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng tầng mây, nhẹ nhàng rơi xuống. Lâm Phụ Tinh bước đi trong nắng chiều màu cam nhạt, trên lông mi tựa hồ như được dát một vòng phấn vàng làm cho đáy mắt ánh lên một vầng sáng nhạt.
Giống y như ngày hôm đó.
Chỉ là lần này bọn họ không còn đứng cách nhau bên giao lộ biên giới mà có thể cùng nhau vai kề vai, bước đi trên con đường phủ kín nắng chiều ấp ám.
Lâm Phụ Tinh bước nhanh lên trước vài bước sau đó xoay đầu lại dùng đôi mắt sáng trong ấy nhìn thẳng vào Giản Mộc: “Nếu thật sự đến ngày đó thì mặc kệ là bên nào cũng sẽ cần người tài.”
“Tôi không cần lựa chọn, tôi chỉ cần là người hữu dụng nhất đối với tất cả mọi người.”
“Đúng không?” Khóe môi Lâm Phụ Tinh cong lên.
Giản Mộc ngẩn người một lúc, trong đáy mắt chợt nhiễm ý cười.
Thật giống như ngày hôm đó, y như mười năm trước vậy.
Cậu vẫn là đứa trẻ cầm chiếc điện thoại cũ đã được cài đặt phần mềm ‘robot tán gẫu’, nhóc con chạy vội về phía anh.
Người trước mắt này chưa bao giờ che dấu nội tâm, chẳng bao giờ lo được lo mất, cũng không bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Cậu không cần, cũng không có những cái đó.
Cậu có thể im lặng tự nghĩ một mình và cũng có thể cười thật tươi như ánh dương chiếu rọi.
Kiêu ngạo, cuồng vọng, bồng bột, làm theo ý mình.
Từ khi còn nhỏ thì tính cách đặc biệt ấy đã như khắc sâu vào trong xương tủy của cậu rồi.
Là một thiếu niên tràn đầy năng lượng.
Lâm Phụ Tinh.
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh như chồng lên ký ức của mười năm trước.
Giản Mộc mãi mãi nhớ kỹ tình cảm từ sâu trong đáy lòng bộc phát ra ngay lúc ấy.
—
Người con trai như ánh dương tháng ba, tinh thần phấn chấn, cậu dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn về phía anh.Anh có thể nhìn thấy phong cảnh hoang vu vắng lặng cũng có thể nhìn thấy người ấy.
Anh từng cho rằng mình cõng trên lưng tâm sự nặng nề lại không ngờ được có người lại dễ dàng tháo hết tất cả xuống như vậy.
Điện thoại nằm trong túi quần bỗng rung lên.
Robot tán gẫu tự động gửi tin nhắn đến cho anh.
Nhưng anh không kịp xem.
Thinh không rất đẹp.
Anh cũng chưa kịp ngẩng đầu nhỉn.
Bởi vì khi đó, một Giản Mộc với thân thể nhỏ xíu rõ ràng còn chưa hiểu được tình yêu là gì nhưng vào khoảnh khắc đối diện với đôi mắt ấy đã hoàn toàn điên cuồng yêu người này.
—Hết chương 22—