Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công

Chương 8

Mới sáng sớm tinh mơ, Lâm Phụ Tinh đã bị Tưởng Khê gọi điện tới đánh thức.

Lúc điện thoại reo Lâm Phụ Tinh vẫn còn đang ngủ chưa tỉnh, gần như là theo bản năng chụp đại lấy điện thoại. Đầu dây vừa thông, thanh âm rống lên của Tưởng Khê ở đầu bên kia trực tiếp làm cho cậu tỉnh luôn:  “Lâm Phụ Tinh, đậu má, cậu thật sự là một Omega đó hả?! Móe, mẹ ơi???”

Tối hôm qua sau khi Lâm Phụ Tinh hoàn thành xong một hạng mục cho công ty đã liên hệ cùng họ báo rằng trước khi kỳ thi kết thúc sẽ tạm thời không nhận thêm việc làm. Sau đó cậu tiện tay gửi luôn bản kết quả kiểm tra qua cho Tưởng Khê còn kèm theo các triệu chứng thân thể không bình thường mấy ngày nay qua luôn, còn hỏi một câu rất thành khẩn nữa: “Tôi đang bị gì vậy?”

Chắc là lúc Tưởng Khê rời giường mới nhìn thấy thông báo tin nhắn, bật dậy liền gọi luôn cho cậu. Lâm Phụ Tinh hoảng sợ ngó qua đồng hồ một cái, còn chưa đến sáu giờ, vậy mà anh trai cậu còn rất có tinh thần đấy: “Làm như anh chưa thấy qua Omega bao giờ vậy?”

“Tất nhiên anh đây gặp nhiều rồi!” Giọng điệu khi nói lời này của Tưởng Khê rất giống như vừa gặp phải quỷ vậy, “Nhưng mà ông đây chưa gặp qua loại Omega nào như vậy! Một đánh sáu, cậu tin nổi không?”

Lâm Phụ Tinh tỏ vẻ mình rất là đồng tình với câu nói này, tuy rằng nửa tháng nay cậu đã ép buộc bản thân phải chấp nhận cái sự thật đắng mề này rồi nhưng mà cậu vẫn ôm ấp một tia hy vọng mong manh: “Tôi cũng không tin đâu! Anh nói xem chuyện máy móc lúc làm kiểm tra xảy ra sai sót trước giờ có nhiều không?”

Tưởng Khê ngẫm nghĩ: “Một người từ trên vách núi ngã xuống vực đen sâu hun hút được một cành cây chìa ra móc lấy còn cùng lúc bị rắn cắn và bị chim mổ, ở trong sơn động bên sườn dốc gặp phải một con linh miêu táp cho một phát, sau đó trong quá trình rơi xuống sắp chết còn bị sét đánh một cái thì xác suất có nhiều không?”

Lâm Phụ Tinh nói chẳng chút do dự: “Bằng không.”

Tưởng Khê: “Máy móc khi làm kiểm tra xảy ra sai sót cũng cùng xác suất thế đấy.”

Hy vọng bé nhỏ của Lâm Phụ Tinh vỡ nát, ngượng ngùng: “… Ồ.”

Nhưng nghiêm túc không quá ba giây Tưởng Khê lại hú lên như một tên điên: “Nhưng, nhưng, nhưng sao cậu lại là Omega được chứ! Trước đó ông đây lỡ cá cược với bạn cùng phòng là nếu cậu mà là Omega thì tôi phải nuốt sống ba cân giấy thử đó!”

Lâm Phụ Tinh nghe vậy thì hí hửng vô cùng: “Có livestream không? Không cần phát sóng rộng rãi đâu, hai chúng ta gọi video nhìn một cái cũng được rồi.”

Tưởng Khê cua về lúc đầu, cười nhạo: “Mới sáng sớm đó, còn đang nằm mơ đấy à?”

Lâm Phụ Tinh vạch tội: “Là ai đó rỗi hơi trời còn chưa sáng đã gọi điện tới ấy nhỉ, cảm ơn lắm á.”

Tưởng Khê: “Tôi còn muốn hỏi cậu làm gì đây này, đậu má tự nhiên gửi bảng kết quả kiểm tra qua tin nhắn cho tôi, cậu thật sự là Omega đó hả?!”

Trong vòng năm phút ngắn ngủi Tưởng Khê đã dùng cái giọng đầy nội lực lặp đi lặp lại câu nói “cậu thật sự là Omega đó hả?”, chấn động làm Lâm Phụ Tinh cũng đau cả tai luôn, cậu kéo điện thoại ra một khoảng: “Anh đang xem thường Omega đấy à? Hay anh chính là thằng cha Alpha gia trưởng nhân cách tồi tàn trời tru đất diệt thiên lý bất dung người người chà đạp đáng xẻo ngàn đao vậy?”

“…” Tưởng Khê lạnh lùng nói, “Giỏi lắm, cậu cúp điện thoại được rồi đấy.”

Lâm Phụ Tinh còn có chuyện cần nhờ vả người ta nên không thể không thả nhẹ thái độ: “Được được được, tôi sai rồi. Tôi hỏi anh nè, hôm qua tôi gửi anh mấy cái triệu chứng đó, tôi bị làm sao vậy?”

Cuối cùng thì Tưởng Khê cũng có bộ dáng của người học thạc sĩ rồi, anh lật bản ghi chép ra, phân tích nói: “Tim đập nhanh hơn, thường xuyên chảy máu mũi, có thể là cậu sắp phân hóa rồi. Cậu sờ thử phía sau gáy xem, có phải có một chỗ nóng hơn những vùng xung quanh không?”

Lâm Phụ Tinh đưa tay ra sau gáy mình sờ soạng vài cái, đúng là có này.

Tưởng Khê: “Tốt, chính là nó đấy, chỗ đó là vị trí tuyến thể của cậu. Trong khoảng thời gian này lúc nào cũng có thể xảy ra phân hóa, những thứ như bình phun sương che dấu hay thuốc ức chế phải luôn mang theo bên mình. Đặc biệt là thuốc ức chế đấy, trong thời gian đầu mới phân hóa thì kỳ phát tình của Omega xảy ra không ổn định.”

Lâm Phụ Tinh bóp kem đánh răng, bắt đầu đánh răng, “ừ” một tiếng mơ hồ.

Lúc nào cũng phải mang theo mấy cái kia, cứ như đám con gái vậy.

Cái máy hát (người nói nhiều) Tưởng Khê vừa bật thì sẽ luyên thuyên mãi không dừng lại được, anh ngồi xổm trên ban công phòng ký túc xá thấp giọng tán dóc với Lâm Phụ Tinh: “Cậu đã là Omega nên anh đây phải nhắc nhở cậu một câu, Omega là một nhóm loài mảnh mai… Tuy là cậu không tính nhưng trong kỳ phát tình đầu tiên thì tuyệt đối không thể khống chế bản thân mình được. Có người sẽ xuất hiện hiện tượng kháng cự lại với thuốc ức chế, cá nhân tôi đề nghị khi cậu dùng thuốc thì chỉ nên sử dụng một liều lượng nhỏ thôi, cho nên để có trạng thái tốt nhất thì cậu nên tìm cho mình một Alpha đi.”

“Còn nữa, đặc biệt đặc biệt đặc biệt phải chú ý.” Tưởng Khê nhấn mạnh ba lần từ “đặc biệt” một cách quan trọng, “Nếu không phải là Alpha mà cậu nhận định thì tuyệt đối không được để bị đánh dấu đâu đấy. Mặc kệ là đánh dấu tạm thời hay đánh dấu vĩnh viễn thì đối với thân thể cậu cũng sẽ có ảnh hưởng, nhưng mà…”

Nói đến đây Tưởng Khê sờ sờ mũi: “Ai có thể đánh dấu được cậu chứ, nếu mà thực sự có người như vậy tôi rất muốn xem thử là yêu quái ba đầu sáu tay ở phương nào.”

Lâm Phụ Tinh phun bọt kem đánh răng ra, ồng ộc súc miệng.

Tưởng Khê: “Này cậu đã có Alpha cho mình chưa? Hay có vừa ý ai không đó?”

“Không có.” Lâm Phụ Tinh mở tủ lấy khăn mặt ra lau, “Nếu hai Omega yêu nhau thì sao?”

Tưởng Khê: “Thứ nhất, pháp luật quy định không cho phép hai Omega cùng yêu nhau hay hai Alpha yêu nhau. Nếu chỉ nói chuyện yêu đương thì không có vấn đề gì nhưng nếu muốn lấy giấy chứng nhận thì nhất định phải chịu đóng phạt. Thứ hai, hai Omega yêu nhau ấy hả, ngài cũng dám nghĩ đến cái chuyện viễn tưởng này đấy hả đại thiếu gia. Chưa nói đến chuyện khác chỉ nói tới việc khi đến kỳ phát tình thôi thì phải tính như thế nào rồi?”

Lâm Phụ Tinh: “… Biết rồi.”

Nói đến đây Tưởng Khê hơi khựng lại một chút như chợt nhớ đến chuyện gì đó, do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng: “Hôm qua, chú có hỏi tôi… giới tính thứ hai của cậu.”

Tưởng Khê gọi ông Lâm là chú, Lâm Phụ Tinh cũng không kêu ông là ba, cả hai nhất trí dùng từ “ông ta” để thay thế.

Lâm Phụ Tinh nói: “Anh đừng có nói cho ông ta biết.”

Tưởng Khê hiểu rõ: “Ừm, hiện tại chuyện anh lo lắng nhất là cậu có thể gả ra ngoài được hay không đây này.”

“……”

“Lúc gả ra ngoài nhất định sẽ phải tốn một khoản tiền khổng lồ, chắc chắn đối phương còn là một tên sợ vợ.”

“……”

“Haiz phải làm sao đây…”

Tưởng Khê còn chưa nói hết câu thì Lâm Phụ Tinh mặt không đổi sắc đã thẳng thừng tắt điện thoại.

Ra đến cửa Lâm Phụ Tinh đứng xoắn xuýt cả nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định mang theo đồ dùng cho Omega mà cậu mới xách về nhét trở lại cặp sách.

*

Mỗi ngày ngoài việc kiểm tra đồng phục, kiểm tra kỉ luật ra thì Hầu ca đặt rất nhiều tâm huyết vào cuộc thi đua sắp tới, cứ cách vài ngày sẽ gọi ba người đến văn phòng để kiểm tra tiến độ, còn dùng chi phí của trường mời giáo viên chuyên môn đến phụ đạo cho bọn họ. Trạng thái của Giản Mộc và Lâm Phụ Tinh cũng không tệ, tuy có đôi lúc Minh Lương Hải theo không kịp nhưng nhìn chung thì vẫn ổn, cũng không có vấn đề gì.

Sau khi kết thúc khóa học phụ đạo, Lâm Phụ Tinh cảm thấy tinh thần ngày hôm nay của Minh Lương Hải không tốt lắm, cậu ôm lấy bả vai cậu ta chủ động tỏ ý có thể giúp đỡ mọi lúc: “Đại Hải, nếu cậu không theo kịp chỗ nào thì có thể nói với tôi nè, tôi đảm bảo sẽ dốc hết toàn lực giúp cậu luôn.”

Minh Lương Hải liếc xéo cậu một cái, đẩy tay Lâm Phụ Tinh ra, quay người đi luôn.

Lâm Phụ Tinh ngó Giản Mộc, nhún nhún vai.

“Tiết sau của tôi là môn Anh, chị Ngô có thói quen dạy lố giờ.”Lâm Phụ Tinh nói, “Cậu cứ đi ăn cơm trước, không cần chờ tôi đâu.”

Mấy hôm nay Hầu ca rất thích giữ bọn họ ở lại văn phòng sau khi tan học nên vì vậy Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc vẫn luôn ăn trưa cùng nhau.

“Để em giúp anh mua cơm về.” Giản Mộc nói, “Có thể hơi trễ một chút nhưng không cần phải chen chúc.”

Lâm Phụ Tinh ôm lấy Giản Mộc từ phía sau, cọ cọ vào tóc anh: “Giản Mộc, sao cậu lại tốt như vậy chứ!”

Giản Mộc cũng cao xấp xỉ cậu, tóc lại rất mềm, ôm thoải mái vô cùng, đặc biệt là trên người anh thoang thoảng hương chanh tự nhiên, có vẻ là mùi hương của sữa tắm, trộn lẫn cùng mùi thơm của bột giặt quần áo, sạch sẽ giống như hương vị không khí sau cơn mưa xuân, tươi mát dễ chịu.

Những lúc ở cạnh Giản Mộc tuy có đôi khi tim cậu sẽ đập nhanh hơn, lâu lâu cũng sẽ xảy ra tình trạng chảy máu mũi, nhưng nếu Tưởng Khê đã nói đây là tình trạng bình thường trước khi phân hóa thì Lâm Phụ Tinh cũng không để ý đến nó nữa.

Mọi khi dạy tiết cuối cùng Ngô Oánh đã có thói quen có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy nhiêu, lớp 11-1 cũng chưa từng than vãn một câu nào cả. Lần này lòng từ bi đại phát mà chỉ giữ bọn họ ở lại có mười phút thôi, may là như vậy đó nhưng trường học cũng đã trở nên vắng vẻ hẳn rồi.

Đừng có nghi ngờ một đám quỷ đầu thai đang chết đói chạy nhanh như thế nào.

Dù sao cũng trễ rồi, Lâm Phụ Tinh chậm rì rì thu dọn mặt bàn, đi cùng với nhóm Phương Triết đến cổng trường.

Phương Triết hỏi: “Không đi cùng bọn này thật hả?” 

“Không đi.” Lâm Phụ Tinh mở một đề thi trên điện thoại, “Tôi ở đây đợi Giản Mộc trở về, thuận tiện cùng cậu ấy làm bài thi luôn.”

Từ lúc có thông báo phải tham gia cuộc thi toàn quốc Lâm Phụ Tinh cứ có thời gian rảnh sẽ lại làm bài thi, thời gian bồi dưỡng tình cảm với đám anh em càng ít đến thảm thương. Bây giờ đứng chung với bọn họ mà vẫn muốn làm bài thi nữa, Phương Triết tỏ vẻ rất là kính nể và cũng tiếc hận vô cùng: “Thi cử sắp làm cậu phát điên rồi anh Lâm à.”

Lâm Phụ Tinh cười đạp cậu ta một cái: “Đi nhanh nhanh đi.”

Phương Triết nhanh nhẹn né đi, kề vai bá cổ một đám anh em cùng đi về con phố phía sau.

Lâm Phụ Tinh dựa vào lan can cạnh cổng trường tập trung làm bài thi, giáo thảo của chúng ta ấy, bình thường quậy phá nhanh lắm nhưng nếu lúc nào cần tập trung thì ở bất cứ chỗ nào cũng tập trung được hết, đứng giữa phố chợ ồn ào vẫn làm bài thi được như thường. Phương Triết cũng phải cảm thán rất nhiều lần cái loại siêu năng lực trâu bò này rồi ấy.

Không biết có phải do thời gian ăn cơm buồn tẻ quá hay không mà Tưởng Khê như lên cơn động kinh vậy, không ngừng gửi cho cậu rất nhiều bài báo có liên quan đến Omega.

Mỗi cái tít sau càng giật gân hơn cái trước.

[Hoảng sợ, Omega nào đó công bố giới tính thư hai vậy mà lại là……]

[Sau khi biết chân tướng mọi người đều khóc to! Mau nói cho tôi về một Omega mà bạn chưa biết đi!]

[Mười điều không thể không nói khi Alpha và Omega yêu nhau.]

[Omega yêu đương rất khổ, Alpha cuối cùng cũng đến rồi: Nếu một tên khốn nạn không yêu bạn mà vẫn muốn đánh dấu bạn, hãy vùng lên thiến chết tên khốn đó đi!!!]

[Lâm Gà Gáy]:??????

[Lâm Gà Gáy]: Anh bị hack tài khoản rồi à?

[Tưởng Khê]: [Cùng theo góc nhìn của viện nghiên cứu ABO Đế Quốc, đưa bạn đi xem toàn bộ kiến thức chung về ABO!]

[Lâm Gà Gáy]: …

Tưởng Khê vẫn còn đang không ngừng ùn ùn chia sẻ các bài báo, Lâm Phụ Tinh dứt khoát không thèm ngó đến nữa, tập trung vào làm bài.

Lúc này chợt có người đến đứng trước mặt Lâm Phụ Tinh, cậu còn tưởng là Giản Mộc, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy là một nam sinh không quen biết, không cao lắm là kiểu người nhỏ nhắn, trông có vẻ là một Omega.

Omega nọ cúi đầu, hai má đỏ bừng: “Bạn học, có thể cho mình xin số điện thoại được không?”

Tình huống như thế này Lâm Phụ Tinh đã sớm gặp quen luôn rồi, theo thói quen trả lời luôn: “Ngại quá, tôi không có điện thoại.”

Omega nhìn điện thoại nằm trên tay cậu lâu lâu lại kêu lên một tiếng: “…”

“Nhưng……”

Vẻ mặt Lâm Phụ Tinh chẳng thay đổi: “Mô hình thôi.”

“…” Ý tứ cự tuyệt cực kỳ rõ ràng, người nọ cũng không có dây dưa mãi, héo rủ quay đi.

Lâm Phụ Tinh đang cúi đầu muốn tiếp tục làm bài thì mơ hồ nghe được trong góc nhỏ giao giữa tòa nhà thí nghiệm và sân vận động giống như có tiếng nói truyền ra.

Tiếng động cũng không lớn nếu không chú ý lắng nghe có thể bị át đi bởi tiếng chuông trong trường học. Lúc đầu Lâm Phụ Tinh cũng không chú ý đến nhưng mà giọng nói ấy hình như có chút quen tai.

Camera theo dõi ở góc đó đã sớm bị hư rồi muốn quay hình lại cũng không được, chỉ dựa vào mấy sợi dây điện nguy hiểm bao lấy, góc trong đó cũng ít có người qua lại nên cỏ dại mọc khắp nơi nhưng do không đủ chất dinh dưỡng nên mọc lên héo úa khô vàng hết cả.

Hình Quý Phí tát mạnh vào cậu bạn nấm lùn một cái, chân cậu ta liền mềm nhũn ngã đập cả ót vào trên đá.

“Đỗ Úy, để xem lần này có ai giúp mày nữa không?”

Hình Quý Phí dùng chân đạp một cái vào bụng cậu ta, vẻ mặt của tiểu nấm lùn trở nên đau đớn, cả người cuộn tròn lại theo bản năng, đây chính là động tác tự bảo vệ cơ thể mình nhưng lại bị đám đàn em lôi dậy ra sức kéo chân tay cậu ta đến phát đau.

Hình Quý Phí ác ý cười: “Tao thấy hôm nay mày mang nhiều tiền lắm mà, cho tao mượn một ít được không nào?”

Nói là ‘mượn’ nhưng trước giờ Hình Quý Phí cũng chưa từng trả lại.

Cây nấm lùn được Lâm Phụ Tinh giúp đỡ mấy hôm trước tên là Đỗ Úy, cậu ta cắn chặt răng: “Hôm nay không được, mẹ tôi đang bị bệnh, tiền này tôi còn phải mang đi đóng viện phí nữa.”

Hình Quý Phí lại đá vào bụng cậu ta một cái, đạp cả người Đỗ Úy ngã lăn ra đất, thậm chí còn độc ác dùng mũi giày đá liên tục: “Mẹ mày, ai thèm quan tâm nhiều vậy chứ, nộp tiền ra đây cho bố!”

“Không được, không được mà…” Đỗ Úy ôm chặt lấy túi tiền của mình, bên trong này là vật có thể cứu mạng mẹ cậu ta, không thể để cho người khác lấy mất được. Cả buổi sáng cậu ta vẫn luôn cẩn thẩn giấu kĩ nó đi nhưng cố tình vẫn bị Hình Quý Phí phát hiện ra.

Hết một đạp này lại tới cái đạp khác, Hình Quý Phí xem cậu ta giống như một con rối không biết phản kháng vậy, chẳng bố thí được chút lòng thương hại nào, miệng vẫn không ngừng chửi rủa. Quần áo của Đỗ Úy đã dính đầy các dấu giầy, hai mắt nhắm chặt, gắt gao cắn chặt răng.

Không sao cả, chỉ cần nhịn một chút thôi, chờ khi nào cậu ta đánh thoải mái rồi sẽ bỏ đi, trước giờ vẫn như vậy…

Nhưng hôm nay không biết Hình Quý Phí ăn trúng cái gì mà tâm trạng cực kỳ nóng nảy, nhìn thấy Đỗ Úy cắn răng chịu đựng cũng không chịu buông tay ra, cũng không phát ra tiếng nào thì hứng thú chơi đùa lại càng tăng cao. Cậu ta sai bảo bọn đàn em cùng ra tay, thô bạo cướp đi túi tiền của Đỗ Úy, tìm thấy một bọc tiền rất dày bên trong.

“Ồ, cái gì thế này?” Hình Quý Phí vỗ bọc tiền kêu bộp bộp.

“Không được, đây là tiền cứu mạng mẹ tôi, xin cậu trả lại cho tôi đi!” Đỗ Úy bổ nhào về phía trước nhưng cậu ta thật sự quá yếu ớt, chỉ cần một mình Hình Quý Phí cũng có thể ấn cậu ta xuống dưới đất.

“Tiền cứu mạng à?” Hình Quý Phí cầm tiền vỗ lên mặt tiểu nấm lùn, cười nhạo, “Mạng người sao lại có thể rẻ mạt như thế này được chứ, chỉ đáng có mấy đồng thế này thôi à?”

Mấy tên đàn em đứng xung quanh cũng bật cười ha hả.

“Có tý tiền thế này? Tiền cứu mạng á?”

“Vậy mà mày cũng dám mở mồm ra nói được!”

“Ha ha ha ha ha.”

Cả đám càng cười càng khoái trá, không ai chú ý tới, Đỗ Úy đỏ mắt, tay từng chút từng chút sờ vào trong túi.

“Đi thôi.” Hình Quý Phí vung tay lên ra hiệu, bất ngờ Đỗ Úy ở đằng sau giống như phát điên, cậu ta rút ra một con dao gọt trái cây rồi liều mạng đâm thẳng về phía trước.

“Mẹ kiếp?!” Hình Quý Phí hoàn toàn không ngờ tới Đỗ Úy vậy mà dám chống trả lại, hơn nữa còn là kiểu đánh lén thế này. Người đã rơi vào đường cùng sẽ kích thích bản năng sinh tồn đạt đến điểm cao nhất, đám đàn em bất ngờ không ai kịp phản ứng mà ngăn lại Đỗ Úy, Hình Quý Phí tránh không kịp cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn mũi dao không ngừng phóng lớn ở trước mặt.

Nhưng đến lúc mũi dao sắp đâm vào người cậu ta thì đột nhiên dừng lại.

Lâm Phụ Tinh bất ngờ xuất hiện giữ chặt lấy cánh tay của Đỗ Úy, bàn tay dùng sức hơi bẻ lên đoạt lấy con dao gọt trái cây về tay mình.

Cậu nhìn Hình Quý Phí bằng ánh mắt một lời khó nói hết, bĩu môi: “Sao lại là cậu nữa vậy?”

—Hết chương 8—
Bình Luận (0)
Comment