Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lịch sử “Xen vào chuyện của người khác” của Lâm Phụ Tinh ấy, Hình Quý Phí đúng là một tên âm hồn không tan.

Đỗ Úy giật mình hoàn hồn lại sau một phút nóng đầu mất kiểm soát, ngơ ngác nhìn hai bàn tay trống không của mình rồi lại nhìn sang một đống người đứng bên cạnh đang muốn ra tay, cuối cùng mới phản ứng lại bản thân vừa rồi suýt nữa gây ra chuyện gì, lòng bàn chân cậu ta lập tức mềm nhũn, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Vừa mới tơi nơi Lâm Phụ Tinh đã biết chỗ này đang xảy ra chuyện gì rồi, cậu xoay con dao gọt trái cây để lưỡi dao hướng vào trong lòng bàn tay mình, đưa tay ra ngoắc ngoắc: “Túi tiền, trả lại đây.”

Lần trước bị tin tức tố đè ép vẫn còn khiến cho Hình Quý Phí sợ hãi, cậu ta kiêng kị tin tức tố của Lâm Phụ Tinh nên không dám nói gì chỉ lấy bọc tiền nhét trở về trong túi thảy trở về.

“Này này này! Chuyện gì ở bên đó đấy!”

Lão Trần vừa mới đi ngang qua đúng lúc thấy một màn thế này, trên tay Lâm Phụ Tinh còn đang cầm một con dao gọt trái cây, Hình Quý Phí thì đang nâng hai “một cách cẩn thận” đưa túi tiền cho cậu.

Vừa nhìn thấy giáo viên đến đây đám đàn em nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.

“Mấy cậu đang làm cái gì đấy!” Lão Trần vừa nhìn thấy Lâm Phụ Tinh là lửa giận liền bốc cao, hỏi cũng chẳng thèm hỏi đã nhanh tay lấy đi con dao trên tay cậu, kéo Hình Quý Phí bảo vệ ở phía sau, “Dao? Hả? Cậu muốn giải thích chuyện này như thế nào đây hả?”

Hình Quý Phí: “Cậu!”

Lâm Phụ Tinh nghe thấy một tiếng “cậu” này suýt chút nữa bật cười ra tiếng luôn: “Lão Trần thật sự là cậu của cậu đấy à? Vậy tại sao cậu có thể lớn lên thành cái dạng này hay thế?”

Rất khó tưởng tượng nổi một lão Trần nghiêm khắc như vậy làm sao có thể nuôi dưỡng ra được cái loại cháu trai thế kia cơ chứ?

Lão Trần thấy cậu còn cười được liền giận dữ: “Chuyện gì thế này! Tiểu Phí, cháu nói đi, cậu thay cháu làm chủ.”

Hình Quý Phí ngẩng đầu nhìn camera đã hoàn toàn bị hư ở phía trên, trong lòng nảy ra một kế: “Cậu ta, là Lâm Phụ Tinh lấy dao đe dọa cháu!”

Lâm Phụ Tinh cũng không ngờ tới tên này vậy mà có thể đổi trắng thay đen nhanh như thế, cậu cười: “Tôi lấy dao đe dọa? Vậy mà cậu cũng dám nói à?”

Hình Quý Phí dùng mắt ra hiệu cho nhóm đàn em ở xung quanh.

“Đúng vậy, là Lâm Phụ Tinh ra tay trước!”

“Dao trên tay cậu ta chính là bằng chứng.”

“Cậu ta còn uy hiếp tụi em nếu không ngoan ngoãn nghe lời sẽ dùng dao đâm bọn em!”

Lâm Phụ Tinh: “……”

Ở trong ấn tượng của lão Trần tuy là cháu trai của mình có chút quậy phá nhưng tốt xấu thế nào cũng là người tuân thủ pháp luật, chưa từng gây ra chuyện lớn gì. Lão Trần tất nhiên sẽ thiên vị cho người nha của mình, lại vừa nghe vài nam sinh khác nói như vậy liền tức giận đến muốn hộc máu: “Cậu đang làm vẻ mặt gì đấy? Không xem quy định của nhà trường phải không? Còn mang theo dao? Lá gan lớn quá rồi nhỉ? Bạn học bên kia, em ở đây đã nhìn thấy những gì?”

Lâm Phụ Tinh quay đầu lại, Đỗ Úy gắt gao ôm lấy cặp sách, ngồi xổm ở trong góc tường, đầu chôn xuống càng ngày càng thấp.

Một câu cũng không nói được.

Cậu ta không dám nói, cũng không thể nói rõ, Hình Quý Phí có quan hệ với nhà trường sẽ không phải chịu phạt, Lâm Phụ Tinh cũng không có chuyện gì, thành tích cậu ấy tốt như thế… Còn cậu ta thì sao? Làm trái nội quy nhà trường, mang dao đi học còn suýt nữa làm bị thương người khác, nhà cậu ta không có tiền, không có bối cảnh cũng không có thành tích cao, nhất định sẽ bị đuổi học. Nhưng cậu ta không thể bị đuổi học được, nếu thật sự bị đuổi học thì một chút hy vọng mong manh cũng chẳng còn nữa…

Lâm Phụ Tinh đã cứu cậu ta hai lần, cậu ta nên đứng ra thay Lâm Phụ Tinh nói ra sự thật. Lâm Phụ Tinh là do tới cứu cậu ta, dao cũng là do cậu ta mang theo, là Hình Quý Phí ra tay trước…

Đỗ Úy nâng mắt lên nhìn lập tức thấy Hình Quý Phí đang hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Cậu ta lại cụp mắt xuống.

Giúp hay không giúp cậu ấy thì bị bắt nạt vẫn là cậu ta, mãi mãi cũng vẫn là cậu ta chịu thôi.

“Này, cậu không sao đấy chứ?” Lâm Phụ Tinh thấy cậu ta quả thực bị dọa sợ liền ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi.

Đỗ Úy lắc đầu cũng không dám nhìn Lâm Phụ Tinh, cả người run rẩy nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“…”

“Được rồi.”

Lâm Phụ Tinh hiểu một câu “xin lỗi” này là có ý gì, trong lòng cũng không biết nên nói là quá bình tĩnh hay là đã sớm đoán trước được kết quả nữa.

Cậu dùng đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng, vẻ mặt như không có chuyện gì mà đứng lên, thuận tay nhặt lên vỏ dao rơi trên mặt đất, cầm trong tay bắt đầu nghịch.

“Đúng, là em.” Lâm Phụ Tinh nói, “Em và Hình Quý Phí có xảy ra mâu thuẫn.”

*

Giản Mộc mua cơm trưa về vẫn không tìm thấy Lâm Phụ Tinh ở đâu, không có ở cổng trường cũng không thấy ở trong lớp học. Anh đứng đợi một lúc, vài người trong lớp cũng đã từ từ quay lại nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Lâm Phụ Tinh đâu.

Giọng nói đùa giỡn của Phương Triết và Hoắc Sơn Chu truyền đến từ cầu thang tới tận lớp học, mở cửa sau bước vào trong, vui vẻ khoe khoang thành quả chói lọi mà mình ảo tưởng ra: “Anh Lâm ới ơi, mùi thơm sau phố thật sự rất đã nha, giữa trưa cậu ăn gì nè!”

“…” Không ai trả lời, Lâm Phụ Tinh vốn dĩ không có trong phòng học.

Nhìn thấy Giản Mộc đang ngồi ở chỗ của Lâm Phụ Tinh, ánh mắt Hoắc Sơn Chu trở nên sáng chưng như đèn pha ô tô, lau lau mái tóc bóng nhờn: “Tại sao cậu lại ở đây, anh Lâm của tụi này đâu?”

Giản Mộc giương mắt: “Không biết, vẫn chưa thấy trở về, các cậu có nhìn thấy anh ấy không?”

Phương Triết cảm thấy rất kỳ lạ: “Lúc nãy chúng tôi có cùng đi ra ngoài nhưng cậu ấy bảo đứng ở cổng trường chờ cậu cơ mà, không gặp nhau hả?”

Giản Mộc: “Không có.”

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, trên cuộc trò chuyện Lâm Phụ Tinh vẫn chưa trả lời lại.

Đang nói thì Đới Lập từ khúc cua vội vàng xông vào, “rầm” một tiếng va vào cửa lớp, tay vịn lấy đầu gối thở không ra hơi.

Hoắc Sơn Chu khó hiểu hỏi: “Lão Đới, cậu chạy vội thế làm gì vậy?”

Phương Triết đưa cho cậu ta một bình nước.

“Có chuyện rồi.” Đới Lập khoát tay, bình ổn lại hơi thở rồi vội nói, “Vữa nãy Tiểu Triệu bên lớp bọn này nói, hôm nay là ngày cậu ta trực vô tình nhìn thấy anh Lâm xảy ra mâu thuẫn với Hình Quý Phí, đang ở trên văn phòng giáo vụ đấy! Lão Trần cũng ở đó nữa.”

Phương Triết: “Đậu má, Hình Quý Phí á, cậu ta không phải là cháu trai của lão Trần à? Có chuyện gì thế?”

Đới Lập: “Tiểu Triệu có chụp được một bức ảnh chỗ đó, vừa rồi mới gửi qua cho tôi này.”

Mới vừa nói xong thì điện thoại của Đới Lập liền kêu lên, cậu ta lấy ra vừa thấy rõ liền vội vội vàng vàng nói: “A a tin tức tới rồi nè. Tiểu Triệu nói địa điểm xảy ra chuyện là ở chỗ tòa nhà thí nghiệm và sân vận động, không có camera. Lão Trần còn đang làm ầm lên ở phòng giáo vụ kia kìa, nói là nhìn thấy anh Lâm mang theo đồ vật kiểm soát nghiêm ngặt là dao gây thương tích cho người khác. Bất luận như thế nào cũng phải có một lời giải thích rõ ràng, nếu không sẽ dựa vào nội quy của nhà trường mà xử lý! Anh Lâm không chịu thừa nhận! Mọi chuyện đi vào ngõ cụt luôn rồi!”

Đôi mắt Giản Mộc tối sầm xuống: “Lão Trần? Tại sao?”

“Lão Trần trước giờ vẫn ngứa mắt anh Lâm.” Hoắc Sơn Chu giải thích cho Giản Mộc về mối quan hệ của Lâm Phụ Tinh và lão Trần, “Hơn nữa thầy ấy nổi tiếng so đo từng tý đó giờ, lúc trước anh Lâm gây chuyện ồn ào dù sao cũng ở bên ngoài trường học mà quậy, lão Trần không bắt bẻ gì được bèn bày sắc mặt thối ra ngoài thôi. Anh Lâm cũng chẳng sợ thầy ấy nhưng mà lần này lại liên quan đến cháu trai của thầy ấy, lão Trần chắc chắn sẽ vin cớ này để nói luôn việc của mình vào đó!”

Đới Lập: “Tin nóng hổi nữa đây! Lão Trần đang gọi điện cho mẹ của Hình Quý Phí đến trường, là phó hiệu trưởng đó!”

“Đậu má?” Phuong Triết đập mạnh một cái xuống bàn, những nam sinh xung quanh đều bị dọa hết hồn, lật đật quay đầu lại nhìn, “Đây chắc chắn là muốn dồn anh Lâm vào đường cùng đúng không! Có ai mà không biết nếu bị đuổi học thì chỉ có thể mãi mãi ở lại khu B mà thôi, thành tích của anh Lâm có thể thi vào khu A là chuyện không cần bàn nữa. Tôi phải qua đó xem cho kỹ! Anh Lâm nhất định không tự nhiên vô duyên vô cớ xích mích với kẻ khác!”

Hoắc Sơn Chu: “Tôi cũng đi xem.”

Đới Lập: “Chờ tôi một chút.”

Mấy tên này vừa nói đi là đi ngay được luôn, cả đám đều hùng hổ muốn đánh giết xuống phòng giáo vụ, Giản Mộc gọi bọn họ quay lại: “Khoan đã, với tình hình hiện giờ mà kéo xuống phòng giáo vụ cũng không giải quyết được gì đâu, chỉ làm mọi thứ rối thêm thôi.”

Cả ba người giống như bị điểm huyệt, quay đầu lại.

Khi nói chuyện Giản Mộc vẫn ngồi im trên vị trí cũ, tóc mái hơi rũ xuống, gương mặt vẫn là vẻ đẹp trai dịu dàng như cũ nhưng lúc này lại không lộ ra chút biểu cảm nào.

Không biết có phải là do ảo giác gây ra không, Phương Triết cảm thấy giờ phút này một Giản Mộc vẫn luôn ôn hòa có vẻ hơi khác một chút so với lúc bình thường, yên tĩnh mà xa cách vô cùng, còn có một chút lạnh lùng hờ hững trái ngược với vẻ ôn hòa lúc trước.

Giống như là anh vốn nên là người như vậy, cái gì dịu dàng, ôn hòa ngày thường đều chỉ là đang giả vờ mà thôi.

Nhưng cái ý nghĩ này chỉ vừa chợt lóe qua rồi tắt phụt, Phương Triết còn lo lắng cho tình hình hiện tại của Lâm Phụ Tinh hơn, sốt ruột nói: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Giản Mộc rũ mắt, lông mi nhẹ nhàng lay động: “Mấy ngày trước, tôi với anh Phụ Tinh đã từng gặp Hình Quý Phí.”

Hoắc Sơn Chu: “Lúc nào? Khi đó anh Lâm và tên đó có chung tiết học à?”

Đới Lập cũng nói: “Nếu như mà có chuyện như vậy xảy ra thì Hình Quý Phí chính là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, y chang một khuôn với lão Trần luôn.”

Giản Mộc không trả lời câu hỏi của Hoắc Sơn Chu mà hỏi lại: “Máy tính trong lớp có thể sử dụng không?”

“Có thể.” Đúng lúc Phương Triết là người giữ chìa khóa máy tính, không chút do dự đóng cửa kéo kín màn rồi mở máy tính lên. Những nam sinh có quan hệ không tệ với Lâm Phụ Tinh cũng không lên tiếng, im lặng chủ động giúp đỡ canh gác.

Đới Lập: “Cậu cần nó làm gì?”

“Tra camera.” Giản Mộc xâm nhập vào mạng lưới nội bộ.

Đới Lập: “Cái này phải tra thế nào? Nếu muốn xem thì cũng phải đi tìm bảo vệ chứ? Hơn nữa còn phải nộp đơn xin phép, chờ được phê duyệt xong cũng tốn biết bao thời gian.”

“Hack là được rồi.” Giọng nói của Giản Mộc rất bình thản.

Không biết ấn vào phím gì mà Giản Mộc mở ra rất nhiều cửa sổ kỳ lạ, toàn chữ cái tiếng anh nhảy loạn xì ngầu, hai tay Giản Mộc nhanh chóng gõ chữ như bay, mạnh mẽ dành lấy quyền hạn quản lý.

Hai mắt Phương Triết trừng thật lớn: “Cậu cũng biết cái này á?”

Cậu ta từng nhìn thấy Lâm Phụ Tinh làm chuyện này rồi, lúc nghỉ đông năm ngoái, trường học như bị chập mạch mà giao cả đống bài tập trên mạng, như vậy thì cũng thôi đi, ai mà biết cái mớ này còn vừa dài vừa khó nữa chứ, hoàn toàn chẳng có tý hứng thú nào để làm bài được hết, Lâm Phụ Tinh hay rồi đơn giản trực tiếp hack vào hệ thống lấy đáp án xuống luôn.

Giản Mộc: “Ừ, biết một chút, cấp độ mạng bảo mật của trường học thường không cao.”

Trong phòng học tối lờ mờ, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lên mặt Giản Mộc, đôi môi nhạt màu khẽ mím lại, ở trên người anh toát lên một vẻ thâm trầm.

Cửa sổ dần thu nhỏ lại rồi màn hình biến thành màu đen, sau đó những con chữ màu trắng liên tiếp nhảy ra làm cho người ta trờ nên hoa cả mắt.

Rất nhanh trên màn hình hiện ra một giao diện hiện thị toàn bộ mục lục ghi hình trong vòng ba tháng qua.

Giản Mộc mở ra từng cái một, trên màn hình đồng loạt xuất hiện hơn mười cái video theo dõi, anh xem lướt qua rất nhanh, tốc độ phát lại của từng video nhanh như ảo ảnh.

Cả ba người xem đến ngốc luôn: “Cậu… đang làm cái gì vậy?”

“Tra camera. Lần đó chúng ta chạm mặt Hình Quý Phí, tình hình có vẻ là đại ca trường học bắt nạt người khác là anh Phụ Tinh ra tay giúp đỡ.”

Đới Lập: “Anh Lâm nhất định đã làm như vậy.”

Phương Triết cũng vừa kịp nghiệm ra: “Cậu là muốn tìm chứng cứ tội danh đại ca học đường bắt nạt kẻ khác lần trước sao? Nhưng…”

Phương Triết vốn muốn hỏi là, tận ba tháng trời, thời gian dài như vậy cậu làm sao xem hết kịp đây? Nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã thấy Giản Mộc lại chọn ra vài cái cửa sổ, đồng thời càng đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, trên màn hình tất cả từ ảo ảnh đã chuyển dần thành tàn ảnh luôn rồi.

Những nam sinh đang canh gác cũng không nhịn được chạy lại gần xem.

Một màn này thật sự rất đồ sộ, trên màn hình thực tế ảo là vô số các ô cửa sổ giao diện, hình ảnh lướt nhanh qua trước mắt, thời gian hiện thị trên góc phải nhảy cực nhanh, người trên màn hình cho dù đang đi hay dừng lại cũng chỉ loáng hiện trong chớp mắt mà thôi.

Bọn họ chỉ vừa mới nhìn chằm chằm vào màn hình có vài giây nhưng đôi mắt cũng muốn nhòe hết cả đi rồi, Giản Mộc lại giống như không bị ảnh hưởng gì, xem một lúc tận hơn mười mấy cái cửa sổ nhỏ, đã vậy mà vẫn còn có thể dùng tay trích đoạn ra một ít video ngắn chuyển sang điện thoại nữa.

“Đậu, các cậu có nhìn thấy rõ không? Đầu tôi bây giờ đau quá.”

“Mù mắt chó rồi, tôi không nhìn thấy cái gì sất.”

“Tôi cảm thấy đôi mắt của mình trước giờ là đồ giả rồi, nó không xứng đáng để ngắm nhìn thế gian này nữa.”

“Má ơi, kích thích quá đi mất, giống như đang tham gia vào hành trình trinh sát phá án ghê vậy đó. Mấy trước tôi còn xem được một cảnh tượng như thế này ở trong phim nữa đấy, khi đó tôi còn nghĩ là làm màu thôi ai dè ngoài đời thật sự có người trâu bò thế này cơ chứ?”

Có nam sinh khó hiểu: “Nhưng mà xem cái này để làm gì vậy? Cho dù có tra ra camera thì nó có liên quan gì đến chuyện hôm nay không?”

Giản Mộc vẫn không rời mắt khỏi màn hình, giải thích: “Trong dữ liệu số của Đế Quốc có văn bản quy định pháp luật hoàn chỉnh đối với người dưới mười tám, nếu cậu ta muốn kéo anh Phụ Tinh xuống thì chúng ta phải tìm ra một chuyện xấu khác của cậu ta để đáp lễ lại.”

Đới Lập hiểu ý, cười to: “Tôi nhớ không lầm là đại ca trường học bắt nạt người khác sẽ phải chịu án phạt đúng không? Bị phán bao lâu ấy nhỉ?”

Phương Triết lắc đầu: “Không biết.”

Hoắc Sơn Chu cũng lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tra một chút xem.”

“Không có mang theo điện thoại.” Phương Triết liếc mắt nhìn thấy điện thoại của Giản Mộc đang kết nối với máy tính để truyền dữ liệu ghi hình qua, “Giản Mộc, cho tôi mượn điện thoại chút nha.”

Nam sinh ở tuổi này chẳng mấy khi để ý đến cái gì, mượn đồ dùng của nhau rất là thuận tay. Giản Mộc không cài mật khẩu, Phương Triết chỉ cần vuốt lên là mở được khóa rồi, khi mở vào phần mềm tìm kiếm, Phương Triết nhìn thấy phần gợi ý tự động hiện ra lịch sử tìm kiếm, hỏi: “Giản Mộc, cậu tìm kiếm hai Alpha yêu đương làm gì vậy?”

“…” Vẻ mặt Giản Mộc không thay đổi, “Tìm chơi thôi.”

Phương Triết đang muốn tìm thử thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa truyền vào: “Chết rồi, hội học sinh kiểm tra!”

Hội học sinh vào thời gian nghỉ giữa trưa sẽ tiến hành kiểm tra năm cơ sở, bắt lỗi vi phạm kỉ luật, giống như bọn họ bây giờ đang tự tiện sử dụng máy tính vậy. Dùng máy tính chung của nhà trường khi chưa được cho phép là đã vi phạm kỉ luật, nếu mà bị bắt tại trận thì không những bị trừ điểm học tập mà còn phải đọc bản kiểm điểm dưới cờ nữa ấy.

Đới Lập nhoài người bên cửa sổ ngó ra ngoài: “Đến lớp bọn này trước rồi mới tới đây, nhanh lên nhanh lên nào! Chờ bên ngoài đi vào phát hiện ra chúng ra là xong đời luôn.”

Lớp hai vẫn đang nghỉ trưa, hội học sinh đi vào dạo một vòng liền nhanh chóng đi ra, đi đến gõ cửa lớp 11-1.

“Khoan đã, chờ một tý thôi!” Phương Triết hét to vọng ra ngoài lớp học, “Chờ chút, trong lớp đang có một Omega đến kỳ phát tình, đang tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy.”

Cậu ta liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Sơn Chu, Hoắc Sơn Chu hiểu ý vội vàng lôi chai nước hoa có mùi được mô phỏng theo hương vị tin tức tố ra bắt đầu xịt loạn khắp nơi, điên cuồng xịt lung tung khắp phòng học.

Hội học sinh đứng ngoài cửa cũng chẳng có chút kiên nhẫn chờ đợi nào cả, nhưng cũng chờ qua một phút sau đó trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa luôn.

Nhét chìa vào ổ. Xoay một cái, một tiếng “răng rắc” rất nhỏ vang lên.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Giản Mộc cuối cùng cũng lọc ra xong hết các video, nhanh chóng tắt máy tính đi, tháo điện thoại ra.

Mới vừa bước vào trong, hội học sinh đã ngửi thấy mùi hương tin tức tố nồng nặc vô cùng, sau đó lại nhìn thấy một Omega đeo Bột Hoàn đang được vài Beta bao vây chặt chẽ ở chính giữa, cũng đã tin một phần lời nói của Phương Triết lúc nãy.

“Kỳ phát tình của mình thì nên nhớ cho kỹ vào, ở nhà tiêm thuốc cho tốt. Được rồi được rồi, mau mở cửa sổ ra thông gió đi, đừng để các Omega và Alpha khác bị ảnh hưởng.”

“Ok, biết rồi.” Phương Triết thở phào một hơi, chờ cho hội học sinh đi xa mới nói, “Đậu, không ngờ cái bình nước hoa trước kia của cậu lại dùng tốt như vậy đó nha?”

“Tất nhiên rồi, giống y đúc luôn đấy.” Hoắc SƠn Chu cười, “Nữ sinh đều có khứu giác của động vật nha, nếu không làm sao tôi có thể tìm bạn gái được chứ?”

Đới Lập cắt ngang lời nói của hai người họ, thúc giục: “Nếu chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi mau thôi? Anh Lâm từng cứu chúng ta nhiều lần như vậy rồi, dù sao cũng phải kéo cậu ấy về chứ!”

Nói xong cả ba người lại muốn chạy ra ngoài, Giản Mộc gọi họ về: “Một mình tôi đi được rồi, nhiều người lại càng thêm rắc rối.”

*

Phòng giáo vụ, Lâm Phụ Tinh thoải mái dựa vào sô pha, thậm chí chẳng có chút khách khí nào mà bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Nếu không có chứng cứ chứng minh em là người ra tay trước thì dựa vào cái gì mà phạt em chứ?”

“Còn nữa nha, thầy Trần à, chỉ có một mình thầy nhìn thấy thì không tính được đâu, Hình Quý Phí là cháu trai của thầy, còn có mấy người làm chứng tận mắt chứng kiến kia cũng có quan hệ với cậu ta nốt, thầy lại không thích em cho lắm vì vậy nếu muốn cùng nhau nói xấu em thì em phải làm sao đây?”

“Em thừa nhận là em với cậu ta từng có mâu thuẫn, nhưng thầy cũng không thể bắt em đội cái nồi cầm dao gây thương tích cho người khác trên đầu như vậy được đâu, oan cho em lắm đó.”

Lão Trần giận đến thổi râu trợn mắt: “Dao rõ ràng nằm trên tay cậu, chính mắt tôi nhìn thấy.”

Lâm Phụ Tinh cố ý thả chậm lời nói, âm cuối hơi cao lên: “Nhưng mà thầy không có bằng chứng nha, phải không thầy Trần?”

Hầu Phương Hoa trừng mắt liếc cậu một cái, làm một động tác kéo khóa miệng với Lâm Phụ Tinh.

Khí thế của Hình Quý Phí dâng cao: “Mày chờ đó, Lâm Phụ Tinh, mẹ của tao sắp tới rồi, bọn mày sẽ bị đuổi học hết.”

Trần Phương là mẹ của Hình Quý Phí, cũng là Phó hiệu trưởng, làm việc rất xuất sắc, thái độ nghiêm túc. Từ lúc bà được thuyên chuyển về đây, thành tích của cả năm trường luôn được tăng lên đều đặn và ổn định, nhưng mà có một điểm rất không tốt.

Đó là rất bao che khuyết điểm cho người của mình.

Lần này Hầu Phương Hoa lại có phần tin tưởng về phía Lâm Phụ Tinh hơn, bắt cậu vì lỗi vi phạm đánh nhau nhiều lần như thế nhưng không có lần nào là không phải vì bạn bè hoặc là ra tay giúp đỡ cho người xa lạ. Tuy trốn học là không đúng, nhưng không thể không nói, mấy tiết học mà cậu trốn toàn là nhưng môn không cần thiết đối với cậu mà thôi. Ít nhất thì trên phương diện nhân phẩm, Hầu Phương Hoa vẫn rất tin tưởng Lâm Phụ Tinh.

“Đuổi học? Cậu lấy lý do gì mà đuổi học tôi?” Lâm Phụ Tinh ngáp một cái thật to, “Cầm dao gây thương tích? Trấn lột? Nếu nói việc giữa trưa thì cậu không có bằng chứng nhé.”

“…”

Mọi chuyện lại đâm vào ngõ cụt, lúc này bất ngờ có người đến gõ cửa, Giản Mộc đẩy cửa ra bước vào.

Lâm Phụ Tinh đột ngột đứng bật dậy, đánh nhau là chuyện của cậu, cậu không muốn kéo theo Giản Mộc vào chuyện này.

Giản Mộc quăng cho Lâm Phụ Tinh một ánh mắt không cần lo lắng, ý bảo cậu không cần nói gì sau đó mới quay lại nhìn thẳng vào lão Trần, cố gắng duy trì thái độ ôn hòa nhất có thể: “Thầy giáo, chuyện này có thể cho tụi em nói chuyện riêng cùng bạn học Hình một lát không?”

Lão Trần mở miệng nói trước Hầu Phương Hoa: “Lúc đó cậu đâu có mặt ở đấy, có cái gì để nói hả?”

Giản Mộc mỉm cười: “Chuyện này không chỉ liên quan đến danh dự của trường học mà nó cũng có liên quan đến mặt mũi của bạn học Hình đây nữa, cũng không thể để truyền bậy ra ngoài được, Hình Quý Phí là do bị người khác bắt nạt nên mới tìm cớ để đuổi học người ta đi, nghe có vẻ không hay lắm đâu?”

“Nếu như có thể tự hòa giải với nhau không làm ầm lên gây mất mặt cho nhà trường thì vẫn tốt hơn mà. Lại nói, học sinh cầm theo dao đến trường, hôm nay là do thầy chịu trách nhiệm, không phát hiện ra việc này cũng là do trách nhiệm của thầy, thầy nói có đúng không?”

Lời nói của Giản Mộc câu nào cũng có lý cả, lão Trần chẳng thể phản bác được gì, huống hồ việc này còn liên lụy đến cả ông luôn. Hầu Phương Hoa ra mặt hòa giải: “Để tụi nhỏ nói chuyện với nhau đi, việc lúc trưa đúng là không có bằng chứng, cứ đứng đây cũng không có tác dụng gì phải không? Được rồi, các cậu qua phòng bên tự nói chuyện với nhau đi.”

Phòng bên cạnh không có ai.

Hình Quý Phí cao ngạo ngẩng đầu ngồi trên ghế sô pha, gác chân lên rất vênh váo: “Thế nào, tao bảo mày chờ đó, vui không?”

Lâm Phụ Tinh liếc xéo cậu ta một cái, lười chả muốn nói, hai tay khoát lên vai Giản Mộc: “Sao cậu lại đến đây?”

“Anh, em lo lắng cho anh.” Giản Mộc nói.

Lâm Phụ Tinh: “Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng có lôi mình vào chuyện này nữa.”

Giản Mộc lái sang chuyện khác: “Hôm nay em mua gà Cung Bảo(1), anh ơi, anh ăn không?”

(1).

ga-cung-bao

Lâm Phụ Tinh: “Ăn chứ! Tôi đứng trong văn phòng lâu muốn chết rồi, rất đói đó.”

Hình Quý Phí: “…”

Hai người này hoàn toàn không để cậu vào trong mắt, Hình Quý Phí muốn tìm lại chút cảm giác tồn tại của bản thân: “Này, hai tụi mày có còn nhìn thấy tao ngồi đây không đấy? Bảo nói chuyện với tao mà? Nói đi chứ.”

Giản Mộc kéo Lâm Phụ Tinh cùng ngồi xuống đối diện với Hình Quý Phí, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, lời tiếp theo mà em nói, lần này em sẽ bảo vệ anh.”

Một Omega xinh đẹp, dịu dàng che chắn trước người cậu.

Lâm Phụ Tinh nháy mắt mấy cái, tuy không biết Giản Mộc muốn làm cái gì nhưng vẫn nghe lời ngồi im bên cạnh anh. Chỉ thấy Giản Mộc mở điện thoại lên, bật một đoạn video lên đặt xuống trước mặt Hình Quý Phí.

“Là như vậy đó.” Giản Mộc nhìn về phía cậu ta, ánh mắt tối xuống, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ nhưng không khí xung quanh lại giống như ngưng kết cả lại, “Tôi không đến đây để nói chuyện với cậu, tôi tới để đe dọa cậu.”

—Hết chương 9—
Bình Luận (0)
Comment