Chiều
thứ Ba, cửa hàng của Julia không đông khách. Thu Thần đang nói chuyện với
Julia.
“Gần
đây làm ăn khó khăn quá.”
“Mình
cũng thế thôi”, Thu Thần phụ họa.
“Haizzz,
thiếu khách sộp nên cũng chẳng ăn thua gì.”
“Khách
sộp? Ai thế?”
Julia
nháy mắt tinh nghịch với Thu Thần: “Thì cái anh Thạch đó ấy”.
Thu
Thần thở dài: “Thôi xin người! Đừng nhắc tới anh ta nữa! Cậu thật là tàn
nhẫn!”.
“Xin
lỗi nhé! Tớ tưởng cậu đã nghĩ thoáng hơn rồi chứ, chỉ là đùa thôi mà.”
Nghĩ
thoáng? Thu Thần lại cảm thấy đau lòng. E là rất khó.
Tiếng
chuông gió ngoài cửa lại vang lên, cửa tự động mở ra. Julia nhìn ra ngoài, bỗng
hai mắt tròn xoe.
“Sao
thế? Có ma à?”
Julia
cười, nhếch mép nói với Thu Thần: “Vị khách này cậu tiếp hộ mình nhé”.
Thu
Thần quay đầu lại, cô ngồi yên bất động.
Chàng
trai đó không thèm nhìn vào quầy tiếp tân mà đi thẳng vào nơi đặt giày.
Anh ta
chau mày ngắm nghía tất cả các đôi giày nữ với những kiểu cách khác nhau, sau
đó nhấc một đôi màu trắng lên, chăm chú nhìn.
Bộ dáng
chăm chú của anh vô tình làm rung động trái tim Thu Thần…
“Anh
mua giày cho bạn gái phải không?”, cô bước tới gần.
“Tôi
muốn chọn một đôi giày màu trắng thích hợp với lễ cưới.”
Thu
Thần tim đập mạnh. Hóa ra… bọn họ sắp kết hôn sao?
“Đôi
này được không?”
Thu
Thần lấy một đôi giày màu trắng nhỏ nhắn nhưng rất đẹp đưa cho anh.
Anh
chau mày lắc đầu: “Quá nhỏ”.
Thu
Thần cũng không chịu thua: “Nói vớ vẩn! Cô ấy đi size 5, đôi này vừa hợp”, cô
cao giọng.
Thạch
Chấn Vũ cười khổ: “Không phải mua cho Băng Lan”.
“Không
phải Băng Lan…”, cô nghi ngờ lẩm bẩm. Bỗng cô mở to mắt, hét lớn:
“Anh
không lấy Băng Lan? Sao anh có thể làm như thế?”
Tâm
trạng Thu Thần rất phức tạp, tin Thạch Chấn Vũ sắp kết hôn đã đánh một đòn chí
mạng vào cô. Nếu như đối tượng là Băng Lan thì cũng coi như xong, dù sao cô
cũng sớm biết là thế rồi. Nhưng bây giờ lại là một người phụ nữ khác.
“Cô ấy
là ai?”, cô chống nạnh như một bà vợ dữ dằn, không thể không hỏi cho ra ngọn
ngành.
“Cô ấy
cao một mét sáu mươi tám, nặng năm mươi bốn cân, đi size 7, hai mươi chín tuổi,
sinh ngày mồng Mười tháng Mười.”
Hừ, sao
thông tin của người này giống cô thế? Đến sinh nhật cũng…
Chờ một
chút! Chẳng phải anh ấy đang nói…
Cô mở
to miệng, trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt
vốn nghiêm nghị của anh lại trở nên dịu dàng, đầy tình ý.
“Thu
Thần, em cưới anh thêm một lần nữa được không?”
***
Kéo anh
ra khỏi cửa hàng của Julia. Đi tới một công viên gần đó, cũng xem như là có
chút tư tình rồi. Cô day day huyệt thái dương đang đau nhức của mình.
“Được
rồi! Bây giờ anh có thể nói cho em biết, rốt cuộc anh đang giở trò đùa gì vậy?”
“Anh có
đùa đâu.”
Thái độ
rất chân thành của anh khiến cô sợ hãi. Không phải anh đùa, cô biết anh cũng
không phải là dạng người hay đùa. Anh rất nghiêm túc.
Nhưng…
nếu như không phải là đùa, thế thì…
Thu
Thần run run, không kiềm chế được mình.
“Sao
anh lại tới tìm em?”
Đôi mắt
sáng của anh nhìn thẳng vào cô.
“Bởi vì
anh đã biết.”
“Biết
cái gì?”, cô cảm thấy bất an, hai tay đan vào nhau thật chặt.
“Biết
rằng em đang lừa anh.”
“Em lừa
anh?” Đây là lời vu khống hoang đường gì vậy?
“Đúng,
em lừa anh. Em lừa anh, nói em không bao giờ lấy người em yêu.”
Trái
tim của Thu Thần đập nhanh dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô muốn
giải thích, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
“Anh đã
đọc tác phẩm do tác giả tên là Autumn viết rồi”, anh nhìn cô, đưa ra đòn cuối
cùng.
Xong
rồi! Xong rồi! Xong hết rồi!
Thu
Thần ngồi hẳn xuống chiếc ghế đá trong công viên.
“Không
phải em cố ý lừa anh…”, cô rầu rĩ trả lời.
Anh
không nói.
“Anh
cũng có mất mát gì đâu, phải không? Tại sao lại nhắc đến lời nói dối của em? Cứ
để cả hai có một hồi ức tốt đẹp chẳng phải hơn sao?”, cô quay lại trách anh.
“Bây
giờ anh mới biết mình nhỏ nhen đến thế, sau này anh sẽ không yêu như thế nữa.
Anh không cho phép!”
Gì? Anh
ấy nói gì? Thu Thần ngẩng đầu lên.
“Anh
không cho phép em không yêu anh nữa.”
Làm gì
có ai lại nói lời vô lý như thế. Thật không hiểu nổi!
“Vì
sao?”
“Vì anh
yêu em!”
Thu
Thần tròn mắt nhìn anh. Một giây, hai giây… một phút trôi đi…
“Anh
không yêu em! Anh yêu Băng Lan!”, cô hét lớn.
“Không
phải như thế. Anh đã hiểu rồi, anh chỉ coi Băng Lan là em gái, người anh thực
sự yêu là em, ”
Cô lắc
đầu: “Có phải Băng Lan quay lại với Sở Hạo rồi nên anh mới tìm em? Em nói cho
anh biết, bây giờ em không muốn sống bên một người mà em không yêu nữa”.
“Băng
Lan và Sở Hạo đúng là đã quay lại với nhau rồi, nhưng đó là do anh khích lệ con
bé làm thế. Vốn dĩ anh có cơ hội kết hôn với Băng Lan, nhưng anh nhận ra ngoài
em, anh không muốn lấy bất cứ người con gái nào khác.”
“Vì
sao?” Cô không thể tin nổi, cho nên lại hỏi thêm một câu ngốc nghếch.
Anh
nhướn mày, những đường gân xanh trên trán thoáng ẩn hiện.
“Em
thật là! Rốt cuộc anh phải nói thế nào thì em mới tin đây?”
Cô tiếp
tục trừng mắt nhìn anh. Lúc lâu sau, hai người vẫn đứng im ở đó như hóa đá,
nước mắt cô rơi xuống thấm ướt hai gò má…
“Tại
sao lại như thế? Khó khăn lắm em mới từ bỏ được…”
Anh ôm
cô vào lòng.
“Anh
xin lỗi, tại anh quá ngốc nghếch nên đã làm em tổn thương.”
Cảm
giác của cái ôm ấp áp như thế, nhất là sau khi cách xa nhau hơn một năm trời,
giờ đây họ lại say đắm trong vòng tay ấm áp.
“Từ nay
về sau anh nhất định sẽ không như thế nữa. Hãy tin và làm vợ anh, được không
em?”
Thu
Thần cúi đầu hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Cô
ngước đôi mắt còn đẫm lệ lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi cô càng lúc càng
gần.
“Thu
Thần, đây là công viên…”
Thạch
Chấn Vũ vẫn không dám thoải mái, cả người cứng đờ.
“Có sao
đâu!”, cô cười lớn, rồi kéo cổ anh xuống và đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh
cũng nhanh chóng đắm chìm trong nụ hôn của cô, quên mất mình đang ở đâu. Giống
như để khẳng định tình cảm khó khăn lắm mới có được ấy, cả hai người đều tham
lam hưởng thụ hương vị ngọt ngào của đối phương, chỉ hận vì không thể hòa nhập
vào cơ thể đối phương.
Sau khi
kết thúc nụ hôn mãnh liệt gần như táo bạo ấy, hai người nhìn nhau vẻ không thể
tin nổi, họ nhìn thấy ngọn lửa tình yêu đang hừng hực cháy trong đôi mắt nhau…
“Chúng
ta mau về nhà thôi!” Chàng trai nói với người vợ quyến rũ của mình.
Lần này
cô đồng ý…