Em rời xa không phải vì anh, mà vì chính
bản thân em.
Nếu không rời xa anh, em sợ mình sẽ
không khống chế được bản thân.
Nếu tiếp tục bên nhau, chỉ sợ anh sẽ hận
em.
Không muốn thấy anh phải đau khổ trong
lựa chọn.
Chẳng bằng chúng ta cả đời làm bạn.
Có lẽ như thế, em mới mãi mãi được ở bên
anh…
Autumn
Quan
Ngoại cứ cách một tuần lại nghỉ một ngày, cho nên hôm đó Thu Thần không thể
tránh khỏi việc phải ăn cơm ở nhà.
Trong
bữa cơm, Thu Thần cười cười nói nói, lúc thì kể những chuyện vui ở quán, lúc
lại tranh cãi với ông nội, khiến không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn…
Ăn được
nửa bữa, Thạch Chấn Vũ bỗng nói: “Có một chuyện anh vẫn chưa có cơ hội nói với
em. Mấy hôm nay anh bận lo cho Băng Lan, ngày mồng Mười đến Mười lăm anh tính
đưa con bé đi đảo Bali chơi”.
Thu
Thần trừng mắt nhìn anh, trong phút chốc, cô không hiểu anh đang nói gì.
“Mồng
Mười đến Mười lăm…”, cô thẫn thờ lẩm bẩm.
“Mấy
ngày hôm đó công ty không bận, hơn nữa anh cũng mới đặt hai vé máy bay. Chắc em
không phản đối chứ?”
Phản
đối! Cô đương nhiên phản đối! Đó là kế hoạch mà anh sẽ đưa cô đi chứ! Trong đầu
Thu Thần chợt vang lên. Người đi đảo Bali cùng anh là cô mới đúng chứ! Đó là
tuần trăng mật của họ, là sinh nhật của cô! Không phải là Băng Lan!
Cô mở
to miệng nhưng không nói nên lời… cả thế giới như tan vỡ.
***
“Thu
Thần?”, chờ mãi không thấy câu trả lời của cô, anh hỏi lại.
Cô chợt
định thần lại, nghe thấy giọng nói của mình từ đâu đó vọng về: “Đương nhiên
không phản đối, chúc hai người đi chơi vui vẻ!”.
Thật
lạ, hóa ra lúc đau tới mức tê tái, người ta vẫn có thể cười, vẫn có thể nói.
“Đúng
rồi! Em quên mất, trên bếp vẫn còn nồi canh, để em đi mang lên…”, cô đẩy ghế,
chạy vào bếp.
Bước
chân của cô hoàn toàn không hề có chút vội vàng hay hoảng loạn. Cô đi rất chậm,
rất chú tâm, cô sợ nếu bước mạnh, những giọt nước mắt sẽ rơi xuống…
***
Cảm
giác của Thu Thần là như thế.
Trong
tủ lạnh, một bình sữa đã biến chất, nhưng cô không nỡ vứt đi, cô muốn nói đó có
phải là ảo giác của mình không, có thể nó vẫn chưa hỏng, đợi thêm một chút nữa…
Thật
chẳng dễ dàng gì, cuối cùng cô cũng dứt lòng, cũng tìm được một lý do, không
thể không vứt bỏ đi.
Việc
Thạch Chấn Vũ đưa Băng Lan đi nghỉ mát thực sự cho Thu Thần biết, đã tới lúc
phải từ bỏ rồi.
Hôm nay
là ngày hai người họ từ đảo Bali về, trong lòng Thu Thần đã quyết định.
“Ông
ơi, cháu ra sân bay đón họ đây!” Khi Thu Thần bước ra cửa, ông nội cũng đang
ngồi một mình trong phòng khách.
“Này,
cháu đợi chút.”
“Có
chuyện gì vậy ông?”, Thu Thần quay đầu lại thấy ông nội đang mím môi, nhìn cô
vẻ không vui.
“Dạo
này cháu về rất muộn!”
“Cháu
xin lỗi…”
“Hơn
nữa có Băng Lan ở nhà, cháu cũng ít khi nấu cơm, ngày nào cũng ăn món vừa nhiều
dầu vừa mặn, cháu muốn hại chết ông hả?”
“Ông
nội…”
“Cháu
đừng nói nữa! Còn nữa, cháu tưởng ông không biết mấy ngày nay cháu đang lo dọn
dẹp đồ đạc hả? Cháu định thế nào? Bỏ rơi ông già này sao?”
Tất cả
vỏ bọc của Thu Thần đã bị lột bỏ, ngay trước mặt ông, mắt cô rưng rưng…
“Ông
không cho cháu đi!”, ông nội bỗng gào lên như sấm, “Cháu đi rồi ông phải làm
sao? Ai sẽ là người ngày nào cũng ép ông đi tập thái cực quyền? Ai lo lắng việc
cơm nước cho ông? Ai nấu cho ông những món vừa nhạt vừa khó ăn đó? Nói tóm lại,
ông không cho cháu đi! Cháu đừng nghĩ tới việc rời khỏi căn nhà này.”
“Ông
nội…”, Thu Thần buồn bã nói, “Ông đừng như thế, chẳng phải ông luôn hy vọng
Băng Lan làm cháu dâu sao?”.
Ông
chùng vai xuống: “Không được, cháu không thể rời xa A Vũ. Trước đây ông sai
rồi, cháu là một phụ nữ tốt, là một người vợ tốt… A Vũ không nên có cháu rồi mà
vẫn còn như thế với Băng Lan…”.
“Ông,
anh Chấn Vũ không sai, Băng Lan cũng không sai. Thực ra, lúc đầu anh ấy vì muốn
tốt cho Băng Lan nên mới kết hôn với cháu. Bây giờ Băng Lan đã về rồi, hai
người họ lại tình đầu ý hợp như thế, sống với nhau cũng là điều tốt. Coi như
tất cả chưa hề xảy ra, ông vẫn hy vọng Băng Lan là cháu dâu của mình mà. Băng
Lan rất ngoan, nhất định sẽ không chọc tức ông như cháu đâu!”
“Bây
giờ cháu nói những câu này mới là chọc tức ông! Cháu bỏ đi mới thực sự là chọc
tức ông!”
“Ông
nội…”, Thu Thần không biết phải nói thế nào.
“A Vũ
là đứa ngốc nghếch, nó không hiểu gì cả, cháu mới là người thích hợp với nó.”
“Ông
nội, cảm ơn ông đã nói thế, nhưng chuyện tình cảm thì không thể nói là thích hợp
hay không thích hợp với ai được”, Thu Thần cười buồn.
“Cháu
phải đi ra sân bay đây, sợ muộn lại không kịp.”
Ông nội
thấy ý của cô đã quyết, thất vọng nói: “Cháu định bao giờ nói với nó?”.
“Tối
nay ạ!”
***
Sau kỳ
nghỉ sáu ngày, đối diện với Thu Thần, tâm trạng của Thạch Chấn Vũ càng trở nên
phức tạp.
Anh vốn
dĩ không nghĩ nhiều như thế, nhìn thấy Băng Lan tinh thần sa sút, phản ứng của
anh chính là an ủi cô hết mức có thể. Vừa hay anh đã lên kế hoạch đưa Thu Thần
đi nghỉ mát từ sớm, giờ Băng Lan có chuyện như thế nên anh nghĩ Băng Lan đương
nhiên sẽ cần cơ hội nghỉ ngơi này để giải tỏa tâm lý hơn Thu Thần.
Không
ngờ trong chuyến đi đảo Bali đó, Băng Lan đã nói cô ấy cần anh, cô ấy nhận ra
anh mới là người đối tốt với cô nhất trên thế giới này.
Đó là
cảnh tượng trong giấc mơ của anh, cô gái mà anh mong đợi biết bao năm nay, cuối
cùng đã đáp trả lại tình cảm của anh, đáng lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc
nhất trên thế giới này mới phải.
Có điều
lúc anh nghe cô nói vậy, anh chợt thấy hoảng loạn.
Anh
không hiểu vì sao mình lại bất an, mãi đến lúc ở sân bay, nhìn thấy Thu Thần,
anh mới chợt hiểu nguyên nhân.
Bởi
trong lòng anh hổ thẹn, cho nên càng day dứt. Anh bỗng có cảm giác hoảng hốt,
rõ ràng hôm đó là sinh nhật của Thu Thần nhưng anh lại đưa Băng Lan đi nghỉ
mát, ngay cả câu chúc mừng sinh nhật anh cũng quên không nói, ngay cả một món
quà anh cũng không tặng…
Trên
đường từ sân bay về tới nhà, thái độ của Thu Thần hoàn toàn không có gì khác
biệt, điều đó càng làm cho cảm giác tội lỗi của anh thêm nặng nề.
Cảm
giác tội lỗi ấy luôn ngự trị trong lòng, Thạch Chấn Vũ quyết định tối nay sẽ
nói chuyện rõ ràng với cô.
Tuy tìm
cô nói chuyện có phần hơi kỳ quặc, nhưng anh không biết mình còn có thể tìm ai
khác, cô là người bạn duy nhất mà anh có thể sẻ chia tâm sự.
“Anh đi
nghỉ ngơi rồi tắm rửa đi, lát nữa em có chuyện muốn nói với anh”, vừa bước vào
nhà, Thu Thần đã nói với Thạch Chấn Vũ.
Thạch
Chấn Vũ hoàn toàn không ngờ, Thu Thần lại là người đề xuất việc đó với anh
trước.
“Ừm.”
Anh
bước vào phòng, thứ đầu tiên mà anh chú ý đến là một túi đồ ngay ngắn ở phía
trên bàn trang điểm. Anh run sợ, trong lòng có một dự cảm không hay.
“Em
muốn nói chuyện gì với anh?”, anh chau mày nhìn cô.
“Anh
không muốn tắm trước rồi chúng ta nói chuyện sau sao?”
“Không!
Anh muốn biết ngay bây giờ.”
Biểu
hiện của cô rất nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
“Chúng
ta ly hôn đi!”, cô nói.
***
“Anh
không muốn ly hôn”, phản ứng của anh là tức giận, có phần hoảng loạn.
“Anh
muốn ly hôn đấy.” Đôi mắt trong sáng của cô như trói lấy anh, ánh mắt nhìn thấu
khiến anh không thể lánh đi đâu được.
“Anh
quên rồi à, em là người hiểu anh hơn cả anh đang hiểu mình nghĩ gì nữa đấy.”
Thạch
Chấn Vũ chăm chăm nhìn cô. Vài giây sau, anh ngồi xuống giường.
“Em
biết từ bao giờ?”
“Từ hôm
Băng Lan trở về em đã có dự cảm rồi, em biết anh không quên được cô ấy.”
Anh im
lặng hồi lâu.
“Có
điều, chúng ta sống với nhau rất hạnh phúc…”
Thu
Thần ngồi xuống, đặt tay lên tay anh.
“Cảm ơn
anh đã nói thế”, cô mỉm cười, “Không sao. Chuyện ly hôn này đối với chúng ta mà
nói, không có gì là quá nghiêm trọng, phải không? Lúc đầu khi quyết định kết
hôn chúng ta đã nói rất rõ rồi, bây giờ tình yêu của anh đã được đáp trả, em
thực sự vui mừng cho anh. Có thể vài năm nữa, em sẽ có thể tìm được người mình
yêu thực sự”.
Không
hiểu vì sao ngữ khí của Thu Thần tuy điềm tĩnh và nhẹ nhàng đến thế, nhưng
Thạch Chấn Vũ thì lại có cảm giác hoảng sợ và tức giận. Tâm trạng anh như đang
bị giằng xé, giống như đang có một thứ gì đó rất quan trọng đang biến mất khỏi
tầm tay mà không có sức để níu kéo.
“Cách
nhìn của em thật thoáng…”, anh mở lời, “Những ngày tháng ở bên nhau, anh nghĩ
rằng em cũng có chút tình cảm với anh”.
Những
hồi ức ấy, quá khứ ngọt ngào ấy… vì sao cô có thể nhẹ nhàng rũ bỏ, không nói
lời nào như thế? Việc mà ngay cả anh cũng không dám khẳng định, tại sao cô
không do dự gì mà đã quyết định rồi?
Một nỗi
bực dọc ở trong lòng, anh cắn răng muốn biết nguyên nhân tại sao.
“Có
chứ!”, Thu Thần ngẩng đầu cười.
“Em có
tình cảm với anh, nhưng, đó là tình cảm bạn bè! Ồ! Không lẽ anh nghĩ là em yêu
anh rồi đấy? Chuyện này anh có thể yên tâm. Anh đã quên mất là em từng nói, em
tuyệt đối không lấy người mà em thực sự yêu sao?”
Anh
không cười, sắc mặt xanh xao, giống như vừa bị ai đó tát vào mặt. Môi anh càng
mím chặt…
Thu
Thần vừa cười vừa nói tiếp: “Thế coi như đã nói xong rồi nhé. Sáng mai em sẽ
chuyển về chỗ trọ, đơn ly hôn em để trong ngăn kéo đầu giường, lúc nào có thời
gian, chúng ta đi làm thủ tục”.
“Phù!”,
cô như vừa trút bớt được một gánh nặng. Cô nhìn anh, tiếp tục nói: “Được rồi!
Cuối cùng cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện. Anh đi tắm đi. Em mệt rồi, muốn thay
quần áo rồi đi ngủ”.
Thu
Thần nói xong, để anh ở lại đó. Cô ngẩng đầu lên, đi rất vội vàng vì sợ nước
mắt sẽ rơi trước khi mình tới phòng thay đồ…
***
Cô
đi thật, nhẹ nhàng, không một dấu vết…
Buổi
sớm hôm đó, sau khi Thu Thần đi, Thạch Chấn Vũ tỉnh dậy.
Anh có
thói quen quay người để ôm một vật gì đó, nhưng cánh tay anh bây giờ chỉ chạm
vào không khí lạnh lẽo…
Anh vội
vàng mở mắt, nhìn chiếc giường trống rỗng… sau đó mới sực nhớ…
Thu
Thần đi rồi, cô sẽ không bao giờ trở lại, sẽ không nằm trên giường của anh, anh
cũng không được ôm cô nữa.
Cảm
giác vô cùng hụt hẫng như nghiêng sông đổ biển đang dâng tràn trong tâm trí
anh. Anh hét một tiếng lớn rồi ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu.
Mãi mãi
không quên được cảnh hôm cô đi. Cô không muốn anh tiễn, mỉm cười chào tất cả
mọi người, trên vai là chiếc ba lô. Sau đó cô quay người, ngạo nghễ đi về phía
trước, không hề quay đầu lại…
Sau hôm
đó, anh như rơi vào địa ngục. Bởi anh nhận ra mình không thể đè nén được nỗi
nhớ cô.
Trước
đây, khi cô còn ở bên, anh không cảm nhận được điều đó. Cô đi rồi, anh bắt đầu
nhớ tới những buổi sáng cô thân mật chải đầu cho anh, nhớ những món cơm cô nấu,
những lúc hai người trò chuyện, nhớ lúc cô đấu lý với ông nội, nhớ những lúc cô
tới văn phòng của anh làm cho tất cả nhân viên đều không có tâm trạng làm việc,
nhớ cảm giác lúc anh ôm cô vào lòng…
Anh nói
với mình rằng phải chấm dứt những suy nghĩ vớ vẩn ấy, anh có Băng Lan và ông
nội phải chăm sóc, anh còn phải lo biết bao việc của công ty, huống hồ Thu Thần
đã nói rất rõ ràng rồi, cô không hề yêu anh, chỉ coi anh là bạn.
Không
hiểu vì sao, nghĩ đến điều ấy anh cảm thấy khó chịu, hai hàm răng nghiến chặt.
“Rốt
cuộc mày chờ đợi điều gì?”, anh tự hỏi mình.
Thu
Thần không sai. Cô ấy hoàn toàn làm theo những gì ban đầu cô ấy nói. Trong thời
gian làm vợ của anh, cô chỉ cố diễn tốt vai diễn của mình. Khi anh do dự, cô
giúp anh đưa ra quyết định. Cô không làm khó anh, cô rút lui, thậm chí một chút
đố kỵ hay ghen tuông cũng không có.
Một kết
cục hoàn mỹ đến thế, nhưng rốt cuộc anh đang bực dọc chuyện gì?
Có thể
chính vì cô không hề có một chút ghen tuông và tức giận… trong lòng anh có một
tiếng nói khe khẽ vang lên. Nhưng anh lập tức bác bỏ cách nghĩ này. Bởi vì,
điều đó dẫn đến một sự thật mà anh không muốn thừa nhận, đó chính là…
“Dừng
lại! Đừng nghĩ nữa!”, anh quát lớn.
Vội
vàng đứng dậy, Thạch Chấn Vũ tự nói với bản thân mình, anh còn rất nhiều việc
quan trọng phải làm, không thể lãng phí thời gian vào những điều vô ích này.
***
Nhưng
cho dù làm việc như thế nào, Thạch Chấn Vũ vẫn nhận ra cả ngày hôm đó anh rất
tồi tệ.
Nhân
viên sợ anh hơn mọi khi, bởi anh càng ngày càng không hài lòng với công việc
của họ, càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.
Trước
đây anh nghiêm túc, nhưng ít ra cũng không bới lông tìm vết trong công việc của
người khác, bây giờ nhìn thấy cái gì anh cũng ngứa mắt. Đến chính bản thân anh
cũng thấy mình không phải là một ông chủ tốt, bởi anh đã để tình cảm cá nhân
ảnh hưởng tới công việc.
Buổi
tối về tới nhà, không khí gia đình cũng không khá hơn là mấy.
Ông nội
thì không cần phải nói, từ lúc Thu Thần đi, ông không uống thuốc huyết áp nữa,
thái cực quyền cũng không luyện, hoàn toàn không có tinh thần. Băng Lan thì
không biết vì nguyên nhân gì, tối qua lại khóc cả đêm ở trong phòng, hai mắt
sưng đỏ. Nói thực, anh không có sức để an ủi cô nữa, bởi tâm trạng của anh cũng
chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
“Cháu
đi ra ngoài.” Nói xong câu đó, anh cũng không ăn cơm nữa, bước ra khỏi căn
phòng với không khí đầy u ám.
Anh lái
xe lòng vòng không mục đích, đột nhiên anh phát hiện mình đã dừng xe ở trước
cửa Quan Ngoại.
Vì sao
lại không chứ? Anh nghĩ. Chẳng phải cô nói hai người vẫn là bạn bè sao?
Nếu là
bạn bè, sao anh không thể tới quán của cô để ngồi uống rượu như ngày trước?
Nghĩ
thế, anh dừng hẳn xe lại, bước vào trong.
Quan
Ngoại vẫn như thế, cảm giác thoải mái, âm nhạc du dương, cô cũng vẫn như thế.
Mở cửa
quán, đã nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc: “Chào mừng quý khách!”
Giây
phút đó, tim anh như ngừng đập, sau đó lại đập dữ dội hơn.
“Hi!”,
mắt Thu Thần sáng lên.
Khí sắc
của cô rất tốt. Không chỉ là quá tốt, mà còn hơn trước rất nhiều. Chiếc váy bó
càng tôn thêm thân hình yêu kiều của cô.
Nếu như
là ngày trước, anh tuyệt đối không cho phép cô mặc như thế! Anh nghiến răng
nghĩ ngợi.
Hai từ ngày
trước làm đôi mắt anh tối sầm lại.
Anh
bỗng hiểu ra rằng, mình không có quyền để làm việc đó nữa.
“Anh
uống gì?”, cô tiếp anh.
Quen
biết nhau năm năm, một năm sống cùng nhau, sao cô còn hỏi anh uống gì? Anh lặng
yên, bỗng căm hận người con gái trước mặt…
“Bò
trắng”, anh lạnh nhạt trả lời.
Thu
Thần nhướng đôi mày: “Vâng, anh chờ một chút”.
Vừa đưa
ly bò trắng tới trước mặt anh, Thu Thần đã bị khách ở bàn khác gọi tới.
Thạch
Chấn Vũ chăm chú nhìn, cô như một nàng tiên, đi quanh mấy anh chàng nhìn có vẻ
là dân văn phòng. Anh uống một hơi hết ly rượu, hoàn toàn không hiểu cảm giác
mình vừa uống ly bò trắng là gì.
“Sao
hôm nay lại có thời gian rảnh mà tới đây thế?”, cuối cùng Thu Thần cũng bước
tới gần anh.
Anh
ngẩng đầu lên, cô đang cười tươi, giọng điệu của cô giống như đang nói chuyện
với những người khách khác, nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng thực ra là lạnh
nhạt.
“Đến
uống rượu”, anh nghiêm nét mặt.
“Ra
thế… đúng rồi, ông nội và Băng Lan gần đây thế nào? Anh với Băng Lan bao giờ
thì kết hôn? Nhớ gửi thiếp mời cho em nhé!”
“Thu
Thần, sao em không qua đây nói chuyện với bọn anh?”, một người khách bước tới
gần cô.
“Ồ, đây
là ai thế?”, người đàn ông đó nhìn Thạch Chấn Vũ, rồi lại quay đầu nói chuyện
với Thu Thần, “Thế này không công bằng đâu! Vì một người khách mà lại bỏ rơi
bao nhiêu người thế!”.
“Không
không không!”, Thu Thần huơ tay cười cười, “Anh ấy không phải khách hàng bình
thường! Đây là chồng cũ của em”.
“Cái
gì? Em đã kết hôn rồi?”
“Vâng!
Nhưng ly hôn rồi. Chàng trai nào muốn theo đuổi em thì vẫn còn cơ hội đó.”
“Ồ! Quá
tốt, quá tốt…”
Thạch
Chấn Vũ biết cô đang nói đùa, nhưng anh không thể tiếp tục ngồi ở đây để nghe
cô bông đùa tình tứ với người con trai khác được nữa.
Anh
đứng dậy, để tiền trên bàn, quay người bước đi không nói một lời.
“Chấn
Vũ…”, Thu Thần sững sờ trước hành động của anh, sau đó cô liền đuổi theo.
“Chờ
một chút!”
Đến đầu
ngõ thì cô đuổi kịp và kéo lấy tay anh.
“Anh
sao thế?”, Thu Thần nhẹ giọng. Trong mắt cô thể hiện sự yếu đuối, không hề hời
hợt bông đùa như hồi nãy.
Anh cúi
xuống nhìn cô, đóng băng tình cảm của mình.
“Không
có gì, chỉ là tới xem em sống có tốt không. Có điều, việc làm đó của anh chắc
chắn là quá thừa thãi rồi, em sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trước rất
nhiều”, giọng nói của anh có phần giễu cợt, nhưng chính bản thân anh cũng không
hề nhận ra.
Thu
Thần tròn mắt ngạc nhiên… cô không hiểu.
Giọng
của Thạch Chấn Vũ cực kỳ lạnh nhạt: “Sau này anh sẽ không bao giờ tới đây nữa.
Tuy em nói chúng ta còn có thể là bạn bè, nhưng anh biết mình không thể tiếp
tục làm bạn bè được nữa”.
Anh rút
tay mình ra khỏi bàn tay cô và quay người đi.
Thu
Thần đứng ngây ở đó, không thể không chế được tình cảm của mình được nữa, cô
chạy lên phía trước và ôm chặt lấy anh.
Anh
sững sỡ, đây là một cái ôm thật chặt, cả thân thể cô như ôm chặt lấy tấm lưng
của anh, anh có thể cảm nhận được sự run rẩy và cả tiếng khóc nghẹn ngào của
cô. Anh không dám tin, nhưng thực sự cô đang khóc, anh cũng cảm nhận được nước
mắt cô đang thấm ướt lưng áo mình…
Vì sao?
Vì sao cô lại khóc? Anh chưa bao giờ thấy cô khóc…
“Thu
Thần…”, tim anh đập mạnh.
Một lúc
sau cô mới buông ra.
Thạch
Chấn Vũ quay đầu lại, vội vàng tìm gì đó trên khuôn mặt cô. Anh không biết mình
đang tìm gì… chỉ cảm thấy đó là một thứ rất quan trọng.
Thu
Thần dùng tay lau những giọt nước mắt trên mặt mình, nở nụ cười gượng gạo với anh.
“Em
hiểu, em cũng rất buồn khi chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa… em sẽ
rất nhớ anh.”
Là như
thế sao? Cô chỉ khóc vì đánh mất một người bạn?
Anh
không có cơ hội tìm được câu trả lời, bởi Thu Thần đã vội vàng vẫy tay chào anh
rồi quay lại Quan Ngoại.
***
“Anh
đừng tới tìm tôi nữa! Cho dù bây giờ anh có quay về, tôi cũng không gặp anh
nữa!”, sau tiếng khóc lớn, Băng Lan tức giận dập điện thoại.
Anh ấy
vẫn gọi điện thoại cho mình! Anh ấy vẫn nói yêu cô! Thế những người đàn bà ấy
thì sao? Biết bao nhiêu người đàn bà ấy thì sao?
Hồi lâu
sau, cô vẫn chăm chú nhìn vào di động, toàn thân run rẩy.
Nếu anh
còn gọi tới, nhất định cô sẽ tiếp tục chửi rủa anh, sau đó lại dập điện thoại!
Cô nhất
định sẽ nói với anh, hai người bọn họ đã chẳng còn gì nữa!
Nhưng
điện thoại lại không reo lên lần nào nữa…
Tới khi
Băng Lan nhận ra mình thực sự mong đợi điện thoại lại reo lên lần nữa, cô vừa
sợ hãi vừa tức giận. Vội vội vàng vàng cầm di động, nhấn mạnh vào nút tắt máy,
tựa như cô đang ngăn những ảo tưởng mà mình không nên có.
Cô
không thể giẫm vào vết xe đổ nữa. Nếu gặp Sở Hạo, cô nhất định sẽ mềm lòng, sẽ
lại tha thứ cho anh, rồi mọi chuyện lại tiếp tục xảy ra như trước, lại tranh
cãi rồi tha thứ… Cứ lặp đi lặp lại đau đớn như thế.
Nguyên nhân
cô từ New York về Đài Loan là bởi không muốn tiếp tục vòng luẩn quẩn như thế
nữa. Nhưng nếu anh quay về…
Băng
Lan mím môi lại.
Không!
Cô sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Biện
pháp tốt nhất là… cưới anh Thạch.
Điều
này không những làm cho anh hết hy vọng, mà chính cô cũng không còn hy vọng.
Thực ra
lúc cô về Đài Loan, hiểu được sự chăm sóc chu đáo của anh Thạch đối với mình,
cô vô cùng cảm động và bắt đầu có suy nghĩ ấy. Sau một năm bôn ba vất cả, cô
mới hiểu được rằng trước đây cô đã được anh yêu thương, chăm sóc như thế nào.
Lúc đầu
cô còn cảm thấy nếu cướp anh Thạch, sẽ có lỗi với Thu Thần, thế nhưng đã là
người thì ai cũng ích kỷ, cô nhận ra mình không muốn đánh mất sự yêu thương
chăm sóc của anh, nhất là những lúc cô yếu đuối…
Cô quyết
định kết hôn với anh Thạch.
Tuy
điều này là một tổn thương lớn với Thu Thần, nhưng cô tin Thu Thần, một người
vừa thông minh vừa dũng cảm, nhất định sẽ đứng lên trong vũng lầy tình cảm
nhanh hơn cô…
***
Trên
đường về nhà, Thạch Chấn Vũ cứ như người mất hồn. Bởi vì tất cả tâm tư tình cảm
của anh đã bỏ lại ở Quan Ngoại, để lại nơi Thu Thần rồi.
Khi về
tới nhà đã quá nửa đêm. Anh quay về phòng mình thì thấy đèn trong phòng vẫn
sáng.
“Băng
Lan? Em ở đây là gì?”
“Anh
Thạch…” Đang nằm trên giường Băng Lan vội bật dậy, đứng đối diện với anh. Cô
mặc một bộ đồ ngủ trắng, vẻ mặt có chút căng thẳng và hoang mang.
“Em lại
khóc rồi?” Mắt của cô sưng đỏ.
“Vâng…”,
cô cúi đầu, “Em đã nghĩ rất nhiều, cũng quyết định rồi…”.
“Quyết
định?”
“Vâng!”
Băng
Lan hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào anh: “Anh Thạch, chúng ta kết hôn
đi!”.
“Vì
sao?”, Thạch Chấn Vũ phản ứng theo trực giác.
Lời đã
nói ra rồi anh mới kinh ngạc. Vì sao anh lại hỏi thế? Chẳng phải đây là giấc mơ
của anh sao? Vì sao phản ứng của anh không phải là vui mừng tột độ? Vì sao…
Hoàn
toàn không cảm thấy được sự giằng xé trong nội tâm của anh, Băng Lan trả lời:
“Bây
giờ em hiểu rồi, anh là người tốt nhất với em trên thế gian này. Kết hôn với
anh, nhất định em sẽ hạnh phúc.”
“Còn Sở
Hạo?”
“Đừng
nhắc tới anh ta nữa!”, nghe đến cái tên đó, Băng Lan trở nên kích động, “Đó là
một kẻ lừa đảo! Em sẽ không bao giờ tin anh ta nữa. Cho dù anh ta gọi cho em
bao nhiêu cuộc điện thoại, hay giải thích bao nhiêu đi nữa, em cũng không nghe
và sẽ không quan tâm tới anh ta nữa”.
“Anh ta
đã tìm em?”
“Không
chỉ một lần”, Băng Lan nhếch miệng nói, “Em không nhận máy, hôm nay anh ta còn
tồi tệ tới mức dùng điện thoại của bạn để gọi cho em. Anh ấy nói sẽ quay về Đài
Loan tìm em, em không muốn cho anh ta cơ hội. Anh Thạch, chúng ta kết hôn đi,
được không? Như thế anh ta sẽ không thể làm phiền em được nữa.”
Thạch
Chấn Vũ trừng mắt nhìn cô, sau đó lắc đầu: “Em nói muốn kết hôn với anh chỉ là
để từ bỏ cậu ta”.
“Không
phải như thế! Không chỉ là như thế!”, Băng Lan vội vàng phủ nhận, “Ngoài điều
đó ra, em thực sự thích anh, anh Thạch. Chỉ có anh mới thương em, em ân hận vì
tới giờ mới hiểu được rằng… em… em yêu anh…”.
Như để
thuyết phục anh hơn, thân thể kiều diễm của cô lại gần anh thêm chút nữa, đôi
môi đỏ hơi mở, nhưng biểu hiện lại rất căng thẳng…
Môi cô
càng lúc càng gần anh…, chỉ còn một chút nữa…
Từng
giây trôi qua, hai người cảm nhận thấy hơi thở của nhau…
Nhưng,
cô không có cách nào…
Thạch
Chấn Vũ né người, lùi về phía sau một bước, nhìn cô, bật cười.
Vài
giây trôi qua, anh chợt hiểu ra điều gì đó, những chuyện mà lâu nay anh chưa
hiểu được, bây giờ tất cả đều quá rõ ràng…
“Anh
Thạch?”, Băng Lan nghi hoặc nhìn anh.
“Em
không thể hôn anh được, đúng không? Bởi vì thứ cảm giác đó rất lạ, giống như
loạn luân.”
Lời nói
của anh làm cô sững sờ. Sau đó cô chầm chậm gật đầu.
“Bởi vì
chúng ta đều coi nhau là người thân.”
Băng
Lan lại gật đầu.
“Em là
người rất quan trọng với anh, chúng ta không cần phải kết hôn để xác định mối
quan hệ này, anh sẽ mãi chăm sóc, yêu thương em, coi em như là em gái mình.”
Băng
Lan ngồi xuống giường, suy nghĩ về những lời mà Thạch Chấn Vũ vừa nói.
Một lúc
lâu sau, như đã hiểu thấu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.
“Anh
nói rất đúng.”
Thạch
Chấn Vũ cảm thấy như vừa trút bỏ được một tảng đá lớn trong tim, lúc này anh
không còn huyễn hoặc về tình cảm của mình nữa, chỉ còn một chuyện duy nhất là
anh không thể yên tâm được…
Anh xoa
đầu Băng Lan: “Em đã lớn, cũng hiểu biết rồi. Trước đây là anh không đúng, chăm
sóc em một cách thái quá, từ nay em phải học cách suy nghĩ chín chắn hơn, trốn
tránh không bao giờ giải quyết được vấn đề, chuyện của em và Sở Hạo, em phải
nói chuyện cho rõ ràng với cậu ta”.
Băng
Lan lại cúi đầu nghĩ ngợi.
“Vâng…
em sẽ làm thế.”
“Tốt
lắm.”
Băng
Lan đứng dậy: “Anh Thạch, khuya lắm rồi, em đi ngủ đây”.
“Chúc
ngủ ngon!’
***
Chuyện
trò với Băng Lan xong, Thạch Chấn Vũ cũng không đi ngủ ngay. Thực tế là lúc
này, anh không thể nào ngủ yên được.
Bởi vì
đêm nay anh mới phát hiện ra một sự thực… anh yêu Thu Thần, anh cần Thu Thần,
người anh thực sự khao khát muốn có được chính là cô.
Anh
không biết mình phát sinh tình cảm với Thu Thần từ bao giờ, nhưng anh yêu Thu
Thần là điều chắc chắn.
Có thể
trước đây anh cũng có chút tình cảm khác lạ đối với Thu Thần. Nếu không thì đời
nào một chàng trai không dễ thổ lộ tình cảm như anh lại có thể tâm sự với cô
tất cả mọi chuyện như thế?
Nếu
miễn cưỡng lấy tình cảm bạn bè để định vị mối quan hệ của hai người, thế thì
phải giải thích như thế nào về những quyến luyến, ân ái của họ sau khi kết hôn…
Bạn bè, có thể đó là lúc ban đầu, thế nhưng mưa dầm thấm lâu, ở bên nhau càng
lâu thì càng thấu hiểu nhau, cô đã trở thành máu thịt của anh, trở thành một
phần cơ thể của anh…
Không
thể lừa dối chính bản thân mình thêm nữa, sự hụt hẫng tột cùng sau khi để mất
cô, chính là cảm giác bị đánh mất một nửa của mình…
Thạch
Chấn Vũ đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Anh
phải gặp được Thu Thần! Lúc này anh đã hiểu mong muốn của mình, anh muốn được nhìn
thấy cô…
***
Khi
Thạch Chấn Vũ tới Quan Ngoại thì chỉ còn một mình A Quý ở cửa hàng.
“Thu
Thần đâu?”, anh vội vàng hỏi.
A Quý
vừa lau cốc, vừa nheo mày nhìn anh: “Anh tìm cô ấy làm gì? Lại có chuyện với cô
gái bé bỏng của anh rồi à? Muốn tâm sự nỗi buồn với cô ấy sao? Hay là muốn cô
ấy làm cố vấn tâm lý?”.
Châm
chọc, mỗi một câu nói của A Quý đều như đang châm chọc anh. Thạch Chấn Vũ không
ngờ A Quý lại tỏ thái độ như thế với mình.
“Thu
Thần đâu? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Anh
không quan tâm tới những chuyện vặt vãnh đó, bây giờ anh chỉ muốn gặp Thu Thần.
“Lúc
anh đi rồi, tâm trạng của cô ấy không tốt nên đã về nhà rồi.”
Thạch
Chấn Vũ không hỏi vì sao Thu Thần lại có tâm trạng ấy, anh liền bước thẳng ra
ngoài.
“Này!
Chờ tôi một chút!”
A Quý
bỏ giẻ lau xuống, đuổi theo và tức giận đặt tay lên vai anh.
“Nếu
anh tìm Thu Thần chỉ để kể lể chuyện anh với Băng Lan thì tôi không cho anh đi
tìm cô ấy đâu.”
“Tôi
tìm cô ấy không phải vì có chuyện với Băng Lan”, Thạch Chấn Vũ chau mày.
“Thế vì
chuyện gì?”
“Tôi
muốn nói cho cô ấy biết, tôi là một thằng ngu, đến bây giờ mới biết mình yêu cô
ấy.”
A Quý
sững sờ vài giây, há miệng ngạc nhiên.
Thạch
Chấn Vũ cười cay đắng: “Có thể giờ đã muộn rồi, có thể cô ấy từ trước tới giờ
luôn luôn coi tôi là bạn, thế nhưng tôi thực sự muốn nói cho cô ấy biết tình
cảm của mình”.
A Quý
bỏ tay khỏi vai anh. Thạch Chấn Vũ cười, rồi quay người bước đi.
“Anh
chờ một chút!”, A Quý như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, liền gọi anh lại.
Thạch
Chấn Vũ quay đầu lại vẻ không vui. Anh thực sự không muốn mất thời gian với A
Quý nữa, anh muốn gặp Thu Thần.
“Có lẽ
trước khi gặp cô ấy, anh nên biết một số chuyện.”
“Chuyện
gì?”
“Thu
Thần có thói quen viết blog. Chỉ khi ngồi trước bàn phím, cô ấy mới dám đối diện
với tình cảm của chính mình. Anh nên đọc thử xem! Bút danh của cô ấy là
Autumn.”