Chăn bông vừa được phơi dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp mà không chói chang nên căng phồng bồng bềnh trải đầy giường. Một buổi sáng thế này rất thích hợp để đôi tình nhân trốn trên giường lười biếng. Hôm qua mọi người bận rộn đến hơn nửa đêm cho nên hiện tại không có ai đến làm phiền Kiêu Vương điện hạ, ngay cả A Ninh bên phòng cách vách cũng tranh thủ ngủ bù, cả tòa hậu viện phủ nha gần như yên tĩnh không một tiếng động.
Trong màn giường tỏa mùi thơm ngào ngạt, không khí kiều diễm đến mức tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi cũng phải thấy miệng khô lưỡi khô. Lương Thú đứng dậy rót cho y một chén trà mơ trần bì, Liễu nhị công tử miễn cưỡng nhíu mày uống được nửa chén lại không bị chua đến tỉnh, còn ngáp dài chui vào ổ chăn.
Lương Thú uống một hơi cạn sạch chén trà, trở lại giường xốc chăn lên kéo y từ đằng sau. Hắn vẫn ngoan cố không chịu yên tĩnh, lòng bàn tay mang theo lớp chai mỏng vuốt ve từ thắt lưng hướng lên trên, áo lót mềm mại chỉ mất chút sức đã trượt xuống, ngại vướng víu nên chẳng mấy chốc đã lột ra sạch sẽ.
Vì thế Liễu nhị công tử đang nhàn nhã nằm trên một đám mây trong ba ngàn thế giới không thể không đứng phắt dậy nói với chư vị hiền giả rằng, ta còn có việc phải ra ngoài một chuyến. Nói xong lập tức quấn y phục bỏ chạy như bị chó đuổi, hiếm khi thấy hành động nhanh nhẹn như vậy! Hạc trắng chở theo thần tiên tay áo phiêu phiêu còn chưa tiến vào đám mây đã bị mưa bụi vỗ vào mặt ướt sũng, mà thế giới bên ngoài lúc này cũng ẩm ướt tương tự. Liễu Huyền An mở bừng mắt vươn tay chặn lại, Lương Thú bật cười cầm cổ tay y áp lại lên gối đầu, trán áp vào trán: “Sao hả, không tiếp tục ngủ đi?”
Nói xong cũng không tính toán chờ y trả lời đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi cánh hoa còn thơm mùi mơ. Liễu Huyền An không thể phản kháng chỉ có thể hồ đồ nghĩ, cảnh tượng ở suối nước trong mơ hình như còn không ướt át được bằng lúc này.
Bởi vì A Ninh chậm chạp không chịu đi mua sách cho nên hiểu biết của Liễu nhị công tử về phương diện kia rất nông cạn, nhiều lắm chỉ biết dùng một câu “Hồn bay lên chín tầng mây” trong Tây Sương ký… Giờ phút này quả thật y cũng không biết mình bị ném lên đám mây nào rồi, không chịu nổi phải ôm cổ đối phương nũng nịu gọi một tiếng “Vương gia”, chẳng ngờ không được buông tha mà còn như đám cháy đổ thêm dầu.
Lương Thú siết chặt thắt lưng y nghiến răng nghiến lợi nói, ngươi muốn mạng của ta mới vừa lòng đúng không.
Liễu Huyền An không hiểu gì cả, hiện tại là ai đang lấy mạng ai? Rõ ràng ta đang yên ổn phơi nắng cùng mấy ông già râu bạc cơ mà.
Lương Thú kéo tay y qua, đầu ngón tay Liễu Huyền An như bị bỏng vội nâng mắt nhìn người bên gối, chỉ đổi được một tiếng cười khẽ: “Biết làm không?”
Liễu nhị công tử đang muốn trả lời đúng là ta không biết, Lương Thú đã áp tay mình lên mu bàn tay y, nói: “Để ta dạy ngươi.”
Dạy đến khi ý lo.ạn tình mê mới thôi.
Đến chiều ngoài hành lang mới xuất hiện tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân, còn có tiếng A Ninh lạch cạch xa gần như đang ghé vào cửa thăm dò động tĩnh, khó khăn lắm mới nghe thấy tiếng động, cậu vội vàng đứng thẳng dậy lại chỉ đón được mình Lương Thú bước ra.
“Vương gia.” A Ninh duỗi cổ nhìn vào phòng, “Công tử nhà ta…”
“Để y ngủ thêm một lát đi.” Lương Thú trở tay đóng cửa, “Một canh giờ nữa hãy đi vào hầu hạ.”
Thêm một canh giờ nữa thì trời cũng tối hẳn rồi, A Ninh sầu khổ thở dài, Vương gia chiều công tử quá đi mất! Thế là cậu lại vào bếp bận rộn một trận, bấm đốt ngón tay tính toán thấy đến giờ rồi mới bưng nước và khăn mặt vào phòng. Liễu Huyền An đã ngồi dậy hoạt động bả vai đau nhức. Trên mặt đất ném lung tung mấy chiếc khăn gấm, A Ninh không rõ nên cúi người muốn nhặt lên, bị Liễu Huyền An khẩn cấp ngăn lại: “Đừng động vào!”
A Ninh hoảng sợ: “Cái gì?”
Liễu Huyền An bọc chăn lúng búng ra lệnh: “Đừng lấy tay động vào, tìm cái que gắp lên mang ra ngoài vứt đi.”
A Ninh: “…”
Cậu chàng cảm thấy hẳn mình nên thể hiện chức trách của người hầu cận một chút, uyển chuyển nhắc nhở: “Công công công tử, người và Vương gia… sao lại có thể thế này được.”
Liễu Huyền An đáp, thật ra ta cũng không muốn lắm đâu, hay là ngươi đi nói với Vương gia đi.
A Ninh ngây như phỗng: “Hả?”
Liễu Huyền An xỏ giày xuống giường, nhân cơ hội đổi đề tài: “Tình hình trong thành thế nào?”
“Sắp nổ tung rồi.” A Ninh giúp y mặc y phục chỉnh tề, lại mở cửa sổ thông khí, “Ai cũng nhắc chuyện trong xưởng rèn.”
Lời đồn càng truyền càng mơ hồ, thái độ nha dịch thì kín như bưng không hé răng một chữ, như thế chẳng phải càng chứng tỏ sự tình không đơn giản sao?
“Đề tài được nhắc nhiều nhất vẫn là chuyện liên quan đến Tống tiên sinh.” A Ninh nói, “Người ta đồn hắn hiện hồn bay về rèn kiếm.”
Cả một đêm toàn tiếng đinh đinh đang đang ầm ĩ làm bá tánh toàn thành choáng váng, mà người ngủ không đủ giấc đương nhiên không có thừa hơi sức suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể hồ đồ chấp nhận, chuyện ma quái ai mà không sợ hãi? Sáng hôm sau chẳng có mấy người bước ra đường, đến chiều tối thì không thấy cả chó hoang, chỉ có tiếng gió bắc cuốn lá rụng kêu xào xạc.
Lương Thú nói: “Vốn định đưa ngươi đi ăn ngon, bây giờ đến một tửu lâu còn mở cửa cũng không tìm được.”
“Không đói bụng.” Liễu Huyền An duỗi eo đứng cuối con phố dài trống rỗng, “Lúc trước ta thường xuyên mơ thấy cảnh tượng thế này.”
“Thành trống?”
“Ừ, thành trống.”
Gió thổi lá rụng đìu hiu, giữa thiên địa chỉ có một người hành tẩu giữa con đường trống không dài dằng dặc như không có điểm cuối. Đôi khi trời đổ mưa, có khi trời hạ tuyết nhưng lại không có ngôi nhà nào mở cửa vì mình, cho nên chỉ có thể đội mưa đội tuyết đi về phía trước, đi đến khi sương tuyết phủ kín đầu vai.
“Đi mệt rồi thì sao?”
“Ngồi trên bậc thang nhà người ta nghỉ một chút.”
“Mấy lão già râu bạc vì sao không đi cùng ngươi?”
“Bởi vì bọn họ đều có chuyện riêng phải làm.”
Luận đạo thì luận đạo, quy ẩn cứ quy ẩn, thi thoảng tụ tập thành nhóm năm ba người uống rượu ngâm thơ hoặc múa kiếm bên thác nước, tóm lại mọi người đều có việc riêng, không ai muốn cùng Liễu nhị công tử đi dạo trong một tòa thành trống không vắng người.
Liễu Huyền An kể tiếp: “Nhưng mỗi lần ta bắt đầu thấy mệt, A Ninh sẽ gọi ta quay lại hiện thực cho nên không thể xem như ác mộng, chỉ cảm giác hơi vô nghĩa.”
Một giấc mơ đơn độc đủ khiến Lương Thú nghe mà đau lòng, hắn cầm tay y nói: “Về sau có ta đi cùng ngươi.”
Vốn là tình thoại chạm thẳng vào tim, nhưng sau đó Kiêu Vương điện hạ còn khí phách mười phần bổ sung thêm đằng sau, xem xem có ai dám không mở cửa cho ngươi nữa không.
Liễu Huyền An: “…”
Y bật cười nắm tay đối phương nói, cũng được.
Vì sự gia nhập của Lương Thú mà mấy trăm mấy ngàn tòa thành dài dằng dặc trong mơ cũng trở nên náo nhiệt hẳn, dù không biết là náo nhiệt thật hay bị bắt phải náo nhiệt, Liễu Huyền An vẫn rất thích kiểu thay đổi này, cũng vô cùng chờ mong chuyến hành trình cô đơn biến thành một phần của phồn hoa trần thế.
Có điều hiện tại thành Độ Nha thanh lãnh sẽ không vì Kiêu Vương điện hạ muốn náo nhiệt mà náo nhiệt lại thật, các tòa nhà đều thi nhau đóng chặt cửa. Hai người không tìm được chỗ ăn cơm chỉ có thể quay về phủ nha nấu mì, ăn uống xong ở trong viện đi lại một lúc, đi chưa kịp tiêu thực thì trời đã sập tối.
Phu canh nơm nớp xuất phát từ thành nam, Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi… lửa…
Giọng rao bất chợt run lên, hắn đứng chôn chân tại chỗ nhìn ánh lửa xé rách bầu trời thoát ra từ xưởng rèn bỏ hoang, sau lưng rịn một lớp mồ hôi lạnh, sao lại tới nữa rồi?
Những tiếng đập “Leng keng thùng thùng” vang lên, bá tánh toàn thành Độ Nha đồng lòng cảm thán cái gì nên tới vẫn phải tới, mọi người kéo chăn trùm kín qua đầu không dám thở mạnh, thầm trông ngóng quan phủ mau mau ra mặt giải quyết, không thì nhanh tìm một vu sư đến làm phép cũng được, chứ chẳng lẽ đêm nào cũng không cho ai ngủ thế này sao?
Lương Thú và Liễu Huyền An đứng chơi trong xưởng rèn. Tống Trường Sinh nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta được thưởng thức kiếm của Vương gia ở khoảng cách gần.”
“Trong mắt Tống tiên sinh, thanh kiếm này thế nào?”
“Đúng là tuyệt thế bảo kiếm.” Tống Trường Sinh tán thưởng, “Ba trăm năm trước đến tận ba trăm năm sau cũng khó mà tìm được một khối huyền thiết chất lượng tốt đến thế, có thể nhìn ra các chú kiếm sư năm đó đã hao phí rất nhiều tâm huyết, đến cả ta cũng không thể tìm ra nhược điểm. Một thanh kiếm như thế này mà lại không có tên quả là đáng tiếc.”
“Kiếm này do hoàng huynh tặng ta, lúc ấy hắn không nói tên gì, ta cũng không hỏi.” Lương Thú cười, “Chỉ cần đủ rắn chắc, đủ sắc bén, có thể theo ta ra trận giết địch thì gọi là gì cũng không quá quan trọng.”
Liễu Huyền An cũng nâng kiếm lên xem thử, rất nặng, nặng đến mức y phải dùng cả hai tay mới nâng lên nổi. Lương Thú cầm tay y kéo xa khỏi lò lửa rồi lấy lại thanh kiếm, nhíu mày nói: “Nếu muốn chơi thì lát trở về ta cho ngươi từ từ chơi, cẩn thận kẻo ngã vào lò bây giờ.”
Thanh kiếm uy chấn biên quan nghe qua không khác gì món đồ chơi tầm thường, muốn lúc nào cứ tùy tiện lấy ra nghịch lúc đó. Tống Trường Sinh là người từng thành thân, chỉ cần một ánh mắt một câu nói đã nhìn ra được quan hệ giữa hai người không tầm thường, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hâm mộ không thôi. Hắn nhớ đến thê tử đã khuất mà hốc mắt nóng lên, vội vàng xoay người che giấu: “Kiếm của Vương gia quá nặng, nếu Liễu nhị công tử muốn, để ta giúp người rèn một thanh đoản đao nhẹ nhàng hơn.”
“Không cần.” Liễu Huyền An chưa kịp nói gì thì Lương Thú đã ra mặt cự tuyệt thay, lại nói, “Có điều đúng là ta muốn nhờ tiên sinh rèn cho một thanh kiếm.”
Tống Trường Sinh hỏi: “Vương gia muốn kiếm gì?”
“Phá quân.”
“Được.” Tống Trường Sinh sảng khoái gật đầu đồng ý, lại nói, “Nhưng vì ngày trước ta một lòng muốn chết nên đã ném toàn bộ kiếm của mình vào lò nung thành thép chảy rồi. Nếu Vương gia muốn ta chỉ có thể làm lại từ đầu, phải tốn ít nhất nửa tháng.”
“Ta không vội, tiên sinh cứ từ từ làm.” Lương Thú nói, “Nếu ở thành Độ Nha không xong thì về đại doanh Tây Bắc làm tiếp. Tiên sinh cũng nên một lần đi xem thử phường vũ khí được tu kiến giữa đại mạc, một khi toàn bộ ống bễ khai hỏa sẽ chiếu sáng một góc trời cao, không tinh tế nhưng lại cực kỳ ngoạn mục.”
Vị đệ nhất chú kiếm sư Trung nguyên không bị tà giáo mượn sức mà cứ thế bị Lương Thú câu về đại doanh Tây Bắc. Tống Trường Sinh cũng không có ý định cự tuyệt, hắn tự nhận là người đã chết qua một lần, cả quãng đời còn lại phải dùng để chuộc lỗi. Hơn nữa trong lòng hắn rất khâm phục Kiêu Vương điện hạ, đương nhiên là nguyện ý đi theo đối phương chung tay diệt trừ tà giáo bảo vệ quốc gia.
Ba người ngồi chơi trong xưởng rèn bỏ hoang đến nửa đêm. Sau khi trở lại phủ nha, A Ninh bưng nước ấm hầu hạ, Lương Thú thấy Liễu Huyền An rửa mặt, nhìn quanh một hồi lại không nhịn được mà hỏi: “Vì sao ngươi không hỏi ta cần kiếm phá quân kia để làm gì?”
Liễu Huyền An ngẩng đầu lên, miệng ừ hử mấy tiếng rồi đáp: “Đưa cho Thường thiếu tiêu đầu chứ gì.”
Lương Thú sửng sốt: “Chuyện này mà cũng tính ra được?”
Liễu Huyền An vẫn say sưa lau mặt, rầm rì trả lời: “Trong sách có ghi, phá quân dài hai thước ba, rộng hai tấc mốt, so ra vừa ngắn vừa to bản hơn bảo kiếm thông thường, mà kiếm của Thường Tiểu Thu chính là loại vừa ngắn vừa to như thế.”
Lương Thú: “…”
Xem như ngươi lợi hại.
A Ninh hầu hạ công tử nhà mình xong, lúc bưng chậu nước đi đổi ánh mắt vẫn liếc tới liếc lui rất khó hiểu. Lương Thú nhìn không quen, chờ cửa phòng đóng lại mới buồn bực hỏi: “Hai chủ tớ các ngươi lại chơi trò bí mật gì đấy?”
“Không có gì.” Liễu Huyền An qua loa khoát tay.
Lương Thú cũng không chịu bỏ qua: “Nói!”
“Úi, không có gì thật mà.” Liễu Huyền An ngồi trên băng ghế nhỏ ngâm chân, nước nóng làm toàn thân y cũng nóng lên theo, cả khuôn mặt ửng hồng.
“Có nói không?” Lương Thú ngồi xổm trước mắt y cầm lấy mắt cá chân mảnh mai.
Liễu Huyền An: “…”
Im lặng nửa ngày y mới nhẹ nhàng thì thầm một câu, sau này Vương gia đừng ném khăn bẩn lung tung xuống đất nữa.
Lương Thú hiểu ra: “Phụt.”
Hắn cúi đầu hôn lên gót chân y một cái: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”
Ta không nói gì hết, cũng không muốn nói gì hết. Liễu Huyền An muốn bịt miệng hắn lại nhưng lại ngại tay mình vừa sờ xuống chân không tiện, vì thế giãy giụa lùi ra sau thuận tiện nhắc nhở, loại chuyện này làm thường xuyên sẽ dễ hư thận.
Lương Thú nói: “Ta không hư được, ngươi cứ thử xem.”
——
Haizz đúng là viết xiếc thời đại mới, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã xong rồi